Chương 51: Thân thế (hạ)
Tô Du Bính
03/01/2018
Công khai thân thế sáng giá.
Một trận mưa cá thật là lớn!
Lũ cá tươi ngon vùng vẫy hết con này tới con khác từ trên trời rơi xuống, chạm vào mặt đất thì không thấy đâu nữa.
Nếu có người Trung Quốc ở đây, họ nhất định sẽ nhớ đến cảnh quả nhân sâm ở miếu Ngũ Trang trong “Tây du ký”, tiếc là không có. Hiện tại chỉ thấy một chú mèo đen nhảy nhót không ngừng, vung vẩy cái đuôi dài, ngu ngơ chạy giữa đường bắt cá.
Khó khăn lắm Ansbach mới vào được trong giấc mơ, vốn tưởng mình sắp chứng kiến thảm kịch nhân gian, anh còn chuẩn bị sẵn lồng ngực và vòng tay cho người yêu sà vào, ai ngờ lại bắt gặp cảnh trước mặt, chốc lát chẳng biết nên khóc hay cười. Anh đi đến trước mặt mèo đen.
Mèo đen giương vuốt.
Ansbach túm gáy mèo đen, ôm nó lên đặt vào lòng, “Nhớ tôi là ai không?”
Mèo đen trừng mắt nhìn anh một lúc, sự cảnh giác trong mắt dần dần biến mất, thay vào là mông lung và hoang mang.
Ansbach nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, kiên nhẫn nói: “Em tên là Oregon, không phải mèo mà là người.”
“Em có nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không? Trên sàn nhảy, em xoay một lèo mười hai vòng thật hoành tráng, hất cô bạn nhảy bay đi luôn. Tôi còn nhớ cô ả lúc bay trên không đã rơi mất giày và dây chuyền, sau đó đầu đập vào sô pha, nghe nói còn gãy cổ tay. Ngay lúc đó tôi đã nghĩ, làm đẹp lắm!”
“Lần thứ hai gặp nhau là lúc xe ngựa của em bị sụp hố. Có ngài Cain trên cao, tôi phải sám hối với em thôi, người yêu của tôi. Cái hố đó là do tôi đào vì em. Bấy giờ tôi nghĩ, thân là Gangrel đời thứ tư, em nhất định có thể phóng ra khỏi xe với tư thế hiên ngang oai hùng. Tôi thật sự không ngờ em lại đang ngủ gật, hơn nữa còn ngã dập mặt xuống đất.”
“Em đoán xem lần đầu chúng mình hôn nhau là lúc nào. Thật ra không phải lần trong hang núi tôi ghì em vào tường đâu. Em đánh giá cao khả năng nhẫn nại của tôi rồi. Không sai, chính là cái lần em bất cẩn uống nhầm nguyên bình nước thánh rồi ngất đi, tôi đã liếm sạch em từ đầu đến chân.”
“Nói tiếp đến chuyện lần đầu chúng mình…”
“Đủ rồi.” Chú mèo đen ngốc nghếch say đắm lũ cá không biết từ khi nào đã biến thành một thanh niên xinh đẹp mặt mày hung dữ.
Ansbach liếm môi, nói với vẻ chưa thỏa mãn: “Tôi đang định nói tới chuyện mấu chốt.”
Oregon nói: “Đầu tiên, tôi phải thanh minh thế này, không phải tôi cố ý hất bay tiểu thư Annie. Do cô ấy khi khiêu vũ sờ vào eo tôi, là chỗ tôi dễ bị nhột nhất.”
Nét dí dỏm trong mắt Ansbach chợt nhạt hẳn, anh nói bằng giọng quái gở: “Hừ hừ, tiểu thư Annie, bây giờ có vẻ như tôi nên khen em nhớ dai nhỉ, chuyện cả trăm năm trước cũng không quên?”
Tròng mắt Oregon đảo tròn, y cười khan đáp: “Ha ha, có thể là tiểu thư Jody chứ? Tiểu thư Lisa? Anh biết đấy, với tôi thì khác phái cũng như người ngoài hành tinh thôi.”
Ansbach hỏi: “Vậy tức là nói đường tình đồng tính của em không đến nỗi tệ?”
Oregon đáp: “Theo tôi được biết thì cũng không tốt lắm đâu. Cho tới bây giờ, kẻ đồng tính có thể khiến tôi nhớ rõ và quan tâm chỉ có một, chính là huyết tộc đời thứ tư tên Ansbach Malkavian.”
Ansbach mỉm cười trở lại.
Dù anh đã cười lại nhưng Oregon vẫn chưa dám yên lòng, bởi vì nụ cười của anh có nội dung rất phong phú.
Quả nhiên Ansbach nói tiếp: “Nhưng hắn ta đâu phải người đầu tiên sờ vào chỗ dễ nhột của em.”
Oregon nói: “Nhưng anh ấy là người đầu tiên sờ vào mà còn sống đến bây giờ.”
Câu này rõ ràng ăn may. Quý cô tên Annie kia không phải huyết tộc, đương nhiên không thể sống đến bây giờ. Cơ mà với Ansbach thì đáp án này không tệ, ít ra có thể khiến mây đen giăng đầy mặt anh rút bớt, để lộ chút ánh sáng hiếm hoi còn quý hơn vàng.
Oregon hỏi: “Vậy hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao chúng ta lại ở trong ảo ảnh chưa?”
Ansbach đáp: “Nói chính xác thì hiện tại chúng ta đang ở trong mơ.”
Oregon không dám tin, “Ý anh là, trong mơ tôi biến thành một con mèo đen không bắt được cá!”
Ansbach cười đáp: “Tôi thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ.”
Bất ngờ vì tính trẻ con của người yêu nhà mình.
Còn vui mừng vì thế giới của y quá đỗi trong sáng, ngây thơ.
Rõ ràng Oregon lại không thấy thế. Y rầu rĩ nói: “Nhất định lúc tôi còn là mèo đen ông chủ không chăm sóc tôi đàng hoàng, thường cấm không cho tôi ăn cá khiến tôi đói bụng…” Lời còn chưa dứt, cằm y đã bị nâng lên, không thể không ngẩng mặt nhìn anh.
Ansbach cúi đầu nhìn vào đôi mắt không phục của người yêu nhà mình, mỉm cười bảo: “Dám để em đói bụng, ông chủ nhà em đúng là hư quá. Tôi đảm bảo từ nay trở đi, bụng em lúc nào cũng đầy ắp, chẳng còn chút chỗ trống nào.”
Oregon chớp mắt.
Ansbach cúi mặt hôn lên mắt y.
Oregon miệng méo xệch như sắp khóc đến nơi, “Anh sao có thể đối xử với tôi như vậy, dù cho ông ngoại của tôi từng hãm hại ông nội của anh, ông nội của anh giết chết ông nội của tôi, cha của tôi đâm chết cha của anh, mẹ của anh sai người giết chết mẹ của tôi, còn tôi bây giờ tiếp cận anh là có mục đích, nhưng anh phải tin, tôi thật sự yêu anh mà!”
…
Ansbach nói: “Sau này chỉ cho phép nói câu cuối cùng!”
Oregon nói: “Nhưng tôi mới rồi chỉ nói có một câu à.”
Ansbach: “…”
Lúc Ansbach và Oregon cùng nhau tỉnh dậy, hai người đang được đặt ngồi sóng vai nhau, đối diện là cây thánh giá khổng lồ đắm chìm trong vầng hào quang thần thánh.
Oregon sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên che mắt, “Sau khi thoát kiếp độc thân, lần đầu tiên bị chói mù con mắt đấy.”
Ansbach ôm lấy y, chồm qua hôn một cái thật sâu.
Lawrence và Timothy đang mãi cãi cọ, vừa quay đầu lại đã đập ngay vào mắt hình ảnh đẹp mê ly như thế.
Timothy im lặng trong chốc lát rồi nhanh chóng nói: “Hoan nghênh hai vị cử hành hôn lễ ở giáo đường.”
Oregon cả kinh hỏi: “Giáo hội đồng ý cho huyết tộc tiến hành hôn lễ?” Là thế giới thay đổi quá nhanh hay do y quá lỗi thời, tại sao chỉ sau một giấc mơ, huyết tộc và giáo hội biến thành người một nhà rồi? Thánh chiến mới qua chưa được bao lâu cơ mà.
Timothy nói: “Thần là cha của muôn loài, Thần khoan dung cho vạn vật. Đương nhiên chi phí huyết tộc phải trả sẽ cao hơn một tí.”
Ansbach nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của việc này, “Ý kiến này không đến nỗi quá tệ.”
Oregon nói: “Đây là ý kiến điên cuồng nhất mà tôi từng nghe.”
Lawrence nghẹn lời nhìn Timothy, “Ngài xác định là muốn chào đón nhiều huyết tộc như vậy vào tòa thánh trung ương? Tôi sợ bọn tôi kìm lòng không đặng sẽ đánh chiếm luôn nơi này đó.”
Timothy lập tức trả đòn: “Là đánh chiếm nơi này hay bị nhốt trong nơi này còn chưa biết chắc.”
Vì một chuyện chẳng đâu vào đâu, giáo hoàng tương lai cùng với lãnh tụ tạm thời của huyết tộc ở nhân giới đã chuẩn bị đấu võ mồm.
Vậy mà nhân vật chính vẫn đang đứng ngoài cuộc.
Ansbach nói: “Chúng ta có thể về giới huyết tộc trước, nhờ ngài Cain đứng ra chủ trì hôn lễ.”
Oregon hỏi: “Anh có chắc ngài Cain sẽ chịu làm mấy chuyện buồn tẻ này không?”
Giọng Ansbach trầm xuống, “Em cho rằng hôn lễ của chúng ta buồn tẻ?”
Cảm giác anh mang lại vốn đã là lạnh lùng, tàn nhẫn, cộng thêm cái họ “Malkavian”, mỗi lần mặt anh sầm xuống thì chung quanh lập tức kéo đến mây đen, ai nấy như sắp bị hành hình tới nơi.
Duy chỉ có Oregon vẫn tỉnh như thường, “Hôn lễ chỉ thuộc về hai người chúng ta, những kẻ khác đều không quan trọng, đương nhiên buồn tẻ rồi.”
Được chứng kiến sắc mặt Ansbach đổi màu trong vòng một giây, Lawrence và Timothy đều dùng ánh mắt bó tay nhìn Oregon.
Chả trách Malkavian lắm kẻ điên như vậy mà chỉ có mỗi Oregon có thể cùng Ansbach dựng nên một truyền thuyết lay động lòng người, đúng là khác hẳn người thường.
Trời tờ mờ sáng, cu li lâm thời Lawrence cũng tạm biệt ra về. Trên thực tế cậu ta chẳng muốn nấn ná ở tòa thánh trung ương, cái nơi toàn là nước thánh với hào quang này chút nào. Có đôi khi chênh lệch giữa đời thứ tư và đời thứ năm vô cùng rõ rệt.
Ít ra Oregon và Ansbach còn có thể tỉnh bơ ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng với Timothy.
Bất luận hai bên đạt được hiệp nghị gì, tối thiểu Timothy cũng đã giúp họ.
Với Timothy, Oregon không tiếc lời khen ngợi: “Ngài đây quả thật tuổi trẻ tài cao.”
Timothy: “…” Người sáu mươi tuổi được khen tuổi trẻ tài cao, nhưng về mặt lý luận lại không thể cãi được khiến Timothy dở khóc dở cười. May mà da mặt ông ta không mỏng như lát thịt bò trên đĩa, vì vậy thản nhiên trả lời y: “Còn ngài trông vô cùng có sức sống của tuổi trẻ.”
Ansbach không vui gõ bàn, “Đừng để mắt của ông nhìn vào những nơi không nên nhìn.”
Timothy: “…” Tính chiếm hữu của Malkavian đúng là quá đáng.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng.
Thấy Ansbach và Oregon đặt dụng cụ ăn xuống cùng một lúc, Timothy bèn gọi người mang cà phê lên, “Chuyện ngài cần tôi giúp tôi đã làm xong, đã đến lúc ngài phải thực hiện lời hứa.”
Ansbach cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Oregon, rồi lại lau cho mình và nói: “Mời nói.”
Timothy nói: “Sau bữa sáng, chúng tôi sẽ sắp xếp đoàn hướng dẫn và giới thiệu. Ngài có thể tham quan một vòng.”
Câu này đương nhiên chỉ là khách sáo, tòa thánh trung ương với một huyết tộc mà nói đương nhiên chẳng đáng để lưu luyến.
Nhưng rõ ràng Oregon không nghĩ thế, y hớn hở đáp: “Tuyệt cú mèo! Bên mấy ngài có cho thuê máy ảnh cơ không?”
Timothy: “…”
Tuy không thuê được máy cơ nhưng Oregon và Ansbach vẫn chụp được khá nhiều tấm ảnh đáng giá ở tòa thánh trung ương.
“Huyết tộc lớn mật dám xâm nhập vào tòa thánh trung ương!” Oregon mượn thánh kiếm của Quentyn chĩa vào Ansbach trông vô cùng oai phong.
Ansbach đút tay vào túi ngoảnh mặt làm ngơ.
Oregon sáp tới từng chút một, dùng chân đá đá anh, “Phối hợp coi.”
Ansbach chả buồn nhúc nhích mà chỉ liếc xéo y, “Được lợi gì?”
Oregon do dự cả buổi mới hạ quyết tâm trả lời qua loa: “Tối nay tùy ý anh.”
Ansbach hai mắt sáng rỡ, lập tức cười vô cùng quyến rũ: “Quý ngài, tôi đến cưỡng dâm.”
Oregon: “…” Trông bản mặt này là tới bán dâm thì có.
Một trận mưa cá thật là lớn!
Lũ cá tươi ngon vùng vẫy hết con này tới con khác từ trên trời rơi xuống, chạm vào mặt đất thì không thấy đâu nữa.
Nếu có người Trung Quốc ở đây, họ nhất định sẽ nhớ đến cảnh quả nhân sâm ở miếu Ngũ Trang trong “Tây du ký”, tiếc là không có. Hiện tại chỉ thấy một chú mèo đen nhảy nhót không ngừng, vung vẩy cái đuôi dài, ngu ngơ chạy giữa đường bắt cá.
Khó khăn lắm Ansbach mới vào được trong giấc mơ, vốn tưởng mình sắp chứng kiến thảm kịch nhân gian, anh còn chuẩn bị sẵn lồng ngực và vòng tay cho người yêu sà vào, ai ngờ lại bắt gặp cảnh trước mặt, chốc lát chẳng biết nên khóc hay cười. Anh đi đến trước mặt mèo đen.
Mèo đen giương vuốt.
Ansbach túm gáy mèo đen, ôm nó lên đặt vào lòng, “Nhớ tôi là ai không?”
Mèo đen trừng mắt nhìn anh một lúc, sự cảnh giác trong mắt dần dần biến mất, thay vào là mông lung và hoang mang.
Ansbach nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, kiên nhẫn nói: “Em tên là Oregon, không phải mèo mà là người.”
“Em có nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không? Trên sàn nhảy, em xoay một lèo mười hai vòng thật hoành tráng, hất cô bạn nhảy bay đi luôn. Tôi còn nhớ cô ả lúc bay trên không đã rơi mất giày và dây chuyền, sau đó đầu đập vào sô pha, nghe nói còn gãy cổ tay. Ngay lúc đó tôi đã nghĩ, làm đẹp lắm!”
“Lần thứ hai gặp nhau là lúc xe ngựa của em bị sụp hố. Có ngài Cain trên cao, tôi phải sám hối với em thôi, người yêu của tôi. Cái hố đó là do tôi đào vì em. Bấy giờ tôi nghĩ, thân là Gangrel đời thứ tư, em nhất định có thể phóng ra khỏi xe với tư thế hiên ngang oai hùng. Tôi thật sự không ngờ em lại đang ngủ gật, hơn nữa còn ngã dập mặt xuống đất.”
“Em đoán xem lần đầu chúng mình hôn nhau là lúc nào. Thật ra không phải lần trong hang núi tôi ghì em vào tường đâu. Em đánh giá cao khả năng nhẫn nại của tôi rồi. Không sai, chính là cái lần em bất cẩn uống nhầm nguyên bình nước thánh rồi ngất đi, tôi đã liếm sạch em từ đầu đến chân.”
“Nói tiếp đến chuyện lần đầu chúng mình…”
“Đủ rồi.” Chú mèo đen ngốc nghếch say đắm lũ cá không biết từ khi nào đã biến thành một thanh niên xinh đẹp mặt mày hung dữ.
Ansbach liếm môi, nói với vẻ chưa thỏa mãn: “Tôi đang định nói tới chuyện mấu chốt.”
Oregon nói: “Đầu tiên, tôi phải thanh minh thế này, không phải tôi cố ý hất bay tiểu thư Annie. Do cô ấy khi khiêu vũ sờ vào eo tôi, là chỗ tôi dễ bị nhột nhất.”
Nét dí dỏm trong mắt Ansbach chợt nhạt hẳn, anh nói bằng giọng quái gở: “Hừ hừ, tiểu thư Annie, bây giờ có vẻ như tôi nên khen em nhớ dai nhỉ, chuyện cả trăm năm trước cũng không quên?”
Tròng mắt Oregon đảo tròn, y cười khan đáp: “Ha ha, có thể là tiểu thư Jody chứ? Tiểu thư Lisa? Anh biết đấy, với tôi thì khác phái cũng như người ngoài hành tinh thôi.”
Ansbach hỏi: “Vậy tức là nói đường tình đồng tính của em không đến nỗi tệ?”
Oregon đáp: “Theo tôi được biết thì cũng không tốt lắm đâu. Cho tới bây giờ, kẻ đồng tính có thể khiến tôi nhớ rõ và quan tâm chỉ có một, chính là huyết tộc đời thứ tư tên Ansbach Malkavian.”
Ansbach mỉm cười trở lại.
Dù anh đã cười lại nhưng Oregon vẫn chưa dám yên lòng, bởi vì nụ cười của anh có nội dung rất phong phú.
Quả nhiên Ansbach nói tiếp: “Nhưng hắn ta đâu phải người đầu tiên sờ vào chỗ dễ nhột của em.”
Oregon nói: “Nhưng anh ấy là người đầu tiên sờ vào mà còn sống đến bây giờ.”
Câu này rõ ràng ăn may. Quý cô tên Annie kia không phải huyết tộc, đương nhiên không thể sống đến bây giờ. Cơ mà với Ansbach thì đáp án này không tệ, ít ra có thể khiến mây đen giăng đầy mặt anh rút bớt, để lộ chút ánh sáng hiếm hoi còn quý hơn vàng.
Oregon hỏi: “Vậy hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao chúng ta lại ở trong ảo ảnh chưa?”
Ansbach đáp: “Nói chính xác thì hiện tại chúng ta đang ở trong mơ.”
Oregon không dám tin, “Ý anh là, trong mơ tôi biến thành một con mèo đen không bắt được cá!”
Ansbach cười đáp: “Tôi thấy vừa vui mừng vừa bất ngờ.”
Bất ngờ vì tính trẻ con của người yêu nhà mình.
Còn vui mừng vì thế giới của y quá đỗi trong sáng, ngây thơ.
Rõ ràng Oregon lại không thấy thế. Y rầu rĩ nói: “Nhất định lúc tôi còn là mèo đen ông chủ không chăm sóc tôi đàng hoàng, thường cấm không cho tôi ăn cá khiến tôi đói bụng…” Lời còn chưa dứt, cằm y đã bị nâng lên, không thể không ngẩng mặt nhìn anh.
Ansbach cúi đầu nhìn vào đôi mắt không phục của người yêu nhà mình, mỉm cười bảo: “Dám để em đói bụng, ông chủ nhà em đúng là hư quá. Tôi đảm bảo từ nay trở đi, bụng em lúc nào cũng đầy ắp, chẳng còn chút chỗ trống nào.”
Oregon chớp mắt.
Ansbach cúi mặt hôn lên mắt y.
Oregon miệng méo xệch như sắp khóc đến nơi, “Anh sao có thể đối xử với tôi như vậy, dù cho ông ngoại của tôi từng hãm hại ông nội của anh, ông nội của anh giết chết ông nội của tôi, cha của tôi đâm chết cha của anh, mẹ của anh sai người giết chết mẹ của tôi, còn tôi bây giờ tiếp cận anh là có mục đích, nhưng anh phải tin, tôi thật sự yêu anh mà!”
…
Ansbach nói: “Sau này chỉ cho phép nói câu cuối cùng!”
Oregon nói: “Nhưng tôi mới rồi chỉ nói có một câu à.”
Ansbach: “…”
Lúc Ansbach và Oregon cùng nhau tỉnh dậy, hai người đang được đặt ngồi sóng vai nhau, đối diện là cây thánh giá khổng lồ đắm chìm trong vầng hào quang thần thánh.
Oregon sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên che mắt, “Sau khi thoát kiếp độc thân, lần đầu tiên bị chói mù con mắt đấy.”
Ansbach ôm lấy y, chồm qua hôn một cái thật sâu.
Lawrence và Timothy đang mãi cãi cọ, vừa quay đầu lại đã đập ngay vào mắt hình ảnh đẹp mê ly như thế.
Timothy im lặng trong chốc lát rồi nhanh chóng nói: “Hoan nghênh hai vị cử hành hôn lễ ở giáo đường.”
Oregon cả kinh hỏi: “Giáo hội đồng ý cho huyết tộc tiến hành hôn lễ?” Là thế giới thay đổi quá nhanh hay do y quá lỗi thời, tại sao chỉ sau một giấc mơ, huyết tộc và giáo hội biến thành người một nhà rồi? Thánh chiến mới qua chưa được bao lâu cơ mà.
Timothy nói: “Thần là cha của muôn loài, Thần khoan dung cho vạn vật. Đương nhiên chi phí huyết tộc phải trả sẽ cao hơn một tí.”
Ansbach nghiêm túc cân nhắc tính khả thi của việc này, “Ý kiến này không đến nỗi quá tệ.”
Oregon nói: “Đây là ý kiến điên cuồng nhất mà tôi từng nghe.”
Lawrence nghẹn lời nhìn Timothy, “Ngài xác định là muốn chào đón nhiều huyết tộc như vậy vào tòa thánh trung ương? Tôi sợ bọn tôi kìm lòng không đặng sẽ đánh chiếm luôn nơi này đó.”
Timothy lập tức trả đòn: “Là đánh chiếm nơi này hay bị nhốt trong nơi này còn chưa biết chắc.”
Vì một chuyện chẳng đâu vào đâu, giáo hoàng tương lai cùng với lãnh tụ tạm thời của huyết tộc ở nhân giới đã chuẩn bị đấu võ mồm.
Vậy mà nhân vật chính vẫn đang đứng ngoài cuộc.
Ansbach nói: “Chúng ta có thể về giới huyết tộc trước, nhờ ngài Cain đứng ra chủ trì hôn lễ.”
Oregon hỏi: “Anh có chắc ngài Cain sẽ chịu làm mấy chuyện buồn tẻ này không?”
Giọng Ansbach trầm xuống, “Em cho rằng hôn lễ của chúng ta buồn tẻ?”
Cảm giác anh mang lại vốn đã là lạnh lùng, tàn nhẫn, cộng thêm cái họ “Malkavian”, mỗi lần mặt anh sầm xuống thì chung quanh lập tức kéo đến mây đen, ai nấy như sắp bị hành hình tới nơi.
Duy chỉ có Oregon vẫn tỉnh như thường, “Hôn lễ chỉ thuộc về hai người chúng ta, những kẻ khác đều không quan trọng, đương nhiên buồn tẻ rồi.”
Được chứng kiến sắc mặt Ansbach đổi màu trong vòng một giây, Lawrence và Timothy đều dùng ánh mắt bó tay nhìn Oregon.
Chả trách Malkavian lắm kẻ điên như vậy mà chỉ có mỗi Oregon có thể cùng Ansbach dựng nên một truyền thuyết lay động lòng người, đúng là khác hẳn người thường.
Trời tờ mờ sáng, cu li lâm thời Lawrence cũng tạm biệt ra về. Trên thực tế cậu ta chẳng muốn nấn ná ở tòa thánh trung ương, cái nơi toàn là nước thánh với hào quang này chút nào. Có đôi khi chênh lệch giữa đời thứ tư và đời thứ năm vô cùng rõ rệt.
Ít ra Oregon và Ansbach còn có thể tỉnh bơ ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng với Timothy.
Bất luận hai bên đạt được hiệp nghị gì, tối thiểu Timothy cũng đã giúp họ.
Với Timothy, Oregon không tiếc lời khen ngợi: “Ngài đây quả thật tuổi trẻ tài cao.”
Timothy: “…” Người sáu mươi tuổi được khen tuổi trẻ tài cao, nhưng về mặt lý luận lại không thể cãi được khiến Timothy dở khóc dở cười. May mà da mặt ông ta không mỏng như lát thịt bò trên đĩa, vì vậy thản nhiên trả lời y: “Còn ngài trông vô cùng có sức sống của tuổi trẻ.”
Ansbach không vui gõ bàn, “Đừng để mắt của ông nhìn vào những nơi không nên nhìn.”
Timothy: “…” Tính chiếm hữu của Malkavian đúng là quá đáng.
Bữa sáng trôi qua trong im lặng.
Thấy Ansbach và Oregon đặt dụng cụ ăn xuống cùng một lúc, Timothy bèn gọi người mang cà phê lên, “Chuyện ngài cần tôi giúp tôi đã làm xong, đã đến lúc ngài phải thực hiện lời hứa.”
Ansbach cầm khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho Oregon, rồi lại lau cho mình và nói: “Mời nói.”
Timothy nói: “Sau bữa sáng, chúng tôi sẽ sắp xếp đoàn hướng dẫn và giới thiệu. Ngài có thể tham quan một vòng.”
Câu này đương nhiên chỉ là khách sáo, tòa thánh trung ương với một huyết tộc mà nói đương nhiên chẳng đáng để lưu luyến.
Nhưng rõ ràng Oregon không nghĩ thế, y hớn hở đáp: “Tuyệt cú mèo! Bên mấy ngài có cho thuê máy ảnh cơ không?”
Timothy: “…”
Tuy không thuê được máy cơ nhưng Oregon và Ansbach vẫn chụp được khá nhiều tấm ảnh đáng giá ở tòa thánh trung ương.
“Huyết tộc lớn mật dám xâm nhập vào tòa thánh trung ương!” Oregon mượn thánh kiếm của Quentyn chĩa vào Ansbach trông vô cùng oai phong.
Ansbach đút tay vào túi ngoảnh mặt làm ngơ.
Oregon sáp tới từng chút một, dùng chân đá đá anh, “Phối hợp coi.”
Ansbach chả buồn nhúc nhích mà chỉ liếc xéo y, “Được lợi gì?”
Oregon do dự cả buổi mới hạ quyết tâm trả lời qua loa: “Tối nay tùy ý anh.”
Ansbach hai mắt sáng rỡ, lập tức cười vô cùng quyến rũ: “Quý ngài, tôi đến cưỡng dâm.”
Oregon: “…” Trông bản mặt này là tới bán dâm thì có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.