Chương 79
Thiển Tiếu Lê Qua
18/04/2014
Gió lớn nổi lên thổi bay những sợi tóc của nàng, hòa vào với làn mây.
Dưới chân trống không, cả người nàng rơi xuống, rơi xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Bên tai nghe thấy tiếng gió rít gào, phần cánh tay bị thương ma sát với không khí gây đau đớn, ngực không hít thở được, trái tim như bật nảy lên.
Trong lòng cảm thấy yên tĩnh lạnh lẽo, đây là cảm giác trước khi chết sao?
Đau đớn, làm nàng chết lặng.
Nàng hơi nhíu mày, lại cười khẽ một tiếng, thanh thản nhắm mắt lại, cuối cùng mỉnh có thể ngủ một giấc thật say rồi…
************************
Dược Vương cốc, nơi âm u, không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nhất.
Trời đang mưa, phía sau sơn cốc có một làn khói tỏa ra, mờ mờ ảo ảo, những tầng mây lúc dày lúc thưa, núi đá lúc ẩn lúc hiện, cảnh tượng vô cùng kỳ ảo, làm cả sơn cốc vừa phiêu dật, vừa thần bí.
Nhìn về nơi xa xôi, núi đá sừng sững, giữa khe núi có dòng suối chảy qua, rừng trúc u nghiêm, cây cổ thụ che rợp bầu trời, mơ hồ như có bóng những con thú nhỏ chạy qua, phía chân trời có hạc trắng bay đuổi theo những đám mây.
Cửa uyển đình mở rộng, hai bên có hàng cây bóng rợp.
Bỗng nhiên mặt đất hơi rung chuyển, mùi hoa cỏ hỗn tạp, từng tán cây, phiến lá, ngọn cỏ bị gió thổi mạnh, ào ào rung lên.
Một xe ngựa chậm rãi dừng ở giữa rừng, nam tử trẻ tuổi đánh xe hơi nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bên hông giắt kiếm, nhắm mắt lại, thần thái mệt mỏi, giống như đã đi suốt đêm không nghỉ.
Khi bọn họ vào cửa cốc, xe ngựa dừng lại, nam tử đánh xe cung kính nói:
-Công tử, tới Dược Vương cốc rồi.
Một bàn tay thon dài vén rèm xe lên, một nam tử cũng rất trẻ đi xe từ trong thùng xe.
Trên người hắn mặc một bộ y phục tơ tằm xanh nhạt, tóc đen như mực được búi gọn lại, đôi mắt sáng như làn nước mùa thu, ấm áp vô cùng, không nhiễm chút bụi trần.
Ngũ quan đẹp đẽ ôn nhuận, rất xứng với khí chất phi phàm thoát thục, làm hắn tựa như thần tiên phiêu dật.
-Công tử, không khí ở Dược Vương cốc rất lạnh, trên đường đi, hàn độc trên người công tử phát tác, sợ rằng…
Hành Vân nhíu chặt mày nói.
-Không sao, ăn Chích viêm đan thì có ngăn trong chốc lát.
Thượng Quan Nguyệt ho nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng, lộ ra cảm giác ấm áp.
Hành Vân thở dài, lúc này hàng năm công tử đều bị hàn độc xâm hại, cho dù công tử y thuật siêu phàm, nhưng không cách nào trừ đi khí lạnh trong người mình.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt trong sáng, nhu hòa, giọng nói trầm ổn vang lên chậm rãi:
-Trong cốc bày rất nhiều kỳ môn độn giáp, trận pháp cực kỳ nguy hiểm, nếu không vào bằng cửa này, sợ rằng chỉ có vào mà không có ra, các ngươi phải thật cẩn thận!
Hành Vân hơi nhăn mặt, đuổi theo bước chân của hắn, Thủy Lưu trầm mặc không nói, đi theo ngay sau đó.
Lối vào sơn cốc, ánh mắt Hành Vân rơi vào bầu trời phía trên cây đại thu, vẻ mặt biến đổi, quay đầu, trầm giọng nói:
-Công tử, hình như trên cây có bóng người…
Thượng Quan Nguyệt nâng mắt nhìn, chỉ thấy có một nữ tử đang mắc trên ngọn cây, váy lụa trắng nhiễm đỏ đầy máu, khuôn mặt toàn là máu, căn bản nhìn không ra diện mạo thật sự.
Hành Vân hơi quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, công tử nhà hắn mặc dù y thuật cao siêu nhưng không dễ dàng cứu người, hơn nữa lại là một nữ tử lai lịch không rõ ràng.
Thượng Quan Nguyệt tất nhiên là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói:
-Đi đi!
Nữ tử được Hành Vân cứu xuống, tóc tai bừa bộn vương vãi tán loạn, trên mặt đầy những vết thương đáng sợ, khắc sau vào tận xương, cả người nhiều chỗ bị đao đả thương, làm nàng vô cùng thê thảm, y phục đã rách nát tới mức không thể chịu nổi.
Trên người đầy vết máu, ngón ta hắn dò xét hơi thở của nàng, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn còn.
Ánh mắt Hành Vân tò mò, thở ra một cái, nói:
-Còn sống!
Nữ tử này rốt cuộc có thâm thù đại hận với ai?
Thượng Quan Nguyệt đứng thẳng người, tầm mắt rơi vào ngọc bội đeo bên hông nữ tử, hắn nhanh chóng ngồi xuống, cầm ngọc bội lên, ánh mắt hơi trầm xuống, lấy từ trong người một viên dược hoàn nhét vào miệng nàng. Sau đó thì truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, bảo vệ mạch nàng.
Hành Vân thấy Thượng Quan Nguyệt ôm nữ tử lên, không khỏi nhắc nhở:
-Công tử, y tiên không muốn để người ngoài vào trong cốc, sợ rằng nàng…
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói:
-Có gì là không thể? Chúng ta cũng không phải là người ngoài sao?
Một tháng sau.
Trong gian phòng, nữ tử nằm trên giường thở nhẹ nhàng, chậm chạp, trên mặt quấn đầy băng gạc, nàng từ hôn mê khó khăn tỉnh lại, hai tròng mắt mờ mờ ảo ảo, nàng nháy mắt mấy cái, tất cả bốn phía đều xa lạ, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả trí nhớ, như thủy triều ập tới.
Nàng cùng Tô Thiên Tuyết rơi xuống vách núi, nàng không chết sao?
Đầu đau quá! Tâm nàng thắt lại, lòng bàn tay truyền đến ấm áp, nhìn thấy một nam tử mặc y phục trắng gục đầu ở đầu giường.
Vẻ mặt hắn khi ngủ rất bình thản, an tường, lông mi thật dài che đôi mắt làm diện mạo hắn tuấn mỹ vô song, lại còn chút ngây thơ.
Lông mi bạch y nam tử rung rung, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu, cười nhẹ với nàng, tiếng nói trầm thấp vang lên:
-Nàng tỉnh rồi…
Khinh Vân Nhiễm nhìn nam tử đang cười trước mắt này, rất lâu không lấy lại được tinh thần.
Giọng nói của hắn nghe rất thoải mái, nhẹ nhàng, ấm áp, làm lòng nàng như được sưởi ấm.
Trên người hắn mang phong thái thoát tục, thanh nhã, cử chỉ ấm áp, tươi cười.
-Huynh là…?
Nàng mấp máy môi, từ trong miệng phát ra tiếng nói đáng sợ làm người ta kinh hãi, vội vàng cúi đầu, nhìn hắn xin lỗi.
Vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Ta đã cho nàng uống thuốc giải độc tiếng nói, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên nói ít để giọng nói được khôi phục! Về phần những vết thương trên mặt, ba ngày sau mới có thể tháo băng…
Trên người nàng có rất nhiều vết thương, dùng hết cả một bình cao Băng cơ ngọc phu.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Dược Vương cốc mới có thánh phẩm trị thương ngàn vàng khó cầu.
Bây giờ có rất nhiều vết thương đã hồi phục, bắt đầu lên da non, mà vết thương trên mặt nàng quá nặng, đả thương vào tận trong xương, Y tiên không thể không cho nàng ăn Trú sắc đan, tốc độ hồi phục nhanh hơn, nhưng dung mạo sẽ bị biến đổi.
Khinh Vân Nhiễm lộ ra ánh mắt cảm kích, nói:
-Cảm ơn…
Hơi hạ mắt xuống, phát hiện chính mình đang cầm tay hắn, hai gò má bị băng bó đỏ lên, bàn tay như bị bỏng vội vàng buông ra.
Thượng Quan Nguyệt ngồi cả đêm qua, thấy nàng như gặp phải cơn ác mộng dữ dội, mồ hôi lạnh đầm đìa, gắt gao nắm chặt tay hắn, giống như bắt được một cành cây cứu mạng, thế nào cũng không chịu buông ra, bất đắc dĩ hắn mới ngồi ở đây…
Nhìn nàng một lúc.
Nữ tử này có một đôi mắt sáng, bên trong ẩn không biết bao nhiêu đau đớn và tang thương, nhưng vẫn trong suốt như nước mùa thu.
Ánh mắt này không hiểu sao làm trái tim hắn sinh ra đau lòng.
Lúc này có một nữ tử mặc y phục lụa mỏng màu tím nhạt nhẹ nhàng bước vào, thấy bóng dáng Thượng Quan Nguyệt, mặt mày nhất thời sáng rực lên, cười hô:
-Thượng Quan, quả nhiên huynh ở chỗ này!
Đôi mắt lãnh đạm liếc qua nữ tử đang ở trên giường, nàng ta thật không hiểu, nữ tử mặt như quỷ này làm sao lại được hắn để ý? Chết thì tốt rồi, lại được hắn hết lần này đến lần khác cứu sống, nhướn mày, rất nhanh chuyển ánh mắt về phía Thượng Quan.
Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, nữ tử xinh xắn này là ai? Quay đầu nhìn lại, tên hắn hóa ra là Thượng Quan, hình như đã từng nghe qua, có cảm giác rất quen thuộc không hiểu được.
Thượng Quan hơi liếc mắt, nhìn Tạ Phi Yên, thấp giọng hỏi:
-Phi Yên cô nương có chuyện gì sao?
Ngữ khí lãnh đạm, mang theo lạnh lùng của người dưng ở ngoài ngàn dặm.
Tạ Phi Yên nén bực mình trong lòng, cười nhẹ, nói:
-Thượng Quan Nguyệt, đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Phi Yên! Phía sau thêm hai chữ “cô nương” nghe rất khách khí.
Ánh mắt Thượng Quan trầm xuống, môi mím thành một đường, cuối cùng thản nhiên nói:
-Phi Yên, có chuyện gì sao?
Tạ Phi Yên không cam lòng cắn môi, như không tình nguyện, hít một hơi thật sâu, cười một cái thật tươi, hỏi:
-Thượng Quan Nguyệt, có phải ngày mai huynh định xuất cốc?
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
-Ừ.
Trong mắt Tạ Phi Yên hiện lên ánh sáng, cười nói:
-Thượng Quan Nguyệt, huynh dẫn ta xuất cốc có được hay không? Cha nói nếu huynh đồng ý dẫn ta ra ngoài thì ông có thể đồng ý cho ta ra khỏi cốc!
Thượng Quan Nguyệt cau mày lại, lãnh đạm nói:
-Không được!
Ta Phi Yên nghe câu trả lời chắc chắn của hắn, hốc mắt đỏ lên, không khỏi khóc to:
-Tại sao không được?
Thượng Quan Nguyệt hơi than nhẹ, trầm giọng nói:
-Nữ tử phiền toái!
Tạ Phi Yên không chịu buông tha, ngón tay chỉ Khinh Vân Nhiễm, nói:
-Vậy nàng ta? Ngày mai huynh mang nàng cùng rời đi, có đúng hay không?
Lúc này hàng năm hắn đều đến đây, ở lại nửa tháng, nhờ cha hóa giải hàn độc trong người, nhưng lần này lại ở lại suốt một tháng.
Tâm nàng ta rất rõ ràng, vì thân thể người phụ nữ này suy yếu quá mức, tối thiểu phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng, hắn mời trì hoãn thời gian xuất cốc.
Vì một phụ nữ lai lịch không rõ ràng, trong tâm nàng ta cảm thấy ghen ghét, chẳng lẽ hắn không nhìn ra nàng ta có tình ý với hắn sao?
Khinh Vân Nhiễm nhìn hai người nói chuyện, một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như băng, ánh mắt của người phụ nữa đó phẫn hận, nàng có thể đoán được, nàng ta biến mình trở thành tình địch.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên sự không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng:
-Chuyện này không có liên quan gì đến Phi Yên cô nương!
Tạ Phi Yên phẫn nộ cắn môi:
-Huynh…
Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm cảm thấy dạ dày khó chịu, nhịn không được che miệng, vội vàng đứng lên…
Dưới chân trống không, cả người nàng rơi xuống, rơi xuống, giống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Bên tai nghe thấy tiếng gió rít gào, phần cánh tay bị thương ma sát với không khí gây đau đớn, ngực không hít thở được, trái tim như bật nảy lên.
Trong lòng cảm thấy yên tĩnh lạnh lẽo, đây là cảm giác trước khi chết sao?
Đau đớn, làm nàng chết lặng.
Nàng hơi nhíu mày, lại cười khẽ một tiếng, thanh thản nhắm mắt lại, cuối cùng mỉnh có thể ngủ một giấc thật say rồi…
************************
Dược Vương cốc, nơi âm u, không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nhất.
Trời đang mưa, phía sau sơn cốc có một làn khói tỏa ra, mờ mờ ảo ảo, những tầng mây lúc dày lúc thưa, núi đá lúc ẩn lúc hiện, cảnh tượng vô cùng kỳ ảo, làm cả sơn cốc vừa phiêu dật, vừa thần bí.
Nhìn về nơi xa xôi, núi đá sừng sững, giữa khe núi có dòng suối chảy qua, rừng trúc u nghiêm, cây cổ thụ che rợp bầu trời, mơ hồ như có bóng những con thú nhỏ chạy qua, phía chân trời có hạc trắng bay đuổi theo những đám mây.
Cửa uyển đình mở rộng, hai bên có hàng cây bóng rợp.
Bỗng nhiên mặt đất hơi rung chuyển, mùi hoa cỏ hỗn tạp, từng tán cây, phiến lá, ngọn cỏ bị gió thổi mạnh, ào ào rung lên.
Một xe ngựa chậm rãi dừng ở giữa rừng, nam tử trẻ tuổi đánh xe hơi nhíu mày, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bên hông giắt kiếm, nhắm mắt lại, thần thái mệt mỏi, giống như đã đi suốt đêm không nghỉ.
Khi bọn họ vào cửa cốc, xe ngựa dừng lại, nam tử đánh xe cung kính nói:
-Công tử, tới Dược Vương cốc rồi.
Một bàn tay thon dài vén rèm xe lên, một nam tử cũng rất trẻ đi xe từ trong thùng xe.
Trên người hắn mặc một bộ y phục tơ tằm xanh nhạt, tóc đen như mực được búi gọn lại, đôi mắt sáng như làn nước mùa thu, ấm áp vô cùng, không nhiễm chút bụi trần.
Ngũ quan đẹp đẽ ôn nhuận, rất xứng với khí chất phi phàm thoát thục, làm hắn tựa như thần tiên phiêu dật.
-Công tử, không khí ở Dược Vương cốc rất lạnh, trên đường đi, hàn độc trên người công tử phát tác, sợ rằng…
Hành Vân nhíu chặt mày nói.
-Không sao, ăn Chích viêm đan thì có ngăn trong chốc lát.
Thượng Quan Nguyệt ho nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng, lộ ra cảm giác ấm áp.
Hành Vân thở dài, lúc này hàng năm công tử đều bị hàn độc xâm hại, cho dù công tử y thuật siêu phàm, nhưng không cách nào trừ đi khí lạnh trong người mình.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt trong sáng, nhu hòa, giọng nói trầm ổn vang lên chậm rãi:
-Trong cốc bày rất nhiều kỳ môn độn giáp, trận pháp cực kỳ nguy hiểm, nếu không vào bằng cửa này, sợ rằng chỉ có vào mà không có ra, các ngươi phải thật cẩn thận!
Hành Vân hơi nhăn mặt, đuổi theo bước chân của hắn, Thủy Lưu trầm mặc không nói, đi theo ngay sau đó.
Lối vào sơn cốc, ánh mắt Hành Vân rơi vào bầu trời phía trên cây đại thu, vẻ mặt biến đổi, quay đầu, trầm giọng nói:
-Công tử, hình như trên cây có bóng người…
Thượng Quan Nguyệt nâng mắt nhìn, chỉ thấy có một nữ tử đang mắc trên ngọn cây, váy lụa trắng nhiễm đỏ đầy máu, khuôn mặt toàn là máu, căn bản nhìn không ra diện mạo thật sự.
Hành Vân hơi quay đầu nhìn Thượng Quan Nguyệt, công tử nhà hắn mặc dù y thuật cao siêu nhưng không dễ dàng cứu người, hơn nữa lại là một nữ tử lai lịch không rõ ràng.
Thượng Quan Nguyệt tất nhiên là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, thản nhiên nói:
-Đi đi!
Nữ tử được Hành Vân cứu xuống, tóc tai bừa bộn vương vãi tán loạn, trên mặt đầy những vết thương đáng sợ, khắc sau vào tận xương, cả người nhiều chỗ bị đao đả thương, làm nàng vô cùng thê thảm, y phục đã rách nát tới mức không thể chịu nổi.
Trên người đầy vết máu, ngón ta hắn dò xét hơi thở của nàng, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn còn.
Ánh mắt Hành Vân tò mò, thở ra một cái, nói:
-Còn sống!
Nữ tử này rốt cuộc có thâm thù đại hận với ai?
Thượng Quan Nguyệt đứng thẳng người, tầm mắt rơi vào ngọc bội đeo bên hông nữ tử, hắn nhanh chóng ngồi xuống, cầm ngọc bội lên, ánh mắt hơi trầm xuống, lấy từ trong người một viên dược hoàn nhét vào miệng nàng. Sau đó thì truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, bảo vệ mạch nàng.
Hành Vân thấy Thượng Quan Nguyệt ôm nữ tử lên, không khỏi nhắc nhở:
-Công tử, y tiên không muốn để người ngoài vào trong cốc, sợ rằng nàng…
Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói:
-Có gì là không thể? Chúng ta cũng không phải là người ngoài sao?
Một tháng sau.
Trong gian phòng, nữ tử nằm trên giường thở nhẹ nhàng, chậm chạp, trên mặt quấn đầy băng gạc, nàng từ hôn mê khó khăn tỉnh lại, hai tròng mắt mờ mờ ảo ảo, nàng nháy mắt mấy cái, tất cả bốn phía đều xa lạ, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả trí nhớ, như thủy triều ập tới.
Nàng cùng Tô Thiên Tuyết rơi xuống vách núi, nàng không chết sao?
Đầu đau quá! Tâm nàng thắt lại, lòng bàn tay truyền đến ấm áp, nhìn thấy một nam tử mặc y phục trắng gục đầu ở đầu giường.
Vẻ mặt hắn khi ngủ rất bình thản, an tường, lông mi thật dài che đôi mắt làm diện mạo hắn tuấn mỹ vô song, lại còn chút ngây thơ.
Lông mi bạch y nam tử rung rung, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu, cười nhẹ với nàng, tiếng nói trầm thấp vang lên:
-Nàng tỉnh rồi…
Khinh Vân Nhiễm nhìn nam tử đang cười trước mắt này, rất lâu không lấy lại được tinh thần.
Giọng nói của hắn nghe rất thoải mái, nhẹ nhàng, ấm áp, làm lòng nàng như được sưởi ấm.
Trên người hắn mang phong thái thoát tục, thanh nhã, cử chỉ ấm áp, tươi cười.
-Huynh là…?
Nàng mấp máy môi, từ trong miệng phát ra tiếng nói đáng sợ làm người ta kinh hãi, vội vàng cúi đầu, nhìn hắn xin lỗi.
Vẻ mặt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, thản nhiên nói:
-Ta đã cho nàng uống thuốc giải độc tiếng nói, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên nói ít để giọng nói được khôi phục! Về phần những vết thương trên mặt, ba ngày sau mới có thể tháo băng…
Trên người nàng có rất nhiều vết thương, dùng hết cả một bình cao Băng cơ ngọc phu.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Dược Vương cốc mới có thánh phẩm trị thương ngàn vàng khó cầu.
Bây giờ có rất nhiều vết thương đã hồi phục, bắt đầu lên da non, mà vết thương trên mặt nàng quá nặng, đả thương vào tận trong xương, Y tiên không thể không cho nàng ăn Trú sắc đan, tốc độ hồi phục nhanh hơn, nhưng dung mạo sẽ bị biến đổi.
Khinh Vân Nhiễm lộ ra ánh mắt cảm kích, nói:
-Cảm ơn…
Hơi hạ mắt xuống, phát hiện chính mình đang cầm tay hắn, hai gò má bị băng bó đỏ lên, bàn tay như bị bỏng vội vàng buông ra.
Thượng Quan Nguyệt ngồi cả đêm qua, thấy nàng như gặp phải cơn ác mộng dữ dội, mồ hôi lạnh đầm đìa, gắt gao nắm chặt tay hắn, giống như bắt được một cành cây cứu mạng, thế nào cũng không chịu buông ra, bất đắc dĩ hắn mới ngồi ở đây…
Nhìn nàng một lúc.
Nữ tử này có một đôi mắt sáng, bên trong ẩn không biết bao nhiêu đau đớn và tang thương, nhưng vẫn trong suốt như nước mùa thu.
Ánh mắt này không hiểu sao làm trái tim hắn sinh ra đau lòng.
Lúc này có một nữ tử mặc y phục lụa mỏng màu tím nhạt nhẹ nhàng bước vào, thấy bóng dáng Thượng Quan Nguyệt, mặt mày nhất thời sáng rực lên, cười hô:
-Thượng Quan, quả nhiên huynh ở chỗ này!
Đôi mắt lãnh đạm liếc qua nữ tử đang ở trên giường, nàng ta thật không hiểu, nữ tử mặt như quỷ này làm sao lại được hắn để ý? Chết thì tốt rồi, lại được hắn hết lần này đến lần khác cứu sống, nhướn mày, rất nhanh chuyển ánh mắt về phía Thượng Quan.
Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, nữ tử xinh xắn này là ai? Quay đầu nhìn lại, tên hắn hóa ra là Thượng Quan, hình như đã từng nghe qua, có cảm giác rất quen thuộc không hiểu được.
Thượng Quan hơi liếc mắt, nhìn Tạ Phi Yên, thấp giọng hỏi:
-Phi Yên cô nương có chuyện gì sao?
Ngữ khí lãnh đạm, mang theo lạnh lùng của người dưng ở ngoài ngàn dặm.
Tạ Phi Yên nén bực mình trong lòng, cười nhẹ, nói:
-Thượng Quan Nguyệt, đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Phi Yên! Phía sau thêm hai chữ “cô nương” nghe rất khách khí.
Ánh mắt Thượng Quan trầm xuống, môi mím thành một đường, cuối cùng thản nhiên nói:
-Phi Yên, có chuyện gì sao?
Tạ Phi Yên không cam lòng cắn môi, như không tình nguyện, hít một hơi thật sâu, cười một cái thật tươi, hỏi:
-Thượng Quan Nguyệt, có phải ngày mai huynh định xuất cốc?
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt hơi trầm xuống, thản nhiên nói:
-Ừ.
Trong mắt Tạ Phi Yên hiện lên ánh sáng, cười nói:
-Thượng Quan Nguyệt, huynh dẫn ta xuất cốc có được hay không? Cha nói nếu huynh đồng ý dẫn ta ra ngoài thì ông có thể đồng ý cho ta ra khỏi cốc!
Thượng Quan Nguyệt cau mày lại, lãnh đạm nói:
-Không được!
Ta Phi Yên nghe câu trả lời chắc chắn của hắn, hốc mắt đỏ lên, không khỏi khóc to:
-Tại sao không được?
Thượng Quan Nguyệt hơi than nhẹ, trầm giọng nói:
-Nữ tử phiền toái!
Tạ Phi Yên không chịu buông tha, ngón tay chỉ Khinh Vân Nhiễm, nói:
-Vậy nàng ta? Ngày mai huynh mang nàng cùng rời đi, có đúng hay không?
Lúc này hàng năm hắn đều đến đây, ở lại nửa tháng, nhờ cha hóa giải hàn độc trong người, nhưng lần này lại ở lại suốt một tháng.
Tâm nàng ta rất rõ ràng, vì thân thể người phụ nữ này suy yếu quá mức, tối thiểu phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng, hắn mời trì hoãn thời gian xuất cốc.
Vì một phụ nữ lai lịch không rõ ràng, trong tâm nàng ta cảm thấy ghen ghét, chẳng lẽ hắn không nhìn ra nàng ta có tình ý với hắn sao?
Khinh Vân Nhiễm nhìn hai người nói chuyện, một người nhiệt tình như lửa, một người lạnh lùng như băng, ánh mắt của người phụ nữa đó phẫn hận, nàng có thể đoán được, nàng ta biến mình trở thành tình địch.
Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên sự không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng:
-Chuyện này không có liên quan gì đến Phi Yên cô nương!
Tạ Phi Yên phẫn nộ cắn môi:
-Huynh…
Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm cảm thấy dạ dày khó chịu, nhịn không được che miệng, vội vàng đứng lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.