Chương 122: Nại Hà Châu Hiện
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Cảm giác được dáng vẻ bất thường, kì dị của Lục Vân, Bách Linh nhẹ giọng nói:”
- Nếu như huynh đã không muốn nói thì cứ giữ ở trong lòng, đợi sau này nếu có một ngày huynh muốn tìm người để giãi bày thì hãy nói với muội.”
Lục Vân nghe xong nhìn nàng một hồi rất lâu rồi mới di chuyển ánh mắt của mình đi nơi khác, lòng vẫn trầm mặc.”
Lúc viên ngọc áp sát huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Dao Quang, dưới sự thúc động của kì thú thì ma long lập tức biến hóa thành một luồng khói màu đen, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Dao Quang, ngăn chặn đòn tấn công của viên ngọc châu. Ngay lập tức, làn khói màu đen ma quỷ và viên ngọc trong suốt tiếp xúc với nhau ngay trên đỉnh đầu của Dao Quang, từ hai bên toả ra những tia lửa điện hắc sắc, vô số những luồng khí ma quái bay lơ lửng chung quanh những đốm lửa điện đó.”
Sự đối kháng ngày càng ác liệt nên viên ngọc trong suốt lúc đầu, bây giờ đã phát ra năm luồng hào quang xanh, đỏ, lam, tím, đen. Cùng với sự xuất hiện của năm luồng hào quang đó, xung quanh viên ngọc bắt đầu xuất hiện những phù chú cổ quái, không phải những lời phù chú của Đạo gia, mà hình như cũng không phải những Phật chú của Phật gia. Nhìn kĩ thì thấy hơi giống với quỷ chú của Quỷ vực, lại còn ẩn chứa bên trong luồng khí ma quỷ, yêu tà, cổ quái vô cùng.
Những phù chú cổ quái đó vừa xuất hiện thì ma long lập tức phát ra những tiếng kêu thảm thiết đau thương, sau đó biến thành một luồng hào quang hắc sắc, ẩn vào Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu của Dao Quang. Chưa thấy xuất hiện sự phản công trở lại của ma long, viên ngọc kỳ dị tỏa ra năm loại ánh hào quang liền nhẹ nhàng xuất hiện trên đỉnh đầu của Dao Quang, làm cho Dao Quang toàn thân run rẩy, sắc mặt biến đổi một cách kì dị, lạ thường, toàn thân Dao Quang chấn động, vẻ mặt méo mó thống khổ vô bỉ phảng phất như đang bị áp lực vạn cân đè lên.”
Tĩnh lập trên Bách Hội huyệt của Dao Quang, viên ngọc kia đột nhiên phát ra một loạt hào quang, bắt dầu xuất hiện một hàng tự tích trên đỉnh đầu của Dao Quang.”
- Ưu ưu Nại Hà thiên, châu tuỳ ma long hiện, vạn thế luân hồi định, tương kiến tại nhân gian.”
- A! Nại Hà châu, không xong rồi, hãy nhanh chóng ngăn chặn hắn lại.”
Trong tiếng kêu kinh ngạc hoảng hốt, Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng không để ý gì đến vết thương trên người, hai người đồng thời phi tới vươn tay về phía Nại Hà Châu đang ở trên đầu của Dao Quang. Tuy nhiên, lúc hai người vừa bay đến gần thì con kì thú trợn trừng mắt lên nhìn hai người, bốn đạo quang trụ mang uy lực tan đá nát vàng chỉ một đòn đã chấn bay hai người.”
Dưới mặt đất, Văn Bất Danh sắc mặt đại biến, nhìn Lục Vân nói gấp:”
- Lục Vân tình hình bây giờ rất nguy kịch, đệ hãy mau giúp ta một tay, chúng ta nhất định phải đoạt lấy Nại Hà Châu hoặc phải tiêu diệt nó, nếu không không ai có thể nói chính xác chuyện gì sẽ xảy ra với thằng bé này đâu.”
Khẽ gật đầu, trong ánh mắt Lục Vân lộ ra vẻ ưu sầu ảm đạm nói:”
- Không cần phải uổng phí tâm cơ, tất cả đều là số mệnh, huynh không thể chống lại, hơn nữa ta cũng sẽ không ra tay. Tốt nhất huynh nên nghe lời ta đứng im tại chỗ quan sát, tới khi đó có lẽ huynh sẽ minh bạch được rất nhiều chuyện.”
Văn Bất Danh ngớ người ra một lúc, không ngờ rằng lúc đó Lục Vân lại không chịu ra tay, điều đó thực sự khác xa so với trong tưởng tuợng của hắn ta.”
Bách Linh nhìn Văn Bất Danh một lúc, rồi hạ giọng nói:”
- Huynh cứ chịu khó quan sát đi, khi nào thực sự cần thiết thì Đầu Gỗ nhất định sẽ ra tay. Lúc này huynh ấy không ra tay chắc chắn là có đạo lý của mình.”
Văn Bất Danh nhìn hai người với ánh mắt kì quái, thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói:”
- Hy vọng muội nói đúng, nếu không đến lúc đó ta sẽ phải chịu tiếng xấu.”
Sau khi Nại Hà châu hiện ra một hàng tự tích, toàn bộ những viên ngọc bất ngờ biến thành một luồng ánh hào quang, cứ thế tấn công thẳng vào Bách Hội huyệt của Dao Quang. Đúng lúc Nại Hà châu biến mất, ánh hào quang trên người Dao Quang bất ngờ phát ra hàng ngàn ánh sáng lóng lánh, toả ra bên ngoài luồng hào quang sặc sỡ đầy màu sắc.”
Cùng lúc đó, một màn hắc vụ xuất hiện trên đầu của Dao Quang, còn ma long lóe lên hắc sắc quang hoa đằng không uốn lượn trong màn hắc vụ, trong miệng liên tục phát ra tiếng gào thét hung tợn. Cùng với những tiếng gào thét đó, tòan thân ma long bắt đầu thu nhỏ lại, sau cùng hiện nguyên hình là viên ngọc châu màu xám phi nhanh đến như muốn nhập vào đỉnh đầu Dao Quang, nhưng đáng tiếc là bị luồng ngũ sắc vân thải đó ngăn chặn lại. Trong tình thế không biết làm thế nào, toàn thân ma long lại toả ra ánh hào quang, bắn thẳng vào đan điền của Dao Quang.”
Ở phía trên, kì thú gào nhẹ lên một tiếng, trợn trừng mắt nhìn Dao Quang, đồng thời thu hồi lại ánh hào quang bao phủ lên người thằng bé. Cảm nhận được ánh mắt của con kì thú, Dao Quang ngẩng đầu nhìn nó, sau đó hai mắt bât ngờ sáng lên, người thằng bé lao thẳng về phía con kì thú.
Nhẹ nhàng nhảy lên mình kì thú, Dao Quang vô cùng cao hứng nói:”
- Bát Bảo, là ngươi cứu tỉnh ta phải không? Tại sao sự việc lúc nãy ta lại không nhớ một chút nào nhỉ?”
Khẽ phát ra một tiếng kêu quái dị, ánh mắt kì thú lộ ra vẻ thương cảm, tám lỗ nhỏ trên người nó đồng thời phát ra tám luồng hào quang, hội tụ thành một bát sắc quang đồ chuyển động xoay tròn trên không trung. Cùng với bát sắc quang đồ ngày càng cường thịnh, tám luồng hào quang bỗng chốc biến thành tám con thần long chuyển động xoay tròn xung quanh người Dao Quang, cuối cùng tất cả dung nhập vào trong thân thể nó. Lúc hào quang biến mất, sắc mặt Dao Quang đột nhiên biến đổi, cả người nghiêng ngả, nhãn thần thác loạn, song thủ múa loạn như phát cuồng. Bên ngoài cơ thể thằng bé, hắc vụ đột nhiên xuất hiện, luồng ma khí của ma long lại một lần nữa xuyên thẳng vào đầu của thằng bé, sự kết hợp của luồng ma khí đó cùng với Nại Hà Châu cũng như kì thú và luồng linh khí cường đại trong cơ thể Dao Quang phát sinh ra sự va chạm mãnh liệt, làm cho toàn thân Dao Quang bắt đầu có những biến đổi khác thường, tinh thần bắt đầu phân liệt.”
Chỉ nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ điên cuồng của Dao Quang, hai tay thằng bé tự bứt tóc mình, khuôn mặt thanh tú bị cào xé đến mức vết máu loang lổ, khuôn mặt trở nên méo mó đáng sợ. Ánh mắt thằng bé lúc thì trong sáng lúc thì bất ngờ xuất hiện huyết quang, cả người dao động giữa chính và tà.”
Kì thú thở dài nhìn Dao Quang, trong ánh mắt lộ ra cái vẻ bất lực không biết làm thế nào, nó đã cố gắng hết sức rồi. Cuối cùng Dao Quang sẽ bị ma long khống chế hay sẽ bị ảnh hưởng bởi khí tức tà dị của Nại Hà Châu, điều đó tùy thuộc vào vận khí của Dao Quang. Thời khắc này không ai có thể giúp được nó, tất cả chỉ còn dựa vào chính bản thân Dao Quang.”
Dưới mặt đất, Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng cùng Âm Huyền Sinh lúc đó đã khôi phục lại được vài phần nguyên khí. Nhìn Dao Quang trong bộ dạng như vậy, ba nguời đều thầm hô không hay, họ đã nhìn ra Dao Quang sắp bị ma hoá. Ba người nhìn nhau, rồi cùng xông tới tấn công Dao Quang lần thứ ba. Văn Bất Danh đứng cạnh Lục Vân nhìn thấy ba người xông lên như vậy, toàn thân cũng rung lên chỉ muốn lao lên phía trước tương trợ, nhưng đáng tiếc đã bị Lục Vân giữ chặt lại.”
Nhìn Lục Vân, Văn Bất Danh không nói câu nào, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của Lục Vân. Tuy nhiên Lục Vân cũng không hề mở miệng nói câu gì, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Dao Quang, trong ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn mất mát. Giây phút này chàng mới minh bạch tại sao lúc đầu Dao Quang lại nói câu đó, có lẽ khi đó thúc rất hận ta. Nhưng bản thân có hận nó không, điều này Lục Vân cũng không thể nói rõ được. Đáng ra ta phải hận nó nhưng đứng trên lập trường của Dao Quang mà nói, tại sao bản thân phải hận nó? Dao Quang chẳng qua là đang cùng trời đất tranh giành mạng sống, phấn đấu hết mình một lần mà thôi.”
Dao Quang rơi vào trạng thái dao động giữa tà chính chính tà, cố gắng hết sức khống chế luồng tà khí đó, nhưng bất ngờ ba đòn công kích vô cùng mạnh mẽ lao tới làm cho Dao Quang hốt hoảng vô cùng, trong lòng rất phẫn nộ, toàn cơ thể lập tức hãm nhập vào ma đạo. Hai mắt tràn đầy sát khí, Dao Quang gào lên một tiếng điên cuồng, toàn thân bất ngờ phát ra ánh hào quang kì dị, huyền ảo, hình thành nên một kết giới hộ thể, đồng thời toàn lực thi triển pháp quyết Ma Diệt Kì Tâm của Ma Tông.
Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng đồng thời gào thét phẫn nộ, hai ngưòi phi thân đón lấy một kích đáng sợ này của Dao Quang, toàn lực ngăn chặn nó. Phía sau, trưòng kiếm của Âm Huyền Sinh kết hợp với vô thượng kiếm quyết của Tiên Kiếm Môn - Phi Tiên Quyết, vô thanh vô tức ẩn tàng sau lưng hai người, bất ngờ tung ra một kiếm xuyên thấu tim Dao Quang.”
Một kích chấn bay Như Vân à Thanh Hư, Dao Quang nhìn thanh kiếm trên ngực mình, bổ ra một chưởng đánh bay Âm Huyền Sinh. Nhìn lên ngực mình máu tươi cứ thế đổ ra, ánh mắt tà ác của Dao Quang bốc lên nộ hỏa ngút trời, ngửa mặt lên trời hú dài như đang oán hận trời đất.”
Dưới mặt đất, hai người Như Vân và Thanh Hư bị thương rất nặng, họ đang nhìn về phía Dao Quang, trong ánh mắt hai người đều lộ ra cái vẻ vui mừng. Phi Tiên Quyết của Tiên Kiếm Môn được mệnh danh là đệ nhất pháp quyết của tu chân giới, sức công phá huỷ diệt của nó thì duờng như không gì có thể sánh nổi. Lúc đó Dao Quang bị một kiếm xuyên tim, cho dù nó có lơi hại đến mức nào thì dưới sức công phá huỷ diệt của nhát kiếm đó, tâm tạng của nó nhất định cũng bị nát tan. Tuy nguyên thần của nó bất diệt nhưng chắc chắn cũng bị trọng thương.”
Tuy nhiên đúng lúc hai người nghĩ như vậy thì nhìn thấy toàn thân Dao Quang lóe lên ngũ sắc quang hoa, Nại Hà Châu đột nhiên xuất hiện trên ngực. Cùng với sự xuất hiện bất ngờ của Nại Hà Châu, vết kiếm trên ngực của Dao Quang lập tức biến mất, máu tươi cũng ngừng lại không chảy nữa. Sau đó, Nại Hà Châu tỏa ánh sáng rực rỡ tự động nhập lại vào trong thân thể Dao Quang.”
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, cao thủ của ba phái sắc mặt đại biến, Thanh Hư đạo trưởng sầu thảm nói: - Nại Hà Châu, Nại Hà Châu, thiên địa vạn vật đều phải e sợ. Không ngờ điều đó lại là sự thật, ha ha, nếu đã như vậy thì ai có thể khắc chế được nó đây?”
Quang hoa chớp nhoáng, thân thể Dao Quang vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Như Vân và Thanh Hư. Nhìn hai người bằng con mắt u ám đáng sợ, Dao Quang nói một cách tàn khốc:”
- Kẻ nào muốn giết ta, ta tất sẽ giết kẻ đó. Bây giờ các ngươi hãy chịu chết đi.”
Nói xong,bàn tay phát ra hai luồng khí ma sát tấn công một cách mãnh liệt hung ác về phía hai người.”
Mắt thấy Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng sắp mất mạng trong tay của Dao Quang, trước mắt hai người bỗng lóe lên ánh ngân quang, Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện đón lấy một kích này của Dao Quang. Thân người lùi về phía sau một bước, Lục Vân nhìn Dao Quang, giọng nói bình tĩnh bao hàm cả ngữ khí chấn hồn, trầm giọng nói:”
- Dao Quang, cháu còn nhớ Dao Sơn thôn không? Cháu còn nhớ Thanh Phong thúc thúc và Lục Vân thúc thúc không? Cháu còn nhớ nguyện vọng của cả đời mình không?”
Nhìn Lục Vân, ánh mắt Dao Quang biến ảo bất định, lúc thì trong sáng, khi thì hỗn loạn. Một hồi khá lâu sau, Dao Quang dường như nhớ ra một điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên có chút gì tang thưong sầu thảm, nói với giọng thống thiết đau khổ:”
- Là Lục thúc thúc sao? Không ngờ lại có thể gặp nhau, không biết bây giờ thúc có hận cháu không? Thúc vẫn nhớ Dao Quang của ngày trước, phải không ? Từ trong ánh mắt của thúc, cháu có thể nhận thấy lúc này thúc không hề hận cháu. Tâm nguyện hồi đó cũng như mối huyết cừu của sơn thôn, bây giờ cháu sẽ tự mình đi giải quyết. Cả đời này cho dù cháu có biến thành bộ dạng như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cháu vẫn mãi mãi ghi nhớ có một vị thúc thúc vô cùng tốt bụng, tên của thúc ấy là Lục Vân.
Nhìn Dao Quang một cách đau khổ, thương cảm Lục Vân trầm giọng nói:”
- Hãy cùng đi với thúc thúc, ta sẽ nghĩ cách ép ma long và Nại Hà Châu ra khỏi cơ thể cháu. Lúc đó Dao Quang của Dao Sơn thôn sẽ sống lại.”
Dao Quang buồn bã lắc đầu, thần sắc ưu thương nói:”
- Bây giờ cháu không thể quay đầu lại được nữa rồi, thúc thúc hiểu rõ điều đó mà? Nếu như sau nàu cháu không chết thì sau khi báo thù xong cháu sẽ đi tìm thúc thúc. Còn nếu như cháu chết thì thúc thúc cũng đừng vì cháu mà đau lòng, thúc chỉ cần mãi mãi nhớ dến Dao Quang của Dao Sơn thôn là đủ rồi.”
Nói xong liền quay lưng về phía Lục Vân đứng trầm mặc. Một lúc sau Dao Quang mới bay người lên, hạ thân trên mình bát nhãn kì thú. Lặng lẽ nhìn về phía chân trời, lúc đó hình ảnh bé nhỏ gầy guộc và yếu mềm của Dao Quang lại càng lộ ra cái vẻ cô đơn, lạc lõng.”
- Bát Bảo, hãy đi theo ta nào, chúng ta cùng đến Ma vực để thanh toán mối huyết thù này.”
Toả ra một luồng ánh sáng, bát nhãn kì thú khẽ kêu lên một tiếng, rồi cùng với Dao Quang biến mất trong không trung chỉ trong nháy mắt. Lục Vân đứng lặng lẽ nhìn hình ảnh Dao Quang biến mất trên không trung, khẽ thở dài, quay người về bên Bách Linh nắm lấy bàn tay nhỏ bé nàng rồi cũng bay đi xa.”
***”
Buổi sáng sớm, những tia nắng nhu hòa xuyên qua những cành lá thưa thớt chiếu nghiêng lên khuôn mặt đang ngủ say của Bách Linh, làm lộ ra vẻ long lanh tươi đẹp vô cùng. Đống lửa ngoài cánh đồng toả ra một làn khói mờ ảo, ánh lửa bập bùng nhảy múa trên khuôn mặt ngọc ngà tuyệt mỹ đó làm phát ra ánh hào quang mê đắm lòng người. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nồng nàn của hoa cỏ, đem lại một bầu không khí trong lành tươi mát, bao phủ tứ phía xung quanh.”
Tĩnh lặng ngồi tựa lưng vào một cây đại thụ, Lục Vân trầm mặc nhìn về phương xa. Phía chân trời, một đám mây trắng đang lững lờ trôi vô cùng tự do, tự tại, chừng như đầy phóng khoáng, không gì câu thúc nó được, điều đó đã thu hút sự chú ý của Lục Vân. Ngoảnh lại nhìn Bách Linh vẫn đang ngủ say, trong ánh mắt Lục Vân bất ngờ vụt lóe lên một tia sáng kì dị. Nở một nụ cười gượng gạo, lúc đó dường như chàng đang nghĩ đến một điều gì đó, một mình miên man với dòng suy nghĩ.”
Nhẹ nhàng cử động, Bách Linh uể oải tỉnh dậy, trên khuôn mặt thanh tú còn đọng lại chút dư hương lúc ngủ say. Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, nhìn thấy Lục Vân đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt kiều mỵ của Bách Linh bất giác đỏ bừng.”
Nhìn Lục Vân với ánh mắt long lanh, Bách Linh vươn người bay đến cạnh chàng, nắm lấy tay phải chàng rồi dịu dàng hỏi:”
- Sao huynh lại dậy sớm vậy? Có phải đêm qua không ngủ được không?”
Nhìn dáng vẻ mê hồn của Bách Linh, Lục Vân không nén được lòng mình liền bật cười rồi nói :”
- Ta cũng muốn ngủ một giấc ngon lành nhưng lại sợ nơi này lang sói hung ác, sợ khi tỉnh dậy e là ta đã nằm trong bụng sói rồi. Nếu lại gặp nàng trong đó nữa thì không xong rồi.”
Bách Linh cười đáp:”
- Nói như vậy có nghĩa là huynh sợ ta bị dã lang ăn thịt phải không? Huynh nói vậy có phải là muốn thổ lộ tình cảm của mình với ta không ?”
Nói xong nàng nhìn Lục Vân với vẻ cổ quái, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh.”
Lục Vân nghe xong những lời nói đó, liền lắc đầu nhìn Bách Linh nói:”
- Nàng cho rằng ta muốn thể hiện tình cảm gì kia chứ? Nàng ấy, cả ngày từ sáng đến tối chẳng phải lo nghĩ ưu tư gì, giống như con chim Bách Linh chỉ bay đi bay lại quanh ta thôi, ta cần gì phải thể hiện tình cảm gì gì đó với nàng ?”
Cười duyên dáng, khuôn mặt ngọc của Bách Linh áp sát gần Lục Vân, cười nhẹ lên một tiếng rồi nói:
- Huynh nghĩ huynh không nói thì ta không biết sao? Huynh ấy à, huynh nhất định đã bị vẻ đẹp phong hoa tuyệt thế của bổn tiểu thư hút hồn, bị khuynh đảo trước phong vận thiên hạ vô song của ta rồi. Thế nào, ta không nói sai chứ ? Không thừa nhận ta cũng không ép buộc, nhưng dù sao ta cũng hiểu hết những gì huynh nghĩ trong lòng.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Vân quay về phía sau, Bách Linh cười đắc ý, lại một lần nữa tiến sát đến gần Lục Vân, lúc này hai người chỉ còn cách nhau có một tấc.”
Nhẹ nhàng né tránh ánh mắt của Bách Linh, Lục Vân bất ngờ phát hiện ra rằng lúc này không ngờ mình lại có chút gì đó sợ nàng ta. Cảm nhận được hơi thở thơm tho mê người của Bách Linh, Lục Vân gượng nói:”
- Nàng có biết bây giờ nàng đang làm gì không? Đây không phải là hành động mà một khuê nữ nên làm đâu.”
Nhìn vẻ bối rối của Lục Vân, Bách Linh không hề quan tâm tới lời nói của chàng, ngược lại càng tiến sát hơn, nở nụ cười kiều mị với vẻ đắc ý nói:”
- Sao rồi, tạo sao lại giấu kín những suy nghĩ đó trong lòng? Có phải hơi động tâm rồi không, có chút ham muốn phải không?”
Vừa nói Bách Linh vừa chăm chú quan sát phản ứng của Lục Vân, trong ánh mắt lộ ra nét cười tinh ranh.”
Nhẹ nhàng thu hồi lại ánh mắt của mình, Lục Vân lặng lẽ nhìn Bách Linh. Nghĩ đến những lời nói của nàng, thực sự bản mình có chút động tâm sao, có lẽ lúc này ngay cả bản thân chàng cũng không biết được. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên đầu của Bách Linh, Lục Vân vuốt ve mái tóc óng ả mượt mà của nàng, nhẹ giọng nói:”
- Hãy nghe ta, ta có thể dành cả đời này cho nàng, nhưng nó có thể không giống như trong tưởng tưọng của nàng. Bởi vì cái mà ta có thể dành cho nàng có lẽ không phải là hạnh phúc mà chỉ là sự đau thương. Chúng ta là những người thuộc về hai thế giới khác nhau nên không thể đi cùng nhau được, nàng hãy trở về đi, hãy quên hết những hồi ức này đi.”
Nhìn Lục Vân, ánh mắt Bách Linh lộ ra cái vẻ ngỡ ngàng, dường như không thể hiểu nổi những lời chàng nói. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát ánh măt ngỡ ngàng của Bách Linh liền trở nên tinh nghịch. Chỉ thấy nàng đẩy Lục Vân ra, lùi về sau ba bước, yêu kiều cười nói:”
- Muội vẫn nghĩ là huynh có thể giả vờ được lâu hơn, hoá ra vừa bị muội thử một lần mà đã lộ ra hết. Hi hi, thế nào? Huynh đã nói ra những điều sâu thẳm trong đáy lòng mình, lúc nãy còn chưa thừa nhận, bây giờ thì bộc lộ ra hết rồi. Hi hi, muốn theo đuổi muội ư, còn hơi sớm đấy.”
Với vẻ đắc ý cười lên một tiếng, Bách Linh quay người ẩn dưới một cái cây to mang theo một nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt. Nghe xong những lời nói đó, thần sắc Lục Vân thần sắc biến đổi đứng ngây người ra. Người ta nói nữ nhân thường khéo thay đổi, câu nói đó đến giờ Lục Vân mới thực sự thấu hiểu và lĩnh giáo được. Lục Vân không kìm được lắc đầu thở dài, nữ nhân này thật khác thường, hoàn toàn tương phản với Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.”
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Lục Vân nhẹ giọng nói:”
- Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, nếu như đại tiểu thư đói thì hãy lại đây ăn một chút gì đó, một lát nữa ta còn phải lên đường. Chăm chú quan sát Lục Vân thấy chàng không giống như đang nói đùa, Bách Linh mới từ từ đi ra từ đằng sau cái cây”
Vừa đi Bách Linh vừa nói:”
- Ở đây thì có gì ngon mà ăn, sao muội không nhìn thấy, không phải huynh đang lừa muội đấy chứ? Trên đời này không ít những kẻ lừa bịp, đặc biệt là với những mĩ nhân kiều diễm thiên hạ vô song như muội đây thì lại càng phải hết sức chú ý, lơ đãng một chút là có thể bị lừa như không.
Lắc đầu một cách bất lực không biết làm sao, Lục Vân nhẹ nhàng than thở:”
- Đại tiểu thư nên suy nghĩ một cách thấu đáo, mấy ngày gần đây ai mới là người mặt dày mày dạn cứ bám lấy ta không chịu buông tha, tại sao bây giờ lại nói ta như vậy? Không phải là vu oan giá hoạ cho ta sao?”
Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, khuôn mặt Bách Linh lộ ra vẻ thần bí nói:”
- Có sao có sao, huynh đang nói ai đấy, tại sao muội lại không nhìn thấy? Ha ha, muội biết rồi, ngươi đang nói muội đúng không? Dám lừa muội à, muội bắt huynh phải theo muội ba ngày, trong ba ngày đó muội nói sao huynh phải nghe vậy, không được phép phản bác, thế nào, đại tiểu thư này đã đủ khoan hồng đại lượng chưa?”
Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư kiều diễm mà ngang ngạnh đó của Bách Linh, Lục Vân bất giác vừa thấy tức tức lại vừa buồn cười, một tay kéo nàng về phía mình, Lục Vân nhìn thẳng vào mặt nàng nói:”
- Nơi này là vùng đồng không mông quạnh, không phải đại tiểu thư thành tâm bắt ta phải bỏ đi đấy chứ ? Nếu như vậy thì ta xin đi trước một bước đây.”
Nói xong liền quay người đi thẳng về hướng đông.”
Bách Linh nghe xong, ngây người ra một lúc, nhìn bóng dáng Lục Vân đã đi rất xa, bất ngờ gọi lớn:”
- Mộc đầu, đợi muội với. Người ta chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi, sao huynh lại không để ý gì đến ta thế?”
Nói xong Bách Linh liền lao người đi, rất nhanh đã đuổi kịp được Lục Vân, ôm chặt lấy cánh tay của chàng nhất quyết không chịu buông ra.”
Trên đường đi, Lục Vân hỏi:”
- Mấy ngày rồi mà nàng vẫn chưa nói cho ta biết nhà nàng ở đâu, trong nhà có những ai, họ có lo lắng cho nàng không?”
Ánh mắt long lanh mĩ miều của Bách Linh khẽ chuyển động, nhìn Lục Vân với vẻ kiều mị, rồi nhẹ giọng cười nói:”
- Cái gì, huynh muốn đến nhà người ta sao? Ta không ngốc như vậy đâu, hi hi, không nói cho huynh đấy.
- Nếu như huynh đã không muốn nói thì cứ giữ ở trong lòng, đợi sau này nếu có một ngày huynh muốn tìm người để giãi bày thì hãy nói với muội.”
Lục Vân nghe xong nhìn nàng một hồi rất lâu rồi mới di chuyển ánh mắt của mình đi nơi khác, lòng vẫn trầm mặc.”
Lúc viên ngọc áp sát huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu của Dao Quang, dưới sự thúc động của kì thú thì ma long lập tức biến hóa thành một luồng khói màu đen, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Dao Quang, ngăn chặn đòn tấn công của viên ngọc châu. Ngay lập tức, làn khói màu đen ma quỷ và viên ngọc trong suốt tiếp xúc với nhau ngay trên đỉnh đầu của Dao Quang, từ hai bên toả ra những tia lửa điện hắc sắc, vô số những luồng khí ma quái bay lơ lửng chung quanh những đốm lửa điện đó.”
Sự đối kháng ngày càng ác liệt nên viên ngọc trong suốt lúc đầu, bây giờ đã phát ra năm luồng hào quang xanh, đỏ, lam, tím, đen. Cùng với sự xuất hiện của năm luồng hào quang đó, xung quanh viên ngọc bắt đầu xuất hiện những phù chú cổ quái, không phải những lời phù chú của Đạo gia, mà hình như cũng không phải những Phật chú của Phật gia. Nhìn kĩ thì thấy hơi giống với quỷ chú của Quỷ vực, lại còn ẩn chứa bên trong luồng khí ma quỷ, yêu tà, cổ quái vô cùng.
Những phù chú cổ quái đó vừa xuất hiện thì ma long lập tức phát ra những tiếng kêu thảm thiết đau thương, sau đó biến thành một luồng hào quang hắc sắc, ẩn vào Bách Hội huyệt trên đỉnh đầu của Dao Quang. Chưa thấy xuất hiện sự phản công trở lại của ma long, viên ngọc kỳ dị tỏa ra năm loại ánh hào quang liền nhẹ nhàng xuất hiện trên đỉnh đầu của Dao Quang, làm cho Dao Quang toàn thân run rẩy, sắc mặt biến đổi một cách kì dị, lạ thường, toàn thân Dao Quang chấn động, vẻ mặt méo mó thống khổ vô bỉ phảng phất như đang bị áp lực vạn cân đè lên.”
Tĩnh lập trên Bách Hội huyệt của Dao Quang, viên ngọc kia đột nhiên phát ra một loạt hào quang, bắt dầu xuất hiện một hàng tự tích trên đỉnh đầu của Dao Quang.”
- Ưu ưu Nại Hà thiên, châu tuỳ ma long hiện, vạn thế luân hồi định, tương kiến tại nhân gian.”
- A! Nại Hà châu, không xong rồi, hãy nhanh chóng ngăn chặn hắn lại.”
Trong tiếng kêu kinh ngạc hoảng hốt, Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng không để ý gì đến vết thương trên người, hai người đồng thời phi tới vươn tay về phía Nại Hà Châu đang ở trên đầu của Dao Quang. Tuy nhiên, lúc hai người vừa bay đến gần thì con kì thú trợn trừng mắt lên nhìn hai người, bốn đạo quang trụ mang uy lực tan đá nát vàng chỉ một đòn đã chấn bay hai người.”
Dưới mặt đất, Văn Bất Danh sắc mặt đại biến, nhìn Lục Vân nói gấp:”
- Lục Vân tình hình bây giờ rất nguy kịch, đệ hãy mau giúp ta một tay, chúng ta nhất định phải đoạt lấy Nại Hà Châu hoặc phải tiêu diệt nó, nếu không không ai có thể nói chính xác chuyện gì sẽ xảy ra với thằng bé này đâu.”
Khẽ gật đầu, trong ánh mắt Lục Vân lộ ra vẻ ưu sầu ảm đạm nói:”
- Không cần phải uổng phí tâm cơ, tất cả đều là số mệnh, huynh không thể chống lại, hơn nữa ta cũng sẽ không ra tay. Tốt nhất huynh nên nghe lời ta đứng im tại chỗ quan sát, tới khi đó có lẽ huynh sẽ minh bạch được rất nhiều chuyện.”
Văn Bất Danh ngớ người ra một lúc, không ngờ rằng lúc đó Lục Vân lại không chịu ra tay, điều đó thực sự khác xa so với trong tưởng tuợng của hắn ta.”
Bách Linh nhìn Văn Bất Danh một lúc, rồi hạ giọng nói:”
- Huynh cứ chịu khó quan sát đi, khi nào thực sự cần thiết thì Đầu Gỗ nhất định sẽ ra tay. Lúc này huynh ấy không ra tay chắc chắn là có đạo lý của mình.”
Văn Bất Danh nhìn hai người với ánh mắt kì quái, thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói:”
- Hy vọng muội nói đúng, nếu không đến lúc đó ta sẽ phải chịu tiếng xấu.”
Sau khi Nại Hà châu hiện ra một hàng tự tích, toàn bộ những viên ngọc bất ngờ biến thành một luồng ánh hào quang, cứ thế tấn công thẳng vào Bách Hội huyệt của Dao Quang. Đúng lúc Nại Hà châu biến mất, ánh hào quang trên người Dao Quang bất ngờ phát ra hàng ngàn ánh sáng lóng lánh, toả ra bên ngoài luồng hào quang sặc sỡ đầy màu sắc.”
Cùng lúc đó, một màn hắc vụ xuất hiện trên đầu của Dao Quang, còn ma long lóe lên hắc sắc quang hoa đằng không uốn lượn trong màn hắc vụ, trong miệng liên tục phát ra tiếng gào thét hung tợn. Cùng với những tiếng gào thét đó, tòan thân ma long bắt đầu thu nhỏ lại, sau cùng hiện nguyên hình là viên ngọc châu màu xám phi nhanh đến như muốn nhập vào đỉnh đầu Dao Quang, nhưng đáng tiếc là bị luồng ngũ sắc vân thải đó ngăn chặn lại. Trong tình thế không biết làm thế nào, toàn thân ma long lại toả ra ánh hào quang, bắn thẳng vào đan điền của Dao Quang.”
Ở phía trên, kì thú gào nhẹ lên một tiếng, trợn trừng mắt nhìn Dao Quang, đồng thời thu hồi lại ánh hào quang bao phủ lên người thằng bé. Cảm nhận được ánh mắt của con kì thú, Dao Quang ngẩng đầu nhìn nó, sau đó hai mắt bât ngờ sáng lên, người thằng bé lao thẳng về phía con kì thú.
Nhẹ nhàng nhảy lên mình kì thú, Dao Quang vô cùng cao hứng nói:”
- Bát Bảo, là ngươi cứu tỉnh ta phải không? Tại sao sự việc lúc nãy ta lại không nhớ một chút nào nhỉ?”
Khẽ phát ra một tiếng kêu quái dị, ánh mắt kì thú lộ ra vẻ thương cảm, tám lỗ nhỏ trên người nó đồng thời phát ra tám luồng hào quang, hội tụ thành một bát sắc quang đồ chuyển động xoay tròn trên không trung. Cùng với bát sắc quang đồ ngày càng cường thịnh, tám luồng hào quang bỗng chốc biến thành tám con thần long chuyển động xoay tròn xung quanh người Dao Quang, cuối cùng tất cả dung nhập vào trong thân thể nó. Lúc hào quang biến mất, sắc mặt Dao Quang đột nhiên biến đổi, cả người nghiêng ngả, nhãn thần thác loạn, song thủ múa loạn như phát cuồng. Bên ngoài cơ thể thằng bé, hắc vụ đột nhiên xuất hiện, luồng ma khí của ma long lại một lần nữa xuyên thẳng vào đầu của thằng bé, sự kết hợp của luồng ma khí đó cùng với Nại Hà Châu cũng như kì thú và luồng linh khí cường đại trong cơ thể Dao Quang phát sinh ra sự va chạm mãnh liệt, làm cho toàn thân Dao Quang bắt đầu có những biến đổi khác thường, tinh thần bắt đầu phân liệt.”
Chỉ nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ điên cuồng của Dao Quang, hai tay thằng bé tự bứt tóc mình, khuôn mặt thanh tú bị cào xé đến mức vết máu loang lổ, khuôn mặt trở nên méo mó đáng sợ. Ánh mắt thằng bé lúc thì trong sáng lúc thì bất ngờ xuất hiện huyết quang, cả người dao động giữa chính và tà.”
Kì thú thở dài nhìn Dao Quang, trong ánh mắt lộ ra cái vẻ bất lực không biết làm thế nào, nó đã cố gắng hết sức rồi. Cuối cùng Dao Quang sẽ bị ma long khống chế hay sẽ bị ảnh hưởng bởi khí tức tà dị của Nại Hà Châu, điều đó tùy thuộc vào vận khí của Dao Quang. Thời khắc này không ai có thể giúp được nó, tất cả chỉ còn dựa vào chính bản thân Dao Quang.”
Dưới mặt đất, Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng cùng Âm Huyền Sinh lúc đó đã khôi phục lại được vài phần nguyên khí. Nhìn Dao Quang trong bộ dạng như vậy, ba nguời đều thầm hô không hay, họ đã nhìn ra Dao Quang sắp bị ma hoá. Ba người nhìn nhau, rồi cùng xông tới tấn công Dao Quang lần thứ ba. Văn Bất Danh đứng cạnh Lục Vân nhìn thấy ba người xông lên như vậy, toàn thân cũng rung lên chỉ muốn lao lên phía trước tương trợ, nhưng đáng tiếc đã bị Lục Vân giữ chặt lại.”
Nhìn Lục Vân, Văn Bất Danh không nói câu nào, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của Lục Vân. Tuy nhiên Lục Vân cũng không hề mở miệng nói câu gì, chỉ đứng lặng lẽ nhìn Dao Quang, trong ánh mắt lộ ra vẻ cô đơn mất mát. Giây phút này chàng mới minh bạch tại sao lúc đầu Dao Quang lại nói câu đó, có lẽ khi đó thúc rất hận ta. Nhưng bản thân có hận nó không, điều này Lục Vân cũng không thể nói rõ được. Đáng ra ta phải hận nó nhưng đứng trên lập trường của Dao Quang mà nói, tại sao bản thân phải hận nó? Dao Quang chẳng qua là đang cùng trời đất tranh giành mạng sống, phấn đấu hết mình một lần mà thôi.”
Dao Quang rơi vào trạng thái dao động giữa tà chính chính tà, cố gắng hết sức khống chế luồng tà khí đó, nhưng bất ngờ ba đòn công kích vô cùng mạnh mẽ lao tới làm cho Dao Quang hốt hoảng vô cùng, trong lòng rất phẫn nộ, toàn cơ thể lập tức hãm nhập vào ma đạo. Hai mắt tràn đầy sát khí, Dao Quang gào lên một tiếng điên cuồng, toàn thân bất ngờ phát ra ánh hào quang kì dị, huyền ảo, hình thành nên một kết giới hộ thể, đồng thời toàn lực thi triển pháp quyết Ma Diệt Kì Tâm của Ma Tông.
Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng đồng thời gào thét phẫn nộ, hai ngưòi phi thân đón lấy một kích đáng sợ này của Dao Quang, toàn lực ngăn chặn nó. Phía sau, trưòng kiếm của Âm Huyền Sinh kết hợp với vô thượng kiếm quyết của Tiên Kiếm Môn - Phi Tiên Quyết, vô thanh vô tức ẩn tàng sau lưng hai người, bất ngờ tung ra một kiếm xuyên thấu tim Dao Quang.”
Một kích chấn bay Như Vân à Thanh Hư, Dao Quang nhìn thanh kiếm trên ngực mình, bổ ra một chưởng đánh bay Âm Huyền Sinh. Nhìn lên ngực mình máu tươi cứ thế đổ ra, ánh mắt tà ác của Dao Quang bốc lên nộ hỏa ngút trời, ngửa mặt lên trời hú dài như đang oán hận trời đất.”
Dưới mặt đất, hai người Như Vân và Thanh Hư bị thương rất nặng, họ đang nhìn về phía Dao Quang, trong ánh mắt hai người đều lộ ra cái vẻ vui mừng. Phi Tiên Quyết của Tiên Kiếm Môn được mệnh danh là đệ nhất pháp quyết của tu chân giới, sức công phá huỷ diệt của nó thì duờng như không gì có thể sánh nổi. Lúc đó Dao Quang bị một kiếm xuyên tim, cho dù nó có lơi hại đến mức nào thì dưới sức công phá huỷ diệt của nhát kiếm đó, tâm tạng của nó nhất định cũng bị nát tan. Tuy nguyên thần của nó bất diệt nhưng chắc chắn cũng bị trọng thương.”
Tuy nhiên đúng lúc hai người nghĩ như vậy thì nhìn thấy toàn thân Dao Quang lóe lên ngũ sắc quang hoa, Nại Hà Châu đột nhiên xuất hiện trên ngực. Cùng với sự xuất hiện bất ngờ của Nại Hà Châu, vết kiếm trên ngực của Dao Quang lập tức biến mất, máu tươi cũng ngừng lại không chảy nữa. Sau đó, Nại Hà Châu tỏa ánh sáng rực rỡ tự động nhập lại vào trong thân thể Dao Quang.”
Kêu lên một tiếng kinh ngạc, cao thủ của ba phái sắc mặt đại biến, Thanh Hư đạo trưởng sầu thảm nói: - Nại Hà Châu, Nại Hà Châu, thiên địa vạn vật đều phải e sợ. Không ngờ điều đó lại là sự thật, ha ha, nếu đã như vậy thì ai có thể khắc chế được nó đây?”
Quang hoa chớp nhoáng, thân thể Dao Quang vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Như Vân và Thanh Hư. Nhìn hai người bằng con mắt u ám đáng sợ, Dao Quang nói một cách tàn khốc:”
- Kẻ nào muốn giết ta, ta tất sẽ giết kẻ đó. Bây giờ các ngươi hãy chịu chết đi.”
Nói xong,bàn tay phát ra hai luồng khí ma sát tấn công một cách mãnh liệt hung ác về phía hai người.”
Mắt thấy Như Vân đại sư và Thanh Hư đạo chưởng sắp mất mạng trong tay của Dao Quang, trước mắt hai người bỗng lóe lên ánh ngân quang, Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện đón lấy một kích này của Dao Quang. Thân người lùi về phía sau một bước, Lục Vân nhìn Dao Quang, giọng nói bình tĩnh bao hàm cả ngữ khí chấn hồn, trầm giọng nói:”
- Dao Quang, cháu còn nhớ Dao Sơn thôn không? Cháu còn nhớ Thanh Phong thúc thúc và Lục Vân thúc thúc không? Cháu còn nhớ nguyện vọng của cả đời mình không?”
Nhìn Lục Vân, ánh mắt Dao Quang biến ảo bất định, lúc thì trong sáng, khi thì hỗn loạn. Một hồi khá lâu sau, Dao Quang dường như nhớ ra một điều gì đó, sắc mặt bỗng trở nên có chút gì tang thưong sầu thảm, nói với giọng thống thiết đau khổ:”
- Là Lục thúc thúc sao? Không ngờ lại có thể gặp nhau, không biết bây giờ thúc có hận cháu không? Thúc vẫn nhớ Dao Quang của ngày trước, phải không ? Từ trong ánh mắt của thúc, cháu có thể nhận thấy lúc này thúc không hề hận cháu. Tâm nguyện hồi đó cũng như mối huyết cừu của sơn thôn, bây giờ cháu sẽ tự mình đi giải quyết. Cả đời này cho dù cháu có biến thành bộ dạng như thế nào đi chăng nữa thì trong lòng cháu vẫn mãi mãi ghi nhớ có một vị thúc thúc vô cùng tốt bụng, tên của thúc ấy là Lục Vân.
Nhìn Dao Quang một cách đau khổ, thương cảm Lục Vân trầm giọng nói:”
- Hãy cùng đi với thúc thúc, ta sẽ nghĩ cách ép ma long và Nại Hà Châu ra khỏi cơ thể cháu. Lúc đó Dao Quang của Dao Sơn thôn sẽ sống lại.”
Dao Quang buồn bã lắc đầu, thần sắc ưu thương nói:”
- Bây giờ cháu không thể quay đầu lại được nữa rồi, thúc thúc hiểu rõ điều đó mà? Nếu như sau nàu cháu không chết thì sau khi báo thù xong cháu sẽ đi tìm thúc thúc. Còn nếu như cháu chết thì thúc thúc cũng đừng vì cháu mà đau lòng, thúc chỉ cần mãi mãi nhớ dến Dao Quang của Dao Sơn thôn là đủ rồi.”
Nói xong liền quay lưng về phía Lục Vân đứng trầm mặc. Một lúc sau Dao Quang mới bay người lên, hạ thân trên mình bát nhãn kì thú. Lặng lẽ nhìn về phía chân trời, lúc đó hình ảnh bé nhỏ gầy guộc và yếu mềm của Dao Quang lại càng lộ ra cái vẻ cô đơn, lạc lõng.”
- Bát Bảo, hãy đi theo ta nào, chúng ta cùng đến Ma vực để thanh toán mối huyết thù này.”
Toả ra một luồng ánh sáng, bát nhãn kì thú khẽ kêu lên một tiếng, rồi cùng với Dao Quang biến mất trong không trung chỉ trong nháy mắt. Lục Vân đứng lặng lẽ nhìn hình ảnh Dao Quang biến mất trên không trung, khẽ thở dài, quay người về bên Bách Linh nắm lấy bàn tay nhỏ bé nàng rồi cũng bay đi xa.”
***”
Buổi sáng sớm, những tia nắng nhu hòa xuyên qua những cành lá thưa thớt chiếu nghiêng lên khuôn mặt đang ngủ say của Bách Linh, làm lộ ra vẻ long lanh tươi đẹp vô cùng. Đống lửa ngoài cánh đồng toả ra một làn khói mờ ảo, ánh lửa bập bùng nhảy múa trên khuôn mặt ngọc ngà tuyệt mỹ đó làm phát ra ánh hào quang mê đắm lòng người. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương nồng nàn của hoa cỏ, đem lại một bầu không khí trong lành tươi mát, bao phủ tứ phía xung quanh.”
Tĩnh lặng ngồi tựa lưng vào một cây đại thụ, Lục Vân trầm mặc nhìn về phương xa. Phía chân trời, một đám mây trắng đang lững lờ trôi vô cùng tự do, tự tại, chừng như đầy phóng khoáng, không gì câu thúc nó được, điều đó đã thu hút sự chú ý của Lục Vân. Ngoảnh lại nhìn Bách Linh vẫn đang ngủ say, trong ánh mắt Lục Vân bất ngờ vụt lóe lên một tia sáng kì dị. Nở một nụ cười gượng gạo, lúc đó dường như chàng đang nghĩ đến một điều gì đó, một mình miên man với dòng suy nghĩ.”
Nhẹ nhàng cử động, Bách Linh uể oải tỉnh dậy, trên khuôn mặt thanh tú còn đọng lại chút dư hương lúc ngủ say. Đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, nhìn thấy Lục Vân đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt kiều mỵ của Bách Linh bất giác đỏ bừng.”
Nhìn Lục Vân với ánh mắt long lanh, Bách Linh vươn người bay đến cạnh chàng, nắm lấy tay phải chàng rồi dịu dàng hỏi:”
- Sao huynh lại dậy sớm vậy? Có phải đêm qua không ngủ được không?”
Nhìn dáng vẻ mê hồn của Bách Linh, Lục Vân không nén được lòng mình liền bật cười rồi nói :”
- Ta cũng muốn ngủ một giấc ngon lành nhưng lại sợ nơi này lang sói hung ác, sợ khi tỉnh dậy e là ta đã nằm trong bụng sói rồi. Nếu lại gặp nàng trong đó nữa thì không xong rồi.”
Bách Linh cười đáp:”
- Nói như vậy có nghĩa là huynh sợ ta bị dã lang ăn thịt phải không? Huynh nói vậy có phải là muốn thổ lộ tình cảm của mình với ta không ?”
Nói xong nàng nhìn Lục Vân với vẻ cổ quái, ánh mắt lộ vẻ ranh mãnh.”
Lục Vân nghe xong những lời nói đó, liền lắc đầu nhìn Bách Linh nói:”
- Nàng cho rằng ta muốn thể hiện tình cảm gì kia chứ? Nàng ấy, cả ngày từ sáng đến tối chẳng phải lo nghĩ ưu tư gì, giống như con chim Bách Linh chỉ bay đi bay lại quanh ta thôi, ta cần gì phải thể hiện tình cảm gì gì đó với nàng ?”
Cười duyên dáng, khuôn mặt ngọc của Bách Linh áp sát gần Lục Vân, cười nhẹ lên một tiếng rồi nói:
- Huynh nghĩ huynh không nói thì ta không biết sao? Huynh ấy à, huynh nhất định đã bị vẻ đẹp phong hoa tuyệt thế của bổn tiểu thư hút hồn, bị khuynh đảo trước phong vận thiên hạ vô song của ta rồi. Thế nào, ta không nói sai chứ ? Không thừa nhận ta cũng không ép buộc, nhưng dù sao ta cũng hiểu hết những gì huynh nghĩ trong lòng.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Vân quay về phía sau, Bách Linh cười đắc ý, lại một lần nữa tiến sát đến gần Lục Vân, lúc này hai người chỉ còn cách nhau có một tấc.”
Nhẹ nhàng né tránh ánh mắt của Bách Linh, Lục Vân bất ngờ phát hiện ra rằng lúc này không ngờ mình lại có chút gì đó sợ nàng ta. Cảm nhận được hơi thở thơm tho mê người của Bách Linh, Lục Vân gượng nói:”
- Nàng có biết bây giờ nàng đang làm gì không? Đây không phải là hành động mà một khuê nữ nên làm đâu.”
Nhìn vẻ bối rối của Lục Vân, Bách Linh không hề quan tâm tới lời nói của chàng, ngược lại càng tiến sát hơn, nở nụ cười kiều mị với vẻ đắc ý nói:”
- Sao rồi, tạo sao lại giấu kín những suy nghĩ đó trong lòng? Có phải hơi động tâm rồi không, có chút ham muốn phải không?”
Vừa nói Bách Linh vừa chăm chú quan sát phản ứng của Lục Vân, trong ánh mắt lộ ra nét cười tinh ranh.”
Nhẹ nhàng thu hồi lại ánh mắt của mình, Lục Vân lặng lẽ nhìn Bách Linh. Nghĩ đến những lời nói của nàng, thực sự bản mình có chút động tâm sao, có lẽ lúc này ngay cả bản thân chàng cũng không biết được. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên đầu của Bách Linh, Lục Vân vuốt ve mái tóc óng ả mượt mà của nàng, nhẹ giọng nói:”
- Hãy nghe ta, ta có thể dành cả đời này cho nàng, nhưng nó có thể không giống như trong tưởng tưọng của nàng. Bởi vì cái mà ta có thể dành cho nàng có lẽ không phải là hạnh phúc mà chỉ là sự đau thương. Chúng ta là những người thuộc về hai thế giới khác nhau nên không thể đi cùng nhau được, nàng hãy trở về đi, hãy quên hết những hồi ức này đi.”
Nhìn Lục Vân, ánh mắt Bách Linh lộ ra cái vẻ ngỡ ngàng, dường như không thể hiểu nổi những lời chàng nói. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát ánh măt ngỡ ngàng của Bách Linh liền trở nên tinh nghịch. Chỉ thấy nàng đẩy Lục Vân ra, lùi về sau ba bước, yêu kiều cười nói:”
- Muội vẫn nghĩ là huynh có thể giả vờ được lâu hơn, hoá ra vừa bị muội thử một lần mà đã lộ ra hết. Hi hi, thế nào? Huynh đã nói ra những điều sâu thẳm trong đáy lòng mình, lúc nãy còn chưa thừa nhận, bây giờ thì bộc lộ ra hết rồi. Hi hi, muốn theo đuổi muội ư, còn hơi sớm đấy.”
Với vẻ đắc ý cười lên một tiếng, Bách Linh quay người ẩn dưới một cái cây to mang theo một nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt. Nghe xong những lời nói đó, thần sắc Lục Vân thần sắc biến đổi đứng ngây người ra. Người ta nói nữ nhân thường khéo thay đổi, câu nói đó đến giờ Lục Vân mới thực sự thấu hiểu và lĩnh giáo được. Lục Vân không kìm được lắc đầu thở dài, nữ nhân này thật khác thường, hoàn toàn tương phản với Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt.”
Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, Lục Vân nhẹ giọng nói:”
- Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, nếu như đại tiểu thư đói thì hãy lại đây ăn một chút gì đó, một lát nữa ta còn phải lên đường. Chăm chú quan sát Lục Vân thấy chàng không giống như đang nói đùa, Bách Linh mới từ từ đi ra từ đằng sau cái cây”
Vừa đi Bách Linh vừa nói:”
- Ở đây thì có gì ngon mà ăn, sao muội không nhìn thấy, không phải huynh đang lừa muội đấy chứ? Trên đời này không ít những kẻ lừa bịp, đặc biệt là với những mĩ nhân kiều diễm thiên hạ vô song như muội đây thì lại càng phải hết sức chú ý, lơ đãng một chút là có thể bị lừa như không.
Lắc đầu một cách bất lực không biết làm sao, Lục Vân nhẹ nhàng than thở:”
- Đại tiểu thư nên suy nghĩ một cách thấu đáo, mấy ngày gần đây ai mới là người mặt dày mày dạn cứ bám lấy ta không chịu buông tha, tại sao bây giờ lại nói ta như vậy? Không phải là vu oan giá hoạ cho ta sao?”
Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, khuôn mặt Bách Linh lộ ra vẻ thần bí nói:”
- Có sao có sao, huynh đang nói ai đấy, tại sao muội lại không nhìn thấy? Ha ha, muội biết rồi, ngươi đang nói muội đúng không? Dám lừa muội à, muội bắt huynh phải theo muội ba ngày, trong ba ngày đó muội nói sao huynh phải nghe vậy, không được phép phản bác, thế nào, đại tiểu thư này đã đủ khoan hồng đại lượng chưa?”
Nhìn dáng vẻ đại tiểu thư kiều diễm mà ngang ngạnh đó của Bách Linh, Lục Vân bất giác vừa thấy tức tức lại vừa buồn cười, một tay kéo nàng về phía mình, Lục Vân nhìn thẳng vào mặt nàng nói:”
- Nơi này là vùng đồng không mông quạnh, không phải đại tiểu thư thành tâm bắt ta phải bỏ đi đấy chứ ? Nếu như vậy thì ta xin đi trước một bước đây.”
Nói xong liền quay người đi thẳng về hướng đông.”
Bách Linh nghe xong, ngây người ra một lúc, nhìn bóng dáng Lục Vân đã đi rất xa, bất ngờ gọi lớn:”
- Mộc đầu, đợi muội với. Người ta chỉ muốn đùa một chút cho vui thôi, sao huynh lại không để ý gì đến ta thế?”
Nói xong Bách Linh liền lao người đi, rất nhanh đã đuổi kịp được Lục Vân, ôm chặt lấy cánh tay của chàng nhất quyết không chịu buông ra.”
Trên đường đi, Lục Vân hỏi:”
- Mấy ngày rồi mà nàng vẫn chưa nói cho ta biết nhà nàng ở đâu, trong nhà có những ai, họ có lo lắng cho nàng không?”
Ánh mắt long lanh mĩ miều của Bách Linh khẽ chuyển động, nhìn Lục Vân với vẻ kiều mị, rồi nhẹ giọng cười nói:”
- Cái gì, huynh muốn đến nhà người ta sao? Ta không ngốc như vậy đâu, hi hi, không nói cho huynh đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.