Chương 4
Bán Tiệt Bạch Thái
21/05/2021
Anh không trả lời lại, Tô Hảo lấy tăm xỉa răng bắt đầu ăn trái cây, ăn một chút liền no, nàng đậy nắp lại, nằm bò lên bàn chuẩn bị ngủ trưa. Di động lại vang lên, là Tô Thiến gửi WeChat tới.
Tô Thiến: Hảo Hảo, ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào? Chu Dương có đến công ty không?
Tô Hảo: Cảm giác không tồi, anh ấy có tới công ty, mới vừa xuống ăn cơm.
Bên kia Tô Thiến mới phản ứng lại, lại đề cập tới Chu Dương.
Ai.
Tô Thiến: Vậy là tốt rồi, hai ngày sau là cuối tuần, nhớ về nhà ăn cơm.
Tô Hảo: Được, nếu không tăng ca con sẽ qua.
Tô Thiến: Ân ân.
Hai người lại hàn huyên chốc lát, Tô Hảo cất di động, bắt đầu ngủ trưa.
Buổi chiều chuyện rất nhiều, Tô Hảo vẫn đi theo Trần Ngọc làm việc, ngẫu nhiên sẽ giúp Lục Mễ Mễ làm thống kê một chút, Lục Mễ Mễ làm việc như sấm rền gió cuốn, rất nhanh nhẹn, Tô Hảo đi theo cô, có chút khẩn trương, sợ làm sai. Lục Mễ Mễ đem Tô Hảo phân cùng một loại người với Trần Ngọc, nói: “Cô đó, vừa nhìn là biết không thích hợp làm kế toán, cô chỉ thích hợp xuất nạp cùng với Trần Ngọc!”
Tô Hảo mỉm cười, cúi đầu làm.
Không phản ứng cô ta.
Lục Mễ Mễ hừ lạnh một tiếng, bắt tay vào chuyện, ném cho cô.
Nhất quán đều là xuất nạp quản tiền, nhưng vị trí trên cao, cơ bản đều là kế toán đích thân. Lục Mễ Mễ vừa nhìn chính là có chút dã tâm.
Lúc nghỉ trưa, Trần Ngọc kéo Tô Hảo vào một diễn đàn.
Diễn đàn này tên là 【 Tình yêu đã đến khi nào ( 6) 】
Tô Hảo:.......
Trong diễn đàn đều là nhân viên công ty Phí Tiết, Lục Mễ Mễ và Trần Ngọc nhìn như không đối chọi nhau trong diễn đàn. Lục Mễ Mễ liên tiếp đã đăng bảy tám tấm ảnh lên.
Click mở thì thấy.
Là ảnh chụp Chu Dương cùng vị tiểu thư Lý gia kia ở nhà ăn lầu 2. Chung quanh còn có mấy cao quản, Tằng tổng và trợ lý Lục đều ở đó. Chỉ là cách khá xa mà thôi.
Tiểu thư Lý gia ăn bò bít tết, rồi lại như ăn không quen, cầm nĩa chọc trên miếng bò bít tết, ánh mắt mang theo ai oán.
Chu Dương dựa vào ghế, nhấp cà phê, biểu tình lười nhác, thờ ơ.
Nhưng là tuấn nam mỹ nữ, rất đẹp mắt.
Đường yêu yêu: Này là tiểu thư Lý gia, có phải là Lý gia kia không a?
Quan Tiêm: Đúng, chính là Lý gia kia, đều là danh môn thế gia.
Trần Ngọc: Cô ấy theo đuổi Chu tổng bao lâu rồi? Tôi đều nhớ không rõ.
Đường yêu yêu: Nửa năm đi, Chu tổng này là nam nhân phong lưu, nửa năm không có tin tức yêu đương gì? Hay anh ta đang kén chọn?
Lục Mễ Mễ: A, có thể là chơi đủ rồi?
Trần Ngọc: Hiển nhiên rồi, nhanh thành công nha.
Lục Mễ Mễ: Phi.
Hai người ở trong diễn đàn lại có chút giận, Tô Hảo thấy thế, yên lặng rời group chat.
Lúc này là trong tuần, 6 giờ liền tan tầm. Tô Hảo đi theo Trần Ngọc xuống lầu, Trần Ngọc hỏi Tô Hảo: “Chị ở chỗ nào?”
Tô Hảo nhớ tới tên tiểu khu: “Ở Hoa Huy.”
“Hoa Huy! Chị cư nhiên có thể thuê phòng ở đó? Vậy chị đi làm thật gần.” Trần Ngọc vẻ mặt hâm mộ, Tô Hảo cười cười nói: “Đúng là rất gần, thật may quá.”
“Ai, em mỗi ngày đều phải ngồi tàu điện ngầm 45 phút, chị từ nơi này qua, đi lối đi bộ ngầm, sau đó rẽ là có thể đến chỗ chị ở, rất gần, nếu đi chỉ mất mười phút.” Trần Ngọc chỉ vào một lối đi bộ cho Tô Hảo xem.
Tô Hảo trong lòng cảm kích, “Cảm ơn, buổi sáng chị sẽ đi đường đó.”
“Gần như vậy, chỉ cấp khởi bước giới đi.”
“Đúng vậy.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tô Hảo nhìn Trần Ngọc vào trạm tàu điện ngầm, cô mới đi tới đại lộ Trần Ngọc via72 chỉ kia.
Quả nhiên, rất nhanh đã đến tiểu khu Hoa Huy.
Cô thuận tiện ở siêu thị cách vách mua thức ăn, chuẩn bị nấu đêm nay, vừa đi đến cửa thang lầu, WeChat liền vang lên, cô cúi đầu vừa thấy.
Chu Dương: Nửa giờ nữa hắn đến chỗ cô.
Ai?
Tô Hảo sửng sốt vài giây, sau phản ứng lại, là anh giữa trưa giới thiệu nam nhân cho cô. Lúc này cô mới phát hiện vài phút trước, có một người thêm WeChat cô.
Cô không xem di động nên không thông qua.
Cô chạm một chút, thông qua.
Tên là: Thẩm Hách.
Tô Hảo hô một hơi, nhìn chân dung người này, lại nhìn song song chân dung Chu Dương, tâm tình dần dần bình xuống.
Nhiều năm như vậy.
Nên quên, đều đã quên.
Cô đi nhanh vài bước lên lầu, đem đồ ăn mua được nhét vào tủ lạnh, lại nhìn y phục mặc trên người, vì lễ phép, vẫn là đổi đi, nàng tiến phòng ngủ, thay một váy đen nhỏ, quần áo là trước lúc đi Liêu Vân mua cho cô.
Sau khi đổi, di động tích tích vang lên.
Cô khom lưng cầm lấy.
Thẩm Hách: Tô Hảo, buổi tối cùng ăn chứ? Tôi sắp tới rồi.
Tô Hảo trố mắt, gõ.
Tô Hảo: Được, anh tới rồi nhắn cho tôi.
Thẩm Hách: Được.
Nắm di động, Tô Hảo đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó đi đến ban công, nhìn ra bên ngoài, đáng tiếc ban công này là mặt trong tiểu khu, chỉ có cửa sổ phòng bếp kia mới có thể nhìn đến bên ngoài, tâm tình cô bình tĩnh, nhưng nhiều ít vẫn có chút không biết làm sao, quay người lại, cầm lấy bọc nhỏ, không để người ta chờ, Tô Hảo ra cửa.
Không thế đi giày cao gót, mang giày thấp là cùng, vào thời điểm này, hoàng hôn rơi xuống, ánh chiều tà treo ở giữa không trung, Tô Hảo nhiều lần nhìn di động.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe màu đen chạy băng băng đến cửa tiểu khu.
Tất tất hai tiếng.
Di động của Tô Hảo cũng vang theo, cô giương mắt.
Nhìn thấy trong xe một nam nhân tuổi trẻ dựa lưng vào ghế, cười với cô, diện mạo thanh tuấn, hôm nay Chu Dương gửi tin kia, cô đi qua.
Rất xa, váy đen phiêu dật lên, gió rất lớn, có chút lắc lư, làn da lại rất trắng, Thẩm Hách khụ một tiếng, bước xuống xe, kéo cửa xe cho cô, Tô Hảo dừng một chút, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Thẩm Hách trả lời, tâm tình vui sướng, xoay người đi về chỗ điều khiển.
Anh.. Anh rất thích mẫu hình nữ nhân ôn nhu, nói chuyện cũng khinh thanh tế ngữ thế này.
Nhặt được rồi!
Trong xe nhàn nhạt mùi nước hoa, Tô Hảo an tĩnh ngồi, vị trí điều khiển cửa xe mở ra, Thẩm Hách tiến vào ngồi, cười hỏi: “Hảo Hảo, muốn đi ăn gì?”
Tô Hảo nhìn Thẩm Hách, chần chờ, nói: “Gì cũng đều có thể.”
“Thật ngại quá, còn chưa trò chuyện với cô, định hẹn cô ăn, tôi chủ yếu ở kinh đô, lần này tới đây giúp anh rể tôi xử lý chút chuyện, thuận đường nên đến, muốn trước khi đi gặp mặt cô một lần.”
“Không sao đâu.”
“Có cảm thấy đường đột không?”
“Không, vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi, đi trên đường, tôi đều sợ cô không chịu xuống.”
“Sẽ không đâu.”
Tô Hảo trả lời ngắn gọn, chính là giọng nói thật sự ôn nhu, trong xe trừ bỏ nhàn nhạt mùi nước hoa, thì giọng cô là hấp dẫn người nhất. Thẩm Hách nắm chặt tay lái.
Anh Chu Dương giới thiệu đúng là không tệ.
Anh tìm chỗ ăn.
Xe tiến vào đại lộ, ánh chiều tà càng lúc càng mờ nhạt, chân trời dâng lên mây màu xám, bao phủ nửa bầu trời, Tô Hảo nhéo bọc nhỏ, nhìn tình hình giao thông, lại nhìn ngoài cửa, cô châm chước một chút, nói: “Anh biết tình huống của tôi chứ?”
Cô hỏi rất khẩn trương.
Chính là mẹ dặn dò và lo lắng làm cô không thể lùi bước.
Tuy rằng trước kia một đoạn thời gian không mong muốn, trong lòng mẹ vẫn luôn không quá tốt.
Tô Hảo hiểu được tâm tình mẹ.
Cũng tôn trọng ý bà, cho nên nguyện ý đi thử xem.
“Biết, thời đại nào rồi, Hảo Hảo, cô không cần để ý những chuyện đó, tôi không để ý đâu.” Thẩm Hách quay đầu nhìn cô một cái, mặt tràn đầy tuấn tú chân thành.
Tô Hảo nháy mắt thở một hơi, mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Hách bị nụ cười này mê mắt, một lát sau mới dịch khai tầm mắt.
Trong xe không khí lập tức tốt hơn, Tô Hảo nhìn thành phố lớn lớn này, tay nhẹ nhàng đặt trên cửa sổ. Thẩm Hách nghe Tô Thiến nói xong, an bài một nhà hàng không cao lắm nhưng món ăn Quảng Đông rất ngon, đưa Tô Hảo đi ăn, Thẩm Hách vốn tưởng Tô Hảo tính cách ôn nhu nhiều lắm rồi, nhưng không nghĩ lúc ăn, cô cũng thực chiếu cố người khác, hơn nữa quan trọng nhất, anh nói chuyện, cô vẫn luôn chống cằm nghe, rất chuyên chú.
Đôi mắt thật xinh đẹp, giống như ngôi sao.
Liền như vậy nghe anh nói.
Giống như rất sùng bái anh, tâm tình Thẩm Hách rất mỹ.
Thẩm Hách có chút khiêu thoát, nhưng Tô Hảo không hiểu liền sẽ hỏi, Thẩm Hách cũng rất nhiệt tình giải thích.
Trên đường.
Thừa dịp Tô Hảo đi toilet.
Thẩm Hách gửi WeChat cho Chu Dương.
Thẩm Hách: Mẹ tôi ơi, anh Chu Dương, Hảo Hảo thật sự quá tuyệt vời, em rất thích a a a a a a.
Chu Dương: Nga?
Thẩm Hách: Vô cùng cảm kích.
Chu Dương: Mới một ngày, liền thích như vậy? Sợ là cậu chưa gặp qua nữ nhân.
Thẩm Hách: Mới không phải! Anh không hiểu đâu.
Kia đầu, Chu Dương không trả về. Vừa lúc Tô Hảo trở về, Thẩm Hách buông di động, đôi mắt anh xoay một chút, nhìn thoáng đồng hồ, vẫn còn thời gian.
Anh hỏi: “Hảo Hảo, cô biết đánh bida không?”
Tô Hảo ngồi xuống, cầm lấy khăn giấy lau tay, liếc anh một cái, lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Tôi dạy cô được chứ?”
“Được.”
Tô Hảo cũng nhìn di động một cái, vẫn còn sớm.
“Đi thôi.” Thẩm Hách nhanh chóng quyết định, thuận tay đi lấy cơm bài, lại phát hiện không có cơm bài, anh nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo cầm lấy bọc nhỏ, nói: “Chầu này tôi mời khách, sau anh mời.”
Có tới có lui, cũng sẽ không làm mất mặt anh.
Thẩm Hách sửng sốt, cười nói: “Được.”
Tô Hảo hơi hơi mỉm cười, đi theo bên cạnh anh, hai người một bên nói chuyện, vừa đi ra nhà ăn, cách vách chính là CLB Sao Trời. Thẩm Hách đưa Tô Hảo đi vào, cũng giải thích cùng Tô Hảo về chế độ của câu lạc bộ này.
Thẩm Hách định một gian lầu hai ghế lô, sau khi tiến vào, Thẩm Hách cầm một cây gậy cho Tô Hảo, Tô Hảo vội buông bọc nhỏ tiếp nhận, Thẩm Hách cũng cầm một cây, nhướng mày cười xấu xa với Tô Hảo: “Tôi quét sạch banh trên bàn, cô đoán xem mất bao lâu?”
Tô Hảo nể tình trả lời: “Chắc chắn rất nhanh.”
Ánh mắt Thẩm Hách sáng ngời, nhìn mắt cô vài lần, ân hừ cười. Gậy nhắc lên, một bên đánh một bên cùng nói chuyện phiếm cùng cô.
Mà lúc này, cửa ghế lô, điếu thuốc kẹp trên ngón tay thon dài bị đẩy ra, đôi mắt hẹp dài của Chu Dương tiến vào, liếc mắt một cái thấy được Tô Hảo nắm gậy, duyên dáng yêu kiều, rồi lại mang theo một cổ phong tình không thể nói, ôn nhu mà nhìn Thẩm Hách đánh banh, ngẫu nhiên cười gật đầu, nhìn đến Thẩm Hách tiến banh mà đôi mắt sáng ngời, gãi đúng chỗ ngứa thỏa mãn tâm hư vinh của nam nhân.
Nhìn biểu tình kia của Thẩm Hách liền biết, lúc này anh đã thỏa thuê đắc ý.
Phía sau còn có người.
Giọng Lý Dịch có chút thấp: “Đây là Tô Hảo sao? Một người nam nhân được nhìn sùng bái như thế, có thể chịu đựng được sao?”
Mẫu thuốc lá ở đầu ngón tay bị gió thổi đi một ít, Chu Dương nhìn nữ nhân mặc váy đen, nhỏ nhắn đứng ở kia, trong phòng ánh sáng tối tăm, nữ nhân như nước, trong mắt cô tựa như chỉ có một mình Thẩm Hách, nguyện vì anh ta hóa thành Nhiễu Chỉ Nhu.
Tô Thiến: Hảo Hảo, ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào? Chu Dương có đến công ty không?
Tô Hảo: Cảm giác không tồi, anh ấy có tới công ty, mới vừa xuống ăn cơm.
Bên kia Tô Thiến mới phản ứng lại, lại đề cập tới Chu Dương.
Ai.
Tô Thiến: Vậy là tốt rồi, hai ngày sau là cuối tuần, nhớ về nhà ăn cơm.
Tô Hảo: Được, nếu không tăng ca con sẽ qua.
Tô Thiến: Ân ân.
Hai người lại hàn huyên chốc lát, Tô Hảo cất di động, bắt đầu ngủ trưa.
Buổi chiều chuyện rất nhiều, Tô Hảo vẫn đi theo Trần Ngọc làm việc, ngẫu nhiên sẽ giúp Lục Mễ Mễ làm thống kê một chút, Lục Mễ Mễ làm việc như sấm rền gió cuốn, rất nhanh nhẹn, Tô Hảo đi theo cô, có chút khẩn trương, sợ làm sai. Lục Mễ Mễ đem Tô Hảo phân cùng một loại người với Trần Ngọc, nói: “Cô đó, vừa nhìn là biết không thích hợp làm kế toán, cô chỉ thích hợp xuất nạp cùng với Trần Ngọc!”
Tô Hảo mỉm cười, cúi đầu làm.
Không phản ứng cô ta.
Lục Mễ Mễ hừ lạnh một tiếng, bắt tay vào chuyện, ném cho cô.
Nhất quán đều là xuất nạp quản tiền, nhưng vị trí trên cao, cơ bản đều là kế toán đích thân. Lục Mễ Mễ vừa nhìn chính là có chút dã tâm.
Lúc nghỉ trưa, Trần Ngọc kéo Tô Hảo vào một diễn đàn.
Diễn đàn này tên là 【 Tình yêu đã đến khi nào ( 6) 】
Tô Hảo:.......
Trong diễn đàn đều là nhân viên công ty Phí Tiết, Lục Mễ Mễ và Trần Ngọc nhìn như không đối chọi nhau trong diễn đàn. Lục Mễ Mễ liên tiếp đã đăng bảy tám tấm ảnh lên.
Click mở thì thấy.
Là ảnh chụp Chu Dương cùng vị tiểu thư Lý gia kia ở nhà ăn lầu 2. Chung quanh còn có mấy cao quản, Tằng tổng và trợ lý Lục đều ở đó. Chỉ là cách khá xa mà thôi.
Tiểu thư Lý gia ăn bò bít tết, rồi lại như ăn không quen, cầm nĩa chọc trên miếng bò bít tết, ánh mắt mang theo ai oán.
Chu Dương dựa vào ghế, nhấp cà phê, biểu tình lười nhác, thờ ơ.
Nhưng là tuấn nam mỹ nữ, rất đẹp mắt.
Đường yêu yêu: Này là tiểu thư Lý gia, có phải là Lý gia kia không a?
Quan Tiêm: Đúng, chính là Lý gia kia, đều là danh môn thế gia.
Trần Ngọc: Cô ấy theo đuổi Chu tổng bao lâu rồi? Tôi đều nhớ không rõ.
Đường yêu yêu: Nửa năm đi, Chu tổng này là nam nhân phong lưu, nửa năm không có tin tức yêu đương gì? Hay anh ta đang kén chọn?
Lục Mễ Mễ: A, có thể là chơi đủ rồi?
Trần Ngọc: Hiển nhiên rồi, nhanh thành công nha.
Lục Mễ Mễ: Phi.
Hai người ở trong diễn đàn lại có chút giận, Tô Hảo thấy thế, yên lặng rời group chat.
Lúc này là trong tuần, 6 giờ liền tan tầm. Tô Hảo đi theo Trần Ngọc xuống lầu, Trần Ngọc hỏi Tô Hảo: “Chị ở chỗ nào?”
Tô Hảo nhớ tới tên tiểu khu: “Ở Hoa Huy.”
“Hoa Huy! Chị cư nhiên có thể thuê phòng ở đó? Vậy chị đi làm thật gần.” Trần Ngọc vẻ mặt hâm mộ, Tô Hảo cười cười nói: “Đúng là rất gần, thật may quá.”
“Ai, em mỗi ngày đều phải ngồi tàu điện ngầm 45 phút, chị từ nơi này qua, đi lối đi bộ ngầm, sau đó rẽ là có thể đến chỗ chị ở, rất gần, nếu đi chỉ mất mười phút.” Trần Ngọc chỉ vào một lối đi bộ cho Tô Hảo xem.
Tô Hảo trong lòng cảm kích, “Cảm ơn, buổi sáng chị sẽ đi đường đó.”
“Gần như vậy, chỉ cấp khởi bước giới đi.”
“Đúng vậy.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Tô Hảo nhìn Trần Ngọc vào trạm tàu điện ngầm, cô mới đi tới đại lộ Trần Ngọc via72 chỉ kia.
Quả nhiên, rất nhanh đã đến tiểu khu Hoa Huy.
Cô thuận tiện ở siêu thị cách vách mua thức ăn, chuẩn bị nấu đêm nay, vừa đi đến cửa thang lầu, WeChat liền vang lên, cô cúi đầu vừa thấy.
Chu Dương: Nửa giờ nữa hắn đến chỗ cô.
Ai?
Tô Hảo sửng sốt vài giây, sau phản ứng lại, là anh giữa trưa giới thiệu nam nhân cho cô. Lúc này cô mới phát hiện vài phút trước, có một người thêm WeChat cô.
Cô không xem di động nên không thông qua.
Cô chạm một chút, thông qua.
Tên là: Thẩm Hách.
Tô Hảo hô một hơi, nhìn chân dung người này, lại nhìn song song chân dung Chu Dương, tâm tình dần dần bình xuống.
Nhiều năm như vậy.
Nên quên, đều đã quên.
Cô đi nhanh vài bước lên lầu, đem đồ ăn mua được nhét vào tủ lạnh, lại nhìn y phục mặc trên người, vì lễ phép, vẫn là đổi đi, nàng tiến phòng ngủ, thay một váy đen nhỏ, quần áo là trước lúc đi Liêu Vân mua cho cô.
Sau khi đổi, di động tích tích vang lên.
Cô khom lưng cầm lấy.
Thẩm Hách: Tô Hảo, buổi tối cùng ăn chứ? Tôi sắp tới rồi.
Tô Hảo trố mắt, gõ.
Tô Hảo: Được, anh tới rồi nhắn cho tôi.
Thẩm Hách: Được.
Nắm di động, Tô Hảo đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó đi đến ban công, nhìn ra bên ngoài, đáng tiếc ban công này là mặt trong tiểu khu, chỉ có cửa sổ phòng bếp kia mới có thể nhìn đến bên ngoài, tâm tình cô bình tĩnh, nhưng nhiều ít vẫn có chút không biết làm sao, quay người lại, cầm lấy bọc nhỏ, không để người ta chờ, Tô Hảo ra cửa.
Không thế đi giày cao gót, mang giày thấp là cùng, vào thời điểm này, hoàng hôn rơi xuống, ánh chiều tà treo ở giữa không trung, Tô Hảo nhiều lần nhìn di động.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe màu đen chạy băng băng đến cửa tiểu khu.
Tất tất hai tiếng.
Di động của Tô Hảo cũng vang theo, cô giương mắt.
Nhìn thấy trong xe một nam nhân tuổi trẻ dựa lưng vào ghế, cười với cô, diện mạo thanh tuấn, hôm nay Chu Dương gửi tin kia, cô đi qua.
Rất xa, váy đen phiêu dật lên, gió rất lớn, có chút lắc lư, làn da lại rất trắng, Thẩm Hách khụ một tiếng, bước xuống xe, kéo cửa xe cho cô, Tô Hảo dừng một chút, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Thẩm Hách trả lời, tâm tình vui sướng, xoay người đi về chỗ điều khiển.
Anh.. Anh rất thích mẫu hình nữ nhân ôn nhu, nói chuyện cũng khinh thanh tế ngữ thế này.
Nhặt được rồi!
Trong xe nhàn nhạt mùi nước hoa, Tô Hảo an tĩnh ngồi, vị trí điều khiển cửa xe mở ra, Thẩm Hách tiến vào ngồi, cười hỏi: “Hảo Hảo, muốn đi ăn gì?”
Tô Hảo nhìn Thẩm Hách, chần chờ, nói: “Gì cũng đều có thể.”
“Thật ngại quá, còn chưa trò chuyện với cô, định hẹn cô ăn, tôi chủ yếu ở kinh đô, lần này tới đây giúp anh rể tôi xử lý chút chuyện, thuận đường nên đến, muốn trước khi đi gặp mặt cô một lần.”
“Không sao đâu.”
“Có cảm thấy đường đột không?”
“Không, vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi, đi trên đường, tôi đều sợ cô không chịu xuống.”
“Sẽ không đâu.”
Tô Hảo trả lời ngắn gọn, chính là giọng nói thật sự ôn nhu, trong xe trừ bỏ nhàn nhạt mùi nước hoa, thì giọng cô là hấp dẫn người nhất. Thẩm Hách nắm chặt tay lái.
Anh Chu Dương giới thiệu đúng là không tệ.
Anh tìm chỗ ăn.
Xe tiến vào đại lộ, ánh chiều tà càng lúc càng mờ nhạt, chân trời dâng lên mây màu xám, bao phủ nửa bầu trời, Tô Hảo nhéo bọc nhỏ, nhìn tình hình giao thông, lại nhìn ngoài cửa, cô châm chước một chút, nói: “Anh biết tình huống của tôi chứ?”
Cô hỏi rất khẩn trương.
Chính là mẹ dặn dò và lo lắng làm cô không thể lùi bước.
Tuy rằng trước kia một đoạn thời gian không mong muốn, trong lòng mẹ vẫn luôn không quá tốt.
Tô Hảo hiểu được tâm tình mẹ.
Cũng tôn trọng ý bà, cho nên nguyện ý đi thử xem.
“Biết, thời đại nào rồi, Hảo Hảo, cô không cần để ý những chuyện đó, tôi không để ý đâu.” Thẩm Hách quay đầu nhìn cô một cái, mặt tràn đầy tuấn tú chân thành.
Tô Hảo nháy mắt thở một hơi, mỉm cười nhìn anh.
Thẩm Hách bị nụ cười này mê mắt, một lát sau mới dịch khai tầm mắt.
Trong xe không khí lập tức tốt hơn, Tô Hảo nhìn thành phố lớn lớn này, tay nhẹ nhàng đặt trên cửa sổ. Thẩm Hách nghe Tô Thiến nói xong, an bài một nhà hàng không cao lắm nhưng món ăn Quảng Đông rất ngon, đưa Tô Hảo đi ăn, Thẩm Hách vốn tưởng Tô Hảo tính cách ôn nhu nhiều lắm rồi, nhưng không nghĩ lúc ăn, cô cũng thực chiếu cố người khác, hơn nữa quan trọng nhất, anh nói chuyện, cô vẫn luôn chống cằm nghe, rất chuyên chú.
Đôi mắt thật xinh đẹp, giống như ngôi sao.
Liền như vậy nghe anh nói.
Giống như rất sùng bái anh, tâm tình Thẩm Hách rất mỹ.
Thẩm Hách có chút khiêu thoát, nhưng Tô Hảo không hiểu liền sẽ hỏi, Thẩm Hách cũng rất nhiệt tình giải thích.
Trên đường.
Thừa dịp Tô Hảo đi toilet.
Thẩm Hách gửi WeChat cho Chu Dương.
Thẩm Hách: Mẹ tôi ơi, anh Chu Dương, Hảo Hảo thật sự quá tuyệt vời, em rất thích a a a a a a.
Chu Dương: Nga?
Thẩm Hách: Vô cùng cảm kích.
Chu Dương: Mới một ngày, liền thích như vậy? Sợ là cậu chưa gặp qua nữ nhân.
Thẩm Hách: Mới không phải! Anh không hiểu đâu.
Kia đầu, Chu Dương không trả về. Vừa lúc Tô Hảo trở về, Thẩm Hách buông di động, đôi mắt anh xoay một chút, nhìn thoáng đồng hồ, vẫn còn thời gian.
Anh hỏi: “Hảo Hảo, cô biết đánh bida không?”
Tô Hảo ngồi xuống, cầm lấy khăn giấy lau tay, liếc anh một cái, lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Tôi dạy cô được chứ?”
“Được.”
Tô Hảo cũng nhìn di động một cái, vẫn còn sớm.
“Đi thôi.” Thẩm Hách nhanh chóng quyết định, thuận tay đi lấy cơm bài, lại phát hiện không có cơm bài, anh nhìn về phía Tô Hảo, Tô Hảo cầm lấy bọc nhỏ, nói: “Chầu này tôi mời khách, sau anh mời.”
Có tới có lui, cũng sẽ không làm mất mặt anh.
Thẩm Hách sửng sốt, cười nói: “Được.”
Tô Hảo hơi hơi mỉm cười, đi theo bên cạnh anh, hai người một bên nói chuyện, vừa đi ra nhà ăn, cách vách chính là CLB Sao Trời. Thẩm Hách đưa Tô Hảo đi vào, cũng giải thích cùng Tô Hảo về chế độ của câu lạc bộ này.
Thẩm Hách định một gian lầu hai ghế lô, sau khi tiến vào, Thẩm Hách cầm một cây gậy cho Tô Hảo, Tô Hảo vội buông bọc nhỏ tiếp nhận, Thẩm Hách cũng cầm một cây, nhướng mày cười xấu xa với Tô Hảo: “Tôi quét sạch banh trên bàn, cô đoán xem mất bao lâu?”
Tô Hảo nể tình trả lời: “Chắc chắn rất nhanh.”
Ánh mắt Thẩm Hách sáng ngời, nhìn mắt cô vài lần, ân hừ cười. Gậy nhắc lên, một bên đánh một bên cùng nói chuyện phiếm cùng cô.
Mà lúc này, cửa ghế lô, điếu thuốc kẹp trên ngón tay thon dài bị đẩy ra, đôi mắt hẹp dài của Chu Dương tiến vào, liếc mắt một cái thấy được Tô Hảo nắm gậy, duyên dáng yêu kiều, rồi lại mang theo một cổ phong tình không thể nói, ôn nhu mà nhìn Thẩm Hách đánh banh, ngẫu nhiên cười gật đầu, nhìn đến Thẩm Hách tiến banh mà đôi mắt sáng ngời, gãi đúng chỗ ngứa thỏa mãn tâm hư vinh của nam nhân.
Nhìn biểu tình kia của Thẩm Hách liền biết, lúc này anh đã thỏa thuê đắc ý.
Phía sau còn có người.
Giọng Lý Dịch có chút thấp: “Đây là Tô Hảo sao? Một người nam nhân được nhìn sùng bái như thế, có thể chịu đựng được sao?”
Mẫu thuốc lá ở đầu ngón tay bị gió thổi đi một ít, Chu Dương nhìn nữ nhân mặc váy đen, nhỏ nhắn đứng ở kia, trong phòng ánh sáng tối tăm, nữ nhân như nước, trong mắt cô tựa như chỉ có một mình Thẩm Hách, nguyện vì anh ta hóa thành Nhiễu Chỉ Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.