Chương 543: Phong vũ tiền tịch (Trước ngày mưa gió)
Tâm Mộng Vô Ngân
26/07/2014
Giữa không khí trầm lặng, Bách Biến Ma Đồng nói:
- Giáo chủ, bây giờ ta phân công thế nào?
Âu Dương Vân Thiên cau mày kiếm, trầm giọng nói:
- Nhị tiên nghe lệnh, lập tức đi thám thính động tĩnh Ma vực cho ta, nhất định phải điều tra rõ Ma Vương đã hồi sinh hay chưa. Ngũ Hành tôn giả trở lại nhân gian chú ý đến tình hình của Chánh Đạo liên minh, Quỷ vực, Yêu vực, hành tung của Lục Vân và Bạch Vân Thiên. Một khi có tin tức gì thì lập tức báo về, đi đi.
Mọi người dưới điện lần lượt lĩnh mệnh, chớp mắt đã đi hết.
Âu Dương Vân Thiên quay người rời khỏi đại điện, đi qua một hành lang vòng vèo đến một nơi có tên gọi là Tổ Sư Đường, do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào. Đứng trong Tổ Sư Đường, Âu Dương Vân Thiên nhìn ngắm pho Ác Ma Thạch Tượng trước mặt, ánh mắt hờ hững nhìn vào đúng đôi tay của tượng đá. Chỉ thấy tay trái của pho tượng nắm một cái thoi thép dài ba thước khắc đầy những phù lục cổ quái, toàn thân lấp lánh hào quang. Tay phải lại nâng lên một thiết quyển thâm xì, vẻ bề ngoài chẳng có gì khác lạ nhưng lại làm cho người khác cảm thấy có chút mê hoặc.
Âu Dương Vân Thiên đứng yên nhìn chằm chằm hai vật ấy khá lâu, cuối cùng hai tay đưa ngang tới trước, một luồng sức mạnh cực lớn được ông khống chế hóa thành hai luồng quang bích như ngọc xuất hiện xung quanh thạch tượng. Ban đầu, thạch tượng không chút biến đổi. Nhưng theo sự gia tăng không ngừng của chân nguyên, toàn bộ Tổ Sư Đường quang mang bắn ra bốn phía, pho Ác Ma Thạch Tượng như hung thần ác sát phảng phất được tiếp thêm hồn phách đầy đủ, đột nhiên sống trở lại, đôi tay khe khẽ cử động.
Mọi chuyện nói ra có đôi chút huyền bí, nhưng sự thật đúng là như vậy. Sau khi thạch tượng sống lại, hai lòng bàn tay hào quang rực rỡ, thoi sắt ba thước và thiết quyển trong tay tự động bay vút ra, rơi đúng ngay vào tay của Âu Dương Vân Thiên. Chuyện ấy chỉ diễn ra trong chốc lát, khi mọi thứ đã hoàn tất, Tổ Sư Đường lại khôi phục nguyên dạng như trước, chỉ có điều khác là hai vật trong tay thạch tượng chuyển sang nằm trong tay của Thiên Ma giáo chủ.
Âu Dương Vân Thiên nhìn hai vật trong tay mình, cẩn thận nhẹ nhàng cất thiết quyển vào lòng, nâng niu con thoi sắt lên rời khỏi nơi đó.
Ông ly khai không lâu, thạch tượng trong Tổ Sư Đường có tiếng ầm ầm như tháp đổ, trên không mờ hiện vài hàng chữ, ẩn ước như:
“Diêm vương trọng sanh, ma vương phục xuất,
Yêu hoàng hiện thế, nghịch thiên tương phùng.
Địa âm tà ác, thiên sát thê khổ,
Âm dương giao hối, nhất thiết thành không.
Thái âm tế nhật, bổn thị duyên do,
Nghịch thiên chi tử, nguyên thị truyền thuyết…”
Phía sau vẫn còn nữa nhưng tiếc là lại biến mất quá nhanh không có cách nào nhìn rõ được.
***************************
Bầu trời buổi chiều mây đen giăng đầy, cuồng phong và mưa khắp nơi.
Ma Ảo tôn chủ tĩnh lặng dưới mưa, ánh mắt nhìn về ngọn núi xa xa, trong mắt ánh lên chút thất vọng. Trên đỉnh núi mưa nho nhỏ, mây mù tản ra bốn phía, cảnh vật đang rõ nét cứ dần dần mờ ảo đi. Kí ức những ngày qua trong mưa gió càng trở nên mơ hồ, cố nhân xưa kia nay nơi đâu? Trong mơ, trong mưa hay ở nơi cố hương xa xôi?
Ngập chìm trong hồi ức, Ma Ảo tôn chủ phảng phất như hạt bụi trần ai theo gió bay đi. Bỗng nhiên, tiếng mưa xung quanh chớp mắt trở nên mơ hồ, một dòng khí lưu mạnh mẽ vô thanh vô tức ập đến làm cho Ma Ảo tôn chủ đang mê đắm chợt chấn động, khôi phục lại ngay lập tức. Ngắm nhìn thân ảnh vừa quen vừa lạ trước mắt, Ma Ảo tôn chủ lắc lư toàn thân, cuối cùng mới cất giọng khổ sở:
- Ngươi sao phải khổ sở như thế?
Ma Thiên tôn chủ toàn thân đen như mực, lớp lớp ma lãng cuồn cuộn bao quanh, hừ giọng nói:
- Bỏ ánh mắt thương hại của ngươi đi, bản vương ta không quan tâm đâu. Hôm nay ta đến đây muốn cho ngươi biết, từ nay trở đi Ma Ảo giới phải quy thuận ta. Ngươi và tất cả cao thủ thuộc hạ toàn bộ đều phải thần phục.
Ma Ảo tôn chủ nghe xong cười lớn, hỏi vặn lại:
- Chỉ vì điều đó mà ngươi nhất thiết phải giao bán linh hồn của mình sao?
- Câm miệng. Bản vương hành sự há cần ngươi bình phẩm.
Quát lên giận dữ, toàn thân Ma Thiên tôn chủ phóng ra ma khí. Ngay lập tức, trong khắp sơn cốc, toàn bộ mưa đều bị ngưng đọng giữa trời, toàn không gian như bị cô đọng đóng băng lại.
- Bây giờ ngươi chỉ cần trả lời, phục tùng hay phản kháng thôi.
Ma Ảo tôn chủ cười to chế giễu nói:
- Ngay cả linh hồn ngươi còn đem ra đánh đổi, ta còn gì mà cần để ý nữa. Ta biết ngươi gặp phải Địa Âm Tà Linh và bị sức mạnh của hắn khiến cho kinh hãi. Nhưng ngươi biết không, ta cũng đã từng đối mặt với Thiên Sát, cũng đã từng biết đến loại sức mạnh kinh trời đó. Nhưng vì sao ta không đi theo cách của ngươi?
Ma Thiên tôn chủ cười như có như không, hừ giọng nói:
- Bởi vì ngươi có muốn cũng chẳng thể được.
Ma Ảo tôn chủ lắc đầu nói:
- Ngươi nhầm rồi. Mặc dù ta không có Ma Vương Giáp nhưng ngươi đừng quên là Ma Ảo giới còn có ”Ảo Ma Tâm Đăng”. Tuy có thi triển hết sức mạnh của nó cũng không lợi hại bằng Ma Vương khi hồi sinh, nhưng lại có kỳ thuật cao nhất Ma vực “Vạn Ảo Chi Cực Ma Tâm Chuyển Phật”. Ngươi biết tại sao ta không sử dụng không?
- Tại sao? Ngươi cứ nói ra đi, bản vương ta bắt đầu thấy thích thú rồi.
Ma Thiên tôn chủ nén cơn giận dữ, thái độ biến đổi hẳn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn mà như hai con người khác nhau.
Ma Ảo tôn chủ nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi buông từng chữ từng lời:
- Bởi vì ta không muốn bị sức mạnh ấy chi phối. Thực lực của ta hiện nay đương nhiên không phải quá lớn mạnh, nhưng về bản chất thì ta khống chế tất cả, bao quát toàn bộ lực lượng. Nhưng ngươi lại không giống như thế, vì ngươi đang dần dần bị mê loạn, dần bị lực lượng ấy khống chế, từ từ mất đi chính mình. Như vậy, sau này dẫu cho ngươi có là thiên hạ vô địch thì cũng không phải là bản thân ngươi, chỉ là một con rối bị lực lượng ấy chi phối mà thôi. Thiên hạ vô địch như vậy thì để làm gì chứ?
Ánh mắt Ma Thiên tôn chủ hơi biến đổi, những lời nói đó dường như bắt đầu phát huy tác dụng nào đó, làm cho Ma Thiên tôn chủ chìm vào suy tư.
Nhưng chỉ trong giây lát, lực lượng to lớn đó lại thức tỉnh Ma Thiên tôn chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Ma Ảo tôn chủ, giận dữ thét lớn:
- Câm miệng. Bản vương không thèm nghe những lời nói nhăng nói cuội của ngươi, còn không mau trả lời câu hỏi của bản vương, ngươi có chấp nhận phục tùng hay không?
Ma Ảo tôn chủ thấy vậy thở dài, hiểu rằng hắn đã thâm nhập quá sâu, muốn cứu vãn lại cũng chỉ uổng công nên đành gật đầu đau thương:
- Không biết Ma vương đại nhân giao thuộc hạ nhiệm vụ gì, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành.
Ma Thiên tôn chủ nghe xong cười lớn:
- Tốt. Ngươi đã chịu thần phục vậy ngươi hãy mau mau tập hợp tất cả cao thủ Ma Ảo giới của ngươi, tiến vào nhân gian hội họp với ta. Sau đó, chúng ta trước hết sẽ tìm Sát Huyết Diêm La tính sổ, rồi lại diệt trừ Chánh Đạo liên minh.
Ánh mắt Ma Ảo tôn chủ biến đổi, nhưng miệng lại tỏ ra rất phục tùng:
- Được, tất cả sẽ theo lệnh của Ma Vương đại nhân, thuộc hạ đi làm việc ấy ngay.
Quay người, lưu luyến liếc nhìn hắn một chút, sau đó biến mất giữa không trung.
************************
Cùng lúc đó, cách hơn ngàn dặm, nơi dải trung du Hoàng Hà mưa thuận gió hòa, ánh mặt trời diễm lệ rọi chiếu.
Thiên Mục Phong ngồi trên đỉnh Tây Sơn cách Vận Thành vài dặm, ánh mắt nhìn về phía dãy Hoa Sơn, trong lòng nhớ về Trương Ngạo Tuyết. Đã mấy ngày trôi qua từ lúc cứu Trương Ngạo Tuyết từ tay Lý Trường Xuân, Thiên Mục Phong vẫn chưa biết tình hình Trương Ngạo Tuyết ra sao, cũng không dám tự động tiến vào Hoa Sơn, chỉ dám tới khu vực giáp Vận Thành cách đó không xa, vừa âm thầm theo dõi vừa thám thính tình hình ở Hoa Sơn.
Tối hôm qua, một nhóm cao thủ Hoa Sơn đã xuống núi, Thiên Mục Phong chuyên tâm tìm hiểu, chỉ biết bọn chúng đang kiếm tìm vật gì đó, một chút tin tức của Trương Ngạo Tuyết cũng không có. Hắn vốn định nhân cơ hội này lẻn lên núi, nhưng suy nghĩ cẩn thận thấy những cao thủ hàng đầu của Chánh Đạo liên minh không hề rời đi, bản thân mà tùy tiện sơ ý chắc chắn lành ít dữ nhiều, cho nên cứ thận trọng trên hết, nhất định không đuợc lỗ mãng.
Nhưng chờ đợi đúng là đau khổ, lại thêm vào đó là tin Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương, trong lòng lo lắng sốt ruột là điều dễ hiểu.
Thiên Mục Phong đứng lên, đi đi lại lại ba lần, cuối cùng hạ giọng thì thào:
- Mặc kệ, cứ lén đi xem xét, chỉ cần cẩn thận chắc không có chuyện gì.
Nói đoạn, quay người định rời đi thì đột nhiên bị một luồng khí tức nhè nhẹ làm kinh động, hắn lập tức dồn sức tìm kiếm khắp bốn phía, nhanh chóng phát hiện một luồng sáng trắng từ tầng mây bay xuống.
Thiên Mục Phong lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy ánh trắng lóe lên, Bạch Vân Thiên từ trong hư không hiện ra, ánh mắt tà dị hạ xuống ngay trước mặt hắn.
Ngạc nhiên nhìn Bạch Vân Thiên, Thiên Mục Phong hỏi:
- Là người, sao lại đến đây? Đi ngang qua hay muốn đến đây?
Bạch Vân Thiên cười tà dị nói:
- Ngươi nghĩ ta đi ngang qua hay thật sự muốn đi đến đây?
Thiên Mục Phong ánh mắt lạnh hẳn, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Nếu là tiện đường ghé qua thì e là không giống lắm, cho dù Hoa Sơn cách đây không xa, nhưng theo như thân phận của ngươi, không cần phải sợ bọn Chánh Đạo liên minh mà phải đi đường vòng. Bây giờ ngươi đang đứng ở đây, điều đó cho thấy ngươi lần này đến chính là muốn tìm ta. Không biết có điều gì cần chỉ giáo, cứ nói thẳng ra đi?
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Không hổ danh là đắc ý truyền nhân của Thiên Tà tông, không những tu vi hơn người mà đầu óc cũng trí tuệ hơn người. Nói thực lòng, ta đến đây là để cùng ngươi bàn bạc một chuyện, tin chắc là ngươi sẽ thấy hứng thú.
Thiên Mục Phong cười nhàn nhạt, không nhận mà cũng không từ chối nói:
- Cũng khó nói lắm, có lẽ hôm nay ngươi lại phí công một chuyến.
Bạch Vân Thiên dò xét Thiên Mục Phong một lát, lắc đầu nói:
- Không thể có khả năng lớn như vậy. Theo như tính cách của ngươi, vụ trao đổi của ta nhất định ngươi có hứng thú. Thôi được, không nói linh tinh nữa, vụ trao đổi của ta rất đơn giản, ngươi hãy cho ta biết bức hoành ngày đó trên cửa của Nhiên Đăng cổ tự hiện nay ở đâu? Ta sẽ cho ngươi biết Kiếm Vô Trần đã lấy được thứ gì. Như thế trao đổi đã rất công bằng rồi chứ.
Thiên Mục Phong lộ rõ vẻ nghi hoặc không tin tưởng nói:
- Với con người như ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Nếu ngươi không tin thì không cần phải hỏi nữa. Thế nào có trao đổi không?
Thiên Mục Phong nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói:
- Trao đổi cũng được, chỉ sợ ngươi lừa dối ta, làm sao ta biết là giả hay thật đây?
Bạch Vân Thiên nghe xong cười lớn hỏi vặn lại:
- Ngươi không phải cũng có thể lừa ta như thế sao?
Thiên Mục Phong cười to, giơ ngón tay cái lên nói:
- Không hổ là Ma Thần tông chủ, ta sẽ trao đổi với ngươi, mong là chúng ta sẽ không làm nhau thất vọng. “Nhiên Đăng Phật Ấn” ngày đó hiện trong người ta. Bây giờ đến lượt ngươi đấy.
Bạch Vân Thiên giật mình, nhưng không hề kinh ngạc, chỉ gật đầu nói:
- Xem ra phán đoán của ta cũng chuẩn xác. Được rồi, ngươi đã thẳng thắn như vậy ta cũng cho ngươi biết sự thật, Kiếm Vô Trần nơi đó đã lấy được một vật, đó là binh khí sức mạnh vô địch trong truyền thuyết - Hậu Nghệ Thần Cung.
- Cái gì, ngươi không đùa đấy chứ?
Thiên Mục Phong thét lên kinh ngạc, mặt biến hẳn sắc, rõ ràng là những lời của Bạch Vân Thiên làm cho ngạc nhiên vô cùng.
*Ghi chú:
Thiết quyển: sách thép
- Giáo chủ, bây giờ ta phân công thế nào?
Âu Dương Vân Thiên cau mày kiếm, trầm giọng nói:
- Nhị tiên nghe lệnh, lập tức đi thám thính động tĩnh Ma vực cho ta, nhất định phải điều tra rõ Ma Vương đã hồi sinh hay chưa. Ngũ Hành tôn giả trở lại nhân gian chú ý đến tình hình của Chánh Đạo liên minh, Quỷ vực, Yêu vực, hành tung của Lục Vân và Bạch Vân Thiên. Một khi có tin tức gì thì lập tức báo về, đi đi.
Mọi người dưới điện lần lượt lĩnh mệnh, chớp mắt đã đi hết.
Âu Dương Vân Thiên quay người rời khỏi đại điện, đi qua một hành lang vòng vèo đến một nơi có tên gọi là Tổ Sư Đường, do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào. Đứng trong Tổ Sư Đường, Âu Dương Vân Thiên nhìn ngắm pho Ác Ma Thạch Tượng trước mặt, ánh mắt hờ hững nhìn vào đúng đôi tay của tượng đá. Chỉ thấy tay trái của pho tượng nắm một cái thoi thép dài ba thước khắc đầy những phù lục cổ quái, toàn thân lấp lánh hào quang. Tay phải lại nâng lên một thiết quyển thâm xì, vẻ bề ngoài chẳng có gì khác lạ nhưng lại làm cho người khác cảm thấy có chút mê hoặc.
Âu Dương Vân Thiên đứng yên nhìn chằm chằm hai vật ấy khá lâu, cuối cùng hai tay đưa ngang tới trước, một luồng sức mạnh cực lớn được ông khống chế hóa thành hai luồng quang bích như ngọc xuất hiện xung quanh thạch tượng. Ban đầu, thạch tượng không chút biến đổi. Nhưng theo sự gia tăng không ngừng của chân nguyên, toàn bộ Tổ Sư Đường quang mang bắn ra bốn phía, pho Ác Ma Thạch Tượng như hung thần ác sát phảng phất được tiếp thêm hồn phách đầy đủ, đột nhiên sống trở lại, đôi tay khe khẽ cử động.
Mọi chuyện nói ra có đôi chút huyền bí, nhưng sự thật đúng là như vậy. Sau khi thạch tượng sống lại, hai lòng bàn tay hào quang rực rỡ, thoi sắt ba thước và thiết quyển trong tay tự động bay vút ra, rơi đúng ngay vào tay của Âu Dương Vân Thiên. Chuyện ấy chỉ diễn ra trong chốc lát, khi mọi thứ đã hoàn tất, Tổ Sư Đường lại khôi phục nguyên dạng như trước, chỉ có điều khác là hai vật trong tay thạch tượng chuyển sang nằm trong tay của Thiên Ma giáo chủ.
Âu Dương Vân Thiên nhìn hai vật trong tay mình, cẩn thận nhẹ nhàng cất thiết quyển vào lòng, nâng niu con thoi sắt lên rời khỏi nơi đó.
Ông ly khai không lâu, thạch tượng trong Tổ Sư Đường có tiếng ầm ầm như tháp đổ, trên không mờ hiện vài hàng chữ, ẩn ước như:
“Diêm vương trọng sanh, ma vương phục xuất,
Yêu hoàng hiện thế, nghịch thiên tương phùng.
Địa âm tà ác, thiên sát thê khổ,
Âm dương giao hối, nhất thiết thành không.
Thái âm tế nhật, bổn thị duyên do,
Nghịch thiên chi tử, nguyên thị truyền thuyết…”
Phía sau vẫn còn nữa nhưng tiếc là lại biến mất quá nhanh không có cách nào nhìn rõ được.
***************************
Bầu trời buổi chiều mây đen giăng đầy, cuồng phong và mưa khắp nơi.
Ma Ảo tôn chủ tĩnh lặng dưới mưa, ánh mắt nhìn về ngọn núi xa xa, trong mắt ánh lên chút thất vọng. Trên đỉnh núi mưa nho nhỏ, mây mù tản ra bốn phía, cảnh vật đang rõ nét cứ dần dần mờ ảo đi. Kí ức những ngày qua trong mưa gió càng trở nên mơ hồ, cố nhân xưa kia nay nơi đâu? Trong mơ, trong mưa hay ở nơi cố hương xa xôi?
Ngập chìm trong hồi ức, Ma Ảo tôn chủ phảng phất như hạt bụi trần ai theo gió bay đi. Bỗng nhiên, tiếng mưa xung quanh chớp mắt trở nên mơ hồ, một dòng khí lưu mạnh mẽ vô thanh vô tức ập đến làm cho Ma Ảo tôn chủ đang mê đắm chợt chấn động, khôi phục lại ngay lập tức. Ngắm nhìn thân ảnh vừa quen vừa lạ trước mắt, Ma Ảo tôn chủ lắc lư toàn thân, cuối cùng mới cất giọng khổ sở:
- Ngươi sao phải khổ sở như thế?
Ma Thiên tôn chủ toàn thân đen như mực, lớp lớp ma lãng cuồn cuộn bao quanh, hừ giọng nói:
- Bỏ ánh mắt thương hại của ngươi đi, bản vương ta không quan tâm đâu. Hôm nay ta đến đây muốn cho ngươi biết, từ nay trở đi Ma Ảo giới phải quy thuận ta. Ngươi và tất cả cao thủ thuộc hạ toàn bộ đều phải thần phục.
Ma Ảo tôn chủ nghe xong cười lớn, hỏi vặn lại:
- Chỉ vì điều đó mà ngươi nhất thiết phải giao bán linh hồn của mình sao?
- Câm miệng. Bản vương hành sự há cần ngươi bình phẩm.
Quát lên giận dữ, toàn thân Ma Thiên tôn chủ phóng ra ma khí. Ngay lập tức, trong khắp sơn cốc, toàn bộ mưa đều bị ngưng đọng giữa trời, toàn không gian như bị cô đọng đóng băng lại.
- Bây giờ ngươi chỉ cần trả lời, phục tùng hay phản kháng thôi.
Ma Ảo tôn chủ cười to chế giễu nói:
- Ngay cả linh hồn ngươi còn đem ra đánh đổi, ta còn gì mà cần để ý nữa. Ta biết ngươi gặp phải Địa Âm Tà Linh và bị sức mạnh của hắn khiến cho kinh hãi. Nhưng ngươi biết không, ta cũng đã từng đối mặt với Thiên Sát, cũng đã từng biết đến loại sức mạnh kinh trời đó. Nhưng vì sao ta không đi theo cách của ngươi?
Ma Thiên tôn chủ cười như có như không, hừ giọng nói:
- Bởi vì ngươi có muốn cũng chẳng thể được.
Ma Ảo tôn chủ lắc đầu nói:
- Ngươi nhầm rồi. Mặc dù ta không có Ma Vương Giáp nhưng ngươi đừng quên là Ma Ảo giới còn có ”Ảo Ma Tâm Đăng”. Tuy có thi triển hết sức mạnh của nó cũng không lợi hại bằng Ma Vương khi hồi sinh, nhưng lại có kỳ thuật cao nhất Ma vực “Vạn Ảo Chi Cực Ma Tâm Chuyển Phật”. Ngươi biết tại sao ta không sử dụng không?
- Tại sao? Ngươi cứ nói ra đi, bản vương ta bắt đầu thấy thích thú rồi.
Ma Thiên tôn chủ nén cơn giận dữ, thái độ biến đổi hẳn, chỉ trong khoảnh khắc ngắn mà như hai con người khác nhau.
Ma Ảo tôn chủ nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi buông từng chữ từng lời:
- Bởi vì ta không muốn bị sức mạnh ấy chi phối. Thực lực của ta hiện nay đương nhiên không phải quá lớn mạnh, nhưng về bản chất thì ta khống chế tất cả, bao quát toàn bộ lực lượng. Nhưng ngươi lại không giống như thế, vì ngươi đang dần dần bị mê loạn, dần bị lực lượng ấy khống chế, từ từ mất đi chính mình. Như vậy, sau này dẫu cho ngươi có là thiên hạ vô địch thì cũng không phải là bản thân ngươi, chỉ là một con rối bị lực lượng ấy chi phối mà thôi. Thiên hạ vô địch như vậy thì để làm gì chứ?
Ánh mắt Ma Thiên tôn chủ hơi biến đổi, những lời nói đó dường như bắt đầu phát huy tác dụng nào đó, làm cho Ma Thiên tôn chủ chìm vào suy tư.
Nhưng chỉ trong giây lát, lực lượng to lớn đó lại thức tỉnh Ma Thiên tôn chủ, ánh mắt sắc bén nhìn Ma Ảo tôn chủ, giận dữ thét lớn:
- Câm miệng. Bản vương không thèm nghe những lời nói nhăng nói cuội của ngươi, còn không mau trả lời câu hỏi của bản vương, ngươi có chấp nhận phục tùng hay không?
Ma Ảo tôn chủ thấy vậy thở dài, hiểu rằng hắn đã thâm nhập quá sâu, muốn cứu vãn lại cũng chỉ uổng công nên đành gật đầu đau thương:
- Không biết Ma vương đại nhân giao thuộc hạ nhiệm vụ gì, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành.
Ma Thiên tôn chủ nghe xong cười lớn:
- Tốt. Ngươi đã chịu thần phục vậy ngươi hãy mau mau tập hợp tất cả cao thủ Ma Ảo giới của ngươi, tiến vào nhân gian hội họp với ta. Sau đó, chúng ta trước hết sẽ tìm Sát Huyết Diêm La tính sổ, rồi lại diệt trừ Chánh Đạo liên minh.
Ánh mắt Ma Ảo tôn chủ biến đổi, nhưng miệng lại tỏ ra rất phục tùng:
- Được, tất cả sẽ theo lệnh của Ma Vương đại nhân, thuộc hạ đi làm việc ấy ngay.
Quay người, lưu luyến liếc nhìn hắn một chút, sau đó biến mất giữa không trung.
************************
Cùng lúc đó, cách hơn ngàn dặm, nơi dải trung du Hoàng Hà mưa thuận gió hòa, ánh mặt trời diễm lệ rọi chiếu.
Thiên Mục Phong ngồi trên đỉnh Tây Sơn cách Vận Thành vài dặm, ánh mắt nhìn về phía dãy Hoa Sơn, trong lòng nhớ về Trương Ngạo Tuyết. Đã mấy ngày trôi qua từ lúc cứu Trương Ngạo Tuyết từ tay Lý Trường Xuân, Thiên Mục Phong vẫn chưa biết tình hình Trương Ngạo Tuyết ra sao, cũng không dám tự động tiến vào Hoa Sơn, chỉ dám tới khu vực giáp Vận Thành cách đó không xa, vừa âm thầm theo dõi vừa thám thính tình hình ở Hoa Sơn.
Tối hôm qua, một nhóm cao thủ Hoa Sơn đã xuống núi, Thiên Mục Phong chuyên tâm tìm hiểu, chỉ biết bọn chúng đang kiếm tìm vật gì đó, một chút tin tức của Trương Ngạo Tuyết cũng không có. Hắn vốn định nhân cơ hội này lẻn lên núi, nhưng suy nghĩ cẩn thận thấy những cao thủ hàng đầu của Chánh Đạo liên minh không hề rời đi, bản thân mà tùy tiện sơ ý chắc chắn lành ít dữ nhiều, cho nên cứ thận trọng trên hết, nhất định không đuợc lỗ mãng.
Nhưng chờ đợi đúng là đau khổ, lại thêm vào đó là tin Trương Ngạo Tuyết bị trọng thương, trong lòng lo lắng sốt ruột là điều dễ hiểu.
Thiên Mục Phong đứng lên, đi đi lại lại ba lần, cuối cùng hạ giọng thì thào:
- Mặc kệ, cứ lén đi xem xét, chỉ cần cẩn thận chắc không có chuyện gì.
Nói đoạn, quay người định rời đi thì đột nhiên bị một luồng khí tức nhè nhẹ làm kinh động, hắn lập tức dồn sức tìm kiếm khắp bốn phía, nhanh chóng phát hiện một luồng sáng trắng từ tầng mây bay xuống.
Thiên Mục Phong lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy ánh trắng lóe lên, Bạch Vân Thiên từ trong hư không hiện ra, ánh mắt tà dị hạ xuống ngay trước mặt hắn.
Ngạc nhiên nhìn Bạch Vân Thiên, Thiên Mục Phong hỏi:
- Là người, sao lại đến đây? Đi ngang qua hay muốn đến đây?
Bạch Vân Thiên cười tà dị nói:
- Ngươi nghĩ ta đi ngang qua hay thật sự muốn đi đến đây?
Thiên Mục Phong ánh mắt lạnh hẳn, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Nếu là tiện đường ghé qua thì e là không giống lắm, cho dù Hoa Sơn cách đây không xa, nhưng theo như thân phận của ngươi, không cần phải sợ bọn Chánh Đạo liên minh mà phải đi đường vòng. Bây giờ ngươi đang đứng ở đây, điều đó cho thấy ngươi lần này đến chính là muốn tìm ta. Không biết có điều gì cần chỉ giáo, cứ nói thẳng ra đi?
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Không hổ danh là đắc ý truyền nhân của Thiên Tà tông, không những tu vi hơn người mà đầu óc cũng trí tuệ hơn người. Nói thực lòng, ta đến đây là để cùng ngươi bàn bạc một chuyện, tin chắc là ngươi sẽ thấy hứng thú.
Thiên Mục Phong cười nhàn nhạt, không nhận mà cũng không từ chối nói:
- Cũng khó nói lắm, có lẽ hôm nay ngươi lại phí công một chuyến.
Bạch Vân Thiên dò xét Thiên Mục Phong một lát, lắc đầu nói:
- Không thể có khả năng lớn như vậy. Theo như tính cách của ngươi, vụ trao đổi của ta nhất định ngươi có hứng thú. Thôi được, không nói linh tinh nữa, vụ trao đổi của ta rất đơn giản, ngươi hãy cho ta biết bức hoành ngày đó trên cửa của Nhiên Đăng cổ tự hiện nay ở đâu? Ta sẽ cho ngươi biết Kiếm Vô Trần đã lấy được thứ gì. Như thế trao đổi đã rất công bằng rồi chứ.
Thiên Mục Phong lộ rõ vẻ nghi hoặc không tin tưởng nói:
- Với con người như ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao?
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Nếu ngươi không tin thì không cần phải hỏi nữa. Thế nào có trao đổi không?
Thiên Mục Phong nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu nói:
- Trao đổi cũng được, chỉ sợ ngươi lừa dối ta, làm sao ta biết là giả hay thật đây?
Bạch Vân Thiên nghe xong cười lớn hỏi vặn lại:
- Ngươi không phải cũng có thể lừa ta như thế sao?
Thiên Mục Phong cười to, giơ ngón tay cái lên nói:
- Không hổ là Ma Thần tông chủ, ta sẽ trao đổi với ngươi, mong là chúng ta sẽ không làm nhau thất vọng. “Nhiên Đăng Phật Ấn” ngày đó hiện trong người ta. Bây giờ đến lượt ngươi đấy.
Bạch Vân Thiên giật mình, nhưng không hề kinh ngạc, chỉ gật đầu nói:
- Xem ra phán đoán của ta cũng chuẩn xác. Được rồi, ngươi đã thẳng thắn như vậy ta cũng cho ngươi biết sự thật, Kiếm Vô Trần nơi đó đã lấy được một vật, đó là binh khí sức mạnh vô địch trong truyền thuyết - Hậu Nghệ Thần Cung.
- Cái gì, ngươi không đùa đấy chứ?
Thiên Mục Phong thét lên kinh ngạc, mặt biến hẳn sắc, rõ ràng là những lời của Bạch Vân Thiên làm cho ngạc nhiên vô cùng.
*Ghi chú:
Thiết quyển: sách thép
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.