Chương 21: Thú nhận (hạ)
Tô Du Bính
03/01/2018
Một hương vị khác của tình yêu.
Niềm vui mất đi rồi lại có được đúng là khó lòng tả xiết.
Anh chỉ có thể dùng cơ thể của mình để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, cảm nhận sự gắn kết bền chắc tuyệt đối giữa hai người.
Oregon bị giày vò chết đi sống lại, không thể không nhượng bộ, “Không phải anh muốn trò chuyện với tôi sao?” Giọng nói khản đặc đến chính y cũng không nhận ra là giọng mình.
Môi Ansbach dán sát vào tai đối phương chẳng chịu rời đi dù chỉ một giây, “Ừm? Em nói tôi nghe.” Đầu lưỡi của anh liếm dọc theo vành tai Oregon, đến khi anh nhắm mắt lại, đường nét hoàn hảo của y cũng đã khắc sâu vào trí não của Ansbach.
“Hóa thú là năng lực của Gangrel nhưng xưa nay chưa từng có ai bị gián đoạn trong lúc hóa thú.”
Động tác của Ansbach ngừng lại.
Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Oregon nghiêng đầu hôn lên mặt anh một phát, “Bị tách làm hai thân thể là chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại tôi không thể cảm nhận được thân thể còn lại của mình, có lẽ khi giải được phong ấn, tôi mới trở lại hoàn chỉnh lại được.” Oregon nói.
Nỗi đau cắm sâu trong tim khiến tay chân Ansbach tê dại, hai tấm thân mới nãy còn khít khao dán sát vào nhau bởi vì cử động của anh mà bắt đầu tách ra.
Oregon trở tay ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Tôi có rất nhiều cơ hội bỏ đi.”
Ansbach không đáp. Y nói không sai, lúc ban đầu mình quản lý chặt chẽ, nhưng về sau mèo đen được hoàn toàn tự do ra vào biệt thự, chỉ cần mỗi tối về ăn đúng giờ là dược. Tất cả những tự do và tôn trọng chưa từng trao cho Oregon anh đều phó thác vào mèo đen, nào có ngờ được, trời xui đất khiến thế nào cũng chính là đã hoàn trả hết cho Oregon.
Oregon vuốt gáy Ansbach, từ từ nói tiếp: “Nhưng tôi ở lại.” Ở lại với thân phận của người ngoài cuộc để nhìn anh hối hận áy náy, nhìn anh đau khổ vùng vẫy, nhìn anh từng chút một bù đắp những chuyện đã làm, để rồi không thể nào bỏ đi được nữa.
Tứ chi Ansbach như lấy lại sức lực, anh ôm chặt Oregon vào lòng, chỉ là lần này anh cố gắng ôm sao cho y thật thoải mái.
“Xin lỗi.” Cái đầu luôn ngước lên cao đầy kiêu ngạo cuối cùng cũng chịu cúi xuống.
Oregon mỉm cười hôn lên trán anh, “Tha thứ cho anh.”
Đôi tình nhân xóa bỏ khúc mắc xong xuôi cuối cùng cũng bước vào thời kỳ honeymoon trễ.
Dù người yêu không thể tiếp tục giữ được hình người, biến trở lại thành mèo đen, Ansbach vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thực đơn do Oregon đặt ra.
“Tôm hùm ngũ vị hương… Cá dưa chua… Cá chưng…” Vị đầu bếp nào đó đầu óc quay cuồng, đặt thực đơn xuống rồi ngồi xổm bên cạnh đại tổng quản mèo đen, mặt bất đắc dĩ hết biết, “Ít nhất cho tôi biết đào đâu ra công thức chứ.”
Sau khi tìm ra công thức, vị đầu bếp của chúng ta dựa vào kinh nghiệm ra vào nhà bếp bao năm để tiến hành thực thi hóa thực đơn.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi làm theo đúng công thức mà… Ừa thì, tôi có cho thêm tí bơ. Em không cảm thấy tôm sốt bơ ngon lắm à? Ngũ vị hương có sẵn năm vị, thêm bơ là lục vị hương chẳng phải càng ngon hơn à? Vận động viên Trung Quốc đều thích lấy tên Lục Hương mà.”
“…”
“Đây quả thật không phải dưa chua, nhưng chỗ này là Ai Cập chứ bộ! Tôi đi đâu tìm dưa chua Trung Quốc cho em? Dù sao đều là mấy thứ rau cải chua chua, cải ngâm giấm chắc mùi vị cũng na ná à? Tôi ngâm hai lần lận đó… Hay thôi em ăn thử cá chưng đi, tôi bảo đảm không có vấn đề.”
“…”
“Nhỡ mà có vấn đề thì chắc là tại mỡ bò với bột cà ri đó.”
“…”
Đêm đến, mèo đen sầu thương ngồi bên khung cửa sổ ngắm ánh trăng sáng vằng vặc.
Trong bếp có bóng người chạy tới chạy lui, một lát sau, con dơi bay vèo ra ngoài đậu lên cửa sổ, ngồi sát rạt bên cạnh con mèo.
Mèo đen liếc nó một cái, thò đuôi ra vỗ nhẹ vào lưng dơi như đang khen ngợi cho tính cần cù của nó.
…
Dơi cũng giang cánh vỗ vào lưng mèo.
Cuộc sống tạm thời không có sóng gió, yên bình trôi qua.
Thi thoảng sẽ là huyết tộc và huyết tộc, thi thoảng là mèo và dơi.
Phong cảnh ở Biển Đỏ đẹp vô cùng, có rất nhiều nơi đáng để để lại dấu chân.
Anssbach mua máy ảnh chụp lại kỷ niệm của hai người. Trước đây quá tự phụ, cứ cho rằng mình hùng mạnh, có thể xây dựng căn phòng bí mật tường đồng vách sắt để hai người dù là giận hờn, vui vẻ, sung sướng, chán ghét đều có thể mãi mãi ở bên nhau. Vì vậy khi bị chia cắt, những thứ để kỷ niệm cũng chả có được bao nhiêu.
Ở những địa điểm du lịch đông đúc, người ta thường nhìn thấy một chàng trai bảnh bao ôm ấp một chàng trai bảnh bao khác cười với ống kính, mèo đen đôi khi sẽ nhảy ra giành mất ống kính, đôi khi bị chàng trai ôm vào lòng tạo đủ kiểu dáng kỳ cục – Mắt mèo trừng to đầy vẻ kinh dị, mắt híp lại trông rất thỏa mãn, hoặc co cẳng tấn công thiệt oách xà lách…
Gặp ma hả trời! Này mà gọi là mèo sao?
Khách du lịch thi nhau lấy máy ra chụp lia lịa nhưng vừa chớp mắt một cái, cả người vào mèo đã mất tăm.
…
Quả nhiên gặp ma.
Vì áy náy và đền bù, phần lớn thời gian Ansbach đều nhường Oregon.
Thế nhưng trên đời vẫn luôn có chuyện không thể nhường được.
Ví dụ như – Lăng nhăng.
Oregon vừa mở giấy viết thư chưa kịp đặt bút đã cảm thấy chiếc áo len hở cổ mới mua bị ánh mắt nóng bỏng của ai kia soi thủng hai cái lỗ bự. Y ngẩng đầu lên nhìn vào gương, Ansbach đang sải bước đi tới.
“Đang viết gì đấy?” Ansbach từ phía sau ôm choàng lấy cổ Oregon, cánh tay từ từ siết lại hệt như chiếc khăn quàng cổ cứng cáp quấn chặt lấy cổ y.
Oregon bực bội vỗ vào tay anh, “Anh cắt đứt nguồn cảm hứng của tôi.”
“Viết thư tình? Biết đâu tôi truyền thêm cảm hứng cho em được đấy?” Ansbach cúi đầu xuống, dùng môi mổ vào cổ y rồi bắt đầu tấn công xuống dưới.
Oregon nói: “Để tôi yên tí coi.”
Ansbach rũ mắt, môi hơi nhếch lên để lộ răng nanh. Cổ họng anh phát ra tiếng nhấm nuốt khô khốc, mặt bỗng dưng vùi sâu vào hõm vai Ansbach, cánh tay run lên nhè nhẹ.
Oregon xoay bút, bất đắc dĩ đặt xuống rồi vuốt tóc anh, “Được thôi, chúng ta cùng nhau nghĩ xem có trò chơi nào mặc quần mà chơi không nhé.”
Một lúc sau, Ansbach bình tĩnh lại, anh ngước mặt lên, nói bằng giọng tỉnh như ruồi, “Không phải muốn viết thư sao? Tôi viết chung với em.”
Oregon giơ tạp chí lên, “Tôi chỉ muốn viết thư cho chủ biên của tạp chí để nói thức ăn ở Anh không đến nỗi quá tệ, ít ra khoai tây chiên đâu cũng được mà.”
Ansbach nhận lấy tạp chí lật qua lật lại, “Em có thể bình luận ở trang web chính thức của hắn.”
“Chọn anh! Chọn anh! Khốn nạn, tôi chọn anh!”
Nỗi vui sướng điên cuồng chưa kịp bùng nổ thì Ansbach lại nhìn thấy tờ giấy Oregon đặt trên đầu giường.
“Tôi ra ngoài để câm miệng.”
Bị dội cả chậu nước lạnh, Ansbach: “…”
Bữa sáng, không có mèo đen.
Không muốn ăn.
Bữa trưa, vẫn chưa về.
Không muốn ăn.
Bữa tối…
Không muốn ăn!
Mãi đến hơn mười một giờ đêm, lan can mới vang lên tiếng động.
Mèo đen trở về, cả người nồng nặc mùi rượu, liêu xiêu bước đi nhưng còn chưa kịp vào phòng, rèm cửa đã bị kéo ra cái rẹt, một bóng người cao to u ám xuất hiện bên cửa sổ và nhìn chòng chọc vào nó.
Chân mèo dừng lại trên không rồi chìa ra, nịnh nọt gãi gãi vào giày ai kia nhưng đối phương lại chẳng thèm động đậy, thế là mèo ta lại lon ton chạy tới cọ vào chân Ansbach.
Ansbach khom người bồng nó lên, hôn vào mũi nó, môi nó và thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Mèo đen nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó hài lòng gật đầu. Xem ra Ansbach tu hành bao nhiêu năm nay cũng có chút thành quả, ít ra bắt đầu biết nhận lỗi.
Ansbach mỉm cười lấy bút lông chim ra và nói: “Tôi đã xin lỗi xong, giờ là trừng phạt của em.”
Mèo đen: “…” Co chân sau mau!
Không thoát khỏi ma trảo.
Từ đó về sau, cả Ansbach và mèo đen đều yên phận cho tới khi về đến nhà.
Cuộc sống yên bình thanh thản khiến Ansbach như từ địa ngục lên thiên đường, đây chính là cảnh tượng mà anh nằm mơ cũng không dám mơ tới. Nếu còn gì không trọn vẹn thì chính là thời gian mèo đen biến thành người quá ngắn. Có đôi lúc hai người cãi cọ hăng quá, mèo đen hờn dỗi bèn giữ thân mèo đi tới đi lui ba ngày liên tiếp, hoàn toàn phớt lờ con dơi đói khát đến xanh cả mắt.
Gordon, hắc vu sư, hắc vu thuật… dường như đều là chuyện của quá khứ.
Đôi khi Ansbach còn nghĩ, có lẽ người khoác áo choàng đến từ vu tộc đã xử lý xong xuôi hết mọi chuyện.
Cho đến ngày nhà gỗ nhỏ có khách ghé thăm.
Không cần mở cửa Ansbach cũng cảm giác được hơi thở khiến người khác chán ghét. Anh bồng mèo lên thả vào bàn ăn đặt ngay mép phòng khách, gần chỗ của Oregon.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần không nhanh không chậm.
Ansbach dám chắc nếu mình không đi mở cửa, đối phương sẽ cứ tiếp tục gõ như vậy cho đến khi bề ngoài trầm tĩnh bong ra từng mảng, lộ ra nội tâm điên cuồng vô phương cứu chữa.
Cửa tự động bật vào trong.
Ansbach khoanh tay nhìn lão.
“Quấy rầy rồi.” Gordon ngả mũ chào hỏi.
Ansbach kinh ngạc vì gương mặt già nua gần như mục nát của đối phương. Lần đầu gặp mặt, đối phương trông có vẻ như ngoài năm mươi, mặt mũi in hằn dấu vết của năm tháng, nhưng động tác lại tràn ngập sức quyến rũ nam tính, chính là loại đàn ông mà các thiếu nữ ngây ngô mới bước vào đời ưa thích. Nhưng giờ đây mặt mày lão ta cả mắt mũi miệng cũng khó bề phân biệt rõ.
Gordon chống gậy chậm chạp bước vào nhà.
Lão mặc áo khoác dài màu đen, đệm vai vừa cao vừa tương xứng tạo nên một đường thẳng tắp che khuất cả cổ, trông như quái vật có đầu mọc trên khối chữ nhật. Dưới áo khoác đen là đôi giày bóng loáng, dù bước đi trên bãi biển dài thăm thẳm vẫn không dính tí bùn đất nào.
Lão lướt nhìn hết phòng khách cứ như người bạn cũ quen biết đã lâu, ánh mắt dừng lại trên chậu hoa giả đặt ngay cửa sổ một lúc rồi mới cười bảo: “Ngươi vẫn không thay đổi. Vẫn si mê vẻ đẹp của hoa nhưng lại căm ghét sức sống tràn trề của chúng.”
Ansbach nói: “Người yêu ta thích hoa, ta ghét chăm sóc.”
Gordon cười như kiểu ‘ta hiểu rõ ngươi quá mà, cần gì phải giấu diếm’ rồi ngồi xuống, “Ngươi nói thế nào thì là thế nấy.”
Ansbach: “…”
Xem ra bệnh tâm thần của lão ta nặng hơn rồi.
Người bệnh tâm thần đều khiến kẻ khác chán ghét vậy ư?
Không biết trước đây mình có vậy không nhỉ?
Chắc chắn không.
…Anh có nhan sắc.
Niềm vui mất đi rồi lại có được đúng là khó lòng tả xiết.
Anh chỉ có thể dùng cơ thể của mình để cảm nhận sự tồn tại của đối phương, cảm nhận sự gắn kết bền chắc tuyệt đối giữa hai người.
Oregon bị giày vò chết đi sống lại, không thể không nhượng bộ, “Không phải anh muốn trò chuyện với tôi sao?” Giọng nói khản đặc đến chính y cũng không nhận ra là giọng mình.
Môi Ansbach dán sát vào tai đối phương chẳng chịu rời đi dù chỉ một giây, “Ừm? Em nói tôi nghe.” Đầu lưỡi của anh liếm dọc theo vành tai Oregon, đến khi anh nhắm mắt lại, đường nét hoàn hảo của y cũng đã khắc sâu vào trí não của Ansbach.
“Hóa thú là năng lực của Gangrel nhưng xưa nay chưa từng có ai bị gián đoạn trong lúc hóa thú.”
Động tác của Ansbach ngừng lại.
Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Oregon nghiêng đầu hôn lên mặt anh một phát, “Bị tách làm hai thân thể là chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại tôi không thể cảm nhận được thân thể còn lại của mình, có lẽ khi giải được phong ấn, tôi mới trở lại hoàn chỉnh lại được.” Oregon nói.
Nỗi đau cắm sâu trong tim khiến tay chân Ansbach tê dại, hai tấm thân mới nãy còn khít khao dán sát vào nhau bởi vì cử động của anh mà bắt đầu tách ra.
Oregon trở tay ôm lấy anh, thấp giọng nói: “Tôi có rất nhiều cơ hội bỏ đi.”
Ansbach không đáp. Y nói không sai, lúc ban đầu mình quản lý chặt chẽ, nhưng về sau mèo đen được hoàn toàn tự do ra vào biệt thự, chỉ cần mỗi tối về ăn đúng giờ là dược. Tất cả những tự do và tôn trọng chưa từng trao cho Oregon anh đều phó thác vào mèo đen, nào có ngờ được, trời xui đất khiến thế nào cũng chính là đã hoàn trả hết cho Oregon.
Oregon vuốt gáy Ansbach, từ từ nói tiếp: “Nhưng tôi ở lại.” Ở lại với thân phận của người ngoài cuộc để nhìn anh hối hận áy náy, nhìn anh đau khổ vùng vẫy, nhìn anh từng chút một bù đắp những chuyện đã làm, để rồi không thể nào bỏ đi được nữa.
Tứ chi Ansbach như lấy lại sức lực, anh ôm chặt Oregon vào lòng, chỉ là lần này anh cố gắng ôm sao cho y thật thoải mái.
“Xin lỗi.” Cái đầu luôn ngước lên cao đầy kiêu ngạo cuối cùng cũng chịu cúi xuống.
Oregon mỉm cười hôn lên trán anh, “Tha thứ cho anh.”
Đôi tình nhân xóa bỏ khúc mắc xong xuôi cuối cùng cũng bước vào thời kỳ honeymoon trễ.
Dù người yêu không thể tiếp tục giữ được hình người, biến trở lại thành mèo đen, Ansbach vẫn tuân thủ nghiêm ngặt thực đơn do Oregon đặt ra.
“Tôm hùm ngũ vị hương… Cá dưa chua… Cá chưng…” Vị đầu bếp nào đó đầu óc quay cuồng, đặt thực đơn xuống rồi ngồi xổm bên cạnh đại tổng quản mèo đen, mặt bất đắc dĩ hết biết, “Ít nhất cho tôi biết đào đâu ra công thức chứ.”
Sau khi tìm ra công thức, vị đầu bếp của chúng ta dựa vào kinh nghiệm ra vào nhà bếp bao năm để tiến hành thực thi hóa thực đơn.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi làm theo đúng công thức mà… Ừa thì, tôi có cho thêm tí bơ. Em không cảm thấy tôm sốt bơ ngon lắm à? Ngũ vị hương có sẵn năm vị, thêm bơ là lục vị hương chẳng phải càng ngon hơn à? Vận động viên Trung Quốc đều thích lấy tên Lục Hương mà.”
“…”
“Đây quả thật không phải dưa chua, nhưng chỗ này là Ai Cập chứ bộ! Tôi đi đâu tìm dưa chua Trung Quốc cho em? Dù sao đều là mấy thứ rau cải chua chua, cải ngâm giấm chắc mùi vị cũng na ná à? Tôi ngâm hai lần lận đó… Hay thôi em ăn thử cá chưng đi, tôi bảo đảm không có vấn đề.”
“…”
“Nhỡ mà có vấn đề thì chắc là tại mỡ bò với bột cà ri đó.”
“…”
Đêm đến, mèo đen sầu thương ngồi bên khung cửa sổ ngắm ánh trăng sáng vằng vặc.
Trong bếp có bóng người chạy tới chạy lui, một lát sau, con dơi bay vèo ra ngoài đậu lên cửa sổ, ngồi sát rạt bên cạnh con mèo.
Mèo đen liếc nó một cái, thò đuôi ra vỗ nhẹ vào lưng dơi như đang khen ngợi cho tính cần cù của nó.
…
Dơi cũng giang cánh vỗ vào lưng mèo.
Cuộc sống tạm thời không có sóng gió, yên bình trôi qua.
Thi thoảng sẽ là huyết tộc và huyết tộc, thi thoảng là mèo và dơi.
Phong cảnh ở Biển Đỏ đẹp vô cùng, có rất nhiều nơi đáng để để lại dấu chân.
Anssbach mua máy ảnh chụp lại kỷ niệm của hai người. Trước đây quá tự phụ, cứ cho rằng mình hùng mạnh, có thể xây dựng căn phòng bí mật tường đồng vách sắt để hai người dù là giận hờn, vui vẻ, sung sướng, chán ghét đều có thể mãi mãi ở bên nhau. Vì vậy khi bị chia cắt, những thứ để kỷ niệm cũng chả có được bao nhiêu.
Ở những địa điểm du lịch đông đúc, người ta thường nhìn thấy một chàng trai bảnh bao ôm ấp một chàng trai bảnh bao khác cười với ống kính, mèo đen đôi khi sẽ nhảy ra giành mất ống kính, đôi khi bị chàng trai ôm vào lòng tạo đủ kiểu dáng kỳ cục – Mắt mèo trừng to đầy vẻ kinh dị, mắt híp lại trông rất thỏa mãn, hoặc co cẳng tấn công thiệt oách xà lách…
Gặp ma hả trời! Này mà gọi là mèo sao?
Khách du lịch thi nhau lấy máy ra chụp lia lịa nhưng vừa chớp mắt một cái, cả người vào mèo đã mất tăm.
…
Quả nhiên gặp ma.
Vì áy náy và đền bù, phần lớn thời gian Ansbach đều nhường Oregon.
Thế nhưng trên đời vẫn luôn có chuyện không thể nhường được.
Ví dụ như – Lăng nhăng.
Oregon vừa mở giấy viết thư chưa kịp đặt bút đã cảm thấy chiếc áo len hở cổ mới mua bị ánh mắt nóng bỏng của ai kia soi thủng hai cái lỗ bự. Y ngẩng đầu lên nhìn vào gương, Ansbach đang sải bước đi tới.
“Đang viết gì đấy?” Ansbach từ phía sau ôm choàng lấy cổ Oregon, cánh tay từ từ siết lại hệt như chiếc khăn quàng cổ cứng cáp quấn chặt lấy cổ y.
Oregon bực bội vỗ vào tay anh, “Anh cắt đứt nguồn cảm hứng của tôi.”
“Viết thư tình? Biết đâu tôi truyền thêm cảm hứng cho em được đấy?” Ansbach cúi đầu xuống, dùng môi mổ vào cổ y rồi bắt đầu tấn công xuống dưới.
Oregon nói: “Để tôi yên tí coi.”
Ansbach rũ mắt, môi hơi nhếch lên để lộ răng nanh. Cổ họng anh phát ra tiếng nhấm nuốt khô khốc, mặt bỗng dưng vùi sâu vào hõm vai Ansbach, cánh tay run lên nhè nhẹ.
Oregon xoay bút, bất đắc dĩ đặt xuống rồi vuốt tóc anh, “Được thôi, chúng ta cùng nhau nghĩ xem có trò chơi nào mặc quần mà chơi không nhé.”
Một lúc sau, Ansbach bình tĩnh lại, anh ngước mặt lên, nói bằng giọng tỉnh như ruồi, “Không phải muốn viết thư sao? Tôi viết chung với em.”
Oregon giơ tạp chí lên, “Tôi chỉ muốn viết thư cho chủ biên của tạp chí để nói thức ăn ở Anh không đến nỗi quá tệ, ít ra khoai tây chiên đâu cũng được mà.”
Ansbach nhận lấy tạp chí lật qua lật lại, “Em có thể bình luận ở trang web chính thức của hắn.”
“Chọn anh! Chọn anh! Khốn nạn, tôi chọn anh!”
Nỗi vui sướng điên cuồng chưa kịp bùng nổ thì Ansbach lại nhìn thấy tờ giấy Oregon đặt trên đầu giường.
“Tôi ra ngoài để câm miệng.”
Bị dội cả chậu nước lạnh, Ansbach: “…”
Bữa sáng, không có mèo đen.
Không muốn ăn.
Bữa trưa, vẫn chưa về.
Không muốn ăn.
Bữa tối…
Không muốn ăn!
Mãi đến hơn mười một giờ đêm, lan can mới vang lên tiếng động.
Mèo đen trở về, cả người nồng nặc mùi rượu, liêu xiêu bước đi nhưng còn chưa kịp vào phòng, rèm cửa đã bị kéo ra cái rẹt, một bóng người cao to u ám xuất hiện bên cửa sổ và nhìn chòng chọc vào nó.
Chân mèo dừng lại trên không rồi chìa ra, nịnh nọt gãi gãi vào giày ai kia nhưng đối phương lại chẳng thèm động đậy, thế là mèo ta lại lon ton chạy tới cọ vào chân Ansbach.
Ansbach khom người bồng nó lên, hôn vào mũi nó, môi nó và thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Mèo đen nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó hài lòng gật đầu. Xem ra Ansbach tu hành bao nhiêu năm nay cũng có chút thành quả, ít ra bắt đầu biết nhận lỗi.
Ansbach mỉm cười lấy bút lông chim ra và nói: “Tôi đã xin lỗi xong, giờ là trừng phạt của em.”
Mèo đen: “…” Co chân sau mau!
Không thoát khỏi ma trảo.
Từ đó về sau, cả Ansbach và mèo đen đều yên phận cho tới khi về đến nhà.
Cuộc sống yên bình thanh thản khiến Ansbach như từ địa ngục lên thiên đường, đây chính là cảnh tượng mà anh nằm mơ cũng không dám mơ tới. Nếu còn gì không trọn vẹn thì chính là thời gian mèo đen biến thành người quá ngắn. Có đôi lúc hai người cãi cọ hăng quá, mèo đen hờn dỗi bèn giữ thân mèo đi tới đi lui ba ngày liên tiếp, hoàn toàn phớt lờ con dơi đói khát đến xanh cả mắt.
Gordon, hắc vu sư, hắc vu thuật… dường như đều là chuyện của quá khứ.
Đôi khi Ansbach còn nghĩ, có lẽ người khoác áo choàng đến từ vu tộc đã xử lý xong xuôi hết mọi chuyện.
Cho đến ngày nhà gỗ nhỏ có khách ghé thăm.
Không cần mở cửa Ansbach cũng cảm giác được hơi thở khiến người khác chán ghét. Anh bồng mèo lên thả vào bàn ăn đặt ngay mép phòng khách, gần chỗ của Oregon.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần không nhanh không chậm.
Ansbach dám chắc nếu mình không đi mở cửa, đối phương sẽ cứ tiếp tục gõ như vậy cho đến khi bề ngoài trầm tĩnh bong ra từng mảng, lộ ra nội tâm điên cuồng vô phương cứu chữa.
Cửa tự động bật vào trong.
Ansbach khoanh tay nhìn lão.
“Quấy rầy rồi.” Gordon ngả mũ chào hỏi.
Ansbach kinh ngạc vì gương mặt già nua gần như mục nát của đối phương. Lần đầu gặp mặt, đối phương trông có vẻ như ngoài năm mươi, mặt mũi in hằn dấu vết của năm tháng, nhưng động tác lại tràn ngập sức quyến rũ nam tính, chính là loại đàn ông mà các thiếu nữ ngây ngô mới bước vào đời ưa thích. Nhưng giờ đây mặt mày lão ta cả mắt mũi miệng cũng khó bề phân biệt rõ.
Gordon chống gậy chậm chạp bước vào nhà.
Lão mặc áo khoác dài màu đen, đệm vai vừa cao vừa tương xứng tạo nên một đường thẳng tắp che khuất cả cổ, trông như quái vật có đầu mọc trên khối chữ nhật. Dưới áo khoác đen là đôi giày bóng loáng, dù bước đi trên bãi biển dài thăm thẳm vẫn không dính tí bùn đất nào.
Lão lướt nhìn hết phòng khách cứ như người bạn cũ quen biết đã lâu, ánh mắt dừng lại trên chậu hoa giả đặt ngay cửa sổ một lúc rồi mới cười bảo: “Ngươi vẫn không thay đổi. Vẫn si mê vẻ đẹp của hoa nhưng lại căm ghét sức sống tràn trề của chúng.”
Ansbach nói: “Người yêu ta thích hoa, ta ghét chăm sóc.”
Gordon cười như kiểu ‘ta hiểu rõ ngươi quá mà, cần gì phải giấu diếm’ rồi ngồi xuống, “Ngươi nói thế nào thì là thế nấy.”
Ansbach: “…”
Xem ra bệnh tâm thần của lão ta nặng hơn rồi.
Người bệnh tâm thần đều khiến kẻ khác chán ghét vậy ư?
Không biết trước đây mình có vậy không nhỉ?
Chắc chắn không.
…Anh có nhan sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.