Chương 112: Viên Mộc Xuất Thủ
Tâm Mộng Vô Ngân
25/07/2014
Tuy nhiên, không biết là mạng của Lãnh Túc chưa đến lúc tuyệt hay là gã Triển Ngọc vận khí không tốt. Khi một cước của Triển Ngọc còn cách ngực của Lãnh Túc ba tấc thì bên cạnh Lãnh Túc có một đạo hắc quang hoa lóe lên, đó là thân ảnh của một nhân vật thần bí toàn thân tỏa ra hắc sắc ma diễm xuất hiện ngay bên cạnh hắn.”
Ánh mắt của thần bí nhân lạnh lẽo như đâm xuyên qua hắc sắc ma diễm chiếu thẳng vào trên mặt Triển Ngọc, hắn 'hừ' lạnh một tiếng và bắn kèm theo cỗ hàn lưu vô hình xé nát y phục toàn thân của Triển Ngọc, phá vỡ huyết quản làm cho máu tươi bắn tung tóe.”
Tay trái thần bí nhân hờ hững vung lên, luồng khói đen dưới sự điều khiển của hắn hóa thành đạo kiếm mang rất mạnh đâm thủng trái tim Bạch Trường Tùng, một dòng máu tươi từ thân thể Bạch Trường Tùng bắn vọt ra bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh. Cùng lúc đó tay phải hắn đảo lộn, đề khởi hai cỗ kình lực một chính một phản chuyển động đan xen với lực ly tâm xoáy tròn đập vào Giới Thiện.”
Trúng chưởng, Triển Ngọc văng ra ba trượng kêu lên thảm thiết, cả người lộn nhào xuống đất không đứng dậy nổi. Còn thân thể Bạch Trường Tùng dưới sức mạnh dữ dội nên bị bay tuốt vào rừng sâu không còn thấy động tĩnh. Giới Thiện do tư tâm không lớn, khi bị thần bí nhân công kích ngược lại nên đến phút cuối cũng tạo được sự phòng ngự yếu ớt bảo vệ các bộ vị trọng yếu toàn thân.
Sau khi đánh bay ba người xung quanh Lãnh Túc, thần bí nhân nhìn qua Văn Bất Danh miệng phát ra tiếng cười âm hiểm và xuất một đạo Tinh thần lực khủng khiếp kích vào thân thể hắn. Bị kịch trúng, quang hoa quanh thân Văn Bất Danh mờ đi, sau khi thân thể rung lên kịch liệt hai lần lập tức tách khỏi Lãnh Tàn Khuyết nghiêng mình né ra xa vài thước. Kinh hãi nhìn thần bí nhân, trong lòng Văn Bất Danh chợt dâng lên dự cảm bất tường, hắn không hiểu vì sao lại xuất hiện việc này.”
Thần bí nhân sau khi giải cứu Lãnh Tàn Khuyết, mục quang chăm chú nhìn Lãnh Túc âm trầm hỏi:”
- Tàn Khuyết, ngươi đã hỏi ra được vật đó ở đâu chưa? Bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải lấy được nó.”
Lãnh Tàn Khuyết hạ giọng đáp:”
- Bẩm Tam tôn chủ, thuộc hạ sắp sửa tra hỏi thì bị tên đáng ghét của Hạo Thiên phủ tấn công, bởi vậy tạm thời chưa thu được tin tức. Hơn nữa Lãnh Túc rất cứng đầu, sợ rằng không dễ dàng hỏi hắn được.”
- Đồ vô dụng! Có chuyện cỏn con thế lo liệu cũng không xong. Với tình hình hiện tại của bọn chúng mà ngươi không thể hỏi ra được, như vậy thì dùng ngươi vào việc gì? Bây giờ ta ngăn chặn tất cả những kẻ nào đến gần, việc tra vấn giao cho ngươi làm. Tốt nhất đừng khiến ta thất vọng, nếu không hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết.”
Thân thể chấn động, Lãnh Tàn Khuyết run sợ đáp:”
- Thuộc hạ sẽ cố hết sức hoàn thành, hy vọng sẽ làm Tam tôn chủ hài lòng. Lời vừa dứt, hắn nhằm hướng Lãnh Túc cùng Tâm Nhi đi tới.”
Nhìn Lãnh Tàn Khuyết đang bước tới gần, trong ánh mắt Lãnh Túc thoáng hiện chút tiếc nuối, giống như cái nhìn cuối cùng dường như cả đời chưa từng gặp qua. Mục quang quét qua thần bí nhân, Lãnh Túc cất tiếng nói với Tâm Nhi:”
- Thời gian không còn nhiều nữa, có lẽ chúng ta không thể nhìn thấy trăng tròn trong giếng, nhưng ta tin nhất định nơi đó có hình bóng chúng ta. Tâm Nhi, đã đến lúc phải rời bỏ thế gian này rồi, kiếp này đi theo ta chịu khổ nàng có hối hận không?”
Tâm Nhi lắc đầu nhè nhẹ, rất bình tĩnh khẽ đáp:”
- Không, thiếp rất hạnh phúc!”
Không một lời thừa thãi, ánh mắt hai người giao nhau như tạo lập nên mối liên hệ bền chặt không thể tách rời. Khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đã trở thành hồi ức của hai người và vĩnh viễn lưu lại trong tim!”
Lãnh Tàn Khuyết túm chặt ngực Lãnh Túc, giọng gay gắt:”
- Bây giờ ta hỏi lại ngươi lần nữa, vật đó ngươi giấu ở đâu? Chỉ cần ngươi nói ra ta sẽ thả hai người bọn ngươi, ngoài ra còn chữa trị thương thế cho các ngươi. Thế nào? Điều kiện như vậy chỉ trong mơ mới có. Có thể ngươi không sợ chết, nhưng không lẽ ngươi không sợ nàng ta chết sao? Ngươi đã biết nàng ta theo ngươi chịu khổ, giờ có cơ hội thoát khỏi khổ nạn ngươi có nguyện ý cho nàng ta hy vọng sống sót không?”
Ánh mắt Lãnh Túc hơi biến đổi im lặng nhìn Tâm Nhi, trong lòng hắn đang đứng trước một lựa chọn khó khăn. Lời của Lãnh Tàn Khuyết tất nhiên không hẳn là thật nhưng đó lại là hy vọng duy nhất của hắn, không cần biết là thật hay giả đều có thể đánh cược một phen, nếu bỏ qua sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.”
Dường như đoán được tâm ý của Lãnh Túc ánh mắt Tâm Nhi có vẻ tươi cười, nàng bình tĩnh đáp:
- Chúng ta đã không có cơ hội để sống trong thế giới này, nhưng chắc có một thế giới khác chúng ta sẽ thích ứng. Chàng từng tiếp xúc với hắn nhiều lần, lời hắn nói thật hư ra sao lẽ nào chàng không biết? Với lại vật đó mà rơi vào tay bọn chúng thì hậu quả rất khủng khiếp và sẽ nguy hại cho cả thế gian. Chàng đừng nên thỏa hiệp, trong tim đã không có ham muốn tự nhiên mọi chuyện sẽ tùy tâm thôi.”
Nghe xong lời của Tâm Nhi, Lãnh Túc khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía Ánh Nguyệt tỉnh, mở miệng nói:”
- Kiếp sau nàng hãy nhớ rằng tình yêu của ta dành cho nàng sẽ luôn gắn với Ánh Nguyệt tỉnh này. Bây giờ ta đi trước một bước, ta đã trông thấy cánh cổng của thiên đường rồi. Hãy nhớ, ta sẽ đợi nàng ở thiên đường.”
Trên khuôn mặt tái nhợt như sắp chết của Tâm Nhi nở nụ một cười ôn nhu và có chút yên tâm. Cuộc đời này cuối cùng đến hồi kết, chắc nàng cũng nên buông tay thôi. Bình thản nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, những giọt lệ long lanh xuất hiện trên khóe mắt Tâm Nhi âm thầm lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Trong ngọn gió đêm, những giọt lệ long lanh đó chứa đựng bao nhiêu đau khổ, có lẽ có một chút thất ý và có lẽ còn có thêm một chút si mê?”
Bên kia, Viên Mộc đưa mắt nhìn Giới Thiện đang trọng thương, thấy Giới Thiện thương thế tuy nặng nhưng không nguy đến tính mạng, tiện thể chàng ta nhìn sang thần bí nhân. Vừa nhìn thấy người này ánh mắt Viên Mộc lộ vẻ nghiêm túc, sắc mặt trầm hẳn xuống. Bách Linh nhìn Viên Mộc khẽ cất tiếng:”
- Mộc đầu, người vừa đến trông rất thần bí và cũng rất tà dị. Huynh nói xem liệu Văn Bất Danh có thể là đối thủ của hắn không? Nếu huynh không đến giúp đỡ, một mình hắn ta ứng phó sợ rằng nguy mất?”
Khẽ lắc đầu, Viên Mộc hạ giọng trả lời:”
- Người này nghe gọi là Tam tôn chủ, có thể là một cao thủ trong Ma vực, với tu vi của Văn Bất Danh chắc chắn có sự cách biệt. Chỉ là ta không đoán ra chúng muốn tìm vật gì ở Lãnh Túc?”
Văn Bất Danh trầm giọng thốt:”
- Viên Mộc, ta đến ngăn chặn tên Tam tôn chủ này, ngươi dẫn Bách Linh đi xem Ánh Nguyệt tỉnh. Để xem Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết là chân hay giả? Ngoài ra cũng có thể nói là hoàn thành tâm nguyện của đôi tình lữ, coi như làm một điều tốt vậy.”
Dứt lời, toàn thân hắn công lực đề cao tới mức tối đa, cả người hóa thành một đạo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời, lượn tròn quanh thần bí nhân tạo thành một vòng huyết sắc hồng liên chói mắt.”
Viên Mộc nhìn qua Giới Thiện hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn đứng nguyên tại vị trí không chút động đậy. Lúc này, Lãnh Tàn Khuyết thấy Lãnh Túc không muốn mở miệng nói ra hạ lạc vật đó nên trong lòng rất tức giận nắm chặt tóc Tâm Nhi, lòng bàn tay lóe sáng một khối hắc sắc quang cầu tà ác, điên cuồng tấn công thần kinh đại não của Tâm Nhi.”
Nhìn vẻ mặt thống khổ thê thảm của Tâm Nhi, Lãnh Tàn Khuyết giận dữ quát lên:”
Lãnh Túc, lần cuối cùng ta hỏi ngươi, vật đó giấu ở đâu? Ngươi chỉ cần nói nơi hạ lạc của Ma Long châu ta sẽ lập tức thả các ngươi quyết không nuốt lời. Hừ, nói mau, xem tình hình của nàng ta chắc chẳng chịu được lâu, đợi đến khi ngươi muốn nói thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi.”
Lãnh Túc nhìn vẻ thống khổ của Tâm Nhi cười buồn bã, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực và chỉ biết buông tiếng thở dài. Đôi môi hơi run run, trong mắt Lãnh Túc lệ quang nhạt nhòa như muốn mở miệng nói ra nơi giấu Ma Long Châu để Tâm Nhi không phải chịu khổ. Nhưng khi hắn nhìn về phía Tâm Nhi, dù nét mặt đau đớn nhưng đôi mắt nàng lại có vẻ nhu hòa tựa hồ muốn bày tỏ với hắn là - đừng có nói.
Lãnh Túc trong lòng đã hiểu rõ tâm ý của Tâm Nhi, bất giác hắn đau khổ ngước lên nhìn trời đêm. Ngắm vầng trăng tròn Lãnh Túc phát ra tiếng gầm giận dữ, thanh âm thê thảm như xé nát tim gan, Viên Mộc, Bách Linh, Giới Thiện ở phía bên kia đều rất xúc động, trong ánh mắt như có một tiếng than khẽ. Lãnh Túc tựa hồ đang chất vấn thiên địa - trong nhân gian có thiên lý, có chân tình hay không? Tại sao một tình yêu bất diệt luôn luôn không được dung nạp trong thiên địa.”
Trong tiếng gầm giận dữ, không biết Lãnh Túc lấy hơi sức từ đâu, cả người đột nhiên bắn vọt tới đâm thẳng vào Lãnh Tàn Khuyết. Thừa dịp thân thể Lãnh Túc đụng vào Lãnh Tàn Khuyết làm cho hắn không để ý, Lãnh Túc liền đoạt lại Tâm Nhi đồng thời dựa vào lực phản chấn bắn tung ra rơi thẳng vào trong Ánh Nguyệt tỉnh cách đó vài thước. Giây phút này dẫu có chết, hắn cũng muốn chết chung với Tâm Nhi.”
Thần sắc lộ vẻ tức giận, Lãnh Tàn Khuyết âm trầm nói:”
- Các ngươi muốn chết, vậy có hỏi qua ta chưa? Hôm nay nếu không nói ra nơi hạ lạc của vật đó thì các ngươi dù muốn chết cũng không được.”
Hai tay cùng xuất ra, nắm chặt hai thân thể đang rơi nhanh xuống giếng kéo ngược trở lại. Lạnh lùng nhìn Lãnh Túc, tay phải Lãnh Tàn Khuyết vừa dụng lực phát một khối hắc sắc ma khí đánh nát tay trái Lãnh Túc hóa thành một vùng huyết vụ trôi dạt trong không khí.”
Thấy thủ đoạn hung tàn của Lãnh Tàn Khuyết, Giới Thiện khẽ niệm một câu phật pháp và đề tụ toàn bộ chân nguyên còn lại, phật châu trong tay tỏa ra kim quang nhàn nhạt đánh thẳng vào bối tâm Lãnh Tàn Khuyết. Phật châu vừa xuất, trên mặt Giới Thiện lộ vẻ kiên định, lăng không bàn tọa thành hình phật đà bảo tướng trang nghiêm, toàn thân kim quang lóe sáng nhanh chóng tiếp cận Lãnh Tàn khuyết. Phật quang chí đại chí thánh, là khắc tinh của tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian.”
Giới Thiện cảm động vì Lãnh Túc và Tâm Nhi nên dù đang bị trọng thương vẫn không do dự thi triển Phật Quang Phổ Chiếu, dốc hết tâm lực để làm một điều gì đó cho hai người si tình này. Nhìn Giới Thiện, Viên Mộc than khẽ, trên mặt tỏ ý khen ngợi và khâm phục.”
Đang muốn tiếp tục thi triển thủ đoạn ác độc nhằm bức Lãnh Túc nói ra nơi hạ lạc của Ma Long châu, Lãnh Tàn Khuyết đột nhiên phát giác có người đang đến gần nên nhanh chóng xoay người lạnh lẽo nhìn Giới Thiện. Cảm nhận được sự uy hiếp của phật quang, Lãnh Tàn Khuyết hét lên giận dữ, một mặt phát ra 'Tâm Dục Vô Ngân' pháp quyết, một mặt vung quyền công kích một đòn. Giữa không trung hắc sắc quyền ảnh kèm theo ma khí kinh người đánh vào ngực Giới Thiện cực nhanh. Hắc sắc quyền ảnh cùng kim sắc phật quang quanh thân Giới Thiện va chạm, vì tính chất hai bên tương phản, khí tức đối lập tức thì phát sinh tiếng nổ rất lớn.”
Một tiếng quát giận dữ cùng một tiếng kêu bi thảm vang lên, song phương va chạm trên không rồi mỗi bên đều bật lui về sau. Khác biệt ở chỗ, Giới Thiện thân thể trọng thương vẫn cố gắng thi triển phật quang, tuy đối với Lãnh Tàn Khuyết có phần khắc chế nhưng chân nguyên không đủ nên bị quyền kình cường đại ghê gớm đánh trọng thương lần nữa. Còn Lãnh Tàn Khuyết vì chịu thiệt dưới phật quang của Giới Thiện, gương mặt tràn ngập sự phẫn nộ lùi về sau né tránh.”
Đứng dưới cây đại thụ, Viên Mộc đang suy nghĩ về cái tên Ma Long châu thốt ra từ miệng Lãnh Tàn Khuyết. Nhớ lại trước khi gặp Bách Linh, chàng ta đã nghe một câu 'ma long xuất, nại hà hiện, huyền thiên giám, nhiễm trần duyên' từ miệng hai người tiều phu. Lẽ nào - ma long xuất là nói đến Ma Long châu này chăng? Nếu nói như vậy còn lại nại hà hiện và huyền thiên giám ám chỉ điều gì?
Nhận thấy khí lưu trong không trung có sự khác lạ, Viên Mộc ngẩng đầu nhìn lên vừa hay thấy cảnh Giới Thiện bị văng ra. Nhìn lướt qua hướng Giới Thiện bay, có một cây đại thụ im lìm như đứng đó chờ hắn rớt xuống. Viên Mộc thần sắc có vẻ nghi hoặc, ánh mắt chuyển biến nhanh chóng, hiển nhiên đang suy nghĩ một việc quan trọng. Viên Mộc khẽ lắc đầu than, vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung đỡ lấy Giới Thiện.”
Thần sắc có chút ngạc nhiên, Giới Thiện hoàn toàn không ngờ lúc này lại có người đỡ hắn. Sau khi há miệng khạc ra một ngụm máu, ánh mắt ảm đạm của Giới Thiện nhìn Viên Mộc, gương mặt hắn lộ vẻ bất ngờ. Giới Thiện kinh ngạc kêu lên:”
- Là ngươi! Làm thế nào ngươi lại ở đây, sao ta không lưu tâm đến ngươi nhỉ?”
Nhẹ nhàng đặt Giới Thiện dưới cây đại thụ, Viên Mộc thản nhiên đáp:”
- Ta luôn luôn ở đây, chỉ là ngươi không chú ý. Hãy nghỉ ngơi một chút đi, ta đến gặp Lãnh Tàn Khuyết.”
Dứt lời cả người chàng ta biến mất, xuất hiện ngay bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh lạnh lùng nhìn Lãnh Tàn Khuyết.”
Phía xa Bách Linh nhìn theo bóng dáng Viên Mộc, gương mặt mỹ lệ mỉm cười hết sức thần bí tựa như ám chỉ điều gì, đáng tiếc cái gã Viên Mộc lại không thể phát hiện được.”
Lãnh Tàn Khuyết hờ hững nhìn Viên Mộc ánh mắt có chút cảnh giác, có lẽ việc Viên Mộc vô thanh vô tức xuất hiện khiến trong lòng hắn ý thức được việc này có điều gì đó không bình thường. Nhìn qua cuộc chiến giữa Văn Bất Danh và Tam tôn chủ, Văn Bất Danh đã bị Tam tôn chủ dồn ép khí tức thu lại rất nhanh, đang toàn lực phòng ngự không còn sức phản kháng.”
Ánh mắt chuyển động, trên mặt Lãnh Tàn Khuyết xuất hiện nụ cười âm hiểm mở miệng nói:”
- Ngươi tự tìm đến cái chết, đừng trách ta ác độc.”
Vừa dứt lời, hắn phát động Tinh thần dị lực vô ảnh vô hình nhằm vào Viên Mộc công kích.”
Thờ ơ nhìn lướt qua hắn, mục quang của Viên Mộc chuyển sang Lãnh Túc và Tâm Nhân. Nhìn đôi tình nhân Ma vực, ánh mắt Viên Mộc lộ vẻ cổ quái, hữu thủ khẽ động một luồng chân khí nhu hòa nhẹ nhàng quấn lấy hai thân thể đưa họ đến miệng giếng Ánh Nguyệt tỉnh. Thấy hai người quay đầu lại, Viên Mộc khẽ gật đầu như biểu lộ sự chúc phúc, sau đó mục quang chàng ta chuyển sang Lãnh Tàn Khuyết.”
Cảm nhận pháp quyết 'Tâm Dục Vô Ngân' của Lãnh Tàn Khuyết rất thâm hậu, Viên Mộc bất giác cười lạnh, một cỗ khí thế hào hùng và quỷ dị nhanh chóng tràn ngập xung quanh Ánh Nguyệt tỉnh.”
Kêu lên kinh hãi, Lãnh Tàn Khuyết hoảng hốt lùi về một trượng, ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng ta. Phía đằng xa, Triển Ngọc đang trọng thương nhìn Viên Mộc ánh mắt trông rất cổ quái, sự thù hận hiện lên rõ ràng.”
Lúc Lãnh Tàn Khuyết định mở miệng, Viên Mộc liền quay đầu nhìn lại nơi mình đứng ban nãy, ở đó vô thanh vô tức xuất hiện một người đang hờ hững nhìn những người hiện diện trong rừng. Nhìn gương mặt anh tuấn lạnh nhạt và thanh đại đao cổ quái quỷ dị, trong mắt Viên Mộc xuất hiện một nụ cười nhạt, không thể ngờ rằng có thể gặp hắn ta ở đây.”
Bách Linh nhìn thần bí nhân đột nhiên xuất hiện, trong ánh mắt có một tia kinh hãi như phát hiện điều gì. Còn thần bí nhân phát hiện Bách Linh nhìn mình, trong ánh mắt thấp thoáng tia kinh dị. Thần bí nhân không nói gì nhìn lướt qua Ánh Nguyệt tỉnh, mục quang dừng lại nơi Tam tôn chủ Ma vực, thần sắc có ba phần kỳ dị.”
Bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh, Lãnh Túc cùng Tâm Nhi đã bò tới miệng giếng đang chuyên tâm nhìn vào trong đó. Hai người tay nắm chặt tay, hai trái tim đã hòa vào làm một thành tâm nhìn vào Ánh Nguyệt tỉnh, hy vọng có thể thấy được hình bóng của người mình yêu thương trong giếng. Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ nước giếng lấp lánh tam sắc quang mang, họ chỉ thấy bóng trăng tròn lay động lặng lẽ phản chiếu dưới đáy giếng.
Khẽ ngước đầu nhìn trăng tròn trên trời, một chút tuyệt vọng xuất hiện trong mắt Lãnh Túc. Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết miễn là người hữu tình, người si tình mới có thể nhìn người mình yêu nhất trong đời, nhưng tại sao trong khoảnh khắc này Lãnh Túc lại không thể nhìn thấy? Là hắn chưa đủ si tình hay là hắn không có duyên phận? Không có một lời, một câu nói, Lãnh Túc chỉ lặng yên nhìn vành trăng sáng, trong mắt rơi xuống hai dòng lệ ngầm than thở, là ai ở phương xa khóc thầm?”
Nở nụ cười ôn nhu, Tâm Nhi khẽ nói:”
- Túc, chàng đừng nên đau lòng, không phải chúng ta đang ở bên nhau sao? Tuy trải qua vô số kiếp nạn nhưng cuối cùng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, điều đó cũng đủ vui mừng rồi. Tuy phải nói lời giã biệt thế giới này nhưng đối với chúng ta đó là hồi ức nên có, đó là việc đáng mừng. Bởi vì ở một thế giới khác chúng ta sẽ không phải chia ly, không phải rơi nước mắt nữa. Việc này tốt biết bao, ở đó có những ngọn núi, có những dòng sông, có nhiều ngọn gió, có vô vàn cảnh đẹp, ngoài chúng ta ra còn có thiên địa. Đó là thế giới của hai chúng ta, an tĩnh tường hòa, không còn thống khổ, không có máu rơi.”
Lời nói nhẹ nhàng tựa như lời trong mộng, lại giống như lời thì thầm. Tuy thế chúng lại vô tình làm xúc động hai tâm linh.”
Trên gương mặt tang thương tái nhợt sắp chết hiện lên một tia hy vọng và trông mong, Lãnh Túc nhìn Tâm Nhi dịu dàng nói:”
- Tâm Nhi, nàng đừng lo, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Giờ ta phải đi trước một bước, nàng hãy nhớ đừng quên là bất kể đời nào, kiếp nào, ở nơi tương phùng ta luôn chờ đợi nàng. Tương phùng xứ, lai thời lộ, kiếp này duyên đã tận, kiếp sau duyên tiếp tục! Nơi đây đã không xuất hiện Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết, vậy để chúng ta dùng tình yêu cả đời bổ khuyết phần còn thiếu của Tình Thiên. Hy vọng tất cả những đôi tình nhân hậu thế đều có thể tình mãn viên nguyệt, mỹ mãn nhân gian.”
Nhìn người con gái hắn yêu nhất trong đời lần cuối, ánh mắt Lãnh Túc dần dần ảm đạm, trên mặt từng dòng lệ tuôn rơi nhỏ xuống Ánh Nguyệt tỉnh. Hai tay hắn trở nên vô lực, nghiêng đầu nở nụ cười đau khổ, cả thân thể hắn thuận theo trọng tâm dồn về phía trước nhẹ nhàng rơi vào Ánh Nguyệt tỉnh. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt không còn sáng lên nữa, nụ cười vĩnh viễn giữ lại, và như thế một người si tình của Ma vực chỉ vì một tâm nguyện cuối cùng táng thân trong Ánh Nguyệt tỉnh.”
Mục quang nhìn theo Lãnh Túc đang rơi xuống, trên mặt Tâm Nhi hiện lên vẻ bình tĩnh và yên bình khẽ nói:”
- Đừng sợ, thiếp lập tức đi cùng chàng. Từ giờ về sau, không ai có thể chia cách chúng ta nữa, bởi vì ở phương trời đó chỉ có thiếp và chàng.”
Khi Tâm Nhi định nhảy vào Ánh Nguyệt tỉnh đột nhiên nghĩ đến điều gì, bất giác quay đầu nhìn Viên Mộc trong ánh mắt chất chứa lời cảm kích.”
Lãnh Tàn Khuyết đang toàn lực giao chiến với Viên Mộc, muốn đánh lui chàng ta để đến bờ giếng túm lấy Lãnh Túc tra hỏi nơi cất giấu Ma Long châu. Nhưng Viên Mộc lại hiểu rất rõ tâm tư của hắn, toàn thân bố trí phòng ngự nghiêm mật không cho hắn một chút cơ hội. Đồng thời, mỗi khi tay của Viên Mộc điểm vào Lãnh Tàn Khuyết, hắn đều phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh khủng, cấp tốc tránh né như gặp phải vật gì đó vô cùng đáng sợ. Còn Tinh thần dị lực bá đạo của Lãnh Tàn Khuyết vừa tiếp cận Viên Mộc liền tự động tan biến, điều này làm hắn vừa kinh sợ vừa giận dữ hoàn toàn không dám tin vào vào mắt mình.
Bên kia, khi Tam tôn chủ phát hiện ra Lãnh Túc nhảy vào giếng tự tuyệt liền hết sức phẫn nộ, toàn thân hắc sắc quang hoa bạo phát khiến Văn Bất Danh đang toàn lực cản trở bị trọng thương bắn tung ra ngoài. Hắc sắc quang hoa lóe lên, Tam tôn chủ chợt xuất hiện bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh túm lấy Tâm Nhi.
Ánh mắt của thần bí nhân lạnh lẽo như đâm xuyên qua hắc sắc ma diễm chiếu thẳng vào trên mặt Triển Ngọc, hắn 'hừ' lạnh một tiếng và bắn kèm theo cỗ hàn lưu vô hình xé nát y phục toàn thân của Triển Ngọc, phá vỡ huyết quản làm cho máu tươi bắn tung tóe.”
Tay trái thần bí nhân hờ hững vung lên, luồng khói đen dưới sự điều khiển của hắn hóa thành đạo kiếm mang rất mạnh đâm thủng trái tim Bạch Trường Tùng, một dòng máu tươi từ thân thể Bạch Trường Tùng bắn vọt ra bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh. Cùng lúc đó tay phải hắn đảo lộn, đề khởi hai cỗ kình lực một chính một phản chuyển động đan xen với lực ly tâm xoáy tròn đập vào Giới Thiện.”
Trúng chưởng, Triển Ngọc văng ra ba trượng kêu lên thảm thiết, cả người lộn nhào xuống đất không đứng dậy nổi. Còn thân thể Bạch Trường Tùng dưới sức mạnh dữ dội nên bị bay tuốt vào rừng sâu không còn thấy động tĩnh. Giới Thiện do tư tâm không lớn, khi bị thần bí nhân công kích ngược lại nên đến phút cuối cũng tạo được sự phòng ngự yếu ớt bảo vệ các bộ vị trọng yếu toàn thân.
Sau khi đánh bay ba người xung quanh Lãnh Túc, thần bí nhân nhìn qua Văn Bất Danh miệng phát ra tiếng cười âm hiểm và xuất một đạo Tinh thần lực khủng khiếp kích vào thân thể hắn. Bị kịch trúng, quang hoa quanh thân Văn Bất Danh mờ đi, sau khi thân thể rung lên kịch liệt hai lần lập tức tách khỏi Lãnh Tàn Khuyết nghiêng mình né ra xa vài thước. Kinh hãi nhìn thần bí nhân, trong lòng Văn Bất Danh chợt dâng lên dự cảm bất tường, hắn không hiểu vì sao lại xuất hiện việc này.”
Thần bí nhân sau khi giải cứu Lãnh Tàn Khuyết, mục quang chăm chú nhìn Lãnh Túc âm trầm hỏi:”
- Tàn Khuyết, ngươi đã hỏi ra được vật đó ở đâu chưa? Bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải lấy được nó.”
Lãnh Tàn Khuyết hạ giọng đáp:”
- Bẩm Tam tôn chủ, thuộc hạ sắp sửa tra hỏi thì bị tên đáng ghét của Hạo Thiên phủ tấn công, bởi vậy tạm thời chưa thu được tin tức. Hơn nữa Lãnh Túc rất cứng đầu, sợ rằng không dễ dàng hỏi hắn được.”
- Đồ vô dụng! Có chuyện cỏn con thế lo liệu cũng không xong. Với tình hình hiện tại của bọn chúng mà ngươi không thể hỏi ra được, như vậy thì dùng ngươi vào việc gì? Bây giờ ta ngăn chặn tất cả những kẻ nào đến gần, việc tra vấn giao cho ngươi làm. Tốt nhất đừng khiến ta thất vọng, nếu không hậu quả ra sao chắc ngươi cũng biết.”
Thân thể chấn động, Lãnh Tàn Khuyết run sợ đáp:”
- Thuộc hạ sẽ cố hết sức hoàn thành, hy vọng sẽ làm Tam tôn chủ hài lòng. Lời vừa dứt, hắn nhằm hướng Lãnh Túc cùng Tâm Nhi đi tới.”
Nhìn Lãnh Tàn Khuyết đang bước tới gần, trong ánh mắt Lãnh Túc thoáng hiện chút tiếc nuối, giống như cái nhìn cuối cùng dường như cả đời chưa từng gặp qua. Mục quang quét qua thần bí nhân, Lãnh Túc cất tiếng nói với Tâm Nhi:”
- Thời gian không còn nhiều nữa, có lẽ chúng ta không thể nhìn thấy trăng tròn trong giếng, nhưng ta tin nhất định nơi đó có hình bóng chúng ta. Tâm Nhi, đã đến lúc phải rời bỏ thế gian này rồi, kiếp này đi theo ta chịu khổ nàng có hối hận không?”
Tâm Nhi lắc đầu nhè nhẹ, rất bình tĩnh khẽ đáp:”
- Không, thiếp rất hạnh phúc!”
Không một lời thừa thãi, ánh mắt hai người giao nhau như tạo lập nên mối liên hệ bền chặt không thể tách rời. Khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đã trở thành hồi ức của hai người và vĩnh viễn lưu lại trong tim!”
Lãnh Tàn Khuyết túm chặt ngực Lãnh Túc, giọng gay gắt:”
- Bây giờ ta hỏi lại ngươi lần nữa, vật đó ngươi giấu ở đâu? Chỉ cần ngươi nói ra ta sẽ thả hai người bọn ngươi, ngoài ra còn chữa trị thương thế cho các ngươi. Thế nào? Điều kiện như vậy chỉ trong mơ mới có. Có thể ngươi không sợ chết, nhưng không lẽ ngươi không sợ nàng ta chết sao? Ngươi đã biết nàng ta theo ngươi chịu khổ, giờ có cơ hội thoát khỏi khổ nạn ngươi có nguyện ý cho nàng ta hy vọng sống sót không?”
Ánh mắt Lãnh Túc hơi biến đổi im lặng nhìn Tâm Nhi, trong lòng hắn đang đứng trước một lựa chọn khó khăn. Lời của Lãnh Tàn Khuyết tất nhiên không hẳn là thật nhưng đó lại là hy vọng duy nhất của hắn, không cần biết là thật hay giả đều có thể đánh cược một phen, nếu bỏ qua sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.”
Dường như đoán được tâm ý của Lãnh Túc ánh mắt Tâm Nhi có vẻ tươi cười, nàng bình tĩnh đáp:
- Chúng ta đã không có cơ hội để sống trong thế giới này, nhưng chắc có một thế giới khác chúng ta sẽ thích ứng. Chàng từng tiếp xúc với hắn nhiều lần, lời hắn nói thật hư ra sao lẽ nào chàng không biết? Với lại vật đó mà rơi vào tay bọn chúng thì hậu quả rất khủng khiếp và sẽ nguy hại cho cả thế gian. Chàng đừng nên thỏa hiệp, trong tim đã không có ham muốn tự nhiên mọi chuyện sẽ tùy tâm thôi.”
Nghe xong lời của Tâm Nhi, Lãnh Túc khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn về phía Ánh Nguyệt tỉnh, mở miệng nói:”
- Kiếp sau nàng hãy nhớ rằng tình yêu của ta dành cho nàng sẽ luôn gắn với Ánh Nguyệt tỉnh này. Bây giờ ta đi trước một bước, ta đã trông thấy cánh cổng của thiên đường rồi. Hãy nhớ, ta sẽ đợi nàng ở thiên đường.”
Trên khuôn mặt tái nhợt như sắp chết của Tâm Nhi nở nụ một cười ôn nhu và có chút yên tâm. Cuộc đời này cuối cùng đến hồi kết, chắc nàng cũng nên buông tay thôi. Bình thản nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, những giọt lệ long lanh xuất hiện trên khóe mắt Tâm Nhi âm thầm lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt. Trong ngọn gió đêm, những giọt lệ long lanh đó chứa đựng bao nhiêu đau khổ, có lẽ có một chút thất ý và có lẽ còn có thêm một chút si mê?”
Bên kia, Viên Mộc đưa mắt nhìn Giới Thiện đang trọng thương, thấy Giới Thiện thương thế tuy nặng nhưng không nguy đến tính mạng, tiện thể chàng ta nhìn sang thần bí nhân. Vừa nhìn thấy người này ánh mắt Viên Mộc lộ vẻ nghiêm túc, sắc mặt trầm hẳn xuống. Bách Linh nhìn Viên Mộc khẽ cất tiếng:”
- Mộc đầu, người vừa đến trông rất thần bí và cũng rất tà dị. Huynh nói xem liệu Văn Bất Danh có thể là đối thủ của hắn không? Nếu huynh không đến giúp đỡ, một mình hắn ta ứng phó sợ rằng nguy mất?”
Khẽ lắc đầu, Viên Mộc hạ giọng trả lời:”
- Người này nghe gọi là Tam tôn chủ, có thể là một cao thủ trong Ma vực, với tu vi của Văn Bất Danh chắc chắn có sự cách biệt. Chỉ là ta không đoán ra chúng muốn tìm vật gì ở Lãnh Túc?”
Văn Bất Danh trầm giọng thốt:”
- Viên Mộc, ta đến ngăn chặn tên Tam tôn chủ này, ngươi dẫn Bách Linh đi xem Ánh Nguyệt tỉnh. Để xem Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết là chân hay giả? Ngoài ra cũng có thể nói là hoàn thành tâm nguyện của đôi tình lữ, coi như làm một điều tốt vậy.”
Dứt lời, toàn thân hắn công lực đề cao tới mức tối đa, cả người hóa thành một đạo liệt diễm cuồn cuộn ngất trời, lượn tròn quanh thần bí nhân tạo thành một vòng huyết sắc hồng liên chói mắt.”
Viên Mộc nhìn qua Giới Thiện hơi suy nghĩ, cuối cùng vẫn đứng nguyên tại vị trí không chút động đậy. Lúc này, Lãnh Tàn Khuyết thấy Lãnh Túc không muốn mở miệng nói ra hạ lạc vật đó nên trong lòng rất tức giận nắm chặt tóc Tâm Nhi, lòng bàn tay lóe sáng một khối hắc sắc quang cầu tà ác, điên cuồng tấn công thần kinh đại não của Tâm Nhi.”
Nhìn vẻ mặt thống khổ thê thảm của Tâm Nhi, Lãnh Tàn Khuyết giận dữ quát lên:”
Lãnh Túc, lần cuối cùng ta hỏi ngươi, vật đó giấu ở đâu? Ngươi chỉ cần nói nơi hạ lạc của Ma Long châu ta sẽ lập tức thả các ngươi quyết không nuốt lời. Hừ, nói mau, xem tình hình của nàng ta chắc chẳng chịu được lâu, đợi đến khi ngươi muốn nói thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi.”
Lãnh Túc nhìn vẻ thống khổ của Tâm Nhi cười buồn bã, ánh mắt hiện lên vẻ bất lực và chỉ biết buông tiếng thở dài. Đôi môi hơi run run, trong mắt Lãnh Túc lệ quang nhạt nhòa như muốn mở miệng nói ra nơi giấu Ma Long Châu để Tâm Nhi không phải chịu khổ. Nhưng khi hắn nhìn về phía Tâm Nhi, dù nét mặt đau đớn nhưng đôi mắt nàng lại có vẻ nhu hòa tựa hồ muốn bày tỏ với hắn là - đừng có nói.
Lãnh Túc trong lòng đã hiểu rõ tâm ý của Tâm Nhi, bất giác hắn đau khổ ngước lên nhìn trời đêm. Ngắm vầng trăng tròn Lãnh Túc phát ra tiếng gầm giận dữ, thanh âm thê thảm như xé nát tim gan, Viên Mộc, Bách Linh, Giới Thiện ở phía bên kia đều rất xúc động, trong ánh mắt như có một tiếng than khẽ. Lãnh Túc tựa hồ đang chất vấn thiên địa - trong nhân gian có thiên lý, có chân tình hay không? Tại sao một tình yêu bất diệt luôn luôn không được dung nạp trong thiên địa.”
Trong tiếng gầm giận dữ, không biết Lãnh Túc lấy hơi sức từ đâu, cả người đột nhiên bắn vọt tới đâm thẳng vào Lãnh Tàn Khuyết. Thừa dịp thân thể Lãnh Túc đụng vào Lãnh Tàn Khuyết làm cho hắn không để ý, Lãnh Túc liền đoạt lại Tâm Nhi đồng thời dựa vào lực phản chấn bắn tung ra rơi thẳng vào trong Ánh Nguyệt tỉnh cách đó vài thước. Giây phút này dẫu có chết, hắn cũng muốn chết chung với Tâm Nhi.”
Thần sắc lộ vẻ tức giận, Lãnh Tàn Khuyết âm trầm nói:”
- Các ngươi muốn chết, vậy có hỏi qua ta chưa? Hôm nay nếu không nói ra nơi hạ lạc của vật đó thì các ngươi dù muốn chết cũng không được.”
Hai tay cùng xuất ra, nắm chặt hai thân thể đang rơi nhanh xuống giếng kéo ngược trở lại. Lạnh lùng nhìn Lãnh Túc, tay phải Lãnh Tàn Khuyết vừa dụng lực phát một khối hắc sắc ma khí đánh nát tay trái Lãnh Túc hóa thành một vùng huyết vụ trôi dạt trong không khí.”
Thấy thủ đoạn hung tàn của Lãnh Tàn Khuyết, Giới Thiện khẽ niệm một câu phật pháp và đề tụ toàn bộ chân nguyên còn lại, phật châu trong tay tỏa ra kim quang nhàn nhạt đánh thẳng vào bối tâm Lãnh Tàn Khuyết. Phật châu vừa xuất, trên mặt Giới Thiện lộ vẻ kiên định, lăng không bàn tọa thành hình phật đà bảo tướng trang nghiêm, toàn thân kim quang lóe sáng nhanh chóng tiếp cận Lãnh Tàn khuyết. Phật quang chí đại chí thánh, là khắc tinh của tất cả yêu ma quỷ quái trên thế gian.”
Giới Thiện cảm động vì Lãnh Túc và Tâm Nhi nên dù đang bị trọng thương vẫn không do dự thi triển Phật Quang Phổ Chiếu, dốc hết tâm lực để làm một điều gì đó cho hai người si tình này. Nhìn Giới Thiện, Viên Mộc than khẽ, trên mặt tỏ ý khen ngợi và khâm phục.”
Đang muốn tiếp tục thi triển thủ đoạn ác độc nhằm bức Lãnh Túc nói ra nơi hạ lạc của Ma Long châu, Lãnh Tàn Khuyết đột nhiên phát giác có người đang đến gần nên nhanh chóng xoay người lạnh lẽo nhìn Giới Thiện. Cảm nhận được sự uy hiếp của phật quang, Lãnh Tàn Khuyết hét lên giận dữ, một mặt phát ra 'Tâm Dục Vô Ngân' pháp quyết, một mặt vung quyền công kích một đòn. Giữa không trung hắc sắc quyền ảnh kèm theo ma khí kinh người đánh vào ngực Giới Thiện cực nhanh. Hắc sắc quyền ảnh cùng kim sắc phật quang quanh thân Giới Thiện va chạm, vì tính chất hai bên tương phản, khí tức đối lập tức thì phát sinh tiếng nổ rất lớn.”
Một tiếng quát giận dữ cùng một tiếng kêu bi thảm vang lên, song phương va chạm trên không rồi mỗi bên đều bật lui về sau. Khác biệt ở chỗ, Giới Thiện thân thể trọng thương vẫn cố gắng thi triển phật quang, tuy đối với Lãnh Tàn Khuyết có phần khắc chế nhưng chân nguyên không đủ nên bị quyền kình cường đại ghê gớm đánh trọng thương lần nữa. Còn Lãnh Tàn Khuyết vì chịu thiệt dưới phật quang của Giới Thiện, gương mặt tràn ngập sự phẫn nộ lùi về sau né tránh.”
Đứng dưới cây đại thụ, Viên Mộc đang suy nghĩ về cái tên Ma Long châu thốt ra từ miệng Lãnh Tàn Khuyết. Nhớ lại trước khi gặp Bách Linh, chàng ta đã nghe một câu 'ma long xuất, nại hà hiện, huyền thiên giám, nhiễm trần duyên' từ miệng hai người tiều phu. Lẽ nào - ma long xuất là nói đến Ma Long châu này chăng? Nếu nói như vậy còn lại nại hà hiện và huyền thiên giám ám chỉ điều gì?
Nhận thấy khí lưu trong không trung có sự khác lạ, Viên Mộc ngẩng đầu nhìn lên vừa hay thấy cảnh Giới Thiện bị văng ra. Nhìn lướt qua hướng Giới Thiện bay, có một cây đại thụ im lìm như đứng đó chờ hắn rớt xuống. Viên Mộc thần sắc có vẻ nghi hoặc, ánh mắt chuyển biến nhanh chóng, hiển nhiên đang suy nghĩ một việc quan trọng. Viên Mộc khẽ lắc đầu than, vô thanh vô tức xuất hiện giữa không trung đỡ lấy Giới Thiện.”
Thần sắc có chút ngạc nhiên, Giới Thiện hoàn toàn không ngờ lúc này lại có người đỡ hắn. Sau khi há miệng khạc ra một ngụm máu, ánh mắt ảm đạm của Giới Thiện nhìn Viên Mộc, gương mặt hắn lộ vẻ bất ngờ. Giới Thiện kinh ngạc kêu lên:”
- Là ngươi! Làm thế nào ngươi lại ở đây, sao ta không lưu tâm đến ngươi nhỉ?”
Nhẹ nhàng đặt Giới Thiện dưới cây đại thụ, Viên Mộc thản nhiên đáp:”
- Ta luôn luôn ở đây, chỉ là ngươi không chú ý. Hãy nghỉ ngơi một chút đi, ta đến gặp Lãnh Tàn Khuyết.”
Dứt lời cả người chàng ta biến mất, xuất hiện ngay bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh lạnh lùng nhìn Lãnh Tàn Khuyết.”
Phía xa Bách Linh nhìn theo bóng dáng Viên Mộc, gương mặt mỹ lệ mỉm cười hết sức thần bí tựa như ám chỉ điều gì, đáng tiếc cái gã Viên Mộc lại không thể phát hiện được.”
Lãnh Tàn Khuyết hờ hững nhìn Viên Mộc ánh mắt có chút cảnh giác, có lẽ việc Viên Mộc vô thanh vô tức xuất hiện khiến trong lòng hắn ý thức được việc này có điều gì đó không bình thường. Nhìn qua cuộc chiến giữa Văn Bất Danh và Tam tôn chủ, Văn Bất Danh đã bị Tam tôn chủ dồn ép khí tức thu lại rất nhanh, đang toàn lực phòng ngự không còn sức phản kháng.”
Ánh mắt chuyển động, trên mặt Lãnh Tàn Khuyết xuất hiện nụ cười âm hiểm mở miệng nói:”
- Ngươi tự tìm đến cái chết, đừng trách ta ác độc.”
Vừa dứt lời, hắn phát động Tinh thần dị lực vô ảnh vô hình nhằm vào Viên Mộc công kích.”
Thờ ơ nhìn lướt qua hắn, mục quang của Viên Mộc chuyển sang Lãnh Túc và Tâm Nhân. Nhìn đôi tình nhân Ma vực, ánh mắt Viên Mộc lộ vẻ cổ quái, hữu thủ khẽ động một luồng chân khí nhu hòa nhẹ nhàng quấn lấy hai thân thể đưa họ đến miệng giếng Ánh Nguyệt tỉnh. Thấy hai người quay đầu lại, Viên Mộc khẽ gật đầu như biểu lộ sự chúc phúc, sau đó mục quang chàng ta chuyển sang Lãnh Tàn Khuyết.”
Cảm nhận pháp quyết 'Tâm Dục Vô Ngân' của Lãnh Tàn Khuyết rất thâm hậu, Viên Mộc bất giác cười lạnh, một cỗ khí thế hào hùng và quỷ dị nhanh chóng tràn ngập xung quanh Ánh Nguyệt tỉnh.”
Kêu lên kinh hãi, Lãnh Tàn Khuyết hoảng hốt lùi về một trượng, ánh mắt nghi ngờ nhìn chàng ta. Phía đằng xa, Triển Ngọc đang trọng thương nhìn Viên Mộc ánh mắt trông rất cổ quái, sự thù hận hiện lên rõ ràng.”
Lúc Lãnh Tàn Khuyết định mở miệng, Viên Mộc liền quay đầu nhìn lại nơi mình đứng ban nãy, ở đó vô thanh vô tức xuất hiện một người đang hờ hững nhìn những người hiện diện trong rừng. Nhìn gương mặt anh tuấn lạnh nhạt và thanh đại đao cổ quái quỷ dị, trong mắt Viên Mộc xuất hiện một nụ cười nhạt, không thể ngờ rằng có thể gặp hắn ta ở đây.”
Bách Linh nhìn thần bí nhân đột nhiên xuất hiện, trong ánh mắt có một tia kinh hãi như phát hiện điều gì. Còn thần bí nhân phát hiện Bách Linh nhìn mình, trong ánh mắt thấp thoáng tia kinh dị. Thần bí nhân không nói gì nhìn lướt qua Ánh Nguyệt tỉnh, mục quang dừng lại nơi Tam tôn chủ Ma vực, thần sắc có ba phần kỳ dị.”
Bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh, Lãnh Túc cùng Tâm Nhi đã bò tới miệng giếng đang chuyên tâm nhìn vào trong đó. Hai người tay nắm chặt tay, hai trái tim đã hòa vào làm một thành tâm nhìn vào Ánh Nguyệt tỉnh, hy vọng có thể thấy được hình bóng của người mình yêu thương trong giếng. Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ nước giếng lấp lánh tam sắc quang mang, họ chỉ thấy bóng trăng tròn lay động lặng lẽ phản chiếu dưới đáy giếng.
Khẽ ngước đầu nhìn trăng tròn trên trời, một chút tuyệt vọng xuất hiện trong mắt Lãnh Túc. Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết miễn là người hữu tình, người si tình mới có thể nhìn người mình yêu nhất trong đời, nhưng tại sao trong khoảnh khắc này Lãnh Túc lại không thể nhìn thấy? Là hắn chưa đủ si tình hay là hắn không có duyên phận? Không có một lời, một câu nói, Lãnh Túc chỉ lặng yên nhìn vành trăng sáng, trong mắt rơi xuống hai dòng lệ ngầm than thở, là ai ở phương xa khóc thầm?”
Nở nụ cười ôn nhu, Tâm Nhi khẽ nói:”
- Túc, chàng đừng nên đau lòng, không phải chúng ta đang ở bên nhau sao? Tuy trải qua vô số kiếp nạn nhưng cuối cùng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, điều đó cũng đủ vui mừng rồi. Tuy phải nói lời giã biệt thế giới này nhưng đối với chúng ta đó là hồi ức nên có, đó là việc đáng mừng. Bởi vì ở một thế giới khác chúng ta sẽ không phải chia ly, không phải rơi nước mắt nữa. Việc này tốt biết bao, ở đó có những ngọn núi, có những dòng sông, có nhiều ngọn gió, có vô vàn cảnh đẹp, ngoài chúng ta ra còn có thiên địa. Đó là thế giới của hai chúng ta, an tĩnh tường hòa, không còn thống khổ, không có máu rơi.”
Lời nói nhẹ nhàng tựa như lời trong mộng, lại giống như lời thì thầm. Tuy thế chúng lại vô tình làm xúc động hai tâm linh.”
Trên gương mặt tang thương tái nhợt sắp chết hiện lên một tia hy vọng và trông mong, Lãnh Túc nhìn Tâm Nhi dịu dàng nói:”
- Tâm Nhi, nàng đừng lo, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Giờ ta phải đi trước một bước, nàng hãy nhớ đừng quên là bất kể đời nào, kiếp nào, ở nơi tương phùng ta luôn chờ đợi nàng. Tương phùng xứ, lai thời lộ, kiếp này duyên đã tận, kiếp sau duyên tiếp tục! Nơi đây đã không xuất hiện Tình Thiên Viên Nguyệt trong truyền thuyết, vậy để chúng ta dùng tình yêu cả đời bổ khuyết phần còn thiếu của Tình Thiên. Hy vọng tất cả những đôi tình nhân hậu thế đều có thể tình mãn viên nguyệt, mỹ mãn nhân gian.”
Nhìn người con gái hắn yêu nhất trong đời lần cuối, ánh mắt Lãnh Túc dần dần ảm đạm, trên mặt từng dòng lệ tuôn rơi nhỏ xuống Ánh Nguyệt tỉnh. Hai tay hắn trở nên vô lực, nghiêng đầu nở nụ cười đau khổ, cả thân thể hắn thuận theo trọng tâm dồn về phía trước nhẹ nhàng rơi vào Ánh Nguyệt tỉnh. Trong khoảnh khắc này, ánh mắt không còn sáng lên nữa, nụ cười vĩnh viễn giữ lại, và như thế một người si tình của Ma vực chỉ vì một tâm nguyện cuối cùng táng thân trong Ánh Nguyệt tỉnh.”
Mục quang nhìn theo Lãnh Túc đang rơi xuống, trên mặt Tâm Nhi hiện lên vẻ bình tĩnh và yên bình khẽ nói:”
- Đừng sợ, thiếp lập tức đi cùng chàng. Từ giờ về sau, không ai có thể chia cách chúng ta nữa, bởi vì ở phương trời đó chỉ có thiếp và chàng.”
Khi Tâm Nhi định nhảy vào Ánh Nguyệt tỉnh đột nhiên nghĩ đến điều gì, bất giác quay đầu nhìn Viên Mộc trong ánh mắt chất chứa lời cảm kích.”
Lãnh Tàn Khuyết đang toàn lực giao chiến với Viên Mộc, muốn đánh lui chàng ta để đến bờ giếng túm lấy Lãnh Túc tra hỏi nơi cất giấu Ma Long châu. Nhưng Viên Mộc lại hiểu rất rõ tâm tư của hắn, toàn thân bố trí phòng ngự nghiêm mật không cho hắn một chút cơ hội. Đồng thời, mỗi khi tay của Viên Mộc điểm vào Lãnh Tàn Khuyết, hắn đều phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh khủng, cấp tốc tránh né như gặp phải vật gì đó vô cùng đáng sợ. Còn Tinh thần dị lực bá đạo của Lãnh Tàn Khuyết vừa tiếp cận Viên Mộc liền tự động tan biến, điều này làm hắn vừa kinh sợ vừa giận dữ hoàn toàn không dám tin vào vào mắt mình.
Bên kia, khi Tam tôn chủ phát hiện ra Lãnh Túc nhảy vào giếng tự tuyệt liền hết sức phẫn nộ, toàn thân hắc sắc quang hoa bạo phát khiến Văn Bất Danh đang toàn lực cản trở bị trọng thương bắn tung ra ngoài. Hắc sắc quang hoa lóe lên, Tam tôn chủ chợt xuất hiện bên cạnh Ánh Nguyệt tỉnh túm lấy Tâm Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.