Chương 600: Lừa dối đổi người
Tâm Mộng Vô Ngân
28/07/2014
Phong Viễn Dương quan sát Tứ Linh thần thú, tò mò cất tiếng hỏi:
- Thương Nguyệt, nó là con gì vậy? Sao lại biết…
Thương Nguyệt vuốt ve Tứ Linh thần thú, hạ giọng:
- Nó là trợ thủ của Lục Vân, có lần nó đã đánh lui được cả Hắc Ám tôn chủ của Ma Vực.
Lời nói vừa dứt, tức thì bốn người ở bên cạnh đều thất kinh, ngạc nhiên nhìn vào quái thú nho nhỏ này, trên khuôn mặt hiển hiện vẻ khó tin.
Đứng yên bất động, Lục Vân sử dụng Ý Niệm Thần Ba phân tích tình hình lúc này, phát hiện thấy hai người lần này rất cẩn thận, liên tục bố trí bốn mươi tám phòng tuyến xung quanh thân thể, muốn dễ dàng li khai e là rất khó.
Thử điều chỉnh tần suất của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân vận dụng sức mạnh thần bí vô hình nhằm phá giải phòng ngự của hai người, nhưng chỉ mới giải phá được tầng thứ hai mươi bảy, Thiên Kiếm Khách đã phát động tấn công rồi.
Quang hoa lóe lên, tử mang chói mắt phân tán tứ phía như mây, tựa như linh thể có ý thức, tầng tầng lớp lớp bao bọc bên ngoài thân thể ba người. Ở bên này, Kiếm Vô Trần đã phát động “Tử Hoa Thôn Nhật” đại pháp phối hợp với thế công của Thiên Kiếm Khách, tức thì mây tím mang theo lực thôn phệ vạn vật đột nhiên gia tốc, dưới sự khống chế khí tức tương đồng của hai người, phát huy uy lực mạnh mẽ chưa từng có.
Vẫn đứng yên như thế, toàn thân Lục Vân hào quang lưu động ngũ sắc, pháp quyết năm phái sau khi dung hợp lại với nhau đích thực là tạo nên một sức mạnh hùng hậu vô cùng, sức mạnh vô hạn của nó không ngừng khuếch trương ra bên ngoài, hình thành nên một khu vực đặc biệt, ngăn trở sự xâm thực của sức mạnh thôn phệ do hai người bên kia tạo ra.
Tiếp đó, Lục Vân lòng tĩnh lặng như mặt nước, Ý Niệm Thần Ba chuyển động với tốc độ cao, vừa phân tích lực lượng đáng sợ khắp tứ phía, vừa phân tích tính chất chân nguyên, xem thử chúng có điểm nào hỗ trợ với nhau để tiện điều chỉnh sự biến hoá, thi triển phương pháp tương tự nhằm tiến nhập và phá giải nó từ bên trong.
Trong chớp mắt đã có tin tức trở lại, Lục Vân phát hiện thấy vô dụng, chính mình và hai người đó không ngờ lại tìm không ra được điểm tương đồng nào, xem ra phương pháp này thực hiện không được. Xoay sở thế nào đây? Thẳng thắn giao đấu là lấy sở đoản của mình đem đối địch với sở trường của đối phương, khó mà giữ được thế thủ, nhưng cũng lại không thể không giao thủ trực tiếp, chỉ còn có một loại phương pháp mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Vân trầm tư một lúc, hay là quyết định thi triển pháp quyết “Hư Vô Không Ngân”. Lúc này, đám mây mù màu tím càng mở rộng ra ngày càng nhanh hơn, nhưng Lục Vân lại hoàn toàn bất động, dựa vào đặc thù vô hiệu công kích của “Hư Vô Không Ngân”, thoát khỏi sự hợp công của hai người.
Thời gian nói thì dài thực tế lại ngắn, nhưng trong mắt của những người quan chiến lại nghĩ là rất lâu. Khi Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần phát giác không đúng, không cảm thấy có bất kì một lực lượng nào phản kháng lại, hai người đồng thời thu hồi chân nguyên, quan sát tình huống của Lục Vân.
Ánh tím tức thì tiêu tán, hào quang ngũ sắc lưu động. Lục Vân nhân lúc hai ngươi thu hồi chân nguyên liền mãnh liệt thi triển Ý Niệm Thần Ba, loại tinh thần lực đáng sợ của chàng chớp mắt đã đến, không cho địch nhân có bất kì cơ hội nào để tránh né.
Đợt tập kích bất ngờ này là một sự đả kích rất lớn với Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần, khiến cho thân thể hai người lập tức rung động, thần sắc tức thì trở nên nhợt nhạt. Từ khi hạ sát được Thiên Tàn lão tổ, tu vi Lục Vân lúc này đã tiến thêm một bước rất dài, một điểm cũng không thua kém Thiên Kiếm Khách.
Đối địch với Kiếm Vô Trần, khả năng thẳng thắn giao đấu còn có chút cách biệt, nhưng chàng thân hoài chánh tà pháp quyết, lại luôn thần bí khó dò, những điểm này tổng hợp lại thì thực sự một điểm cũng không thua. Thêm vào đó, Ý Niệm Thần Ba lại rất khó phòng ngự, vì thế với một kích vừa rồi, khiến cho hai người trở nên cực kì kinh hãi.
Cuồng nộ rống to, Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần đột nhiên lùi lại phía sau, đề phòng đợt tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng Lục Vân lại thản nhiên bất động, chỉ thi triển công kích tinh thần của Ma tông, ý thức kiên định bám chặt hai người, dù cho bọn họ làm thế nào cũng khó mà có thể thoát ra được.
Đồng thời, Lục Vân nhìn vào hai người với nhãn thần trào phúng, mỉa mai:
- Ngày trước trong cuộc chiến ở Dịch viên, Thiên Kiếm Khách ngươi bức ta không thể chịu nổi. Ngày hôm nay tại tổng đàn của Chánh Đạo liên minh, ta cũng vậy, bức ngươi chạy trốn trong nỗi sợ hãi.
Dứt lời khí thế liền phát ra bên ngoài, tạo ra những đợt khí lưu to lớn tựa như cơn lốc, cuốn tung cát bụi bay mù trời, bao bọc quanh thân thể mỗi người trước mặt.
Lúc này, Lục Vân như trở lại những ngày trước đây ở Dịch viên, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm bá đạo, khí thế sắc bén khiến cho người người đều hô hấp gấp gáp, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Quan sát Lục Vân, Thái Phượng tiên tử nở một nụ cười tang tóc, trong lòng lại có cảm giác vô lực. Không hiểu vì sao, mỗi lần bà nhìn thấy Lục Vân, trong tim đều có cảm giác vui mừng ái mộ, tuy bà không hề biểu lộ một chút nào ra bên ngoài, nhưng sâu trong nội tâm bà thực sự hiểu rõ, cảm giác này rất chân thật, khiến cho bà không thể nào quên được.
Thu hồi mục quang, liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần, Thái Phượng tiên tử lập tức lắc mình, trường kiếm trong tay múa lên, một luồng ánh sáng xoay tròn tựa như ngân xà chớp lóe kì diệu vô cùng, xuất hiện trước mặt Lục Vân.
Thản nhiên bất động, Lục Vân nhìn thấy một kiếm kích tới, đợi khi đến gần thân thể rồi mới đột nhiên xuất thủ, Như Ý Tâm Hồn Kiếm ngân lên một tiếng, một luồng kiếm mang nhanh chóng chấn động tựa như băng cầu nổ tung, hàng ngàn hàng vạn hào quang bắn ra khắp tứ phía.
Kiếm quang chói mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả những người quan chiến, nhưng Lục Vân lại nhân cơ hội đó, chỉ trong sát na đã lần nữa biến mất khỏi vị trí cũ, rồi xuất hiện tại bên cạnh tân nương. Lúc này, Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần đều không đủ thời gian để ngăn trở, miệng gầm rống điên cuồng, thần tình trở nên nóng nảy. Nhưng Lục Vân vẫn mỉm cười âm lạnh, một tay ôm lấy tân nương rồi nhanh chóng lui lại.
Từ lúc mới đến cho tới giờ, Lục Vân luôn cẩn thận dò xét vài lần, biết rằng nếu muốn nhẹ nhàng cứu thoát Ngạo Tuyết, thực sự không phải là một việc dễ dàng, vì thế mới sử dụng biện pháp khích tướng Kiếm Vô Trần cùng Thiên Kiếm Khách, khiến cho bọn họ trong tình trạng phẫn nộ ra tay tấn công trước, nhưng rồi với sự thần kì quỷ dị của pháp quyết “Hư Vô Không Ngân” vượt xa mọi dự liệu của địch nhân, khi đó sẽ nắm lấy cơ hội tấn công làm trọng thương hai người bọn họ, khiến cho phòng ngự của bọn họ lộ ra chút sơ hở. Ngay khi phòng ngự của bọn họ lộ ra sơ hở, đó chính là cơ hội tốt nhất để chàng ra tay giải cứu giai nhân, đó cũng chính là thời khắc này đây.
Nhìn thấy tân nương bị Lục Vân bắt đi, những người hưng phấn nhất đương nhiên là nhóm người Thương Nguyệt, nhưng người lo lắng nhất tự nhiên là những cao thủ của Chánh Đạo liên minh. Trong số bọn họ, Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiện chủ và Chiến Tâm tôn giả tuy biết được quan hệ của Trương Ngạo Tuyết cùng Lục Vân, nhưng ai thờ chủ nấy, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, liền lắc mình ngăn cản Lục Vân.
Còn về Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần thì liên tục gầm rống lên những thanh âm cuồng nộ, nhưng giờ đây lại có vài phần gì đó kì quái. Bởi vì hai người này lại không hề có ý đuổi theo Lục Vân, mà lại chọn phân ra đứng ở hai phía, chính xác là muốn cắt đứt đường lui của Lục Vân.
Phát giác ý đồ của bọn họ, Lục Vân chỉ lạnh lùng cười lên một tiếng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ một cách kĩ càng nhằm tìm ra một giải pháp có thể đưa người mình ôm trong lòng rời khỏi nơi đây một cách thuận lợi.
Tình huống hôm nay có vài điều gì đó rất cổ quái, vốn trong trí tưởng tượng của Lục Vân, chàng hủy diệt kì trận của Thiên Kiếm Khách, rồi chế trụ đại bộ phận các cao thủ của Chánh Đạo liên minh, những người ngầm có mưu đồ hẳn phải lợi dụng cơ hội mới phải. Nhưng mãi cho đến lúc này thì vẫn chưa thấy được bất kì động tĩnh nào, điều này có cái gì đó rất bất thường.
Đang suy nghĩ, nhãn thần của Lục Vân đột nhiên biến đổi, hai tay bất ngờ buông ra, thân thể cấp tốc lùi lại phía sau, đáng tiếc là vẫn không thể tránh khỏi một chưởng vô thanh vô tức. Nhìn vào bàn tay mảnh dẻ đã phát xuất một chưởng đó, nhãn thần Lục Vân có chút đau lòng buồn bã, bất quá cũng có vài phần rõ ràng.
Trên mặt đất, năm người Thương Nguyệt nhìn thấy tình trạng như thế thì sắc mặt bỗng đột biến, tất cả đều thét lên một tiếng thất thanh. Những người còn lại thì cũng trở nên vô cùng ngạc nhiên, bao gồm cả ba người trong nhóm Kim Cương Thánh Phật, trên khuôn mặt cũng đều hiện ra thần sắc vô cùng kinh dị, không thể nào hiểu nỗi sự huyền diệu bên trong sự việc này.
Thân thể phiêu lãng lùi lại, sắc mặt Lục Vân trở lại vẻ bình thường, thần tình như chẳng có chút ảnh hưởng nào sau đợt tấn công lén lút vừa rồi, lạnh nhạt quan sát tân nương dưới tấm khăn đỏ. Ở cách nơi đó không xa, Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần, ý thức ai nấy đã bắt chặt chàng, lạnh lẽo quan sát chàng.
Lập tức nở ra một nụ cười vô tình, Lục Vân nói:
- Ngươi nhất định rất thất vọng, vì một chưởng vừa rồi của ngươi lại không đánh trúng tim của ta. Kế hoạch này của bọn ngươi thực sự có thể nói là thập phần xảo diệu, đáng tiếc là nó lại có một sơ hở vô cùng to lớn, nhưng các ngươi lại sơ lược bỏ qua nó!
Những lời nói này vừa buông ra, toàn thân của tân nương lập tức run rẩy, miệng phát xuất ra một tiếng thét điên cuồng, chiếc khăn màu đỏ đang che trên đầu đột nhiên nát ra, hoá thành từng điểm từng điểm sáng màu đỏ, lộ ra dung mạo chân thật của tân nương.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn vào khuôn mặt của tân nương, trên khuôn mặt của họ đều lộ ra biểu tình không thể tưởng được, bởi vì tân nương căn bản không phải là Trương Ngạo Tuyết, mà là Diệp Tâm Nghi!
Như vậy, đợt tấn công lén lút lúc nãy lại cũng là chuyện thường tình mà thôi. Đồng thời, mọi người cũng hiểu rõ được ý tứ của Lục Vân, hiểu rõ được những sắp đặt của Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần. Chỉ có điều Trương Ngạo Tuyết chân chính hiện giờ đang ở nơi nào?
Mang theo sự nghi hoặc, mọi người đều nhìn vào cả ba người trên không trung, đợi chờ sự hồi đáp của bọn họ. Nhưng Kiếm Vô Trần lại không một lần đề cập đến vấn đề này, thay vào đó là giọng nói giận dữ:
- Không có khả năng như thế, đây là một kế hoạch rất xảo diệu, làm thế nào mà ngươi lại có thể nhìn thấu được chứ?
Thiên Kiếm Khách cũng có cùng một thắc mắc như thế, cất tiếng truy vấn:
- Ngươi nói là có một sơ hở rất lớn, không biết đó là sơ hở nào, tại sao chúng ta lại không biết được điều đó?
Ánh mắt hướng lên vòm trời, ngạo khí vươn tận mây xanh. Lúc này Lục Vân nhìn về phía chân trời xa xa, toàn thân phát ra uy thế chấn nhiếp lòng người, lạnh giọng:
- Kế hoạch thì xảo diệu, nhưng các ngươi đã quên rằng, nếu như ta luôn quan tâm tới Trương Ngạo Tuyết như vậy, tự nhiên là thấu hiểu rất nhiều điều về nàng. Lúc ta vừa mới đến ta đã cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, bất quá lúc đó ta còn mang một chút hy vọng, bởi vì Ngạo Tuyết đã mất đi kí ức, có thể có biến đổi. Nhưng tại thời khắc ta ôm lấy nàng, thân thể của nàng ta rõ ràng lộ ra sơ hở, khí tức trên thân thể cũng đã tố cáo với ta một cách rõ ràng, nàng ta không phải là người mà ta đang tìm kiếm, vì thế khi một chưởng thần kì bất ngờ của nàng ta phát ra, cuối cùng tuy đánh trúng vào thân thể của ta, nhưng lại không gây thương tích cho ta chút nào, điều này thực sự đã khiến cho các vị phải thất vọng rồi.
Giận dữ hừ một tiếng, Kiếm Vô Trần thét lên:
- Lục Vân ngươi thực là giảo hoạt, lần này để ta xem thử vận khí của ngươi tốt đến mức nào. May mắn chỉ đến với ngươi một lần thôi, hôm nay dù là như thế nào thì ngươi cũng đừng mong toàn mạng mà rời khỏi nơi này.
Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn vào hắn với ánh mắt cực kì lạnh lẽo, lãnh khốc đáp trả:
- Được chăng? Nếu như ngươi đã tự tin như thế, lại hà tất phải uổng phí tâm cơ, tốn công phu tìm cách sắp đặt tỉ mỉ như vậy? Hiện tại thì hãy nghe ta hỏi đây, Ngạo Tuyết đang ở đâu, mau mau giao nàng ra đây!
Nở một nụ cười âm trầm lạnh lẽo, Kiếm Vô Trần gầm lên:
- Muốn biết nàng ở nơi đâu, ngươi hãy để để cái mạng của ngươi ở lại đây đã, xem chiêu.
Đôi tay vung ra, đám mây tím bành trướng mạnh mẽ, trong chớp mắt cả thiên địa như bị chấn động rung rinh.
Vào lúc này, Kiếm Vô Trần mới phô bày ra thực lực kinh nhân của mình, khí tức sắc bén tỏa khắp chiến trường, khiến cho không gian mười trượng xung quanh đó như bị ngưng đọng, chỉ một cái đã vây khốn Lục Vân tại trung tâm.
Thần sắc tức thì biến đổi, đối với sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, tuy Lục Vân đã nắm rõ được vài phần nhưng khi chân chính đối diện thực sự cũng có một cảm giác khác.
Nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, hai tay của Lục Vân bắt đầu bắt quyết, quang mang ngũ sắc lưu động khắp thân thể, hình thành nên một vùng tinh vân kì dị, dùng phương thức vô cùng kì diệu mở rộng ra từ thân mình, hóa giải được sức mạnh đáng sợ mà Kiếm Vô Trần tạo nên.
- Thương Nguyệt, nó là con gì vậy? Sao lại biết…
Thương Nguyệt vuốt ve Tứ Linh thần thú, hạ giọng:
- Nó là trợ thủ của Lục Vân, có lần nó đã đánh lui được cả Hắc Ám tôn chủ của Ma Vực.
Lời nói vừa dứt, tức thì bốn người ở bên cạnh đều thất kinh, ngạc nhiên nhìn vào quái thú nho nhỏ này, trên khuôn mặt hiển hiện vẻ khó tin.
Đứng yên bất động, Lục Vân sử dụng Ý Niệm Thần Ba phân tích tình hình lúc này, phát hiện thấy hai người lần này rất cẩn thận, liên tục bố trí bốn mươi tám phòng tuyến xung quanh thân thể, muốn dễ dàng li khai e là rất khó.
Thử điều chỉnh tần suất của Ý Niệm Thần Ba, Lục Vân vận dụng sức mạnh thần bí vô hình nhằm phá giải phòng ngự của hai người, nhưng chỉ mới giải phá được tầng thứ hai mươi bảy, Thiên Kiếm Khách đã phát động tấn công rồi.
Quang hoa lóe lên, tử mang chói mắt phân tán tứ phía như mây, tựa như linh thể có ý thức, tầng tầng lớp lớp bao bọc bên ngoài thân thể ba người. Ở bên này, Kiếm Vô Trần đã phát động “Tử Hoa Thôn Nhật” đại pháp phối hợp với thế công của Thiên Kiếm Khách, tức thì mây tím mang theo lực thôn phệ vạn vật đột nhiên gia tốc, dưới sự khống chế khí tức tương đồng của hai người, phát huy uy lực mạnh mẽ chưa từng có.
Vẫn đứng yên như thế, toàn thân Lục Vân hào quang lưu động ngũ sắc, pháp quyết năm phái sau khi dung hợp lại với nhau đích thực là tạo nên một sức mạnh hùng hậu vô cùng, sức mạnh vô hạn của nó không ngừng khuếch trương ra bên ngoài, hình thành nên một khu vực đặc biệt, ngăn trở sự xâm thực của sức mạnh thôn phệ do hai người bên kia tạo ra.
Tiếp đó, Lục Vân lòng tĩnh lặng như mặt nước, Ý Niệm Thần Ba chuyển động với tốc độ cao, vừa phân tích lực lượng đáng sợ khắp tứ phía, vừa phân tích tính chất chân nguyên, xem thử chúng có điểm nào hỗ trợ với nhau để tiện điều chỉnh sự biến hoá, thi triển phương pháp tương tự nhằm tiến nhập và phá giải nó từ bên trong.
Trong chớp mắt đã có tin tức trở lại, Lục Vân phát hiện thấy vô dụng, chính mình và hai người đó không ngờ lại tìm không ra được điểm tương đồng nào, xem ra phương pháp này thực hiện không được. Xoay sở thế nào đây? Thẳng thắn giao đấu là lấy sở đoản của mình đem đối địch với sở trường của đối phương, khó mà giữ được thế thủ, nhưng cũng lại không thể không giao thủ trực tiếp, chỉ còn có một loại phương pháp mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lục Vân trầm tư một lúc, hay là quyết định thi triển pháp quyết “Hư Vô Không Ngân”. Lúc này, đám mây mù màu tím càng mở rộng ra ngày càng nhanh hơn, nhưng Lục Vân lại hoàn toàn bất động, dựa vào đặc thù vô hiệu công kích của “Hư Vô Không Ngân”, thoát khỏi sự hợp công của hai người.
Thời gian nói thì dài thực tế lại ngắn, nhưng trong mắt của những người quan chiến lại nghĩ là rất lâu. Khi Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần phát giác không đúng, không cảm thấy có bất kì một lực lượng nào phản kháng lại, hai người đồng thời thu hồi chân nguyên, quan sát tình huống của Lục Vân.
Ánh tím tức thì tiêu tán, hào quang ngũ sắc lưu động. Lục Vân nhân lúc hai ngươi thu hồi chân nguyên liền mãnh liệt thi triển Ý Niệm Thần Ba, loại tinh thần lực đáng sợ của chàng chớp mắt đã đến, không cho địch nhân có bất kì cơ hội nào để tránh né.
Đợt tập kích bất ngờ này là một sự đả kích rất lớn với Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần, khiến cho thân thể hai người lập tức rung động, thần sắc tức thì trở nên nhợt nhạt. Từ khi hạ sát được Thiên Tàn lão tổ, tu vi Lục Vân lúc này đã tiến thêm một bước rất dài, một điểm cũng không thua kém Thiên Kiếm Khách.
Đối địch với Kiếm Vô Trần, khả năng thẳng thắn giao đấu còn có chút cách biệt, nhưng chàng thân hoài chánh tà pháp quyết, lại luôn thần bí khó dò, những điểm này tổng hợp lại thì thực sự một điểm cũng không thua. Thêm vào đó, Ý Niệm Thần Ba lại rất khó phòng ngự, vì thế với một kích vừa rồi, khiến cho hai người trở nên cực kì kinh hãi.
Cuồng nộ rống to, Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần đột nhiên lùi lại phía sau, đề phòng đợt tấn công tiếp theo của Lục Vân. Nhưng Lục Vân lại thản nhiên bất động, chỉ thi triển công kích tinh thần của Ma tông, ý thức kiên định bám chặt hai người, dù cho bọn họ làm thế nào cũng khó mà có thể thoát ra được.
Đồng thời, Lục Vân nhìn vào hai người với nhãn thần trào phúng, mỉa mai:
- Ngày trước trong cuộc chiến ở Dịch viên, Thiên Kiếm Khách ngươi bức ta không thể chịu nổi. Ngày hôm nay tại tổng đàn của Chánh Đạo liên minh, ta cũng vậy, bức ngươi chạy trốn trong nỗi sợ hãi.
Dứt lời khí thế liền phát ra bên ngoài, tạo ra những đợt khí lưu to lớn tựa như cơn lốc, cuốn tung cát bụi bay mù trời, bao bọc quanh thân thể mỗi người trước mặt.
Lúc này, Lục Vân như trở lại những ngày trước đây ở Dịch viên, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm bá đạo, khí thế sắc bén khiến cho người người đều hô hấp gấp gáp, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Quan sát Lục Vân, Thái Phượng tiên tử nở một nụ cười tang tóc, trong lòng lại có cảm giác vô lực. Không hiểu vì sao, mỗi lần bà nhìn thấy Lục Vân, trong tim đều có cảm giác vui mừng ái mộ, tuy bà không hề biểu lộ một chút nào ra bên ngoài, nhưng sâu trong nội tâm bà thực sự hiểu rõ, cảm giác này rất chân thật, khiến cho bà không thể nào quên được.
Thu hồi mục quang, liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần, Thái Phượng tiên tử lập tức lắc mình, trường kiếm trong tay múa lên, một luồng ánh sáng xoay tròn tựa như ngân xà chớp lóe kì diệu vô cùng, xuất hiện trước mặt Lục Vân.
Thản nhiên bất động, Lục Vân nhìn thấy một kiếm kích tới, đợi khi đến gần thân thể rồi mới đột nhiên xuất thủ, Như Ý Tâm Hồn Kiếm ngân lên một tiếng, một luồng kiếm mang nhanh chóng chấn động tựa như băng cầu nổ tung, hàng ngàn hàng vạn hào quang bắn ra khắp tứ phía.
Kiếm quang chói mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả những người quan chiến, nhưng Lục Vân lại nhân cơ hội đó, chỉ trong sát na đã lần nữa biến mất khỏi vị trí cũ, rồi xuất hiện tại bên cạnh tân nương. Lúc này, Thiên Kiếm Khách và Kiếm Vô Trần đều không đủ thời gian để ngăn trở, miệng gầm rống điên cuồng, thần tình trở nên nóng nảy. Nhưng Lục Vân vẫn mỉm cười âm lạnh, một tay ôm lấy tân nương rồi nhanh chóng lui lại.
Từ lúc mới đến cho tới giờ, Lục Vân luôn cẩn thận dò xét vài lần, biết rằng nếu muốn nhẹ nhàng cứu thoát Ngạo Tuyết, thực sự không phải là một việc dễ dàng, vì thế mới sử dụng biện pháp khích tướng Kiếm Vô Trần cùng Thiên Kiếm Khách, khiến cho bọn họ trong tình trạng phẫn nộ ra tay tấn công trước, nhưng rồi với sự thần kì quỷ dị của pháp quyết “Hư Vô Không Ngân” vượt xa mọi dự liệu của địch nhân, khi đó sẽ nắm lấy cơ hội tấn công làm trọng thương hai người bọn họ, khiến cho phòng ngự của bọn họ lộ ra chút sơ hở. Ngay khi phòng ngự của bọn họ lộ ra sơ hở, đó chính là cơ hội tốt nhất để chàng ra tay giải cứu giai nhân, đó cũng chính là thời khắc này đây.
Nhìn thấy tân nương bị Lục Vân bắt đi, những người hưng phấn nhất đương nhiên là nhóm người Thương Nguyệt, nhưng người lo lắng nhất tự nhiên là những cao thủ của Chánh Đạo liên minh. Trong số bọn họ, Kim Cương Thánh Phật, Tịch Diệt thiện chủ và Chiến Tâm tôn giả tuy biết được quan hệ của Trương Ngạo Tuyết cùng Lục Vân, nhưng ai thờ chủ nấy, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, liền lắc mình ngăn cản Lục Vân.
Còn về Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần thì liên tục gầm rống lên những thanh âm cuồng nộ, nhưng giờ đây lại có vài phần gì đó kì quái. Bởi vì hai người này lại không hề có ý đuổi theo Lục Vân, mà lại chọn phân ra đứng ở hai phía, chính xác là muốn cắt đứt đường lui của Lục Vân.
Phát giác ý đồ của bọn họ, Lục Vân chỉ lạnh lùng cười lên một tiếng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ một cách kĩ càng nhằm tìm ra một giải pháp có thể đưa người mình ôm trong lòng rời khỏi nơi đây một cách thuận lợi.
Tình huống hôm nay có vài điều gì đó rất cổ quái, vốn trong trí tưởng tượng của Lục Vân, chàng hủy diệt kì trận của Thiên Kiếm Khách, rồi chế trụ đại bộ phận các cao thủ của Chánh Đạo liên minh, những người ngầm có mưu đồ hẳn phải lợi dụng cơ hội mới phải. Nhưng mãi cho đến lúc này thì vẫn chưa thấy được bất kì động tĩnh nào, điều này có cái gì đó rất bất thường.
Đang suy nghĩ, nhãn thần của Lục Vân đột nhiên biến đổi, hai tay bất ngờ buông ra, thân thể cấp tốc lùi lại phía sau, đáng tiếc là vẫn không thể tránh khỏi một chưởng vô thanh vô tức. Nhìn vào bàn tay mảnh dẻ đã phát xuất một chưởng đó, nhãn thần Lục Vân có chút đau lòng buồn bã, bất quá cũng có vài phần rõ ràng.
Trên mặt đất, năm người Thương Nguyệt nhìn thấy tình trạng như thế thì sắc mặt bỗng đột biến, tất cả đều thét lên một tiếng thất thanh. Những người còn lại thì cũng trở nên vô cùng ngạc nhiên, bao gồm cả ba người trong nhóm Kim Cương Thánh Phật, trên khuôn mặt cũng đều hiện ra thần sắc vô cùng kinh dị, không thể nào hiểu nỗi sự huyền diệu bên trong sự việc này.
Thân thể phiêu lãng lùi lại, sắc mặt Lục Vân trở lại vẻ bình thường, thần tình như chẳng có chút ảnh hưởng nào sau đợt tấn công lén lút vừa rồi, lạnh nhạt quan sát tân nương dưới tấm khăn đỏ. Ở cách nơi đó không xa, Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần, ý thức ai nấy đã bắt chặt chàng, lạnh lẽo quan sát chàng.
Lập tức nở ra một nụ cười vô tình, Lục Vân nói:
- Ngươi nhất định rất thất vọng, vì một chưởng vừa rồi của ngươi lại không đánh trúng tim của ta. Kế hoạch này của bọn ngươi thực sự có thể nói là thập phần xảo diệu, đáng tiếc là nó lại có một sơ hở vô cùng to lớn, nhưng các ngươi lại sơ lược bỏ qua nó!
Những lời nói này vừa buông ra, toàn thân của tân nương lập tức run rẩy, miệng phát xuất ra một tiếng thét điên cuồng, chiếc khăn màu đỏ đang che trên đầu đột nhiên nát ra, hoá thành từng điểm từng điểm sáng màu đỏ, lộ ra dung mạo chân thật của tân nương.
Lúc này, tất cả mọi người nhìn vào khuôn mặt của tân nương, trên khuôn mặt của họ đều lộ ra biểu tình không thể tưởng được, bởi vì tân nương căn bản không phải là Trương Ngạo Tuyết, mà là Diệp Tâm Nghi!
Như vậy, đợt tấn công lén lút lúc nãy lại cũng là chuyện thường tình mà thôi. Đồng thời, mọi người cũng hiểu rõ được ý tứ của Lục Vân, hiểu rõ được những sắp đặt của Thiên Kiếm Khách cùng Kiếm Vô Trần. Chỉ có điều Trương Ngạo Tuyết chân chính hiện giờ đang ở nơi nào?
Mang theo sự nghi hoặc, mọi người đều nhìn vào cả ba người trên không trung, đợi chờ sự hồi đáp của bọn họ. Nhưng Kiếm Vô Trần lại không một lần đề cập đến vấn đề này, thay vào đó là giọng nói giận dữ:
- Không có khả năng như thế, đây là một kế hoạch rất xảo diệu, làm thế nào mà ngươi lại có thể nhìn thấu được chứ?
Thiên Kiếm Khách cũng có cùng một thắc mắc như thế, cất tiếng truy vấn:
- Ngươi nói là có một sơ hở rất lớn, không biết đó là sơ hở nào, tại sao chúng ta lại không biết được điều đó?
Ánh mắt hướng lên vòm trời, ngạo khí vươn tận mây xanh. Lúc này Lục Vân nhìn về phía chân trời xa xa, toàn thân phát ra uy thế chấn nhiếp lòng người, lạnh giọng:
- Kế hoạch thì xảo diệu, nhưng các ngươi đã quên rằng, nếu như ta luôn quan tâm tới Trương Ngạo Tuyết như vậy, tự nhiên là thấu hiểu rất nhiều điều về nàng. Lúc ta vừa mới đến ta đã cảm thấy có điều gì đó không hợp lý, bất quá lúc đó ta còn mang một chút hy vọng, bởi vì Ngạo Tuyết đã mất đi kí ức, có thể có biến đổi. Nhưng tại thời khắc ta ôm lấy nàng, thân thể của nàng ta rõ ràng lộ ra sơ hở, khí tức trên thân thể cũng đã tố cáo với ta một cách rõ ràng, nàng ta không phải là người mà ta đang tìm kiếm, vì thế khi một chưởng thần kì bất ngờ của nàng ta phát ra, cuối cùng tuy đánh trúng vào thân thể của ta, nhưng lại không gây thương tích cho ta chút nào, điều này thực sự đã khiến cho các vị phải thất vọng rồi.
Giận dữ hừ một tiếng, Kiếm Vô Trần thét lên:
- Lục Vân ngươi thực là giảo hoạt, lần này để ta xem thử vận khí của ngươi tốt đến mức nào. May mắn chỉ đến với ngươi một lần thôi, hôm nay dù là như thế nào thì ngươi cũng đừng mong toàn mạng mà rời khỏi nơi này.
Thu hồi mục quang, Lục Vân nhìn vào hắn với ánh mắt cực kì lạnh lẽo, lãnh khốc đáp trả:
- Được chăng? Nếu như ngươi đã tự tin như thế, lại hà tất phải uổng phí tâm cơ, tốn công phu tìm cách sắp đặt tỉ mỉ như vậy? Hiện tại thì hãy nghe ta hỏi đây, Ngạo Tuyết đang ở đâu, mau mau giao nàng ra đây!
Nở một nụ cười âm trầm lạnh lẽo, Kiếm Vô Trần gầm lên:
- Muốn biết nàng ở nơi đâu, ngươi hãy để để cái mạng của ngươi ở lại đây đã, xem chiêu.
Đôi tay vung ra, đám mây tím bành trướng mạnh mẽ, trong chớp mắt cả thiên địa như bị chấn động rung rinh.
Vào lúc này, Kiếm Vô Trần mới phô bày ra thực lực kinh nhân của mình, khí tức sắc bén tỏa khắp chiến trường, khiến cho không gian mười trượng xung quanh đó như bị ngưng đọng, chỉ một cái đã vây khốn Lục Vân tại trung tâm.
Thần sắc tức thì biến đổi, đối với sự mạnh mẽ của Kiếm Vô Trần, tuy Lục Vân đã nắm rõ được vài phần nhưng khi chân chính đối diện thực sự cũng có một cảm giác khác.
Nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, hai tay của Lục Vân bắt đầu bắt quyết, quang mang ngũ sắc lưu động khắp thân thể, hình thành nên một vùng tinh vân kì dị, dùng phương thức vô cùng kì diệu mở rộng ra từ thân mình, hóa giải được sức mạnh đáng sợ mà Kiếm Vô Trần tạo nên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.