Chương 836: Vân Tôn chiến tử (Vân Tôn chết trận)
Tâm Mộng Vô Ngân
04/08/2014
Lục Vân chú ý quan sát tình huống bốn bề, vừa thấy hai thanh pháp kiếm đỏ xanh xuất hiện, Ý Niệm Thần Ba lập tức truyền về một nhóm tín hiệu, cho biết hai thanh này xem ra hư ảo, nhưng thực tế lại hàm chứa uy lực tuyệt đối, đó chính là do hai khí Âm Dương tạo ra, lại có khí thần thánh an tường.
Ngoài ra, hai thanh kiếm còn có một đặc điểm, đó là từng thanh đều có ý thức nhất định, tuyệt đối không phải do chân nguyên của Vân giới Thiên Tôn tạo nên, mà chính tồn tại do trời sinh ra.
Dời mắt đi, Lục Vân nhìn Vân giới Thiên Tôn, cảm nhận ông đã bộc phát ra khí thế, trong lòng mơ hồ có dấu hiệu bất an. Từ góc độ lý trí, Lục Vân hiểu rất rõ ràng, về sự nông sâu của tu vi, bản thân mình không đủ tu vi hai mươi năm so với đối phương đã tu luyện vài ngàn năm hẳn phải có khoảng cách nhất định. Nhưng điểm này không phải là điểm quan trọng để có thể phán đoán thắng bại, thực lực tổng hợp mạnh yếu thế nào, mới là điều quan trọng để thủ thắng được.
Trước mắt, hẳn Vân giới Thiên Tôn mới sơ lược thể hiện thực lực, Lục Vân biết mạnh hơn so với bản thân mình không ít. Đợi đến lúc thực lực Vân giới Thiên Tôn gia tăng đến mức cực hạn, thì một chiêu tuyệt mạnh đó, tự mình phải đối phó thế nào, phải làm thế nào mới có thể xoay chuyển trời đất đây?
Vừa suy tư, Lục Vân cừa nhanh chóng đề tăng tu vi, đường lối vận hành của chân nguyên trong cơ thể liên tục biến đổi, sau khi đã qua một lúc suy tư, cuối cùng đã xảo diệu dung hợp được “Thiên Địa Vô Cực” và “Thái Ất Bất Diệt”, hình thành một loại phương án tổ hợp của thế công sắc bén và phòng ngự nghiêm mật.
Đứng yên giữa không trung, toàn thân Lục Vân lấp lánh ánh bảy màu, bên trong dùng “Thái Ất Bất Diệt” làm cơ bản, thiết lập ba mươi sáu vòng kết giới phòng ngự cứng rắn, bên ngoài dùng “Thiên Địa Vô Cực” làm chính yếu, thiết lập ba mươi sáu kết giới mở ra vận chuyển rất nhanh, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Hoàn thành những chuyện này rồi, hai tay Lục Vân bắt quyết trước ngực, miệng niệm niệm mấy từ, ánh sáng bảy màu toàn thân lóe lên, hơn nữa còn từ từ mạnh lên, dùng phương thức chồng lên từng lớp để gia tăng, khiến cho toàn bộ không gian đại điện ngưng đọng, tất cả đều bị Lục Vân khống chế.
Thời gian chầm chậm trôi qua, theo sự phát động toàn lực của chân nguyên trong cơ thể Lục Vân đã tiến vào cảnh giới “Sở Hướng Vô Địch”, khiến cho thực lực gia tăng gấp mười lần, toàn thân hệt như một quả cầu ánh sáng bảy màu to lớn, khí thế hẳn đã vượt quá Vân giới Thiên Tôn.
Ngạo nghễ giữa không trung, hai tay Lục Vân không hề thay đổi pháp ấn, ánh bảy màu trên đỉnh đầu hội tụ, Diệt Thần kiếm mang theo khí thế uy nghiêm cười ngạo trời đất mà vương giả nhô ra khỏi đỉnh đầu. Ngay tại sát na rời khỏi thân thể Lục Vân, Diệt Thần kiếm sinh ra một luồng sức mạnh uy hiếp cực lớn, khiến cho toàn bộ đại điện đều lắc lư kịch liệt.
Để ý đến sự dị thường của Lục Vân, âm thanh của Vân giới Thiên Tôn từ trong hư vô truyền ra:
- Thời khắc tối hậu, xem ngươi có thể tiếp nổi Không Diệt trảm vô cùng uy lực của ta không!
Lời vừa dứt, bên trong đại điện cuồng phong gào thét, hai thanh kiếm xanh đỏ nhanh chóng bắn ra, hóa thành rồng xanh phượng lửa nhắm thẳng vào ngực Lục Vân.
Vân giới Thiên Tôn ở nguyên tại chỗ, đột nhiên giơ cao hai tay, trong quá trình giơ cao lên đã hấp thu toàn bộ sức mạnh của cả Thái Cực Bát Quái vào trong lòng bàn tay, hơn nữa còn nhanh chóng bắt chéo hai tay thành chữ thập trên đỉnh đầu.
Sức mạnh to lớn theo sự áp chế của ông, hầu như chỉ trong chớp mắt, khi song chưởng của ông chém xuống, liền hóa thành một luồng sức mạnh phá trời, từ mười đầu ngón tay bộc phát ra, hình thành một lưỡi đao ánh sáng màu xanh lam thẫm, mang theo sức mạnh sông núi rạch nát trời đất chém thẳng xuống Lục Vân giữa không trung.
Bốn bề, hào quang ngũ sắc rít lên xông tới theo sau lưỡi đao ánh sáng màu xanh lam thẫm, hình thành một cái đuôi dài thậm thượt, hệt như một binh khí thần kỳ ngũ sắc, mạnh mẽ làm tê liệt không gian và thời gian, tạo nên chấn động có tính hủy diệt.
Nhìn thấy hai thanh kiếm xanh đỏ bay đến, Lục Vân lóe lên ý nghĩ, kết giới bên ngoài thân thể phát ra mãnh liệt, hình thành hai cột sáng bảy màu nhanh chóng đón lấy. Lập tức hai thanh pháp kiếm đó liền bị ngăn lại ở ngoài một trượng, hai bên giao tranh kịch liệt, hoa lửa rực rỡ không ngừng tung tóe.
Lục Vân tập trung tinh thần, toàn lực chú ý đặt lên đầu, chân nguyên toàn thân chớp mắt gia tăng, một ý niệm tự tin vô cùng kiên định thúc động sức mạnh vận chuyển rất nhanh trong cơ thể, khiến cho chỉ trong chốc lát đã đạt đến điểm cực hạn, lập tức truyền vào trong Diệt Thần kiếm ở đỉnh đầu.
Ánh sáng kỳ lạ bảy màu chiếu rọi bốn phương. Thời điểm này, Diệt Thần kiếm chuyển động nhanh chóng, phù chú ánh sáng bảy màu chói mắt phân bố bốn bề, thanh kiếm gầm lên chấn động, tiếng kiếm ngâm chói tai rung động cả chín tầng trời.
Bốn bề, hào quang rực rỡ theo sự soay tròn nhanh chóng của Diệt Thần kiếm điên cuồng tuôn ra, chỉ chớp mắt không gian liền bị nó thôn tính, đỉnh đầu của Lục Vân lại hình thành một làn kiếm sáng bảy màu dài ba trượng.
Hai mắt mở tròn, toàn thân Lục Vân khí thế bộc phát. Cả người vào lúc này hệt như một thần sét nóng nảy. Một luồng khí bá tuyệt thiên hạ điên cuồng thổi khắp bốn phương. Hai tay bắt ấn biến đổi, thần kiếm trên đỉnh đầu bay tròn, một luồng sức mạnh hủy diệt rung động bốn phía, khi Lục Vân kêu lên một tiếng điên cuồng, liền chém thẳng xuống Vân giới Thiên Tôn, vừa hay đón lấy Không Diệt trảm của đối phương.
- Diệt Thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! (1) Xem Thần Diệt trảm của ta giết quỷ diệt tiên!
Đại điện rung động kịch liệt. Theo sự phát xuất “Thần Diệt trảm” của Lục Vân, không gian bốn bề uốn éo, một luồng sức mạnh vặn nát cả thời gian và không gian, bên trong điện liền hình thành một lổ đen không gian, điên cuồng thôn tính tất cả mọi vật.
Giữa không trung, Không Diệt trảm mười phần uy lực của Vân giới Thiên Tôn gặp phải Thần Diệt trảm của Lục Vân, cả hai phát nổ mãnh liệt. Một bên là tuyệt kỹ số một của người mạnh nhất Vân giới, một bên là trảm pháp thần bí tự có bên trong Diệt Thần kiếm của Lục Vân, cả hai đều có cả ngàn năm, trong nhất thời giằng co không hơn không kém.
Luận về thực lực, Không Diệt trảm của Vân giới Thiên Tôn uy lực cực mạnh, lại thêm tu vi vài ngàn năm của ông, đủ sức hủy diệt mọi thứ, so với một chiêu của Lục Vân, hẳn phải mạnh hơn không ít theo lý thuyết.
Nhưng ông tuyệt đối không biết, “Thần Diệt trảm” của Lục Vân lại là tuyệt học cực mạnh được lưu giữ trên Diệt Thần kiếm, có thể phát huy uy lực của Diệt Thần kiếm đến mức cực hạn. Lục Vân sau khi tiến nhập vào cảnh giới “Sở Hướng Vô Địch” rồi, mới học được tuyệt học này từ trên Diệt Thần kiếm. Trước đây Lục Vân tuy cũng đã có thi triển qua Diệt Thần kiếm, nhưng chỉ phát huy được một phần uy lực, còn xa mới có thể đẩy uy lực của thần kiếm lên hết mức, để phát ra một chiêu diệt thần.
Theo tình huống trước mắt của Lục Vân, bí ảo trên thân Diệt Thần kiếm chàng còn chưa hoàn toàn lĩnh hội được hết, chỉ khi nào “Thiên Địa Vô Cực” của chàng tiến vào tầng thứ chín “Tùy Tâm Sở Dục”, chàng mới có thể nắm vững hoàn toàn bí ảo của Diệt Thần kiếm, trở thành truyền nhân chân chính của Diệt Thần kiếm, nắm vững được sức mạnh giết thần diệt cả thế gian.
Giao phong giữa hai người xảy ra kịch liệt. Lục Vân và Vân giới Thiên Tôn ai nấy tự động thúc đẩy chân nguyên, không chế sức mạnh do mình phát ra, khiến các luồng sức mạnh ma sát rất nhanh giữa không trung, đối kháng mãnh liệt, ý đồ muốn áp chế đối phương.
Nhưng hiện tại thực lực hai bên cũng tương đương. Vân giới Thiên Tôn nắm được sức mạnh siêu cường, Diệt Thần kiếm của Lục Vân lại chiếm được ưu thế tuyệt đối, kiếm khí giết thần diệt tiên không những có thể chém nát tất cả mọi thứ tà ác, cũng có thể chém diệt tất cả sức mạnh thần thánh.
Như vậy, hai bên toàn lực đối kháng, sức mạnh của Không Diệt trảm và sức mạnh của Thần Diệt trảm tập trung vào một chỗ, lần lượt tiêu hủy lẫn nhau. Do tính chất kỳ dị đặc biệt của Thần Diệt trảm, mức độ cứng rắn lớn gấp đôi Không Diệt trảm, vì thế đối kháng với nhau một lúc, dần dần tỏ ra ưu thế của nó, từng bước từng bước áp chế được thế công của Vân giới Thiên Tôn.
Thấy vậy, Vân giới Thiên Tôn trong lòng chấn động. Trước giờ ông một mực tin tưởng, nhưng lúc này một dấu hiệu bất an hiện ra trong lòng. Thân là người sáng lập Vân Chi Pháp giới, lại có được thực lực kinh trời, khi phát hiện thấy không ổn, ông tự nhiên sẽ không ngồi yên chờ đợi. Vì thế ông hấp tấp thúc động chân nguyên, ý đồ xoay chuyển càn khôn.
Đáng tiếc cho dù gia sức mạnh đến thế nào, nguồn lực không gì ngăn được do Diệt Thần kiếm phát ra đều dễ dàng chém nát mọi nỗ lực của ông.
Nhìn thấy một kiếm đến gần, Vân giới Thiên Tôn khí giận đầy mắt, miệng quát lớn một tiếng, hai tay thu lại mãnh liệt, cả thân thể xoay tròn nhanh chóng hóa thành một cột sáng ngũ sắc, bắn thẳng vào Diệt Thần kiếm giữa không trung.
Đối với Vân giới Thiên Tôn, ông đã thọ được vài ngàn năm, biết mình có thân thể bất diệt, vì thế tuy cảm nhận được sự đáng sợ của Diệt Thần kiếm, lại cũng không chút sợ hãi, dùng thân thể làm vũ khí phát động một chiêu tối hậu.
Vẻ mặt Lục Vân âm lạnh trầm xuống, việc khiển kiếm toàn lực khiến chàng phảng phất như bị mất đi sức sống, toàn thân tỏ ra vô cùng tiều tụy. Nhưng chàng không thể bỏ cuộc, càng lúc quan trọng khẩn thiết, càng cần phải kiên trì hơn. Vì thế chàng cắn răng dùng ý niệm kiên định vô cùng để thúc động thần kiếm triển khai một chiêu diệt thần cuối cùng.
Trước ngực, hai thanh pháp kiếm xanh đỏ lúc này đã đột phá được phòng ngự của Lục Vân, đang bắn thẳng vào ngực của chàng. Chuyện này Lục Vân có phát hiện được, nhưng chàng lại không còn lòng mà để ý, chỉ tập trung thần trí vào một chiêu, khống chế Diệt Thần kiếm hung hăng chém thẳng xuống Vân giới Thiên Tôn.
Đúng lúc đó, hai thanh pháp kiếm xanh đỏ xuyên thủng thân thể của Lục Vân, Diệt Thần kiếm của Lục Vân cũng chém trúng vào Vân giới Thiên Tôn. Hai chuyện cùng lúc xảy ra, Lục Vân lập tức bị trọng thương hất bắn ra xa. Còn Vân giới Thiên Tôn lại hoàn toàn không lập tức thua cuộc, chống đỡ được một chiêu của Diệt Thần kiếm giây lát, cuối cùng mới la lên một tiếng thê thảm, mang theo bất cam và phẫn nộ biến mất giữa không gian.
Cho đến chết, Vân giới Thiên Tôn mới phát hiện được, té ra thứ duy nhất trên thế gian có thể hủy diệt được thân thể bất diệt của ông lại chính là Diệt Thần kiếm trước mắt, đáng tiếc ông biết đã quá trễ.
Trận chiến giữa hai bên lúc này đã kết thúc. Nói thật lòng, Vân giới Thiên Tôn chết đi có phần đáng hối tiếc, bởi vì nếu ông không ước định một chiêu với Lục Vân, cuối cùng ai chết ai sống còn chưa chắc được.
Lục Vân trước mắt thật ra còn khuyết tật chưa hoàn chỉnh, bởi vì các pháp quyết Quỷ vực, Ma vực, Yêu vực của chàng trước được đã bị tiêu tan toàn bộ trong trận chiến trước đó, vì thế trên phương diện thực lực tổng thể, chàng hẳn không thể vượt khỏi Vân giới Thiên Tôn.
Đương nhiên, nói ngược lại, Vân giới Thiên Tôn chết đi cũng không thể cho là ly kỳ. Lục Vân đã sử dụng thực lực bản thân, phát động “Thần Diệt trảm pháp”, gia tăng uy lực của Diệt Thần kiếm lên gấp mười lần, một chiêu như vậy khắp cả thiên hạ có người nào đủ khả năng chịu nổi đây?
Lắc mình, Lục Vân cố gắng hết sức né tránh. Hai thanh kiếm xanh đỏ hoàn toàn không hề ngừng công kích cho dù Vân giới Thiên Tôn đã chết đi. Tình hình như vậy, thân thể trọng thương của Lục Vân còn phải chịu sự công kích của hai thanh kiếm xem ra thật bất lợi.
Một chiêu trước đó, hai thanh kiếm xuyên qua thân thể nên thương thế của Lục Vân rất nặng. Nếu không nhờ tu vi chàng kinh người, khó mà còn sức để né tránh. Nhưng đúng lúc tình huống nguy cơ này xảy đến, thân thể tình trạng của Lục Vân do bởi phát huy Thần Diệt trảm vừa rồi, chân nguyên toàn bộ mất hết, có thể di động được hoàn toàn trông vào một luồng ý niệm chống đỡ.
Dường như phát hiện được nguy cơ của chàng, Diệt Thần kiếm tự động bay về, xuyên vào trong thân thể chàng, cũng đồng thời cung cấp cho chàng một thực lực cực mạnh.
Ghi chú:
(1) Diệt Thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! = Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, giết tiên phật, tàn sát quỷ thần!
Ngoài ra, hai thanh kiếm còn có một đặc điểm, đó là từng thanh đều có ý thức nhất định, tuyệt đối không phải do chân nguyên của Vân giới Thiên Tôn tạo nên, mà chính tồn tại do trời sinh ra.
Dời mắt đi, Lục Vân nhìn Vân giới Thiên Tôn, cảm nhận ông đã bộc phát ra khí thế, trong lòng mơ hồ có dấu hiệu bất an. Từ góc độ lý trí, Lục Vân hiểu rất rõ ràng, về sự nông sâu của tu vi, bản thân mình không đủ tu vi hai mươi năm so với đối phương đã tu luyện vài ngàn năm hẳn phải có khoảng cách nhất định. Nhưng điểm này không phải là điểm quan trọng để có thể phán đoán thắng bại, thực lực tổng hợp mạnh yếu thế nào, mới là điều quan trọng để thủ thắng được.
Trước mắt, hẳn Vân giới Thiên Tôn mới sơ lược thể hiện thực lực, Lục Vân biết mạnh hơn so với bản thân mình không ít. Đợi đến lúc thực lực Vân giới Thiên Tôn gia tăng đến mức cực hạn, thì một chiêu tuyệt mạnh đó, tự mình phải đối phó thế nào, phải làm thế nào mới có thể xoay chuyển trời đất đây?
Vừa suy tư, Lục Vân cừa nhanh chóng đề tăng tu vi, đường lối vận hành của chân nguyên trong cơ thể liên tục biến đổi, sau khi đã qua một lúc suy tư, cuối cùng đã xảo diệu dung hợp được “Thiên Địa Vô Cực” và “Thái Ất Bất Diệt”, hình thành một loại phương án tổ hợp của thế công sắc bén và phòng ngự nghiêm mật.
Đứng yên giữa không trung, toàn thân Lục Vân lấp lánh ánh bảy màu, bên trong dùng “Thái Ất Bất Diệt” làm cơ bản, thiết lập ba mươi sáu vòng kết giới phòng ngự cứng rắn, bên ngoài dùng “Thiên Địa Vô Cực” làm chính yếu, thiết lập ba mươi sáu kết giới mở ra vận chuyển rất nhanh, không ngừng khuếch tán ra xung quanh.
Hoàn thành những chuyện này rồi, hai tay Lục Vân bắt quyết trước ngực, miệng niệm niệm mấy từ, ánh sáng bảy màu toàn thân lóe lên, hơn nữa còn từ từ mạnh lên, dùng phương thức chồng lên từng lớp để gia tăng, khiến cho toàn bộ không gian đại điện ngưng đọng, tất cả đều bị Lục Vân khống chế.
Thời gian chầm chậm trôi qua, theo sự phát động toàn lực của chân nguyên trong cơ thể Lục Vân đã tiến vào cảnh giới “Sở Hướng Vô Địch”, khiến cho thực lực gia tăng gấp mười lần, toàn thân hệt như một quả cầu ánh sáng bảy màu to lớn, khí thế hẳn đã vượt quá Vân giới Thiên Tôn.
Ngạo nghễ giữa không trung, hai tay Lục Vân không hề thay đổi pháp ấn, ánh bảy màu trên đỉnh đầu hội tụ, Diệt Thần kiếm mang theo khí thế uy nghiêm cười ngạo trời đất mà vương giả nhô ra khỏi đỉnh đầu. Ngay tại sát na rời khỏi thân thể Lục Vân, Diệt Thần kiếm sinh ra một luồng sức mạnh uy hiếp cực lớn, khiến cho toàn bộ đại điện đều lắc lư kịch liệt.
Để ý đến sự dị thường của Lục Vân, âm thanh của Vân giới Thiên Tôn từ trong hư vô truyền ra:
- Thời khắc tối hậu, xem ngươi có thể tiếp nổi Không Diệt trảm vô cùng uy lực của ta không!
Lời vừa dứt, bên trong đại điện cuồng phong gào thét, hai thanh kiếm xanh đỏ nhanh chóng bắn ra, hóa thành rồng xanh phượng lửa nhắm thẳng vào ngực Lục Vân.
Vân giới Thiên Tôn ở nguyên tại chỗ, đột nhiên giơ cao hai tay, trong quá trình giơ cao lên đã hấp thu toàn bộ sức mạnh của cả Thái Cực Bát Quái vào trong lòng bàn tay, hơn nữa còn nhanh chóng bắt chéo hai tay thành chữ thập trên đỉnh đầu.
Sức mạnh to lớn theo sự áp chế của ông, hầu như chỉ trong chớp mắt, khi song chưởng của ông chém xuống, liền hóa thành một luồng sức mạnh phá trời, từ mười đầu ngón tay bộc phát ra, hình thành một lưỡi đao ánh sáng màu xanh lam thẫm, mang theo sức mạnh sông núi rạch nát trời đất chém thẳng xuống Lục Vân giữa không trung.
Bốn bề, hào quang ngũ sắc rít lên xông tới theo sau lưỡi đao ánh sáng màu xanh lam thẫm, hình thành một cái đuôi dài thậm thượt, hệt như một binh khí thần kỳ ngũ sắc, mạnh mẽ làm tê liệt không gian và thời gian, tạo nên chấn động có tính hủy diệt.
Nhìn thấy hai thanh kiếm xanh đỏ bay đến, Lục Vân lóe lên ý nghĩ, kết giới bên ngoài thân thể phát ra mãnh liệt, hình thành hai cột sáng bảy màu nhanh chóng đón lấy. Lập tức hai thanh pháp kiếm đó liền bị ngăn lại ở ngoài một trượng, hai bên giao tranh kịch liệt, hoa lửa rực rỡ không ngừng tung tóe.
Lục Vân tập trung tinh thần, toàn lực chú ý đặt lên đầu, chân nguyên toàn thân chớp mắt gia tăng, một ý niệm tự tin vô cùng kiên định thúc động sức mạnh vận chuyển rất nhanh trong cơ thể, khiến cho chỉ trong chốc lát đã đạt đến điểm cực hạn, lập tức truyền vào trong Diệt Thần kiếm ở đỉnh đầu.
Ánh sáng kỳ lạ bảy màu chiếu rọi bốn phương. Thời điểm này, Diệt Thần kiếm chuyển động nhanh chóng, phù chú ánh sáng bảy màu chói mắt phân bố bốn bề, thanh kiếm gầm lên chấn động, tiếng kiếm ngâm chói tai rung động cả chín tầng trời.
Bốn bề, hào quang rực rỡ theo sự soay tròn nhanh chóng của Diệt Thần kiếm điên cuồng tuôn ra, chỉ chớp mắt không gian liền bị nó thôn tính, đỉnh đầu của Lục Vân lại hình thành một làn kiếm sáng bảy màu dài ba trượng.
Hai mắt mở tròn, toàn thân Lục Vân khí thế bộc phát. Cả người vào lúc này hệt như một thần sét nóng nảy. Một luồng khí bá tuyệt thiên hạ điên cuồng thổi khắp bốn phương. Hai tay bắt ấn biến đổi, thần kiếm trên đỉnh đầu bay tròn, một luồng sức mạnh hủy diệt rung động bốn phía, khi Lục Vân kêu lên một tiếng điên cuồng, liền chém thẳng xuống Vân giới Thiên Tôn, vừa hay đón lấy Không Diệt trảm của đối phương.
- Diệt Thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! (1) Xem Thần Diệt trảm của ta giết quỷ diệt tiên!
Đại điện rung động kịch liệt. Theo sự phát xuất “Thần Diệt trảm” của Lục Vân, không gian bốn bề uốn éo, một luồng sức mạnh vặn nát cả thời gian và không gian, bên trong điện liền hình thành một lổ đen không gian, điên cuồng thôn tính tất cả mọi vật.
Giữa không trung, Không Diệt trảm mười phần uy lực của Vân giới Thiên Tôn gặp phải Thần Diệt trảm của Lục Vân, cả hai phát nổ mãnh liệt. Một bên là tuyệt kỹ số một của người mạnh nhất Vân giới, một bên là trảm pháp thần bí tự có bên trong Diệt Thần kiếm của Lục Vân, cả hai đều có cả ngàn năm, trong nhất thời giằng co không hơn không kém.
Luận về thực lực, Không Diệt trảm của Vân giới Thiên Tôn uy lực cực mạnh, lại thêm tu vi vài ngàn năm của ông, đủ sức hủy diệt mọi thứ, so với một chiêu của Lục Vân, hẳn phải mạnh hơn không ít theo lý thuyết.
Nhưng ông tuyệt đối không biết, “Thần Diệt trảm” của Lục Vân lại là tuyệt học cực mạnh được lưu giữ trên Diệt Thần kiếm, có thể phát huy uy lực của Diệt Thần kiếm đến mức cực hạn. Lục Vân sau khi tiến nhập vào cảnh giới “Sở Hướng Vô Địch” rồi, mới học được tuyệt học này từ trên Diệt Thần kiếm. Trước đây Lục Vân tuy cũng đã có thi triển qua Diệt Thần kiếm, nhưng chỉ phát huy được một phần uy lực, còn xa mới có thể đẩy uy lực của thần kiếm lên hết mức, để phát ra một chiêu diệt thần.
Theo tình huống trước mắt của Lục Vân, bí ảo trên thân Diệt Thần kiếm chàng còn chưa hoàn toàn lĩnh hội được hết, chỉ khi nào “Thiên Địa Vô Cực” của chàng tiến vào tầng thứ chín “Tùy Tâm Sở Dục”, chàng mới có thể nắm vững hoàn toàn bí ảo của Diệt Thần kiếm, trở thành truyền nhân chân chính của Diệt Thần kiếm, nắm vững được sức mạnh giết thần diệt cả thế gian.
Giao phong giữa hai người xảy ra kịch liệt. Lục Vân và Vân giới Thiên Tôn ai nấy tự động thúc đẩy chân nguyên, không chế sức mạnh do mình phát ra, khiến các luồng sức mạnh ma sát rất nhanh giữa không trung, đối kháng mãnh liệt, ý đồ muốn áp chế đối phương.
Nhưng hiện tại thực lực hai bên cũng tương đương. Vân giới Thiên Tôn nắm được sức mạnh siêu cường, Diệt Thần kiếm của Lục Vân lại chiếm được ưu thế tuyệt đối, kiếm khí giết thần diệt tiên không những có thể chém nát tất cả mọi thứ tà ác, cũng có thể chém diệt tất cả sức mạnh thần thánh.
Như vậy, hai bên toàn lực đối kháng, sức mạnh của Không Diệt trảm và sức mạnh của Thần Diệt trảm tập trung vào một chỗ, lần lượt tiêu hủy lẫn nhau. Do tính chất kỳ dị đặc biệt của Thần Diệt trảm, mức độ cứng rắn lớn gấp đôi Không Diệt trảm, vì thế đối kháng với nhau một lúc, dần dần tỏ ra ưu thế của nó, từng bước từng bước áp chế được thế công của Vân giới Thiên Tôn.
Thấy vậy, Vân giới Thiên Tôn trong lòng chấn động. Trước giờ ông một mực tin tưởng, nhưng lúc này một dấu hiệu bất an hiện ra trong lòng. Thân là người sáng lập Vân Chi Pháp giới, lại có được thực lực kinh trời, khi phát hiện thấy không ổn, ông tự nhiên sẽ không ngồi yên chờ đợi. Vì thế ông hấp tấp thúc động chân nguyên, ý đồ xoay chuyển càn khôn.
Đáng tiếc cho dù gia sức mạnh đến thế nào, nguồn lực không gì ngăn được do Diệt Thần kiếm phát ra đều dễ dàng chém nát mọi nỗ lực của ông.
Nhìn thấy một kiếm đến gần, Vân giới Thiên Tôn khí giận đầy mắt, miệng quát lớn một tiếng, hai tay thu lại mãnh liệt, cả thân thể xoay tròn nhanh chóng hóa thành một cột sáng ngũ sắc, bắn thẳng vào Diệt Thần kiếm giữa không trung.
Đối với Vân giới Thiên Tôn, ông đã thọ được vài ngàn năm, biết mình có thân thể bất diệt, vì thế tuy cảm nhận được sự đáng sợ của Diệt Thần kiếm, lại cũng không chút sợ hãi, dùng thân thể làm vũ khí phát động một chiêu tối hậu.
Vẻ mặt Lục Vân âm lạnh trầm xuống, việc khiển kiếm toàn lực khiến chàng phảng phất như bị mất đi sức sống, toàn thân tỏ ra vô cùng tiều tụy. Nhưng chàng không thể bỏ cuộc, càng lúc quan trọng khẩn thiết, càng cần phải kiên trì hơn. Vì thế chàng cắn răng dùng ý niệm kiên định vô cùng để thúc động thần kiếm triển khai một chiêu diệt thần cuối cùng.
Trước ngực, hai thanh pháp kiếm xanh đỏ lúc này đã đột phá được phòng ngự của Lục Vân, đang bắn thẳng vào ngực của chàng. Chuyện này Lục Vân có phát hiện được, nhưng chàng lại không còn lòng mà để ý, chỉ tập trung thần trí vào một chiêu, khống chế Diệt Thần kiếm hung hăng chém thẳng xuống Vân giới Thiên Tôn.
Đúng lúc đó, hai thanh pháp kiếm xanh đỏ xuyên thủng thân thể của Lục Vân, Diệt Thần kiếm của Lục Vân cũng chém trúng vào Vân giới Thiên Tôn. Hai chuyện cùng lúc xảy ra, Lục Vân lập tức bị trọng thương hất bắn ra xa. Còn Vân giới Thiên Tôn lại hoàn toàn không lập tức thua cuộc, chống đỡ được một chiêu của Diệt Thần kiếm giây lát, cuối cùng mới la lên một tiếng thê thảm, mang theo bất cam và phẫn nộ biến mất giữa không gian.
Cho đến chết, Vân giới Thiên Tôn mới phát hiện được, té ra thứ duy nhất trên thế gian có thể hủy diệt được thân thể bất diệt của ông lại chính là Diệt Thần kiếm trước mắt, đáng tiếc ông biết đã quá trễ.
Trận chiến giữa hai bên lúc này đã kết thúc. Nói thật lòng, Vân giới Thiên Tôn chết đi có phần đáng hối tiếc, bởi vì nếu ông không ước định một chiêu với Lục Vân, cuối cùng ai chết ai sống còn chưa chắc được.
Lục Vân trước mắt thật ra còn khuyết tật chưa hoàn chỉnh, bởi vì các pháp quyết Quỷ vực, Ma vực, Yêu vực của chàng trước được đã bị tiêu tan toàn bộ trong trận chiến trước đó, vì thế trên phương diện thực lực tổng thể, chàng hẳn không thể vượt khỏi Vân giới Thiên Tôn.
Đương nhiên, nói ngược lại, Vân giới Thiên Tôn chết đi cũng không thể cho là ly kỳ. Lục Vân đã sử dụng thực lực bản thân, phát động “Thần Diệt trảm pháp”, gia tăng uy lực của Diệt Thần kiếm lên gấp mười lần, một chiêu như vậy khắp cả thiên hạ có người nào đủ khả năng chịu nổi đây?
Lắc mình, Lục Vân cố gắng hết sức né tránh. Hai thanh kiếm xanh đỏ hoàn toàn không hề ngừng công kích cho dù Vân giới Thiên Tôn đã chết đi. Tình hình như vậy, thân thể trọng thương của Lục Vân còn phải chịu sự công kích của hai thanh kiếm xem ra thật bất lợi.
Một chiêu trước đó, hai thanh kiếm xuyên qua thân thể nên thương thế của Lục Vân rất nặng. Nếu không nhờ tu vi chàng kinh người, khó mà còn sức để né tránh. Nhưng đúng lúc tình huống nguy cơ này xảy đến, thân thể tình trạng của Lục Vân do bởi phát huy Thần Diệt trảm vừa rồi, chân nguyên toàn bộ mất hết, có thể di động được hoàn toàn trông vào một luồng ý niệm chống đỡ.
Dường như phát hiện được nguy cơ của chàng, Diệt Thần kiếm tự động bay về, xuyên vào trong thân thể chàng, cũng đồng thời cung cấp cho chàng một thực lực cực mạnh.
Ghi chú:
(1) Diệt Thần kiếm, thần diệt trảm, tiên phật đồ, quỷ thần tàn! = Diệt Thần kiếm, Thần Diệt trảm, giết tiên phật, tàn sát quỷ thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.