Chương 9: Phong ấn (hạ)
Tô Du Bính
03/01/2018
Vấn đề nan giải ma nữ để lại.
Cuối cùng, sau khi Benoit dùng hết mọi biện pháp cứng mềm đủ cả, Oregon hết cách đành leo lên xe.
Sợ anh đổi ý, Benoit lên xe một cái là khóa cửa ngay.
“Tìm nhà hàng.” Oregon gõ vào lưng ghế lái.
Benoit nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Tôi trông giống tài xế taxi lắm à?”
Oregon nói: “Không, chưa đủ chuyên nghiệp. Chúng tôi chẳng qua chỉ đang đi nhờ xe thôi.”
Benoit nói: “Vậy tôi nhất định là người hào phóng nhất trên đời, không chỉ chở ngài đi miễn phí tới nhà hàng La Pergola được đánh giá ba sao Michelin, đặt sẵn hai căn phòng hướng ra hồ ở khách sạn Waldorf Astoria cho ngài, mà còn phải còng lưng gánh hết chi phí.”
Oregon nói: “Tôi từng nghe phòng hướng ra sông, phòng hướng ra biển, phòng hướng ra núi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có phòng hướng ra hồ đấy.”
Macewen giải thích cho anh: “Tức là phòng nhìn thấy hồ bơi ấy.”
Oregon cảm thấy hứng thú: “Chu choa, có nhìn thấy tiệc bikini không?”
Macewen đáp: “Có thể nhìn thấy hồ bơi tuyệt đẹp.”
Oregon: “…”
Benoit rất đắc ý với sự sắp xếp của mình, “Khỏi cảm ơn.”
Oregon nói: “Tôi thấy cậu vẫn chưa đạt chuẩn ‘người hào phóng nhất trên đời’ đâu.”
Benoit nói: “Bao ăn sáng, bao phí thuê ghế trong hồ bơi luôn.”
Oregon: “Bao trọn túi không?”
Benoit: “Hả?”
Macewen nói: “Ông chủ của tôi muốn mua túi xách.”
Benoit: “…”
Mua túi xách gì nữa hả trời?!
…
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Benoit gửi tin nhắn cho cấp trên: Mua túi xách cho Oregon có được thanh toán lại không?
Đêm lạnh lẽo, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Oregon ngồi bên cửa sổ, bên cạnh đặt một chiếc túi gắn mác LV.
Trên bàn bày sẵn hai đĩa món chính, Benoit cầm dao và nĩa, cố gắng không để mắt mình nhìn về phía cái túi LV. Trong túi có một con mèo đen đang thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào bàn ăn bằng cặp mắt sáng rỡ.
Oregon ghim một miếng sò đưa tới miệng mèo.
Mèo đen nhanh chóng cắn ngay vào miệng, nhai nhồm nhoàm hai ba lần rồi nuốt, nuốt xong còn thè lưỡi liếm lên cây nĩa.
Oregon mỉm cười, dùng cây nĩa đó ghim sò nướng cho vào miệng.
Benoit che mắt lại.
Oregon thuận miệng hỏi: “Không ngon à?”
Benoit nhấp ngụm rượu đỏ thấm giọng, “Mùi vị thế nào?”
Cuối cùng, sau khi Benoit dùng hết mọi biện pháp cứng mềm đủ cả, Oregon hết cách đành leo lên xe.
Sợ anh đổi ý, Benoit lên xe một cái là khóa cửa ngay.
“Tìm nhà hàng.” Oregon gõ vào lưng ghế lái.
Benoit nhìn anh qua kính chiếu hậu, “Tôi trông giống tài xế taxi lắm à?”
Oregon nói: “Không, chưa đủ chuyên nghiệp. Chúng tôi chẳng qua chỉ đang đi nhờ xe thôi.”
Benoit nói: “Vậy tôi nhất định là người hào phóng nhất trên đời, không chỉ chở ngài đi miễn phí tới nhà hàng La Pergola được đánh giá ba sao Michelin, đặt sẵn hai căn phòng hướng ra hồ ở khách sạn Waldorf Astoria cho ngài, mà còn phải còng lưng gánh hết chi phí.”
Oregon nói: “Tôi từng nghe phòng hướng ra sông, phòng hướng ra biển, phòng hướng ra núi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe có phòng hướng ra hồ đấy.”
Macewen giải thích cho anh: “Tức là phòng nhìn thấy hồ bơi ấy.”
Oregon cảm thấy hứng thú: “Chu choa, có nhìn thấy tiệc bikini không?”
Macewen đáp: “Có thể nhìn thấy hồ bơi tuyệt đẹp.”
Oregon: “…”
Benoit rất đắc ý với sự sắp xếp của mình, “Khỏi cảm ơn.”
Oregon nói: “Tôi thấy cậu vẫn chưa đạt chuẩn ‘người hào phóng nhất trên đời’ đâu.”
Benoit nói: “Bao ăn sáng, bao phí thuê ghế trong hồ bơi luôn.”
Oregon: “Bao trọn túi không?”
Benoit: “Hả?”
Macewen nói: “Ông chủ của tôi muốn mua túi xách.”
Benoit: “…”
Mua túi xách gì nữa hả trời?!
…
Tranh thủ lúc đèn đỏ, Benoit gửi tin nhắn cho cấp trên: Mua túi xách cho Oregon có được thanh toán lại không?
Đêm lạnh lẽo, phong cảnh đẹp như tranh vẽ.
Oregon ngồi bên cửa sổ, bên cạnh đặt một chiếc túi gắn mác LV.
Trên bàn bày sẵn hai đĩa món chính, Benoit cầm dao và nĩa, cố gắng không để mắt mình nhìn về phía cái túi LV. Trong túi có một con mèo đen đang thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào bàn ăn bằng cặp mắt sáng rỡ.
Oregon ghim một miếng sò đưa tới miệng mèo.
Mèo đen nhanh chóng cắn ngay vào miệng, nhai nhồm nhoàm hai ba lần rồi nuốt, nuốt xong còn thè lưỡi liếm lên cây nĩa.
Oregon mỉm cười, dùng cây nĩa đó ghim sò nướng cho vào miệng.
Benoit che mắt lại.
Oregon thuận miệng hỏi: “Không ngon à?”
Benoit nhấp ngụm rượu đỏ thấm giọng, “Mùi vị thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.