Thắt Lưng Hoa

Chương 9: Lí Gia Phú

Sơn Mộ Như Trường Phong

17/02/2023

Lí Gia Phú vẫn ăn mặc lòe loẹt hoa hòe hoa sói như xưa, nụ cười bất cần đời trên môi hoàn toàn không ăn nhập với diện mạo đẹp trai của anh ta.

“Tôi không nghe thấy.” Lí Mộ không muốn nói nhiều, vượt qua anh ta rồi đi tiếp. Lí Gia Phú liền theo sau, và luôn mồm lải nhải: “Tôi gọi to thế mà cậu không nghe thấy à, cậu đang mải nghĩ ngợi gì đấy? Dạo này tôi đi sang vùng khác, lâu không gặp tôi nên cậu giận, có phải không? Hôm qua tôi về tới nhà là sửa soạn đi gặp cậu luôn. Vừa nghe có người nói cậu đang ở đây, tôi lập tức lao tới ngay. Tiểu Mộ, tôi dẫn cậu đi ăn nhé, hay là cậu muốn mua gì để tôi đưa cậu đi.”

Lí Mộ đáp: “Tôi không ăn, không mua, cũng chẳng giận.”

Cô thấy phiền, bước chân càng tăng tốc vì muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng Lí Gia Phúc lại không biết ý, cứ bám riết lấy cô và nói: “Cậu không giận thì tốt rồi, tầm này chắc hẳn cậu đã đói meo nhỉ. Cậu không cần e ngại hay giữ ý giữ tứ với tôi đâu. Đi nào.”

Anh ta định nắm tay Lí Mộ, nhưng bị cô tránh né. Sau đó, cô tiếp tục giữ khoảng cách với anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi không ăn.”

Ánh mắt của cô khiến Lí Gia Phú sợ hãi không dám không dám nhúc nhích. Có điều, anh ta vốn dĩ không biết thế nào gọi là lùi bước, chẳng mấy chốc đã lại trưng ra vẻ tươi cười nịnh nọt: “Thế, cậu có khát không, đi uống nước nhé?”

Lí Mộ không thèm trả lời. Lí Gia Phú chẳng khác nào miếng kẹo kéo gỡ mãi không ra. Bất luận thái độ của cô có lạnh nhạt đến đâu, anh ta vẫn bám dai như đỉa.

Việc dây vào Lí Gia Phú là một chuyện ngoài ý muốn. Lúc học cùng lớp cấp Ba, anh ta là cậu học trò luôn khiến thầy cô đau đầu, lại cậy gia đình giàu có nên không chịu học hành, điểm số rất bê bết. Học cùng lớp cả một năm trời nhưng hai người chẳng nói chuyện được với nhau mấy lần. Lí Gia Phú còn nhớ trong một lần sinh hoạt lớp, thầy giáo đang ở trên bục nói tràng giang đại hải về tầm quan trọng của thành tích. Học sinh nào học học kém sẽ không thi đỗ được vào trường đại học tốt, mà đã không vào được đại học tốt thì sẽ trở thành lưu manh như Lí Gia Phú. Và, nếu trong nhà lại không giàu có nữa thì sẽ không làm được đại ca, chỉ có thể làm chân sai vặt cho lũ đầu đường xó chợ mà thôi.

Lí Gia Phú nằm bò trên bàn ngủ, đang nghĩ xem lát nữa sẽ vặn vẹo lại thầy giáo như thế nào. Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng mà chắc nịch vang lên: “Thưa thầy, em cảm thấy câu nói này của thầy quá khẳng định, thành tích không phải là tiêu chuẩn duy nhất dùng để đánh giá con người, không đỗ đại học tốt cũng không thể chứng minh được gì, mỗi người có mưu cầu cuộc sống khác nhau. Nếu như ước mơ của em là trở thành một thợ mộc giỏi, em không đỗ đại học thì cũng có thể theo thợ cả học nghề mà.”

“Bố mẹ vất vả nuôi em ăn học là để em trở thành thợ mộc sao?”

“Làm thợ mộc có gì không tốt ạ? Bố mẹ em cho em đi học là để em mở mang kiến thức, hiểu biết lý lẽ, chứ không hề có mục đích nào khác.”

Từ đó Lí Gia Phú mới biết vì sao Lí Mộ có điểm số rất tốt nhưng lại không được giáo viên quý. Anh ta rất ấn tượng với cô, còn tôn sùng cô là nữ thần, bởi vì ngay cả một học sinh ngỗ ngược như anh ta cũng không dám tranh luận với giáo viên như vậy.

Đại La thấy Lí Gia Phú lẽo đẽo theo sau Lí Mộ, thì nhìn cô với ánh nhìn trêu ghẹo. Lí Mộ cuối cùng đã gặp được Đại La, vội ngắt lời Lí Gia Phú: “Chúng tôi phải về nhà đây. Tạm biệt.”

Lí Gia Phú hơi thất vọng: “À, còn sớm mà đã phải về rồi à, hay là để tôi đưa cậu về nhé?”

“Không cần, bọn tôi có xe.” Trong nhà của A Hổ có xe cá mập, anh ấy đã ngồi sẵn ở trên xe chờ hai cô.

Lí Gia Phú đưa mắt nhìn theo Lí Mộ lên xe, trước khi đi còn không quên hô to mấy câu mà mỗi lần gặp cô anh ta đều nói: “Tiểu Mộ, cậu cứ cân nhắc nhé. Chúng ta đủ tuổi kết hôn rồi, gia đình tôi có nhà cả ở trong trấn lẫn thành phố, còn có tận mấy chiếc xe. Cậu cưới tôi thì sẽ không cần phải bận tâm lo nghĩ gì cả, cậu muốn mua gì tôi sẽ mua cho cậu. Tôi sẽ đối tốt với cậu.”

Đại La bật cười. Lí Mộ bất đắc dĩ đẩy tay anh ta ra khỏi cửa sổ xe: “Bọn tôi thật sự phải đi rồi. Tạm biệt.”

Chiếc xe tròng trành lăn bánh lên đường. Đại La nói với Lí Mộ: “Lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn kiên trì quá nhỉ. Tiểu Mộ à, cậu không thích anh ta một tí ti nào sao?”

Thật ra, Lí Gia Phú là một người rất đơn giản, bụng dạ anh ta không xấu, thậm chí còn cực kỳ tốt bụng. Đại La cảm thấy anh ta là một người rất được. Lí Mộ cầm điện thoại di động và lắc đầu. Trước đây cô đã biết mình không thích anh ta, bây giờ lại càng kiên định với suy nghĩ này hơn.

Thích một người, thì lòng sẽ nhớ nhung người đó, cô cũng vừa hiểu được điều này mới đây.

“Hi, Ngụy Tuần, đang đợi ai vậy?”

Đây là nhà hàng Ngụy Tuần thường hay lui tới, chuyên phục vụ các món ăn sáng tạo. Bếp trưởng là ông cụ Vương rất được kính nể và săn đón trong ngành ẩm thực. Khi còn trẻ, ông cụ Vương đã từng sống ở nhiều quốc gia, tay nghề của ông ấy đã thuyết phục được biết bao thực khách khó tính. Nhiếp Thông phải dùng cả tấm chân tình mới mời được ông ấy về hợp tác.

Ông chủ Nhiếp Thông ở đây là bạn đại học của Ngụy Tuần, nghe nói Ngụy Tuần đến nên đã cố ý ghé qua chào hỏi.

“Tôi đang chờ Yến Yến.”



“Ồ!” Nghe đến cái tên này, anh ta không lấy làm bất ngờ, cũng không nhiều chuyện nữa: “Có một dạo không thấy cậu, lại bận công việc à.”

Hai người tán gẫu về tình hình gần đây, Nhiếp Thông bất chợt nói: “Dạo trước dì Từ có đến đây và nhắc tới cậu. Dì ấy bảo dì ấy lo lắm.”

Ngụy Tuần đã biết là mẹ mình đang lo lắng về điều gì. Anh không trả lời, Nhiếp Thông tự nói tiếp: “Mà cậu định độc thân như này đến bao giờ hả? Bao năm nay cũng không thấy cậu để ý cô gái nào cả.”

Ngụy Tuần mỉm cười, im lặng uống ngụm trà.

Nhiếp Thông than thở: “Cậu chán chết đi được!”

Bề ngoài có vẻ như điềm đạm, nhưng thật ra nội tâm lại sâu sắc, người bình thường khó mà dò được suy nghĩ trong lòng anh.

Hai người bạn cũ đang trò chuyện rôm rả thì Trịnh Yến Yến từ ngoài cửa đi vào. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, sắc trắng tinh khôi thánh thiện càng tôn thêm khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo của cô ta. Ngụy Tuần liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô ta, cô ta cũng ngay lập tức nhận ra anh.

Hai bên mỉm cười chào hỏi nhau, cho đến khi người đàn ông đi cùng Trịnh Yến Yến khoác tay lên eo của cô ta một cách rất tự nhiên, ánh mắt của Ngụy Tuần hơi thay đổi, nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường.

“ Anh Ngụy Tuần, anh Nhiếp.”

Nhiếp Thông và Ngụy Tuần đứng dậy, Trịnh Yến Yến giới thiệu với họ: “Đây là bạn trai của em, tên là Phùng Triều. Còn đây là hai anh học khóa trên của em mà em đã kể về anh: anh Ngụy Tuần, anh Nhiếp Thông.”

“Chào anh.” Ngụy Tuần chủ động bắt tay với anh ta, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ.

Chào hỏi xong, Nhiếp Thông cũng không rời đi, mà tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tuần: “Yến Yến, em chơi không đẹp nhé, lén lút có bạn trai hồi nào mà không thèm nói một tiếng thế.”

Phùng Triều nắm tay Trịnh Yến Yến, cười nói: “Yến Yến mới vừa nhận lời yêu tôi.”

Trịnh Yến Yến e thẹn nở nụ cười. Nhiếp Thông huých tay vào Ngụy Tuần: “Cậu xem cô em khóa dưới của chúng ta xấu hổ kìa.”

Ngụy Tuần thản nhiên đưa thực đơn cho Trịnh Yến Yến: “Gọi món trước đã.”

Trịnh Yến Yến ngẩng đầu liếc nhìn anh, trên mặt của anh luôn mang theo nụ cười bình thản và ung dung, không hề có chút xáo động nào.

Khi họ rời khỏi nhà hàng, Phùng Triệu chợt dừng bước, quay sang nói với Ngụy Tuần: “Tôi thường nghe Yến Yến kể rằng anh Ngụy là người mà cô ấy kính nể nhất, cảm ơn anh đã chiếu cố cho cô ấy. Sau này có thời gian, tôi và Yến Yến xin phép mời anh một bữa.”

Hôm nay bọn họ tụ họp ở nhà hàng của Nhiếp Thông nên đương nhiên là sẽ không để Phùng Triều trả tiền. Anh ta là người nhiệt tình nên cảm thấy hơi lăn tăn. Ngụy Tuần cười đáp: “Rảnh thì lại gặp nhau nhé.”

Nhiếp Thông nhìn theo bóng lưng khuất dần của hai người, bùi ngùi nói: “Trịnh Yến Yến kể cũng tội. Tôi thấy anh chàng Phùng Triều kia rất tốt với cô ấy, “ổn áp” đấy”

“Cực kỳ “ổn áp” luôn.” Ngụy Tuần hờ hững nói.

“Mà này, trước đây tôi còn nhớ cậu thích Trịnh Yến Yến cơ mà.” Nhiếp Thông hồi tưởng lại: “Cậu còn nhớ chứ? Lúc đó cậu hay giúp đỡ cô ấy, tôi còn nghĩ chả lẽ cậu có tình ý với người ta, cậu quan tâm cô ấy đến thế kia mà. Sau này tôi mới biết là vì cậu cảm thấy áy náy.”

“Thế à?” Ngụy Tuần quay người: “Toàn chuyện đã qua.”

“Ừ, thoáng một cái mà đã vài năm trôi qua.” Nhiếp Thông thở dài: “Gần đây tôi bắt đầu cảm thấy bản thân đã già rồi. Tối nay đi uống với nhau một ly không?”



“Không được, tôi còn có việc.”

“Lao động phải đi đôi với nghỉ ngơi, đừng chỉ có biết vùi đầu làm việc thế.”

Nhưng Ngụy Tuần không nghe Nhiếp Thông cằn nhằn tiếp nữa, anh lập tức lái xe rời đi, để lại một mình anh ta tiếp tục lầu bầu: “Bảo sao không tìm được bạn gái, ngoài công việc ra thì vẫn chỉ có công việc.”

Ngụy Tuần lái đi được một đoạn thì dừng lại tại một ngõ nhỏ yên tĩnh. Chiếc xe đỗ ở đó khoảng vài tiếng đồng hồ, cho đến khi màn đêm buông xuống thì mới lăn bánh trở về nhà.

Lí Mộ rất ít khi ra khỏi nhà. Lâu lâu Lí Gia Phú lại đến bản Lão An một lần. Thời gian cụ thể thì tùy thuộc vào lần gặp trước anh ta đã chọc giận Lí Mộ tới mức độ nào, có lúc vài tháng anh ta không dám đến, có khi mới mấy tuần đã ghé qua.

Lí Mộ cho rằng mình luôn khiến Lí Gia Phú tẽn mặt, cũng chưa bao giờ cho anh ta một chút hi vọng mong manh nào, nhưng anh ta vẫn rất “lì”, kiên quyết không bỏ cuộc.

Một tháng sau lần gặp ở thị trấn, anh ta lại đến bản An Lão, lần này còn mang theo một chiếc thắt lưng hoa: “Tiểu Mộ à, đã nhiều năm như vậy mà cậu vẫn chưa hiểu tình cảm của tôi dành cho cậu sao? Người dân của bản các cậu đều dùng thứ này để thổ lộ tình cảm, tôi hi vọng nó cũng có thể bày tỏ được tấm lòng của tôi.”

Lí Mộ dở khóc dở cười: “Cái này chỉ có các cô gái tặng cho chàng trai thôi, không có chàng trai nào tặng cho cô gái cả.”

Cô không nhận, anh ta nhất quyết không chịu buông tha: “Cho nên tôi là người đặc biệt nhất, tôi chẳng sợ kẻ khác cười nhạo tôi.”

Nét mặt Lí Mộ chuyển từ bất đắc dĩ sang nghiêm nghị: “Cậu đừng dành tình cảm cho tôi nữa. Nếu tôi có thể thích cậu, thì suốt bao năm qua tôi đã không vô cảm với cậu như vậy. Lí Gia Phú à, tôi thật sự không thích cậu một chút nào, cũng không hề có lí do đặc biệt nào cả, chỉ đơn giản là không thích thôi. Bây giờ không thích, sau này cũng sẽ không thích. Cậu đừng tới đây nữa.”

Lí Gia Phú buồn bã thất thểu rời đi. Đại La nhìn thấy, có phần không đành lòng: “Tiểu Mộ, cậu nói nặng lời quá đấy.”

“Tớ mà không nói như thế, cậu ta sẽ không hết hi vọng, như vậy sẽ càng làm phí thời gian của cậu ta hơn.”

Anh ta xứng đáng kết duyên với một cô gái tốt hơn, không nên chôn chân mình ở chỗ cô. Nếu như có một tia hi vọng, anh ta sẽ luôn mong mỏi cô đón nhận tình cảm. Nhìn bóng lưng cô đơn lầm lũi của Lí Gia Phú, Lí Mộ cũng không nỡ.

Trước đây cô không thể hiểu được cảm giác của Lí Gia Phú.

Tuy nhiên, hơn một tháng nay, cô không tài nào quên được một hình bóng in sâu trong tâm trí mình.

Cô và Lí Gia Phú đều đang gặp phải tình huống éo le giống nhau, bọn họ đều cần dập tắt hi vọng và một lần nữa đối mặt với cuộc sống của chính mình.

Thắt lưng hoa của Đại La đã làm xong, thắt lưng hoa của Lí Mộ mới bắt đầu thành hình. Cô cặm cụi thêu từ sáng tới tối mịt, vì muốn nó được hoàn hảo nhất, nên cứ thêu rồi lại tháo, tháo rồi thêu lại.

Đại La đã tặng thắt lưng hoa cho A Hổ, mối quan hệ của hai người họ tiến triển rất nhanh. Tuy đang đắm chìm trong biển tình, nhưng Đại La cũng hết sức quan tâm đến chuyện tình cảm của bạn thân.

“Tiểu Mộ, tớ biết thắt lưng hoa của cậu muốn tặng cho ai đấy.”

Lí Mộ giật thót trong lòng.

“Cậu muốn tặng cho anh chàng họ Ngụy kia, đúng không?” Nhờ trực giác nhạy cảm của con gái, lại thêm hiểu rõ Lí Mộ, do đó Đại La dễ dàng phát hiện tâm sự của bạn mình.

“Cậu cảm thấy tớ nên tặng cho anh ấy sao?”

Lí Mộ không phải là không sợ hãi và không đắn đo.

Cô biết rằng Ngụy Tuần sẽ không nhận thắt lưng hoa của cô, bởi lẽ anh đã thầm thương một người nhưng không dám nói cho cô gái ấy biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thắt Lưng Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook