Chương 45: Như có sương mù
Thiển Tiếu Lê Qua
17/04/2014
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nheo mắt lại, đột nhiên giận dữ nói:
-Mặc Băng, ngươi nói bậy bạ gì đó? Thiên Tuyết sắp chết rồi mà ngươi còn nói hoang đường như thế à? Ngươi có dụng ý gì?
Duẫn Mặc Băng khẽ nhíu mày, quay đầu lại cười, thản nhiên nói:
-Thần Hiên, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là nói ra một trường hợp khác.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên không hề tốt, ánh mắt u lãnh càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói:
-Ta không cho phép ngươi nói xấu Thiên Tuyết, nghĩ trường hợp khác cũng không được.
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen lộ vẻ đùa cợt khinh miết, lạnh lùng nói:
-Hiên Vương gia, Duẫn công tử chỉ là nói chuyện có thể xảy ra nhưng huynh ấy đâu có một mực chắc chắn rằng chuyện đó là do Thiên Tuyết làm?!
Mày kiếm của Tiêu Thần Hiên dựng thẳng, ánh mắt lạnh lùng lợi hại, chống lại ánh mắt lưu ly của nàng, tức giận nói:
-Ngươi câm miệng! Chuyện trước khi được điều tra rõ ràng thì người là người bị nghi ngờ là hung phạm nhiều nhất!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm liễm diễm, mím môi nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh nói:
-Ta trong sạch thế nào tự thân ta biết, không nhọc Vương gia làm ơn, chỉ mong Vương gia gặp phải chuyện khó xử không nên đối xử bất công.
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên lạnh lùng sắc bén, quát to:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng tưởng rằng có Mặc Băng ở đây thì mọi việc đều có thể tốt đẹp. Ngươi nghe kỹ cho Bổn Vương, nếu ngươi dám có can đảm quyến rũ Duẫn Mặc Băng nữa, Bổn Vương sẽ bẻ gãy cổ ngươi!
Tiêu Thần Hiên tức giận nói, ngữ khí vốn đã sặc mùi dấm chua.
Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, phẫn nộ lớn tiếng quát:
-Ta không quyến rũ huynh ấy!
Tay Duẫn Mặc Băng nắm thật chặt, con mắt hẹp dài hiện lên phẫn nộ:
-Thần Hiên, ta với chị dâu thật sự là không có gì, ngươi đừng tranh cãi nữa… Chị dâu, tính tình Thần Hiên nóng nảy, đừng cùng hắn so đo nữa.
Hắn cúi đầu thở dài, thành kiến của Tiêu Thần Hiên đối với nàng quá sâu, không phải có thể hóa giải một sớm một chiều.
Khinh Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chán ghét. Nàng nếu muốn so đo mọi chuyện thì cũng sớm chết vì tức rồi! Nàng thầm nghĩ biện pháp trốn khỏi nơi này, vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn.
Tiêu Thần Hiên hé mắt nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, nghĩ đến bọn họ mập mờ nhìn nhau, trong lòng khó chịu, nói:
-Duẫn Mặc Băng, rốt cuộc là ngươi giúp nàng hay giúp ta?
Duẫn Mặc Băng không trả lời, chỉ nói:
-Thần Hiên, Vương phủ của ngươi, có rất nhiều người mưu hại, hiển nhiên có người cố ý dùng chuyện này để đối phó với chị dâu.
Con mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, khí thế âm lãnh làm cho người ta sợ hãi, hắn liên tưởng đến chuyện hai năm trước, hận ý trong lòng lại nổi lên:
-Đối phó nàng, tại sao người khác lại muốn nhằm vào nàng? Nàng làm những chuyện gì để người ta oán hận?
Duẫn Mặc Băng lắc đầu, chậm rãi nói:
-Ngươi nghe ta nói hết đã, mọi tội chứng đều chĩa về chị dâu, ngươi không cảm thấy quá trùng hợp sao? Kể từ đó, một là làm cho tính mạng Thiên Tuyết cô nương nguy hiểm, hai là làm chị dâu trở thành hung phạm bị bỏ tù, ngươi xem lại tất cả, cuối cùng ai là người ngồi hưởng lợi nhất?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chợt lạnh lẽo, hắn đương nhiên hoài nghi, nhưng vừa nghĩ chuyện có liên quan đến Thiên Tuyết, tâm hắn trở nên rối loạn, lạnh giọng hỏi:
-Ngươi nói hung thủ là người trong phủ của ta?
Duẫn Mặc Băng thở dài, thản nhiên nói:
-Người hạ độc vốn là người trong phủ, nhưng phía sau có ai giật dây hay không thì chưa biết. Thập nhật thực tâm không màu không vị, có lẽ có người đã đem độc bỏ vào trong bát trước rồi!
Mày kiếm Tiêu Thần Hiên nhíu chặt, nghi vấn hỏi:
-Nếu như độc đã được bỏ vào trong bát thì làm sao hung thủ có thể khẳng định Thiên Tuyết nhất định dùng cái bát đó?
Nghe hắn nói như vậy, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tại sao lúc ấy trên bàn ăn, Tô Thiên Tuyết lại nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng, múc cho nàng và Tiêu Thần Hiên mỗi người một bát canh, duy chỉ không múc cho chính mình, nhìn thấy cảnh này nàng mới nghĩ, chuyện đó chỉ trùng hợp sao? Hay là chính mình đã quá đa nghi rồi?
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, thản nhiên nói:
-Nếu như mục tiêu của hung thủ là một trong ba người thì Thiên Tuyết cô người chỉ là không may bị hung thủ mưu hại mà thôi!
Hắn nói như vậy để Khinh Vân Nhiễm thoát khỏi nghi ngờ, nhưng hắn sợ rằng khi mình nói ra, Thần Hiên si tình như vậy nhất định sẽ không tin tưởng.
Hắn đã quyết định phải giúp Khinh Vân Nhiễm thoát khỏi tai kiếp này, nếu như đối phương tâm kế sau xa. Dùng trí không được sau đó sinh chiêu thuật xáo trộn tầm mắt, cũng không thể có thể. (nói thật mình chẳng hiểu câu này nghĩa là gì???)
Nhưng đối phương ẩn sâu trong phủ, làm việc tuyệt đối cẩn thận, không chừng đã nghĩ đường lui cho mình từ lâu, sợ rằng chuyện này sẽ không như hắn mong muốn, rất khó giải quyết.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
-Ta cũng là mục tiêu?
Hắn nói vài phần có lý, nhưng nếu tinh nhạy một chút có thể phát hiện có chỗ không hợp lý.
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng cực kỳ nghiêm túc, đột nhiên hỏi:
-Thần Hiên, ngươi còn nhớ rõ chuyện lần trước không?
Tiêu Thần Hiên nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng nói:
-Ngươi nói… Tuyệt Sát cung?
Thần sắc hắn âm u vài phần, nếu như thật sự chuyện đó là như vậy, chung qyu là vì hắn mà Thiên Tuyết mới bị thương tổn.
Duẫn Mặc Băng vuốt cằm, trầm giọng nói:
-Mục tiêu của bọn họ sợ là một thứ gì đó trong tay ngươi, đối phương bố trí mọi việc hết sức chặt chẽ, nếu điều tra không kỹ thì có thể thất bại, lần ẩn nấp này đã rất lâu, nếu như có một hành động nào đó kinh động tới chúng thì sợ sẽ khó phòng bị, dùng đến thập nhật thực tâm để từ từ mất mạng cũng đã thấy được rõ ràng rồi!
Khinh Vân Nhiễm ở bên cạnh nghe mà không hiểu gì, bất quá từ lời nói của Duẫn Mặc Băng có thể thấy Duẫn Mặc Băng đang cố gắng giải vây cho nàng, như đã kết luận chuyện này không liên quan gì đến nàng, đòi lại công lý cho nàng, trong lòng vô cùng cảm kích.
Tiêu Thần Hiên vừa nâng mắt đã thấy Khinh Vân Nhiễm “liếc mắt đưa tình” với Duẫn Mặc Băng, trong lòng vô cùng giận dữ, một tay kéo nàng qua đó, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, nếu Thiên Tuyết có gì bất trắc thì Bổn Vương chôn ngươi cùng với nàng.
Nói xong bàn tay to đẩy một cái làm nàng lảo đảo vài bước.
Duẫn Mặc Băng nhìn thấy cảnh này liền chắn ở phía trước Khinh Vân Nhiễm, Tiêu Thần Hiên trợn mắt, lập tức sai người đuổi Khinh Vân Nhiễm về Nam Phong uyển, phái thêm mấy thị vệ trông coi nghiêm ngặt.
Khinh Vân Nhiễm nhìn trời đầy trầm tư, cuộc sống phải lo lắng đề phòng, sợ hãi này sẽ kéo dài đến bao giờ? Nàng còn bị hãm hại bao nhiêu lần nữa? Còn có ba tháng, mỗi một ngày lại thấy dài như cả năm, nếu như không rời khỏi đây, tương lai của nàng sẽ kinh khủng như địa ngục nhân gian, chỉ có hắc ám vô cùng và tuyệt vọng.
********************
Hoa Phương viện, An Liễu lâu.
Trong phòng, Vũ Liễu đang ngồi trên bàn trang điểm soi gương, mắt phượng híp lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu hỏi:
-Tình nhi, ngươi thấy Tô Thiên Tuyết là phụ nữ kiểu gì?
Tình nhi nao nao, hạ mắt, thản nhiên nói:
-Nô tỳ thấy ả ta không phải đơn thuần, đó là một người có rất nhiều tâm cơ.
Vũ Liễu cười quyến rũ nhưng lại toát ra lạnh lẽo:
-Tình nhi, ngươi rất thông minh, giúp ta rất nhiều. Ta vào phủ cũng được hai năm, làm rất nhiều chuyện, suy nghĩ cặn kẽ nhưng lại thua bởi một người chết, vị trí của ta trong lòng hắn, ta không cam tâm, không phục rồi không thể làm gì được, nhưng ít ra vị trí Vương phi kia phải là của ta. Có lúc ta nghĩ không biết nữ nhân đó có phải sớm biết mọi chuyện là do ta gây ra cho nên bây giờ mới mượn tay ta diệt trừ kẻ khác, đợi tới thời khắc cuối cùng thì ta sẽ phải chết thay?
Lòng Tình nhi thất kinh, hạ mắt xuống, cúi đầu nói:
-Chủ tử suy nghĩ sâu xa! Với mưu trí của người thì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được!
Vũ Liễu mỉn cười, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh lùng nói:
-Tình nhi, nhớ kỹ, ngươi ngàn vạn lần không nên phản bội ta! Ta thà làm ngọc nát chứ tuyệt đối không cho phép chuyện mình bị người khác tính kế!
Tình nhi vội vàng quỳ xuống đất, nói:
-Nô tỳ không dám!
Duẫn Mặc Băng khẽ nhíu mày, quay đầu lại cười, thản nhiên nói:
-Thần Hiên, ngươi đừng tức giận, ta chỉ là nói ra một trường hợp khác.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên không hề tốt, ánh mắt u lãnh càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói:
-Ta không cho phép ngươi nói xấu Thiên Tuyết, nghĩ trường hợp khác cũng không được.
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen lộ vẻ đùa cợt khinh miết, lạnh lùng nói:
-Hiên Vương gia, Duẫn công tử chỉ là nói chuyện có thể xảy ra nhưng huynh ấy đâu có một mực chắc chắn rằng chuyện đó là do Thiên Tuyết làm?!
Mày kiếm của Tiêu Thần Hiên dựng thẳng, ánh mắt lạnh lùng lợi hại, chống lại ánh mắt lưu ly của nàng, tức giận nói:
-Ngươi câm miệng! Chuyện trước khi được điều tra rõ ràng thì người là người bị nghi ngờ là hung phạm nhiều nhất!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm liễm diễm, mím môi nhìn thẳng vào hắn, cười lạnh nói:
-Ta trong sạch thế nào tự thân ta biết, không nhọc Vương gia làm ơn, chỉ mong Vương gia gặp phải chuyện khó xử không nên đối xử bất công.
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên lạnh lùng sắc bén, quát to:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng tưởng rằng có Mặc Băng ở đây thì mọi việc đều có thể tốt đẹp. Ngươi nghe kỹ cho Bổn Vương, nếu ngươi dám có can đảm quyến rũ Duẫn Mặc Băng nữa, Bổn Vương sẽ bẻ gãy cổ ngươi!
Tiêu Thần Hiên tức giận nói, ngữ khí vốn đã sặc mùi dấm chua.
Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, phẫn nộ lớn tiếng quát:
-Ta không quyến rũ huynh ấy!
Tay Duẫn Mặc Băng nắm thật chặt, con mắt hẹp dài hiện lên phẫn nộ:
-Thần Hiên, ta với chị dâu thật sự là không có gì, ngươi đừng tranh cãi nữa… Chị dâu, tính tình Thần Hiên nóng nảy, đừng cùng hắn so đo nữa.
Hắn cúi đầu thở dài, thành kiến của Tiêu Thần Hiên đối với nàng quá sâu, không phải có thể hóa giải một sớm một chiều.
Khinh Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chán ghét. Nàng nếu muốn so đo mọi chuyện thì cũng sớm chết vì tức rồi! Nàng thầm nghĩ biện pháp trốn khỏi nơi này, vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn.
Tiêu Thần Hiên hé mắt nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, nghĩ đến bọn họ mập mờ nhìn nhau, trong lòng khó chịu, nói:
-Duẫn Mặc Băng, rốt cuộc là ngươi giúp nàng hay giúp ta?
Duẫn Mặc Băng không trả lời, chỉ nói:
-Thần Hiên, Vương phủ của ngươi, có rất nhiều người mưu hại, hiển nhiên có người cố ý dùng chuyện này để đối phó với chị dâu.
Con mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, khí thế âm lãnh làm cho người ta sợ hãi, hắn liên tưởng đến chuyện hai năm trước, hận ý trong lòng lại nổi lên:
-Đối phó nàng, tại sao người khác lại muốn nhằm vào nàng? Nàng làm những chuyện gì để người ta oán hận?
Duẫn Mặc Băng lắc đầu, chậm rãi nói:
-Ngươi nghe ta nói hết đã, mọi tội chứng đều chĩa về chị dâu, ngươi không cảm thấy quá trùng hợp sao? Kể từ đó, một là làm cho tính mạng Thiên Tuyết cô nương nguy hiểm, hai là làm chị dâu trở thành hung phạm bị bỏ tù, ngươi xem lại tất cả, cuối cùng ai là người ngồi hưởng lợi nhất?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên chợt lạnh lẽo, hắn đương nhiên hoài nghi, nhưng vừa nghĩ chuyện có liên quan đến Thiên Tuyết, tâm hắn trở nên rối loạn, lạnh giọng hỏi:
-Ngươi nói hung thủ là người trong phủ của ta?
Duẫn Mặc Băng thở dài, thản nhiên nói:
-Người hạ độc vốn là người trong phủ, nhưng phía sau có ai giật dây hay không thì chưa biết. Thập nhật thực tâm không màu không vị, có lẽ có người đã đem độc bỏ vào trong bát trước rồi!
Mày kiếm Tiêu Thần Hiên nhíu chặt, nghi vấn hỏi:
-Nếu như độc đã được bỏ vào trong bát thì làm sao hung thủ có thể khẳng định Thiên Tuyết nhất định dùng cái bát đó?
Nghe hắn nói như vậy, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tại sao lúc ấy trên bàn ăn, Tô Thiên Tuyết lại nhiệt tình gắp thức ăn cho nàng, múc cho nàng và Tiêu Thần Hiên mỗi người một bát canh, duy chỉ không múc cho chính mình, nhìn thấy cảnh này nàng mới nghĩ, chuyện đó chỉ trùng hợp sao? Hay là chính mình đã quá đa nghi rồi?
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng sáng lên, thản nhiên nói:
-Nếu như mục tiêu của hung thủ là một trong ba người thì Thiên Tuyết cô người chỉ là không may bị hung thủ mưu hại mà thôi!
Hắn nói như vậy để Khinh Vân Nhiễm thoát khỏi nghi ngờ, nhưng hắn sợ rằng khi mình nói ra, Thần Hiên si tình như vậy nhất định sẽ không tin tưởng.
Hắn đã quyết định phải giúp Khinh Vân Nhiễm thoát khỏi tai kiếp này, nếu như đối phương tâm kế sau xa. Dùng trí không được sau đó sinh chiêu thuật xáo trộn tầm mắt, cũng không thể có thể. (nói thật mình chẳng hiểu câu này nghĩa là gì???)
Nhưng đối phương ẩn sâu trong phủ, làm việc tuyệt đối cẩn thận, không chừng đã nghĩ đường lui cho mình từ lâu, sợ rằng chuyện này sẽ không như hắn mong muốn, rất khó giải quyết.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
-Ta cũng là mục tiêu?
Hắn nói vài phần có lý, nhưng nếu tinh nhạy một chút có thể phát hiện có chỗ không hợp lý.
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng cực kỳ nghiêm túc, đột nhiên hỏi:
-Thần Hiên, ngươi còn nhớ rõ chuyện lần trước không?
Tiêu Thần Hiên nâng mắt, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng nói:
-Ngươi nói… Tuyệt Sát cung?
Thần sắc hắn âm u vài phần, nếu như thật sự chuyện đó là như vậy, chung qyu là vì hắn mà Thiên Tuyết mới bị thương tổn.
Duẫn Mặc Băng vuốt cằm, trầm giọng nói:
-Mục tiêu của bọn họ sợ là một thứ gì đó trong tay ngươi, đối phương bố trí mọi việc hết sức chặt chẽ, nếu điều tra không kỹ thì có thể thất bại, lần ẩn nấp này đã rất lâu, nếu như có một hành động nào đó kinh động tới chúng thì sợ sẽ khó phòng bị, dùng đến thập nhật thực tâm để từ từ mất mạng cũng đã thấy được rõ ràng rồi!
Khinh Vân Nhiễm ở bên cạnh nghe mà không hiểu gì, bất quá từ lời nói của Duẫn Mặc Băng có thể thấy Duẫn Mặc Băng đang cố gắng giải vây cho nàng, như đã kết luận chuyện này không liên quan gì đến nàng, đòi lại công lý cho nàng, trong lòng vô cùng cảm kích.
Tiêu Thần Hiên vừa nâng mắt đã thấy Khinh Vân Nhiễm “liếc mắt đưa tình” với Duẫn Mặc Băng, trong lòng vô cùng giận dữ, một tay kéo nàng qua đó, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, nếu Thiên Tuyết có gì bất trắc thì Bổn Vương chôn ngươi cùng với nàng.
Nói xong bàn tay to đẩy một cái làm nàng lảo đảo vài bước.
Duẫn Mặc Băng nhìn thấy cảnh này liền chắn ở phía trước Khinh Vân Nhiễm, Tiêu Thần Hiên trợn mắt, lập tức sai người đuổi Khinh Vân Nhiễm về Nam Phong uyển, phái thêm mấy thị vệ trông coi nghiêm ngặt.
Khinh Vân Nhiễm nhìn trời đầy trầm tư, cuộc sống phải lo lắng đề phòng, sợ hãi này sẽ kéo dài đến bao giờ? Nàng còn bị hãm hại bao nhiêu lần nữa? Còn có ba tháng, mỗi một ngày lại thấy dài như cả năm, nếu như không rời khỏi đây, tương lai của nàng sẽ kinh khủng như địa ngục nhân gian, chỉ có hắc ám vô cùng và tuyệt vọng.
********************
Hoa Phương viện, An Liễu lâu.
Trong phòng, Vũ Liễu đang ngồi trên bàn trang điểm soi gương, mắt phượng híp lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu hỏi:
-Tình nhi, ngươi thấy Tô Thiên Tuyết là phụ nữ kiểu gì?
Tình nhi nao nao, hạ mắt, thản nhiên nói:
-Nô tỳ thấy ả ta không phải đơn thuần, đó là một người có rất nhiều tâm cơ.
Vũ Liễu cười quyến rũ nhưng lại toát ra lạnh lẽo:
-Tình nhi, ngươi rất thông minh, giúp ta rất nhiều. Ta vào phủ cũng được hai năm, làm rất nhiều chuyện, suy nghĩ cặn kẽ nhưng lại thua bởi một người chết, vị trí của ta trong lòng hắn, ta không cam tâm, không phục rồi không thể làm gì được, nhưng ít ra vị trí Vương phi kia phải là của ta. Có lúc ta nghĩ không biết nữ nhân đó có phải sớm biết mọi chuyện là do ta gây ra cho nên bây giờ mới mượn tay ta diệt trừ kẻ khác, đợi tới thời khắc cuối cùng thì ta sẽ phải chết thay?
Lòng Tình nhi thất kinh, hạ mắt xuống, cúi đầu nói:
-Chủ tử suy nghĩ sâu xa! Với mưu trí của người thì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được!
Vũ Liễu mỉn cười, ánh mắt sắc bén, thanh âm lạnh lùng nói:
-Tình nhi, nhớ kỹ, ngươi ngàn vạn lần không nên phản bội ta! Ta thà làm ngọc nát chứ tuyệt đối không cho phép chuyện mình bị người khác tính kế!
Tình nhi vội vàng quỳ xuống đất, nói:
-Nô tỳ không dám!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.