Chương 19: Thú nhận (thượng)
Tô Du Bính
03/01/2018
Một hương vị khác của tình yêu.
Ansbach nhanh chóng cởi áo vest ngoài quấn quanh eo đối phương, che giấu bộ phận quan trọng, giọng nói lạnh băng không để lộ chút nào muôn vàn cảm xúc thi nhau trào dâng, “Ngoại hình thay đổi nên tính tình cũng đổi, trước đây em có bao giờ chịu thoáng như vậy trước mặt tôi đâu.”
Oregon đáp: “Tôi sẵn lòng cùng anh thảo luận xem tôi hồi ấy cổ hủ nhàm chán đến mức nào, nhưng kẻ thù ở ngay trước mắt, chúng ta tập trung tí xíu được không nhỉ?”
Ansbach nói đầy ẩn ý: “Ừ, hở hang trước mặt kẻ thù.”
Oregon: “…”
Ansbach cúi đầu chỉnh lại áo vest, “Khôi phục được bao lâu?”
Oregon chớp mắt, “Một, hai phút gì đấy.”
Tay Oregon siết lại, anh ngước mắt nhìn y, trong mắt anh tràn ngập khí thế âm u nhưng cố kiềm chế, “Ồ, tối đa còn nửa phút sao?”
“Cỡ đó.” Oregon né không nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Ansbach, dáo dát nhìn quanh tìm kiếm tên vừa xuất hiện.
Ansbach co tay kéo mạnh y vào lòng mình và hùng hổ hôn thật sâu.
Đôi môi anh nóng bừng, đầu lưỡi linh hoạt luồng vào càn quét khoang miệng hằng nhung nhớ bấy lâu. Anh để lộ răng nanh cắn phập vào môi, máu hai người theo răng và lưỡi hối hả quyện vào nhau.
Oregon muốn đẩy anh ra nhưng chỉ tổ khiến anh siết y chặt hơn.
Những ngón tay của Ansbach đặt ngay eo Oregon, ngón nào ngón nấy như muốn ghim xuyên qua da để máu thịt hai người hòa vào làm một.
Không biết bao lâu sau, tiếng gặm mút mới từ từ dừng lại.
Ansbach dùng lưỡi liếm vào đôi môi máu me bê bết của Oregon, “Ba phút rồi.”
Oregon hổn hển trừng mắt, “Kẻ thù trước mắt.”
“Không gì.” Trong rừng bất chợt vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Oregon đứng thẳng người lên, nhìn khắp nơi đầy vẻ cảnh giác.
Ansbach không buồn nhúc nhích, nỗi lòng khi mất đi người yêu rồi lại có được đã chiếm hết toàn bộ tâm trí của anh.
“Mới nãy xin lỗi nhé.” Giọng nói đó lại tiếp tục, “Tôi cứ tưởng hai vị là tay sai của hắc vu sư.”
Oregon nhướng mày, nhìn Ansbach, trông y như đang cười nhưng lại không giống cười, “Tay sai của hắc vu sư.”
Tim Ansbach nhói lên, anh né tránh ánh mắt của Oregon.
Oregon nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi, cũng là để xóa hết mọi việc trong quá khứ. Những đau khổ giày vò Ansbach phải chịu bao năm nay y chứng kiến tất thảy, sự ăn năn thấu tim của anh khiến cơn giận và nỗi căm hờn của y vơi dần. Còn thứ cảm giác gọi là “đau lòng” lại dần dần tràn ngập tim y, thứ cảm giác ấy tựa như không khí phương nam, dịu mát nhưng len lỏi khắp mọi nơi.
“Giờ thì không cho là thế nữa à?” Oregon hỏi.
“Dấu vết hắc vu thuật để lại nơi này là nguyên nhân tôi nghi ngờ hai vị. Nhưng hương thơm của nước thánh lại là lý do lật đổ hết những hoài nghi của tôi.” Để bày tỏ lòng thành, một người giấu mình trong áo choàng đen thùng thình từ từ đi ra khỏi rừng rậm.
Ansbach lập tức đứng chắn giữa kẻ đó và Oregon.
Người khoác ào choàng dừng bước, lấy tấm áo choàng kiểu dáng giống mình đang mặc nhưng màu xám ném cho hai người, “Mới tinh. Có lẽ người yêu của anh cần.”
Oregon muốn né đi nhưng Ansbach lại chụp lấy mở ra xem, lúc nhìn thấy màu sắc và kiểu dáng áo choàng, cổ tay anh run khẽ, ánh mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa nhưng vẫn nhanh chóng khoác nó lên người Oregon.
Oregon sờ áo, sắc mặt cũng thay đổi, y ngước mắt nhìn người áo choàng đen, vội vàng hỏi: “Chiếc áo choàng này là của anh sao?”
Người mặc áo choàng không ngại lặp lại: “Áo mới, tôi chưa mặc bao giờ.”
Oregon hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy người nào mặc áo choàng hệt như vậy không?”
Người đó đáp: “Không.”
Oregon hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
Người đó đáp: “Người yêu tôi mời thợ may cho.”
Tim Oregon thót mất mấy nhịp, “Người yêu của anh là…”
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi thôi.” Ansbach cưỡng chế cắt ngang chủ đề kỳ lạ của hai người.
Người mặc áo choàng nói: “Tôi cũng không muốn chia sẻ tin tức về người yêu với kẻ khác.”
Mặt Oregon đỏ lên.
Ansbach thấy đồng cảm sâu sắc, anh dịu dàng cười bảo: “Tôi cũng vậy.”
Người mặc áo choàng hỏi: “Có thể giải thích vấn đề hắc vu thuật ở đây một tí không?”
Ansbach hỏi ngược lại: “Trước khi đặt câu hỏi, không phải nên giới thiệu bản thân sao?”
Một làn gió mát lướt qua khu rừng, thổi tung vạt áo của người mặc áo choàng đen. Lọn tóc màu trắng bất chợt len lỏi ra khỏi áo choàng nhưng nhanh chóng trở về vị trí cũ.
“Tôi đến từ giới nguyên thù, vu tộc.”
Giới nguyên thù chủng tộc đa dạng, đặc biệt nhất trong chín giới. Khác với khái niệm đa chủng tộc của nhân giới, sự phân hóa ở giới nguyên thù rõ rệt hơn nhiều, có vu tộc, người trong suốt, tộc bạch sa vân vân, tập quán khác nhau, năng lực khác nhau, diện mạo khác nhau, có tộc thậm chí không phải hình người. Tuy khác nhau là thế nhưng họ vẫn bình yên chia sẻ một vùng trời. Vu tộc chiếm địa vị cực kỳ quan trọng ở giới nguyên thù, không chỉ vậy, mấy trăm năm trước, vu tộc còn phái không ít sứ giả đến nhân giới thiết lập quan hệ ngoại giao, đây cũng là nguyên nhân phù thủy xuất hiện ở nhân giới.
Bởi vu tộc trời sinh đã có phép thuật, con người lại cần vật phụ trợ bên ngoài mới sử dụng được phép thuật, vì vậy mới có sự phân chia giữa hắc vu sư và bạch vu sư.
Ansbach nở nụ cười đầy vẻ trào phúng, “Ồ, cuối cùng cũng chịu đứng ra thu dọn tàn cục rồi à?”
Người mặc áo choàng im lặng một chốc rồi nói: “Xin lỗi.”
Ansbach nhếch mép, trả lời bằng giọng lạnh băng: “Tôi không nhận.” Nếu chẳng phải do vu tộc mặc kệ hắc vu sư, “thành tựu” của Gordon đã không được như ngày hôm nay, vả lại lão ta sớm đã phải tan thành mây khói, xuống địa ngục làm cu li.
Người mặc áo choàng nói: “Không sao.”
Oregon đành đứng ra hòa giải: “Ha ha! Theo tôi thấy anh làm như vậy nhất định là có lý do riêng đúng không.”
Người mặc áo choàng bình tĩnh nói: “Thất tình.”
…
Oregon nghẹn họng: “Lý do này quả là…” Quá buông thả đấy!
Ansbach gật đầu, “Hiểu được.”
Oregon: “…”
Sau khi giải tỏa hết những suy nghĩ thù địch ban đầu, hai bên cuối cùng cũng có thể ngồi xuống trao đổi tin tức đàng hoàng.
Ansbach không giới thiệu bản thân mà chỉ bán đứng Gordon sạch sành sanh không chừa cả quần.
Người mặc áo choàng nói: “Người tôi đang đuổi bắt có lẽ là lão ta.”
Người đó giới thiệu vắn tắt về cội nguồn của hắc vu sư. Ban đầu vu tộc muốn dùng nước phép và khí phép để đổi lấy tài liệu luyện kim của nhân loại, nhưng sau khi tìm hiểu rõ về năng lực của vu tộc, có một nhóm người tham lam bắt đầu nhòm ngó đến phép thuật của vu tộc. Họ dùng thủ đoạn cưới gả để dụ dỗ không ít những vu tộc nào ham mê sắc đẹp nghiên cứu cách sống mãi cho con người, đồng thời dựa vào các vật bên ngoài giúp con người sử dụng được phép thuật.
Cuối cùng khi những vu tộc nhận ra sai lầm thì đã không còn cách vãn hồi.
Nhóm người nắm được nguyên lý của phép thuật lưu lạc tứ xứ, sinh con đẻ cái.
Sau khi đến nhân giới, người mặc áo choàng đen lần theo mùi của hắc vu thuật đi khắp nơi tìm kiếm, lúc đến Biển Đỏ, mùi của hắc vu thuật dường như không nơi nào không chiếm cứ, khiến người đó cảm giác mình đã tìm được trung tâm của hắc vu thuật. Ban nãy lúc ở trong rừng, người đó cảm thấy hắc vu thuật chập chờn bất ổn, vì vậy mới lẳng lặng đuổi tới và ra tay.
Nào ngờ nhầm lẫn.
Người mặc áo choàng nói: “Tôi muốn sớm xử lý cho xong chuyện này. Người yêu tôi đang đợi tôi về nhà.” Khi nói câu cuối giọng người đó vô cùng dịu dàng.
Ansbach nhìn Oregon đang đứng cạnh mình, trong lòng bỗng thấy chua xót. Ừ, vợ nhà người ta đang đợi người ta về, ngọt ngào mỹ mãn xiết bao! Còn người yêu mình thì gạt mình nào là “một, hai phút”.
Khoảng cách tâm lý sâu sắc khiến Ansbach không khỏi buông lời chua lè: “Không phải anh bị thất tình à?”
Người mặc áo choàng đáp: “Hòa rồi.”
Oregon nói một cách chân thành: “Chúc mừng nhé. Chúc hai người âu yếm thuận hòa.” Rồi làm ơn tập trung giải quyết cái tên hắc vu sư kia giùm cái!
Giọng người mặc áo choàng pha chút ý cười, “Cảm ơn.” Từ giọng nói và phong thái của người đó, có thể đoán được đây kẻ tình tính lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lúc nào cũng lan tỏa niềm vui lại không thể nào che giấu cuộc sống hạnh phúc của hắn. Xem ra gần đây hắn sống rất vui vẻ.
Chuyện này khiến trong lòng Ansbach càng chua xót hơn.
Hay lắm, người yêu mình biến thành con mèo mập mà còn có tâm trạng đi chúc kẻ khác âu, yếm, thuận, hòa!
Người mặc áo choàng nói: “Cảm ơn tin tức hai vị cung cấp. Đây là sự đền đáp của tôi.” Người đó ném một cái bình bằng đồng qua, “Đây là nước may mắn, uốn một ngụm có thể thay đổi thể chất, phun chút ít sẽ tăng thêm vận đỏ. Quan trọng nhất nó chính là khắc tinh của hắc vu thuật.”
Ansbach mở nắp ngửi thử, mùi hương này không nồng như nước thánh mà thoang thoảng lan tỏa vào mũi, rất giống với hương trà xanh ở nhân giới.
Người mặc áo choàng xoay lưng bỏ vào rừng.
“Tiếp theo đây chúng ta…” Đậy nắp bình xong, Ansbach quay đầu lại thì nhìn thấy giữa chiếc áo choàng thùng thình là một chú mèo đen ưỡn bụng đòi vuốt.
…
“Tối ăn lương khô mèo.”
Giọng nói căm phẫn tột độ.
Nhưng dù quá trình đầy kịch tính kích tình đến mức nào chăng nữa, kết quả xem như khá tốt đẹp.
Họ có được một người bạn trong vu tộc – Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thứ thay thế nước thánh, và còn bí mật lớn!
Ansbach ngồi ở một đầu bàn ăn, hai tay chắp lại đặt trên đùi, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào con mèo đen bự đang nằm dài trên bàn ăn đĩa cá được gỡ sạch xương.
Sau khi biết mèo đen còn giữ ý thức của Oregon, tuy ngoài miệng anh vẫn đe dọa uy hiếp này nọ nhưng không bao giờ cho nó ăn thức ăn của mèo nữa.
“Không giải thích sao?” Nhìn nó ăn cá xong rồi lại ung dung liếm lông, lồng ngực Ansbach sắp nổ tung vì ngột ngạt.
Mèo đen ngừng lại, ngẩng mặt nhìn anh.
Ansbach hít sâu hai hơi mới kìm chế được ý định muốn cạo sạch lông của nó, đè nó xuống bàn từ từ gặm nhắm, anh nhẹ giọng nói: “Ăn no chưa?”
Mèo đen dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, duỗi người ra, sau đó…
Phóng cái vèo xuống bàn, liều mạng chạy ra cửa.
Ansbach nhắm mắt lại, bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt nó.
“Méo~!!!” Mèo đen rít lên thảm thiết.
Tim Ansbach nhói lên, cơn giận chưa kịp thành hình đã bị tiếng rít của nó đánh tan, anh lập tức cúi xuống bồng nó lên kiểm tra bốn chân.
Mèo đen giơ chân trái trước ra, ánh mắt trông vô cùng tội nghiệp.
Ansbach nhẹ nhàng xoa chân cho nó, năm ngón tay của anh muốn len vào giữa móng vuốt của nó nhưng mãi không len vào được, mặt anh lập tức sầm xuống, “Giả bộ đủ chưa?”
Mèo đen: “…”
Ansbach bồng nó về giường, đặt nó nằm ngửa, vạch bốn chân của nó ra rồi từ trên cao nhìn xuống mèo đen, “Biến thành mèo thì tôi không thể làm vậy với em nữa chứ gì?”
Lông mèo ta từ từ dựng hết cả lên.
Ansbach mỉm cười, biến thành một con dơi bự.
Mèo đen lật người lại bỏ chạy, dơi bự thong thả bám theo.
Chạy một hồi mèo đen bắt đầu thấm mệt. Quá quen với những ngày tháng ăn cá ngủ nghỉ phơi nắng, trong chốc lát nó không thể nào thích ứng với vận động cường độ cao vậy.
Mèo đen nằm dài trên sô pha, dơi bự nằm bên cạnh lặng lẽ ngắm nó.
Mèo đen ngờ vực liếc dơi một cái, chắn chắn nó không có ý định nhào lên người mình mới yên tâm lon ton bỏ lên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ ngủ trưa. Giữa trưa mỗi ngày, ánh nắng sẽ chiếu vào vị trí nó đang nằm, nhưng dạo này trời nóng quá, nó phơi mười phút là chịu hết nổi, nhưng hôm sau vẫn sẽ tiếp tục.
Ansbach đương nhiên biết nó có thói quen này, dơi bự ngồi bên cạnh mèo đen, im lặng dịu dàng ngắm nó ngắp ngắn ngáp dài, hai mắt mèo ta híp lại trông vô cùng sung sướng.
Cái bánh lớn mang tên tình yêu này hóa ra có rất nhiều hương vị.
Cắn miếng đầu tiên, vừa tanh vừa mặn. Hương vị của máu.
Anh và Oregon hệt như hai con trâu đực không ai chịu ai đánh nhau liên miên, muốn húc ngã đối phương bằng sừng của mình, bắt đối phương phải phục tùng bản thân.
Miếng thứ hai là cay.
Quan điểm sống tương phản nhau khiến mối quan hệ giữa hai người nếu không phải lâm vào tranh cãi thì chính là chiến tranh lạnh sau khi tranh cãi. Có lẽ dùng từ “chiến tranh lạnh” chưa chính xác lắm, bởi lúc đó hơn một nửa thời gian do Ansbach công kích trước, điên cuồng bám lấy Oregon, muốn giam cầm y bên mình mãi mãi.
Miếng thứ ba là chua.
Trong cuộc chiến với Oregon, cuối cùng Ansbach giành được thắng lợi, nhưng lại đánh mất trái tim của mình, đánh mất tình yêu của mình, mỗi một thứ của bản thân anh…
Cuối cùng anh phải trả cái giá thật đắt cho những kích động và liều lĩnh thuở trước, và cũng bắt hiểu ra không thể ép buộc người khác.
Hóa ra đây là hương vị của tình yêu.
Nhưng khi biến thành dơi im lặng ngắm chú mèo đen lười biếng do Oregon biến thành, lần đầu tiên anh nếm thấy…
Vị ngọt.
Ansbach nhanh chóng cởi áo vest ngoài quấn quanh eo đối phương, che giấu bộ phận quan trọng, giọng nói lạnh băng không để lộ chút nào muôn vàn cảm xúc thi nhau trào dâng, “Ngoại hình thay đổi nên tính tình cũng đổi, trước đây em có bao giờ chịu thoáng như vậy trước mặt tôi đâu.”
Oregon đáp: “Tôi sẵn lòng cùng anh thảo luận xem tôi hồi ấy cổ hủ nhàm chán đến mức nào, nhưng kẻ thù ở ngay trước mắt, chúng ta tập trung tí xíu được không nhỉ?”
Ansbach nói đầy ẩn ý: “Ừ, hở hang trước mặt kẻ thù.”
Oregon: “…”
Ansbach cúi đầu chỉnh lại áo vest, “Khôi phục được bao lâu?”
Oregon chớp mắt, “Một, hai phút gì đấy.”
Tay Oregon siết lại, anh ngước mắt nhìn y, trong mắt anh tràn ngập khí thế âm u nhưng cố kiềm chế, “Ồ, tối đa còn nửa phút sao?”
“Cỡ đó.” Oregon né không nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Ansbach, dáo dát nhìn quanh tìm kiếm tên vừa xuất hiện.
Ansbach co tay kéo mạnh y vào lòng mình và hùng hổ hôn thật sâu.
Đôi môi anh nóng bừng, đầu lưỡi linh hoạt luồng vào càn quét khoang miệng hằng nhung nhớ bấy lâu. Anh để lộ răng nanh cắn phập vào môi, máu hai người theo răng và lưỡi hối hả quyện vào nhau.
Oregon muốn đẩy anh ra nhưng chỉ tổ khiến anh siết y chặt hơn.
Những ngón tay của Ansbach đặt ngay eo Oregon, ngón nào ngón nấy như muốn ghim xuyên qua da để máu thịt hai người hòa vào làm một.
Không biết bao lâu sau, tiếng gặm mút mới từ từ dừng lại.
Ansbach dùng lưỡi liếm vào đôi môi máu me bê bết của Oregon, “Ba phút rồi.”
Oregon hổn hển trừng mắt, “Kẻ thù trước mắt.”
“Không gì.” Trong rừng bất chợt vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Oregon đứng thẳng người lên, nhìn khắp nơi đầy vẻ cảnh giác.
Ansbach không buồn nhúc nhích, nỗi lòng khi mất đi người yêu rồi lại có được đã chiếm hết toàn bộ tâm trí của anh.
“Mới nãy xin lỗi nhé.” Giọng nói đó lại tiếp tục, “Tôi cứ tưởng hai vị là tay sai của hắc vu sư.”
Oregon nhướng mày, nhìn Ansbach, trông y như đang cười nhưng lại không giống cười, “Tay sai của hắc vu sư.”
Tim Ansbach nhói lên, anh né tránh ánh mắt của Oregon.
Oregon nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi, cũng là để xóa hết mọi việc trong quá khứ. Những đau khổ giày vò Ansbach phải chịu bao năm nay y chứng kiến tất thảy, sự ăn năn thấu tim của anh khiến cơn giận và nỗi căm hờn của y vơi dần. Còn thứ cảm giác gọi là “đau lòng” lại dần dần tràn ngập tim y, thứ cảm giác ấy tựa như không khí phương nam, dịu mát nhưng len lỏi khắp mọi nơi.
“Giờ thì không cho là thế nữa à?” Oregon hỏi.
“Dấu vết hắc vu thuật để lại nơi này là nguyên nhân tôi nghi ngờ hai vị. Nhưng hương thơm của nước thánh lại là lý do lật đổ hết những hoài nghi của tôi.” Để bày tỏ lòng thành, một người giấu mình trong áo choàng đen thùng thình từ từ đi ra khỏi rừng rậm.
Ansbach lập tức đứng chắn giữa kẻ đó và Oregon.
Người khoác ào choàng dừng bước, lấy tấm áo choàng kiểu dáng giống mình đang mặc nhưng màu xám ném cho hai người, “Mới tinh. Có lẽ người yêu của anh cần.”
Oregon muốn né đi nhưng Ansbach lại chụp lấy mở ra xem, lúc nhìn thấy màu sắc và kiểu dáng áo choàng, cổ tay anh run khẽ, ánh mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa nhưng vẫn nhanh chóng khoác nó lên người Oregon.
Oregon sờ áo, sắc mặt cũng thay đổi, y ngước mắt nhìn người áo choàng đen, vội vàng hỏi: “Chiếc áo choàng này là của anh sao?”
Người mặc áo choàng không ngại lặp lại: “Áo mới, tôi chưa mặc bao giờ.”
Oregon hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy người nào mặc áo choàng hệt như vậy không?”
Người đó đáp: “Không.”
Oregon hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”
Người đó đáp: “Người yêu tôi mời thợ may cho.”
Tim Oregon thót mất mấy nhịp, “Người yêu của anh là…”
“Chúng ta nói vào chuyện chính đi thôi.” Ansbach cưỡng chế cắt ngang chủ đề kỳ lạ của hai người.
Người mặc áo choàng nói: “Tôi cũng không muốn chia sẻ tin tức về người yêu với kẻ khác.”
Mặt Oregon đỏ lên.
Ansbach thấy đồng cảm sâu sắc, anh dịu dàng cười bảo: “Tôi cũng vậy.”
Người mặc áo choàng hỏi: “Có thể giải thích vấn đề hắc vu thuật ở đây một tí không?”
Ansbach hỏi ngược lại: “Trước khi đặt câu hỏi, không phải nên giới thiệu bản thân sao?”
Một làn gió mát lướt qua khu rừng, thổi tung vạt áo của người mặc áo choàng đen. Lọn tóc màu trắng bất chợt len lỏi ra khỏi áo choàng nhưng nhanh chóng trở về vị trí cũ.
“Tôi đến từ giới nguyên thù, vu tộc.”
Giới nguyên thù chủng tộc đa dạng, đặc biệt nhất trong chín giới. Khác với khái niệm đa chủng tộc của nhân giới, sự phân hóa ở giới nguyên thù rõ rệt hơn nhiều, có vu tộc, người trong suốt, tộc bạch sa vân vân, tập quán khác nhau, năng lực khác nhau, diện mạo khác nhau, có tộc thậm chí không phải hình người. Tuy khác nhau là thế nhưng họ vẫn bình yên chia sẻ một vùng trời. Vu tộc chiếm địa vị cực kỳ quan trọng ở giới nguyên thù, không chỉ vậy, mấy trăm năm trước, vu tộc còn phái không ít sứ giả đến nhân giới thiết lập quan hệ ngoại giao, đây cũng là nguyên nhân phù thủy xuất hiện ở nhân giới.
Bởi vu tộc trời sinh đã có phép thuật, con người lại cần vật phụ trợ bên ngoài mới sử dụng được phép thuật, vì vậy mới có sự phân chia giữa hắc vu sư và bạch vu sư.
Ansbach nở nụ cười đầy vẻ trào phúng, “Ồ, cuối cùng cũng chịu đứng ra thu dọn tàn cục rồi à?”
Người mặc áo choàng im lặng một chốc rồi nói: “Xin lỗi.”
Ansbach nhếch mép, trả lời bằng giọng lạnh băng: “Tôi không nhận.” Nếu chẳng phải do vu tộc mặc kệ hắc vu sư, “thành tựu” của Gordon đã không được như ngày hôm nay, vả lại lão ta sớm đã phải tan thành mây khói, xuống địa ngục làm cu li.
Người mặc áo choàng nói: “Không sao.”
Oregon đành đứng ra hòa giải: “Ha ha! Theo tôi thấy anh làm như vậy nhất định là có lý do riêng đúng không.”
Người mặc áo choàng bình tĩnh nói: “Thất tình.”
…
Oregon nghẹn họng: “Lý do này quả là…” Quá buông thả đấy!
Ansbach gật đầu, “Hiểu được.”
Oregon: “…”
Sau khi giải tỏa hết những suy nghĩ thù địch ban đầu, hai bên cuối cùng cũng có thể ngồi xuống trao đổi tin tức đàng hoàng.
Ansbach không giới thiệu bản thân mà chỉ bán đứng Gordon sạch sành sanh không chừa cả quần.
Người mặc áo choàng nói: “Người tôi đang đuổi bắt có lẽ là lão ta.”
Người đó giới thiệu vắn tắt về cội nguồn của hắc vu sư. Ban đầu vu tộc muốn dùng nước phép và khí phép để đổi lấy tài liệu luyện kim của nhân loại, nhưng sau khi tìm hiểu rõ về năng lực của vu tộc, có một nhóm người tham lam bắt đầu nhòm ngó đến phép thuật của vu tộc. Họ dùng thủ đoạn cưới gả để dụ dỗ không ít những vu tộc nào ham mê sắc đẹp nghiên cứu cách sống mãi cho con người, đồng thời dựa vào các vật bên ngoài giúp con người sử dụng được phép thuật.
Cuối cùng khi những vu tộc nhận ra sai lầm thì đã không còn cách vãn hồi.
Nhóm người nắm được nguyên lý của phép thuật lưu lạc tứ xứ, sinh con đẻ cái.
Sau khi đến nhân giới, người mặc áo choàng đen lần theo mùi của hắc vu thuật đi khắp nơi tìm kiếm, lúc đến Biển Đỏ, mùi của hắc vu thuật dường như không nơi nào không chiếm cứ, khiến người đó cảm giác mình đã tìm được trung tâm của hắc vu thuật. Ban nãy lúc ở trong rừng, người đó cảm thấy hắc vu thuật chập chờn bất ổn, vì vậy mới lẳng lặng đuổi tới và ra tay.
Nào ngờ nhầm lẫn.
Người mặc áo choàng nói: “Tôi muốn sớm xử lý cho xong chuyện này. Người yêu tôi đang đợi tôi về nhà.” Khi nói câu cuối giọng người đó vô cùng dịu dàng.
Ansbach nhìn Oregon đang đứng cạnh mình, trong lòng bỗng thấy chua xót. Ừ, vợ nhà người ta đang đợi người ta về, ngọt ngào mỹ mãn xiết bao! Còn người yêu mình thì gạt mình nào là “một, hai phút”.
Khoảng cách tâm lý sâu sắc khiến Ansbach không khỏi buông lời chua lè: “Không phải anh bị thất tình à?”
Người mặc áo choàng đáp: “Hòa rồi.”
Oregon nói một cách chân thành: “Chúc mừng nhé. Chúc hai người âu yếm thuận hòa.” Rồi làm ơn tập trung giải quyết cái tên hắc vu sư kia giùm cái!
Giọng người mặc áo choàng pha chút ý cười, “Cảm ơn.” Từ giọng nói và phong thái của người đó, có thể đoán được đây kẻ tình tính lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lúc nào cũng lan tỏa niềm vui lại không thể nào che giấu cuộc sống hạnh phúc của hắn. Xem ra gần đây hắn sống rất vui vẻ.
Chuyện này khiến trong lòng Ansbach càng chua xót hơn.
Hay lắm, người yêu mình biến thành con mèo mập mà còn có tâm trạng đi chúc kẻ khác âu, yếm, thuận, hòa!
Người mặc áo choàng nói: “Cảm ơn tin tức hai vị cung cấp. Đây là sự đền đáp của tôi.” Người đó ném một cái bình bằng đồng qua, “Đây là nước may mắn, uốn một ngụm có thể thay đổi thể chất, phun chút ít sẽ tăng thêm vận đỏ. Quan trọng nhất nó chính là khắc tinh của hắc vu thuật.”
Ansbach mở nắp ngửi thử, mùi hương này không nồng như nước thánh mà thoang thoảng lan tỏa vào mũi, rất giống với hương trà xanh ở nhân giới.
Người mặc áo choàng xoay lưng bỏ vào rừng.
“Tiếp theo đây chúng ta…” Đậy nắp bình xong, Ansbach quay đầu lại thì nhìn thấy giữa chiếc áo choàng thùng thình là một chú mèo đen ưỡn bụng đòi vuốt.
…
“Tối ăn lương khô mèo.”
Giọng nói căm phẫn tột độ.
Nhưng dù quá trình đầy kịch tính kích tình đến mức nào chăng nữa, kết quả xem như khá tốt đẹp.
Họ có được một người bạn trong vu tộc – Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thứ thay thế nước thánh, và còn bí mật lớn!
Ansbach ngồi ở một đầu bàn ăn, hai tay chắp lại đặt trên đùi, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào con mèo đen bự đang nằm dài trên bàn ăn đĩa cá được gỡ sạch xương.
Sau khi biết mèo đen còn giữ ý thức của Oregon, tuy ngoài miệng anh vẫn đe dọa uy hiếp này nọ nhưng không bao giờ cho nó ăn thức ăn của mèo nữa.
“Không giải thích sao?” Nhìn nó ăn cá xong rồi lại ung dung liếm lông, lồng ngực Ansbach sắp nổ tung vì ngột ngạt.
Mèo đen ngừng lại, ngẩng mặt nhìn anh.
Ansbach hít sâu hai hơi mới kìm chế được ý định muốn cạo sạch lông của nó, đè nó xuống bàn từ từ gặm nhắm, anh nhẹ giọng nói: “Ăn no chưa?”
Mèo đen dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, duỗi người ra, sau đó…
Phóng cái vèo xuống bàn, liều mạng chạy ra cửa.
Ansbach nhắm mắt lại, bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt nó.
“Méo~!!!” Mèo đen rít lên thảm thiết.
Tim Ansbach nhói lên, cơn giận chưa kịp thành hình đã bị tiếng rít của nó đánh tan, anh lập tức cúi xuống bồng nó lên kiểm tra bốn chân.
Mèo đen giơ chân trái trước ra, ánh mắt trông vô cùng tội nghiệp.
Ansbach nhẹ nhàng xoa chân cho nó, năm ngón tay của anh muốn len vào giữa móng vuốt của nó nhưng mãi không len vào được, mặt anh lập tức sầm xuống, “Giả bộ đủ chưa?”
Mèo đen: “…”
Ansbach bồng nó về giường, đặt nó nằm ngửa, vạch bốn chân của nó ra rồi từ trên cao nhìn xuống mèo đen, “Biến thành mèo thì tôi không thể làm vậy với em nữa chứ gì?”
Lông mèo ta từ từ dựng hết cả lên.
Ansbach mỉm cười, biến thành một con dơi bự.
Mèo đen lật người lại bỏ chạy, dơi bự thong thả bám theo.
Chạy một hồi mèo đen bắt đầu thấm mệt. Quá quen với những ngày tháng ăn cá ngủ nghỉ phơi nắng, trong chốc lát nó không thể nào thích ứng với vận động cường độ cao vậy.
Mèo đen nằm dài trên sô pha, dơi bự nằm bên cạnh lặng lẽ ngắm nó.
Mèo đen ngờ vực liếc dơi một cái, chắn chắn nó không có ý định nhào lên người mình mới yên tâm lon ton bỏ lên chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ ngủ trưa. Giữa trưa mỗi ngày, ánh nắng sẽ chiếu vào vị trí nó đang nằm, nhưng dạo này trời nóng quá, nó phơi mười phút là chịu hết nổi, nhưng hôm sau vẫn sẽ tiếp tục.
Ansbach đương nhiên biết nó có thói quen này, dơi bự ngồi bên cạnh mèo đen, im lặng dịu dàng ngắm nó ngắp ngắn ngáp dài, hai mắt mèo ta híp lại trông vô cùng sung sướng.
Cái bánh lớn mang tên tình yêu này hóa ra có rất nhiều hương vị.
Cắn miếng đầu tiên, vừa tanh vừa mặn. Hương vị của máu.
Anh và Oregon hệt như hai con trâu đực không ai chịu ai đánh nhau liên miên, muốn húc ngã đối phương bằng sừng của mình, bắt đối phương phải phục tùng bản thân.
Miếng thứ hai là cay.
Quan điểm sống tương phản nhau khiến mối quan hệ giữa hai người nếu không phải lâm vào tranh cãi thì chính là chiến tranh lạnh sau khi tranh cãi. Có lẽ dùng từ “chiến tranh lạnh” chưa chính xác lắm, bởi lúc đó hơn một nửa thời gian do Ansbach công kích trước, điên cuồng bám lấy Oregon, muốn giam cầm y bên mình mãi mãi.
Miếng thứ ba là chua.
Trong cuộc chiến với Oregon, cuối cùng Ansbach giành được thắng lợi, nhưng lại đánh mất trái tim của mình, đánh mất tình yêu của mình, mỗi một thứ của bản thân anh…
Cuối cùng anh phải trả cái giá thật đắt cho những kích động và liều lĩnh thuở trước, và cũng bắt hiểu ra không thể ép buộc người khác.
Hóa ra đây là hương vị của tình yêu.
Nhưng khi biến thành dơi im lặng ngắm chú mèo đen lười biếng do Oregon biến thành, lần đầu tiên anh nếm thấy…
Vị ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.