Thất Ngược Khí Phi

Chương 112: Đừng lừa ta

Thiển Tiếu Lê Qua

18/04/2014

Đôi mắt long lanh như có nước của Khinh Vân Nhiễm trợn to, hắn hồ đồ rồi, chân tướng, chân tướng cái gì mới được?

Ngay sau đó nàng nghe hắn tiếp tục nói:

-Ta và Tiêu Thần Hiên cũng không phải là bằng hữu, giờ xông vào Vương phủ chỉ là vì muốn gặp nàng, nàng đừng lên tiếng, cho ta thời gian để ta nói hết, có được không?

Khinh Vân Nhiễm nghe lời chàng nói, lo lắng chỉ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu. Nàng tin chàng không có ác ý, hơn nữa từ ánh mắt chàng cũng có thể thấy được, chàng đối với nàng không phải chỉ là cảm tình bình thường.

Giác quan thứ sáu của nữ giới luôn luôn chuẩn xác, nàng có thể khẳng định, nam nhân này sẽ không tổn thương nàng.

Thấy phản ứng của nàng, Thượng Quan Nguyệt thở phào nhẹ nhõm đồng thời buông tay ra, tâm lại không nỡ, cảm giác mềm mại từ đôi môi cánh hoa của nàng truyền đến, lòng bàn tay như nụ hôn trên môi, nghĩ vậy gương mặt tuấn tú bỗng thấy nóng bừng.

Tâm trạng trong lòng thay đổi liên tục.

Cuối cùng chàng nén cảm giác phức tạp trong lòng, khóe môi nở nụ cười tự giễu, chậm rãi buông lỏng tay ra, ngước mắt, nói:

-Vừa nãy tình thế cấp bách mới làm chuyện như vậy, nàng đừng tức giận.

Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt của chàng, không đành lòng trách mắng, chỉ hơi giận, nói:

-Sao huynh không nói sớm, nếu không nháo khuê phòng, tiểu thư ta đã sớm lớn tiếng hô to “dâm tặc”rồi!

Mặt Thượng Quan Nguyệt lộ ra quẫn bách, thấy cảnh tượng này, Khinh Vân Nhiễm không nhịn được mà cười, Thượng Quan Nguyệt này giống hệt như thiếu niên gặp được mối tình đầu, mặt lại đỏ đến như vậy.

Quay đầu lại nhìn Yên nhi, Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, cúi đầu thở dài.

-Thượng Quan, có chuyện gì thì huynh nói thẳng đi, Yên nhi không tìm được ta nhất định sẽ gọi thị vệ trong phủ đi xung quanh tìm ta, đến lúc đó huynh phiền phức to đấy!

Thượng Quan Nguyệt thở dài, trầm giọng nói:

-Khinh nhi, nếu như ta nói nàng căn bản không yêu Tiêu Thần Hiên, hắn hại chết đứa con của nàng, nàng hận hắn thấu xương, chỉ vì trúng một loại vu thuật thời xưa nên trí nhớ nàng mới hỗn loạn, mà giờ nàng vốn là vị hôn thê của ta, là hắn dùng thủ đoạn không quang minh chính đại, thừa dịp ta bị trọng thương bắt nàng từ bên cạnh ta đi, nàng có tin không?

Khinh Vân Nhiễm lùi về phía sau từng bước, nhíu chặt mày:

-Chuyện đùa này chẳng vui tý nào đâu.

Thượng Quan Nguyệt lại nói tiếp:

-Nàng và ta sống ở Nam Dục bốn năm nay, chuyện bốn năm đó chẳng lẽ nàng không nhớ, không có chút ấn tượng nào sao, còn Hoán nhi nữa, ngay cả Hoán nhi chết như thế nào nàng cũng không nhớ sao….

Hoán nhi….

Cái tên này làm cho nàng có cảm giác đau lòng.

Khinh Vân Nhiễm cắn chặt môi, trong lòng hoảng loạn.

-Ta không biết….

Trong lòng Thượng Quan Nguyệt biết rõ lời nói này nhất định sẽ làm nàng đau khổ, nhưng để giải vu thuật nàng trúng phải, phải dùng đòn mạnh hơn, thừa dịp Khinh nhi đang khủng hoảng mới có cơ hội bổ cứu.

Nếu sau này nàng tỉnh lại, chàng thật sự không biết nàng có thể chấp nhận không, hay là cũng hận chàng thấu xương.

Chàng thở dài, nhìn nàng không chớp mắt, chậm rãi nói:

-Hắn đối với nàng rất tốt đơn giản chỉ vì muốn bồi thường cho nàng, ta không phủ nhận điều đó, nàng từng là Vương phi của hắn, nhưng trước kia hắn không đối xử tốt với nàng, ngược lại còn ngược đãi nàng, làm nhục nàng, ép nàng bỏ thai nhi, sau khi nàng bị hủy dung, hạ độc khiến giọng nói thay đổi, cuối cùng rơi xuống vách núi. Bắt đầu từ lúc đó nàng đã không còn là Vương phi của hắn rồi, nàng là Khinh Vân Nhiễm sống lại, một người chẳng có quan hệ gì với hắn.

Khinh Vân Nhiễm càng nghe càng kinh hãi, không thể tin mà lắc lắc đầu liên tục, lớn tiếng phản bác:

-Không đúng, Thần Hiên sẽ không đối với ta như vậy, huynh nói dối!

Đôi mắt đen rõ ràng của Thượng Quan Nguyệt ảm đạm, khóe miệng cười khổ, ngực như bị người dùng giáo đâm thủng, đau tới mức không có sức chống cự, tay nắm lại rồi buông ra rất nhanh, trầm giọng nói:

-Khinh nhi, vì sao ta phải lừa nàng chứ. Nàng cũng biết ta là người duy nhất trên đời không thể lừa gạt nàng, người duy nhất mà ta không thể lừa gạt chính là nàng….

Khinh Vân Nhiễm hét lên một tiếng, đè tức giận ngập trời trong lòng xuống.

-Thượng Quan Nguyệt, trực giác nói cho ta biết huynh không phải người xấu, nhưng những lời huynh nói đều lạ lẫm, tq không thể dùng trực giác để tin huynh, những lời huynh nói quá mức ly kỳ, ta không tin Thần Hiên vốn là kẻ hung ác như vậy, huynh không được nói xấu chàng….

Sự dịu dàng của hắn, sự yêu thương, cả mối thâm tình ấy nữa đều không phải giả dối! Nếu như những lời Thượng Quan Nguyệt nói là thật, nếu Tiêu Thần Hiên yêu nàng, sao lúc đầu hắn lại đối xử với nàng như vậy?

Thượng Quan Nguyệt tiến lên từng bước, không nhịn được kéo tay nàng, thấp giọng nói:

-Ta biết nhất thời nàng không thể tin, nhưng những điều ta nói đều là sự thật, nàng hãy tự ngẫm lại, trái tim chân thật sẽ không lừa dối chính nàng….

Khinh Vân Nhiễm nhìn chàng, lòng bàn tay chàng lạnh như băng tựa như hàn băng ngàn năm, lạnh đến dọa người, nàng giằng tay ra, thản nhiên nói:

-Thượng Quan Nguyệt, huynh đi đi, nếu không ta sẽ gọi thị vệ đến, mời huynh đi cho, ta sẽ không nói lại chuyện hôm nay cho Thần Hiên, cũng xin huynh từ giờ đừng tới tìm ta!

Cổ họng Thượng Quan Nguyệt như bị ai bóp chặt, gần như không hít thở được, đôi mắt lộ ra đau đớn:

-Khinh nhi, quả nhiên là nàng đã yêu hắn rồi….

Khinh Vân Nhiễm bị cái nhìn đó làm cho trái tim nảy lên không ngừng, đôi mắt chàng bi thống và thương tâm khiến người ta tan nát cả cõi lòng, nàng theo bản năng quay đầu sang một bên, không đành lòng nhìn hắn:

-Thượng Quan Nguyệt, ta…. Huynh đi đi!

Thượng Quan Nguyệt mím chặt môi, đau lòng không chịu nổi, nhìn Khinh Vân Nhiễm thật sâu, xoay người rời đi, bạch y trắng như tuyết biến mất ngay trước mắt nàng.

Nàng cũng không biết cách đó trăm thước, chàng không chống đỡ được mà nôn ra máu, lẩm bẩm nói:

-Chẳng lẽ ta và nàng khi đó chỉ là có duyên mà không có phận….

Yên nhi đứng ở một bên nhìn Khinh Vân Nhiễm, trong lòng lo lắng, từ sau khi cô nương trở về mày như dính vào nhau, không nói lời nào ở trong phòng đánh đàn. Nàng thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, khom người, cung kính nói:

-Cô nương, giờ người dùng bữa tối chưa ạ?

Khinh Vân Nhiễm thở dài một hơi, ngón tay tiếp tục gảy đàn, tiếng đàn sợ hãi bất an phản ánh tâm trạng trong lòng nàng. “Cạch” một tiếng, dây đàn bị đứt, tiếng đàn như chỉ đứt đôi…. Đau quá, đầu ngón tay chảy ra máu đỏ tươi, nàng ngậm vào trong miệng, mùi máu tươi nồng đậm làm nàng hơi giật mình.

Nàng đứng dậy đi về phía cửa sổ, đứng một lúc lâu không cử động.

Kỳ thật từ khi Thượng Quan Nguyệt đi, sự áy náy trong lòng nàng càng nhiều hơn, ánh mắt đau đớn của chàng nhìn nàng chằm chằm, ngực như bị thứ gì chặn lại không thở nổi.

Đột nhiên có một cánh tay vươn từ bên hông, người sau lưng ghì chặt nàng vào lòng, vàn tai và tóc mai chạm nhau, mờ ám nói:

-Nhớ nàng quá….



Khinh Vân Nhiễm quay đầu, trong mắt hiện lên sự phức tạp, khẽ mỉm cười:

-Chàng về rồi….

Lời còn chưa dứt thì một nụ hôn nóng bỏng đã chiếm lấy nàng, từ sợi tóc, mi mắt đến cái cổ trắng ngần của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, nụ hôn dần trượt xuống trước ngực nàng, cảm giác mềm mại làm hắn si mê hôn không ngừng, giọng nói rầu rĩ truyền tới:

-Lúc nãy nàng đang nghĩ gì mà mất hồn thế?

Khinh Vân Nhiễm xấu hổ đỏ mặt, tay đặt trước ngực hắn, dùng sức đẩy ra, hắn hơi nhăn mặt lại, khẽ kêu lên một tiếng. Lòng nàng kinh sợ, đoán:

-Chàng bị thương?

Tiêu Thần Hiên không muốn lừa nàng, tránh nặng tìm nhẹ, nói:

-Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.

Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, nghe hắn nói vậy không tài nào yên lòng, nói:

-Để cho thiếp xem.

Tiêu Thần Hiên nháy mắt với nàng mấy cái, trên mặt cười tà:

-Nhiễm nhi, nếu muốn thấy cơ thể ta lúc nào cũng được mà.

Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, tức giận nói:

-Chàng đứng đắn cho thiếp, đùa cợt ít thôi.

Cuối cùng Tiêu Thần Hiên không lay chuyển được nàng đành cởi áo, thắt lưng, lộ ra lồng ngực lớn quấn băng kín mít. Khinh Vân Nhiễm đưa mắt nhìn băng vải trước ngực hắn đã bị thấm máu ra ngoài, trong không khí mơ hồ truyền đến mùi máu, oán giận trừng mắt nhìn hắn:

-Chàng còn nói không có chuyện gì đáng ngại, miệng vết thương cũng rách ra rồi….

Tiêu Thần Hiên cúi người, thuận lợi dùng một nụ hôn chặn miệng nàng, sau đó trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn, cười nói:

-Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, qua hai ngày sẽ tốt hơn nhiều.

Khinh Vân Nhiễm nhăn mặt, thấy hắn không thèm quan tâm, hừ nhẹ một tiếng, đưa đầu ngón tay đến miệng vết thương của hắn, ấn mạnh một cái.

-Nàng….

Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đột biến, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt, nghĩ muốn dạy dỗ nàng nhưng lại không nỡ, chỉ có thể sủng nàng cho dù nàng làm xằng bậy.

-Không phải nói là không có việc gì sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, sao chàng kêu lớn vậy?

Khinh Vân Nhiễm tức giận nhìn hắn một cái, tâm trạng vô cùng đau lòng, thuận tay lấy khăn lụa trong người ra, thay hắn lau mồ hôi trên trán.

Tiêu Thần Hiên bắt được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt ở bên môi, nhẹ cắn một cái.

-Ta chỉ sợ nàng lo lắng.

Mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh đi, nói:

-Nói nghe thật chế giễu, chết muốn mặt mũi, sống thì chịu tội, chàng mặc áo vào đi, thiếp đi gọi đại phu đây.

Tiêu Thần Hiên thấy nàng đi liền đứng dậy ngay lập tức, kéo nàng lại, cố tình nói một cách “yếu ớt”:

-Sai người đi là được rồi, nàng ở đây đi, đừng đi đâu cả, ở lại với ta, ta đnag bị thương….

Khinh Vân Nhiễm không nhịn được mà khẽ cười, hàng mi rung lên:

-Ô không phải chàng vừa nói đó chỉ là vết thương nhỏ sao?

Nói xong liền đi ra ngoài, định bảo Yên nhi đi mời đại phu.

Khi trở về, bất ngờ là lại rơi vào lòng hắn, nàng ngẩng đầu lên, hỏi:

-Được rồi, không phải chàng đi nghênh đón đoàn đưa dâu sao, sao lại bị thương? Chẳng lẽ ở trên đường đã xảy ra bất trắc gì?

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua sắc bén, thản nhiên nói:

-Đoàn đưa dâu Tây Giác đã tới kinh thành an toàn, yến hội hòa thân cũng sẽ được cử hành đúng thời gian.

Hắn dừng một chút, gõ nhẹ lên cái mũi nhỏ của nàng.

-Chuyện quan trọng bây giờ là nàng phải yên tâm dưỡng sức, đến lúc đó sinh không công cho ta một đứa con mập mạp….

Nghe tới đoạn hắn nói “sinh không công một đứa con mập mạp”, nàng bỗng cảm thấy đau xót, trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh mang màu máu dữ tợn.

Giọng nói êm nhẹ kia vang ra từ trong lòng, làm nàng đau đớn thấu tim.

“Mẫu thân người đừng khóc nữa….”

“Mẫu thân, có phải Hoán nhi sẽ chết không”

“Mẫu thân, Hoán nhi đau quá, đau quá”

Đứa trẻ đó là ai vậy? Sao nàng không nhớ ra? Tay Khinh Vân Nhiễm ôm đầu, thân thể lảo đảo muốn ngã, hét ra một tiếng thảm thiết chói tai “Á”.

Tiêu Thần Hiên bị tiếng hét thảm làm cho sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, vội vàng ôm chặt lấy nàng, đau lòng không ngừng mà kêu lên:

-Sao vậy Nhiễm nhi?

Khinh Vân Nhiễm giãy dụa mãnh liệt, đẩy hắn ra, hình ảnh trong đầu vốn mơ hồ nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng, giọng nói ấy như kim đâm, từng mũi từng mũi đâm vào sự kiên cường của nàng, khiến thần trí nàng hoảng loạn, nàng khó chịu lắc đầu, nói:

-Ta không biết, ta không biết, Hoán nhi….

Gương mặt Tiêu Thần Hiên trắng bệch, đôi mắt lộ ra vết thương vô cùng đau đớn, thiếu chút nữa thì hắn phát điên. Đôi môi hắn run rẩy, hai tay bắt đầu run run, đau lòng nhức óc, nói:

-Nhiễm nhi, đừng suy nghĩ nữa, tương lai chúng ta sẽ sinh một đứa con, đặt tên là Hoán nhi, có được không?

Khinh Vân Nhiễm đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, có rất nhiều hình ảnh sinh động hiện lên, nhưng khi đến đoạn mấu chốt là không cách nào hiện rõ được, thì thào kêu lên:

-Hoán nhi, Hoán nhi….



Mỗi một tiếng gọi, trái tim liền đau đớn như bị ai đâm, trừ đau đớn ra còn có lạnh lẽo dần dần xâm chiếm.

Cái cảm giác thống khổ này tấn công toàn thân nàng, xương tủy đau đớn làm nàng như muốn ngất, thật sự không thể chịu nổi.

Tiếng Tiêu Thần Hiên truyền đến như gần như xa:

-Nhiễm nhi….

Đau đớn mãnh liệt làm Khinh Vân Nhiễm co quắp lại, nằm ở trên giường, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, trong đầu thấy ù ù, nàng cảm thấy ý thức của mình chỉ là đen tối vô hạn, mơ hồ cảm thấy bụng dưới truyền đến từng cơn đau nhức.

Toàn thân co quắp dữ dội trôi qua, từ cơn ác mộng kinh hoàng tỉnh lại.

Cơ thể khủng hoảng bất an rn rẩy, trán đầm đìa mồ hôi từ bên mặt chảy xuống. Sắc mặt vì quá kinh hãi mà trở nên trắng bệch như tờ giấy, đôi môi cánh hoa tái nhợt mím chặt, trong lòng hoảng loạn, đầu như có thứ gì muốn phá nát thoát ra ngoài. Lò ấm trong phòng kêu tách tách, phòng lại càng nóng hơn.

Một bên thì mồ hôi lạnh đầm đìa, một bên thì ấm áp như mặt trời.

Mồ hôi sớm đã ướt đẫm xiêm y mang theo cảm giác vô cùng khó chịu, mạch máu đau đớn như muốn vỡ ra, khắp người như có dòng nước nóng sôi trào.

Tay sờ bụng chính mình, không biết là do tâm trạng tác động hay không mà nàng có thể cảm nhận được sự đau đớn.

Giấc mơ vừa nãy rất chân thật, nữ tử xinh đẹp nằm trên giường kia là ai?

Cảm giác cốt nhục trôi ra ngoài giống như mình từng thật sự trải qua, chỉ là dáng vẻ nữ tử kia hình như không phải nàng….

Nước mắt rơi ra không tiếng động, rơi xuống giường.

Nhiều năm tập võ đã rèn luyện được giác quan nhạy cảm, Tiêu Thần Hiên nằm ở bên giường đã sớm tỉnh lại, thấy nàng khóc không tiếng động, trong lòng run lên, tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Khinh Vân Nhiễm hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt bi thống của hắn.

Đôi mắt thâm trầm u ám của Tiêu Thần Hiên hiện lên đầy sự đau lòng, ngồi tựa vào đầu giường, ssau đó ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hỏi:

-Nàng gặp ác mộng à?

Khinh Vân Nhiễm mím chặt môi, đôi mắt hiện lên bất an, lòng vẫn còn sợ hãi, nói:

-Thần Hiên, lúc nãy thiếp nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, thiếp mơ thấy có một nữ tử bị sảy thai, chảy rất nhiều máu, nàng đau tới mức chết đi sống lại, thiếp thấy nàng….

Nói đến đoạn này bỗng dừng lại, nàng không nói nữa.

Tiêu Thần Hiên nghe được hai câu đầu, sắc mặt đã trắng bệch, trầm giọng nói:

-Nàng thấy nàng ấy làm sao?

Khinh Vân Nhiễm giật mình, nhìn gương mặt Tiêu Thần Hiên, cúi đầu nói:

-Thiếp thấy bên giường nàng ấy có một nam nhân đang ngồi, người đó hình như là chàng….

Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, khóe môi nở nụ cười vô cùng mất tự nhiên, nói:

-Nhiễm nhi, đau chỉ là một giấc mộng, không phải sự thật….

Khinh Vân Nhiễm nhìn đôi mắt hắn khẽ thở dài, hoảng sợ bất an mở miệng:

-Nhưng thiếp có cảm giác việc đó rất chân thật, tựa như mình từng trải qua rồi.

Tiêu Thần Hiên vỗ nhẹ lưng nàng, nói nhỏ bên tai nàng:

-Nhiễm nhi, đừng nghĩ cái gì nữa, đó chỉ là một giấc mộng, tất cả đều không phải thật, sáng mai tỉnh lại nàng sẽ quên nó, yên tâm ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh nàng!

Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, dựa sát vào lòng hắn:

-Nhưng thiếp không ngủ được.

Mới vừa rồi khi nìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt hắn lẩn tránh nàng, lòng nàng càng trở nên nghi ngờ hơn.

Thượng Quan Nguyệt nói trúng tâm trạng của nàng, mặc dù nàng rất tin hắn, nhưng trong tiềm thức nàng có cảm giác chuyện này có nhiều uẩn khúc.

Hôn lên trán nàng, mi tâm, đôi môi cánh hoa, trấn an nàng.

Chậm rãi buông ra, tầm mắt lướt qua thấy nàng ướt đẫm mồ hôi, xiêm y đã dính sát vào người, mỗi lần nàng hít thở là bầu ngực xinh đẹp cũng nhẹ nhàng phập phồng theo, trong mắt hắn vô cùng phong tình mê người, cổ họng nhưu bị thiêu đốt, không thể nhịn được, thân dưới bỗng cảm thấy khô nóng, sau lưng căng ra như dây cung. Hắn kề sát tai nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo khàn khàn:

-Nếu nàng không ngủ được, chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa được không….

Khinh Vân Nhiễm thấy đôi mắt hắn như vậy, theo ánh mắt hắn thấy mình có dáng vẻ mê người, trong lòng bỗng quẫn bách, nếu không hiểu rõ chuyện nam nữ cũng biết rõ nam nhân có ánh mắt ấy vào lúc này là không thể chịu đựng được, vội vàng rời khỏi hắn, co người lại. Nàng nghiêm mặt, nhỏ giọng nói:

-Không được, để thiếp thay xiêm y rồi đi ngủ.

Tiêu Thần Hiên thấy mắt nàng chợt hiện lên sợ hãi, khát vọng cực độ trong lòng dần dần lạnh lẽo, trái tim như bị người lăn qua lăn lại, đau tới mức không còn sức để thở.

Trên đời này trừ tình yêu của nàng ra là không cách nào dùng sức mạnh để chiếm đoạt, sao hắn lại không biết?

Nếu chính hắn mạnh mẽ mà đoạt lấy, chỉ càng ngày càng đẩy nàng ra xa thôi….

Kiên nhẫn lớn nhất cả đời này của hắn là để lấy lòng nàng.

Có lẽ chuyện này vốn không có khả năng nhưng luôn mang theo hy vọng xa vời, chờ mong, không cố gắng thử xem, sao có thể cam tâm?

Cho nên mặc kệ có bao nhiêu khó khăn khổ cực hắn cũng không lùi bước.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, giống như thở dài, nói:

-Khinh nhi, chỉ cần là chuyện nàng không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng.

Khinh Vân Nhiễm khẽ thở dài, trong lòng cũng cảm thấy quái lạ, rõ ràng là yêu hắn, cầm tay, hôn môi, nàng có thể chấp nhận, duy nhất có chuyện nam nữ hoan ái là đáy lòng nàng không thể vượt qua. Có một nỗi sợ hãi xâm nhập vào xương tủy nàng….

Phản ứng chân thật của cơ thể làm nàng càng thêm nghi hoặc. Nàng quyết định thử thăm dò hắn, ngẩng đầu, không nhìn thẳng vào hắn, thấp giọng nói:

-Thần Hiên, chàng phải nhớ rõ, thiếp có thể dễ dàng tha thứ cho mọi tổn thương, nhưng tuyệt đối không cho phép sự lừa dối, nếu có một ngày chàng lừa thiếp, thiếp sẽ không tha thứ cho chàng, mặc dù thiếp yêu chàng, nhưng thiếp cũng có thể dứt khoát được!

Trái tim Tiêu Thần Hiên chấn động, tâm trạng phức tạp, nói:

-Nếu như lừa dối nàng là có nỗi khổ, cũng không được sao?

Khinh Vân Nhiễm lắc đầu:

-Thà rằng chàng nói rõ chân tướng mọi chuyện cho thiếp còn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Ngược Khí Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook