Chương 134: Lư Sơn Chi Chủ
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
oOo
Quy Vô đạo trưởng sắc mặt chợt biến, khẽ than:
- Trên đường đi, ta đã nghĩ tới điểm này nhưng bọn họ hoàn toàn không chịu nghe theo, tất cả đều không coi ai ra gì, mười phần tự tin. Cứ để bọn họ gặp chút khó khăn, chịu ít giáo huấn thì mới có thể hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Khẽ thở dài, Lục Vân không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào trường đả đấu. Có nhóm người này gia nhập nhất thời đã làm phân tán tinh lực của bốn tên Ma sát, nhờ vậy bọn Văn Bất Danh bốn vị cao thủ đều thoát được khỏi khốn cảnh, cùng lùi ra vài trượng kinh hãi nhìn xung quanh.
Mục quang chuyển động, Văn Bất Danh đột nhiên phát hiện Lục Vân và Bách Linh, bất giác thân mình chớp lên đã xuất hiện ở gần hai người. Nhìn Quy Vô đạo trưởng một thoáng, Văn Bất Danh quay sang Lục Vân nói:
- Ngươi giỏi lắm Lục Vân, thấy ta lâm vào khốn cảnh mà không xuất thủ giúp ta một tay, ngươi thực sự muốn nhìn thấy ta chết trong tay của cao thủ Ma Vực đúng không?
Khẽ cười khổ, Lục Vân còn chưa kịp nói gì, Bách Linh đã yêu kiều gắt lên:
- Văn Bất Danh ngươi đừng ăn nói hồ đồ, Mộc đầu vì biết ngươi bị khốn tại đây mới chủ động đến xem ngươi thế nào. Vốn định lập tức xuất thủ giúp ngươi, nhưng thấy ở bên cạnh, luồng hắc quang và ba đạo ma đoàn đang như hổ rình mồi, Mộc đầu tất nhiên là phải phân tích tình huống rồi mới quyết định. Nếu như quả thật không thể giúp được các vị thì ít nhất chúng ta cũng đã vì ngươi mà tới xem tình hình, tốn hết một phần tâm ý, cũng coi như tiễn các vị đi nốt đoạn đường cuối cùng. Ý tốt như vậy, chẳng lẽ lại đáng để bị ngươi chửi mắng một tràng hay sao?
Nghe vậy, Quy Vô đạo trưởng mặt đầy kinh ngạc, Lục Vân không kìm được suýt bật cười, còn Văn Bất Danh mặt như đưa đám, nói vẻ đáng thương:
- Bách Linh đại tiểu thư, cô còn nói đấy là ý tốt hay sao? Cô đến là để tiễn ta đi nốt đoạn đường cuối cùng ư, chẳng phải là rủa ta chết hay sao? Ta còn tưởng Lục Vân tới giải vây cho ta, không ngờ lại biến thành đến để tống tiễn.
Ánh mắt bình tĩnh, Bách Linh yêu kiều nói:
- Đấy là ngươi tự nói, ta không có nói đến để tống tiễn ngươi. Ta chỉ nói "nếu như", hoàn toàn không có ý khẳng định. Nếu có cơ hội, Mộc đầu tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, còn nếu tình hình không tốt thì ngươi chỉ nên tự cầu cho mình phúc lớn mà thôi.
Lắc đầu thở dài, Văn Bất Danh nói:
- Lục Vân à, ta thật sự cảm thấy đáng thương cho ngươi, có vị đại tiểu thư này bám theo thì ngươi xong đời rồi. Ôi, đúng là một nam nhân đáng thương mà.
Lục Vân khẽ cười, tuyệt không trả lời, chỉ có Bách Linh gắt lên:
- Văn Bất Danh, ngươi dám nhìn thẳng vào mặt ta mà nói xấu ta trước mặt Mộc đầu, ngươi chán sống rồi phải không? Lần này ta chỉ ghi lại, lần sau xem ta thu thập ông ra sao nhé, hừ!
Lục Vân cười cười nhìn hai người, nhẹ nhàng chuyển đề tài:
- Huynh cùng cao thủ ba phái tại sao lại cùng với cao thủ Ma vực giao thủ? Huynh có biết thân phận của bọn cao thủ Ma vực này không?
Văn Bất Danh nhìn qua bọn Như Vân đại sư ba người, nhẹ than:
- Lần trước sau khi ly khai ngươi, ta cùng bọn họ đi khắp nơi để tìm tung tích ma vật. Trên đường khắp nơi đều thấy xuất hiện hành tung ma vật, chỗ nào cũng thấy dấu vết đại chiến giữa vô số cao thủ tu chân giới với ma vật, chiến cuộc rất thảm liệt khiến ta không dám nhìn vào. Tuy cao thủ tu chân giới rất nhiều nhưng lúc này đa số đều bảo tồn thực lực, không muốn xuất thủ. Cứ như vậy, chỉ dựa vào một số ít người tự phát ra mặt thì làm sao có thể là đối thủ của Ma vực? Lần này gặp phải cao thủ Ma vực là vì bọn ta phát hiện có rất nhiều người tu chân bị thảm tử, liền tiếp tục truy tung mới gặp được bọn chúng. Chỉ là không ngờ lần này gặp phải lũ khó chơi đến vậy, chút nữa thì chết hết. Đối với thân phận của ma đầu tạm thời ta không nhìn ra, nhưng dựa vào tu vi của bọn chúng tuyệt đối phải là cao thủ đỉnh cao của Ma vực.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy liền nói:
- Hiện giờ mọi người đang giao thủ với bốn tên ma đầu, chúng đều là cao thủ Ma sát khó gặp của Ma vực, tu vi còn cao hơn Ma tiên, gần bằng Ma tôn và Ma thần, thực lực vô cùng cường hoành. Hiện giờ ma ảnh mới xuất hiện ở nhân gian nên hầu hết các môn phái đều chưa coi trọng chuyện này, muốn từ xa quan sát tình hình rồi mới quyết định. Có điều bọn họ không biết rằng thái độ của bọn họ như vậy chỉ khiến cho thế lực của Ma vực nhanh chóng mở rộng, đến khi biết nguy hiểm mới tìm cách kiềm chế bọn chúng thì đã quá muộn.
Văn Bất Danh nhìn Quy Vô đạo trưởng, tán đồng:
- Đạo hữu nói rất đúng, hiện nay trong tu chân Lục viện nổi danh tu chân giới, nghe nói ngoài Dịch viên và Nho viên đang toàn lực chống ma vật thì Bồ Đề học viện đang trấn thủ Tàng Thi Giang khẩu, tự lo còn chưa xong, Đạo viên muốn chú ý động tĩnh từ lối xuất nhập của Yêu vực, phải bảo toàn thực lực, còn Thiên Kiếm viện như không nghe không thấy, Phượng Hoàng thư viện thái độ không rõ ràng. Toàn bộ Lục viện đều như cát rời rạc, làm sao mà thành được đại sự? Còn Tiên Kiếm môn, Vạn Phật tông, Vô Vi đạo phái chỉ thấy có phái xuất một số cao thủ hành tẩu nhân gian, hầu như không để ý đến việc này, bảo sao nhân gian không loạn đây. Ta tuy có tâm trừ ma, nhưng thế mỏng lực bạc, sao có thể ngăn cản được đại quân Ma vực? Ôi!
“
Lục Vân nghe vậy có chút biến sắc, trong lòng trầm tư suy nghĩ từng lời ông ta nói, thầm tính toán không biết cục diện tương lai của tu chân giới sẽ ra sao? Ngẩng đầu, Lục Vân nói:
- Tất nhiên hai người các vị đều có tâm trừ ma vệ đạo, ta thấy chi bằng hai vị liên thủ tạo thành một liên minh trừ ma, triệu tập các nhân sĩ có cùng chí hướng, mọi người đồng lòng ngự yêu trừ ma. Đối tượng gia nhập liên minh tốt nhất là cao thủ vô môn vô phái hoặc là cao thủ các môn phái nhỏ để không gây xung đột đối với các đại môn phái. Làm như vậy cho dù kết quả ra sao, ta nghĩ thế nào cũng triệu tập được một số lượng nhất định nhân thủ, như vậy so với việc mọi người liều mạng vô ích còn tốt hơn nhiều.
Dứt lời đưa mắt nhìn vào chiến trường, mười lăm cao thủ nhân gian vừa tham gia giờ chỉ còn lại sáu người đang không ngừng tránh né giữ mạng. Bọn Như Vân đại sư ba người tuy liên tục kêu lên những tiếng tức giận, nhưng thực lực cách biệt quá nhiều, chỉ thấy có thể bất lực nhìn các cao thủ hồn phi phách tán, lần lượt biến mất trong hắc vụ trùng trùng.
Nhìn thấy tổn thất nghiêm trọng của đám cao thủ nhân gian, Văn Bất Danh hỏi Quy Vô đạo trưởng:
- Ông cùng bọn họ đến đây, với bọn họ chắc có ba phần giao tình, ông có thể thuyết phục bọn họ liên minh với chúng ta không? Ta tuy không muốn nhìn thấy cảnh nhân gian bị hãm trong ma trảo của Ma vực nhưng người ít lực mỏng, có lòng mà không có sức. Nếu ông nguyện ý chấp thuận, chúng ta có thể
vì nhân gian mà tận lực đến phút cuối cùng, không biết ý ông thế nào?
Nhìn Văn Bất Danh, thấy hắn ta tỏ ý kiên định không đùa cợt, Quy Vô đạo trưởng trầm tư một chút rồi mở miệng nói:
- Vân Vụ phái của ta đã nhiều năm nay ẩn cư không xuất hiện, lần này phát giác được nhân gian đang lâm phải đại kiếp mới phái ta xuất thế cứu kiếp nạn. Các vị có lòng vì nhân gian hòa bình mà tận lực, ta đương nhiên cũng nguyện ý như vậy. Hiện giờ chúng ta ngay tại đây, trước mặt Lục Vân thiếu hiệp cùng kết minh ước, thề chết vì nhân gian hòa bình mà nỗ lực.
“
Văn Bất Danh nghiêm túc gật đầu, nắm lấy bàn tay của Quy Vô đạo trưởng, cùng thành khẩn nhìn vào đối phương.
Nhìn hai người, Lục Vân cười nói:
- Mọi người chí đồng đạo hợp, vậy thì ta trước hết chúc mừng hai vị. Hiện tại cục diện nơi này hết sức khẩn trương, hai vị đã kết minh thì sự việc quan trọng nhất là tận lực cứu vãn những người tu chân kia, vì nhân gian mà lưu giữ một chút nguyên khí. Với tình huống hiện tại, nhìn bọn họ người nào vẻ mặt cũng kinh hoàng muốn chết, tưởng giáo huấn vậy cũng đã đủ, các vị nên nghĩ làm thế nào để cứu đám người đó thôi.
Văn Bất Danh đưa mắt nhìn những người đang gặp nạn, ánh mắt lại đưa sang nhìn vào Lục Vân, trầm giọng nói:
- Trong tình hình hiện giờ, với hai người bọn ta và ba vị cao thủ của ba phái mà muốn cứu bọn họ thì không có khả năng, vì vậy ta hi vọng ngươi có thể xuất thủ viện trợ. Ngươi học nghệ từ Lục viện, tưởng cũng nên vì nhân gian mà cống hiến chút sức lực chứ, phải không?
Hơi trầm mặc, Lục Vân nhìn vào thần bí ma đoàn đó, trong ánh mắt xuất hiện một tia cổ quái, nhẹ giọng trả lời:
- Ta có xuất thủ hay không tuyệt đối không phải là việc trọng yếu, điều đáng xét chính là kết quả của cuộc chiến bên kia. Với thực lực của đám cao thủ nhân gian, muốn giữ mạng rút lui được không phải là không có hi vọng, chỉ là bọn họ trong những tình huống này không coi trọng tánh mạng của mình, cố chấp đến mức không có cách nào giải thoát. Bây giờ hai vị hãy xuất thủ trước, cố gắng bảo tồn nguyên khí, đợi khi cơ hội đến ta tự khắc sẽ xuất thủ. Thế nhé, thời gian đã không còn nhiều.
Thời gian không còn nhiều nghĩa là thế nào? Đáng tiếc là Lục Vân không nói.
Văn Bất Danh nghi hoặc nhìn chàng rồi gọi Quy Vô đạo trưởng nhắm hướng bốn tên Ma sát công kích. Đồng thời chỉ nghe thấy ông ta hô lớn:
- Như Vân đại sư, hiện tại thế địch đang cường thịnh, chúng ta phải tính kế lâu dài, trước hết hãy triệt thoái để lập hậu mưu. Tương lai tụ tập nhiều nhân sĩ chính đạo sẽ lại cùng với lũ ma đầu của Ma vực quyết thắng phụ.
Như Vân đại sư nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài mở miệng nói:
- Văn đại hiệp nói rất có lý, mọi người toàn lực triệt thoái, nơi này do ba phái chúng ta đoạn hậu, hành động đi!
Dứt lời, toàn thân kim quang đại thịnh, cùng với Thanh Hư đạo trưởng, Âm Huyền Sanh, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng toàn lực cuồng công bốn tên Ma sát để sáu người còn lại lợi dụng cơ hội triệt thoái.
Lục Vân nhìn qua bọn họ, mục quang di chuyển chăm chú theo dõi ma đoàn thần bí kia. Lúc này Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã thăm dò được tần suất của đoàn ma ảnh đó bắt đầu tăng nhanh, biết là sắp có biến hóa. Nhãn thần chợt biến, Lục Vân phát hiện đoàn quang ảnh kỳ dị vẫn âm thầm giao thủ với ma ảnh đó lúc này đột nhiên đậm dần rồi nhanh chóng hiển hiện một đạo lam sắc quang ảnh.
Nhìn vào quang ảnh lam sắc đột nhiên hiển lộ đó, Lục Vân thần sắc đại biến, trong mắt xuất hiện biểu tình vô cùng kinh dị. Cùng lúc đó, có tiếng Bách Linh trong lòng chàng cũng kinh ngạc kêu lên:
- A, thật là thần kỳ, không ngờ đó lại là một chiếc ghế tinh xảo hàm chứa lam sắc quang hoa nhàn nhạt. Mộc đầu chàng mau nhìn xem, chiếc ghế này thật thần kỳ, trên đó có đầy hoa văn mĩ lệ kỳ dị, mặt trước còn lấp lánh một chữ Vương, thật là đẹp mắt. Mộc đầu, chiếc ghế này thật đẹp phải không, chúng ta đến ngồi thử một lần, nhất định sẽ vô cùng oai phong, phải không?
Nhìn chiếc ghế đột nhiên xuất hiện đó, Lục Vân sắc mặt biến ảo bất định, Ý Niệm Thần Ba đã tra ra được vật này là một đạo sinh mệnh thần kỳ, tự nó có chứa ý thức cùng với thực lực mạnh mẽ, không phải là vật đơn giản. Khẽ lắc đầu, Lục Vân đang định nói thì trong ba đạo ma ảnh nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì, đạo ma đoàn ở giữa đột nhiên phát ra âm thanh nói:
- Hóa ra là Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ, ta tự hỏi đó là ai mà có thực lực cường hãn như vậy, có thể ngáng đường của ta, thật không ngờ lại là lão bằng hữu năm xưa. Nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi đã tăng tiến nhiều rồi.
- Được tôn chủ Ma Ảo giới xung tụng như vậy thật là vinh dự khó được rồi. Bao năm nay nghe nói Ma Tôn bế môn bất xuất, vì sao lần này lại muốn đến nhân gian du sơn ngoạn thủy? Có phải là để chuẩn bị tiền đề cho những việc sắp tới, đến lúc đó sẽ tận dụng cơ hội khởi sự ư?
Âm thanh kỳ dị phát ra từ trên chiếc ghế truyền tới, khiến mọi người cảm thấy thập phần kinh dị.
Ma Ảo Tôn chủ bên trong ma ảnh lạnh lùng hỏi:
- Nghe lời ngươi nói, chắc ngươi đã gặp qua lão tam, lão tứ rồi phải không? Không biết là đã gặp qua lão đại hay chưa?
Vô Nhân Tọa cười đáp:
- Tam tôn chủ và tứ tôn chủ, ta đích xác đã gặp qua, chỉ là đại tôn chủ ta còn chưa gặp, bất quá nghe nói có người đã gặp ông ta. Lần này Ma vực Tứ giới cùng hiện nhân gian, có vẻ khí thế hùng mạnh, nhất định sẽ thành công. Hiện giờ trong tu chân giới nghe nói muốn cử hành Lục viện liên minh, chắc là để ứng phó với các người, sau này, hắc hắc, chắc sẽ có kịch hay để xem.
Cười nhạt một tiếng, Ma Ảo Tôn chủ lớn tiếng nói:
- Lục viện liên minh? Bất quá chỉ là mấy kẻ hư trương thanh thế mà thôi. Mấy trăm năm nay nhân gian thái bình, đám môn hạ Lục viện đã quên là họ gì tên gì rồi. Bằng vào bọn chúng mà muốn ngăn cản đại quân Ma vực của ta, thật là quá sai lầm. Lần này ma hiện nhân gian đã là thiên định, bọn tu chân Lục viện nhỏ nhoi đó làm sao có thể ngăn cản được.
Cười âm u, Vô Nhân Tọa đáp:
- Nói như vậy, Ma tôn không thèm để ý tới lũ người tu chân giới. Nếu đã không thèm để ý thì tại sao lại không quang minh chính đại đến thẳng Lục viện để đoạt lấy giang sơn rộng lớn của nhân gian?
- Chuyện đó chỉ là sớm hay muộn thôi, trước mắt thời cơ chưa đến, cứ để bọn chúng đắc ý thêm mấy ngày. Khi cơ hội đến thì nhân gian làm sao có thể thoát khỏi Ma vực của ta khống chế.
Ngạo nghễ cười, Ma Tôn ngữ khí cực kỳ cuồng vọng. Với giọng lạnh lùng, Vô Nhân Tọa châm chọc:
- Ma tôn khẩu khí thật không nhỏ, ta thấy không phải là thời cơ chưa đến mà là các ngươi có điều e ngại, chính là đề phòng Quỷ vực cùng Yêu vực, đúng không? Trước mắt các ngươi không cùng nhân gian cao thủ chính diện giao chiến, đã rõ ràng ý đồ chính là bảo toàn thực lực để tương lai có đủ thực lực cùng Quỷ vực, Yêu vực tranh đọat nhân gian, ta nói đúng không?
Không có hồi đáp ngay, Ma tôn có vẻ đang suy nghĩ làm cách nào trả lời. Còn Lục Vân nghe xong, sắc mặt có chút biến đổi, trong lòng suy nghĩ những lời nói của Vô Nhân Tọa. Ma vực tiến nhập nhân gian, theo khẳng định của số ít cao thủ có thể biết được rằng không lâu sau đại quân Quỷ vực và Yêu vực cũng sẽ tiến nhập nhân gian. Nếu điều đó xảy ra, khi đó tu chân giới sẽ phải đối diện với ba đại cường địch, muốn bảo vệ an bình cho nhân gian e rằng cơ hội rất nhỏ. Nhớ lại lời nói của tiên tổ và quái nhân sư phụ đã nhắc nhở, Lục Vân không khỏi lắc đầu thở dài, kiếp nạn đúng là kiếp nạn, chẳng thể dễ dàng thoát khỏi.
Giữa không trung trên vùng hoang dã, chỉ thấy hắc ảnh khẽ động, Ma Ảo
Tôn chủ đưa mắt nhìn bốn tên Ma sát thủ hạ khẽ quát:
- Được rồi, các người vui chơi đủ rồi, lần này đã xong. Tương lai chắc sẽ có nhiều dịp nữa, lúc ấy sẽ để cho các ngươi được thống khoái thư giãn gân cốt.
Dứt lời, Ma Tôn nhìn chiếc ghế lam sắc thần bí, mặc nhiên nói:
- Việc này ngươi tự mà đoán mò, ta không có thời gian để nhiều lời với ngươi. Bây giờ bổn tôn chủ xin cáo từ, sau này tốt nhất đừng gặp lại ta, nếu không sẽ không đơn giản như hôm nay đâu. Ngoài ra, tốt nhất ngươi đừng quản tới việc của ta, nếu không đừng trách ta tự lên Lư Sơn hủy diệt Bất Quy Lộ nhà ngươi.
Hắc ảnh ảo hóa đậm dần, ba đạo ma ảnh chói mắt hợp nhất tạo thành một đạo hắc sắc quang tráo, lùi dần về phía bốn tên Ma sát. Chỉ thấy hắc sắc quang hoa khẽ chuyển động, luồng quang tráo chói mắt nhanh chóng nhỏ dần, cuối cùng biến thành hư vô, không tiếng động đã biến mất.
Hừ lạnh một tiếng, Vô Nhân Tọa cất giọng âm sâm:
- Bổn tọa hết sức hoan nghênh Ma Tôn đại giá quang lâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đem đại yến để đãi cao thủ Ma vực ngươi, chỉ sợ ngươi không tiêu thụ nổi mà thôi.
Dứt lời đưa mắt nhìn qua Lục Vân rồi lam quang lóe lên, thân ảnh đã biến mất một cách thần tình.
Yên lặng nhìn vào không trung, toàn thân Lục Vân chìm vào trầm tư suy nghĩ. Trong lòng chàng, Bách Linh giương đôi mắt đẹp không ngừng nhìn ra xung quanh, miệng nở nụ cười nói:
- Như vậy là xong rồi à? Hò hét om sòm thế mà chưa đánh đã biến mất, đúng là chả biết lễ phép gì cả. Lúc đầu ta còn định hỏi mượn cái ghế đó ngồi xem sao, không ngờ tên đó thật là đáng hận, chẳng nói gì đã đột nhiên biến mất làm ta tức chết đi được! Cái ghế thần kỳ đấy ta còn chưa được ngồi qua mà!
Thần tình và ngữ khí bất phục của Bách Linh làm Lục Vân đang trầm tư giật mình tỉnh lại, khiến chàng không khỏi cười khổ, thầm nghĩ Bách Linh đúng là biến ảo bất định, không sao hiểu được.
Trên mặt đất, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Như Vân đại sư, Thanh Hư đạo trưởng, Âm Huyền Sinh, Vân Hoa cùng với năm người khác còn sống đều nhìn lên không trung, tựa hồ như không ngờ rằng một cuộc chiến kịch liệt lại kết thúc như vậy. Người đứng ở xa quan chiến chính là cao thủ của Luyện Hồn động thiên là Kim Luyện, sau khi chứng kiến trường quyết đấu, bất giác nở một nụ cười thần bí rồi chuyển người nhanh chóng ly khai.
Nhìn lên không trung, Vân Hoa đưa mắt nhìn vào Lục Vân, trên mặt lộ chút vẻ kỳ dị. Thân ảnh chuyển động, Vân Hoa đã xuất hiện bên cạnh Lục Vân, mở miệng nói:
- Lục Vân, hiện giờ Dịch viên chính là đang toàn lực đối phó với ma vật của Ma vực, huynh không trở về tương trợ mà lại ở đây du sơn ngoạn thủy, có phải huynh vẫn không muốn quay về?
Nhìn Vân Hoa, Lục Vân nhớ lại Ánh Nguyệt Tỉnh nơi mấy ngày trước hai người đã gặp nhau. Khẽ cười, Lục Vân nói:
- Việc này đệ cũng vừa mới biết, nhưng đệ còn muốn thăm dò thêm sự tình. Còn Đạo viên của huynh không phải là luôn thủ vệ ở nơi xuất khẩu của Yêu vực ư, sao huynh lại hạ sơn thế này?
Lạnh lùng nhìn Lục Vân, Vân Hoa nói:
- Hiện giờ nhân gian đang có hạo kiếp đến gần, đệ tử Đạo viên của ta thân là một viện trong tu chân giới, đương nhiên phải vì thiên hạ, vì nhân gian mà nỗ lực. Sở dĩ chưởng giáo phái ta cùng mấy vị sư đệ chia nhau trảm yêu trừ ma đều là nghĩa vụ của người tu chân. Lần trước gặp huynh ta đã muốn nhắc nhở huynh rồi, nhưng lần đó huynh đi nhanh quá, hi vọng lần này huynh sẽ không phụ một phen hảo ý của ta, cũng là không uổng cho vinh dự Lục viện đệ nhất của huynh. Cáo từ, hãy tự bảo trọng!
Dứt lời thanh quang ngoài thân lóe lên, cả người hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía xa mà bay đi.
Khẽ thở dài, Lục Vân tự nói với chính mình:
- Nghĩ lại lúc đó ta đúng là không nên cùng với Kiếm Vô Trần tranh đoạt Lục viện đệ nhất, để bây giờ bị người ta kỳ thị, đúng là đem hòn đá tự ném vào chân mình. Có lẽ ta nên quay về một chuyến, chuyện này không phải trốn tránh là có thể giải quyết được.
Nhìn hắn, Bách Linh thấp giọng nói:
- Mộc đầu, chàng lại thở dài rồi, có phải trong lòng có nhiều tâm sự gì không? Một người có nhiều chuyện trong lòng, chắc chắn là không vui vẻ gì, vì vậy nếu chàng có chuyện gì thì tốt nhất hãy nói với muội. Một khi đem chuyện trong lòng nói ra rồi, chàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khẽ lắc đầu, Lục Vân cười đáp:
- Đừng lo cho ta, chỉ là ta nhất thời cảm khái mà thôi. Được rồi, chúng ta xuống đó cùng bọn họ gặp mặt, mọi người nói mấy câu rồi chia tay. Ở đây đã hết việc để xem rồi, chúng ta sẽ tiếp tục đi đường của chúng ta.
Ôm theo thân thể Bách Linh, Lục Vân hạ xuống bên cạnh Văn Bất Danh.
Lúc này, Quy Vô đạo trưởng đang cùng với năm người kia nói việc thành lập liên minh, đã có ba người sảng khoái đáp ứng, chỉ còn hai người có chút do dự. Như Vân đại sư đứng bên cạnh thấy vậy cũng mở miệng khuyên nhủ, rất nhanh chóng hai người đó cũng đã đồng ý.
Bàn rõ mọi chuyện xong, Quy Vô đạo trưởng mở lời nói:
- Lần này, Liên Minh Trừ Ma của chúng ta tuy mới lần đầu thành lập, nhưng là một trong những người sáng lập, ta bảo chứng với mọi người, bất kể trong tương lai kết quả ra sao, liên minh của chúng ta tất cả đều lấy thiên hạ hòa bình, nhân gian an định làm mục tiêu, toàn lực ứng phó, trảm yêu trừ ma để phát dương tinh thần chính đạo không sợ tà ma của nhân gian chúng ta. Hôm nay ở đây có cao thủ ba phái chứng kiến, ta hi vọng tất cả đồng đạo gia nhập Liên Minh Trừ Ma sẽ đồng lòng cam kết vì nhân gian hòa bình, không quản tính mệnh mà nỗ lực!
“
Cảm nhận được quyết tâm của Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh và năm người còn lại đều nghiêm mặt hướng tới mọi người đồng loạt cam kết, thề hiến thân vì nhân gian hòa bình.
Quy Vô đạo trưởng sắc mặt chợt biến, khẽ than:
- Trên đường đi, ta đã nghĩ tới điểm này nhưng bọn họ hoàn toàn không chịu nghe theo, tất cả đều không coi ai ra gì, mười phần tự tin. Cứ để bọn họ gặp chút khó khăn, chịu ít giáo huấn thì mới có thể hiểu được đạo lý thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Khẽ thở dài, Lục Vân không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào trường đả đấu. Có nhóm người này gia nhập nhất thời đã làm phân tán tinh lực của bốn tên Ma sát, nhờ vậy bọn Văn Bất Danh bốn vị cao thủ đều thoát được khỏi khốn cảnh, cùng lùi ra vài trượng kinh hãi nhìn xung quanh.
Mục quang chuyển động, Văn Bất Danh đột nhiên phát hiện Lục Vân và Bách Linh, bất giác thân mình chớp lên đã xuất hiện ở gần hai người. Nhìn Quy Vô đạo trưởng một thoáng, Văn Bất Danh quay sang Lục Vân nói:
- Ngươi giỏi lắm Lục Vân, thấy ta lâm vào khốn cảnh mà không xuất thủ giúp ta một tay, ngươi thực sự muốn nhìn thấy ta chết trong tay của cao thủ Ma Vực đúng không?
Khẽ cười khổ, Lục Vân còn chưa kịp nói gì, Bách Linh đã yêu kiều gắt lên:
- Văn Bất Danh ngươi đừng ăn nói hồ đồ, Mộc đầu vì biết ngươi bị khốn tại đây mới chủ động đến xem ngươi thế nào. Vốn định lập tức xuất thủ giúp ngươi, nhưng thấy ở bên cạnh, luồng hắc quang và ba đạo ma đoàn đang như hổ rình mồi, Mộc đầu tất nhiên là phải phân tích tình huống rồi mới quyết định. Nếu như quả thật không thể giúp được các vị thì ít nhất chúng ta cũng đã vì ngươi mà tới xem tình hình, tốn hết một phần tâm ý, cũng coi như tiễn các vị đi nốt đoạn đường cuối cùng. Ý tốt như vậy, chẳng lẽ lại đáng để bị ngươi chửi mắng một tràng hay sao?
Nghe vậy, Quy Vô đạo trưởng mặt đầy kinh ngạc, Lục Vân không kìm được suýt bật cười, còn Văn Bất Danh mặt như đưa đám, nói vẻ đáng thương:
- Bách Linh đại tiểu thư, cô còn nói đấy là ý tốt hay sao? Cô đến là để tiễn ta đi nốt đoạn đường cuối cùng ư, chẳng phải là rủa ta chết hay sao? Ta còn tưởng Lục Vân tới giải vây cho ta, không ngờ lại biến thành đến để tống tiễn.
Ánh mắt bình tĩnh, Bách Linh yêu kiều nói:
- Đấy là ngươi tự nói, ta không có nói đến để tống tiễn ngươi. Ta chỉ nói "nếu như", hoàn toàn không có ý khẳng định. Nếu có cơ hội, Mộc đầu tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, còn nếu tình hình không tốt thì ngươi chỉ nên tự cầu cho mình phúc lớn mà thôi.
Lắc đầu thở dài, Văn Bất Danh nói:
- Lục Vân à, ta thật sự cảm thấy đáng thương cho ngươi, có vị đại tiểu thư này bám theo thì ngươi xong đời rồi. Ôi, đúng là một nam nhân đáng thương mà.
Lục Vân khẽ cười, tuyệt không trả lời, chỉ có Bách Linh gắt lên:
- Văn Bất Danh, ngươi dám nhìn thẳng vào mặt ta mà nói xấu ta trước mặt Mộc đầu, ngươi chán sống rồi phải không? Lần này ta chỉ ghi lại, lần sau xem ta thu thập ông ra sao nhé, hừ!
Lục Vân cười cười nhìn hai người, nhẹ nhàng chuyển đề tài:
- Huynh cùng cao thủ ba phái tại sao lại cùng với cao thủ Ma vực giao thủ? Huynh có biết thân phận của bọn cao thủ Ma vực này không?
Văn Bất Danh nhìn qua bọn Như Vân đại sư ba người, nhẹ than:
- Lần trước sau khi ly khai ngươi, ta cùng bọn họ đi khắp nơi để tìm tung tích ma vật. Trên đường khắp nơi đều thấy xuất hiện hành tung ma vật, chỗ nào cũng thấy dấu vết đại chiến giữa vô số cao thủ tu chân giới với ma vật, chiến cuộc rất thảm liệt khiến ta không dám nhìn vào. Tuy cao thủ tu chân giới rất nhiều nhưng lúc này đa số đều bảo tồn thực lực, không muốn xuất thủ. Cứ như vậy, chỉ dựa vào một số ít người tự phát ra mặt thì làm sao có thể là đối thủ của Ma vực? Lần này gặp phải cao thủ Ma vực là vì bọn ta phát hiện có rất nhiều người tu chân bị thảm tử, liền tiếp tục truy tung mới gặp được bọn chúng. Chỉ là không ngờ lần này gặp phải lũ khó chơi đến vậy, chút nữa thì chết hết. Đối với thân phận của ma đầu tạm thời ta không nhìn ra, nhưng dựa vào tu vi của bọn chúng tuyệt đối phải là cao thủ đỉnh cao của Ma vực.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy liền nói:
- Hiện giờ mọi người đang giao thủ với bốn tên ma đầu, chúng đều là cao thủ Ma sát khó gặp của Ma vực, tu vi còn cao hơn Ma tiên, gần bằng Ma tôn và Ma thần, thực lực vô cùng cường hoành. Hiện giờ ma ảnh mới xuất hiện ở nhân gian nên hầu hết các môn phái đều chưa coi trọng chuyện này, muốn từ xa quan sát tình hình rồi mới quyết định. Có điều bọn họ không biết rằng thái độ của bọn họ như vậy chỉ khiến cho thế lực của Ma vực nhanh chóng mở rộng, đến khi biết nguy hiểm mới tìm cách kiềm chế bọn chúng thì đã quá muộn.
Văn Bất Danh nhìn Quy Vô đạo trưởng, tán đồng:
- Đạo hữu nói rất đúng, hiện nay trong tu chân Lục viện nổi danh tu chân giới, nghe nói ngoài Dịch viên và Nho viên đang toàn lực chống ma vật thì Bồ Đề học viện đang trấn thủ Tàng Thi Giang khẩu, tự lo còn chưa xong, Đạo viên muốn chú ý động tĩnh từ lối xuất nhập của Yêu vực, phải bảo toàn thực lực, còn Thiên Kiếm viện như không nghe không thấy, Phượng Hoàng thư viện thái độ không rõ ràng. Toàn bộ Lục viện đều như cát rời rạc, làm sao mà thành được đại sự? Còn Tiên Kiếm môn, Vạn Phật tông, Vô Vi đạo phái chỉ thấy có phái xuất một số cao thủ hành tẩu nhân gian, hầu như không để ý đến việc này, bảo sao nhân gian không loạn đây. Ta tuy có tâm trừ ma, nhưng thế mỏng lực bạc, sao có thể ngăn cản được đại quân Ma vực? Ôi!
“
Lục Vân nghe vậy có chút biến sắc, trong lòng trầm tư suy nghĩ từng lời ông ta nói, thầm tính toán không biết cục diện tương lai của tu chân giới sẽ ra sao? Ngẩng đầu, Lục Vân nói:
- Tất nhiên hai người các vị đều có tâm trừ ma vệ đạo, ta thấy chi bằng hai vị liên thủ tạo thành một liên minh trừ ma, triệu tập các nhân sĩ có cùng chí hướng, mọi người đồng lòng ngự yêu trừ ma. Đối tượng gia nhập liên minh tốt nhất là cao thủ vô môn vô phái hoặc là cao thủ các môn phái nhỏ để không gây xung đột đối với các đại môn phái. Làm như vậy cho dù kết quả ra sao, ta nghĩ thế nào cũng triệu tập được một số lượng nhất định nhân thủ, như vậy so với việc mọi người liều mạng vô ích còn tốt hơn nhiều.
Dứt lời đưa mắt nhìn vào chiến trường, mười lăm cao thủ nhân gian vừa tham gia giờ chỉ còn lại sáu người đang không ngừng tránh né giữ mạng. Bọn Như Vân đại sư ba người tuy liên tục kêu lên những tiếng tức giận, nhưng thực lực cách biệt quá nhiều, chỉ thấy có thể bất lực nhìn các cao thủ hồn phi phách tán, lần lượt biến mất trong hắc vụ trùng trùng.
Nhìn thấy tổn thất nghiêm trọng của đám cao thủ nhân gian, Văn Bất Danh hỏi Quy Vô đạo trưởng:
- Ông cùng bọn họ đến đây, với bọn họ chắc có ba phần giao tình, ông có thể thuyết phục bọn họ liên minh với chúng ta không? Ta tuy không muốn nhìn thấy cảnh nhân gian bị hãm trong ma trảo của Ma vực nhưng người ít lực mỏng, có lòng mà không có sức. Nếu ông nguyện ý chấp thuận, chúng ta có thể
vì nhân gian mà tận lực đến phút cuối cùng, không biết ý ông thế nào?
Nhìn Văn Bất Danh, thấy hắn ta tỏ ý kiên định không đùa cợt, Quy Vô đạo trưởng trầm tư một chút rồi mở miệng nói:
- Vân Vụ phái của ta đã nhiều năm nay ẩn cư không xuất hiện, lần này phát giác được nhân gian đang lâm phải đại kiếp mới phái ta xuất thế cứu kiếp nạn. Các vị có lòng vì nhân gian hòa bình mà tận lực, ta đương nhiên cũng nguyện ý như vậy. Hiện giờ chúng ta ngay tại đây, trước mặt Lục Vân thiếu hiệp cùng kết minh ước, thề chết vì nhân gian hòa bình mà nỗ lực.
“
Văn Bất Danh nghiêm túc gật đầu, nắm lấy bàn tay của Quy Vô đạo trưởng, cùng thành khẩn nhìn vào đối phương.
Nhìn hai người, Lục Vân cười nói:
- Mọi người chí đồng đạo hợp, vậy thì ta trước hết chúc mừng hai vị. Hiện tại cục diện nơi này hết sức khẩn trương, hai vị đã kết minh thì sự việc quan trọng nhất là tận lực cứu vãn những người tu chân kia, vì nhân gian mà lưu giữ một chút nguyên khí. Với tình huống hiện tại, nhìn bọn họ người nào vẻ mặt cũng kinh hoàng muốn chết, tưởng giáo huấn vậy cũng đã đủ, các vị nên nghĩ làm thế nào để cứu đám người đó thôi.
Văn Bất Danh đưa mắt nhìn những người đang gặp nạn, ánh mắt lại đưa sang nhìn vào Lục Vân, trầm giọng nói:
- Trong tình hình hiện giờ, với hai người bọn ta và ba vị cao thủ của ba phái mà muốn cứu bọn họ thì không có khả năng, vì vậy ta hi vọng ngươi có thể xuất thủ viện trợ. Ngươi học nghệ từ Lục viện, tưởng cũng nên vì nhân gian mà cống hiến chút sức lực chứ, phải không?
Hơi trầm mặc, Lục Vân nhìn vào thần bí ma đoàn đó, trong ánh mắt xuất hiện một tia cổ quái, nhẹ giọng trả lời:
- Ta có xuất thủ hay không tuyệt đối không phải là việc trọng yếu, điều đáng xét chính là kết quả của cuộc chiến bên kia. Với thực lực của đám cao thủ nhân gian, muốn giữ mạng rút lui được không phải là không có hi vọng, chỉ là bọn họ trong những tình huống này không coi trọng tánh mạng của mình, cố chấp đến mức không có cách nào giải thoát. Bây giờ hai vị hãy xuất thủ trước, cố gắng bảo tồn nguyên khí, đợi khi cơ hội đến ta tự khắc sẽ xuất thủ. Thế nhé, thời gian đã không còn nhiều.
Thời gian không còn nhiều nghĩa là thế nào? Đáng tiếc là Lục Vân không nói.
Văn Bất Danh nghi hoặc nhìn chàng rồi gọi Quy Vô đạo trưởng nhắm hướng bốn tên Ma sát công kích. Đồng thời chỉ nghe thấy ông ta hô lớn:
- Như Vân đại sư, hiện tại thế địch đang cường thịnh, chúng ta phải tính kế lâu dài, trước hết hãy triệt thoái để lập hậu mưu. Tương lai tụ tập nhiều nhân sĩ chính đạo sẽ lại cùng với lũ ma đầu của Ma vực quyết thắng phụ.
Như Vân đại sư nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài mở miệng nói:
- Văn đại hiệp nói rất có lý, mọi người toàn lực triệt thoái, nơi này do ba phái chúng ta đoạn hậu, hành động đi!
Dứt lời, toàn thân kim quang đại thịnh, cùng với Thanh Hư đạo trưởng, Âm Huyền Sanh, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng toàn lực cuồng công bốn tên Ma sát để sáu người còn lại lợi dụng cơ hội triệt thoái.
Lục Vân nhìn qua bọn họ, mục quang di chuyển chăm chú theo dõi ma đoàn thần bí kia. Lúc này Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã thăm dò được tần suất của đoàn ma ảnh đó bắt đầu tăng nhanh, biết là sắp có biến hóa. Nhãn thần chợt biến, Lục Vân phát hiện đoàn quang ảnh kỳ dị vẫn âm thầm giao thủ với ma ảnh đó lúc này đột nhiên đậm dần rồi nhanh chóng hiển hiện một đạo lam sắc quang ảnh.
Nhìn vào quang ảnh lam sắc đột nhiên hiển lộ đó, Lục Vân thần sắc đại biến, trong mắt xuất hiện biểu tình vô cùng kinh dị. Cùng lúc đó, có tiếng Bách Linh trong lòng chàng cũng kinh ngạc kêu lên:
- A, thật là thần kỳ, không ngờ đó lại là một chiếc ghế tinh xảo hàm chứa lam sắc quang hoa nhàn nhạt. Mộc đầu chàng mau nhìn xem, chiếc ghế này thật thần kỳ, trên đó có đầy hoa văn mĩ lệ kỳ dị, mặt trước còn lấp lánh một chữ Vương, thật là đẹp mắt. Mộc đầu, chiếc ghế này thật đẹp phải không, chúng ta đến ngồi thử một lần, nhất định sẽ vô cùng oai phong, phải không?
Nhìn chiếc ghế đột nhiên xuất hiện đó, Lục Vân sắc mặt biến ảo bất định, Ý Niệm Thần Ba đã tra ra được vật này là một đạo sinh mệnh thần kỳ, tự nó có chứa ý thức cùng với thực lực mạnh mẽ, không phải là vật đơn giản. Khẽ lắc đầu, Lục Vân đang định nói thì trong ba đạo ma ảnh nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì, đạo ma đoàn ở giữa đột nhiên phát ra âm thanh nói:
- Hóa ra là Vô Nhân Tọa của Lư Sơn Bất Quy Lộ, ta tự hỏi đó là ai mà có thực lực cường hãn như vậy, có thể ngáng đường của ta, thật không ngờ lại là lão bằng hữu năm xưa. Nhiều năm không gặp, tu vi của ngươi đã tăng tiến nhiều rồi.
- Được tôn chủ Ma Ảo giới xung tụng như vậy thật là vinh dự khó được rồi. Bao năm nay nghe nói Ma Tôn bế môn bất xuất, vì sao lần này lại muốn đến nhân gian du sơn ngoạn thủy? Có phải là để chuẩn bị tiền đề cho những việc sắp tới, đến lúc đó sẽ tận dụng cơ hội khởi sự ư?
Âm thanh kỳ dị phát ra từ trên chiếc ghế truyền tới, khiến mọi người cảm thấy thập phần kinh dị.
Ma Ảo Tôn chủ bên trong ma ảnh lạnh lùng hỏi:
- Nghe lời ngươi nói, chắc ngươi đã gặp qua lão tam, lão tứ rồi phải không? Không biết là đã gặp qua lão đại hay chưa?
Vô Nhân Tọa cười đáp:
- Tam tôn chủ và tứ tôn chủ, ta đích xác đã gặp qua, chỉ là đại tôn chủ ta còn chưa gặp, bất quá nghe nói có người đã gặp ông ta. Lần này Ma vực Tứ giới cùng hiện nhân gian, có vẻ khí thế hùng mạnh, nhất định sẽ thành công. Hiện giờ trong tu chân giới nghe nói muốn cử hành Lục viện liên minh, chắc là để ứng phó với các người, sau này, hắc hắc, chắc sẽ có kịch hay để xem.
Cười nhạt một tiếng, Ma Ảo Tôn chủ lớn tiếng nói:
- Lục viện liên minh? Bất quá chỉ là mấy kẻ hư trương thanh thế mà thôi. Mấy trăm năm nay nhân gian thái bình, đám môn hạ Lục viện đã quên là họ gì tên gì rồi. Bằng vào bọn chúng mà muốn ngăn cản đại quân Ma vực của ta, thật là quá sai lầm. Lần này ma hiện nhân gian đã là thiên định, bọn tu chân Lục viện nhỏ nhoi đó làm sao có thể ngăn cản được.
Cười âm u, Vô Nhân Tọa đáp:
- Nói như vậy, Ma tôn không thèm để ý tới lũ người tu chân giới. Nếu đã không thèm để ý thì tại sao lại không quang minh chính đại đến thẳng Lục viện để đoạt lấy giang sơn rộng lớn của nhân gian?
- Chuyện đó chỉ là sớm hay muộn thôi, trước mắt thời cơ chưa đến, cứ để bọn chúng đắc ý thêm mấy ngày. Khi cơ hội đến thì nhân gian làm sao có thể thoát khỏi Ma vực của ta khống chế.
Ngạo nghễ cười, Ma Tôn ngữ khí cực kỳ cuồng vọng. Với giọng lạnh lùng, Vô Nhân Tọa châm chọc:
- Ma tôn khẩu khí thật không nhỏ, ta thấy không phải là thời cơ chưa đến mà là các ngươi có điều e ngại, chính là đề phòng Quỷ vực cùng Yêu vực, đúng không? Trước mắt các ngươi không cùng nhân gian cao thủ chính diện giao chiến, đã rõ ràng ý đồ chính là bảo toàn thực lực để tương lai có đủ thực lực cùng Quỷ vực, Yêu vực tranh đọat nhân gian, ta nói đúng không?
Không có hồi đáp ngay, Ma tôn có vẻ đang suy nghĩ làm cách nào trả lời. Còn Lục Vân nghe xong, sắc mặt có chút biến đổi, trong lòng suy nghĩ những lời nói của Vô Nhân Tọa. Ma vực tiến nhập nhân gian, theo khẳng định của số ít cao thủ có thể biết được rằng không lâu sau đại quân Quỷ vực và Yêu vực cũng sẽ tiến nhập nhân gian. Nếu điều đó xảy ra, khi đó tu chân giới sẽ phải đối diện với ba đại cường địch, muốn bảo vệ an bình cho nhân gian e rằng cơ hội rất nhỏ. Nhớ lại lời nói của tiên tổ và quái nhân sư phụ đã nhắc nhở, Lục Vân không khỏi lắc đầu thở dài, kiếp nạn đúng là kiếp nạn, chẳng thể dễ dàng thoát khỏi.
Giữa không trung trên vùng hoang dã, chỉ thấy hắc ảnh khẽ động, Ma Ảo
Tôn chủ đưa mắt nhìn bốn tên Ma sát thủ hạ khẽ quát:
- Được rồi, các người vui chơi đủ rồi, lần này đã xong. Tương lai chắc sẽ có nhiều dịp nữa, lúc ấy sẽ để cho các ngươi được thống khoái thư giãn gân cốt.
Dứt lời, Ma Tôn nhìn chiếc ghế lam sắc thần bí, mặc nhiên nói:
- Việc này ngươi tự mà đoán mò, ta không có thời gian để nhiều lời với ngươi. Bây giờ bổn tôn chủ xin cáo từ, sau này tốt nhất đừng gặp lại ta, nếu không sẽ không đơn giản như hôm nay đâu. Ngoài ra, tốt nhất ngươi đừng quản tới việc của ta, nếu không đừng trách ta tự lên Lư Sơn hủy diệt Bất Quy Lộ nhà ngươi.
Hắc ảnh ảo hóa đậm dần, ba đạo ma ảnh chói mắt hợp nhất tạo thành một đạo hắc sắc quang tráo, lùi dần về phía bốn tên Ma sát. Chỉ thấy hắc sắc quang hoa khẽ chuyển động, luồng quang tráo chói mắt nhanh chóng nhỏ dần, cuối cùng biến thành hư vô, không tiếng động đã biến mất.
Hừ lạnh một tiếng, Vô Nhân Tọa cất giọng âm sâm:
- Bổn tọa hết sức hoan nghênh Ma Tôn đại giá quang lâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đem đại yến để đãi cao thủ Ma vực ngươi, chỉ sợ ngươi không tiêu thụ nổi mà thôi.
Dứt lời đưa mắt nhìn qua Lục Vân rồi lam quang lóe lên, thân ảnh đã biến mất một cách thần tình.
Yên lặng nhìn vào không trung, toàn thân Lục Vân chìm vào trầm tư suy nghĩ. Trong lòng chàng, Bách Linh giương đôi mắt đẹp không ngừng nhìn ra xung quanh, miệng nở nụ cười nói:
- Như vậy là xong rồi à? Hò hét om sòm thế mà chưa đánh đã biến mất, đúng là chả biết lễ phép gì cả. Lúc đầu ta còn định hỏi mượn cái ghế đó ngồi xem sao, không ngờ tên đó thật là đáng hận, chẳng nói gì đã đột nhiên biến mất làm ta tức chết đi được! Cái ghế thần kỳ đấy ta còn chưa được ngồi qua mà!
Thần tình và ngữ khí bất phục của Bách Linh làm Lục Vân đang trầm tư giật mình tỉnh lại, khiến chàng không khỏi cười khổ, thầm nghĩ Bách Linh đúng là biến ảo bất định, không sao hiểu được.
Trên mặt đất, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Như Vân đại sư, Thanh Hư đạo trưởng, Âm Huyền Sinh, Vân Hoa cùng với năm người khác còn sống đều nhìn lên không trung, tựa hồ như không ngờ rằng một cuộc chiến kịch liệt lại kết thúc như vậy. Người đứng ở xa quan chiến chính là cao thủ của Luyện Hồn động thiên là Kim Luyện, sau khi chứng kiến trường quyết đấu, bất giác nở một nụ cười thần bí rồi chuyển người nhanh chóng ly khai.
Nhìn lên không trung, Vân Hoa đưa mắt nhìn vào Lục Vân, trên mặt lộ chút vẻ kỳ dị. Thân ảnh chuyển động, Vân Hoa đã xuất hiện bên cạnh Lục Vân, mở miệng nói:
- Lục Vân, hiện giờ Dịch viên chính là đang toàn lực đối phó với ma vật của Ma vực, huynh không trở về tương trợ mà lại ở đây du sơn ngoạn thủy, có phải huynh vẫn không muốn quay về?
Nhìn Vân Hoa, Lục Vân nhớ lại Ánh Nguyệt Tỉnh nơi mấy ngày trước hai người đã gặp nhau. Khẽ cười, Lục Vân nói:
- Việc này đệ cũng vừa mới biết, nhưng đệ còn muốn thăm dò thêm sự tình. Còn Đạo viên của huynh không phải là luôn thủ vệ ở nơi xuất khẩu của Yêu vực ư, sao huynh lại hạ sơn thế này?
Lạnh lùng nhìn Lục Vân, Vân Hoa nói:
- Hiện giờ nhân gian đang có hạo kiếp đến gần, đệ tử Đạo viên của ta thân là một viện trong tu chân giới, đương nhiên phải vì thiên hạ, vì nhân gian mà nỗ lực. Sở dĩ chưởng giáo phái ta cùng mấy vị sư đệ chia nhau trảm yêu trừ ma đều là nghĩa vụ của người tu chân. Lần trước gặp huynh ta đã muốn nhắc nhở huynh rồi, nhưng lần đó huynh đi nhanh quá, hi vọng lần này huynh sẽ không phụ một phen hảo ý của ta, cũng là không uổng cho vinh dự Lục viện đệ nhất của huynh. Cáo từ, hãy tự bảo trọng!
Dứt lời thanh quang ngoài thân lóe lên, cả người hóa thành một đạo lưu quang hướng về phía xa mà bay đi.
Khẽ thở dài, Lục Vân tự nói với chính mình:
- Nghĩ lại lúc đó ta đúng là không nên cùng với Kiếm Vô Trần tranh đoạt Lục viện đệ nhất, để bây giờ bị người ta kỳ thị, đúng là đem hòn đá tự ném vào chân mình. Có lẽ ta nên quay về một chuyến, chuyện này không phải trốn tránh là có thể giải quyết được.
Nhìn hắn, Bách Linh thấp giọng nói:
- Mộc đầu, chàng lại thở dài rồi, có phải trong lòng có nhiều tâm sự gì không? Một người có nhiều chuyện trong lòng, chắc chắn là không vui vẻ gì, vì vậy nếu chàng có chuyện gì thì tốt nhất hãy nói với muội. Một khi đem chuyện trong lòng nói ra rồi, chàng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Khẽ lắc đầu, Lục Vân cười đáp:
- Đừng lo cho ta, chỉ là ta nhất thời cảm khái mà thôi. Được rồi, chúng ta xuống đó cùng bọn họ gặp mặt, mọi người nói mấy câu rồi chia tay. Ở đây đã hết việc để xem rồi, chúng ta sẽ tiếp tục đi đường của chúng ta.
Ôm theo thân thể Bách Linh, Lục Vân hạ xuống bên cạnh Văn Bất Danh.
Lúc này, Quy Vô đạo trưởng đang cùng với năm người kia nói việc thành lập liên minh, đã có ba người sảng khoái đáp ứng, chỉ còn hai người có chút do dự. Như Vân đại sư đứng bên cạnh thấy vậy cũng mở miệng khuyên nhủ, rất nhanh chóng hai người đó cũng đã đồng ý.
Bàn rõ mọi chuyện xong, Quy Vô đạo trưởng mở lời nói:
- Lần này, Liên Minh Trừ Ma của chúng ta tuy mới lần đầu thành lập, nhưng là một trong những người sáng lập, ta bảo chứng với mọi người, bất kể trong tương lai kết quả ra sao, liên minh của chúng ta tất cả đều lấy thiên hạ hòa bình, nhân gian an định làm mục tiêu, toàn lực ứng phó, trảm yêu trừ ma để phát dương tinh thần chính đạo không sợ tà ma của nhân gian chúng ta. Hôm nay ở đây có cao thủ ba phái chứng kiến, ta hi vọng tất cả đồng đạo gia nhập Liên Minh Trừ Ma sẽ đồng lòng cam kết vì nhân gian hòa bình, không quản tính mệnh mà nỗ lực!
“
Cảm nhận được quyết tâm của Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất Danh và năm người còn lại đều nghiêm mặt hướng tới mọi người đồng loạt cam kết, thề hiến thân vì nhân gian hòa bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.