Chương 94: Tin qua đời kinh hoàng
Thiển Tiếu Lê Qua
18/04/2014
Suốt ba ngày.
Khinh Vân Nhiễm bắt đầu cô lập chính mình, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, sống trong thế giới của chính mình, đối với bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng không hề phản ứng, cả ngày chìm trong đau thương không kiềm chế được.
Chỉ có thể nói một câu, thể xác không có linh hồn.
Hoán nhi là băn khoăn duy nhất của nàng, vốn là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, mất đi con, nàng không biết mình tồn tại còn có giá trị gì, sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?
Lý trí của nàng muốn thoát khỏi tư tưởng tiêu cực này, nhưng tình cảm này không phải do nàng điều khiển.
Nỗi đau này quanh quẩn trong lòng nàng, trói chặt lấy nàng, hơi cử động một chút là đau tới mức không thể thở được.
Càng cố thoát khỏi nó, càng đau đớn hơn!
Nếu như sớm biết rằng bé chỉ đến với cuộc đời có ba năm ngắn ngủi, nhưng lại phải chịu quá nhiều đau đớn và đau khổ, luôn bị hành hạ như vậy, nàng nhất định không chọn sinh bé ra.
Nhưng làm cho người ta thấy thất vọng nhất chính là, trên đời này không có chữ “nếu như”….
Đứa con vốn là người thân, là máu mủ ruột thịt với nàng, nàng không đành lòng dứt bỏ, nguyên nhân là vì nàng không muốn vậy cho nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.
Nàng tưởng rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng nàng lầm rồi, trời cao cũng không quan tâm được hết từng người.
Trên đời cũng không có thứ thuốc gọi là hối hận, sai lầm chính là sai lầm, khi tính mạng chấm dứt, nó sẽ cự tuyệt một cách tàn nhẫn bất cứ kẻ nào muốn đền bù, đây chính là trừng phạt.
Vừa nhớ đến Hoán nhi ngoan ngoãn, thật sự đã rời khỏi nàng rồi….
Trái tim bất giác co chặt lại, đau đớn tới mức không hít thở được.
Thượng Quan Nguyệt cảm nhận sức sống của nàng giống như từng giọt, từng giọt nước chảy xuống, nếu còn tiếp tục chảy nữa, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi sự bi thương, không thoát khỏi nỗi đau mất đi Hoán nhi.
Chàng biết, nàng đang chuộc tội, muốn dùng tính mạng của mình để đền bù, nếu như lúc đầu nàng can đảm không sinh Hoán nhi ra thì sẽ không có quả đắng ngày hôm nay.
Nhưng con người rất phức tạp, nếu may mắn biết rõ mọi chuyện thì làm sao để lại hậu quả, chàng không cho rằng Khinh nhi đã sai lầm, bởi vì cả chàng và nàng đều không có khả năng đoán được tương lai, chỉ có thể trách vận mệnh quá tàn khốc.
Mặc dù trong lòng vô cùng bi thương nhưng chàng vẫn còn chuyện phải làm, lo hậu sự của Hoán nhi, bắt hung thủ hạ độc. Chàng thề, tuyệt đối không ta cho kẻ đã làm hại Hoán nhi, phải cho chúng sống trong địa ngục sâu thẳm.
Chàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn mất hồn, đôi mắt ảm đạm.
Ba ngày, có ăn gì cũng đều nôn hết ra, bây giờ chỉ có thể uống nước cầm hơi, tính mạng của nàng đang cận kề cái chết.
Nhẹ thở dài một tiếng, nghiêng đầu, bưng một bát thuốc đặt lên đầu giường, dịu dàng nói:
-Khinh nhi, ngoan, mở miệng ra, uống hết thuốc đi….
Giọng nói nhẹ nhàng lộ ra đau xót chua chát.
Nhưng mặc cho chàng có nói thế nào nàng cũng không chịu mở miệng.
Bóp nhẹ miệng nàng, chạm mép bát vào đôi môi cánh hoa, nước thuốc chảy vào trong miệng, nhưng toàn bộ cũng bị trào ra ngoài, chảy chầm chậm tới cằm, rơi xuống đất tích tích.
Nàng cự tuyệt uống thuốc, ý nghĩ trong đầu càng ngày càng trầm trọng.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn không hề có sức sống của nàng, trái tim như bị nhéo một cái, vô cùng đau đớn, an ủi:
-Khinh nhi, đừng hành hạ chính mình nữa, đây cũng không phải do lỗi của nàng, mỗi người đều có số mệnh của chính mình, hoặc tốt, hoặc là xấu, một sinh linh nhỏ bé vốn là niềm vui, con người, một ngày nào đó cũng phải ra đi, chỉ có thời gian ngắn dài là khác nhau thôi.
Đôi mắt trống rỗng của Khinh Vân Nhiễm hơi động, nhưng chìm xuống rất nhanh.
Thượng Quan Nguyệt chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, bất đắc dĩ, cau mày uống hết thuốc, chạm nhẹ vào môi nàng, dùng sức cậy hàm răng của nàng ra, truyền nước thuốc vào trong miệng.
Nàng muốn nhổ ra, lại bị chàng chặn lại, thuốc chảy vào cổ họng, nàng khó chịu nuốt thuốc vào.
Một chén thuốc được uống hết.
Vì để nàng dễ uống, chàng cho đường vào trong thuốc, hòa tan, nhẹ nhấp một cái, nhanh chóng áp vào miệng nàng.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong trái tim chàng, nhưng lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Không có Hoán nhi, sợi dây liên kết duy nhất giữa chàng và nàng cũng bị chặt đứt….
Liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy của nàng, dịu dàng nói khẽ:
-Khinh nhi, ta biết tâm trạng nàng rất khó chịu, nhưng vì Hoán nhi nhất định nàng phải tỉnh táo, đời con chưa hoàn thành nàng phải giúp con đi hết, con chưa tới nơi nào, nàng phải thay con tới đó, con chưa có hạnh phúc, nàng phải hạnh phúc cho con, cho nên đừng chìm trong bi thương nữa.
Khinh Vân Nhiễm giống như người đang ngủ say trong bóng tối, không ngừng rơi xuống, nơi nàng rơi xuống giống như một sa mạc không có người đi, không thể tìm được đường về nhà.
Không có lòng tin, nhà nàng ở đâu?
Sau này nàng sẽ đi đâu, nàng không có phương hướng.
Chỉ có đứng ở giữa sa mạc, bị bão cát chôn phủ, hóa thành một nắm đất vàng.
Nhưng lúc nàng cảm giác được mình sắp tuyệt vongj thì vẫn có người cầm tay kéo mạnh lấy nàng, nhỏ nhẹ nói bên tai nàng điều gì đó.
Nàng tĩnh tâm lắng nghe, bị lời nói của chàng làm cho cảm động, chàng là ai vậy, nhưng giọng nói dịu dàng của chàng lại an ủi lòng nàng.
Ý thức từ từ rời khỏi màn sương mù hắc ám.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ dáng vẻ của đối phương.
Nam tử trước mắt, gương mặt tuấn tú, mang theo u buồn nhưng không làm ảnh hưởng đến khí chất cao quý, lạnh lùng ẩn bên trong, quanh người như tỏa hào quang.
Thấy nàng tỉnh táo trong nháy mắt, trong mắt chàng hiện lên mừng rỡ như điên, tình cảm nóng bỏng như bị thiêu cháy.
Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng thật lâu, lấy tay lau đi nước mắt cho nàng, nước mắt chậm rãi chảy xuống, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa thu, khiến kẻ khác tim đập thình thịch.
Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chàng, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng tuyệt vọng và đau khổ trong đáy mắt đã từ từ chuyển thành bình tĩnh, giọng nói khàn khàn:
-Muội sẽ cố gắng tỉnh táo, cảm ơn huynh!
Đúng thế! Nàng không thể chìm trong tuyệt vọng được.
Nàng muốn tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng làm, nàng muốn điều tra rõ ràng, độc dược hại Hoán nhi là gì, ai là kẻ gây ra, nàng nên vì con mình mà báo thù.
Thượng Quan Nguyệt không nói gì, chỉ cầm chặt lấy tay nàng, giống như là đang truyền tất cả những gì ấm áp trên thế gian cho nàng, vì nàng mà xua tan lạnh giá.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, cử chỉ thân mật bất ngờ này của chàng làm nàng sợ, hơi thở dần dần dồn đạp, bao phủ lấy cánh tay nàng là luồng không khí cực nóng.
Giờ khắc này, đột nhiên lòng nàng rối bời.
Dịch quán Tây Lâm viên.
Nguyên nhi bưng chậu nước tới, thấy người nằm trên giường giãy dụa, không khỏi cả kinh kêu lên:
-Vương gia, người tỉnh rồi!
Nàng ấy vội vàng đi tới, đặt chậu nước trong tay xuống, vội vàng đỡ lấy hắn, trầm giọng nói:
-Vương gia, vết thương của người còn chưa đỡ, đại phu từng dặn dò, phải nằm yên nửa tháng trên giường, tĩnh dưỡng cho tốt.
Tiêu Thần Hiên cắn chặt răng, trên trán bởi vì đau đớn mà chảy ra mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn không chết, lúc ấy, lực hắn đâm dao vào vừa sâu vừa mạnh, nếu như không phải nàng vì hắn mà xử lý khẩn cấp, làm sao hắn còn có thể sống được?
Cứ như vậy, tâm hắn thắt chặt lại, không phải nàng không tha thứ cho hắn sao? Đôi mắt sáng nhưng lạnh lùng bỗng tối lại, ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng:
-Mau gọi Phương thống lĩnh đến đây cho Bổn Vương!
Cả người Nguyên nhi ngẩn ra, vội vàng nói:
-Vâng, Vương gia.
Sau khi Nguyên nhi lui ra ngoài, Tiêu Thần Hiên chạm lên vết thương trên ngực, trong đôi mắt hiện lên khổ sở, thì thào tự hỏi:
-Cuối cùng vẫn là quá muộn sao?
Cho dù không hận, cũng vĩnh viễn không yêu hắn….
Không bao lâu sau, một nam tử nhanh chóng đi vào, quỳ xuống, nói:
-Thuộc hạ tham kiến Vương gia!
Tiêu Thần Hiên ngước mặt, dựa người ngồi ở đầu giường, hói:
-Ngày ấy sau khi Bổn Vương hôn mê xảy ra chuyện gì?
Người Phương thống lĩnh run lên, trầm giọng trả lời:
-Thuộc hạ đáng chết, Vương phi bị người của Minh Vân sơn trang cướp đi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, mặc dù chuyện cũng nằm trong dự liệu của hắn nhưng vẫn không nén được chua xót trong lòng.
-Còn gì nữa?
Phương thống lĩnh gục đầu xuống, trầm giọng nói:
-Mấy ngày nay, Minh Vân sơn trang đang có tang sự, con nuôi của Thượng Quan trang chủ bị người ta dùng độc ám hại, trong sơn trang xanh phòng rất nghiêm ngặt, thuộc hạ không có lệnh của Vương gia, không dám tùy tiện làm việc.
Ngực Tiêu Thần Hiên nhói đau, đôi mắt hẹp dài trừng lớn, nỗi đau này vừa bất ngờ vừa mãnh liệt, hai tay nắm chặt lại, hỏi:
-Ngươi nói là ai chết?
Phương thống lĩnh ngẩn ra, trầm giọng trả lời:
-Là con nuôi của Thượng Quan trang chủ, tên là Thượng Quan Hoán.
Đột nhiên trái tim Tiêu Thần Hiên như bị một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào, đau tới nỗi không nói nên lời, vết thương mới được băng bó lại bị đả thương. Máu thấm ra, thấm đỏ cả băng gạc trước ngực….
Khinh Vân Nhiễm bắt đầu cô lập chính mình, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, sống trong thế giới của chính mình, đối với bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng không hề phản ứng, cả ngày chìm trong đau thương không kiềm chế được.
Chỉ có thể nói một câu, thể xác không có linh hồn.
Hoán nhi là băn khoăn duy nhất của nàng, vốn là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, mất đi con, nàng không biết mình tồn tại còn có giá trị gì, sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?
Lý trí của nàng muốn thoát khỏi tư tưởng tiêu cực này, nhưng tình cảm này không phải do nàng điều khiển.
Nỗi đau này quanh quẩn trong lòng nàng, trói chặt lấy nàng, hơi cử động một chút là đau tới mức không thể thở được.
Càng cố thoát khỏi nó, càng đau đớn hơn!
Nếu như sớm biết rằng bé chỉ đến với cuộc đời có ba năm ngắn ngủi, nhưng lại phải chịu quá nhiều đau đớn và đau khổ, luôn bị hành hạ như vậy, nàng nhất định không chọn sinh bé ra.
Nhưng làm cho người ta thấy thất vọng nhất chính là, trên đời này không có chữ “nếu như”….
Đứa con vốn là người thân, là máu mủ ruột thịt với nàng, nàng không đành lòng dứt bỏ, nguyên nhân là vì nàng không muốn vậy cho nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.
Nàng tưởng rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, nhưng nàng lầm rồi, trời cao cũng không quan tâm được hết từng người.
Trên đời cũng không có thứ thuốc gọi là hối hận, sai lầm chính là sai lầm, khi tính mạng chấm dứt, nó sẽ cự tuyệt một cách tàn nhẫn bất cứ kẻ nào muốn đền bù, đây chính là trừng phạt.
Vừa nhớ đến Hoán nhi ngoan ngoãn, thật sự đã rời khỏi nàng rồi….
Trái tim bất giác co chặt lại, đau đớn tới mức không hít thở được.
Thượng Quan Nguyệt cảm nhận sức sống của nàng giống như từng giọt, từng giọt nước chảy xuống, nếu còn tiếp tục chảy nữa, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi sự bi thương, không thoát khỏi nỗi đau mất đi Hoán nhi.
Chàng biết, nàng đang chuộc tội, muốn dùng tính mạng của mình để đền bù, nếu như lúc đầu nàng can đảm không sinh Hoán nhi ra thì sẽ không có quả đắng ngày hôm nay.
Nhưng con người rất phức tạp, nếu may mắn biết rõ mọi chuyện thì làm sao để lại hậu quả, chàng không cho rằng Khinh nhi đã sai lầm, bởi vì cả chàng và nàng đều không có khả năng đoán được tương lai, chỉ có thể trách vận mệnh quá tàn khốc.
Mặc dù trong lòng vô cùng bi thương nhưng chàng vẫn còn chuyện phải làm, lo hậu sự của Hoán nhi, bắt hung thủ hạ độc. Chàng thề, tuyệt đối không ta cho kẻ đã làm hại Hoán nhi, phải cho chúng sống trong địa ngục sâu thẳm.
Chàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn mất hồn, đôi mắt ảm đạm.
Ba ngày, có ăn gì cũng đều nôn hết ra, bây giờ chỉ có thể uống nước cầm hơi, tính mạng của nàng đang cận kề cái chết.
Nhẹ thở dài một tiếng, nghiêng đầu, bưng một bát thuốc đặt lên đầu giường, dịu dàng nói:
-Khinh nhi, ngoan, mở miệng ra, uống hết thuốc đi….
Giọng nói nhẹ nhàng lộ ra đau xót chua chát.
Nhưng mặc cho chàng có nói thế nào nàng cũng không chịu mở miệng.
Bóp nhẹ miệng nàng, chạm mép bát vào đôi môi cánh hoa, nước thuốc chảy vào trong miệng, nhưng toàn bộ cũng bị trào ra ngoài, chảy chầm chậm tới cằm, rơi xuống đất tích tích.
Nàng cự tuyệt uống thuốc, ý nghĩ trong đầu càng ngày càng trầm trọng.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn không hề có sức sống của nàng, trái tim như bị nhéo một cái, vô cùng đau đớn, an ủi:
-Khinh nhi, đừng hành hạ chính mình nữa, đây cũng không phải do lỗi của nàng, mỗi người đều có số mệnh của chính mình, hoặc tốt, hoặc là xấu, một sinh linh nhỏ bé vốn là niềm vui, con người, một ngày nào đó cũng phải ra đi, chỉ có thời gian ngắn dài là khác nhau thôi.
Đôi mắt trống rỗng của Khinh Vân Nhiễm hơi động, nhưng chìm xuống rất nhanh.
Thượng Quan Nguyệt chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, bất đắc dĩ, cau mày uống hết thuốc, chạm nhẹ vào môi nàng, dùng sức cậy hàm răng của nàng ra, truyền nước thuốc vào trong miệng.
Nàng muốn nhổ ra, lại bị chàng chặn lại, thuốc chảy vào cổ họng, nàng khó chịu nuốt thuốc vào.
Một chén thuốc được uống hết.
Vì để nàng dễ uống, chàng cho đường vào trong thuốc, hòa tan, nhẹ nhấp một cái, nhanh chóng áp vào miệng nàng.
Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong trái tim chàng, nhưng lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Không có Hoán nhi, sợi dây liên kết duy nhất giữa chàng và nàng cũng bị chặt đứt….
Liếc mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy của nàng, dịu dàng nói khẽ:
-Khinh nhi, ta biết tâm trạng nàng rất khó chịu, nhưng vì Hoán nhi nhất định nàng phải tỉnh táo, đời con chưa hoàn thành nàng phải giúp con đi hết, con chưa tới nơi nào, nàng phải thay con tới đó, con chưa có hạnh phúc, nàng phải hạnh phúc cho con, cho nên đừng chìm trong bi thương nữa.
Khinh Vân Nhiễm giống như người đang ngủ say trong bóng tối, không ngừng rơi xuống, nơi nàng rơi xuống giống như một sa mạc không có người đi, không thể tìm được đường về nhà.
Không có lòng tin, nhà nàng ở đâu?
Sau này nàng sẽ đi đâu, nàng không có phương hướng.
Chỉ có đứng ở giữa sa mạc, bị bão cát chôn phủ, hóa thành một nắm đất vàng.
Nhưng lúc nàng cảm giác được mình sắp tuyệt vongj thì vẫn có người cầm tay kéo mạnh lấy nàng, nhỏ nhẹ nói bên tai nàng điều gì đó.
Nàng tĩnh tâm lắng nghe, bị lời nói của chàng làm cho cảm động, chàng là ai vậy, nhưng giọng nói dịu dàng của chàng lại an ủi lòng nàng.
Ý thức từ từ rời khỏi màn sương mù hắc ám.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, thấy rõ dáng vẻ của đối phương.
Nam tử trước mắt, gương mặt tuấn tú, mang theo u buồn nhưng không làm ảnh hưởng đến khí chất cao quý, lạnh lùng ẩn bên trong, quanh người như tỏa hào quang.
Thấy nàng tỉnh táo trong nháy mắt, trong mắt chàng hiện lên mừng rỡ như điên, tình cảm nóng bỏng như bị thiêu cháy.
Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng thật lâu, lấy tay lau đi nước mắt cho nàng, nước mắt chậm rãi chảy xuống, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa thu, khiến kẻ khác tim đập thình thịch.
Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chàng, sắc mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy, nhưng tuyệt vọng và đau khổ trong đáy mắt đã từ từ chuyển thành bình tĩnh, giọng nói khàn khàn:
-Muội sẽ cố gắng tỉnh táo, cảm ơn huynh!
Đúng thế! Nàng không thể chìm trong tuyệt vọng được.
Nàng muốn tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện đang chờ nàng làm, nàng muốn điều tra rõ ràng, độc dược hại Hoán nhi là gì, ai là kẻ gây ra, nàng nên vì con mình mà báo thù.
Thượng Quan Nguyệt không nói gì, chỉ cầm chặt lấy tay nàng, giống như là đang truyền tất cả những gì ấm áp trên thế gian cho nàng, vì nàng mà xua tan lạnh giá.
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, cử chỉ thân mật bất ngờ này của chàng làm nàng sợ, hơi thở dần dần dồn đạp, bao phủ lấy cánh tay nàng là luồng không khí cực nóng.
Giờ khắc này, đột nhiên lòng nàng rối bời.
Dịch quán Tây Lâm viên.
Nguyên nhi bưng chậu nước tới, thấy người nằm trên giường giãy dụa, không khỏi cả kinh kêu lên:
-Vương gia, người tỉnh rồi!
Nàng ấy vội vàng đi tới, đặt chậu nước trong tay xuống, vội vàng đỡ lấy hắn, trầm giọng nói:
-Vương gia, vết thương của người còn chưa đỡ, đại phu từng dặn dò, phải nằm yên nửa tháng trên giường, tĩnh dưỡng cho tốt.
Tiêu Thần Hiên cắn chặt răng, trên trán bởi vì đau đớn mà chảy ra mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn không chết, lúc ấy, lực hắn đâm dao vào vừa sâu vừa mạnh, nếu như không phải nàng vì hắn mà xử lý khẩn cấp, làm sao hắn còn có thể sống được?
Cứ như vậy, tâm hắn thắt chặt lại, không phải nàng không tha thứ cho hắn sao? Đôi mắt sáng nhưng lạnh lùng bỗng tối lại, ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng:
-Mau gọi Phương thống lĩnh đến đây cho Bổn Vương!
Cả người Nguyên nhi ngẩn ra, vội vàng nói:
-Vâng, Vương gia.
Sau khi Nguyên nhi lui ra ngoài, Tiêu Thần Hiên chạm lên vết thương trên ngực, trong đôi mắt hiện lên khổ sở, thì thào tự hỏi:
-Cuối cùng vẫn là quá muộn sao?
Cho dù không hận, cũng vĩnh viễn không yêu hắn….
Không bao lâu sau, một nam tử nhanh chóng đi vào, quỳ xuống, nói:
-Thuộc hạ tham kiến Vương gia!
Tiêu Thần Hiên ngước mặt, dựa người ngồi ở đầu giường, hói:
-Ngày ấy sau khi Bổn Vương hôn mê xảy ra chuyện gì?
Người Phương thống lĩnh run lên, trầm giọng trả lời:
-Thuộc hạ đáng chết, Vương phi bị người của Minh Vân sơn trang cướp đi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, mặc dù chuyện cũng nằm trong dự liệu của hắn nhưng vẫn không nén được chua xót trong lòng.
-Còn gì nữa?
Phương thống lĩnh gục đầu xuống, trầm giọng nói:
-Mấy ngày nay, Minh Vân sơn trang đang có tang sự, con nuôi của Thượng Quan trang chủ bị người ta dùng độc ám hại, trong sơn trang xanh phòng rất nghiêm ngặt, thuộc hạ không có lệnh của Vương gia, không dám tùy tiện làm việc.
Ngực Tiêu Thần Hiên nhói đau, đôi mắt hẹp dài trừng lớn, nỗi đau này vừa bất ngờ vừa mãnh liệt, hai tay nắm chặt lại, hỏi:
-Ngươi nói là ai chết?
Phương thống lĩnh ngẩn ra, trầm giọng trả lời:
-Là con nuôi của Thượng Quan trang chủ, tên là Thượng Quan Hoán.
Đột nhiên trái tim Tiêu Thần Hiên như bị một lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào, đau tới nỗi không nói nên lời, vết thương mới được băng bó lại bị đả thương. Máu thấm ra, thấm đỏ cả băng gạc trước ngực….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.