Chương 1017: Vô Trần tầm cừu (Vô Trần báo thù)
Tâm Mộng Vô Ngân
05/08/2014
Hiểu ý của nàng rồi, Văn Bất Danh nói:
- Chuyện này rất có lý, tiếp theo minh chủ phân công nhân thủ thêm.
Trần Ngọc Loan trầm ngâm giây lát cất lời:
- Việc điều tra hành tung của Hắc Sát Hổ Vương giao cho Thiên Mục Phong là thích hợp. Còn phía Văn Bất Danh, ta dự tính để Tư Đồ Thần Phong đi cùng ông, chân nhân thì đi theo tổ của Quy Vô đạo trưởng.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy lại lên tiếng:
- Ý tốt của minh chủ ta xin ghi nhận, hay để ta và Văn đại hiệp đi cùng tốt hơn.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chân nhân đừng nên hiểu lầm, ta làm như vậy chủ yếu là suy xét đến nguy hiểm của chuyến đi lần này. Tư Đồ Thần Phong kiếm thuật kinh người, lại mặc thêm Ma Vương giáp, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng dễ dàng thoát thân.
Quy Vô đạo trưởng bên cạnh khuyên bảo:
- Minh chủ suy xét chu đáo, chân nhân không nên cố chấp.
Hiểu được ý hai người, Càn Nguyên chân nhân thở dài nhè nhẹ, gật đầu đáp:
- Nếu suy nghĩ vì đại cục, ta tự nhiên phải nghe theo phân công của minh chủ.
Thấy mọi việc đã ổn thỏa, Thiên Mục Phong đứng lên nói:
- Lợi dụng thời gian còn sớm ta đi trước một bước, để sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Ngọc Loan đứng lên tiễn, lúc chia tay dặn dò:
- Lên đường cẩn thận, có thời gian quan sát thêm tình hình những mặt khác.
Thiên Mục Phong đáp:
- Ta hiểu, các vị cũng cẩn thận.
Nói rồi bỏ đi ngay.
Đứng yên bất động, Trần Ngọc Loan nhìn lên không trung, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một chút cay đắng.
- Nghĩ điều gì vậy nha đầu?
Không biết Phật Thánh Đạo Tiên đến sau lưng nàng từ khi nào.
- Ta đang nghĩ đến mặt trời ngày xưa khi nào mới có thể xuất hiện rọi chiếu khắp vùng đất.
Âm thanh nhàn nhạt mang theo mấy phần ưu sầu vang vọng trong gió…
Nhìn cảnh tượng tàn phá trước mắt, Kiếm Vô Trần vẻ mặt nghi hoặc tự nói: “Kỳ quái, cao thủ Trừ Ma liên minh nhiều như mây, sao bây giờ ngay cả tổng đàn cũng bị hủy diệt, thật ra nơi này đã phát sinh chuyện gì đây?”
Bên cạnh, Sở Hoài Dương lên tiếng:
- Chỉ phỏng đoán thôi sẽ không có kết quả, hay ngươi hãy đi dò xét tình hình trước một bước, sau đó mới tính toán xem chuyện đó thế nào.
Kiếm Vô Trần gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, trước tiên phải hiểu qua mọi chuyện đã, đi thôi.
Đi theo phía sau Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi đâu?
Kiếm Vô Trần đáp:
- Đi loanh quanh xem thử có thu hoạch được gì không.
Sở Hoài Dương nói:
- Trước đây ngươi vô cùng tự tin, phảng phất mọi thứ đều nắm vững trong lòng bàn tay. Bây giờ tổng đàn của Trừ Ma liên minh đã bị hủy diệt, ngươi lại không có ý kiến gì.
Kiếm Vô Trần an ủi:
- Ngươi đừng gấp. Bây giờ tổng đàn Trừ Ma liên minh đã bị hủy rồi, tất nhiên phát sinh đại sự, vậy chẳng phải đỡ chút công sức cho chúng ta sao. Chỉ cần tin tức này truyền đến tai Lục Vân, hắn chắc chắn lập tức quay về, khi đó ngươi quay về Hải vực không phải có thể thoát khỏi bọn chúng sao?
Sở Hoài Dương đáp:
- Nói như vậy, nhưng ai biết được thật ra đã phát sinh chuyện gì? Nếu Trừ Ma liên minh không còn tồn tại, không có người thông báo cho Lục Vân thì phải làm thế nào đây?
Thấy lão tâm tình kích động nóng nảy, Kiếm Vô Trần nói:
- Đừng như vậy, ngươi trước đây rất bình tĩnh lạnh lùng, bây giờ …
Sở Hoài Dương hừ giọng cắt ngang:
- Bình tĩnh lạnh lùng cái rắm chó, tâm huyết nhiều năm của ta đã bị tiêu hủy, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh lạnh lùng?
Kiếm Vô Trần cười khổ lên tiếng:
- Ngươi kích động cũng vô dụng, hiện nay ngoài trừ việc tiến lên, chúng ta không còn đường lui.
Sở Hoài Dương trừng hắn, một lúc sau mới thở dài, bỏ đi phẫn nộ.
Rời khỏi Phục Long cốc, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương đi lòng vòng xung quanh, kết quả hết một ngày, chuyện tổng đàn Trừ Ma liên minh bị hủy không biết được gì, ngược lại biết một số tin tức khiến Kiếm Vô Trần thất kinh. Thứ nhất, Quỷ vực Sát Huyết Diêm La đã chết, thứ hai, Ma vực bị tiêu diệt, thứ ba, Yêu vực chinh chiến khắp thiên hạ.
Biết được những điều này, Kiếm Vô Trần trong lòng nặng nề, giọng căm hận:
- Quả thật không ngờ Trần Ngọc Loan còn có được mấy phần bản lãnh, tiêu diệt được toàn bộ cao thủ của Quỷ vực và Ma vực.
Sở Hoài Dương nói:
- Theo đó, ngươi muốn đối phó bọn chúng sợ là không đơn giản được.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Bây giờ ta cảm thấy kỳ quái thật, mấy người Trần Ngọc Loan nếu đã có sức mạnh tiêu diệt Quỷ vực và Ma vực thì sao lại bị người ta diệt sạch tổng đàn rồi? Lẽ nào bọn chúng gặp phải Thiên Sát hoặc là nhân vật lợi hại hơn nữa?
Sở Hoài Dương nói:
- Suy đoán của ngươi không sai thì có thể như vậy được chăng?
Kiếm Vô Trần cười âm hiểm nói:
- Nếu như ta suy đoán không lầm, mấy người Trần Ngọc Loan tất nhiên thực lực thương tổn nặng nề. Nếu lúc đó ta lại ra mặt, lập tức có thể tiêu diệt được cô ta. Như vậy không những có thể đả kích được Lục Vân, cũng có thể giúp ta rửa hận được một phần.
Sở Hoài Dương cũng nói:
- Suy nghĩ này không sai, nhưng hiện nay phải nắm vững được tình hình của Trừ Ma liên minh mới có thể phán đoán được.
Kiếm Vô Trần nói:
- Chuyện này không khó, ngày mai chúng ta tiếp tục nghe ngóng chắc chắn có tin tức.
Thấy hắn nói cứng rắn như vậy, Sở Hoài Dương cũng không nhiều lời, đi cùng với hắn biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương tiếp tục tìm hiểu tin tức, kết quả đến giờ trưa, ở trong một khu rừng sâu thẳm trong núi lớn đã phát hiện được tung tích của Liễu Tinh Hồn.
Vừa gặp mặt, Liễu Tinh Hồn rõ ràng rất cao hứng, kéo tay Kiếm Vô Trần quan tâm hỏi lại:
- Vô Trần, con chạy đi nơi nào hại ta mãi lo lắng cho con.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Đi Nam hải một chuyến, sao ông không đợi ta ở Thái Huyền sơn?
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Tình thế nhân gian biến chuyển ngàn vạn, ta vốn ở tại Thái Huyền sơn, sau đó cao thủ Yêu vực quét qua thiên hạ, ta bị ép không cách nào khác đành phải bỏ đi. Bây giờ con quay về rồi, ta không còn phải sợ nữa.
Nghe vậy thở dài, Kiếm Vô Trần lên tiếng:
- Được rồi, từ nay về sau cứ ở bên ta. Đi thôi.
Rời khỏi núi lớn, Liễu Tinh Hồn hỏi:
- Vô Trần, chúng ta đi đâu đây?
Kiếm Vô Trần đáp:
- Đi thăm dò một chuyến xem tình hình của Trừ Ma liên minh thế nào.
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Chuyện nay ta biết rồi, tổng đàn của bọn chúng đã bị hủy, hiện nay tạm thời co thân ở trong một sơn cốc, ta dẫn các ngươi đi đến đó.
Kiếm Vô Trần mừng rỡ, vừa bảo lão dẫn đường, vừa hỏi:
- Nếu ông đã biết bọn chúng hiện ở đâu, thế có biết rõ tại sao tổng đàn của bọn chúng bị hủy diệt chăng?
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Chuyện này không quá rõ ràng. Lúc đó ta chỉ cảm ứng được trong trời đất đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức lạ lùng đáng sợ vô cùng, còn lại không biết thế nào cả.
Sở Hoài Dương hỏi:
- Khí tức lạ lùng? Ngươi khẳng định từ đó đến giờ chưa từng thấy qua chăng?
Liễu Tinh Hồn trừng lão, bĩu môi nói:
- Tự nhiên chưa từng gặp, ngươi cho là ta nói chuyện hoang đường chăng?
Sở Hoài Dương không để ý đến, nói với Kiếm Vô Trần:
- Theo ngươi biết, thế gian còn có loại cao thủ như thế chăng?
Kiếm Vô Trần nghĩ qua một lượt, lắc đầu nói:
- Có lẽ có, nhưng tạm thời ta không nghĩ ra được. Thôi, không nói những chuyện đó, đợi gặp được cao thủ Trừ Ma liên minh, mọi việc đều sẽ hiểu rõ thôi, đi.
Nói rồi đột nhiên tăng tốc, lắc mình liền bay đi xa …
Trải qua một đêm tu dưỡng, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh đã khỏi hẳn thương thế, đang cùng với Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Càn Nguyên chân nhân, Dạ Vũ tập họp ở một nơi nói chuyện đùa giỡn.
Lúc này, Trần Ngọc Loan mở miệng hỏi:
- Chuẩn bị xuất chiến đã triển khai thế nào rồi?
Văn Bất Danh đáp:
- Về phía đệ tử liên minh đã an bày thỏa đáng, mỗi tổ nhân số hơn ba trăm, chiếm ba phần thực lực tổng thể của liên minh.
Trần Ngọc Loan nghĩ qua, trầm ngâm một lúc nói:
- Mỗi tổ nhân số giảm bớt một trăm để hạ thấp thương vong.
Văn Bất Danh không có ý gì, Quy Vô đạo trưởng lại lên tiếng:
- Minh chủ, như vậy nguy hiểm tăng thêm, sợ là không ổn lắm.
Trần Ngọc Loan than nhẹ:
- Người nhiều cũng như đi chịu chết, chúng ta chỉ có thể giảm tối đa thương vong.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy thở dài, trầm mặc một lúc.
Lưu Tinh nói:
- Hai quân giao đấu, lạnh lùng tàn khốc là tất yếu, không nên đau thương. Bây giờ … ồ … có hai luồng khí tức đang bay đến.
Mọi người thất kinh, vội vàng phát ra sóng thăm dò, quả nhiên phát hiện được hai luồng khí tức đang bay đến.
- Đó là Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đang bay đến, chúng ta nhanh đi nghênh tiếp họ.
Nói xong Trần Ngọc Loan đứng lên dẫn mọi người rời khỏi nơi đang ở tạm.
Một lúc sau, cửa cốc xuất hiện bóng người, chỉ thấy hai bóng hình nhỏ bé từ xa đến gần, giây lát đã đến trước mặt, đó chính là Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên.
Bay đến đón gặp, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Hai vị khổ cực một chuyến rồi, hành trình có ổn không?
Ân Hồng Tụ đáp:
- Nhờ hồng phúc của minh chủ, có Tà Thần Chu Hỷ đi theo, mọi thứ được tính là thuận lợi. Chỉ cuối cùng tìm được U Linh gian, gặp được U Linh quỷ vương, đạt được hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau với hắn.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Trần Ngọc Loan đợi mọi người chào hỏi qua rồi bảo Ân Hồng Tụ thuật lại một lượt hành trình đi Quỷ vực. Nghe những lời thuật của nàng, Càn Nguyên chân nhân kinh ngạc la lên:
- Té ra Trúc Tiên ngày đó không ngờ lại là U Linh Quỷ vương, quả thật là chuyện không ngờ được.
Phật Thánh Đạo Tiên đáp:
- Trúc Tiên nói không sai, hắn đúng đã trải qua tám lần thiên kiếp, cả đời chính trực không chút tà khí, chính là hạng người thiện lương hiếm thấy ở Quỷ vực.
Đồ Thiên nói:
- Mọi thứ như vậy là tốt, ta còn lo lắng hắn có ý lừa chúng ta, thực hiện kế hoãn binh.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chuyến đi Quỷ vực kết thúc viên mãn, chuyện này đáng mừng. Nhưng đáng tiếc Chu Hỷ bỏ đi, không đi cùng chúng ta đến bước cuối.
Lưu Tinh nói:
- Đây chính định mệnh, không cần phải than thở.
Trần Ngọc Loan gật đầu nhè nhẹ, cảm xúc lên tiếng:
- Đời người thật ra rất kỳ diệu, tụ rồi tan, ly rồi hợp …
Âm thanh dừng lại, Trần Ngọc Loan đột nhiên nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía chân trời, trong mắt lóe lên ánh nghi ngờ.
Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt hơi biến, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Phúc họa đi cùng, là duyên tốt hay là xấu đây?
Văn Bất Danh không hiểu, hỏi lại:
- Câu này của tiền bối hiểu thế nào đây?
Phật Thánh Đạo Tiên lắc đầu không nói, vẻ mặt cổ quái.
Lưu Tinh bên cạnh đáp:
- Ý của lão quái rất đơn giản, lại có cường địch đến xâm phạm.
Văn Bất Danh cả kinh, quát lên:
- Người nào đây, không phải là người thần bí đó chứ?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Không phải, lần này chính là Kiếm Vô Trần.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy biến sắc, giận dữ nói:
- Đúng là hắn! Cẩu tặc lớn gan.
Quy Vô đạo trưởng khuyên bảo:
- Chân nhân đừng kích động, Kiếm Vô Trần có khả năng biết Lục Vân không ở đây, vì thế mới dám xông đến.
Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong lên tiếng:
- Đến rồi, có ba người, Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn cùng với Sở Hoài Dương kia.
Mọi người thuận thế nhìn lại, chỉ thấy bóng người xa xa đang to dần lên, giây lát đã đến ngoài trăm trượng.
Trần Ngọc Loan liếc ba người, dặn dò:
- Nếu người đã tìm đến cửa, chúng ta phải đi gặp hắn thôi.
Quy Vô đạo trưởng lo lắng nói:
- Minh chủ, Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ta biết rồi, ông ở lại chỉ huy đại cục, còn những người khác đi theo ta.
Nói rồi bay lên về phía Kiếm Vô Trần.
- Chuyện này rất có lý, tiếp theo minh chủ phân công nhân thủ thêm.
Trần Ngọc Loan trầm ngâm giây lát cất lời:
- Việc điều tra hành tung của Hắc Sát Hổ Vương giao cho Thiên Mục Phong là thích hợp. Còn phía Văn Bất Danh, ta dự tính để Tư Đồ Thần Phong đi cùng ông, chân nhân thì đi theo tổ của Quy Vô đạo trưởng.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy lại lên tiếng:
- Ý tốt của minh chủ ta xin ghi nhận, hay để ta và Văn đại hiệp đi cùng tốt hơn.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chân nhân đừng nên hiểu lầm, ta làm như vậy chủ yếu là suy xét đến nguy hiểm của chuyến đi lần này. Tư Đồ Thần Phong kiếm thuật kinh người, lại mặc thêm Ma Vương giáp, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng dễ dàng thoát thân.
Quy Vô đạo trưởng bên cạnh khuyên bảo:
- Minh chủ suy xét chu đáo, chân nhân không nên cố chấp.
Hiểu được ý hai người, Càn Nguyên chân nhân thở dài nhè nhẹ, gật đầu đáp:
- Nếu suy nghĩ vì đại cục, ta tự nhiên phải nghe theo phân công của minh chủ.
Thấy mọi việc đã ổn thỏa, Thiên Mục Phong đứng lên nói:
- Lợi dụng thời gian còn sớm ta đi trước một bước, để sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Ngọc Loan đứng lên tiễn, lúc chia tay dặn dò:
- Lên đường cẩn thận, có thời gian quan sát thêm tình hình những mặt khác.
Thiên Mục Phong đáp:
- Ta hiểu, các vị cũng cẩn thận.
Nói rồi bỏ đi ngay.
Đứng yên bất động, Trần Ngọc Loan nhìn lên không trung, khóe miệng mơ hồ xuất hiện một chút cay đắng.
- Nghĩ điều gì vậy nha đầu?
Không biết Phật Thánh Đạo Tiên đến sau lưng nàng từ khi nào.
- Ta đang nghĩ đến mặt trời ngày xưa khi nào mới có thể xuất hiện rọi chiếu khắp vùng đất.
Âm thanh nhàn nhạt mang theo mấy phần ưu sầu vang vọng trong gió…
Nhìn cảnh tượng tàn phá trước mắt, Kiếm Vô Trần vẻ mặt nghi hoặc tự nói: “Kỳ quái, cao thủ Trừ Ma liên minh nhiều như mây, sao bây giờ ngay cả tổng đàn cũng bị hủy diệt, thật ra nơi này đã phát sinh chuyện gì đây?”
Bên cạnh, Sở Hoài Dương lên tiếng:
- Chỉ phỏng đoán thôi sẽ không có kết quả, hay ngươi hãy đi dò xét tình hình trước một bước, sau đó mới tính toán xem chuyện đó thế nào.
Kiếm Vô Trần gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, trước tiên phải hiểu qua mọi chuyện đã, đi thôi.
Đi theo phía sau Kiếm Vô Trần, Sở Hoài Dương hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi đâu?
Kiếm Vô Trần đáp:
- Đi loanh quanh xem thử có thu hoạch được gì không.
Sở Hoài Dương nói:
- Trước đây ngươi vô cùng tự tin, phảng phất mọi thứ đều nắm vững trong lòng bàn tay. Bây giờ tổng đàn của Trừ Ma liên minh đã bị hủy diệt, ngươi lại không có ý kiến gì.
Kiếm Vô Trần an ủi:
- Ngươi đừng gấp. Bây giờ tổng đàn Trừ Ma liên minh đã bị hủy rồi, tất nhiên phát sinh đại sự, vậy chẳng phải đỡ chút công sức cho chúng ta sao. Chỉ cần tin tức này truyền đến tai Lục Vân, hắn chắc chắn lập tức quay về, khi đó ngươi quay về Hải vực không phải có thể thoát khỏi bọn chúng sao?
Sở Hoài Dương đáp:
- Nói như vậy, nhưng ai biết được thật ra đã phát sinh chuyện gì? Nếu Trừ Ma liên minh không còn tồn tại, không có người thông báo cho Lục Vân thì phải làm thế nào đây?
Thấy lão tâm tình kích động nóng nảy, Kiếm Vô Trần nói:
- Đừng như vậy, ngươi trước đây rất bình tĩnh lạnh lùng, bây giờ …
Sở Hoài Dương hừ giọng cắt ngang:
- Bình tĩnh lạnh lùng cái rắm chó, tâm huyết nhiều năm của ta đã bị tiêu hủy, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh lạnh lùng?
Kiếm Vô Trần cười khổ lên tiếng:
- Ngươi kích động cũng vô dụng, hiện nay ngoài trừ việc tiến lên, chúng ta không còn đường lui.
Sở Hoài Dương trừng hắn, một lúc sau mới thở dài, bỏ đi phẫn nộ.
Rời khỏi Phục Long cốc, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương đi lòng vòng xung quanh, kết quả hết một ngày, chuyện tổng đàn Trừ Ma liên minh bị hủy không biết được gì, ngược lại biết một số tin tức khiến Kiếm Vô Trần thất kinh. Thứ nhất, Quỷ vực Sát Huyết Diêm La đã chết, thứ hai, Ma vực bị tiêu diệt, thứ ba, Yêu vực chinh chiến khắp thiên hạ.
Biết được những điều này, Kiếm Vô Trần trong lòng nặng nề, giọng căm hận:
- Quả thật không ngờ Trần Ngọc Loan còn có được mấy phần bản lãnh, tiêu diệt được toàn bộ cao thủ của Quỷ vực và Ma vực.
Sở Hoài Dương nói:
- Theo đó, ngươi muốn đối phó bọn chúng sợ là không đơn giản được.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Bây giờ ta cảm thấy kỳ quái thật, mấy người Trần Ngọc Loan nếu đã có sức mạnh tiêu diệt Quỷ vực và Ma vực thì sao lại bị người ta diệt sạch tổng đàn rồi? Lẽ nào bọn chúng gặp phải Thiên Sát hoặc là nhân vật lợi hại hơn nữa?
Sở Hoài Dương nói:
- Suy đoán của ngươi không sai thì có thể như vậy được chăng?
Kiếm Vô Trần cười âm hiểm nói:
- Nếu như ta suy đoán không lầm, mấy người Trần Ngọc Loan tất nhiên thực lực thương tổn nặng nề. Nếu lúc đó ta lại ra mặt, lập tức có thể tiêu diệt được cô ta. Như vậy không những có thể đả kích được Lục Vân, cũng có thể giúp ta rửa hận được một phần.
Sở Hoài Dương cũng nói:
- Suy nghĩ này không sai, nhưng hiện nay phải nắm vững được tình hình của Trừ Ma liên minh mới có thể phán đoán được.
Kiếm Vô Trần nói:
- Chuyện này không khó, ngày mai chúng ta tiếp tục nghe ngóng chắc chắn có tin tức.
Thấy hắn nói cứng rắn như vậy, Sở Hoài Dương cũng không nhiều lời, đi cùng với hắn biến mất trong bóng đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương tiếp tục tìm hiểu tin tức, kết quả đến giờ trưa, ở trong một khu rừng sâu thẳm trong núi lớn đã phát hiện được tung tích của Liễu Tinh Hồn.
Vừa gặp mặt, Liễu Tinh Hồn rõ ràng rất cao hứng, kéo tay Kiếm Vô Trần quan tâm hỏi lại:
- Vô Trần, con chạy đi nơi nào hại ta mãi lo lắng cho con.
Kiếm Vô Trần đáp:
- Đi Nam hải một chuyến, sao ông không đợi ta ở Thái Huyền sơn?
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Tình thế nhân gian biến chuyển ngàn vạn, ta vốn ở tại Thái Huyền sơn, sau đó cao thủ Yêu vực quét qua thiên hạ, ta bị ép không cách nào khác đành phải bỏ đi. Bây giờ con quay về rồi, ta không còn phải sợ nữa.
Nghe vậy thở dài, Kiếm Vô Trần lên tiếng:
- Được rồi, từ nay về sau cứ ở bên ta. Đi thôi.
Rời khỏi núi lớn, Liễu Tinh Hồn hỏi:
- Vô Trần, chúng ta đi đâu đây?
Kiếm Vô Trần đáp:
- Đi thăm dò một chuyến xem tình hình của Trừ Ma liên minh thế nào.
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Chuyện nay ta biết rồi, tổng đàn của bọn chúng đã bị hủy, hiện nay tạm thời co thân ở trong một sơn cốc, ta dẫn các ngươi đi đến đó.
Kiếm Vô Trần mừng rỡ, vừa bảo lão dẫn đường, vừa hỏi:
- Nếu ông đã biết bọn chúng hiện ở đâu, thế có biết rõ tại sao tổng đàn của bọn chúng bị hủy diệt chăng?
Liễu Tinh Hồn đáp:
- Chuyện này không quá rõ ràng. Lúc đó ta chỉ cảm ứng được trong trời đất đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức lạ lùng đáng sợ vô cùng, còn lại không biết thế nào cả.
Sở Hoài Dương hỏi:
- Khí tức lạ lùng? Ngươi khẳng định từ đó đến giờ chưa từng thấy qua chăng?
Liễu Tinh Hồn trừng lão, bĩu môi nói:
- Tự nhiên chưa từng gặp, ngươi cho là ta nói chuyện hoang đường chăng?
Sở Hoài Dương không để ý đến, nói với Kiếm Vô Trần:
- Theo ngươi biết, thế gian còn có loại cao thủ như thế chăng?
Kiếm Vô Trần nghĩ qua một lượt, lắc đầu nói:
- Có lẽ có, nhưng tạm thời ta không nghĩ ra được. Thôi, không nói những chuyện đó, đợi gặp được cao thủ Trừ Ma liên minh, mọi việc đều sẽ hiểu rõ thôi, đi.
Nói rồi đột nhiên tăng tốc, lắc mình liền bay đi xa …
Trải qua một đêm tu dưỡng, Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh đã khỏi hẳn thương thế, đang cùng với Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Càn Nguyên chân nhân, Dạ Vũ tập họp ở một nơi nói chuyện đùa giỡn.
Lúc này, Trần Ngọc Loan mở miệng hỏi:
- Chuẩn bị xuất chiến đã triển khai thế nào rồi?
Văn Bất Danh đáp:
- Về phía đệ tử liên minh đã an bày thỏa đáng, mỗi tổ nhân số hơn ba trăm, chiếm ba phần thực lực tổng thể của liên minh.
Trần Ngọc Loan nghĩ qua, trầm ngâm một lúc nói:
- Mỗi tổ nhân số giảm bớt một trăm để hạ thấp thương vong.
Văn Bất Danh không có ý gì, Quy Vô đạo trưởng lại lên tiếng:
- Minh chủ, như vậy nguy hiểm tăng thêm, sợ là không ổn lắm.
Trần Ngọc Loan than nhẹ:
- Người nhiều cũng như đi chịu chết, chúng ta chỉ có thể giảm tối đa thương vong.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy thở dài, trầm mặc một lúc.
Lưu Tinh nói:
- Hai quân giao đấu, lạnh lùng tàn khốc là tất yếu, không nên đau thương. Bây giờ … ồ … có hai luồng khí tức đang bay đến.
Mọi người thất kinh, vội vàng phát ra sóng thăm dò, quả nhiên phát hiện được hai luồng khí tức đang bay đến.
- Đó là Đồ Thiên và Ân Hồng Tụ đang bay đến, chúng ta nhanh đi nghênh tiếp họ.
Nói xong Trần Ngọc Loan đứng lên dẫn mọi người rời khỏi nơi đang ở tạm.
Một lúc sau, cửa cốc xuất hiện bóng người, chỉ thấy hai bóng hình nhỏ bé từ xa đến gần, giây lát đã đến trước mặt, đó chính là Ân Hồng Tụ và Đồ Thiên.
Bay đến đón gặp, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Hai vị khổ cực một chuyến rồi, hành trình có ổn không?
Ân Hồng Tụ đáp:
- Nhờ hồng phúc của minh chủ, có Tà Thần Chu Hỷ đi theo, mọi thứ được tính là thuận lợi. Chỉ cuối cùng tìm được U Linh gian, gặp được U Linh quỷ vương, đạt được hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau với hắn.
Nhẹ nhàng đáp xuống đất, Trần Ngọc Loan đợi mọi người chào hỏi qua rồi bảo Ân Hồng Tụ thuật lại một lượt hành trình đi Quỷ vực. Nghe những lời thuật của nàng, Càn Nguyên chân nhân kinh ngạc la lên:
- Té ra Trúc Tiên ngày đó không ngờ lại là U Linh Quỷ vương, quả thật là chuyện không ngờ được.
Phật Thánh Đạo Tiên đáp:
- Trúc Tiên nói không sai, hắn đúng đã trải qua tám lần thiên kiếp, cả đời chính trực không chút tà khí, chính là hạng người thiện lương hiếm thấy ở Quỷ vực.
Đồ Thiên nói:
- Mọi thứ như vậy là tốt, ta còn lo lắng hắn có ý lừa chúng ta, thực hiện kế hoãn binh.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Chuyến đi Quỷ vực kết thúc viên mãn, chuyện này đáng mừng. Nhưng đáng tiếc Chu Hỷ bỏ đi, không đi cùng chúng ta đến bước cuối.
Lưu Tinh nói:
- Đây chính định mệnh, không cần phải than thở.
Trần Ngọc Loan gật đầu nhè nhẹ, cảm xúc lên tiếng:
- Đời người thật ra rất kỳ diệu, tụ rồi tan, ly rồi hợp …
Âm thanh dừng lại, Trần Ngọc Loan đột nhiên nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía chân trời, trong mắt lóe lên ánh nghi ngờ.
Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt hơi biến, lẩm bẩm nho nhỏ:
- Phúc họa đi cùng, là duyên tốt hay là xấu đây?
Văn Bất Danh không hiểu, hỏi lại:
- Câu này của tiền bối hiểu thế nào đây?
Phật Thánh Đạo Tiên lắc đầu không nói, vẻ mặt cổ quái.
Lưu Tinh bên cạnh đáp:
- Ý của lão quái rất đơn giản, lại có cường địch đến xâm phạm.
Văn Bất Danh cả kinh, quát lên:
- Người nào đây, không phải là người thần bí đó chứ?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Không phải, lần này chính là Kiếm Vô Trần.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy biến sắc, giận dữ nói:
- Đúng là hắn! Cẩu tặc lớn gan.
Quy Vô đạo trưởng khuyên bảo:
- Chân nhân đừng kích động, Kiếm Vô Trần có khả năng biết Lục Vân không ở đây, vì thế mới dám xông đến.
Giữa không trung, Tư Đồ Thần Phong lên tiếng:
- Đến rồi, có ba người, Kiếm Vô Trần, Liễu Tinh Hồn cùng với Sở Hoài Dương kia.
Mọi người thuận thế nhìn lại, chỉ thấy bóng người xa xa đang to dần lên, giây lát đã đến ngoài trăm trượng.
Trần Ngọc Loan liếc ba người, dặn dò:
- Nếu người đã tìm đến cửa, chúng ta phải đi gặp hắn thôi.
Quy Vô đạo trưởng lo lắng nói:
- Minh chủ, Kiếm Vô Trần có Hậu Nghệ thần cung, chúng ta phải cẩn thận đề phòng.
Trần Ngọc Loan nói:
- Ta biết rồi, ông ở lại chỉ huy đại cục, còn những người khác đi theo ta.
Nói rồi bay lên về phía Kiếm Vô Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.