Chương 238: Thượng Muôn Khiêu Chiến
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
oOo
Vào giờ ngọ một đệ tử Đạo Viên tìm đến Nhã Viên, sau khi bẩm báo liền được đưa vào đại sảnh. Càn Nguyên chân nhân khi nhìn thấy môn hạ của mình liền hỏi:
- Tiếu Thất, phải chăng chưởng giá o có chuyện gì nên con vội vã đên đây?
Đệ tử đó sau khi hành lễ tham khiến mọi người trong đại sảnh, nghiêng
mình hướng về Càn Nguyên chân nhân nói:
- Hồi bẩm sư phụ, lần này chưởng giáo sư bá lệnh cho con nhanh chóng đến đây là do có một phong thư rất quan trọng, bảo con đích thân giao cho Ngọc chưởng giáo của Phượng Hoàng thư viện.
Nghe thế mọi người nhất thời sững lại, không hiểu vì chuyện gì mà Huyền Ngọc chân nhân lại phái người đưa thư cho Ngọc Vô Song? Riêng Ngọc Vô Song cũng khôn g hiểu được, bà hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Đã phát sinh chuyện gì, lá thư đâu?
Tiểu Thất một mặt từ trong ngực lấy ra một phong thư giao cho bà, một mặt nói:
- Ngọc chưởng giáo xem qua sẽ rõ. Nội dụng của lá thư này là do chính miệng Thương Nguyệt sư tỷ nói ra, tuyệt đối không phải giả.
Ngọc Vô Song nghe đến tên Thương Nguyệt thần sắc khẽ biến đổi vội mở lá thư ra xem, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào thần sắc của bà hy vọng đoán ra được nội dung của lá thư. Nhưng chỉ sau một lúc đã thấy sắc mặt của Ngọc Vô song trắng bệch, người hoảng hốt lùi về sau hai bước vô lực ngồi xuống. Đứ ng bên cạnh Hứa Khiết nhìn thấy thế liền kinh hãi hỏi:
- Sư phụ người sao rồi? Có phải sư tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Nở một nụ cười thê thảm, trên khuôn mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song lộ vẻ ảm đạm đưa mắt nhìn Thái Phượng tiên tử rồi tự nói với chính mình:
- Chính và tà ai đúng ai sai? Bản thân chính tà biến đổi vô thường, có lẽ ban đầu bọn ta đã sai rồi.
Nói xong, nhẹ nhàng đưa lá thư cho sư thúc Thái Phượng tiên tử. Kinh dị nhìn bà, Thái Phượng tiên tử tiếp lấy lá thư xem qua lập tức kêu lên một tiếng thất thanh, sắc mặt tái hẳn đi, cả người ngơ ngẩn đứng tại nơi đó.
Nở một nụ cười ảm đạm, Thái Phượng tiên tử than thở:
- Có lẽ là ta có lỗi với ngươi, cũng có thể đây chính là số mệnh. Vào lúc này mọi người đều biết đã có chuyện xảy ra, nhưng rốt cục đó là chuyện gì? Vì sao hai người bọn họ thần sắc lại bi thương đến như thế?
Càn Nguyên chân nhân kéo Tiểu Thất lại hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ sau khi đọc xong lá thứ lại trở nên như thế? Ngươi nói mau lên.
Trong mắt Tiểu Thất lộ ra một tia thương cảm, nhẹ giọng:
- Lá thư viết gì thì con chưa có xem qua, nhưng con có nghe Tử Dương sư thúc nói Phượng Hoàng thư viện bị Ma vực Hắc Ám tôn chủ xuất lĩnh cao thủ tập kích, trừ Thương Nguyệt sư tỷ may mắn thoát được, ngoài ra toàn bộ vài trăm môn hạ đều tử chiến, không còn một ai sống sót.
- Cái gì!
Vô số tiếng kêu kinh hoàng phát ra từ đại sảnh, tất cả mọi người đều kinh hãi ngẩn ngơ, đồng thời cũng hiểu tại sao mà Ngọc Vô Song và Thái Phượng tiên tử lại có biểu hiện như vậy.
Sau một hồi hỗn loạn là sự trầm mặc im vắng, trong khoảnh khắc cả đại sảnh như đang bị bao phủ bởi một tầng âm ảnh. Sự việc này không phải chỉ là của riêng mình Phượng Hoàng thư viện mà nó còn báo hiệu rằng thế lực của chính đạo đã bị tiêu diệt một phần, Lục viện Liên minh đang từng bước bị người làm tan rã.
Trong sự yên lặng đó có một tiếng thở dài phát từ Phong Lôi chân quân, chỉ thấy lão ta thần sắc u ám nói:
- Thật không thể tưởng tượng được lần này Quỷ vực và Ma vực cùng lúc tập kích cả ba môn phái. Không những như vậy mà Hắc Ám tôn chủ còn tự thân xuất thủ, quả thật làm cho tim người ta đau đớn. Thực lực bây giờ của Lục viện Liên minh đã giảm sút nghiêm trọng, thế lực chính đạo có thể nói đã đến thời kỳ nguy hiểm nhất. Chúng ta không thể tiếp tục lỗ mãng sơ suất, bi thương là điều không thể tránh khỏi nhưng mối huyết cừu này cũng không thể nào quên. Chúng ta nhất định phải kiên cường bất khuất liều chống trả đến phút cuối cùng. Không có một lời hồi đáp, Lục viện môn hạ đều vẫn còn đang chìm trong cảm giác kinh hãi chấn động. Đạo Viên bị hủy, Phượng Hoàng thư viện bị hủy, Nho viên và Bồ Đề học viện cũng bị tập kích, còn lại không phải là Dịch viên và Thiên Kiếm viện ư? Cứ tiếp tục thế này... tất cả không phải đã trở thành mây khói thoảng qua sao?
Xét thấy tâm tình của mọi người đều suy sụp, mà thời gian cũng đã đến giữa trưa, Kiếm Vô Trần đành phải hủy bỏ cuộc thương nghị bố trí cho mọi người nghỉ ngơi. Buổi chiều ngày hôm đó xuất hiện một ngân y trung niên đến bên ngoài Nhã Viên, hắn dựa lưng dưới gốc cây đại thụ ở đằng xa đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào Nhã Viên.
Sau khi quan sát, ngân y trung niên tự nói một mình:
- Không kém! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nơi này. Từ phân tích khí tức ở bên trong thì hiện tại đang có sáu cao thủ đạt cảnh giới Quy tiên. Ha ha... lần này có lẽ sẽ thử xem được tu vi của ta đã đạt đến mức nào.
Dứt lời, hắn đứng thẳng người dậy từ từ nhằm hướng Nhã Viên đi tới.
Vừa tới cổng ngân y trung niên liền bị một đệ tử đưa kiếm ra chặn đường, lớn giọng nói:
- Ngươi là ai, tại sao không thông báo mà đã xông thẳng vào Nhã Viên? Lẽ nào không biết đây là hành cung phủ địa của Lục viện Liên minh hay sao?
Nhìn gã đệ tử đó một cách bâng quơ, ngân y trung niên vung tay chấn hắn bay sang một bên, vừa tiến tới vừa nói:
- Ta không phải là môn hạ của Lục viện nên cần gì phải nghe theo những quy củ vớ vẩn như lời ngươi nói. Ta đến đây vì nghe nói có người tên gọi là Kiếm Vô Trần gì đó rất là lợi hại cho nên đến xem thử, ai dám cản đườ ng ta thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
- Yêu ma phương nào dám đến nơi đây làm loạn, còn không mau thúc thủ chịu trói chờ bọn ta phát lạc!
Trong tiếng hét lớn, chỉ thấy bốn đạo nhân ảnh bay lượn đan xen lẫn nhau, bốn thanh trường kiếm như độc long thổ tín, toàn bộ nhắm thẳng vào người ngân y trung niên tấn công.
Nở một nụ cười khinh miệt, ngân y trung niên nói:
- Đi đi! Đi sang một bên mà chơi đùa, ta không có thời gian cùng với các người náo loạn.
Ngẩng đầu xoải bước, ngân y trung niên đối với bốn thanh trường kiếm đó như không hề nhìn thấy. Cho đến khi bốn thanh trường kiếm đồng thời đến gần thân người thì hắn mới nhẹ nhàng lay động đôi vai một cái, đồng thời một đạo bạ ch quang lóe qua, chỉ thấy bốn tiếng kêu kinh hãi cùng lúc phát ra và bốn đạo nhân ảnh rơi xuống bốn phương.
Cất bước tiến đến đại môn, ngân y trung niên nhìn Liễu Tinh Hồn và tám tên đệ tử Lục viện trước mặt nhẹ nhàng nói:
- Tránh ra, ta muốn tìm Kiếm Vô Trần chứ không phải là các ngươi. Với tu vi của các ngươi muốn cùng ta động thủ à, dù cho có luyện thêm một trăm năm nữa cũng chỉ phí công mà thôi, vì vậy đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Liễu Tinh Hồn quan sát cẩn thận ngân y trung niên, trong tâm vô cùng kinh hãi vì không nhìn ra được một chút sơ hở nào từ trên thân người này. Lén hít một hơi khẩu khí, Liễu Tinh Hồn hỏi:
- Nhìn ngươi tu vi cao thâm, tất không phải là hạng vô danh, không biết tôn tính đại danh là gì và từ đâu mà tới?
Lạnh lùng liếc nhìn Liễu Tinh Hồn một cái, ngân y trung niên hỏi:
- Tu vi của ngươi cũng không tệ vậy ngươi là ai? Nếu ta nói tên của ta ra thì ngươi có thể khiến tên Kiếm Vô Trần nào đó ra đây không? Nếu được như thế thì còn có thể nói chuyện, bằng ngược lại thì ta không thể nói cho ngươi biết được.
Sắc mặt Liễu Tinh Hồn chợt hiện vẻ phẫn nộ, nhưng ngay lập tức cố nhẫn nại chịu đựng, lạnh lùng nói:
- Ta là Thiên Kiếm Viện Liễu Tinh Hồn, chỉ cần ngươi nói ra mục đích lần này đến đây, cùng với danh tự lại lịch của bản thân thì ta sẽ xem xét yêu cầu của ngươi. Nếu không, thì ngươi buộc phải có câu giải thích rõ ràng cho việc hôm nay ngươi tự tiện xâm nhập vào đây.
Ánh mắt nhìn có phần cổ quái, ngân y trung niên lắc đầu nói:
- Nhìn ngươi vẫn còn kém xa lắm, thôi hãy cứ gọi Kiếm Vô Trần ra đây vì ta không muốn mất công động thủ động cước. Ngươi nên để ta tiến vào bên trong, nếu không đến lúc đó sợ rằng các ngươi sẽ phải hối hận đấ y, mà nếu để đến bước đườ ng cùng như thế thì cũng không phải là chủ ý của ta.
Hét lên một tiếng phẫn nộ, Liễu Tinh Hồn bản thân nhiều lần bị xem thường trước mặt đệ tử của mình, điều này ảnh hưởng đến thể diện của hắn nên làm sao có thể bỏ qua được. Tiến tới một bước, đúng vào lúc Liễu Tinh Hồn đang muốn rút kiếm xuất thủ giáo huấn ngân y trung niên thì từ phía sau truyền tới thanh âm của Kiếm Vô Trần:
- Ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói là muốn gặp ta, không biết phải xưng hô như thế nào?
Ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Vô Trần đang đi tới cùng với một nhóm người, mục quang của ngân y trung niên sau khi lần lượt quan sát kỹ bốn người Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân, Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả thì hoàn toàn không để ý gì đến những người khác, cuối cùng quay lại nhìn lên người Kiếm Vô Trần với ánh mắt khẽ kinh hãi và nói:
- Ngươi chính là Kiếm Vô Trần? Không thể ngờ niên kỷ nhỏ như thế này mà tu vi lại cao đến vậy. Còn bốn vị bên cạnh không biết là cao thủ của môn ph ái nào? Giới thiệu thử xem ta có nhận thức được chăng.
Hơi kinh dị nhìn sang ngân y trung niên, trong tâm Kiếm Vô Trần biết rằng người này không đơn giản nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh nói:
- Bốn vị bên cạnh ta đều là cao thủ hữu danh trong giới tu chân. Vị này là Minh chủ của tam phái đồng minh Dao Trì ngọc nữ Diệp Tâm Nghi, còn ba vị kia là lão tiền bối Phong Lôi chân quân của Vân Chi pháp giới, Chiến Tâm tôn giả của Thiên Kiếm tông và Kim cương thánh phật của Vạn Phật tông. Còn những người còn lại đều là cao thủ của Lục viện, ta chắc không cần phải giới thiệu từng người. Còn ngươi chắc cũng nên nói ra danh tự lai lịch của mình chứ.
Gật đầu như đã hiểu rõ, ngân y trung niên nói:
- Quả thật không kém, các cao thủ ở đây ta đều đã được nghe người khác đề cập đến. Còn ta ư, ta tên Bắc Phong đến từ Tây vực. Lần này tới đây là vì nghe nói có một người tuổi trẻ anh tuấn, tu vi cao tuyệt tên là Kiếm Vô Trần cho nên tới xem thử xem có phải chỉ là hư danh hay không. Bây giờ được gặp thì thấy tu vi thật sự không tồi, chỉ là không biết có thể duy trì trong tay ta được bao lâu?
Lời vừa buông ra, sắc mặt của mọi người vụt biến đổi. Người đến khiêu chiến như thế này không những ít gặp mà ngữ khí lại cuồng vọng, ý của lời nói vừa rồi chính là Kiếm Vô Trần tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Điều này quả thực là không để toàn bộ Lục viện Liên minh vào trong mắt.
Liễu Tinh Hồn lập tức hét lên một tiếng và nói:
- Quả thật là hạng người kiêu ngạo, dám mở miệng nói lời ngông cuồng, vậy thì hãy xem ta hôm nay làm sao mà giáo huấn ngươi.
Dứt lời, thân ảnh thoáng cái đã xuất hiện trên đầu của ngân y trung niên, trường kiếm trong tay phiên chuyển bay lượn, trong tiếng rít chói tai dị thường, một cổ tử sắc kiếm mang mờ nhạt từ trên trời hạ xuống, khi cách đỉnh đầu của ngân y trung niên ba trượng liền hóa thành một cái đầu tử long điên cuồng gầm rú. Bốn phía khí lưu rần rần chuyển động, tiếng gió gào thét cuốn đất bụi đầy trời tạo thành một long trụ phong bao lấy Bắc Phong vào trong.
Lạnh lùng nhìn bốn phía, ngân y trung niên Bắc Phong nói:
- Liên tục hai lần cảnh cáo nhưng ngươi vẫn không biết nặng nhẹ, vậy nên đừng trách ta vô tình. Hãy xem chiêu Tây Phong Nộ Khiếu này của ta đưa ngươi sang một bên mà thưởng thức.
Hữu thủ đột nhiên đánh thẳng lên, nhìn chiêu thức không hề có một chút hoa mỹ nào, một đạo quyền thủ sáng lấp lánh vụt thẳng lên trên chỉ trong nháy mắt đã va chạm vào đạo tử long đó. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền lại, đồng thời trong luồng ánh sáng mạnh mẽ và chói lòa vang lên một tiếng kêu thảm thiết, cả người Liễu Tinh Hồn bị chấn bay về bức tường phía đông, xuyên thẳng qua ba mặt của bức tường đất rồi bị phòng ốc sụp đổ đè xuống dưới.
Kinh hãi nhìn Bắc Phong, Kiếm Vô Trần thần sắc ngưng trọng, trong mắt thoáng lộ một tia sáng kỳ dị. Bên cạnh, Phong Lôi chân nhân nhẹ giọng nói:
- Người này tuyệt đối không đơn giản nên ngài tạm thời đừng lộ diện, hãy để ta nói chuyện với hắn.
Nói xong liền tiến tới một bước, mở miệng nói:
- Bắc Phong, cái danh tự này đúng là lần đầu tiên ta được nghe thấy, chỉ có điều tu vi của ngươi thật sự rất cao thâm làm cho người ta không thể không kinh ngạc. Vừa rồi ngươi nói lần này đến đây là để tìm Vô Trần tỷ thí, nhưng không biết lời đó là thật hay là giả? Và ngoại trừ điều này ra thì ngươi còn có ý đồ nào khác không?
Thản nhiên nhìn sang Phong Lôi chân quân, Bắc Phong nói:
- Ta thường không nói lời giả dối, ta thực sự là muốn tìm cao thủ để thử xem tu vi tu luyện nhiều năm của ta đến đâu. Cách đây vài ngày có gặp phải một người, chỉ tiếc cuối cùng lại để hắn biến mất, bất đắc dĩ phải đi hỏi thăm rất lâu mới biết được nơi đây có cao thủ cho nên hôm nay mới đến đây. Còn như có ý đồ khác thì không cần phải nói tới, chỉ là muốn kiếm vài cao thủ động thủ một phen.
Lặng im một lúc, Phong Lôi chân quân nói:
- Lời này của ngươi không cần biết là thật hay giả, ta cũng cần phải cảnh báo cho ngươi biết là tại Nhân gian hiện nay yêu ma đang hoành hành khắp nơi, bọn ta Lục viện Tam phái kết thành Liên minh là để trảm yêu trừ ma, chứ không phải là để cùng người tranh cường đấu ác, cho nên không thể chấp nhận yêu cầu của ngươi. Ngoài ra còn có một điều, rằng ngươi phải hay không phải là gian tế của yêu ma phái đến thăm dò tình hình của bọn ta. Một điểm này quả thật đoán không ra, cho nên vì sự an toàn và lợi ích của bọn ta, lời nói của ngươi tuyệt đối không thể tin tưởng được. Ngươi hãy trực tiếp nói rõ ý đồ chân thật của ngươi đi.
Vào giờ ngọ một đệ tử Đạo Viên tìm đến Nhã Viên, sau khi bẩm báo liền được đưa vào đại sảnh. Càn Nguyên chân nhân khi nhìn thấy môn hạ của mình liền hỏi:
- Tiếu Thất, phải chăng chưởng giá o có chuyện gì nên con vội vã đên đây?
Đệ tử đó sau khi hành lễ tham khiến mọi người trong đại sảnh, nghiêng
mình hướng về Càn Nguyên chân nhân nói:
- Hồi bẩm sư phụ, lần này chưởng giáo sư bá lệnh cho con nhanh chóng đến đây là do có một phong thư rất quan trọng, bảo con đích thân giao cho Ngọc chưởng giáo của Phượng Hoàng thư viện.
Nghe thế mọi người nhất thời sững lại, không hiểu vì chuyện gì mà Huyền Ngọc chân nhân lại phái người đưa thư cho Ngọc Vô Song? Riêng Ngọc Vô Song cũng khôn g hiểu được, bà hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Đã phát sinh chuyện gì, lá thư đâu?
Tiểu Thất một mặt từ trong ngực lấy ra một phong thư giao cho bà, một mặt nói:
- Ngọc chưởng giáo xem qua sẽ rõ. Nội dụng của lá thư này là do chính miệng Thương Nguyệt sư tỷ nói ra, tuyệt đối không phải giả.
Ngọc Vô Song nghe đến tên Thương Nguyệt thần sắc khẽ biến đổi vội mở lá thư ra xem, mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào thần sắc của bà hy vọng đoán ra được nội dung của lá thư. Nhưng chỉ sau một lúc đã thấy sắc mặt của Ngọc Vô song trắng bệch, người hoảng hốt lùi về sau hai bước vô lực ngồi xuống. Đứ ng bên cạnh Hứa Khiết nhìn thấy thế liền kinh hãi hỏi:
- Sư phụ người sao rồi? Có phải sư tỷ đã xảy ra chuyện gì?
Nở một nụ cười thê thảm, trên khuôn mặt mỹ lệ của Ngọc Vô Song lộ vẻ ảm đạm đưa mắt nhìn Thái Phượng tiên tử rồi tự nói với chính mình:
- Chính và tà ai đúng ai sai? Bản thân chính tà biến đổi vô thường, có lẽ ban đầu bọn ta đã sai rồi.
Nói xong, nhẹ nhàng đưa lá thư cho sư thúc Thái Phượng tiên tử. Kinh dị nhìn bà, Thái Phượng tiên tử tiếp lấy lá thư xem qua lập tức kêu lên một tiếng thất thanh, sắc mặt tái hẳn đi, cả người ngơ ngẩn đứng tại nơi đó.
Nở một nụ cười ảm đạm, Thái Phượng tiên tử than thở:
- Có lẽ là ta có lỗi với ngươi, cũng có thể đây chính là số mệnh. Vào lúc này mọi người đều biết đã có chuyện xảy ra, nhưng rốt cục đó là chuyện gì? Vì sao hai người bọn họ thần sắc lại bi thương đến như thế?
Càn Nguyên chân nhân kéo Tiểu Thất lại hỏi:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn họ sau khi đọc xong lá thứ lại trở nên như thế? Ngươi nói mau lên.
Trong mắt Tiểu Thất lộ ra một tia thương cảm, nhẹ giọng:
- Lá thư viết gì thì con chưa có xem qua, nhưng con có nghe Tử Dương sư thúc nói Phượng Hoàng thư viện bị Ma vực Hắc Ám tôn chủ xuất lĩnh cao thủ tập kích, trừ Thương Nguyệt sư tỷ may mắn thoát được, ngoài ra toàn bộ vài trăm môn hạ đều tử chiến, không còn một ai sống sót.
- Cái gì!
Vô số tiếng kêu kinh hoàng phát ra từ đại sảnh, tất cả mọi người đều kinh hãi ngẩn ngơ, đồng thời cũng hiểu tại sao mà Ngọc Vô Song và Thái Phượng tiên tử lại có biểu hiện như vậy.
Sau một hồi hỗn loạn là sự trầm mặc im vắng, trong khoảnh khắc cả đại sảnh như đang bị bao phủ bởi một tầng âm ảnh. Sự việc này không phải chỉ là của riêng mình Phượng Hoàng thư viện mà nó còn báo hiệu rằng thế lực của chính đạo đã bị tiêu diệt một phần, Lục viện Liên minh đang từng bước bị người làm tan rã.
Trong sự yên lặng đó có một tiếng thở dài phát từ Phong Lôi chân quân, chỉ thấy lão ta thần sắc u ám nói:
- Thật không thể tưởng tượng được lần này Quỷ vực và Ma vực cùng lúc tập kích cả ba môn phái. Không những như vậy mà Hắc Ám tôn chủ còn tự thân xuất thủ, quả thật làm cho tim người ta đau đớn. Thực lực bây giờ của Lục viện Liên minh đã giảm sút nghiêm trọng, thế lực chính đạo có thể nói đã đến thời kỳ nguy hiểm nhất. Chúng ta không thể tiếp tục lỗ mãng sơ suất, bi thương là điều không thể tránh khỏi nhưng mối huyết cừu này cũng không thể nào quên. Chúng ta nhất định phải kiên cường bất khuất liều chống trả đến phút cuối cùng. Không có một lời hồi đáp, Lục viện môn hạ đều vẫn còn đang chìm trong cảm giác kinh hãi chấn động. Đạo Viên bị hủy, Phượng Hoàng thư viện bị hủy, Nho viên và Bồ Đề học viện cũng bị tập kích, còn lại không phải là Dịch viên và Thiên Kiếm viện ư? Cứ tiếp tục thế này... tất cả không phải đã trở thành mây khói thoảng qua sao?
Xét thấy tâm tình của mọi người đều suy sụp, mà thời gian cũng đã đến giữa trưa, Kiếm Vô Trần đành phải hủy bỏ cuộc thương nghị bố trí cho mọi người nghỉ ngơi. Buổi chiều ngày hôm đó xuất hiện một ngân y trung niên đến bên ngoài Nhã Viên, hắn dựa lưng dưới gốc cây đại thụ ở đằng xa đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào Nhã Viên.
Sau khi quan sát, ngân y trung niên tự nói một mình:
- Không kém! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nơi này. Từ phân tích khí tức ở bên trong thì hiện tại đang có sáu cao thủ đạt cảnh giới Quy tiên. Ha ha... lần này có lẽ sẽ thử xem được tu vi của ta đã đạt đến mức nào.
Dứt lời, hắn đứng thẳng người dậy từ từ nhằm hướng Nhã Viên đi tới.
Vừa tới cổng ngân y trung niên liền bị một đệ tử đưa kiếm ra chặn đường, lớn giọng nói:
- Ngươi là ai, tại sao không thông báo mà đã xông thẳng vào Nhã Viên? Lẽ nào không biết đây là hành cung phủ địa của Lục viện Liên minh hay sao?
Nhìn gã đệ tử đó một cách bâng quơ, ngân y trung niên vung tay chấn hắn bay sang một bên, vừa tiến tới vừa nói:
- Ta không phải là môn hạ của Lục viện nên cần gì phải nghe theo những quy củ vớ vẩn như lời ngươi nói. Ta đến đây vì nghe nói có người tên gọi là Kiếm Vô Trần gì đó rất là lợi hại cho nên đến xem thử, ai dám cản đườ ng ta thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
- Yêu ma phương nào dám đến nơi đây làm loạn, còn không mau thúc thủ chịu trói chờ bọn ta phát lạc!
Trong tiếng hét lớn, chỉ thấy bốn đạo nhân ảnh bay lượn đan xen lẫn nhau, bốn thanh trường kiếm như độc long thổ tín, toàn bộ nhắm thẳng vào người ngân y trung niên tấn công.
Nở một nụ cười khinh miệt, ngân y trung niên nói:
- Đi đi! Đi sang một bên mà chơi đùa, ta không có thời gian cùng với các người náo loạn.
Ngẩng đầu xoải bước, ngân y trung niên đối với bốn thanh trường kiếm đó như không hề nhìn thấy. Cho đến khi bốn thanh trường kiếm đồng thời đến gần thân người thì hắn mới nhẹ nhàng lay động đôi vai một cái, đồng thời một đạo bạ ch quang lóe qua, chỉ thấy bốn tiếng kêu kinh hãi cùng lúc phát ra và bốn đạo nhân ảnh rơi xuống bốn phương.
Cất bước tiến đến đại môn, ngân y trung niên nhìn Liễu Tinh Hồn và tám tên đệ tử Lục viện trước mặt nhẹ nhàng nói:
- Tránh ra, ta muốn tìm Kiếm Vô Trần chứ không phải là các ngươi. Với tu vi của các ngươi muốn cùng ta động thủ à, dù cho có luyện thêm một trăm năm nữa cũng chỉ phí công mà thôi, vì vậy đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Liễu Tinh Hồn quan sát cẩn thận ngân y trung niên, trong tâm vô cùng kinh hãi vì không nhìn ra được một chút sơ hở nào từ trên thân người này. Lén hít một hơi khẩu khí, Liễu Tinh Hồn hỏi:
- Nhìn ngươi tu vi cao thâm, tất không phải là hạng vô danh, không biết tôn tính đại danh là gì và từ đâu mà tới?
Lạnh lùng liếc nhìn Liễu Tinh Hồn một cái, ngân y trung niên hỏi:
- Tu vi của ngươi cũng không tệ vậy ngươi là ai? Nếu ta nói tên của ta ra thì ngươi có thể khiến tên Kiếm Vô Trần nào đó ra đây không? Nếu được như thế thì còn có thể nói chuyện, bằng ngược lại thì ta không thể nói cho ngươi biết được.
Sắc mặt Liễu Tinh Hồn chợt hiện vẻ phẫn nộ, nhưng ngay lập tức cố nhẫn nại chịu đựng, lạnh lùng nói:
- Ta là Thiên Kiếm Viện Liễu Tinh Hồn, chỉ cần ngươi nói ra mục đích lần này đến đây, cùng với danh tự lại lịch của bản thân thì ta sẽ xem xét yêu cầu của ngươi. Nếu không, thì ngươi buộc phải có câu giải thích rõ ràng cho việc hôm nay ngươi tự tiện xâm nhập vào đây.
Ánh mắt nhìn có phần cổ quái, ngân y trung niên lắc đầu nói:
- Nhìn ngươi vẫn còn kém xa lắm, thôi hãy cứ gọi Kiếm Vô Trần ra đây vì ta không muốn mất công động thủ động cước. Ngươi nên để ta tiến vào bên trong, nếu không đến lúc đó sợ rằng các ngươi sẽ phải hối hận đấ y, mà nếu để đến bước đườ ng cùng như thế thì cũng không phải là chủ ý của ta.
Hét lên một tiếng phẫn nộ, Liễu Tinh Hồn bản thân nhiều lần bị xem thường trước mặt đệ tử của mình, điều này ảnh hưởng đến thể diện của hắn nên làm sao có thể bỏ qua được. Tiến tới một bước, đúng vào lúc Liễu Tinh Hồn đang muốn rút kiếm xuất thủ giáo huấn ngân y trung niên thì từ phía sau truyền tới thanh âm của Kiếm Vô Trần:
- Ngươi mở miệng ngậm miệng đều nói là muốn gặp ta, không biết phải xưng hô như thế nào?
Ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Vô Trần đang đi tới cùng với một nhóm người, mục quang của ngân y trung niên sau khi lần lượt quan sát kỹ bốn người Diệp Tâm Nghi, Phong Lôi chân quân, Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả thì hoàn toàn không để ý gì đến những người khác, cuối cùng quay lại nhìn lên người Kiếm Vô Trần với ánh mắt khẽ kinh hãi và nói:
- Ngươi chính là Kiếm Vô Trần? Không thể ngờ niên kỷ nhỏ như thế này mà tu vi lại cao đến vậy. Còn bốn vị bên cạnh không biết là cao thủ của môn ph ái nào? Giới thiệu thử xem ta có nhận thức được chăng.
Hơi kinh dị nhìn sang ngân y trung niên, trong tâm Kiếm Vô Trần biết rằng người này không đơn giản nhưng ngoài miệng lại bình tĩnh nói:
- Bốn vị bên cạnh ta đều là cao thủ hữu danh trong giới tu chân. Vị này là Minh chủ của tam phái đồng minh Dao Trì ngọc nữ Diệp Tâm Nghi, còn ba vị kia là lão tiền bối Phong Lôi chân quân của Vân Chi pháp giới, Chiến Tâm tôn giả của Thiên Kiếm tông và Kim cương thánh phật của Vạn Phật tông. Còn những người còn lại đều là cao thủ của Lục viện, ta chắc không cần phải giới thiệu từng người. Còn ngươi chắc cũng nên nói ra danh tự lai lịch của mình chứ.
Gật đầu như đã hiểu rõ, ngân y trung niên nói:
- Quả thật không kém, các cao thủ ở đây ta đều đã được nghe người khác đề cập đến. Còn ta ư, ta tên Bắc Phong đến từ Tây vực. Lần này tới đây là vì nghe nói có một người tuổi trẻ anh tuấn, tu vi cao tuyệt tên là Kiếm Vô Trần cho nên tới xem thử xem có phải chỉ là hư danh hay không. Bây giờ được gặp thì thấy tu vi thật sự không tồi, chỉ là không biết có thể duy trì trong tay ta được bao lâu?
Lời vừa buông ra, sắc mặt của mọi người vụt biến đổi. Người đến khiêu chiến như thế này không những ít gặp mà ngữ khí lại cuồng vọng, ý của lời nói vừa rồi chính là Kiếm Vô Trần tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Điều này quả thực là không để toàn bộ Lục viện Liên minh vào trong mắt.
Liễu Tinh Hồn lập tức hét lên một tiếng và nói:
- Quả thật là hạng người kiêu ngạo, dám mở miệng nói lời ngông cuồng, vậy thì hãy xem ta hôm nay làm sao mà giáo huấn ngươi.
Dứt lời, thân ảnh thoáng cái đã xuất hiện trên đầu của ngân y trung niên, trường kiếm trong tay phiên chuyển bay lượn, trong tiếng rít chói tai dị thường, một cổ tử sắc kiếm mang mờ nhạt từ trên trời hạ xuống, khi cách đỉnh đầu của ngân y trung niên ba trượng liền hóa thành một cái đầu tử long điên cuồng gầm rú. Bốn phía khí lưu rần rần chuyển động, tiếng gió gào thét cuốn đất bụi đầy trời tạo thành một long trụ phong bao lấy Bắc Phong vào trong.
Lạnh lùng nhìn bốn phía, ngân y trung niên Bắc Phong nói:
- Liên tục hai lần cảnh cáo nhưng ngươi vẫn không biết nặng nhẹ, vậy nên đừng trách ta vô tình. Hãy xem chiêu Tây Phong Nộ Khiếu này của ta đưa ngươi sang một bên mà thưởng thức.
Hữu thủ đột nhiên đánh thẳng lên, nhìn chiêu thức không hề có một chút hoa mỹ nào, một đạo quyền thủ sáng lấp lánh vụt thẳng lên trên chỉ trong nháy mắt đã va chạm vào đạo tử long đó. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền lại, đồng thời trong luồng ánh sáng mạnh mẽ và chói lòa vang lên một tiếng kêu thảm thiết, cả người Liễu Tinh Hồn bị chấn bay về bức tường phía đông, xuyên thẳng qua ba mặt của bức tường đất rồi bị phòng ốc sụp đổ đè xuống dưới.
Kinh hãi nhìn Bắc Phong, Kiếm Vô Trần thần sắc ngưng trọng, trong mắt thoáng lộ một tia sáng kỳ dị. Bên cạnh, Phong Lôi chân nhân nhẹ giọng nói:
- Người này tuyệt đối không đơn giản nên ngài tạm thời đừng lộ diện, hãy để ta nói chuyện với hắn.
Nói xong liền tiến tới một bước, mở miệng nói:
- Bắc Phong, cái danh tự này đúng là lần đầu tiên ta được nghe thấy, chỉ có điều tu vi của ngươi thật sự rất cao thâm làm cho người ta không thể không kinh ngạc. Vừa rồi ngươi nói lần này đến đây là để tìm Vô Trần tỷ thí, nhưng không biết lời đó là thật hay là giả? Và ngoại trừ điều này ra thì ngươi còn có ý đồ nào khác không?
Thản nhiên nhìn sang Phong Lôi chân quân, Bắc Phong nói:
- Ta thường không nói lời giả dối, ta thực sự là muốn tìm cao thủ để thử xem tu vi tu luyện nhiều năm của ta đến đâu. Cách đây vài ngày có gặp phải một người, chỉ tiếc cuối cùng lại để hắn biến mất, bất đắc dĩ phải đi hỏi thăm rất lâu mới biết được nơi đây có cao thủ cho nên hôm nay mới đến đây. Còn như có ý đồ khác thì không cần phải nói tới, chỉ là muốn kiếm vài cao thủ động thủ một phen.
Lặng im một lúc, Phong Lôi chân quân nói:
- Lời này của ngươi không cần biết là thật hay giả, ta cũng cần phải cảnh báo cho ngươi biết là tại Nhân gian hiện nay yêu ma đang hoành hành khắp nơi, bọn ta Lục viện Tam phái kết thành Liên minh là để trảm yêu trừ ma, chứ không phải là để cùng người tranh cường đấu ác, cho nên không thể chấp nhận yêu cầu của ngươi. Ngoài ra còn có một điều, rằng ngươi phải hay không phải là gian tế của yêu ma phái đến thăm dò tình hình của bọn ta. Một điểm này quả thật đoán không ra, cho nên vì sự an toàn và lợi ích của bọn ta, lời nói của ngươi tuyệt đối không thể tin tưởng được. Ngươi hãy trực tiếp nói rõ ý đồ chân thật của ngươi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.