Chương 15
Bán Tiệt Bạch Thái
21/05/2021
“Đi ra ngoài.”
“Vậy, tôi trước... Ai.” Tằng tổng thấy được Chu Dương như vậy, vốn đang vắt hết óc tìm lý do, sau khi nghe xong lập tức túm sổ sách đứng dậy rời đi.
Nói thật, anh tới Phí Tiết lâu vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dương chật vật như thế.
Này thật đúng là.... Có chút thú vị a.
Anh thuận thế đóng cửa lại. Trong phòng lập tức còn lại hai người, điều hòa trung tâm thổi qua làm loạn mái tóc Tô Hảo.
Chu Dương buông Tô Hảo ra, hai tay bắt lấy hai bên tay vịn ghế cô, hơi nhấc lên, xoay người cô lại.
Tô Hảo nhíu mày, chớp chớp mắt, đối mặt với một cái ghế.
Chu Dương chỉnh lại tay áo sơmi, ngồi xuống ghế dựa trước mặt cô, nhướng mày nhìn.
“Chúng ta nói chuyện.” Anh nói, ánh mắt còn mang theo một chút chật vật.
Tô Hảo vừa mới đuổi anh đi, anh không đi, còn cưỡng bức ở lại, tâm trạng khó xử trong lòng, hàm dưới căng chặt, khối cơ bắp kia còn có chút cứng ngắc.
Ngữ khi Tô Hảo không hề gợn sóng: “Nói cái gì?”
“Nói về anh thấy sắc nảy lòng tham sao?”
“Nói anh không thích loại hình như tôi nhưng một hai phải đụng đến tôi?”
“Nói cho anh biết, tôi chơi không nổi đâu, tôi muốn kết hôn, trói định một nam nhân quản một nam nhân, như thế đều rất bình thường.”
“Anh dám sao?”
Tô Hảo dựa vào ghế, vén mái tóc lủng lẳng về phía sau một chút, không cho Chu Dương mở miệng nửa câu, sau đó là một loạt phát ngôn làm Chu Dương sững sờ.
Chu Dương vô thức kéo cổ áo, híp híp mắt.
Tô Hạo dùng đầu ngón tay sờ lên mặt bàn, hỏi: “Anh dám không?”
“Em quan sát rất tỉ mỉ.” Hồi lâu, Chu Dương mới lên tiếng.
Tô Hảo hơi mỉm cười: “Tôi không có bản lĩnh khác, cũng chỉ có thể quan sát và quan sát mà thôi.”
“Đúng, em làm tôi phải rửa mắt mà nhìn.” Vẻ chật vật của Chu Dương rút đi, anh câu môi, chống đầu gối, cúi người về phía trước, cổ áo hơi mở cùng với hô hấp dồn dập, sau đó nắm lấy tay vịn ghế của Tô Hạo kéo về phía trước, Tô Hảo sửng sốt hai giây, theo ghế ngả người về phía trước.
Thiếu chút nữa đụng phải môi anh, Chu Dương chống trán cô, không có hảo ý nói: “Em không cho tôi thử, làm sao biết tôi không dám?”
“Có bản lĩnh giận dỗi với tôi, như thế nào lại không bản lĩnh ở cùng tôi?” Ngón tay với khớp xương rõ ràng sờ lên tai Tô Hảo, nhẹ nhàng mà đem sợi tóc ở trước tai cô ra phía sau.
Hơn nữa còn mô phỏng theo hình cung.
Tô Hảo co rúm lại nhìn anh, cắn chặt răng.
Mũi hai người gần bên nhau, mũi anh rất cao, đôi mắt sâu đến có thể hút người ta vào, khuôn mặt tuấn lãng, đường cong hàm dưới thập phần cứng rắn.
Thấy cô co rúm, Chu Dương nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu lại hỏi: “Sao? Không thử xem?”
Anh nhìn vành tai cô trở nên đỏ ửng, làn da trắng chính là ưu điểm, mọi cảm xúc đều có thể lộ ra trên da, đầu lưỡi Chu Dương hướng đến chuẩn bị hôn lấy chỗ đó, lúc này, một ngón tay đẩy mặt anh ra, Tô Hảo ghé ở bên tai anh nói: “Ngày mai anh dám đi lãnh chứng không?”
Chu Dương dừng lại.
Hành động đã ngừng.
Tô Hảo cười cười, một phen đẩy anh ra, sau đó kéo ghế dựa lui về phía sau vài bước, duỗi tay khép sổ sách lại ôm vào trong ngực, cầm lấy bút rồi xoay người đi.
Thân ảnh yểu điệu lập tức biến mất khỏi phòng họp.
Để lại Chu Dương một mình ngồi trên ghế, điều hòa trung tâm phát ra tiếng ồn nhỏ, thổi ra làn gió mát lạnh, biết rõ cô có lẽ chỉ nói đùa.
Nhưng anh vẫn ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau, chân dài đá một cái.
“Chết tiệt!”
Ghế dựa trượt ra xa, va vào một cái ghế khác mới dừng lại. Biết rõ tìm loại hình như Tô Hảo thì sẽ như vậy, anh đây là đang làm gì thế.
Trong phòng hội nghị an tĩnh chốc lát, nam nhân mới rời khỏi ghế, cúi người cầm lấy điện thoại, đứng dậy quay lại phòng làm việc lấy áo khoác cùng chìa khóa xe.
Chu Dương rời văn phòng, di động vào lúc này vang lên, anh lấy ra nhìn.
Cuộc gọi 【 Lý Tú 】
Anh dừng một chút, theo bản năng mà hướng nút màu đỏ ấn xuống, nhưng vài giây sau anh lại ấn nút xanh lục.
“Ân? Cái gì......”
Mọi thứ đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt hẹp dài quét qua nữ nhân đang cúi đầu đứng trong phòng tài vụ, ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua chiếu trên người Tô Hảo, tóc đen gợn sóng xõa xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng keo nước dán lấy hóa đơn, cổ trắng nõn, chân dài thẳng tắp, eo thật thon.
Vô cùng mềm mại.
Chu Dương nhìn vài lần.
Sau đó không hé răng, Lý Tú đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Chu Dương mấy ngày nữa là sinh nhật em... Mặc dù anh đã từ chối nhưng hãy tới mừng sinh nhật cùng em một chút được không...”
“Một lần cuối cùng được không?”
“Không được.” Nam nhân nói xong thì cúp điện thoại. Lúc này, nữ nhân trong phòng tài vụ hơi nghiêng người, chuẩn bị ngước mắt lên thì Chu Dương bước chân nhanh hơn, theo bản năng mà rời khỏi cửa phòng tài vụ.
Tô Hảo bị số liệu làm cho choáng váng, mơ hồ nghe được ngoài cửa có âm thanh. Vừa nhấc mắt lên lại không thấy, chỉ có những hạt bụi nhỏ li ti nhảy nhót dưới ánh nắng.
Cô trở lại văn phòng, ba người Trần Ngọc, Lục Mễ Mễ, Trương Nhàn đã đi rồi, để lại số liệu trên bàn cho cô, tổng cộng có hai mươi bản.
Cô nhìn thời gian, ước tính sẽ bận đến bảy tám giờ.
Tô Hảo ngồi xuống, đem hóa đơn ra phân loại để sau thực hiện sẽ dễ dàng hơn. Cả tầng lầu vắng lặng, Tô Hảo bật mấy bài hát trên máy tính rồi bắt đầu tính toán, trời tối dần, hoàng hôn buông xuống...
Dưới lầu.
Một chiếc Porsche màu đen ngừng ở cửa, trong xe sương khói lượn lờ, Chu Dương bấm vào camera giám sát. Rèm phòng tài vụ được kéo lên, đèn mở, chiếu vào đỉnh đầu nữ nhân.
Có lẽ cô ngại tóc bay loạn nên búi lên.
Chu Dương nhìn thời gian.
Đã gần 6 giờ.
Cô còn chưa tan tầm.
Anh cắn điếu thuốc, phóng to màn hình giám sát, sau đó nhấc điện thoại gọi một phần cơm ở quán mang đi.
Đến Lê Thành khoảng thời gian như vậy, Tô Hảo chưa ship món ăn bao giờ, cô click mở di động, nhìn nửa ngày cũng không biết ăn cái gì, đang nghĩ ngợi tính làm nhanh thì về nhà ăn lại nhận được một cuộc gọi từ Lê Thành: “Alo, xin chào, cơm hộp của cô tới rồi, là đưa lên lầu hay cô xuống lấy ạ?.”
Tô Hảo sửng sốt: “Tôi không có gọi cơm hộp.”
“Là một vị tiên sinh gọi cho cô.”
Tiên sinh?
Ai?
Tô Hảo suy nghĩ một chút, vài giây sau trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Cô nói: “Nếu tôi không lấy thì sao?”
“Tôi đây sẽ giúp cô ăn.” Cậu trai đưa cơm hộp.
“Nga, vậy anh ăn đi, vất vả cho anh rồi.”
“Sao?”
Nói xong, Tô Hảo cúp điện thoại. Tủ lạnh nhà cô vẫn còn đồ ăn, trở về sẽ làm mì xào cùng trứng chiện, rót ly nước uống một ngụm, sau đó buông ly nước nhìn đến di động vang lên, Liêu Vân gửi tin nhắn WeChat cho cô, bầu không khí nặng nề của giờ tăng ca đã bị cuốn đi, Tô Hảo cầm lấy di động.
Liêu Vân lại gửi tới rất nhiều ảnh cũ.
Cô và Liêu Vân cùng nhau lớn lên, hai người thành tích không phân cao thấp, hoàn cảnh gia đình cũng không chênh lệch lắm, vẫn luôn có giao tình tốt, sau lại còn vào cùng trường đại học, lúc ấy hai người đều chọn quản lý tài vụ.
Lúc ấy con gái đa số đều chọn quản lý tài vụ và sư phạm.
Liêu Vân cũng chứng kiến đoạn thời gian cô theo đuổi Chu Dương, tài nấu ăn của cô rất tốt, sáng sớm luôn dậy làm đồ ăn cho Chu Dương, còn bí mật bỏ vào giỏ nhỏ một bức thư tình. Trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại rất khẩn trương, có khi sẽ theo chân bọn họ chơi, Chu Dương mỗi lần nhìn đến cô đều giống như chưa từng nhìn thấy bức thư tình kia.
Cà lơ phất phơ mà dẫn các cô đi câu cá, đi tiệm net. Một đám con gái ngồi cạnh anh, Tô Hảo không dám tranh vị trí nên đứng ở phía sau. Thường ra ngoài mua nước cho anh, anh nhận lấy, nhưng sau đó dì Tô Thiến lại nhét tiền về cho mẹ cô.
Còn có một lần, sau khi xem phim truyền hình xong, Tô Hảo xúc động chạy lại bắt lấy cổ áo Chu Dương, muốn kéo cúc áo anh lại.
Khi đó Chu Dương bắt lấy cổ tay cô kéo ra, cười như không cười hỏi: “Làm gì thế? Muốn phi lễ với tôi sao?”
Nói xong, liền lui về phía sau vài bước, giống như tránh đi, từ đó về sau, tất cả mọi người đều biết Tô Hảo thích Chu Dương, cô còn theo đuổi anh. Tô Hảo sau đó còn gấp chuông gió, gấp hoa hồng cho anh. Cô cảm thấy những gì mình tự tay làm là tốt nhất, có tâm ý nhất, một năm kia cô còn học đan áo, đan cho anh một cái.
Khi đó anh đang muốn rời Giang Thị, sau khi nhận lấy thì thuận tay đặt trên sườn núi, lên xe cũng không mang đi.
Tô Hảo nhìn thấy, có chút gục ngã.
Lúc ấy ở trên xe gọi điện cho anh.
Nói với anh: “Em muốn kết hôn.”
“Anh... Anh không buồn sao?”
Chu Dương trả về cô một câu: “Chúc mừng em, sống thật tốt nhé.”
Chính lúc ấy, cô hạ quyết tâm phải nghe theo cha mẹ nói, không thèm nghĩ về cái khác nữa. Cô trừ bỏ khổ sở, khổ sở vì Chu Dương không tiếp nhận mình, kỳ thật cũng không còn cảm xúc nào khác, cô vẫn luôn cho rằng mình đã chiến đấu, đã nỗ lực hết mình, chỉ là, cô và Chu Dương, hai người không phải cùng một thế giới mà thôi.
Sau đó cô lại biết Chu Dương không thích mẫu hình giống mình nên càng rõ anh vì cái gì mà cự tuyệt.
Nhưng đoạn thời gian đó đối với cô mà nói, rất là quan trọng, cũng thực trân quý, thứ tình cảm trân quý vô cùng, kết quả, năm đó anh lại đối đãi với cô như vậy.
Mắt lạnh?
Ân?
Mắt lạnh?
Mắt lạnh nhìn cô nhảy nhót lung tung?
Anh cũng thật tuyệt đó.
Tô Hảo xem xong mấy bức ảnh cũ mà Liêu Vân gửi, đều là năm mà cô theo đuổi Chu Dương, những bức hình trông cô thực vui cũng thực ngốc.
Đáng tiếc lúc ấy, cô không biết trong lòng anh nghĩ gì, nếu biết, chỉ sợ cười không nổi, phỏng chừng sẽ đem những thứ đã gấp nhét hết vào miệng anh.
Bên trong chiếc Porsche, Chu Dương nghịch bật lửa, đóng rồi mở phát ra tiếng vang nhỏ. Bên ngoài cao ốc, một chiếc xe cơm hộp dừng lại, cậu trai giao cơm mặc quần áo màu vàng mang theo cơm hộp chạy lên bậc thềm, vừa chạy vừa gọi điện thoại, sau khi tiến vào, chưa đến vài phút thì đi ra, ngoài cửa cao ốc an tĩnh.
Cậu trai giao cơm không lái xe, ngược lại ngồi trên bậc thang, mở phần cơm hộp kia ra, cúi đầu ăn.
Bang ——
Bật lửa khép lại.
Đầu đụng một chút, Chu Dương có chút tê dại.
Anh đẩy cửa xe ra, thân hình cao lớn đi qua, một chân dài đạp lên bậc thang, chống đầu gối, từ trên cao nhìn xuống cậu trai giao cơm kia.
“Cậu đang làm cái gì thế?”
Giọng nam nhân trầm thấp truyền đến, miếng đậu hũ mà cậu trai cho vào miệng rơi ra, sợ hãi. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân khí thế bức người.
Đôi mắt hẹp dài dừng ở hộp cơm trong lòng ngực cậu, có chút âm trầm.
Cậu trai chần chờ, nói: “Ăn.. Đồ ăn.”
“Đồ ăn của ai?”
Nam nhân ngữ khí bình thản, nhưng lại rất áp bách người. Cậu trai giao cơm nuốt nước bọt, lập tức run lên nói: “Vị khách của bộ tài vụ trên lầu, cô ấy nói không ăn, cho.. cho tôi.”
Nói tới đây, cậu ngược lại nắm chắc.
Chu Dương giương mắt nhìn đại sảnh rộng thoáng, giây tiếp theo, anh thu lại đôi chân dài, xoa xoa khóe môi dưới, quay người trở lại xe, kéo cửa rồi cầm lấy di động gọi Tô Hảo.
Reo một hồi lâu.
Đầu kia.
Nữ nhân mới tiếp, có lẽ do bận mà mệt mỏi nên giọng nói có chút nhỏ nhẹ: “Alo.”
“Em ăn chưa?”
“Chưa.”
“Vậy đưa cơm hộp sao lại không ăn?”
Tô Hảo lúc này mới phản ứng lại, cô thở dài một hơi: “A? Không đói bụng.”
Chu Dương tức giận cười, anh dựa vào cửa xe.
“Sợ là muốn tôi đút em đi?”
Ngữ khí này lại trở nên ngả ngớn. Tô Hảo ở kia đầu nhíu mày: “Còn có việc gì không? Không có việc gì thì cúp đây.”
Nói xong.
Cô trực tiếp cắt điện thoại.
Chu Dương siết di động, mắt nhìn màn hình tối đi, trước nay anh chưa từng đá vào tấm sắt như thế này, kéo cửa xe, sau đó lại đóng lại. Chu Dương kéo cổ áo xuống, cầm lấy chìa khóa xe, khóa xe rồi đi thẳng lên lầu, thang máy đến, anh đi ra ngoài, trực tiếp đi vào phòng tài vụ.
Kéo ghế ngồi bên Tô Hảo.
Chân dài bước lên góc bàn của cô, tay cắm trong túi, lười nhác mà nhìn.
Tô Hảo nhẹ nhàng liếc mắt anh rồi dời tầm mắt lại, đem phần số liệu cuối cùng xếp vào rồi tính tổng số ở phía sau, điền vào rồi khép sổ sách lại. Tô Hảo đứng lên, bỏ điện thoại di động vào túi nhỏ, sau đó đứng dậy tắt đèn, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng cảm giác cự tuyệt rất rõ ràng.
Cùng cô ôn nhu trước kia, quả thực khác nhau một trời mợt vực. Người ôn nhu một khi lạnh nhạt thì sẽ càng thêm rõ ràng. Chu Dương ngồi tại chỗ trong chốc lát, cho đến khi ánh đèn trên đầu vụt tắt.
Anh mới đứng lên đi theo phía sau cô.
Tô Hảo cúi đầu lấy chìa khóa.
Đèn hành lang trong nháy mắt tắt đi, Tô Hảo sửng sốt, trong bóng tối chỉ nhìn thấy đèn ở nút thang máy.
Cô đi nhanh hai bước.
Giọng Chu Dương lại vang lên: “Như thế nào? Sợ sao?”
Tô Hảo không trả lời.
Cánh tay bị người từ phía sau bắt lấy, tiếp theo, nam nhân dán lại gần, giọng lại lần nữa vang lên: “Cầu tôi đi, tôi đưa em xuống lầu.”
Chu Dương rũ mắt xuống, mơ hồ trong bóng tối nhìn thấy tay cô nắm chặt lấy váy, một giây sau, tay nam nhân lần theo xuống một phen nắm lấy tay cô.
Tô Hảo siết chặt.
Chu Dương nhướng mày: “Sợ tối sao?”
Đầu gối Tô Hảo có chút mềm.
“Khó trách phòng ngủ lại mở đến hai cái đèn đầu giường.” Khi anh nói chuyện, hơi thở anh vừa phả vào cổ cô. Ấm áp cùng mùi hương trên người anh bao trùm lấy cô.
Giờ phút này, hành lang tối đen như mực, Tô Hảo càng sợ hãi, ngữ khí càng bình tĩnh: “Anh chỉ có thể ép tôi vào khuôn khổ như vậy thôi sao?”
“Chu Dương, anh cũng chỉ đến mức này thôi à?”
Nam nhân cười nhẹ, hơi thở đến gần hơn: “Không, tôi còn có cái khác nữa, em ở đây kiên trì thêm hai giây, chi bằng có thể cầu tôi ôm em đi?”
Vốn chỉ là ngoài ý muốn, ai biết cô lại sợ bóng tối.
Mặt khác Tô Hảo đưa tay sờ đến di động, Chu Dương một phen chặn lại, ôm cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Về sau làm tình có phải cũng bật đèn làm không?”
Tô Hảo cắn răng: “Anh nghĩ xa quá rồi.”
Hai tay anh bắt lấy hai tay cô, từ phía sau tới gần, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương của cô, yết hầu Chu Dương khô nóng.
Bóng tối làm cô không dám nhúc nhích.
Chu Dương nói không sai, cô sợ tôi nhưng ở nơi lạ lẫm mới có thể sợ. Giây tiếp theo, mu bàn tay Chu Dương có giọt nước nhỏ, một giọt, hai giọt.
Chu Dương sửng sốt.
Sau đó anh nắm cằm Tô Hảo xoay lại.
Trong bóng đêm, nước mắt nữ nhân rơi ra, trượt dài trên gương mặt, vài giọt hoàn toàn đi vào cổ áo, một số trực tiếp nhỏ trên tay anh.
Không tiếng động mà khóc thút thít cực kỳ chọc người đau lòng, tim Chu Dương đập loạn, lập tức bật đèn ngoài hành lang.
Bang —— một tiếng.
Sáng.
“Đừng khóc.” Chu Dương duỗi tay muốn lau nước mắt cho Tô Hảo.
Tô Hảo lại nghiêng đầu vùi mặt chôn ở cánh tay, như vậy càng làm người ta không biết làm sao mới tốt, cảm giác có chút nhão nhão dính dính.
Nhưng đúng là làm người không dời mắt đi được. Chu Dương bất đắc dĩ, xoay người lấy khăn giấy, vừa lấy được hộp khăn giấy liền ngẩng đầu lên. Tô Hảo đã chạy tới cửa thang máy, cô an tĩnh liếc anh một cái, sau đó ấn đóng cửa thang máy.
Một cái liếc mắt kia.
Trong mắt còn có nước mắt nhưng lại không giống bộ dáng đáng thương thật sự sợ hãi thương tâm.
Chu Dương nhíu mày.
Vài giây sau, anh phục hồi tinh thần, buông khăn giấy hộp, cười lạnh.
Hoá ra đều ở diễn kịch?
Sau khi đi xuống từ một thang máy khác, Chu Dương lên xe, châm một điếu thuốc, dựa vào cửa sổ hút. Nói thật, anh không thích loại khóc này của Tô Hảo, không nói lời nào, không giải thích gì cả, nhão nhão dính dính liền khóc, lấy đâu ra kiên nhẫn để đoán?
Nhưng cố tình là, trong đầu anh tất cả đều là hình ảnh cô chôn ở cánh tay.
Chết tiệt.
Về đến nhà, nước mắt trên mặt Tô Hảo đã sớm khô, cô nhất thời không nghĩ được cách gì để thoát khỏi tình cảnh đó, cuối cùng chỉ có thể dùng đến chiêu này.
Cô cũng không cho rằng Chu Dương sẽ thích loại khóc kiểu này.
Theo tính khí của Lý Tú, cô ấy hẳn là khóc lóc dữ dội, sau đó Chu Dương sẽ ôm cô ấy vào lòng.
Tô Hảo vừa nghĩ vừa nấu mì.
Cô cũng không cho rằng mình sẽ cùng Chu Dương ở bên nhau, trước đây không thành, hiện tại cũng sẽ không thành, người này cũng sẽ không vì cô mà dừng lại, cô cần kết hôn, cũng sẽ có tính khí này, cũng sẽ khóc, sẽ làm nũng. Người như Chu Dương sẽ cúi đầu sao? Đừng đùa nữa.
Thay vì giống như con thiêu thân lao vào lửa, không bằng dứt khoát cầu an ổn, cô cũng vô tâm vô tư đi. Cho nên cố gắng ở trước mặt anh biểu hiện ra một mặt mà anh chán ghét.
Người này sớm hay muộn cũng từ bỏ.
Vẫn là bạn bè thì tốt hơn.
Chỉ là người này lúc trước đã mắt lạnh đối đãi với tình cảm của cô, thực làm người ta tức giận mà.
Rất nhanh đã nấu xong, chiên cái trứng gà, hương vị rất thơm. Tô Hảo bưng đến sofa ngồi xuống, cúi đầu ăn, di động tích tích vang lên, Tô Hảo cầm lấy.
Là Thẩm Hách.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, có thời gian video call không?
Tô Hảo: Có, em đang ngồi ăn cơm.
Thẩm Hách: Ăn trễ vậy sao? Để anh nhìn xem em ăn gì.
Sau một video call được gửi qua, Tô Hảo nhanh chóng bấm kết nối, cô quay cameras ngay mặt, Thẩm Hách lập tức thốt lên một tiếng: “Trông rất ngon.”
“Chỉ là mì cùng chiên trứng còn thêm chút rau xanh.” Tô Hảo cầm lấy di động, cameras chĩa ngay cô, tóc có chút hỗn độn, trên mặt là một mảnh giản dị.
Da thịt trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng nhỏ đến không nhìn thấy. Thẩm Hách nói: “Em đưa ra xa một chút, để anh nhìn toàn cảnh.”
Tô Hảo nghe lời đưa ra xa.
Lúc này mới nhìn anh trên màn hình, anh mặc bộ tây trang thắt cà vạt, cà vạt còn có thêm một cái kẹp, trông như vừa tham gia yến hội.
Thẩm Hách cười hỏi: “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai lắm.” Tô Hảo khen.
Thẩm Hách cười đến càng vui vẻ, lại hỏi: “Sao em ăn cơm trễ như vậy?”
“Tăng ca.”
“Hôm nay thứ bảy, như thế nào còn tăng ca.”
“Vì công việc khá gấp.”
“Anh Chu Dương quá bóc lột người mà, nhớ phải bảo anh ta tăng lương đó.”
Tô Hảo cười gật đầu: “Được.”
Buổi sáng đã tăng lương, đãi ngộ bay lên gấp đôi, tưởng tượng đến tiền lương đó, Tô Hảo cảm thấy phải gọi điện cho mẹ.
“Anh tham gia yến hội sao?”
“Đúng vậy, vừa trở về, thật ầm ĩ.” Thẩm Hách gãi đầu, mắt anh còn thăm dò nhìn dưới lầu. Sau đó quay đầu lại, cười nói: “Đêm nay chị anh và anh rễ cãi nhau, anh rể anh gần như sắp khóc.”
“A? Vì sao thế?”
“Anh cũng không biết, bọn họ vẫn còn cãi nhau dưới lầu, anh rễ cãi không lại chị anh.” Vẻ mặt Thẩm Hách vui sướng khi người gặp họa.
Tô Hảo cũng cười theo: “Chị anh thật lợi hại.”
“Đúng vậy.”
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát mới tắt video. Tô Hảo ăn hết phần mì còn lại. Sau khi ăn xong, Tô Hảo nhìn đồng hồ, gọi điện cho mẹ, rất nhanh điện thoại được kết nối, nhưng bên kia lại là một tiếng ho khan, Tô Hảo lo lắng hỏi: “Mẹ uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, mẹ bị sặc nước bọt.” Thành Linh trả lời, Tô Hảo không tin, cô nói: “Ngày mai nếu còn ho nhớ phải đến chỗ bác sĩ Lương.”
“Biết rồi.”
“Còn có, con đã chính thức làm việc rồi.” Tô Hảo cười đem lời này nói ra, Thành Linh vừa nghe: “Nhanh như vậy đã chính thức? Chắc chắn là con làm việc rất tốt nên mới được chuyển nhanh như vậy, con nói xem, lúc trước nếu con làm việc sớm một chút thì tốt biết mấy.”
Tô Hảo cười cười: “Bây giờ cũng không muộn.”
“Đúng vậy, bây giờ cũng không muộn.” Thành Linh lại ho một chút, Tô Hảo lập tức thúc giục bà nghỉ ngơi. Thành Linh lẩm bẩm rồi cúp điện thoại, Tô Hảo ngồi một hồi trên sofa mới gom chén đi rửa, làm một chút vệ sinh phòng bếp, cô lấy quần áo ngủ rồi đi tắm, sau khi tắm xong thì sấy tóc.
Thật sự là một đống chuyện.
Xong việc, Tô Hảo ngồi dựa vào trên sofa cầm di động xem.
Phát hiện WeChat có hai tin.
Đều là của Chu Dương gửi tới.
Chu Dương: Ăn chưa?
Chu Dương: Ân? Đang làm gì thế?
Tin nhắn đã là một giờ trước, cô không trả lời, nhấp vào vòng bạn bè lướt một chút, liền lướt đến vòng bạn bè Lý Tú.
Cô ta đăng ba tin liên tiếp.
Một cái là video cô ta khiêu vũ.
Một cái là ảnh cô ta cùng người chị em uống trà sữa, cười rạng rỡ, còn đeo một cái lắc tay rất đẹp.
Bức ảnh cuối cùng là bức ảnh cô ta chụp cùng một cô gái, cả hai đều trang điểm đậm, cô gái này khá quen thuộc, Tô Hảo chợt phản ứng lại, đó chính là cô gái trong video mà Lý Tú gửi ngày hôm qua, xem như bạn gái cũ của Chu Dương?
Cuộc sống của Lý Tú muôn màu muôn vẻ, tùy ý đốt cháy thanh xuân chính mình, hơn nữa trông thực tinh xảo, giày cùng quần áo, nhan sắc xứng đến vừa vặn.
Nghĩ lại cuộc sống của cô, củi gạo mắm muối tương dấm trà, cẩn trọng làm việc. Tô Hảo thuận tay like ba bài đăng của cô ta.
Trong chiếc áo choàng tắm dài màu đen, Chu Dương lau tóc, thuận tay cầm di động lên xem, Tô Hảo không có trả lời, anh híp híp mắt, tay nhấp vào vòng bằng hữu của cô.
Chỉ chia sẻ một bài 【 Ai là người đứng đầu trong gia đình】.
Chu Dương: “......”
Sau đó, anh rời khỏi vòng bạn bè của cô, vừa ra đi, liền nhìn đến Tô Hảo like ba bài đăng của Lý Tú, bài đăng cuối cùng, bên trong có một người rất quen, anh nhìn thoáng qua nhưng không nhớ ra.
Anh trở lại danh sách trò chuyện.
Tô Hảo vẫn không trả lời.
Chu Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên gửi một tin nhắn cho Thẩm Hách.
Chu Dương: Đêm nay cậu có liên hệ với Tô Hảo không?
Thẩm Hách: Có a, video call, là nửa giờ trước! Cô ấy ăn mì, anh phải tăng lương cho cô ấy đấy, cô ấy tăng ca trễ như vậy thực vất vả...
Chu Dương: Câm miệng.
Anh dùng sức ném di động lên giường.
“Vậy, tôi trước... Ai.” Tằng tổng thấy được Chu Dương như vậy, vốn đang vắt hết óc tìm lý do, sau khi nghe xong lập tức túm sổ sách đứng dậy rời đi.
Nói thật, anh tới Phí Tiết lâu vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dương chật vật như thế.
Này thật đúng là.... Có chút thú vị a.
Anh thuận thế đóng cửa lại. Trong phòng lập tức còn lại hai người, điều hòa trung tâm thổi qua làm loạn mái tóc Tô Hảo.
Chu Dương buông Tô Hảo ra, hai tay bắt lấy hai bên tay vịn ghế cô, hơi nhấc lên, xoay người cô lại.
Tô Hảo nhíu mày, chớp chớp mắt, đối mặt với một cái ghế.
Chu Dương chỉnh lại tay áo sơmi, ngồi xuống ghế dựa trước mặt cô, nhướng mày nhìn.
“Chúng ta nói chuyện.” Anh nói, ánh mắt còn mang theo một chút chật vật.
Tô Hảo vừa mới đuổi anh đi, anh không đi, còn cưỡng bức ở lại, tâm trạng khó xử trong lòng, hàm dưới căng chặt, khối cơ bắp kia còn có chút cứng ngắc.
Ngữ khi Tô Hảo không hề gợn sóng: “Nói cái gì?”
“Nói về anh thấy sắc nảy lòng tham sao?”
“Nói anh không thích loại hình như tôi nhưng một hai phải đụng đến tôi?”
“Nói cho anh biết, tôi chơi không nổi đâu, tôi muốn kết hôn, trói định một nam nhân quản một nam nhân, như thế đều rất bình thường.”
“Anh dám sao?”
Tô Hảo dựa vào ghế, vén mái tóc lủng lẳng về phía sau một chút, không cho Chu Dương mở miệng nửa câu, sau đó là một loạt phát ngôn làm Chu Dương sững sờ.
Chu Dương vô thức kéo cổ áo, híp híp mắt.
Tô Hạo dùng đầu ngón tay sờ lên mặt bàn, hỏi: “Anh dám không?”
“Em quan sát rất tỉ mỉ.” Hồi lâu, Chu Dương mới lên tiếng.
Tô Hảo hơi mỉm cười: “Tôi không có bản lĩnh khác, cũng chỉ có thể quan sát và quan sát mà thôi.”
“Đúng, em làm tôi phải rửa mắt mà nhìn.” Vẻ chật vật của Chu Dương rút đi, anh câu môi, chống đầu gối, cúi người về phía trước, cổ áo hơi mở cùng với hô hấp dồn dập, sau đó nắm lấy tay vịn ghế của Tô Hạo kéo về phía trước, Tô Hảo sửng sốt hai giây, theo ghế ngả người về phía trước.
Thiếu chút nữa đụng phải môi anh, Chu Dương chống trán cô, không có hảo ý nói: “Em không cho tôi thử, làm sao biết tôi không dám?”
“Có bản lĩnh giận dỗi với tôi, như thế nào lại không bản lĩnh ở cùng tôi?” Ngón tay với khớp xương rõ ràng sờ lên tai Tô Hảo, nhẹ nhàng mà đem sợi tóc ở trước tai cô ra phía sau.
Hơn nữa còn mô phỏng theo hình cung.
Tô Hảo co rúm lại nhìn anh, cắn chặt răng.
Mũi hai người gần bên nhau, mũi anh rất cao, đôi mắt sâu đến có thể hút người ta vào, khuôn mặt tuấn lãng, đường cong hàm dưới thập phần cứng rắn.
Thấy cô co rúm, Chu Dương nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu lại hỏi: “Sao? Không thử xem?”
Anh nhìn vành tai cô trở nên đỏ ửng, làn da trắng chính là ưu điểm, mọi cảm xúc đều có thể lộ ra trên da, đầu lưỡi Chu Dương hướng đến chuẩn bị hôn lấy chỗ đó, lúc này, một ngón tay đẩy mặt anh ra, Tô Hảo ghé ở bên tai anh nói: “Ngày mai anh dám đi lãnh chứng không?”
Chu Dương dừng lại.
Hành động đã ngừng.
Tô Hảo cười cười, một phen đẩy anh ra, sau đó kéo ghế dựa lui về phía sau vài bước, duỗi tay khép sổ sách lại ôm vào trong ngực, cầm lấy bút rồi xoay người đi.
Thân ảnh yểu điệu lập tức biến mất khỏi phòng họp.
Để lại Chu Dương một mình ngồi trên ghế, điều hòa trung tâm phát ra tiếng ồn nhỏ, thổi ra làn gió mát lạnh, biết rõ cô có lẽ chỉ nói đùa.
Nhưng anh vẫn ngây ngẩn cả người.
Vài giây sau, chân dài đá một cái.
“Chết tiệt!”
Ghế dựa trượt ra xa, va vào một cái ghế khác mới dừng lại. Biết rõ tìm loại hình như Tô Hảo thì sẽ như vậy, anh đây là đang làm gì thế.
Trong phòng hội nghị an tĩnh chốc lát, nam nhân mới rời khỏi ghế, cúi người cầm lấy điện thoại, đứng dậy quay lại phòng làm việc lấy áo khoác cùng chìa khóa xe.
Chu Dương rời văn phòng, di động vào lúc này vang lên, anh lấy ra nhìn.
Cuộc gọi 【 Lý Tú 】
Anh dừng một chút, theo bản năng mà hướng nút màu đỏ ấn xuống, nhưng vài giây sau anh lại ấn nút xanh lục.
“Ân? Cái gì......”
Mọi thứ đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt hẹp dài quét qua nữ nhân đang cúi đầu đứng trong phòng tài vụ, ánh mặt trời từ cửa sổ xuyên qua chiếu trên người Tô Hảo, tóc đen gợn sóng xõa xuống, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng keo nước dán lấy hóa đơn, cổ trắng nõn, chân dài thẳng tắp, eo thật thon.
Vô cùng mềm mại.
Chu Dương nhìn vài lần.
Sau đó không hé răng, Lý Tú đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Chu Dương mấy ngày nữa là sinh nhật em... Mặc dù anh đã từ chối nhưng hãy tới mừng sinh nhật cùng em một chút được không...”
“Một lần cuối cùng được không?”
“Không được.” Nam nhân nói xong thì cúp điện thoại. Lúc này, nữ nhân trong phòng tài vụ hơi nghiêng người, chuẩn bị ngước mắt lên thì Chu Dương bước chân nhanh hơn, theo bản năng mà rời khỏi cửa phòng tài vụ.
Tô Hảo bị số liệu làm cho choáng váng, mơ hồ nghe được ngoài cửa có âm thanh. Vừa nhấc mắt lên lại không thấy, chỉ có những hạt bụi nhỏ li ti nhảy nhót dưới ánh nắng.
Cô trở lại văn phòng, ba người Trần Ngọc, Lục Mễ Mễ, Trương Nhàn đã đi rồi, để lại số liệu trên bàn cho cô, tổng cộng có hai mươi bản.
Cô nhìn thời gian, ước tính sẽ bận đến bảy tám giờ.
Tô Hảo ngồi xuống, đem hóa đơn ra phân loại để sau thực hiện sẽ dễ dàng hơn. Cả tầng lầu vắng lặng, Tô Hảo bật mấy bài hát trên máy tính rồi bắt đầu tính toán, trời tối dần, hoàng hôn buông xuống...
Dưới lầu.
Một chiếc Porsche màu đen ngừng ở cửa, trong xe sương khói lượn lờ, Chu Dương bấm vào camera giám sát. Rèm phòng tài vụ được kéo lên, đèn mở, chiếu vào đỉnh đầu nữ nhân.
Có lẽ cô ngại tóc bay loạn nên búi lên.
Chu Dương nhìn thời gian.
Đã gần 6 giờ.
Cô còn chưa tan tầm.
Anh cắn điếu thuốc, phóng to màn hình giám sát, sau đó nhấc điện thoại gọi một phần cơm ở quán mang đi.
Đến Lê Thành khoảng thời gian như vậy, Tô Hảo chưa ship món ăn bao giờ, cô click mở di động, nhìn nửa ngày cũng không biết ăn cái gì, đang nghĩ ngợi tính làm nhanh thì về nhà ăn lại nhận được một cuộc gọi từ Lê Thành: “Alo, xin chào, cơm hộp của cô tới rồi, là đưa lên lầu hay cô xuống lấy ạ?.”
Tô Hảo sửng sốt: “Tôi không có gọi cơm hộp.”
“Là một vị tiên sinh gọi cho cô.”
Tiên sinh?
Ai?
Tô Hảo suy nghĩ một chút, vài giây sau trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Cô nói: “Nếu tôi không lấy thì sao?”
“Tôi đây sẽ giúp cô ăn.” Cậu trai đưa cơm hộp.
“Nga, vậy anh ăn đi, vất vả cho anh rồi.”
“Sao?”
Nói xong, Tô Hảo cúp điện thoại. Tủ lạnh nhà cô vẫn còn đồ ăn, trở về sẽ làm mì xào cùng trứng chiện, rót ly nước uống một ngụm, sau đó buông ly nước nhìn đến di động vang lên, Liêu Vân gửi tin nhắn WeChat cho cô, bầu không khí nặng nề của giờ tăng ca đã bị cuốn đi, Tô Hảo cầm lấy di động.
Liêu Vân lại gửi tới rất nhiều ảnh cũ.
Cô và Liêu Vân cùng nhau lớn lên, hai người thành tích không phân cao thấp, hoàn cảnh gia đình cũng không chênh lệch lắm, vẫn luôn có giao tình tốt, sau lại còn vào cùng trường đại học, lúc ấy hai người đều chọn quản lý tài vụ.
Lúc ấy con gái đa số đều chọn quản lý tài vụ và sư phạm.
Liêu Vân cũng chứng kiến đoạn thời gian cô theo đuổi Chu Dương, tài nấu ăn của cô rất tốt, sáng sớm luôn dậy làm đồ ăn cho Chu Dương, còn bí mật bỏ vào giỏ nhỏ một bức thư tình. Trên mặt không biểu hiện nhưng trong lòng lại rất khẩn trương, có khi sẽ theo chân bọn họ chơi, Chu Dương mỗi lần nhìn đến cô đều giống như chưa từng nhìn thấy bức thư tình kia.
Cà lơ phất phơ mà dẫn các cô đi câu cá, đi tiệm net. Một đám con gái ngồi cạnh anh, Tô Hảo không dám tranh vị trí nên đứng ở phía sau. Thường ra ngoài mua nước cho anh, anh nhận lấy, nhưng sau đó dì Tô Thiến lại nhét tiền về cho mẹ cô.
Còn có một lần, sau khi xem phim truyền hình xong, Tô Hảo xúc động chạy lại bắt lấy cổ áo Chu Dương, muốn kéo cúc áo anh lại.
Khi đó Chu Dương bắt lấy cổ tay cô kéo ra, cười như không cười hỏi: “Làm gì thế? Muốn phi lễ với tôi sao?”
Nói xong, liền lui về phía sau vài bước, giống như tránh đi, từ đó về sau, tất cả mọi người đều biết Tô Hảo thích Chu Dương, cô còn theo đuổi anh. Tô Hảo sau đó còn gấp chuông gió, gấp hoa hồng cho anh. Cô cảm thấy những gì mình tự tay làm là tốt nhất, có tâm ý nhất, một năm kia cô còn học đan áo, đan cho anh một cái.
Khi đó anh đang muốn rời Giang Thị, sau khi nhận lấy thì thuận tay đặt trên sườn núi, lên xe cũng không mang đi.
Tô Hảo nhìn thấy, có chút gục ngã.
Lúc ấy ở trên xe gọi điện cho anh.
Nói với anh: “Em muốn kết hôn.”
“Anh... Anh không buồn sao?”
Chu Dương trả về cô một câu: “Chúc mừng em, sống thật tốt nhé.”
Chính lúc ấy, cô hạ quyết tâm phải nghe theo cha mẹ nói, không thèm nghĩ về cái khác nữa. Cô trừ bỏ khổ sở, khổ sở vì Chu Dương không tiếp nhận mình, kỳ thật cũng không còn cảm xúc nào khác, cô vẫn luôn cho rằng mình đã chiến đấu, đã nỗ lực hết mình, chỉ là, cô và Chu Dương, hai người không phải cùng một thế giới mà thôi.
Sau đó cô lại biết Chu Dương không thích mẫu hình giống mình nên càng rõ anh vì cái gì mà cự tuyệt.
Nhưng đoạn thời gian đó đối với cô mà nói, rất là quan trọng, cũng thực trân quý, thứ tình cảm trân quý vô cùng, kết quả, năm đó anh lại đối đãi với cô như vậy.
Mắt lạnh?
Ân?
Mắt lạnh?
Mắt lạnh nhìn cô nhảy nhót lung tung?
Anh cũng thật tuyệt đó.
Tô Hảo xem xong mấy bức ảnh cũ mà Liêu Vân gửi, đều là năm mà cô theo đuổi Chu Dương, những bức hình trông cô thực vui cũng thực ngốc.
Đáng tiếc lúc ấy, cô không biết trong lòng anh nghĩ gì, nếu biết, chỉ sợ cười không nổi, phỏng chừng sẽ đem những thứ đã gấp nhét hết vào miệng anh.
Bên trong chiếc Porsche, Chu Dương nghịch bật lửa, đóng rồi mở phát ra tiếng vang nhỏ. Bên ngoài cao ốc, một chiếc xe cơm hộp dừng lại, cậu trai giao cơm mặc quần áo màu vàng mang theo cơm hộp chạy lên bậc thềm, vừa chạy vừa gọi điện thoại, sau khi tiến vào, chưa đến vài phút thì đi ra, ngoài cửa cao ốc an tĩnh.
Cậu trai giao cơm không lái xe, ngược lại ngồi trên bậc thang, mở phần cơm hộp kia ra, cúi đầu ăn.
Bang ——
Bật lửa khép lại.
Đầu đụng một chút, Chu Dương có chút tê dại.
Anh đẩy cửa xe ra, thân hình cao lớn đi qua, một chân dài đạp lên bậc thang, chống đầu gối, từ trên cao nhìn xuống cậu trai giao cơm kia.
“Cậu đang làm cái gì thế?”
Giọng nam nhân trầm thấp truyền đến, miếng đậu hũ mà cậu trai cho vào miệng rơi ra, sợ hãi. Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy nam nhân khí thế bức người.
Đôi mắt hẹp dài dừng ở hộp cơm trong lòng ngực cậu, có chút âm trầm.
Cậu trai chần chờ, nói: “Ăn.. Đồ ăn.”
“Đồ ăn của ai?”
Nam nhân ngữ khí bình thản, nhưng lại rất áp bách người. Cậu trai giao cơm nuốt nước bọt, lập tức run lên nói: “Vị khách của bộ tài vụ trên lầu, cô ấy nói không ăn, cho.. cho tôi.”
Nói tới đây, cậu ngược lại nắm chắc.
Chu Dương giương mắt nhìn đại sảnh rộng thoáng, giây tiếp theo, anh thu lại đôi chân dài, xoa xoa khóe môi dưới, quay người trở lại xe, kéo cửa rồi cầm lấy di động gọi Tô Hảo.
Reo một hồi lâu.
Đầu kia.
Nữ nhân mới tiếp, có lẽ do bận mà mệt mỏi nên giọng nói có chút nhỏ nhẹ: “Alo.”
“Em ăn chưa?”
“Chưa.”
“Vậy đưa cơm hộp sao lại không ăn?”
Tô Hảo lúc này mới phản ứng lại, cô thở dài một hơi: “A? Không đói bụng.”
Chu Dương tức giận cười, anh dựa vào cửa xe.
“Sợ là muốn tôi đút em đi?”
Ngữ khí này lại trở nên ngả ngớn. Tô Hảo ở kia đầu nhíu mày: “Còn có việc gì không? Không có việc gì thì cúp đây.”
Nói xong.
Cô trực tiếp cắt điện thoại.
Chu Dương siết di động, mắt nhìn màn hình tối đi, trước nay anh chưa từng đá vào tấm sắt như thế này, kéo cửa xe, sau đó lại đóng lại. Chu Dương kéo cổ áo xuống, cầm lấy chìa khóa xe, khóa xe rồi đi thẳng lên lầu, thang máy đến, anh đi ra ngoài, trực tiếp đi vào phòng tài vụ.
Kéo ghế ngồi bên Tô Hảo.
Chân dài bước lên góc bàn của cô, tay cắm trong túi, lười nhác mà nhìn.
Tô Hảo nhẹ nhàng liếc mắt anh rồi dời tầm mắt lại, đem phần số liệu cuối cùng xếp vào rồi tính tổng số ở phía sau, điền vào rồi khép sổ sách lại. Tô Hảo đứng lên, bỏ điện thoại di động vào túi nhỏ, sau đó đứng dậy tắt đèn, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhưng cảm giác cự tuyệt rất rõ ràng.
Cùng cô ôn nhu trước kia, quả thực khác nhau một trời mợt vực. Người ôn nhu một khi lạnh nhạt thì sẽ càng thêm rõ ràng. Chu Dương ngồi tại chỗ trong chốc lát, cho đến khi ánh đèn trên đầu vụt tắt.
Anh mới đứng lên đi theo phía sau cô.
Tô Hảo cúi đầu lấy chìa khóa.
Đèn hành lang trong nháy mắt tắt đi, Tô Hảo sửng sốt, trong bóng tối chỉ nhìn thấy đèn ở nút thang máy.
Cô đi nhanh hai bước.
Giọng Chu Dương lại vang lên: “Như thế nào? Sợ sao?”
Tô Hảo không trả lời.
Cánh tay bị người từ phía sau bắt lấy, tiếp theo, nam nhân dán lại gần, giọng lại lần nữa vang lên: “Cầu tôi đi, tôi đưa em xuống lầu.”
Chu Dương rũ mắt xuống, mơ hồ trong bóng tối nhìn thấy tay cô nắm chặt lấy váy, một giây sau, tay nam nhân lần theo xuống một phen nắm lấy tay cô.
Tô Hảo siết chặt.
Chu Dương nhướng mày: “Sợ tối sao?”
Đầu gối Tô Hảo có chút mềm.
“Khó trách phòng ngủ lại mở đến hai cái đèn đầu giường.” Khi anh nói chuyện, hơi thở anh vừa phả vào cổ cô. Ấm áp cùng mùi hương trên người anh bao trùm lấy cô.
Giờ phút này, hành lang tối đen như mực, Tô Hảo càng sợ hãi, ngữ khí càng bình tĩnh: “Anh chỉ có thể ép tôi vào khuôn khổ như vậy thôi sao?”
“Chu Dương, anh cũng chỉ đến mức này thôi à?”
Nam nhân cười nhẹ, hơi thở đến gần hơn: “Không, tôi còn có cái khác nữa, em ở đây kiên trì thêm hai giây, chi bằng có thể cầu tôi ôm em đi?”
Vốn chỉ là ngoài ý muốn, ai biết cô lại sợ bóng tối.
Mặt khác Tô Hảo đưa tay sờ đến di động, Chu Dương một phen chặn lại, ôm cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Về sau làm tình có phải cũng bật đèn làm không?”
Tô Hảo cắn răng: “Anh nghĩ xa quá rồi.”
Hai tay anh bắt lấy hai tay cô, từ phía sau tới gần, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương của cô, yết hầu Chu Dương khô nóng.
Bóng tối làm cô không dám nhúc nhích.
Chu Dương nói không sai, cô sợ tôi nhưng ở nơi lạ lẫm mới có thể sợ. Giây tiếp theo, mu bàn tay Chu Dương có giọt nước nhỏ, một giọt, hai giọt.
Chu Dương sửng sốt.
Sau đó anh nắm cằm Tô Hảo xoay lại.
Trong bóng đêm, nước mắt nữ nhân rơi ra, trượt dài trên gương mặt, vài giọt hoàn toàn đi vào cổ áo, một số trực tiếp nhỏ trên tay anh.
Không tiếng động mà khóc thút thít cực kỳ chọc người đau lòng, tim Chu Dương đập loạn, lập tức bật đèn ngoài hành lang.
Bang —— một tiếng.
Sáng.
“Đừng khóc.” Chu Dương duỗi tay muốn lau nước mắt cho Tô Hảo.
Tô Hảo lại nghiêng đầu vùi mặt chôn ở cánh tay, như vậy càng làm người ta không biết làm sao mới tốt, cảm giác có chút nhão nhão dính dính.
Nhưng đúng là làm người không dời mắt đi được. Chu Dương bất đắc dĩ, xoay người lấy khăn giấy, vừa lấy được hộp khăn giấy liền ngẩng đầu lên. Tô Hảo đã chạy tới cửa thang máy, cô an tĩnh liếc anh một cái, sau đó ấn đóng cửa thang máy.
Một cái liếc mắt kia.
Trong mắt còn có nước mắt nhưng lại không giống bộ dáng đáng thương thật sự sợ hãi thương tâm.
Chu Dương nhíu mày.
Vài giây sau, anh phục hồi tinh thần, buông khăn giấy hộp, cười lạnh.
Hoá ra đều ở diễn kịch?
Sau khi đi xuống từ một thang máy khác, Chu Dương lên xe, châm một điếu thuốc, dựa vào cửa sổ hút. Nói thật, anh không thích loại khóc này của Tô Hảo, không nói lời nào, không giải thích gì cả, nhão nhão dính dính liền khóc, lấy đâu ra kiên nhẫn để đoán?
Nhưng cố tình là, trong đầu anh tất cả đều là hình ảnh cô chôn ở cánh tay.
Chết tiệt.
Về đến nhà, nước mắt trên mặt Tô Hảo đã sớm khô, cô nhất thời không nghĩ được cách gì để thoát khỏi tình cảnh đó, cuối cùng chỉ có thể dùng đến chiêu này.
Cô cũng không cho rằng Chu Dương sẽ thích loại khóc kiểu này.
Theo tính khí của Lý Tú, cô ấy hẳn là khóc lóc dữ dội, sau đó Chu Dương sẽ ôm cô ấy vào lòng.
Tô Hảo vừa nghĩ vừa nấu mì.
Cô cũng không cho rằng mình sẽ cùng Chu Dương ở bên nhau, trước đây không thành, hiện tại cũng sẽ không thành, người này cũng sẽ không vì cô mà dừng lại, cô cần kết hôn, cũng sẽ có tính khí này, cũng sẽ khóc, sẽ làm nũng. Người như Chu Dương sẽ cúi đầu sao? Đừng đùa nữa.
Thay vì giống như con thiêu thân lao vào lửa, không bằng dứt khoát cầu an ổn, cô cũng vô tâm vô tư đi. Cho nên cố gắng ở trước mặt anh biểu hiện ra một mặt mà anh chán ghét.
Người này sớm hay muộn cũng từ bỏ.
Vẫn là bạn bè thì tốt hơn.
Chỉ là người này lúc trước đã mắt lạnh đối đãi với tình cảm của cô, thực làm người ta tức giận mà.
Rất nhanh đã nấu xong, chiên cái trứng gà, hương vị rất thơm. Tô Hảo bưng đến sofa ngồi xuống, cúi đầu ăn, di động tích tích vang lên, Tô Hảo cầm lấy.
Là Thẩm Hách.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, có thời gian video call không?
Tô Hảo: Có, em đang ngồi ăn cơm.
Thẩm Hách: Ăn trễ vậy sao? Để anh nhìn xem em ăn gì.
Sau một video call được gửi qua, Tô Hảo nhanh chóng bấm kết nối, cô quay cameras ngay mặt, Thẩm Hách lập tức thốt lên một tiếng: “Trông rất ngon.”
“Chỉ là mì cùng chiên trứng còn thêm chút rau xanh.” Tô Hảo cầm lấy di động, cameras chĩa ngay cô, tóc có chút hỗn độn, trên mặt là một mảnh giản dị.
Da thịt trắng nõn, ngay cả lỗ chân lông cũng nhỏ đến không nhìn thấy. Thẩm Hách nói: “Em đưa ra xa một chút, để anh nhìn toàn cảnh.”
Tô Hảo nghe lời đưa ra xa.
Lúc này mới nhìn anh trên màn hình, anh mặc bộ tây trang thắt cà vạt, cà vạt còn có thêm một cái kẹp, trông như vừa tham gia yến hội.
Thẩm Hách cười hỏi: “Đẹp trai không?”
“Đẹp trai lắm.” Tô Hảo khen.
Thẩm Hách cười đến càng vui vẻ, lại hỏi: “Sao em ăn cơm trễ như vậy?”
“Tăng ca.”
“Hôm nay thứ bảy, như thế nào còn tăng ca.”
“Vì công việc khá gấp.”
“Anh Chu Dương quá bóc lột người mà, nhớ phải bảo anh ta tăng lương đó.”
Tô Hảo cười gật đầu: “Được.”
Buổi sáng đã tăng lương, đãi ngộ bay lên gấp đôi, tưởng tượng đến tiền lương đó, Tô Hảo cảm thấy phải gọi điện cho mẹ.
“Anh tham gia yến hội sao?”
“Đúng vậy, vừa trở về, thật ầm ĩ.” Thẩm Hách gãi đầu, mắt anh còn thăm dò nhìn dưới lầu. Sau đó quay đầu lại, cười nói: “Đêm nay chị anh và anh rễ cãi nhau, anh rể anh gần như sắp khóc.”
“A? Vì sao thế?”
“Anh cũng không biết, bọn họ vẫn còn cãi nhau dưới lầu, anh rễ cãi không lại chị anh.” Vẻ mặt Thẩm Hách vui sướng khi người gặp họa.
Tô Hảo cũng cười theo: “Chị anh thật lợi hại.”
“Đúng vậy.”
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát mới tắt video. Tô Hảo ăn hết phần mì còn lại. Sau khi ăn xong, Tô Hảo nhìn đồng hồ, gọi điện cho mẹ, rất nhanh điện thoại được kết nối, nhưng bên kia lại là một tiếng ho khan, Tô Hảo lo lắng hỏi: “Mẹ uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, mẹ bị sặc nước bọt.” Thành Linh trả lời, Tô Hảo không tin, cô nói: “Ngày mai nếu còn ho nhớ phải đến chỗ bác sĩ Lương.”
“Biết rồi.”
“Còn có, con đã chính thức làm việc rồi.” Tô Hảo cười đem lời này nói ra, Thành Linh vừa nghe: “Nhanh như vậy đã chính thức? Chắc chắn là con làm việc rất tốt nên mới được chuyển nhanh như vậy, con nói xem, lúc trước nếu con làm việc sớm một chút thì tốt biết mấy.”
Tô Hảo cười cười: “Bây giờ cũng không muộn.”
“Đúng vậy, bây giờ cũng không muộn.” Thành Linh lại ho một chút, Tô Hảo lập tức thúc giục bà nghỉ ngơi. Thành Linh lẩm bẩm rồi cúp điện thoại, Tô Hảo ngồi một hồi trên sofa mới gom chén đi rửa, làm một chút vệ sinh phòng bếp, cô lấy quần áo ngủ rồi đi tắm, sau khi tắm xong thì sấy tóc.
Thật sự là một đống chuyện.
Xong việc, Tô Hảo ngồi dựa vào trên sofa cầm di động xem.
Phát hiện WeChat có hai tin.
Đều là của Chu Dương gửi tới.
Chu Dương: Ăn chưa?
Chu Dương: Ân? Đang làm gì thế?
Tin nhắn đã là một giờ trước, cô không trả lời, nhấp vào vòng bạn bè lướt một chút, liền lướt đến vòng bạn bè Lý Tú.
Cô ta đăng ba tin liên tiếp.
Một cái là video cô ta khiêu vũ.
Một cái là ảnh cô ta cùng người chị em uống trà sữa, cười rạng rỡ, còn đeo một cái lắc tay rất đẹp.
Bức ảnh cuối cùng là bức ảnh cô ta chụp cùng một cô gái, cả hai đều trang điểm đậm, cô gái này khá quen thuộc, Tô Hảo chợt phản ứng lại, đó chính là cô gái trong video mà Lý Tú gửi ngày hôm qua, xem như bạn gái cũ của Chu Dương?
Cuộc sống của Lý Tú muôn màu muôn vẻ, tùy ý đốt cháy thanh xuân chính mình, hơn nữa trông thực tinh xảo, giày cùng quần áo, nhan sắc xứng đến vừa vặn.
Nghĩ lại cuộc sống của cô, củi gạo mắm muối tương dấm trà, cẩn trọng làm việc. Tô Hảo thuận tay like ba bài đăng của cô ta.
Trong chiếc áo choàng tắm dài màu đen, Chu Dương lau tóc, thuận tay cầm di động lên xem, Tô Hảo không có trả lời, anh híp híp mắt, tay nhấp vào vòng bằng hữu của cô.
Chỉ chia sẻ một bài 【 Ai là người đứng đầu trong gia đình】.
Chu Dương: “......”
Sau đó, anh rời khỏi vòng bạn bè của cô, vừa ra đi, liền nhìn đến Tô Hảo like ba bài đăng của Lý Tú, bài đăng cuối cùng, bên trong có một người rất quen, anh nhìn thoáng qua nhưng không nhớ ra.
Anh trở lại danh sách trò chuyện.
Tô Hảo vẫn không trả lời.
Chu Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên gửi một tin nhắn cho Thẩm Hách.
Chu Dương: Đêm nay cậu có liên hệ với Tô Hảo không?
Thẩm Hách: Có a, video call, là nửa giờ trước! Cô ấy ăn mì, anh phải tăng lương cho cô ấy đấy, cô ấy tăng ca trễ như vậy thực vất vả...
Chu Dương: Câm miệng.
Anh dùng sức ném di động lên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.