Chương 58: Tái Hậu Phong Vân
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Trên đường trở về Thiên Hỏa động, mọi người chìm ngập trong niềm hân hoan. Nét mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui sướng và hạnh phúc. Tử Dương chân nhân kéo hảo hữu Đan Thanh kiếm hiệp kích động cười nói ầm ỹ, tỏ rõ cực kỳ hưng phấn. Nhìn từ phía sau, Lục Vân khẽ thở dài. Chính lúc này, chàng mới hiểu, tại sao trước đây vị quái nhân sư phụ ở lại sơn động một mình. Nhiều người ở với nhau cùng một nơi dễ nảy sinh nhiều vấn đề, tình cảm lại dễ dao dộng, không thể duy trì sự bình tĩnh vốn có của kẻ tu chân. Không lạ gì trong trần thế, kẻ có thể trở thành tiên không nhiều, ngược lại ở những nơi thâm sơn cùng cốc lại có nhiều bậc kỳ nhân tu vi cao thâm.
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, tựa hồ phát giác ra điều gì, dịu dàng hỏi: "Có điều gì không tốt à? Lục viện đệ nhất cao thủ, không phải là một điều tuyệt vời sao? Cũng có thể sư đệ cần một thời gian để thích ứng, sau này có lẽ sẽ quen dần thôi".
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, biểu lộ thần tình khó hiểu, khẽ nói: "Sau khi quen rồi, muốn từ bỏ thì lại quá muộn. Con đường thành tiên không hề đơn giản chút nào. Có rất nhiều kẻ tu chân, nhưng có mấy ai thành công được? Tại sao nhưng kẻ chân chánh tu vi cao thâm đều ẩn cư tại chốn sơn lâm? Có thể khi rất nhiều người đạt được địa vị, vinh dự, ngoại trừ có được tu vi cao thâm, thực đã để lỡ mất cơ hội thành tiên. Tiên đạo có hay không ai biết được, người tu chân có mấy ai thành công?
Trần thế này người tài nhiều như nước, ý nghĩ có lẽ cũng khác nhau. Hai tỷ có nghĩ như vậy không?".
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gần đó, nhãn thần hai người lộ xuất một tia kinh ngạc. Lúc này Lục Vân tựa hồ có điều gì đó biến đổi, không giống trước đây. Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyêt nghi hoặc, hỏi khẽ: "Tại sao đệ thắng rồi lại còn ưu tư như vậy? Có phải trong tâm tư của đệ, ẩn giấu quá nhiều bí mật? Hay là đệ thật sự có ý lăng vân thiên hạ?".
Thương Nguyệt bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Có thể, con đường tu chân của huynh, tâm tu chân của huynh, thật sự là rất khác biệt so với chúng tôi. Điểm xuất phát của huynh, căn bản là không một người bình thường nào có thể lý giải được, vượt ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi người. Ví như huynh tu luyện thành pháp quyết bá đạo tối thượng của Dịch Viện, thực là không một ai có thể tưởng tượng được. Và cũng không phải ai cũng luôn giữ được bình tĩnh như vậy".
Nhìn hai người con gái như hoa như ngọc, Lục Vân tự nhủ 'Con đường tu chân của ta, tâm tu chân của ta, có thể thực sự khác biệt với mọi người. Ngay từ đầu, ta đã không có tâm nguyện thành tiên, xuất phát điểm của ta là mong muốn có thể vượt lên trên cửu thiên, không chấp nhận vận mệnh bài trí, đạt được đến cảnh giới tùy tâm sở dục. Thành tiên, đó không phải là ?i?u ta muốn, ta không phục trời đất, không tin vào lời nguyền rủa của trời, ta phải thay đổi, cải biến con đường của ta.' Dịu dàng nhìn hai nàng, Lục Vân không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười một cách khó hiểu.
Không lâu sau, mọi người đã về đến Thiên Hỏa động. Tiếng hoan hô cao hứng của Vân Phong, tiếng Tử Dương chân nhân kích động phấn chấn kêu lên ngập tràn cả sơn động. Đang nhìn hai cô gái, Lục Vân quay sang Vân Phong lúc này đang rất cao hứng, điềm nhiên cười nói: "Được rồi, chuyện qua rồi, người kích động như thế, đối với tu vi sau này không có lợi, hiểu không? Kiềm chế tình cảm, đối với người tu chân mà nói, là cực kỳ quan trọng".
Lâm Vân Phong như không để ý đến lời khuyên của Lục Vân, cười to nói: "Làm sao không cao hứng cho được. Huynh lần này chiến thắng gã Kiếm Vô Trần đó, không đơn thuần mang lại uy phong cho Dịch Viện, tứ viện đệ tử tất cả đều rất vui mừng. Khi huynh nói chuyện với hai vị mỹ nữ đã không để ý có rất nhiều đệ tử tứ viện đến chúc mừng, việc này thật là hứng thú vô cùng. Từ nay về sau, Dịch Viện chúng ta có thể danh chấn thiên hạ, rung động toàn bộ giới tu chân. Sau mười năm nữa, lần Lục Viện Hội Võ tiếp theo sẽ diễn ra tại Dịch Viện chúng ta. Lúc đó, tất cả đệ tử các viện, ở xung quanh Dịch viện đều không được ngự kiếm phi hành, phải đi bộ mà đến để tỏ sự tôn kính. Như thế, Dịch Viện chúng ta thật uy phong, sư huynh đệ chúng ta có thể phong phong quang quang, không cần phải cúi đầu như trước. Ha ha, mới nghĩ đến đã thấy thật là cao hứng".
Xung quanh, chúng nhân đều nhìn Vân Phong, tâm lý kích động vừa mới tạm lắng xuống, lại một lần nữa trỗi dậy. Mọi người đều phấn khích, cảm giác như đang nằm mơ. Tất cả như mơ hồ không thể tin được.
Huyền Ngọc chân nhân thở sâu vài cái, rồi nói:"Được rồi, mọi người ngồi xuống. Thắng lợi lần này, nói thật là ngoài sở liệu của tất cả chúng ta, không tránh khỏi ai cũng đều cao hứng như vậy. Nhưng mọi việc đều đã xong rồi, chúng ta cũng không phải là không được vui mừng, nhưng cũng có nhiều việc quan trọng chúng ta cần xử lý. Đối với việc này, Lục Vân của Dịch Viện chúng ta đoạt được danh vị đệ nhất, trong lịch sử của Dịch Viện đây chính là lần huy hoàng nhất. Việc này, sẽ được lưu trữ trong Dịch Viện như một truyền kỳ bất hủ. Hiện tại, chúng ta nên tĩnh tâm lại, cùng thương lượng xem sau đây chúng ta nên làm gì? Thương Nguyệt và Hứa đạo hữu cũng xin cho ý kiến, Dịch Viện lần đầu tiên trở thành lục viện chi thủ, có rất nhiều vấn đề chúng tôi không có kinh nghiệm, sợ trở thành trò cười thì thực là không tốt".
Trong sơn động, mọi tiếng cười đều ngưng bặt, tất cả tĩnh tâm lại nhìn Huyền Ngọc chân nhân, cẩn thận suy nghĩ hàm ý lời nói của ông. Ngoài Lục Vân, Tịnh Nguyệt sư thái là người bình tĩnh nhất. Bà nói: "Chuyện lần này quá đột ngột, chúng ta đều chưa có tâm lý chuẩn bị. Cho nên, mọi người ngoài vui mừng thì không ai có suy nghĩ gì khác. Tuy nhiên, bất kể chuyện gì, thắng lợi đã thành quá khứ. Chúng ta trước tiên phải bàn tính sự việc, cùng với Thiên Kiếm Viện tiến hành nghi thức chuyển giao. Vinh dự lớn nhất trong lục viện, tuyên cáo cho giới tu chân trong thiên hạ biết chuyện này, từ bây giờ, lục viện chi thủ chính là Dịch Viện Tây thục".
Ngữ khí tuy bình tĩnh nhưng tức thì làm mọi người phấn khởi, tinh thần phấn chấn, ai nấy đều nở một nụ cười r?ng r? trên mặt. Lâm Vân Phong ở bên cạnh lên tiếng tán đồng: "Sư bá nói rất đúng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng tuyên cáo thiên hạ, làm cho tất cả môn nhân Dịch Viện đều cao hứng vui mừng, và để cho cả giới tu chân biết uy danh của Dịch Viện".
Tử Dương chân nhân thần sắc rất hưng phấn, cười nói: "Ngoài ra, chúng ta cũng cần giữ mối giao hảo tốt với tứ viện, phải có sự trợ giúp của mọi người. Có thể bình tĩnh và giữ vững vị trí Lục viện đệ nhất này và trở thành đại phái lớn nhất trong giới tu chân mà không có những mối quan hệ nhất định, không có ai hỗ trợ, chỉ đơn thuần một mình Dịch Viện chống đỡ, điều đó là không thể được. Sư huynh có nghĩ thế không?".
Huyền Ngọc chân nhân nói: "Sư đệ nói rất đúng, chúng ta đích xác phải xử lý những việc này ngay lập tức. Như việc nghi thức chuyển giao, theo thông lệ cũ, sẽ diễn ra hai ngày sau cùng với việc trao tặng phẩm cho người chiến thắng. Việc này chúng ta sẽ xử lý ngày mai, còn bây giờ, cần phải mời tứ vị chưởng giáo đến, trao đổi kinh nghiệm, tăng thêm sự thân mật. Mọi người còn ý gì khác không?" Mục quang lướt nhẹ qua mọi người, rồi cuối cùng dừng lại ở Lục Vân.
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Theo dệ tử nghĩ, chúng ta bây giờ mời tứ vị trưởng giáo đến đây, có thể làm Thiên Kiếm Viện sanh tâm giới bị. Bởi vì, chúng ta tuy thắng, nhưng chưa cử hành nghi lễ chuyển giao, như vậy việc này có thể không tốt. Sư bá nếu muốn tăng thêm tình cảm giữa các viện, thiết tưởng ngày mai làm sẽ tốt hơn. Sau nghi lễ chuyển giao, trước mặt Thiên Kiếm Viện chưởng giáo, khiêm tốn học hỏi, ắt sẽ có hiệu quả hơn so với việc mời họ đến cho chúng ta bàn luận riêng tư. Con tin là thế. Là đệ nhất đại phái, đôi khi cần phải chú ý một số tiểu tiết. Đệ nhất đại phái phải có khí độ, có uy nghiêm, không thể để người khác coi thường cũng không được để mọi người khó chịu. Mặt khác, đệ nhất đại phái không nhất thiết phải lập tức tính chuyện trọng yếu. Tu chân chi nhân kết cuộc là lấy tu luyện làm chủ không lấy danh lợi làm chủ. Điều này cần được quan tâm thường xuyên".
Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lục Vân, ánh mắt hiện lện sự kinh ngạc. Đối với người đệ tử thần bí này, thực tình, ông ta hoàn toàn không hiểu được. Như tu vi của y, từ lúc bắt đầu lên Thái Huyền Sơn, ông đã không thể nào nhìn ra, Lục Vân có thể tiến tới cảnh giới cao cường ngần này. Trong mắt ông ta, tu vi Lục Vân tuy không kém nhưng tuyệt đối không có khả năng thắng Kiếm Vô Trần, nhưng thực tế lại vượt ngoài ý liệu của tất cả mọi người. Nghe Lục Vân nói, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên nghĩ, trong thời điểm này, không ngờ bản thân mình suy nghĩ lại không sâu xa bằng Lục Vân. Lục Vân tâm tư linh xảo, tư duy nghiêm cẩn, nhìn xa hơn phần lớn mọi người. Việc luyện thành Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết, dù bây giờ có ai không biết đến, nhưng tâm tư của y, người thường thực không thể đánh giá hết được.
Nhìn vẻ trầm tư của mọi người, Huyền Ngọc chân nhân nói: "Lời Lục Vân nói cẩn trọng và rất có lý. Nếu chúng ta manh động lần này, có thể dẫn đến sự chê cười của Thiên Kiếm Viện, như vậy không tốt. Việc này cứ quyết định như thế, tất cả sẽ bàn lại vào ngày mai. Lục Vân cũng đã mệt rồi cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, con đi nghỉ trước đi, mọi người sẽ cùng bồi tiếp Hứa đạo hữu và Thương Nguyệt. Ta còn phải định liệu cho cẩn thận. Mọi việc ngày mai sẽ quyết định".
Sau đó, Lục Vân trở về liệu thương, Ngạo Tuyết kéo Thương Nguyệt rời khỏi động. Đan Thanh kiếm hiệp cũng bị Tử Dương chân nhân lôi đi dạo. Tại sơn động lúc này chỉ còn lại Lâm Vân Phong, Lý Hoành Phi, Tịnh Nguyệt đại sư và Huyền Ngọc chân nhân. Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người, rồi không nói gì, cũng đi ra khỏi động.
Khi Lục Vân thức dậy, phát hiện bên ngoài trời đã tối, sao đêm nhấp nháy, trăng sáng như bạc. Sau khi cẩn thận tra xét động tĩnh xung quanh, Lục Vân khoé miệng hé ra một nụ cười, thân thể vô thanh vô tức biến mất trong sơn động. Khi xuất hiện, Lục Vân đã bình thản ở phía trên đỉnh Thanh Vân hơn trăm trượng ngắm nhìn các vì sao. Nhìn phía chân trời, xung quanh thân thể Lục Vân xuất hiện tầng tầng lớp lớp ngũ thải quang hoa xung quanh, dưới ánh trăng chiếu vào vô số linh khí nhỏ bé như những cơn sóng nhỏ quay tròn quanh Lục Vân.
Lúc này, trong mắt Lục Vân, ngũ sắc quang hoa lưu chuyển, một thân sở học các loại pháp quyết, trên người Lục Vân không ngừng huyễn hóa thành vô số sắc thải. Nhẹ nhàng, đầy vẻ thần bí, trong bóng đêm, từng luồng khí nhỏ bên cạnh Lục Vân dần tụ lại, hình thành một lồng ánh sáng màu xanh lam, bao vây xung quanh Lục Vân. Dưới ánh trăng, chiếc lồng phát ra vầng sáng cực kỳ mỹ lệ. Lúc này, thân thể Lục Vân nhẹ như không, chân khí bành trướng, các chủng loại linh khí phi tốc chuyển hóa vào thân thể chàng.
Lúc trước, khi Lục Vân vận công trị thương vô tình phát hiện ra bản thân sau trận chiến với Kiếm Vô Trần, thân thể bị thương không nhẹ, trong người vốn ẩn tàng nhiều loại linh khí, tự nhiên tự động dung hợp với thân thể, hóa thành chân nguyên, tiến nhập vào kinh mạch toàn thân. Trước đây vốn vô phương dung nạp linh khí này, không ngờ qua trận chiến lại có thể phong cuồng luyện hóa được gần một phần ba linh khí. Bây giờ, Lục Vân tự nhiên phát giác ra rằng, tu vi của mình đã vượt thêm một cảnh giới nữa. Cuối cùng đã tiến nhập cảnh giới nào, bản thân cũng không rõ.
Khi phát hiện ra bản thân đã tự vượt qua cảnh giới của Quy Tiên, đối với tình huống tu vi của mình Lục Vân chỉ thấy mơ hồ không minh bạch. Tâm lý chàng dường như mang một cảm giác mông lung mờ mịt. Có lúc tựa hồ mình là một dòng sông lớn, liên tục chảy về đông. Vào thời điểm trước đây, chàng có thể biết được mình đang dần tiến tới đích cuối cùng. Nhưng ngay sau khi vượt qua được cảnh giới Quy Tiên tối hậu, phảng phất như rơi vào biển lớn không bờ, cảm thấy mờ mịt, không biết được bước tiếp theo như thế nào, hoàn toàn mất phương hướng. Lúc này, Lục Vân chỉ biết rằng, đa số mọi người, sau khi vượt qua Quy Tiên cảnh giới thì mãi mãi dừng lại ở đó, cực kỳ khó khăn để tiến thêm. Bởi vì cảm giác như bị rơi vào biển lớn, bốn bề nước mênh mang không thấy bờ, không biết nên đi về hướng nào, nên làm gì và không làm gì. Đây thực là một sự chọn lựa khó khăn.
Buông lỏng suy nghĩ, Lục Vân từ từ hạ thân xuống, toàn thân kình khí các loại tiếp tục bành trướng, điên cuồng hấp thụ tất cả các loại linh khí khác nhau. Lần này, Lục Vân đột nhiên thấy rằng, bản thân mình như một cái thùng lớn vô song, có thể chứa đựng cả thiên địa. Trong trái tim Lục Vân bây giờ, nhè nhẹ hiểu ra, tâm lý hối tiếc lúc nãy trong nháy mắt đã hoàn toàn quên đi.
Vầng trăng tỏa ánh sáng dìu dịu. Xa xa phía chân trời, một đám mây xám lờ lững trôi, dưới ánh nhàn nhạt, lúc mờ lúc tỏ. Lục Vân lúc này đột nhiên có sự biến hóa. Trên đầu chàng xuất hiện một người nhỏ bé, cao khoảng một xích cũng chính là hình ảnh của Lục Vân được thu nhỏ lại. Xunh quanh thân hình nhỏ bé ấy tầng tầng lớp lớp những vầng sáng năm màu, thập phần mĩ lệ đang xoay chuyển không ngừng. Không cần nói cũng biết, đây chính là nguyên thần của Lục Vân, chỉ có điều đây chính là lần đầu tiên rời khỏi thân thể của chàng. Nguyên thần nhỏ bé ấy được nhìn thấy nhân gian, liền hiếu kỳ bay lượn khắp không trung, thân thể bồng bềnh phiêu dật hệt tựa thiên thần trên thượng giới.
Khi nguyên thần của Lục Vân đang tự thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, thì trên đỉnh đầu của chàng lại xuất hiện thêm một hình người nhỏ bé nữa. Cùng cao khoảng một xích, nhưng điểm khác biệt so với nguyên thần là trên đỉnh đầu của người lùn ấy là một vầng hào quang ngũ sắc đang xoay tròn, toàn thân lấp lánh ánh sáng bảy màu tuyệt đẹp. Đây chính là bổn mệnh nguyên thần của Lục Vân, nguyên thần xuất hiện ban đầu chỉ là phó nguyên thần. Do Lục Vân trời sinh ra khuyết mất một hồn một phách, cho nên chàng cùng lắm chỉ có thể tu luyện hai nguyên thần như thế. Lúc bổn mệnh nguyên thần xuất hiện, linh khí bốn phong tám hướng trong nháy mắt hệt như phong cuồng hội tụ về phía nguyên thần, tốc độ lưu chuyển so với lúc trước tăng lên gấp trăm lần, phút chốc toàn bộ bị hấp thụ vào nội thể. Cùng lúc ấy, một đạo ánh sáng bảy màu hệt như cầu vồng từ thân hình của Lục Vân chớp sáng lên, rồi lặn ngay vào bầu trời đêm thăm thẳm.
Trên đỉnh Thanh Vân lúc này, cảnh tượng hai nguyên thần đuổi theo nhau hệt như trò cút bắt, ánh sáng chớp nháy, vô cùng huyền ảo. Lục Vân nhìn từ xa như đang trầm tư chìm trong suy nghĩ, trên thực tế, chàng đang thông qua hai nguyên thần mà khám phá những điều thần kỳ của trời đất. Đột nhiên, hai nguyên thần thôi không đuổi theo nhau nữa, hạ xuống cạnh chàng, cả hai hướng về hướng đông rồi tan biến trong không gian. Lục Vân bình thản hạ người xuống, yên lặng giữa không trung, hai mắt nhìn hướng đông. Trong đôi mắt trong veo của chàng đang ẩn tàng một lớp mê vụ nhàn nhạt, khiến không ai có thể hiểu rõ chàng đang nghĩ gì, đang nhìn được gì?. Lớp mê vụ nhàn nhạt đó đột nhiên lại biến hóa thành ánh sáng năm màu hòa quyện với nhau.
Nơi chân trời, một thân ảnh lóe lên, nhằm ngay bên cạnh Lục Vân bay tới. Người ấy hiện thân cách chàng khoảng ba trượng, kinh dị thốt lên một tiếng, hai mắt đăm đăm nhìn chàng. Lục Vân cũng nhìn người đó, trong mắt không dấu được vẻ kinh ngạc.
Người ấy khoảng sáu mươi tuổi, bộ dạng trông cổ quái vô cùng. Y khoác một tấm áo cà sa chắp nối với một cái đạo bào. Đầu của người ấy còn kỳ dị hơn, chia làm hai phần, bên trái trọc lốc với một hàng sẹo nhang, bên phải là một nửa mái tóc đen quấn theo kiểu đạo sĩ. Cắt ngang qua đôi mắt nhỏ là một vết sẹo dài, người ấy thần tình quái dị vô cùng nhìn Lục Vân không chớp mắt. Cổ người này lại đeo một cái huyền thiết đồ hoa văn cổ quái. Tướng mão, y phục người này vô cùng quái đản, lại trông có phần hoạt kê.
Quái nhân nhìn Lục Vân, cất giọng quái dị nói: "Thật không đơn giản, hiếm có hiếm có. Trong vòng một trăm năm trở lại đây ta chưa thấy ai quái dị như ngươi, hì hì, thật là thú vị... thú vị. Đã lâu không đi lại, không ngờ vừa bước chân ra lại gặp được ngươi... Ha ha, tiểu tử, ngươi từ đâu đến, tại sao trên người lại ẩn tàng đến mấy loại pháp quyết? Ngươi có biết đó là điều đại kị của kẻ tu chân, tạp loạn bất tinh, vĩnh viễn không có ngày đại thành. Hì hì, không ngờ hôm nay ta lại có thể gặp người giống mình, một thân tu luyện nhiều loại pháp quyết khác nhau. Thật đúng là hữu duyên...hữu duyên.
Lục Vân nghe lão nói, tuy bề ngoài không có vẻ gì khác lạ, nhưng trong lòng chấn động hoang mang vô cùng... Từ khi xuất sơn, đây là người thứ hai có thể nhận ra được chàng tu luyện nhiều pháp quyết trong người. Đầu tiên phải kể đến Khiếu Thiên, không tưởng chỉ sau một tháng, lại có người khác nhận ra điều bí mật này. Hai mắt cắm chặt vào người lão quái nhân, Lục Vân liền phát động Ý Niệm Thần Ba tức tốc phân tích luồng khí trên người lão. Trong phút chốc, chàng phát hiện ra lão quái nhân này thực sự cổ quái, không biết làm cách nào nhưng lão đã che dấu đi khí tức thực sự của mình, muốn tìm hiểu lão là ai thực sự không phải dễ dàng gì. Mỗi lần đạo ý niệm tiếp cận người lão, đều bị một dị lực cổ quái trên thân lão chế ngự, thập phần thần kỳ.
Thấy lão quái nhân tỏ vẻ kinh dị, Lục Vân hiểu rằng lão đã phát hiện ra chàng đang tìm cách dò thám lão. Chàng ngạc nhiên nói: "Tôi đến từ trong núi, chỉ muốn ra ngoài dạo chơi một lát thôi, còn ông, tôi nên xưng hô thế nào? Trông ông vừa giống phật môn hòa thượng, lại có vẻ là một đạo nhân, thực là cổ quái, e rằng khắp thiên hạ này ngoài ông ra chẳng còn ai".
Lão quái nhìn Lục Vân, há miệng cười nói: "Tiểu tử khá lắm, có thể dùng thần lực để dò xét lão quái ta, hì hì, đáng tiếc ta bây giờ không dễ bị nhìn thấu bởi người khác đâu. Ngươi nói ngươi đến từ núi, muốn đi ra ngoài chơi, ha ha, thú vị lắm, lão đây ngược lại, ta đến từ bên ngoài núi và muốn tiến vào trong chơi, ha ha, đúng là chúng ta có duyên... có duyên lắm đấy. Còn như bộ dạng của ta, hì hì, ngươi thấy thế nào... đúng là trong thiên hạ này, chỉ có mình ta như vậy mà thôi". Nói xong lão kiêu ngạo cười nhìn Lục Vân.
Lục Vân nghe thế thì liền biết rằng lão quái nhân này tuy khác hẳng người thường nhưng cũng dễ gần gũi. Chàng cười vui vẻ, tán đồng nói: "Con người ông thật lạ, đúng là thế gian hiếm gặp... à phải nói là trước đây không có, sau này cũng không có mới đúng. Tôi là Lục Vân, xuất thân từ Dịch Viện, còn ông? Ông xuất thân ở môn phái nào?" Lão quái nhìn Lục Vân từ đầu đến chân, hai mắt nheo nheo, rõ ràng đối với câu hỏi của chàng thì cực kỳ cao hứng, mười phần lão thích nghe người khác tán dương mình. Xoay người bay đến bên Lục Vân, lão cười nói: "Lục Vân, cái tên này thật xuôi tai, ngươi nói ngươi đến từ Dịch Viện, ta lại không thấy thế. Con người ngươi mặc dù có khí tức tu luyện từ Dịch Viện nhưng ta lại thấy nó đến từ một nơi khác thì đúng hơn. Không hiểu sao ta cứ nghĩ trên người ngươi, nhất định có khí tức của phật môn, lại còn có khí tức của cả nho gia nữa, không những vậy còn có loại khí tức thập phần cổ quái, ẩn ẩn hiện hiện, thực khó nhìn cho rõ được. Thú vị, lão quái ta một thân sở đắc pháp quyết ba nhà, không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi có thể so sánh được với ta...".
Lục Vân tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng rúng động, không ngờ lão quái lại lợi hại như vậy, trong thoáng chốc mà gần như nhìn ra hết mọi chuyện bí mật của mình, thực không đơn giản chút nào. Lục Vân miệng cười tươi, nhẹ nhàng hỏi: "Ông thật là lạ, không ngờ lại có thể kiêm được pháp quyết của ba nhà. Thoáng nhìn cũng có thể nói tu vi của ông cực kỳ tinh thâm, đã tiến tới mức đại thành của Quy Tiên cảnh giới? Chúng ta hôm nay đã có duyên gặp mặt, sao lại không kết thành chi giao? Sau này nếu như có vấn đề nào khó khăn, có thể nhờ ông giúp đỡ, còn nếu như có chuyện mừng vui, tôi nhất định không quên ông. Ông tu luyện lâu năm, nhất định đã trải qua không ít gian khổ?" Nói xong, chàng chăm chú nhìn phản ứng lão quái nhân.
Quái nhân nghe thế, tuy sắc mặt vui vẻ nhưng lại lộ vẻ trầm ngâm, tựa hồ câu nói của Lục Vân đã động đến nỗi lòng của lão. Lão quái nhân đột nhiên tiến lại chàng gần thêm một trượng, hai mắt nhìn thẳng vào mắt chàng. Lục Vân sắc mặt bình tĩnh, chỉ mỉm cười đáp lễ, không lộ vẻ ngạc nhiên hay kinh hoàng. Lão quái thình lình gật đầu, cười nhẹ đáp: "Thú vị... thú vị, không ngờ trên đời này ta lại gặp được một người nguyện ý kết giao với ta. Như thế cũng tốt, lão quái ta làm bạn với ngươi, sau này ngươi sẽ gọi ta là Phật Đạo Thánh Tiên là được, hì hì, cái tên này rất ít người biết. Bây giờ chúng ta trò chuyện một lát, rồi ta phải đi giải quyết một ít chuyện. Không biết ngươi đã tu luyện những loại pháp quyết nào? Tại sao khí tức trên người ngươi lại cổ quái như thế, phật không ra phật, đạo không ra đạo, xen lẫn là yêu khí nữa, thực là quái dị".
Lục Vân cười nói: "Tên ông thật cổ quái, Phật Đạo Thánh Tiên... cái tên này giống tên của một bức tượng nhiều hơn là tên người. Bản thân tôi, tự nhiên có tu luyên Phật gia pháp quyết, Đạo gia pháp quyết, lại có Dịch Viện kiếm quyết. Ông tinh thông phật đạo pháp quyết, thật ra ông thuộc môn phái nào?".
Quái nhân cười một cách thần bí, con ngươi chuyển động xoay tròn một vòng, nhìn xa xăm đáp: "Nếu có cơ hội, tự nhiên ngươi sẽ biết ta là ai,còn chuyện ta tu luyện bao nhiêu nhà, hì hì... đó là chuyện bí mật, tuy chúng ta là bằng hữu nhưng ta thật không thể nói được, trừ phi ngươi là đồ đệ của ta... Nhưng dù sao ta cũng có thể tiết lộ cho ngươi một điều đó là ngoài phật đạo, ta còn tinh thông một vài môn yêu thuật nữa... ta tuy không phải ma đạo, nhưng lại càng không phải là bọn lừa dối chuyên miệng bi bô trảm yêu trừ ma, chỉ làm phiền lỗ tai người khác mà không giúp ích được gì cả... Bọn chúng ngày ngày ăn uống no nê căng bụng, lâu lâu thì vác kiếm đi nghênh ngang tự xưng là đại hiệp trừ yêu cho trăm họ. Ai nấy đều ngông cuồng tự đại, nhìn người bằng nửa con mắt, bọn chúng chỉ làm nhục giới chân tu, sớm đã bước chân vào con đường tà đạo mà quên đi cội nguồn. Không nói đâu xa, ta chỉ sợ ngươi đã bước một chân vào đó rồi...".
Lục Vân nghe thế không nén được cười, không tưởng khẩu khí của ông ta lại coi thường, mạt sát người của Lục Viện. Chàng điềm tĩnh nói: "Tôi không dám bênh vực cho Lục Viện, nhưng một ngày tu luyện thì cũng là người của Lục Viện, chuyện tốt xấu của họ, tôi không dám quyết đến... Khi nào đại công cáo thành, tôi sẽ rời khỏi Lục Viện, chu du thiên hạ...". Nói xong, ngẩng đầu nhìn trời đêm, Lục Vân trầm tư suy nghĩ về con đường sắp tới của mình: nên tiếp tục ở Dịch Viện hay là ly khai ra đi để được tự do tự tại...
Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, tựa hồ phát giác ra điều gì, dịu dàng hỏi: "Có điều gì không tốt à? Lục viện đệ nhất cao thủ, không phải là một điều tuyệt vời sao? Cũng có thể sư đệ cần một thời gian để thích ứng, sau này có lẽ sẽ quen dần thôi".
Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, biểu lộ thần tình khó hiểu, khẽ nói: "Sau khi quen rồi, muốn từ bỏ thì lại quá muộn. Con đường thành tiên không hề đơn giản chút nào. Có rất nhiều kẻ tu chân, nhưng có mấy ai thành công được? Tại sao nhưng kẻ chân chánh tu vi cao thâm đều ẩn cư tại chốn sơn lâm? Có thể khi rất nhiều người đạt được địa vị, vinh dự, ngoại trừ có được tu vi cao thâm, thực đã để lỡ mất cơ hội thành tiên. Tiên đạo có hay không ai biết được, người tu chân có mấy ai thành công?
Trần thế này người tài nhiều như nước, ý nghĩ có lẽ cũng khác nhau. Hai tỷ có nghĩ như vậy không?".
Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt gần đó, nhãn thần hai người lộ xuất một tia kinh ngạc. Lúc này Lục Vân tựa hồ có điều gì đó biến đổi, không giống trước đây. Nhìn Lục Vân, Ngạo Tuyêt nghi hoặc, hỏi khẽ: "Tại sao đệ thắng rồi lại còn ưu tư như vậy? Có phải trong tâm tư của đệ, ẩn giấu quá nhiều bí mật? Hay là đệ thật sự có ý lăng vân thiên hạ?".
Thương Nguyệt bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Có thể, con đường tu chân của huynh, tâm tu chân của huynh, thật sự là rất khác biệt so với chúng tôi. Điểm xuất phát của huynh, căn bản là không một người bình thường nào có thể lý giải được, vượt ngoài khả năng dự đoán của tất cả mọi người. Ví như huynh tu luyện thành pháp quyết bá đạo tối thượng của Dịch Viện, thực là không một ai có thể tưởng tượng được. Và cũng không phải ai cũng luôn giữ được bình tĩnh như vậy".
Nhìn hai người con gái như hoa như ngọc, Lục Vân tự nhủ 'Con đường tu chân của ta, tâm tu chân của ta, có thể thực sự khác biệt với mọi người. Ngay từ đầu, ta đã không có tâm nguyện thành tiên, xuất phát điểm của ta là mong muốn có thể vượt lên trên cửu thiên, không chấp nhận vận mệnh bài trí, đạt được đến cảnh giới tùy tâm sở dục. Thành tiên, đó không phải là ?i?u ta muốn, ta không phục trời đất, không tin vào lời nguyền rủa của trời, ta phải thay đổi, cải biến con đường của ta.' Dịu dàng nhìn hai nàng, Lục Vân không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười một cách khó hiểu.
Không lâu sau, mọi người đã về đến Thiên Hỏa động. Tiếng hoan hô cao hứng của Vân Phong, tiếng Tử Dương chân nhân kích động phấn chấn kêu lên ngập tràn cả sơn động. Đang nhìn hai cô gái, Lục Vân quay sang Vân Phong lúc này đang rất cao hứng, điềm nhiên cười nói: "Được rồi, chuyện qua rồi, người kích động như thế, đối với tu vi sau này không có lợi, hiểu không? Kiềm chế tình cảm, đối với người tu chân mà nói, là cực kỳ quan trọng".
Lâm Vân Phong như không để ý đến lời khuyên của Lục Vân, cười to nói: "Làm sao không cao hứng cho được. Huynh lần này chiến thắng gã Kiếm Vô Trần đó, không đơn thuần mang lại uy phong cho Dịch Viện, tứ viện đệ tử tất cả đều rất vui mừng. Khi huynh nói chuyện với hai vị mỹ nữ đã không để ý có rất nhiều đệ tử tứ viện đến chúc mừng, việc này thật là hứng thú vô cùng. Từ nay về sau, Dịch Viện chúng ta có thể danh chấn thiên hạ, rung động toàn bộ giới tu chân. Sau mười năm nữa, lần Lục Viện Hội Võ tiếp theo sẽ diễn ra tại Dịch Viện chúng ta. Lúc đó, tất cả đệ tử các viện, ở xung quanh Dịch viện đều không được ngự kiếm phi hành, phải đi bộ mà đến để tỏ sự tôn kính. Như thế, Dịch Viện chúng ta thật uy phong, sư huynh đệ chúng ta có thể phong phong quang quang, không cần phải cúi đầu như trước. Ha ha, mới nghĩ đến đã thấy thật là cao hứng".
Xung quanh, chúng nhân đều nhìn Vân Phong, tâm lý kích động vừa mới tạm lắng xuống, lại một lần nữa trỗi dậy. Mọi người đều phấn khích, cảm giác như đang nằm mơ. Tất cả như mơ hồ không thể tin được.
Huyền Ngọc chân nhân thở sâu vài cái, rồi nói:"Được rồi, mọi người ngồi xuống. Thắng lợi lần này, nói thật là ngoài sở liệu của tất cả chúng ta, không tránh khỏi ai cũng đều cao hứng như vậy. Nhưng mọi việc đều đã xong rồi, chúng ta cũng không phải là không được vui mừng, nhưng cũng có nhiều việc quan trọng chúng ta cần xử lý. Đối với việc này, Lục Vân của Dịch Viện chúng ta đoạt được danh vị đệ nhất, trong lịch sử của Dịch Viện đây chính là lần huy hoàng nhất. Việc này, sẽ được lưu trữ trong Dịch Viện như một truyền kỳ bất hủ. Hiện tại, chúng ta nên tĩnh tâm lại, cùng thương lượng xem sau đây chúng ta nên làm gì? Thương Nguyệt và Hứa đạo hữu cũng xin cho ý kiến, Dịch Viện lần đầu tiên trở thành lục viện chi thủ, có rất nhiều vấn đề chúng tôi không có kinh nghiệm, sợ trở thành trò cười thì thực là không tốt".
Trong sơn động, mọi tiếng cười đều ngưng bặt, tất cả tĩnh tâm lại nhìn Huyền Ngọc chân nhân, cẩn thận suy nghĩ hàm ý lời nói của ông. Ngoài Lục Vân, Tịnh Nguyệt sư thái là người bình tĩnh nhất. Bà nói: "Chuyện lần này quá đột ngột, chúng ta đều chưa có tâm lý chuẩn bị. Cho nên, mọi người ngoài vui mừng thì không ai có suy nghĩ gì khác. Tuy nhiên, bất kể chuyện gì, thắng lợi đã thành quá khứ. Chúng ta trước tiên phải bàn tính sự việc, cùng với Thiên Kiếm Viện tiến hành nghi thức chuyển giao. Vinh dự lớn nhất trong lục viện, tuyên cáo cho giới tu chân trong thiên hạ biết chuyện này, từ bây giờ, lục viện chi thủ chính là Dịch Viện Tây thục".
Ngữ khí tuy bình tĩnh nhưng tức thì làm mọi người phấn khởi, tinh thần phấn chấn, ai nấy đều nở một nụ cười r?ng r? trên mặt. Lâm Vân Phong ở bên cạnh lên tiếng tán đồng: "Sư bá nói rất đúng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải nhanh chóng tuyên cáo thiên hạ, làm cho tất cả môn nhân Dịch Viện đều cao hứng vui mừng, và để cho cả giới tu chân biết uy danh của Dịch Viện".
Tử Dương chân nhân thần sắc rất hưng phấn, cười nói: "Ngoài ra, chúng ta cũng cần giữ mối giao hảo tốt với tứ viện, phải có sự trợ giúp của mọi người. Có thể bình tĩnh và giữ vững vị trí Lục viện đệ nhất này và trở thành đại phái lớn nhất trong giới tu chân mà không có những mối quan hệ nhất định, không có ai hỗ trợ, chỉ đơn thuần một mình Dịch Viện chống đỡ, điều đó là không thể được. Sư huynh có nghĩ thế không?".
Huyền Ngọc chân nhân nói: "Sư đệ nói rất đúng, chúng ta đích xác phải xử lý những việc này ngay lập tức. Như việc nghi thức chuyển giao, theo thông lệ cũ, sẽ diễn ra hai ngày sau cùng với việc trao tặng phẩm cho người chiến thắng. Việc này chúng ta sẽ xử lý ngày mai, còn bây giờ, cần phải mời tứ vị chưởng giáo đến, trao đổi kinh nghiệm, tăng thêm sự thân mật. Mọi người còn ý gì khác không?" Mục quang lướt nhẹ qua mọi người, rồi cuối cùng dừng lại ở Lục Vân.
Lục Vân nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: "Theo dệ tử nghĩ, chúng ta bây giờ mời tứ vị trưởng giáo đến đây, có thể làm Thiên Kiếm Viện sanh tâm giới bị. Bởi vì, chúng ta tuy thắng, nhưng chưa cử hành nghi lễ chuyển giao, như vậy việc này có thể không tốt. Sư bá nếu muốn tăng thêm tình cảm giữa các viện, thiết tưởng ngày mai làm sẽ tốt hơn. Sau nghi lễ chuyển giao, trước mặt Thiên Kiếm Viện chưởng giáo, khiêm tốn học hỏi, ắt sẽ có hiệu quả hơn so với việc mời họ đến cho chúng ta bàn luận riêng tư. Con tin là thế. Là đệ nhất đại phái, đôi khi cần phải chú ý một số tiểu tiết. Đệ nhất đại phái phải có khí độ, có uy nghiêm, không thể để người khác coi thường cũng không được để mọi người khó chịu. Mặt khác, đệ nhất đại phái không nhất thiết phải lập tức tính chuyện trọng yếu. Tu chân chi nhân kết cuộc là lấy tu luyện làm chủ không lấy danh lợi làm chủ. Điều này cần được quan tâm thường xuyên".
Huyền Ngọc chân nhân nhìn Lục Vân, ánh mắt hiện lện sự kinh ngạc. Đối với người đệ tử thần bí này, thực tình, ông ta hoàn toàn không hiểu được. Như tu vi của y, từ lúc bắt đầu lên Thái Huyền Sơn, ông đã không thể nào nhìn ra, Lục Vân có thể tiến tới cảnh giới cao cường ngần này. Trong mắt ông ta, tu vi Lục Vân tuy không kém nhưng tuyệt đối không có khả năng thắng Kiếm Vô Trần, nhưng thực tế lại vượt ngoài ý liệu của tất cả mọi người. Nghe Lục Vân nói, Huyền Ngọc chân nhân đột nhiên nghĩ, trong thời điểm này, không ngờ bản thân mình suy nghĩ lại không sâu xa bằng Lục Vân. Lục Vân tâm tư linh xảo, tư duy nghiêm cẩn, nhìn xa hơn phần lớn mọi người. Việc luyện thành Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết, dù bây giờ có ai không biết đến, nhưng tâm tư của y, người thường thực không thể đánh giá hết được.
Nhìn vẻ trầm tư của mọi người, Huyền Ngọc chân nhân nói: "Lời Lục Vân nói cẩn trọng và rất có lý. Nếu chúng ta manh động lần này, có thể dẫn đến sự chê cười của Thiên Kiếm Viện, như vậy không tốt. Việc này cứ quyết định như thế, tất cả sẽ bàn lại vào ngày mai. Lục Vân cũng đã mệt rồi cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, con đi nghỉ trước đi, mọi người sẽ cùng bồi tiếp Hứa đạo hữu và Thương Nguyệt. Ta còn phải định liệu cho cẩn thận. Mọi việc ngày mai sẽ quyết định".
Sau đó, Lục Vân trở về liệu thương, Ngạo Tuyết kéo Thương Nguyệt rời khỏi động. Đan Thanh kiếm hiệp cũng bị Tử Dương chân nhân lôi đi dạo. Tại sơn động lúc này chỉ còn lại Lâm Vân Phong, Lý Hoành Phi, Tịnh Nguyệt đại sư và Huyền Ngọc chân nhân. Huyền Ngọc chân nhân nhìn mọi người, rồi không nói gì, cũng đi ra khỏi động.
Khi Lục Vân thức dậy, phát hiện bên ngoài trời đã tối, sao đêm nhấp nháy, trăng sáng như bạc. Sau khi cẩn thận tra xét động tĩnh xung quanh, Lục Vân khoé miệng hé ra một nụ cười, thân thể vô thanh vô tức biến mất trong sơn động. Khi xuất hiện, Lục Vân đã bình thản ở phía trên đỉnh Thanh Vân hơn trăm trượng ngắm nhìn các vì sao. Nhìn phía chân trời, xung quanh thân thể Lục Vân xuất hiện tầng tầng lớp lớp ngũ thải quang hoa xung quanh, dưới ánh trăng chiếu vào vô số linh khí nhỏ bé như những cơn sóng nhỏ quay tròn quanh Lục Vân.
Lúc này, trong mắt Lục Vân, ngũ sắc quang hoa lưu chuyển, một thân sở học các loại pháp quyết, trên người Lục Vân không ngừng huyễn hóa thành vô số sắc thải. Nhẹ nhàng, đầy vẻ thần bí, trong bóng đêm, từng luồng khí nhỏ bên cạnh Lục Vân dần tụ lại, hình thành một lồng ánh sáng màu xanh lam, bao vây xung quanh Lục Vân. Dưới ánh trăng, chiếc lồng phát ra vầng sáng cực kỳ mỹ lệ. Lúc này, thân thể Lục Vân nhẹ như không, chân khí bành trướng, các chủng loại linh khí phi tốc chuyển hóa vào thân thể chàng.
Lúc trước, khi Lục Vân vận công trị thương vô tình phát hiện ra bản thân sau trận chiến với Kiếm Vô Trần, thân thể bị thương không nhẹ, trong người vốn ẩn tàng nhiều loại linh khí, tự nhiên tự động dung hợp với thân thể, hóa thành chân nguyên, tiến nhập vào kinh mạch toàn thân. Trước đây vốn vô phương dung nạp linh khí này, không ngờ qua trận chiến lại có thể phong cuồng luyện hóa được gần một phần ba linh khí. Bây giờ, Lục Vân tự nhiên phát giác ra rằng, tu vi của mình đã vượt thêm một cảnh giới nữa. Cuối cùng đã tiến nhập cảnh giới nào, bản thân cũng không rõ.
Khi phát hiện ra bản thân đã tự vượt qua cảnh giới của Quy Tiên, đối với tình huống tu vi của mình Lục Vân chỉ thấy mơ hồ không minh bạch. Tâm lý chàng dường như mang một cảm giác mông lung mờ mịt. Có lúc tựa hồ mình là một dòng sông lớn, liên tục chảy về đông. Vào thời điểm trước đây, chàng có thể biết được mình đang dần tiến tới đích cuối cùng. Nhưng ngay sau khi vượt qua được cảnh giới Quy Tiên tối hậu, phảng phất như rơi vào biển lớn không bờ, cảm thấy mờ mịt, không biết được bước tiếp theo như thế nào, hoàn toàn mất phương hướng. Lúc này, Lục Vân chỉ biết rằng, đa số mọi người, sau khi vượt qua Quy Tiên cảnh giới thì mãi mãi dừng lại ở đó, cực kỳ khó khăn để tiến thêm. Bởi vì cảm giác như bị rơi vào biển lớn, bốn bề nước mênh mang không thấy bờ, không biết nên đi về hướng nào, nên làm gì và không làm gì. Đây thực là một sự chọn lựa khó khăn.
Buông lỏng suy nghĩ, Lục Vân từ từ hạ thân xuống, toàn thân kình khí các loại tiếp tục bành trướng, điên cuồng hấp thụ tất cả các loại linh khí khác nhau. Lần này, Lục Vân đột nhiên thấy rằng, bản thân mình như một cái thùng lớn vô song, có thể chứa đựng cả thiên địa. Trong trái tim Lục Vân bây giờ, nhè nhẹ hiểu ra, tâm lý hối tiếc lúc nãy trong nháy mắt đã hoàn toàn quên đi.
Vầng trăng tỏa ánh sáng dìu dịu. Xa xa phía chân trời, một đám mây xám lờ lững trôi, dưới ánh nhàn nhạt, lúc mờ lúc tỏ. Lục Vân lúc này đột nhiên có sự biến hóa. Trên đầu chàng xuất hiện một người nhỏ bé, cao khoảng một xích cũng chính là hình ảnh của Lục Vân được thu nhỏ lại. Xunh quanh thân hình nhỏ bé ấy tầng tầng lớp lớp những vầng sáng năm màu, thập phần mĩ lệ đang xoay chuyển không ngừng. Không cần nói cũng biết, đây chính là nguyên thần của Lục Vân, chỉ có điều đây chính là lần đầu tiên rời khỏi thân thể của chàng. Nguyên thần nhỏ bé ấy được nhìn thấy nhân gian, liền hiếu kỳ bay lượn khắp không trung, thân thể bồng bềnh phiêu dật hệt tựa thiên thần trên thượng giới.
Khi nguyên thần của Lục Vân đang tự thưởng ngoạn cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, thì trên đỉnh đầu của chàng lại xuất hiện thêm một hình người nhỏ bé nữa. Cùng cao khoảng một xích, nhưng điểm khác biệt so với nguyên thần là trên đỉnh đầu của người lùn ấy là một vầng hào quang ngũ sắc đang xoay tròn, toàn thân lấp lánh ánh sáng bảy màu tuyệt đẹp. Đây chính là bổn mệnh nguyên thần của Lục Vân, nguyên thần xuất hiện ban đầu chỉ là phó nguyên thần. Do Lục Vân trời sinh ra khuyết mất một hồn một phách, cho nên chàng cùng lắm chỉ có thể tu luyện hai nguyên thần như thế. Lúc bổn mệnh nguyên thần xuất hiện, linh khí bốn phong tám hướng trong nháy mắt hệt như phong cuồng hội tụ về phía nguyên thần, tốc độ lưu chuyển so với lúc trước tăng lên gấp trăm lần, phút chốc toàn bộ bị hấp thụ vào nội thể. Cùng lúc ấy, một đạo ánh sáng bảy màu hệt như cầu vồng từ thân hình của Lục Vân chớp sáng lên, rồi lặn ngay vào bầu trời đêm thăm thẳm.
Trên đỉnh Thanh Vân lúc này, cảnh tượng hai nguyên thần đuổi theo nhau hệt như trò cút bắt, ánh sáng chớp nháy, vô cùng huyền ảo. Lục Vân nhìn từ xa như đang trầm tư chìm trong suy nghĩ, trên thực tế, chàng đang thông qua hai nguyên thần mà khám phá những điều thần kỳ của trời đất. Đột nhiên, hai nguyên thần thôi không đuổi theo nhau nữa, hạ xuống cạnh chàng, cả hai hướng về hướng đông rồi tan biến trong không gian. Lục Vân bình thản hạ người xuống, yên lặng giữa không trung, hai mắt nhìn hướng đông. Trong đôi mắt trong veo của chàng đang ẩn tàng một lớp mê vụ nhàn nhạt, khiến không ai có thể hiểu rõ chàng đang nghĩ gì, đang nhìn được gì?. Lớp mê vụ nhàn nhạt đó đột nhiên lại biến hóa thành ánh sáng năm màu hòa quyện với nhau.
Nơi chân trời, một thân ảnh lóe lên, nhằm ngay bên cạnh Lục Vân bay tới. Người ấy hiện thân cách chàng khoảng ba trượng, kinh dị thốt lên một tiếng, hai mắt đăm đăm nhìn chàng. Lục Vân cũng nhìn người đó, trong mắt không dấu được vẻ kinh ngạc.
Người ấy khoảng sáu mươi tuổi, bộ dạng trông cổ quái vô cùng. Y khoác một tấm áo cà sa chắp nối với một cái đạo bào. Đầu của người ấy còn kỳ dị hơn, chia làm hai phần, bên trái trọc lốc với một hàng sẹo nhang, bên phải là một nửa mái tóc đen quấn theo kiểu đạo sĩ. Cắt ngang qua đôi mắt nhỏ là một vết sẹo dài, người ấy thần tình quái dị vô cùng nhìn Lục Vân không chớp mắt. Cổ người này lại đeo một cái huyền thiết đồ hoa văn cổ quái. Tướng mão, y phục người này vô cùng quái đản, lại trông có phần hoạt kê.
Quái nhân nhìn Lục Vân, cất giọng quái dị nói: "Thật không đơn giản, hiếm có hiếm có. Trong vòng một trăm năm trở lại đây ta chưa thấy ai quái dị như ngươi, hì hì, thật là thú vị... thú vị. Đã lâu không đi lại, không ngờ vừa bước chân ra lại gặp được ngươi... Ha ha, tiểu tử, ngươi từ đâu đến, tại sao trên người lại ẩn tàng đến mấy loại pháp quyết? Ngươi có biết đó là điều đại kị của kẻ tu chân, tạp loạn bất tinh, vĩnh viễn không có ngày đại thành. Hì hì, không ngờ hôm nay ta lại có thể gặp người giống mình, một thân tu luyện nhiều loại pháp quyết khác nhau. Thật đúng là hữu duyên...hữu duyên.
Lục Vân nghe lão nói, tuy bề ngoài không có vẻ gì khác lạ, nhưng trong lòng chấn động hoang mang vô cùng... Từ khi xuất sơn, đây là người thứ hai có thể nhận ra được chàng tu luyện nhiều pháp quyết trong người. Đầu tiên phải kể đến Khiếu Thiên, không tưởng chỉ sau một tháng, lại có người khác nhận ra điều bí mật này. Hai mắt cắm chặt vào người lão quái nhân, Lục Vân liền phát động Ý Niệm Thần Ba tức tốc phân tích luồng khí trên người lão. Trong phút chốc, chàng phát hiện ra lão quái nhân này thực sự cổ quái, không biết làm cách nào nhưng lão đã che dấu đi khí tức thực sự của mình, muốn tìm hiểu lão là ai thực sự không phải dễ dàng gì. Mỗi lần đạo ý niệm tiếp cận người lão, đều bị một dị lực cổ quái trên thân lão chế ngự, thập phần thần kỳ.
Thấy lão quái nhân tỏ vẻ kinh dị, Lục Vân hiểu rằng lão đã phát hiện ra chàng đang tìm cách dò thám lão. Chàng ngạc nhiên nói: "Tôi đến từ trong núi, chỉ muốn ra ngoài dạo chơi một lát thôi, còn ông, tôi nên xưng hô thế nào? Trông ông vừa giống phật môn hòa thượng, lại có vẻ là một đạo nhân, thực là cổ quái, e rằng khắp thiên hạ này ngoài ông ra chẳng còn ai".
Lão quái nhìn Lục Vân, há miệng cười nói: "Tiểu tử khá lắm, có thể dùng thần lực để dò xét lão quái ta, hì hì, đáng tiếc ta bây giờ không dễ bị nhìn thấu bởi người khác đâu. Ngươi nói ngươi đến từ núi, muốn đi ra ngoài chơi, ha ha, thú vị lắm, lão đây ngược lại, ta đến từ bên ngoài núi và muốn tiến vào trong chơi, ha ha, đúng là chúng ta có duyên... có duyên lắm đấy. Còn như bộ dạng của ta, hì hì, ngươi thấy thế nào... đúng là trong thiên hạ này, chỉ có mình ta như vậy mà thôi". Nói xong lão kiêu ngạo cười nhìn Lục Vân.
Lục Vân nghe thế thì liền biết rằng lão quái nhân này tuy khác hẳng người thường nhưng cũng dễ gần gũi. Chàng cười vui vẻ, tán đồng nói: "Con người ông thật lạ, đúng là thế gian hiếm gặp... à phải nói là trước đây không có, sau này cũng không có mới đúng. Tôi là Lục Vân, xuất thân từ Dịch Viện, còn ông? Ông xuất thân ở môn phái nào?" Lão quái nhìn Lục Vân từ đầu đến chân, hai mắt nheo nheo, rõ ràng đối với câu hỏi của chàng thì cực kỳ cao hứng, mười phần lão thích nghe người khác tán dương mình. Xoay người bay đến bên Lục Vân, lão cười nói: "Lục Vân, cái tên này thật xuôi tai, ngươi nói ngươi đến từ Dịch Viện, ta lại không thấy thế. Con người ngươi mặc dù có khí tức tu luyện từ Dịch Viện nhưng ta lại thấy nó đến từ một nơi khác thì đúng hơn. Không hiểu sao ta cứ nghĩ trên người ngươi, nhất định có khí tức của phật môn, lại còn có khí tức của cả nho gia nữa, không những vậy còn có loại khí tức thập phần cổ quái, ẩn ẩn hiện hiện, thực khó nhìn cho rõ được. Thú vị, lão quái ta một thân sở đắc pháp quyết ba nhà, không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi có thể so sánh được với ta...".
Lục Vân tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng trong lòng rúng động, không ngờ lão quái lại lợi hại như vậy, trong thoáng chốc mà gần như nhìn ra hết mọi chuyện bí mật của mình, thực không đơn giản chút nào. Lục Vân miệng cười tươi, nhẹ nhàng hỏi: "Ông thật là lạ, không ngờ lại có thể kiêm được pháp quyết của ba nhà. Thoáng nhìn cũng có thể nói tu vi của ông cực kỳ tinh thâm, đã tiến tới mức đại thành của Quy Tiên cảnh giới? Chúng ta hôm nay đã có duyên gặp mặt, sao lại không kết thành chi giao? Sau này nếu như có vấn đề nào khó khăn, có thể nhờ ông giúp đỡ, còn nếu như có chuyện mừng vui, tôi nhất định không quên ông. Ông tu luyện lâu năm, nhất định đã trải qua không ít gian khổ?" Nói xong, chàng chăm chú nhìn phản ứng lão quái nhân.
Quái nhân nghe thế, tuy sắc mặt vui vẻ nhưng lại lộ vẻ trầm ngâm, tựa hồ câu nói của Lục Vân đã động đến nỗi lòng của lão. Lão quái nhân đột nhiên tiến lại chàng gần thêm một trượng, hai mắt nhìn thẳng vào mắt chàng. Lục Vân sắc mặt bình tĩnh, chỉ mỉm cười đáp lễ, không lộ vẻ ngạc nhiên hay kinh hoàng. Lão quái thình lình gật đầu, cười nhẹ đáp: "Thú vị... thú vị, không ngờ trên đời này ta lại gặp được một người nguyện ý kết giao với ta. Như thế cũng tốt, lão quái ta làm bạn với ngươi, sau này ngươi sẽ gọi ta là Phật Đạo Thánh Tiên là được, hì hì, cái tên này rất ít người biết. Bây giờ chúng ta trò chuyện một lát, rồi ta phải đi giải quyết một ít chuyện. Không biết ngươi đã tu luyện những loại pháp quyết nào? Tại sao khí tức trên người ngươi lại cổ quái như thế, phật không ra phật, đạo không ra đạo, xen lẫn là yêu khí nữa, thực là quái dị".
Lục Vân cười nói: "Tên ông thật cổ quái, Phật Đạo Thánh Tiên... cái tên này giống tên của một bức tượng nhiều hơn là tên người. Bản thân tôi, tự nhiên có tu luyên Phật gia pháp quyết, Đạo gia pháp quyết, lại có Dịch Viện kiếm quyết. Ông tinh thông phật đạo pháp quyết, thật ra ông thuộc môn phái nào?".
Quái nhân cười một cách thần bí, con ngươi chuyển động xoay tròn một vòng, nhìn xa xăm đáp: "Nếu có cơ hội, tự nhiên ngươi sẽ biết ta là ai,còn chuyện ta tu luyện bao nhiêu nhà, hì hì... đó là chuyện bí mật, tuy chúng ta là bằng hữu nhưng ta thật không thể nói được, trừ phi ngươi là đồ đệ của ta... Nhưng dù sao ta cũng có thể tiết lộ cho ngươi một điều đó là ngoài phật đạo, ta còn tinh thông một vài môn yêu thuật nữa... ta tuy không phải ma đạo, nhưng lại càng không phải là bọn lừa dối chuyên miệng bi bô trảm yêu trừ ma, chỉ làm phiền lỗ tai người khác mà không giúp ích được gì cả... Bọn chúng ngày ngày ăn uống no nê căng bụng, lâu lâu thì vác kiếm đi nghênh ngang tự xưng là đại hiệp trừ yêu cho trăm họ. Ai nấy đều ngông cuồng tự đại, nhìn người bằng nửa con mắt, bọn chúng chỉ làm nhục giới chân tu, sớm đã bước chân vào con đường tà đạo mà quên đi cội nguồn. Không nói đâu xa, ta chỉ sợ ngươi đã bước một chân vào đó rồi...".
Lục Vân nghe thế không nén được cười, không tưởng khẩu khí của ông ta lại coi thường, mạt sát người của Lục Viện. Chàng điềm tĩnh nói: "Tôi không dám bênh vực cho Lục Viện, nhưng một ngày tu luyện thì cũng là người của Lục Viện, chuyện tốt xấu của họ, tôi không dám quyết đến... Khi nào đại công cáo thành, tôi sẽ rời khỏi Lục Viện, chu du thiên hạ...". Nói xong, ngẩng đầu nhìn trời đêm, Lục Vân trầm tư suy nghĩ về con đường sắp tới của mình: nên tiếp tục ở Dịch Viện hay là ly khai ra đi để được tự do tự tại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.