Chương 990: Thiên Địa môn chủ
Tâm Mộng Vô Ngân
05/08/2014
Rất nhanh, luồng linh khí đó tịnh hóa thân thể của chàng, tuy không hoàn toàn triệt để nhưng cũng giúp Lục Vân được lợi không ít. Đồng thời, Lục Vân còn lưu ý được, luồng linh khí này mạnh mẽ vô cùng, so với Thiên Long linh mạch trong cơ thể chàng dường như còn muốn mạnh hơn.
Tiến vào đại điện rồi, tình hình bên trong hoàn toàn bất ngờ, không hề có một cung điện như trong tưởng tượng, mà chỉ có một không gian thần kỳ rộng rãi vô hạn, bốn bề lấp lánh rất nhiều ánh sao, đang bay lượn xoay chuyển không theo quy luật. Phía trước, ngoài trăm trượng, Hải Nữ đang tự động hấp thu linh khí trong không gian, cả người hệt như một quả cầu ánh sáng được mây sao bao phủ.
Lục Vân phân tích qua tình hình bốn phía, nơi đây tràn ngập linh khí, cơ hồ có thể so với Thiên Long linh mạch ngày trước. Điều này khiến chàng đột nhiên nghĩ đến lời của tiên tổ. Theo lời tiên tổ, Thiên Địa môn chiếm cứ Thiên Địa linh mạch đứng hàng đầu trong chín đại linh mạch. Nơi trước mắt này không biết có phải là Thiên Địa linh mạch không?
Nghĩ đến đây, Lục Vân buông lỏng thân thể, để cho linh khí mạnh mẽ xâm nhập thân thể, ý thức lại dò xét tình hình bốn phía. Rất nhanh, một cửa ánh sáng lấp lánh xuất hiện trong đầu Lục Vân, khoảng cách có hơn trăm dặm.
Phát hiện được rồi, Lục Vân nhanh chóng tiến gần Hải Nữ, nắm lấy tay của nó, dặn dò:
- Đừng đùa nữa, những linh khí này đối với con và ta cũng có ít nhiều tác dụng, nhưng nhiệm vụ còn khẩn cấp hơn, đi thôi.
Hải Nữ cười duyên đáp:
- Sư phụ, nơi này có thể chơi đùa tốt, đợi sư phụ làm xong công việc chúng ta mới quay trở lại chơi đùa được không?
Lục Vân cười đáp:
- Để sau này xem tình hình thế nào, lúc này nói còn chưa chính xác được.
Dứt lời đột nhiên tăng tốc, hai người loáng lên liền biến mất.
Giây lát, Lục Vân dẫn Hải Nữ tìm đến một cánh cửa ánh sáng, phát hiện cánh cửa này ánh sáng trong như gương, hai người đứng trước cửa, có thể nhìn xuyên thấu xương cốt bản thân, cùng với những vật ẩn chứa trong cơ thể.
Đối với Lục Vân, Trấn Hồn phù, Hóa Hồn phù, Càn Khôn Ngọc Bích, Vong Linh trớ chú, Diệt Hồn đao, Diệt Thần kiếm, không gì không hiện lên rõ ràng. Hải Nữ lại ít đồ hơn, chỉ thấy trên trán có một khối ngọc thần kỳ, đan điền có một hạt long châu lấp lánh cùng với mười sáu con rồng ánh sáng hóa thành mười sáu luồng chân nguyên phân tán toàn thân, hình thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
Nhìn thấy những điều này, hai người vẻ mặt đầy kinh ngạc, bất quá Lục Vân tỉnh lại nhanh chóng, kéo tay Hải Nữ bắn thẳng vào trong cửa ánh sáng, tiến vào một đường hầm thời không.
Thấy vậy, Lục Vân trước đây chưa từng dự liệu, cũng không chút kinh ngạc. Nhưng Hải Nữ lại hoàn toàn chưa chuẩn bị, sau khi bị khiếp sợ liền núp vào lòng Lục Vân, hiếu kỳ nhìn những sóng ánh sáng bay lượn tới lui nhanh chóng hai bên mình, khuôn mặt nhỏ bé toát lên vẻ vui cười thích thú.
Thấy Hải Nữ lớn gan như vậy, Lục Vân cảm thấy an ủi, đồ đệ này của mình được sự xảo diệu, từ nhỏ đã có nhiều kỳ ngộ liên tục, quả thật không biết tương lai to lớn thế nào, có thể ra dáng một phen.
Còn đang suy tư, phía trước đột nhiên rọi đến ánh sáng mạnh mẽ, khi Lục Vân và Hải Nữ nhắm mắt lại, một luồng lực đẩy mạnh mẽ hất hai người đến bên ngoài một đại điện thần bí. Mở mắt ra, Lục Vân liếc bốn phía, phát hiện bản thân đang ở trước một cửa thần điện, bốn bề không gian rộng rãi vô hạn, hệt như đang đặt mình ở trong màn đêm, có cảm giác hư vô mờ ảo khi ở Vân Chi Pháp giới.
Ngưng nhìn, Lục Vân quét mắt qua đại điện trước mặt, bốn chữ to ánh kim “Thiên Địa Huyền Môn” ở trên cửa điện, rõ ràng cho chàng biết được đây là nơi nào.
Nhìn ngắm giây lát, Lục Vân dẫn Hải Nữ đang hiếu kỳ đi vào bên trong điện. Ai ngờ chỉ một cánh cửa lại là hai thời gian không gian khác biệt. Khi hai người Lục Vân bước vào trong cửa điện rồi, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hẳn, đột nhiên xuất hiện một sơn cốc ngập đầy các loại các dạng kỳ hoa xinh đẹp.
Lục Vân hơi kinh hãi, Ý Niệm Thần Ba phân tích bốn phía, phát hiện những vật nơi này đều tồn tại thật sự, điều này khiến chàng mơ mơ hồ hồ, không hiểu được cao thủ Thiên Địa môn làm sao được như vậy?
Còn đang suy tư, Hải Nữ đã buông tay chàng bỏ chạy một mình vào giữa biển hoa. Lục Vân kêu hai tiếng, Hải Nữ không hề phản ứng, chàng đành chạy theo. Nhưng khi chàng theo đến trước biển hoa, tất cả cảnh tượng chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là một vùng biển nước xanh biếc, khiến chàng đột nhiên ý thức được, đây là một loại biến hóa vô cùng huyền diệu.
Nắm lại Hải Nữ, Lục Vân nhìn bốn phía trầm giọng nói:
- Đây là đạo đãi khách của Thiên Địa môn chăng?
Giữa không trung, một âm thanh vang lên:
- Lục Vân, đây là một nơi huyền diệu của Thiên Địa môn, ngươi thân là kẻ nghịch thiên, có muốn thử qua xem bản thân có thể phá giải được bí mật bên trong hay không?
Lục Vân lạnh lùng đáp:
- Đây cũng được xem là một loại khảo nghiệm, hay là một loại điều kiện đây?
Thanh âm đó cười đáp:
- Đây là một dạng lễ vật, nếu ngươi không muốn chúng ta có thể thu lại được.
Lục Vân hơi sửng, sau đó đáp:
- Nếu là lễ vật, ta tự nhiên muốn xem qua.
Nói rồi phát xuất Ý Niệm Thần Ba triển khai điều tra cẩn thận toàn diện bốn bề.
Rất nhanh, khuôn mặt Lục Vân hiện lên nụ cười nhẹ kỳ quái, chỉ thấy toàn thân chàng lấp lánh bảy màu, Diệt Thần kiếm trong cơ thể đột nhiên bay ra, xoay tròn giữa không trung một vòng liền tự động thu lại.
Đồng thời, hào quang bảy màu trên người chàng được hào quang sắc xanh lam thay thế, phát ra khí thế to lớn ngập đầy sức sống, chớp mắt đã chiếm đầy cả không gian.
Sau đó, tình thế vừa thay đổi, ánh xanh sắc lam trên người Lục Vân đột nhiên mất đi, ngay cả loại môi trường bên trong không gian xung quanh cũng đồng thời mất đi.
Lúc này, cảnh tượng bên ngoài đột nhiên biến đổi, Lục Vân và Hải Nữ lập tức xuất hiện ở trên một đại điện rộng rãi to lớn.
Điện này cao lớn hùng vĩ, khiến người ở bên trong có cảm giác nhỏ bé tự ti.
Trong điện rất thông thoáng, nhưng theo hướng thẳng vào từ cửa điện, có một ngai vàng do ánh sáng biến ảo bất định tạo thành, bên trên có một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn, khí thế uy nghiêm, toàn thân phát ra ánh sáng trắng tinh.
Bên cạnh ông ấy còn có một lão già, ánh mắt kỳ dị đang nhìn Lục Vân và Hải Nữ, khóe miệng mờ hiện một nét cười thần bí.
Phát hiện sự biến hóa bốn bề, Lục Vân nhanh chóng bỏ đi tâm trạng kinh ngạc, ánh mắt quét qua bốn phía.
Chàng nhanh chóng hiểu được tình hình trong đại điện, ánh mắt không khỏi nhìn đến hai người cách đó vài trượng, vừa thấy chàng liền kinh ngạc vô cùng.
- Thì ra là ông! Không ngờ ông lại đến từ Thiên Địa môn.
Té ra, lão già đứng bên cạnh người đàn ông trung niên đó Lục Vân có biết qua. Ông ấy chính là Vạn Tượng Huyền Tôn thần xuất quỷ nhập, khó trách Lục Vân lại kinh ngạc như vậy.
Mỉm cười gật đầu, Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:
- Đúng thế, ta chính là đệ tử của Thiên Địa môn, bất quá chỉ là một kẻ không thành tài, ngươi đừng chê cười.
Lục Vân hơi nghi hoặc, Vạn Tượng Huyền Tôn bảo là chưa thành tài là khiêm tốn hay còn có ý nào khác nữa?
Lục Vân quay sang nhìn người đàn ông trung niên, hỏi lại:
- Đây là môn chủ của Thiên Địa môn phải không?
Vạn Tượng Huyền Tôn không đáp, người đàn ông trung niên lại mở miệng:
- Không sai, ta chính là môn chủ Thiên Địa môn, rất vui lại có thể gặp được cố nhân ở nơi này.
Lục Vân cau mày nói:
- Ông biết tiên tổ của ta?
Người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm, hơi mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là sao đây?
Lục Vân nghe ra được ý của ông, vội vàng hành lễ, cung kính nói:
- Lục Vân ra mắt tiền bối, có chỗ nào vô lễ xin vui lòng bỏ qua cho.
Người đàn ông trung niên vui mừng cười nói:
- Ngươi cũng hệt như tiên tổ của ngươi, đều rất cao ngạo vô cùng, không dễ dàng cúi đầu trước người khác.
Lục Vân cười cười, không phản bác lại, đổi sang chuyện khác:
- Tiền bối có tuệ nhãn thông thần, chắc chắn biết ý muốn đến đây của vãn bối, không biết có gì dạy dỗ không?
Người đàn ông trung niên điềm nhiên đáp:
- Ngươi đến đây vì Thiên Uy lệnh chỉ để đối phó với Thiên Sát. Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, Thiên Uy lệnh không áp chế nổi Thiên Sát ngươi sẽ thấy như thế nào?
Lục Vân mày kiếm hơi cau, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Truyền thuyết ngày trước nói Thiên Sát là do Thiên Uy lệnh khắc chế, làm sao không thể áp chế được hắn?
Thiên Địa môn chủ đáp:
- Truyền ngôn không giả, Thiên Sát ngày đó đúng là bị Thiên Uy lệnh hủy diệt mất thân thể huyết nhục, nguyên thần nhập vào bên trong Vạn Thú ma châu. Nhưng người đời hoàn toàn không biết, Thiên Uy lệnh khi đối địch với Thiên Sát, cũng đã bị tổn thương cực lớn, hiện nay đã vỡ vụn ra rồi, uy lực giảm mất nhiều lắm.
Lục Vân hơi thất vọng, nhẹ giọng than:
- Nói như vậy, chuyến này vãn bối đến đây chỉ bị uổng công mà thôi chăng?
Thiên Địa môn chủ cười đáp:
- Không phải uổng công, ngươi đến đây do ý trời mong muốn, không có Thiên Uy lệnh, ngươi cũng sẽ thu thập không được Thiên Sát.
Lục Vân nghi ngờ nói:
- Tiền bối không phải nói uy lực của Thiên Uy lệnh đã giảm rất nhiều rồi sao?
Thiên Địa môn chủ cười đáp:
- Uy lực giảm nhiều không có nghĩa là không có uy lực. Vật này ở trong tay người thường sẽ không có được tác dụng gì cả. Nhưng nếu như ngươi nắm được vật này, liền có thể khiến Thiên Sát trọng thương. Ngươi hiểu chưa?
Lục Vân nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu đáp:
- Vãn bối hiểu rồi. Nhưng còn muốn thỉnh giáo thêm, làm thế nào mới thật sự tiêu diệt được Địa Âm Thiên Sát?
Thiên Địa môn chủ ngưng cười, ánh mắt đột nhiên trở thành thâm thúy, giọng quái dị đáp:
- Đạo hủy diệt bởi từ trong tâm. Số phận thắng bại không vượt qua được Thiên đạo!
Lục Vân không hiểu, mở miệng muốn hỏi lại bị Thiên Địa môn chủ phất tay ngăn lại.
- Có một số thứ bản thân ngươi phải tự mình tìm hiểu. Ta cho ngươi biết quá nhiều chỉ khiến ngươi bị lầm lỡ.
Thấy ông không muốn nói, Lục Vân hơi thất vọng, đành chuyển sang chuyện khác, hỏi về chuyện liên quan đến Cự Linh thiên thú.
- Trước đây, Hải Thiên có nhắc đến Cự Linh thiên thú, chuyện này hẳn tiền bối đã biết.
Thiên Địa môn chủ vừa nghe đến bốn chữ Cự Linh thiên thú, vẻ mặt lập tức toát ra chút thương cảm, dườn như vật này có ấn tượng rất sâu sắc với ông. Vạn Tượng Huyền Tôn bên cạnh lên tiếng:
- Về chuyện này, chúng ta biết rất rõ, được xem là người hiểu rõ nhất.
Lục Vân hỏi:
- Nếu các vị hiểu rõ nhất, có biện pháp đối phó nào không?
Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:
- Biện pháp tự nhiên có, bất quá ở trên người ngươi. Thần thú đi theo ngươi chắc chắn là vũ khí duy nhất có thể địch nổi. Còn về Hải Nữ, tuy nó đã ăn được Thất Hải Long châu của Ảo Long Động Thiên, có tác dụng khắc chế với thú lớn, nhưng nó lại không cách gì áp chế được Cự Linh thiên thú. Hơn nữa, nó tự tiện lấy đi Tỏa Long đỉnh, làm cho trớ chú của Ma Quỷ hải vực bị giải đi. Chuyện này có quan hệ rất lớn với nó, cuối cùng phải do nó ra mặt hóa giải.
Lục Vân liếc Hải Nữ, giải thích:
- Lúc đó Hải Nữ cảm ứng được tiếng gọi của Tỏa Long đỉnh, nên mới lấy nó đi, chuyện này không trách được nó.
Tiến vào đại điện rồi, tình hình bên trong hoàn toàn bất ngờ, không hề có một cung điện như trong tưởng tượng, mà chỉ có một không gian thần kỳ rộng rãi vô hạn, bốn bề lấp lánh rất nhiều ánh sao, đang bay lượn xoay chuyển không theo quy luật. Phía trước, ngoài trăm trượng, Hải Nữ đang tự động hấp thu linh khí trong không gian, cả người hệt như một quả cầu ánh sáng được mây sao bao phủ.
Lục Vân phân tích qua tình hình bốn phía, nơi đây tràn ngập linh khí, cơ hồ có thể so với Thiên Long linh mạch ngày trước. Điều này khiến chàng đột nhiên nghĩ đến lời của tiên tổ. Theo lời tiên tổ, Thiên Địa môn chiếm cứ Thiên Địa linh mạch đứng hàng đầu trong chín đại linh mạch. Nơi trước mắt này không biết có phải là Thiên Địa linh mạch không?
Nghĩ đến đây, Lục Vân buông lỏng thân thể, để cho linh khí mạnh mẽ xâm nhập thân thể, ý thức lại dò xét tình hình bốn phía. Rất nhanh, một cửa ánh sáng lấp lánh xuất hiện trong đầu Lục Vân, khoảng cách có hơn trăm dặm.
Phát hiện được rồi, Lục Vân nhanh chóng tiến gần Hải Nữ, nắm lấy tay của nó, dặn dò:
- Đừng đùa nữa, những linh khí này đối với con và ta cũng có ít nhiều tác dụng, nhưng nhiệm vụ còn khẩn cấp hơn, đi thôi.
Hải Nữ cười duyên đáp:
- Sư phụ, nơi này có thể chơi đùa tốt, đợi sư phụ làm xong công việc chúng ta mới quay trở lại chơi đùa được không?
Lục Vân cười đáp:
- Để sau này xem tình hình thế nào, lúc này nói còn chưa chính xác được.
Dứt lời đột nhiên tăng tốc, hai người loáng lên liền biến mất.
Giây lát, Lục Vân dẫn Hải Nữ tìm đến một cánh cửa ánh sáng, phát hiện cánh cửa này ánh sáng trong như gương, hai người đứng trước cửa, có thể nhìn xuyên thấu xương cốt bản thân, cùng với những vật ẩn chứa trong cơ thể.
Đối với Lục Vân, Trấn Hồn phù, Hóa Hồn phù, Càn Khôn Ngọc Bích, Vong Linh trớ chú, Diệt Hồn đao, Diệt Thần kiếm, không gì không hiện lên rõ ràng. Hải Nữ lại ít đồ hơn, chỉ thấy trên trán có một khối ngọc thần kỳ, đan điền có một hạt long châu lấp lánh cùng với mười sáu con rồng ánh sáng hóa thành mười sáu luồng chân nguyên phân tán toàn thân, hình thành một hình ảnh tuyệt đẹp.
Nhìn thấy những điều này, hai người vẻ mặt đầy kinh ngạc, bất quá Lục Vân tỉnh lại nhanh chóng, kéo tay Hải Nữ bắn thẳng vào trong cửa ánh sáng, tiến vào một đường hầm thời không.
Thấy vậy, Lục Vân trước đây chưa từng dự liệu, cũng không chút kinh ngạc. Nhưng Hải Nữ lại hoàn toàn chưa chuẩn bị, sau khi bị khiếp sợ liền núp vào lòng Lục Vân, hiếu kỳ nhìn những sóng ánh sáng bay lượn tới lui nhanh chóng hai bên mình, khuôn mặt nhỏ bé toát lên vẻ vui cười thích thú.
Thấy Hải Nữ lớn gan như vậy, Lục Vân cảm thấy an ủi, đồ đệ này của mình được sự xảo diệu, từ nhỏ đã có nhiều kỳ ngộ liên tục, quả thật không biết tương lai to lớn thế nào, có thể ra dáng một phen.
Còn đang suy tư, phía trước đột nhiên rọi đến ánh sáng mạnh mẽ, khi Lục Vân và Hải Nữ nhắm mắt lại, một luồng lực đẩy mạnh mẽ hất hai người đến bên ngoài một đại điện thần bí. Mở mắt ra, Lục Vân liếc bốn phía, phát hiện bản thân đang ở trước một cửa thần điện, bốn bề không gian rộng rãi vô hạn, hệt như đang đặt mình ở trong màn đêm, có cảm giác hư vô mờ ảo khi ở Vân Chi Pháp giới.
Ngưng nhìn, Lục Vân quét mắt qua đại điện trước mặt, bốn chữ to ánh kim “Thiên Địa Huyền Môn” ở trên cửa điện, rõ ràng cho chàng biết được đây là nơi nào.
Nhìn ngắm giây lát, Lục Vân dẫn Hải Nữ đang hiếu kỳ đi vào bên trong điện. Ai ngờ chỉ một cánh cửa lại là hai thời gian không gian khác biệt. Khi hai người Lục Vân bước vào trong cửa điện rồi, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hẳn, đột nhiên xuất hiện một sơn cốc ngập đầy các loại các dạng kỳ hoa xinh đẹp.
Lục Vân hơi kinh hãi, Ý Niệm Thần Ba phân tích bốn phía, phát hiện những vật nơi này đều tồn tại thật sự, điều này khiến chàng mơ mơ hồ hồ, không hiểu được cao thủ Thiên Địa môn làm sao được như vậy?
Còn đang suy tư, Hải Nữ đã buông tay chàng bỏ chạy một mình vào giữa biển hoa. Lục Vân kêu hai tiếng, Hải Nữ không hề phản ứng, chàng đành chạy theo. Nhưng khi chàng theo đến trước biển hoa, tất cả cảnh tượng chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là một vùng biển nước xanh biếc, khiến chàng đột nhiên ý thức được, đây là một loại biến hóa vô cùng huyền diệu.
Nắm lại Hải Nữ, Lục Vân nhìn bốn phía trầm giọng nói:
- Đây là đạo đãi khách của Thiên Địa môn chăng?
Giữa không trung, một âm thanh vang lên:
- Lục Vân, đây là một nơi huyền diệu của Thiên Địa môn, ngươi thân là kẻ nghịch thiên, có muốn thử qua xem bản thân có thể phá giải được bí mật bên trong hay không?
Lục Vân lạnh lùng đáp:
- Đây cũng được xem là một loại khảo nghiệm, hay là một loại điều kiện đây?
Thanh âm đó cười đáp:
- Đây là một dạng lễ vật, nếu ngươi không muốn chúng ta có thể thu lại được.
Lục Vân hơi sửng, sau đó đáp:
- Nếu là lễ vật, ta tự nhiên muốn xem qua.
Nói rồi phát xuất Ý Niệm Thần Ba triển khai điều tra cẩn thận toàn diện bốn bề.
Rất nhanh, khuôn mặt Lục Vân hiện lên nụ cười nhẹ kỳ quái, chỉ thấy toàn thân chàng lấp lánh bảy màu, Diệt Thần kiếm trong cơ thể đột nhiên bay ra, xoay tròn giữa không trung một vòng liền tự động thu lại.
Đồng thời, hào quang bảy màu trên người chàng được hào quang sắc xanh lam thay thế, phát ra khí thế to lớn ngập đầy sức sống, chớp mắt đã chiếm đầy cả không gian.
Sau đó, tình thế vừa thay đổi, ánh xanh sắc lam trên người Lục Vân đột nhiên mất đi, ngay cả loại môi trường bên trong không gian xung quanh cũng đồng thời mất đi.
Lúc này, cảnh tượng bên ngoài đột nhiên biến đổi, Lục Vân và Hải Nữ lập tức xuất hiện ở trên một đại điện rộng rãi to lớn.
Điện này cao lớn hùng vĩ, khiến người ở bên trong có cảm giác nhỏ bé tự ti.
Trong điện rất thông thoáng, nhưng theo hướng thẳng vào từ cửa điện, có một ngai vàng do ánh sáng biến ảo bất định tạo thành, bên trên có một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn, khí thế uy nghiêm, toàn thân phát ra ánh sáng trắng tinh.
Bên cạnh ông ấy còn có một lão già, ánh mắt kỳ dị đang nhìn Lục Vân và Hải Nữ, khóe miệng mờ hiện một nét cười thần bí.
Phát hiện sự biến hóa bốn bề, Lục Vân nhanh chóng bỏ đi tâm trạng kinh ngạc, ánh mắt quét qua bốn phía.
Chàng nhanh chóng hiểu được tình hình trong đại điện, ánh mắt không khỏi nhìn đến hai người cách đó vài trượng, vừa thấy chàng liền kinh ngạc vô cùng.
- Thì ra là ông! Không ngờ ông lại đến từ Thiên Địa môn.
Té ra, lão già đứng bên cạnh người đàn ông trung niên đó Lục Vân có biết qua. Ông ấy chính là Vạn Tượng Huyền Tôn thần xuất quỷ nhập, khó trách Lục Vân lại kinh ngạc như vậy.
Mỉm cười gật đầu, Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:
- Đúng thế, ta chính là đệ tử của Thiên Địa môn, bất quá chỉ là một kẻ không thành tài, ngươi đừng chê cười.
Lục Vân hơi nghi hoặc, Vạn Tượng Huyền Tôn bảo là chưa thành tài là khiêm tốn hay còn có ý nào khác nữa?
Lục Vân quay sang nhìn người đàn ông trung niên, hỏi lại:
- Đây là môn chủ của Thiên Địa môn phải không?
Vạn Tượng Huyền Tôn không đáp, người đàn ông trung niên lại mở miệng:
- Không sai, ta chính là môn chủ Thiên Địa môn, rất vui lại có thể gặp được cố nhân ở nơi này.
Lục Vân cau mày nói:
- Ông biết tiên tổ của ta?
Người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm, hơi mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ngươi cho là sao đây?
Lục Vân nghe ra được ý của ông, vội vàng hành lễ, cung kính nói:
- Lục Vân ra mắt tiền bối, có chỗ nào vô lễ xin vui lòng bỏ qua cho.
Người đàn ông trung niên vui mừng cười nói:
- Ngươi cũng hệt như tiên tổ của ngươi, đều rất cao ngạo vô cùng, không dễ dàng cúi đầu trước người khác.
Lục Vân cười cười, không phản bác lại, đổi sang chuyện khác:
- Tiền bối có tuệ nhãn thông thần, chắc chắn biết ý muốn đến đây của vãn bối, không biết có gì dạy dỗ không?
Người đàn ông trung niên điềm nhiên đáp:
- Ngươi đến đây vì Thiên Uy lệnh chỉ để đối phó với Thiên Sát. Nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, Thiên Uy lệnh không áp chế nổi Thiên Sát ngươi sẽ thấy như thế nào?
Lục Vân mày kiếm hơi cau, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Truyền thuyết ngày trước nói Thiên Sát là do Thiên Uy lệnh khắc chế, làm sao không thể áp chế được hắn?
Thiên Địa môn chủ đáp:
- Truyền ngôn không giả, Thiên Sát ngày đó đúng là bị Thiên Uy lệnh hủy diệt mất thân thể huyết nhục, nguyên thần nhập vào bên trong Vạn Thú ma châu. Nhưng người đời hoàn toàn không biết, Thiên Uy lệnh khi đối địch với Thiên Sát, cũng đã bị tổn thương cực lớn, hiện nay đã vỡ vụn ra rồi, uy lực giảm mất nhiều lắm.
Lục Vân hơi thất vọng, nhẹ giọng than:
- Nói như vậy, chuyến này vãn bối đến đây chỉ bị uổng công mà thôi chăng?
Thiên Địa môn chủ cười đáp:
- Không phải uổng công, ngươi đến đây do ý trời mong muốn, không có Thiên Uy lệnh, ngươi cũng sẽ thu thập không được Thiên Sát.
Lục Vân nghi ngờ nói:
- Tiền bối không phải nói uy lực của Thiên Uy lệnh đã giảm rất nhiều rồi sao?
Thiên Địa môn chủ cười đáp:
- Uy lực giảm nhiều không có nghĩa là không có uy lực. Vật này ở trong tay người thường sẽ không có được tác dụng gì cả. Nhưng nếu như ngươi nắm được vật này, liền có thể khiến Thiên Sát trọng thương. Ngươi hiểu chưa?
Lục Vân nghe vậy tỉnh ngộ, gật đầu đáp:
- Vãn bối hiểu rồi. Nhưng còn muốn thỉnh giáo thêm, làm thế nào mới thật sự tiêu diệt được Địa Âm Thiên Sát?
Thiên Địa môn chủ ngưng cười, ánh mắt đột nhiên trở thành thâm thúy, giọng quái dị đáp:
- Đạo hủy diệt bởi từ trong tâm. Số phận thắng bại không vượt qua được Thiên đạo!
Lục Vân không hiểu, mở miệng muốn hỏi lại bị Thiên Địa môn chủ phất tay ngăn lại.
- Có một số thứ bản thân ngươi phải tự mình tìm hiểu. Ta cho ngươi biết quá nhiều chỉ khiến ngươi bị lầm lỡ.
Thấy ông không muốn nói, Lục Vân hơi thất vọng, đành chuyển sang chuyện khác, hỏi về chuyện liên quan đến Cự Linh thiên thú.
- Trước đây, Hải Thiên có nhắc đến Cự Linh thiên thú, chuyện này hẳn tiền bối đã biết.
Thiên Địa môn chủ vừa nghe đến bốn chữ Cự Linh thiên thú, vẻ mặt lập tức toát ra chút thương cảm, dườn như vật này có ấn tượng rất sâu sắc với ông. Vạn Tượng Huyền Tôn bên cạnh lên tiếng:
- Về chuyện này, chúng ta biết rất rõ, được xem là người hiểu rõ nhất.
Lục Vân hỏi:
- Nếu các vị hiểu rõ nhất, có biện pháp đối phó nào không?
Vạn Tượng Huyền Tôn đáp:
- Biện pháp tự nhiên có, bất quá ở trên người ngươi. Thần thú đi theo ngươi chắc chắn là vũ khí duy nhất có thể địch nổi. Còn về Hải Nữ, tuy nó đã ăn được Thất Hải Long châu của Ảo Long Động Thiên, có tác dụng khắc chế với thú lớn, nhưng nó lại không cách gì áp chế được Cự Linh thiên thú. Hơn nữa, nó tự tiện lấy đi Tỏa Long đỉnh, làm cho trớ chú của Ma Quỷ hải vực bị giải đi. Chuyện này có quan hệ rất lớn với nó, cuối cùng phải do nó ra mặt hóa giải.
Lục Vân liếc Hải Nữ, giải thích:
- Lúc đó Hải Nữ cảm ứng được tiếng gọi của Tỏa Long đỉnh, nên mới lấy nó đi, chuyện này không trách được nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.