Chương 44: Vũ hội (trung)
Tô Du Bính
03/01/2018
Cùng bạn đời ra mắt hoành tráng.
Vũ hội hóa tranh chính thức bắt đầu.
Cả đám huyết tộc quần áo chỉnh tề kéo vào phòng khách quy mô nhỏ của biệt thự, chưa đầy năm giây sau bước ra lại là dòng người trang phục kỳ lạ.
Có kẻ đeo mũi dài giả làm người voi, có kẻ mang đầu chó đội tóc rắn và gắn cánh dơi giả làm nữ thần Erinyes, có kẻ mang thêm phụ tùng đóng vai người khổng lồ xanh Hulk, còn có cả siêu nhân Gao vóc dáng cao to bảnh bao… Muôn vàn tạo hình hòa lẫn vào nhau vô cùng mang tích kích thích thị giác khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Hai kẻ bình thường duy nhất đang đứng dựa vào hành lang lầu hai, bình tĩnh dõi theo tình cảnh hỗn loạn dưới nhà và trò chuyện câu được câu chăng.
Quentyn nói: “Các ngài rất biết cách mua vui.”
Macewen đáp: “Giáo hội không có mấy hoạt động thế này à?”
Quyentyn đáp: “Gout chọn quần áo của bọn tôi rất là bình thường.”
Macewen liếc hai bóng người vừa lướt xuống từ lầu ba, “Không ngờ đời này có thể nghe quân đoàn Thủ hộ Thần thánh nói xấu thiên đường.”
Quentyn cũng liếc thấy Oregon và Ansbach đi xuống, trông nhất thời gã đờ đẫn cả người. Oregon mặc bộ quần áo trắng tinh được viền bằng vàng, trên lưng đeo đôi cánh trắng muốt mang đến cảm giác cao quý vô ngần, không chút dục niệm, tựa như chỉ cần liếc nhìn thôi cũng là khinh nhờn y. Quentyn ngỡ ngàng, thiên sứ có lẽ chính là thế này.
Gã ngắm như si như dại, còn bên “được” ngắm lại như sắp đóng băng.
Oregon vỗ vào đôi cánh đen trên lưng Ansbach, “Đừng giận, giờ anh là Mammon.”
Ansbach cười lạnh: “Metatron bị kẻ khác nhìn chằm chằm như vậy em nghĩ Mammon sẽ không nổi giận à?”
Nhớ tới sự hào phóng khi Mammon dùng đủ loại quặng mỏ muốn bồi thường cho họ, Oregon bèn đề nghị nghiêm túc: “Anh có thể dùng tiền xu chọi hắn.”
Mặt Ansbach trầm xuống, trong đầu tự động hiện lên viễn cảnh mình dùng tiền xu chọi nát đầu Quentyn, nhưng Oregon không cho anh cơ hội mang tiền xu ra khỏi đầu đã kéo anh chạy xuống tới dưới nhà.
Hai người vừa xuất hiện, căn phòng khách ồn ào lập tức rơi vào yên tĩnh.
Nơi chân cầu thang là hai đôi cánh một đen một trắng tượng trưng cho hai thế giới trên trời dưới dất, đứng bên cạnh nhau vốn phải tương phản rõ nét, nhưng giờ đây lại hài hòa khó tả.
Ánh mắt ngưỡng mộ của khách mời khiến Ansbach rất hài lòng. Tuyên bố quyền sở hữu Oregon trước mặt toàn thể thế giới luôn là nguyện vọng của Ansbach, dù trước đây tên cả hai luôn được ràng buộc vào nhau vì đủ loại nguyên nhân nhưng với anh mà nói vẫn chưa hề đủ. Thứ anh muốn là một quan hệ rõ ràng, không chấp nhận bất kỳ nghi vấn nào.
Cảm nhận được vòng tay quanh eo mình có xu hướng siết chặt lại, Oregon bước xuống cầu thang, trượt ra khỏi vòng tay của anh.
Năm ngón tay của Ansbach bấu vào nhưng chỉ chộp được khoảng không, sắc mặt lập tức u ám, nhanh chóng lướt kéo y lại. Hai người vừa xuống được nửa đường thì nghe thấy có tiếng nói đột ngột vang lên: “Thiên sứ! Thích hợp với ngài quá rồi, phản bội huyết tộc cầu xin vinh quang. Phải hạ mình tiếp đãi những sinh vật thuộc về bóng tối nhưng bọn tôi đúng là khiến ngài thiệt thòi rồi…”
Lời còn chưa dứt, một huyết tộc tóc đỏ đóng giả làm ông già Noel đã bị Ansbach ghì chặt vào tường.
Có mấy huyết tộc bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị Oregon đàn áp.
Đây là sức ép tuyệt đối khi một huyết tộc cấp thấp gặp một huyết tộc đời cao hơn!
Ansbach bóp chặt cổ họng của huyết tộc tóc đỏ, hạ giọng nói một cách nguy hiểm: “Trông trang phục của ngươi có vẻ rất phù hợp để đưa xuống địa ngục, đúng không nhỉ?”
Huyết tộc tóc đỏ run lên, “Oregon… Ngài thật sự chịu khuất phục dưới thói lạm quyền của hắn ta sao?”
Tin tức huyết tộc lấy tên “Oregon” hoạt động ở châu Âu mấy năm gần đây thật ra là Ansbach vốn không có bao nhiêu kẻ biết.
Ansbach cũng không sửa lại mà chỉ cười tàn ác, “Ta chịu khuất phục dưới người ta yêu, không có gì phải tiếc nuối.”
Huyết tộc tóc đỏ tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Nếu ý ngài đã quyết thì tôi không còn gì để nói. Chỉ hy vọng trước khi ngài ra tay hãy nghĩ đến những huyết tộc bị hắn bán đứng và giết hại. Họ cũng là huyết tộc đấy.”
“Có chút hiểu lầm ở đây.”
Trước khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Lawrence đành phải ra mặt khống chế cục diện, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Ansbach ngắt lời. “Trước khi chết nên để hắn biết ai mới là hung thủ giết hắn chứ nhỉ.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của huyết tộc tóc đỏ, cố ý nói thật chậm, “Ta mới là Ansbach Malkavian.”
Huyết tộc tóc đỏ trợn tròn hai mắt, đột nhiên vùng vẫy hòng thoát ra. Nhưng trời sinh huyết tộc đời thứ tư vốn có sức mạnh đàn áp với gã nên dù gã có cố thế nào cũng vô vọng.
“Được rồi.” Tay Oregon nhẹ nhàng đặt lên vai Ansbach.
Ansbach không vui quay đầu lại.
Mặt của người yêu bị đôi cánh đen của anh chắn mất.
…
Oregon thò đầu ra và nói: “Mình nên nghe xem hắn có gì muốn nói đã.”
Huyết tộc tóc đỏ hai mắt sáng rỡ, đang định nói gì đó thì đã bị Ansbach đóng băng máu trong người rồi ném đi, “Xử lý.”
Macewen nhận lấy huyết tộc tóc đỏ rồi cúi người bảo: “Dạ.”
Vài huyết tộc toan ra tay đều bị Lawrence chặn lại, chỉ đành trơ mắt nhìn huyết tộc tóc đỏ bị khiêng đi như tảng băng.
Oregon đảo mắt nhìn quanh cả đại sảnh lặng thinh và nở nụ cười vừa ngại ngùng vừa dịu dàng, “Hoan nghênh các vị đến thăm. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn máu của chủng tộc màu da khác nhau, có nguyên chất hoặc pha sẵn rượu và nước trái cây, xin mời mọi người thưởng thức.”
“Thật tuyệt, tôi luôn muốn nếm thử xem máu của người da đen và người da trắng có khó phân biệt như Coca Cola và Pepsi không.” Edwin hùa theo.
Winston lập tức tiếp lời: “Cho tôi một ly pha Brandy nhỏ thêm một lát chanh.”
Lawrence nói: “Không ngờ mấy câu này lại phát ra từ miệng vịt Donald và chuột Mickey, đúng là khó tin quá.”
Winston hỏi: “Cậu đang diễn vai người tiền sử à?”
Lawrence đáp: “…Zeus.”
Edwin nói: “Còn già cả hơn cả người tiền sử, thảo nào mặt mũi vẫn chưa tiến hóa hoàn chỉnh.”
Lawrence nói: “…Chúng ta huyên thuyên cũng lâu rồi, đừng quên mất những bạn bè khác. Thôi thì hãy cùng nhau đi tìm nhóm nào dễ trêu chọc nhé.”
Bầu không khí trở nên sống động hơn đôi chút, hệt như khi dùng gậy khuấy động một vũng nước đọng, tuy khơi lên sóng nước lăn tăn nhưng vẫn không thể thay đổi bản chất tù túng của nó. Huyết tộc tụm năm tụm ba tán gẫu, ai cũng thi thoảng trộm liếc về phía Ansbach và Oregon.
Ansbach thoải mái để chúng đánh giá, híp mắt cười bảo: “Vũ hội hóa trang hôm nay không tệ.”
Oregon: “…” Trên cơ bản là hỏng be bét rồi, cái gì mà không tệ?
Ansbach nói: “Không có ai quấy rầy.”
Oregon: “…” Không phải trên cơ bản, là triệt để hỏng be bét mới đúng!
Trang phục của Lawrence là một tấm vải, cậu ta bước đến chỗ hai người.
Ansbach đánh giá bộ trang phục giản dị của cậu ta, “Cậu có chắc này không phải do quên mang trang phục rồi kiếm đại tấm trải giường nào trên đường tới đây để mặc không vậy?”
Lawrence lấy thêm đạo cụ ra, “Tôi có tia chớp cầm tay nè.”
Oregon hỏi: “Cậu tưởng tôi không biết giấy cạc tông hả?”
Lawrence: “…” Mệt tim thiệt! Cậu ta thề mai mốt không bao tham gia mấy thứ vũ hội hóa trang gì nữa!
Ansbach nói: “Hy vọng cậu sẽ không ăn mặc kiểu này đi dự tiệc cưới của bọn tôi.”
Lawrence: “…” Tiệc cưới? Hình như không tham gia không được… Ban nãy hơi cứng miệng, nhân lúc lời thề chưa có người thứ hai nghe thấy, cậu ta quyết định rút lại.
Oregon nhướng mày, “Tiệc cưới?”
Ansbach mỉm cười hôn lên mặt y, “Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để cầu hôn em.”
Oregon nói: “Tôi cảm thấy hai đứa mình không cần.”
Mặt Ansbach lại trầm xuống, “Chúng ta không cần, vậy theo em thì em cần làm tiệc cưới với ai?”
Lawrence thấy bắt đầu có vấn đền bèn vội đánh bài chuồn, “Chốc nữa tôi quay lại.”
Oregon sợ anh sẽ cứ khăng khăng dây dưa ở vấn đề này nên kéo Lawrence lại, “Cậu định bảo cái gì?”
“Buông tay ra!” Ansbach nổi giận ném Lawrence đi.
Oregon cau mày, “Anh bình tĩnh chút coi.”
Ansbach hung hăng trừng y, “Em không muốn kết hôn với tôi?”
Oregon đáp: “Chúng ta là huyết tộc, không cần quan trọng mấy chuyện đó.”
“Chỉ cần yêu nhau thì ai mà không quan trọng mấy chuyện đó cho được!” Ansbach giận dỗi nói.
Hai huyết tộc đời thứ tư cũng là kẻ có tuổi đời già nhất nổi cơn thịnh nộ khiến những huyết tộc còn lại bị đàn áp đến mức không còn sức chống trả.
Lawrence vừa mới xoay lưng đi, còn chưa kịp bước bước nào đã cảm thấy có từng làn sóng đàn áp lan ra từ trong người, không ít huyết tộc đời thứ bảy chịu hết nổi phải ngồi bệt xuống, đời thứ sáu trông đỡ hơn đôi chút, chỉ hơi khòm lưng, đời thứ năm có vẻ không bị ảnh hưởng nhưng thực tế chẳng thể động đậy.
Oregon nhìn chung quanh, bất đắc dĩ xoa nhẹ trán, “Ý tôi là mấy chuyện này anh nên tạo bất ngờ cho tôi chứ đừng nhắc trước.”
Ansbach làm sao dễ dàng bị dụ như vậy, “Thế em sẽ đồng ý đúng không?”
Oregon đáp: “Anh có thể đặt hy vọng vào câu trả lời.”
Ansbach nhìn y đầy ngờ vực.
Oregon hỏi: “Nếu bây giờ tôi nói ra luôn thì sau này chẳng phải sẽ không mang đến niềm vui bất ngờ nữa, đúng không nào?”
Nếu là “niềm vui bất ngờ” thì phải là đồng ý nhỉ.
Cuối cùng tâm trạng của Ansbach cũng tươi lên chút ít.
Những huyết tộc khác cảm thấy cả người nhẹ nhõm bèn thở phào, thầm than: Không hổ là tên điên nổi tiếng trong truyền thuyết, chỉ tổ chức vũ hội hóa trang đã giày vò người ta đến mức này.
Liên tiếp xảy ra hai màn kịch đầy kịch tính, đám huyết tộc cũng chả còn tâm trạng để hưởng thụ gì nữa, người nào người nấy chỉ nơm nớp quan sát tình hình, chỉ đợi khi Edwin mở lời xin về là hùa theo ngay. Chẳng mấy chốc đại sảnh đã trống trơn, chỉ còn lại một mình Lawrence.
Ansbach nói: “Macewen sắp phải dọn dẹp, cậu cũng có thể…” Anh liên tục hất đầu về phía cửa.
Lawrence nói: “Tôi không có đặt khách sạn.”
Ansbach nói: “Macewen có thể giúp cậu.”
Lawrence nghẹn họng nhìn sang Oregon cầu cứu, mong sao y có thể hiểu được ám hiệu của mình.
Quả nhiên Oregon nói: “Nhà có mấy phòng khách, nếu cậu không chê…”
“Tôi thích phòng hướng nam.” Lawrence chẳng những không chê mà còn chả thèm khách sáo.
Macewen nhìn Ansbach, thấy anh không phản đối mới cúi người nói: “Mời sang bên này.”
Lawrence theo gã lên lầu, đi được nửa chừng, cậu ta đột nhiên đứng lại và nói: “Khi nào có thời gian, chúng ta nghiêm túc và chân thành trò chuyện với nhau một phen nhé?”
Ansbach đáp: “Đợi khi bọn ta dắt chó đi dạo đã.”
“Các ngài chừng nào dắt cho đi dạo?”
“Đợi khi bọn ta mua chó đã nhé.”
Lawrence: “…”
Vũ hội hóa tranh chính thức bắt đầu.
Cả đám huyết tộc quần áo chỉnh tề kéo vào phòng khách quy mô nhỏ của biệt thự, chưa đầy năm giây sau bước ra lại là dòng người trang phục kỳ lạ.
Có kẻ đeo mũi dài giả làm người voi, có kẻ mang đầu chó đội tóc rắn và gắn cánh dơi giả làm nữ thần Erinyes, có kẻ mang thêm phụ tùng đóng vai người khổng lồ xanh Hulk, còn có cả siêu nhân Gao vóc dáng cao to bảnh bao… Muôn vàn tạo hình hòa lẫn vào nhau vô cùng mang tích kích thích thị giác khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Hai kẻ bình thường duy nhất đang đứng dựa vào hành lang lầu hai, bình tĩnh dõi theo tình cảnh hỗn loạn dưới nhà và trò chuyện câu được câu chăng.
Quentyn nói: “Các ngài rất biết cách mua vui.”
Macewen đáp: “Giáo hội không có mấy hoạt động thế này à?”
Quyentyn đáp: “Gout chọn quần áo của bọn tôi rất là bình thường.”
Macewen liếc hai bóng người vừa lướt xuống từ lầu ba, “Không ngờ đời này có thể nghe quân đoàn Thủ hộ Thần thánh nói xấu thiên đường.”
Quentyn cũng liếc thấy Oregon và Ansbach đi xuống, trông nhất thời gã đờ đẫn cả người. Oregon mặc bộ quần áo trắng tinh được viền bằng vàng, trên lưng đeo đôi cánh trắng muốt mang đến cảm giác cao quý vô ngần, không chút dục niệm, tựa như chỉ cần liếc nhìn thôi cũng là khinh nhờn y. Quentyn ngỡ ngàng, thiên sứ có lẽ chính là thế này.
Gã ngắm như si như dại, còn bên “được” ngắm lại như sắp đóng băng.
Oregon vỗ vào đôi cánh đen trên lưng Ansbach, “Đừng giận, giờ anh là Mammon.”
Ansbach cười lạnh: “Metatron bị kẻ khác nhìn chằm chằm như vậy em nghĩ Mammon sẽ không nổi giận à?”
Nhớ tới sự hào phóng khi Mammon dùng đủ loại quặng mỏ muốn bồi thường cho họ, Oregon bèn đề nghị nghiêm túc: “Anh có thể dùng tiền xu chọi hắn.”
Mặt Ansbach trầm xuống, trong đầu tự động hiện lên viễn cảnh mình dùng tiền xu chọi nát đầu Quentyn, nhưng Oregon không cho anh cơ hội mang tiền xu ra khỏi đầu đã kéo anh chạy xuống tới dưới nhà.
Hai người vừa xuất hiện, căn phòng khách ồn ào lập tức rơi vào yên tĩnh.
Nơi chân cầu thang là hai đôi cánh một đen một trắng tượng trưng cho hai thế giới trên trời dưới dất, đứng bên cạnh nhau vốn phải tương phản rõ nét, nhưng giờ đây lại hài hòa khó tả.
Ánh mắt ngưỡng mộ của khách mời khiến Ansbach rất hài lòng. Tuyên bố quyền sở hữu Oregon trước mặt toàn thể thế giới luôn là nguyện vọng của Ansbach, dù trước đây tên cả hai luôn được ràng buộc vào nhau vì đủ loại nguyên nhân nhưng với anh mà nói vẫn chưa hề đủ. Thứ anh muốn là một quan hệ rõ ràng, không chấp nhận bất kỳ nghi vấn nào.
Cảm nhận được vòng tay quanh eo mình có xu hướng siết chặt lại, Oregon bước xuống cầu thang, trượt ra khỏi vòng tay của anh.
Năm ngón tay của Ansbach bấu vào nhưng chỉ chộp được khoảng không, sắc mặt lập tức u ám, nhanh chóng lướt kéo y lại. Hai người vừa xuống được nửa đường thì nghe thấy có tiếng nói đột ngột vang lên: “Thiên sứ! Thích hợp với ngài quá rồi, phản bội huyết tộc cầu xin vinh quang. Phải hạ mình tiếp đãi những sinh vật thuộc về bóng tối nhưng bọn tôi đúng là khiến ngài thiệt thòi rồi…”
Lời còn chưa dứt, một huyết tộc tóc đỏ đóng giả làm ông già Noel đã bị Ansbach ghì chặt vào tường.
Có mấy huyết tộc bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu nhưng chưa kịp ra tay thì đã bị Oregon đàn áp.
Đây là sức ép tuyệt đối khi một huyết tộc cấp thấp gặp một huyết tộc đời cao hơn!
Ansbach bóp chặt cổ họng của huyết tộc tóc đỏ, hạ giọng nói một cách nguy hiểm: “Trông trang phục của ngươi có vẻ rất phù hợp để đưa xuống địa ngục, đúng không nhỉ?”
Huyết tộc tóc đỏ run lên, “Oregon… Ngài thật sự chịu khuất phục dưới thói lạm quyền của hắn ta sao?”
Tin tức huyết tộc lấy tên “Oregon” hoạt động ở châu Âu mấy năm gần đây thật ra là Ansbach vốn không có bao nhiêu kẻ biết.
Ansbach cũng không sửa lại mà chỉ cười tàn ác, “Ta chịu khuất phục dưới người ta yêu, không có gì phải tiếc nuối.”
Huyết tộc tóc đỏ tuyệt vọng nhắm mắt lại, “Nếu ý ngài đã quyết thì tôi không còn gì để nói. Chỉ hy vọng trước khi ngài ra tay hãy nghĩ đến những huyết tộc bị hắn bán đứng và giết hại. Họ cũng là huyết tộc đấy.”
“Có chút hiểu lầm ở đây.”
Trước khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Lawrence đành phải ra mặt khống chế cục diện, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Ansbach ngắt lời. “Trước khi chết nên để hắn biết ai mới là hung thủ giết hắn chứ nhỉ.” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của huyết tộc tóc đỏ, cố ý nói thật chậm, “Ta mới là Ansbach Malkavian.”
Huyết tộc tóc đỏ trợn tròn hai mắt, đột nhiên vùng vẫy hòng thoát ra. Nhưng trời sinh huyết tộc đời thứ tư vốn có sức mạnh đàn áp với gã nên dù gã có cố thế nào cũng vô vọng.
“Được rồi.” Tay Oregon nhẹ nhàng đặt lên vai Ansbach.
Ansbach không vui quay đầu lại.
Mặt của người yêu bị đôi cánh đen của anh chắn mất.
…
Oregon thò đầu ra và nói: “Mình nên nghe xem hắn có gì muốn nói đã.”
Huyết tộc tóc đỏ hai mắt sáng rỡ, đang định nói gì đó thì đã bị Ansbach đóng băng máu trong người rồi ném đi, “Xử lý.”
Macewen nhận lấy huyết tộc tóc đỏ rồi cúi người bảo: “Dạ.”
Vài huyết tộc toan ra tay đều bị Lawrence chặn lại, chỉ đành trơ mắt nhìn huyết tộc tóc đỏ bị khiêng đi như tảng băng.
Oregon đảo mắt nhìn quanh cả đại sảnh lặng thinh và nở nụ cười vừa ngại ngùng vừa dịu dàng, “Hoan nghênh các vị đến thăm. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn máu của chủng tộc màu da khác nhau, có nguyên chất hoặc pha sẵn rượu và nước trái cây, xin mời mọi người thưởng thức.”
“Thật tuyệt, tôi luôn muốn nếm thử xem máu của người da đen và người da trắng có khó phân biệt như Coca Cola và Pepsi không.” Edwin hùa theo.
Winston lập tức tiếp lời: “Cho tôi một ly pha Brandy nhỏ thêm một lát chanh.”
Lawrence nói: “Không ngờ mấy câu này lại phát ra từ miệng vịt Donald và chuột Mickey, đúng là khó tin quá.”
Winston hỏi: “Cậu đang diễn vai người tiền sử à?”
Lawrence đáp: “…Zeus.”
Edwin nói: “Còn già cả hơn cả người tiền sử, thảo nào mặt mũi vẫn chưa tiến hóa hoàn chỉnh.”
Lawrence nói: “…Chúng ta huyên thuyên cũng lâu rồi, đừng quên mất những bạn bè khác. Thôi thì hãy cùng nhau đi tìm nhóm nào dễ trêu chọc nhé.”
Bầu không khí trở nên sống động hơn đôi chút, hệt như khi dùng gậy khuấy động một vũng nước đọng, tuy khơi lên sóng nước lăn tăn nhưng vẫn không thể thay đổi bản chất tù túng của nó. Huyết tộc tụm năm tụm ba tán gẫu, ai cũng thi thoảng trộm liếc về phía Ansbach và Oregon.
Ansbach thoải mái để chúng đánh giá, híp mắt cười bảo: “Vũ hội hóa trang hôm nay không tệ.”
Oregon: “…” Trên cơ bản là hỏng be bét rồi, cái gì mà không tệ?
Ansbach nói: “Không có ai quấy rầy.”
Oregon: “…” Không phải trên cơ bản, là triệt để hỏng be bét mới đúng!
Trang phục của Lawrence là một tấm vải, cậu ta bước đến chỗ hai người.
Ansbach đánh giá bộ trang phục giản dị của cậu ta, “Cậu có chắc này không phải do quên mang trang phục rồi kiếm đại tấm trải giường nào trên đường tới đây để mặc không vậy?”
Lawrence lấy thêm đạo cụ ra, “Tôi có tia chớp cầm tay nè.”
Oregon hỏi: “Cậu tưởng tôi không biết giấy cạc tông hả?”
Lawrence: “…” Mệt tim thiệt! Cậu ta thề mai mốt không bao tham gia mấy thứ vũ hội hóa trang gì nữa!
Ansbach nói: “Hy vọng cậu sẽ không ăn mặc kiểu này đi dự tiệc cưới của bọn tôi.”
Lawrence: “…” Tiệc cưới? Hình như không tham gia không được… Ban nãy hơi cứng miệng, nhân lúc lời thề chưa có người thứ hai nghe thấy, cậu ta quyết định rút lại.
Oregon nhướng mày, “Tiệc cưới?”
Ansbach mỉm cười hôn lên mặt y, “Tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để cầu hôn em.”
Oregon nói: “Tôi cảm thấy hai đứa mình không cần.”
Mặt Ansbach lại trầm xuống, “Chúng ta không cần, vậy theo em thì em cần làm tiệc cưới với ai?”
Lawrence thấy bắt đầu có vấn đền bèn vội đánh bài chuồn, “Chốc nữa tôi quay lại.”
Oregon sợ anh sẽ cứ khăng khăng dây dưa ở vấn đề này nên kéo Lawrence lại, “Cậu định bảo cái gì?”
“Buông tay ra!” Ansbach nổi giận ném Lawrence đi.
Oregon cau mày, “Anh bình tĩnh chút coi.”
Ansbach hung hăng trừng y, “Em không muốn kết hôn với tôi?”
Oregon đáp: “Chúng ta là huyết tộc, không cần quan trọng mấy chuyện đó.”
“Chỉ cần yêu nhau thì ai mà không quan trọng mấy chuyện đó cho được!” Ansbach giận dỗi nói.
Hai huyết tộc đời thứ tư cũng là kẻ có tuổi đời già nhất nổi cơn thịnh nộ khiến những huyết tộc còn lại bị đàn áp đến mức không còn sức chống trả.
Lawrence vừa mới xoay lưng đi, còn chưa kịp bước bước nào đã cảm thấy có từng làn sóng đàn áp lan ra từ trong người, không ít huyết tộc đời thứ bảy chịu hết nổi phải ngồi bệt xuống, đời thứ sáu trông đỡ hơn đôi chút, chỉ hơi khòm lưng, đời thứ năm có vẻ không bị ảnh hưởng nhưng thực tế chẳng thể động đậy.
Oregon nhìn chung quanh, bất đắc dĩ xoa nhẹ trán, “Ý tôi là mấy chuyện này anh nên tạo bất ngờ cho tôi chứ đừng nhắc trước.”
Ansbach làm sao dễ dàng bị dụ như vậy, “Thế em sẽ đồng ý đúng không?”
Oregon đáp: “Anh có thể đặt hy vọng vào câu trả lời.”
Ansbach nhìn y đầy ngờ vực.
Oregon hỏi: “Nếu bây giờ tôi nói ra luôn thì sau này chẳng phải sẽ không mang đến niềm vui bất ngờ nữa, đúng không nào?”
Nếu là “niềm vui bất ngờ” thì phải là đồng ý nhỉ.
Cuối cùng tâm trạng của Ansbach cũng tươi lên chút ít.
Những huyết tộc khác cảm thấy cả người nhẹ nhõm bèn thở phào, thầm than: Không hổ là tên điên nổi tiếng trong truyền thuyết, chỉ tổ chức vũ hội hóa trang đã giày vò người ta đến mức này.
Liên tiếp xảy ra hai màn kịch đầy kịch tính, đám huyết tộc cũng chả còn tâm trạng để hưởng thụ gì nữa, người nào người nấy chỉ nơm nớp quan sát tình hình, chỉ đợi khi Edwin mở lời xin về là hùa theo ngay. Chẳng mấy chốc đại sảnh đã trống trơn, chỉ còn lại một mình Lawrence.
Ansbach nói: “Macewen sắp phải dọn dẹp, cậu cũng có thể…” Anh liên tục hất đầu về phía cửa.
Lawrence nói: “Tôi không có đặt khách sạn.”
Ansbach nói: “Macewen có thể giúp cậu.”
Lawrence nghẹn họng nhìn sang Oregon cầu cứu, mong sao y có thể hiểu được ám hiệu của mình.
Quả nhiên Oregon nói: “Nhà có mấy phòng khách, nếu cậu không chê…”
“Tôi thích phòng hướng nam.” Lawrence chẳng những không chê mà còn chả thèm khách sáo.
Macewen nhìn Ansbach, thấy anh không phản đối mới cúi người nói: “Mời sang bên này.”
Lawrence theo gã lên lầu, đi được nửa chừng, cậu ta đột nhiên đứng lại và nói: “Khi nào có thời gian, chúng ta nghiêm túc và chân thành trò chuyện với nhau một phen nhé?”
Ansbach đáp: “Đợi khi bọn ta dắt chó đi dạo đã.”
“Các ngài chừng nào dắt cho đi dạo?”
“Đợi khi bọn ta mua chó đã nhé.”
Lawrence: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.