Thất Ngược Khí Phi

Chương 114: Trăng sáng lại hiện ra

Thiển Tiếu Lê Qua

18/04/2014

Mọi người hông khỏi sửng sốt, tất cả các ánh mắt đều nhìn về phía chàng, người ở đâu mà lớn mật như thế, đã tới Đông Kỳ, thấy Hoàng đế Đông Kỳ mà dám không quỳ. Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, dáng vẻ người này thoát tục xuất trần, đich thật là làm cho người ta không thể không cảm phục. Sứ thần các nơi đều nhìn về phía Hoàng đế, thấy ánh mắt hắn chẳng biến đổi gì, không khỏi cảm thấy tò mò, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm cho Hoàng đế Đông Kỳ lạnh lùng vô tình không trách tội?

Ngũ quan tuấn mỹ của Thượng Quan Nguyệt rất tinh xảo, tóc dài đen như mực được búi gọn, cài trâm ngọc, ánh nến trong điện rọi sáng, chàng như tỏa ra vầng hào quang….

Y phục thêu mây màu xanh, viền tay áo thêu chỉ vàng, giày màu trắng thêu chỉ vàng, cả người từ trên xuống dưới đều mang theo cảm giác phiêu dật hào hiệp làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, chàng tựa như một khối bảo ngọc sáng chói vậy.

Lúc này chàng so với lần đầu gặp mặt tôn quý uy nghiêm hơn nhiều, mang theo sự vương giả, dịu dàng hờ hững, ít đi sự đạm bạc thanh nhã. Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nìn chàng, bất giác thất thần, cảnh tượng ban nãy làm đầu nàng mơ hồ hiện lên một hình ảnh.

Từ phía chân trời, mây trắng lững lờ trôi.

Một bóng hình phiêu dật xuất trần, tựa như thần tiên bay về phía nàng.

Nắng sớm dịu dàng làm cho ngũ quan người ấy trở nên mơ hồ, chỉ nhớ rõ chàng nở nụ cười.

Thượng Quan Nguyệt, trong lòng nàng gọi cái tên ấy, đáy lòng bỗng cảm thấy đau xót.

Tại sao nàng lại có cảm giác đau lòng với chàng?

Thượng Quan Nguyệt nở nụ cười yếu ớt, bước đi trầm ổn tiến lên vài bước, đôi môi khẽ mở, cao giọng nói với Hoàng đế ngồi trên ghế rồng:

-Trữ Vương Bắc Thần Thượng Quan Nguyệt thay mặt Phụ vương, dâng lên Dạ minh châu làm quà mừng, chúc mừng hỷ sự của Hoàng đế Đông Kỳ và thất công chúa Tây Giác.

Nói xong, trong nháy mắt lấy ra từ tay áo một viên dạ minh châu cực kỳ quý hiếm, ánh sáng của nó đập vào mắt mọi người. Viên minh châu dưới ánh sáng mặt trời và ánh nến vô cùng lộng lẫy, nhìn như thể trong suốt. Từ xa nhìn lại giống như một vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng làm cho người ta có cảm giác đó là một vẻ đẹp mờ ảo.

Thượng Quan Nguyệt bạch y như tuyết, chỉ hơi di chuyển, mặt như ngọc đẹp, đứng thẳng người, cao lớn cứng cỏi, tựa như sao sáng làm cho người khác không thể không chú ý, khí chất tôn quý so với dạ minh châu còn có phần hơn. Thế gian nghe đồn, dạ minh châu mang ý nghĩa quyền uy của bậc Đế vương, có thể nói là thánh ngọc, so sánh với nhật nguyệt tinh quang (mặt trời, mặt trăng và ngôi sao), trừ Vương hậu ra, ít người có thể cầm được thánh bảo thần bí này. Trước mắt ai ai cũng sáng ngời, đó chính là báu vật dạ minh châu trân bảo của Bắc Thần. Hoàng đế Bắc Thần ra tay thế này, thật là hào phóng, trân bảo Bắc Thần, so với tứ quốc, đích thật là khiến kẻ khác thèm thuồng. Trong tứ quốc, giảo hoạt nhất là lão Hoàng đế Tây Giác, có hai người con gái, một người gả cho Thái tử Bắc Thần, một người gả làm phi cho Hoàng đế Bắc Thần.

Tiểu Hoàng đế Nam Dục tuổi còn nhỏ, cầm chính là Nhiếp chính Vương, mà Nhiếp chính Vương cũng không phải dạng dễ chơi, ba nước còn lại, khó khống chế nhất chính là Hoàng đế Đông Kỳ, hắn lạnh lùng cay nghiệt khỏi nói, luôn luôn đối với phụ nữ như không có gì, lần này đưa thất công chúa tới đây, không nghi ngờ gì là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Tiêu Thần Duệ nhíu mày, trong đôi mắt hiện lên sự đùa cợt nhìn Thượng Quan Nguyệt, lại nhìn Tiêu Thần Hiên ở cách đó không xa, đôi mắt không khỏi nheo lại, nửa cười nửa không, nói:

-Đa tạ đại lễ của Hoàng đế Bắc Thần, người đâu, ban ngồi cho Bắc Trữ Vương.

Thượng Quan Nguyệt mỉm cười, khom người tạ ơn:

-Tạ ơn Hoàng thượng.

Lúc này Hành Vân và Thủy Lưu được người trong cung dẫn vào chính điện

Thượng Quan Nguyệt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bước đi tao nhã tới chỗ ngồi, chậm rãi ngồi xuống, cảm giác được ánh mắt khác nhau của họ. Đôi mắt đen của chàng không kiềm chế được mà nhìn về phía Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt mang theo sự đau đớn, chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh….

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí, thời gian tựa như cũng ngưng trệ. Xa xa nhìn lại, khóe môi chàng như đang nở nụ cười nhẹ, ánh mắt yên lặng mà thâm thúy nhìn nàng, tựa như vĩnh viễn cũng không nhìn đủ….

Đôi mắt chàng hoảng hốt thất thần, cơ thể chàng cảm thấy nao nao.

Đột nhiên Khinh Vân Nhiễm cảm tay bỗng bị người nắm đến đau đớn, nhíu mày nhìn lại, thấy đôi mắt Tiêu Thần Hiên sâu không lường được, đôi mắt ấy bỗng tối lại, lòng nàng như bị giật một cái, mơ hồ có chút đau đớn, hắn càng ngày siết tay chặt hơn….

Thượng Quan Nguyệt thấy ánh mắt của Tiêu Thần Hiên mang theo sát ý, liếc mắt một cái rồi từ từ dời đi, không nhịn được mà bật cười, mới vừa rồi trong nháy mắt, chàng lại có cảm giác như mình bị cách ly ra khỏi thế giới.

Chàng cũng không nghĩ rằng lúc đó có ai khác đang nhìn mình….

Lăng Tử Lạc cắn chặt răng, cả người ẩn sau tấm màn, vốn tưởng rằng chính mình phóng đãng trong bữa tiệc này sẽ làm Hoàng đế Đông Kỳ và Thái hậu phản cảm, nhưng tên Hoàng đế đáng ghét đó lại không thèm để ý tới nàng ta.

Mà Thái hậu chắc cho rằng nàng ta là yêu nữ, không nên tiếp xúc quá nhiều với Hoàng đế, chắc có thể thoát hầu hạ thị tẩm đêm nay.

Nhưng bây giờ xem ra nàng ta đã làm điều thừa rồi….

Đối phương đối với Thất công chúa Tây Giác là nàng vô cùng khinh thường, vậy trò ban nãy cũng chỉ là một trò cười cho người ta xem mà thôi.

Đang định xoay người rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Nàng ta vén màn lên, thấy rõ dáng vẻ của người ấy, đôi môi đỏ mọng mím chặt lại, đôi mắt đen bỗng trở nên tối tăm lạnh lẽo, đáy lòng bỗng nhiên lạnh như băng, cái lạnh ấy truyền khắp tứ chi toàn thân.

Sao lại là chàng?

Lòng bị đánh mạnh một cái, đau đớn không chịu nổi. Nàng ta cũng không ngu ngốc tới mức cho rằng chàng đến là vì muốn gặp nàng, chẳng lẽ là vì ả xấu xí kia?

Nìn xung quanh một vòng, theo tầm mắt của chàng, nàng ta lập tức chú ý tới thiếu niên gầy gò đứng phía sau Hiên Vương, môi hồng răng trắng, mặt như đá ngọc, vừa nhìn là biết ngay nữ giả nam trang.

…. Là ả!

Lúc này một tiểu cung nga vẻ mặt bối rối chạy tới, vội vàng nói:

-Công chúa, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được người rồi, người mau theo nô tỳ quay về Trữ Nguyên cung, thay lại hỷ phục, chờ dạ tiệc chấm dứt Hoàng thượng sẽ tới, nếu không mau chuẩn bị thì không còn kịp nữa.

Mắt Lăng Tử Lạc tối lại, phất tay áo lờ cung nga đó đi, lạnh lùng quát:

-Ngươi câm miệng cho ta! Còn nói nữa, ta rút lưỡi ngươi đó!

Tiểu cung nga sợ tới mức không dám nói gì, lắc đầu quầy quậy, nước mắt phút chốc đã rơi xuống, cả người run run, trong mắt là sợ hãi cực độ.

Lăng Tử Lạc nhíu mày, khinh thường trừng mắt, liếc cung nga đó một cái.

Quay đầu nhìn lại bữa tiệc, thiếu niên mặc y phục đem mày mắt thanh tú, tay bóp chặt lại, nghiến răng ken két, trong lòng thầm nghĩ, con tiện nhân đáng ghê tởm! Nếu không phải ả, Thượng Quan Nguyệt cũng không tuyệt tình với nàng ta đến vậy…. Nếu không phải ả, Duẫn Mặc Băng cũng không từ hôn, Phụ Vương cũng không ép gả nàng ta cho Hoàng đế Đông Kỳ máu lạnh này. Nếu ả còn sống, mọi chuyện của nàng ta đều hỏng bét, nàng ta sẽ không để cho ả tiêu dao tự tại như vậy!

Hừ! Còn nhiều thời gian, nhất định nàng ta sẽ làm ả phải đến đại giới của sự đau khổ.

Rượu qua tam tuần, thức ăn năm vị, ca múa nhạc dần dần tản ra.

Song sắc mặt đen kịt của Tiêu Thần Hiên vẫn không hề thay đổi tẹo nào, cứ có người kính chén nào, là uống cạn chén đó, hết một chén rồi lại một chén.

Khinh Vân Nhiễm đè bàn tay đang rót rượu của hắn xuống, nhỏ giọng khuyên nhủ:

-Uống ít thôi!

Đúng là một cái bình dấm chua lớn! Nàng và Thượng Quan Nguyệt cũng chỉ nhìn nhau có vài lần mà mặt hắn đã đen tới mức này, thật sự là làm cho nàng vừa tức giận, vừa buồn cười ….

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, lẫn lộn giữa tức giận và ghen ghét nhìn lên gương mặt Khinh Vân Nhiễm.

Giờ phút này hắn cực kỳ hối hận, hắn không nên đưa nàng tới đây….

Hắn chạm nhẹ vào gương mặt nàng, thì thào nói nhỏ:

-Nhiễm nhi, ta muốn hôn nàng.

Đôi mắt long lanh của Khinh Vân Nhiễm trợn to, lùi về phía sau, hạ giọng nói:

-Chàng điên rồi!

Giờ nàng đang mặc nam trang, ở trong mắt người ngoài, nếu họ làm chuyện này thifngafy mai khắp đường cái hẻm nhỏ sẽ lan truyền cái tin Hiên Vương đoạn tụ.

Bầu không khí xung quanh như ngưng lại….

Đột nhiên Tiêu Thần Hiên kéo nàng về phía mình.

Tay nắm lấy gáy nàng, ngón tay thon dài từ từ luồn qua mái tóc nàng, đôi môi hạ xuống, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập trong mũi.

Tiếp đó là ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng về phía Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt đối phương lúc sáng lúc tối, ẩn giấu sóng gió.

Đối mặt với nhau, một lúc lâu.

Thượng Quan Nguyệt nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười lạnh, nâng chén rượu trước mặt.

Đột nhiên một vị đại hán ở bên trái đứng lên, hắn bưng chén rượu, lớn tiếng chúc mừng:

-Sứ thần Nam Dục cung chúc Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.

Nói xong không đợi Hoàng đế trả lời liền tự uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Các sứ thần khác ở đây cũng đều đứng lên, cung chúc Hoàng đế, cung chúc Thái hậu, không dứt bên tai.

Đột nhiên Thượng Quan Nguyệt đứng lên, phong thái tuấn lãng, khóe môi mỉm cười làm cho tất cả các thiếu nữ tại bữa tiệc đều kinh hô.

-Hoàng thượng, hôm nay là ngày đại hỷ, tiểu Vương có việc muốn cầu xin.

Tiêu Thần Duệ nhíu mày, trong mắt mơ hồ chứa sự lạnh lẽo thấu xương, gương mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười hứng thú, đùa cợt nói:

-Ồ, Bắc Trữ Vương có điều gì khẩn cầu?

Thượng Quan Nguyệt híp mắt lại, cúi đầu nói:



-Nghe nói Hiên Vương Đông Kỳ Tiêu Thần Hiên võ nghệ danh chấn thiên hạ, tiểu Vương mong được Hiên Vương chỉ giáo một vài chỗ, không biết Hoàng thượng có ân chuẩn hay không?

Hành Vân và Thủy Lưu phía sau đều kinh ngạc nhìn chàng, sắc mặt nghiêm trọng, mày kiếm nhíu thành một đường.

Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, đôi mắt xẹt qua sự sắc bén cao thâm khó lường, khẽ cười, nói:

-Luận võ có thể trở nên vui vẻ hơn, nhưng đã luận thì phải thực hành mới rõ, dù sao Thái hậu và Hoàng hậu cũng đang ở đây, không kinh nhiễu là được.

Hoàng hậu nhìn hắn một cái, ánh mắt bình tĩnh mang theo oán hờn.

Tiêu Thần Hiên đứng lên, gương mặt lạnh trầm như tuyết, đôi mắt mơ hồ trở nên lạnh lẽo, cười lạnh, nói:

-Nếu Bắc Trữ Vương đã mở miệng mời chiến, nếu Bổn Vương không đồng ý chẳng phải là cô phụ tấm lòng của Bắc Trữ Vương sao?

Lòng Khinh Vân Nhiễm cả kinh, bọn họ muốn đấu với nhau, sắc mặt không khỏi trắng bệch, đầu ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay, nhìn Thượng Quan Nguyệt, tâm bỗng sinh ra hoang mang, sao chàng phải làm như vậy?

Chàng không nên tranh với người háo thắng kia!

Bên dưới tất cả mọi người đều nhỏ giọng bàn tán, , Bắc Trữ Vương này cũng quá cuồng vọng rồi đi, lúc nãy còn vô lễ, giờ lại khiêu khích Hiên Vương đấu võ.

Đây vốn là tiệc hỷ hòa thân, đấu đao bị thương vốn là hông nên, nếu Bắc Thần và Đông Kỳ phân tranh, Bắc Thần hung hăng khiến người ta sợ hãi, Đông Kỳ không thể không ứng chiến.

Tiêu Thần Duệ híp mắt lại, trầm giọng cười, nói:

-Hiên Vương, đừng làm trẫm thất vọng.

Ở nơi sâu nhất trong mắt, ngoài sự ẩn nhẫn ra còn có lửa giận muốn bùng lên mãnh mẽ, giọng nói trầm thấp khàn khàn nhìn Tiêu Thần Duệ, lạnh lùng nói:

-Hoàng thượng, chỉ là luận bàn thôi, cũng không đến mức như vậy, không bằng cứ đấu đến khi một phía nhận thua thì thôi.

Thượng Quan Nguyệt híp mắt lại nhìn về phía Tiêu Thần Duệ, đôi mắt hiện lên lạnh lẽo:

-Xin Thái hậu và Hoàng hậu thứ lỗi!

Rồi lại nói tiếp:

-Kinh ngạc không bằng đánh một trận ra trò, thế nào?

Mắt Tiêu Thần Hiên hơi tối lại, tay bóp chặt, lạnh giọng nói:

-Đánh cuộc thứ gì?

Sóng mắt Thượng Quan Nguyệt lưu chuyển, mỉm cười, thản nhiên nói:

-Một vật đổi một vật, người thắng có quyền yêu cầu kẻ thua đổi lấy một thứ, sao?

Lòng Tiêu Thần Hiên có chút chần chừ, cũng không phải sợ thua, mà tâm bỗng cảm thấy có điều gì không ổn, giống như dự cảm sắp có chuyện gì đó không tốt xảy ra.

Tiêu Thần Duệ nhìn dáng vẻ ép buộc của Thượng Quan Nguyệt, đôi mắt bỗng chớp động, nửa cười nửa không giáo huấn:

-Một vật đổi lấy một vật? Đánh cược thế này rất thú vị, Hiên Vương, ý đệ như thế nào?

Tất nhiên là Tiêu Thần Hiên biết rất rõ, giờ hắn đã ở thế cưỡi hổ không thể xuống được, lạnh lùng nói:

-Mời Hoàng thượng làm chủ.

Giọng nói Tiêu Thần Duệ như nửa cười nửa không, trầm giọng nói:

-Nếu đã vậy, trẫm đồng ý!

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt cao thâm khó lường, cúi đầu nói:

-Tiểu Vương tạ ơ n Hoàng thượng ân chuẩn.

Đôi mắt Tiêu Thần Duệ tối lại, trầm giọng:

-Người đâu, chuẩn bị kiếm cho Hiên Vương và Bắc Trữ Vương.

Hoàng hậu nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, khóe miệng hơi cong lên mang theo nụ cười lạ thường, lạnh lẽo xuất phát từ đáy lòng tản ra khắp người. Lúc này phía sau rèm truyền tới một giọng nói mệt mỏi:

-Ai gia mệt rồi, hồi cung nghỉ ngơi.

Tiêu Thần Duệ liếc mắt nhìn bức rèm che một cái, đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại, cười lãnh đạm:

-Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.

Thái hậu ho nhẹ một tiếng, lạnh giọng từ chối:

-Không cần đâu!

Bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng.

Hoàng hậu lập tức hiểu ý, nhẹ giọng nói:

-Hoàng thượng, hôm nay người ký minh ước với Tây Giác, không thể để công chúa cô đơn, để Nhã nhi đưa mẫu hậu hồi cung.

Tiêu Thần Duệ nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, trầm giọng nói:

-Làm phiền Hoàng hậu.

Thái hậu rời khỏi bữa tiệc nhưng không ảnh hưởng đến sự hăng hái của mọi người, họ đều cầm chén lên uống rượu, lộ vẻ mặt chờ xem kịch hay.

Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, đôi mắt chớp động, sợ hãi, đột nhiên tay nắm chặt lấy tay áo Tiêu Thần Hiên, lắc đầu, nhỏ giọng nói:

-Thần Hiên, đừng đánh, vết thương của chàng vẫn còn chưa khỏi….

Tiêu Thần Hiên liếc mắt, trong lòng bỗng cảm thấy đau, không bận tâm đến ánh mắt mọi người, kéo nàng vào lòng, nâng nhẹ gương mặt nàng lên, trầm giọng:

-Đừng lo lắng, vết thương cũng đã lành rồi, huống hồ hắn không phải đối thủ của ta.

Lòng Khinh Vân Nhiễm âu lo, cũng không phải chỉ vì mình Tiêu Thần Hiên, lòng nàng có chút phức tạp, đối với Thượng Quan Nguyệt, nàng cũng không thể mặc kệ ngồi nhìn, nhưng….

Khóe môi Tiêu Thần Hiên mím chặt, hơi nheo mắt, trầm giọng nói:

-Đây là ân oán giữa ta và hắn, giờ ta muốn một lần tính toàn rõ ràng với hắn.

Vừa dứt dời thì người hắn như chim ưng bay ra ngoài. Đây là lần đấu sinh tử thứ hai giữa hắn và chàng, lần đầu tiên tại núi tuyết, vì Nhiễm nhi, hắn đã ra tay lưu tình, lúc này cũng không thể thay đổi sự thật chàng phải bại trong tay hắn. Tiêu Thần Hiên cầm lấy bảo kiếm, Thượng Quan Nguyệt cũng cầm bảo kiếm lên tay, mỉm cười với hắn:

-Hiên Vương, chúng ta chỉ luận bàn võ nghệ, mong được chỉ giáo tới cùng.

Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, cười lạnh:

-Nếu là luận võ, đao kiếm không có mắt, khó tránh khỏi có lúc sơ sảy, ta đã sớm nói với Bắc Trữ Vương một tiếng, đừng để lúc bị thương, trở mặt không nhận người, lúc đó sẽ rất hổ thẹn.

Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

-Đó là điều tất nhiên.

Lúc này ở giữa tiệc rượu, Tiêu Thần Hiên và Thượng Quan Nguyệt đứng nhìn nhau, bảo kiếm trong tay cũng chưa ra khỏi vỏ mà bầu không khí đã rất lạnh, lan ra cả xung quanh. Tất cả đều im lặng, hiển nhiên là bị khí thế sắc bén của hai người bức bách tới mức không thở nổi.

Ánh mắt Tiêu Thần Hiên và Thượng Quan Nguyệt giao đấu với nhau, chớp mắt một cái, sát khí bắn ra từ đôi mắt. Tiêu Thần Hiên quyết định chủ động ra tay, tay phải truyền bảo kiếm sáng tay trái, lập tức đưa kiếm về phía trước, nhất thời ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, thanh kiếm nhanh như chớp.

Phút chốc kiếm đã gần tới đối phương, mau lẹ dị thường.

Mọi người thấy tay Tiêu Thần Hiên giống như tia chớp, bất luận là lực đạo, tốc độ hay bộ pháp đều vô cùng tuyệt diệu, vô cùng nhanh nhẹn làm cho người ta có cảm giác không thể ngăn lại.

Khinh Vân Nhiễm kinh hô một tiếng, sắc mặt tàn nhẫn của Tiêu Thần Hiên chiếm trọn mắt nàng, nàng che miệng lại, không dám nhìn….

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt bình tĩnh, ánh kiếm và ánh nến chiếu vào gương mặt chàng, gương mặt càng như ngọc quý, khóe miệng cười nhạt.

Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc….

Bảo kiếm ra khỏi vỏ, lấy vỏ kiếm ngăn cản thế kiếm uy mãnh của đối phương, ngay sau đó đánh một chưởng đỡ lại lực đạo mạnh mẽ của đối phương.

Lực cánh tay của Tiêu Thần Hiên hơn người, nếu đổi lại là người bình thường, chiêu kiếm lúc nãy của hắn có thể làm cho đối thủ văng máu tươi ra tận năm mươi thước.

Đôi mắt hắn híp lại, con ngươi bỗng trở nên lạnh lẽo….

Nhiều ngày không gắp, kiếm thuật của chàng đã tiến bộ thần tốc tới vậy, hiển nhiên là đã có chuẩn bị, lòng căng thẳng, cũng không dám khinh địch.

Ngay sau đó hắn ra chiêu tiếp theo, “keng” một tiếng, thân kiếm hướng về cổ đối phương, không ngờ đối phương lại dùng chuôi kiếm để đỡ, thân kiếm bị gạt sang một bên.



Lòng Thượng Quan Nguyệt cả kinh, mới vừa rồi sát khí của hắn nồng đậm, lưỡi kiếm ắc bén suýt chút nữa thì chém vào cổ họng chàng.

Cổ tay lập tức quay ngược trở lại, dùng chuôi kiếm che trước cổ, dùng sức lui về sau ba bước mới có thể giữ được tính mạng.

Thượng Quan Nguyệt cầm chuôi kiếm tiến về phía trước, đạp lên bàn nhảy về phía bên phải Tiêu Thần Hiên, bảo kiếm đâm về phía trước, tình thế hư hư thực thực, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, ép đối thủ vào trong thế kiếm.

Mọi người hô to lên, ai thấy cũng đều khiếp sợ, cao thủ so chiêu, quả không phải tầm thường, tất cả đều ngừng thở.

Khinh Vân Nhiễm bị tiếng hô lớn của mọi người làm cho chú ý, ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt hai người đều lạnh tựa băng sương, giao chiến không ngừng.

Trái tim bị thắt chặt lại, không được giãn ra lấy nửa khác, vô cùng khẩn trương,cũng không dám thở.

“Keng” một tiếng, ánh sáng lạnh lẽo từ thanh kiếm của Tiêu Thần Hiên chợt lóe, phút chốc đâm tới vô cùng nhanh, kiếm ma sát vào không khí, giống như nước ập từ bốn phía về phía đối phuo0wng.

Lòng Thượng Quan Nguyệt cả kinh, đạp bước nhảy lên, cổ tay chuyển động, đâm ra một kiếm, nhìn chiêu thức thì đơn giản nhưng thực chất lại chứa đầy sát khí.

Lúc đó, hai người cũng đã đánh tới cả trăm chiêu….

Thanh kiếm nhanh như gió chớp, ai cũng chưa chiếm được thế thượng phong, giao tranh liên tục, ánh lửa lóe lên, thủ pháp của hai người vừa nhanh lại vừa mạnh.

Trái tim Khinh Vân Nhiễm không biết đã bị nhéo tới bao nhiêu lần, nàng không biết võ, nhưng nàng biết, hôm nay bọn họ không phân thắng bạn tuyệt đối sẽ không dừng tay, tuy chỉ là luận bàn, nhưng đao kiếm vô tình, đánh tới khi bị thương, sợ rằng sắp thành hiện thực.

Tiêu Thần Hiên và Thượng Quan Nguyệt, người nào mà bị thương, nàng cũng không muốn thấy!

Lúc này trán Tiêu Thần Hiên mơ hồ chảy ra một lớp mồ hôi, vết thương trước ngực hình như đã rách miệng, kiếm trong tay bỗng chậm lại, đành phải cắn răng nhẫn nại….

Thượng Quan Nguyệt lập tức phát hiện ra ngay, cao thủ so chiêu, chỉ cần một người có chút thay đổi cũng có thể biết, đã đấu tới trăm chiêu, chàng cũng không muốn lấy tính mạng của hắn, nhưng trận chiến này, chàng phải thắng.

Gương mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, tay lại ra chiêu tiếp theo, giống như rắn độc, tùy thời nhưng chỉ cần cắn một cái là có thể lấy mạng đối thủ….

Bóng thanh kiếm trong tay Thượng Quan Nguyệt hiện lên bốn phía, phong tỏa thế công của đối phương.

Tiêu Thần Hiên đâm về phía bên trái Thượng Quan Nguyệt, lướt qua dọc sườn, ánh kiếm lóe lên, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác.

Kiếm của Thượng Quan Nguyệt lướt đi nhẹ nhàng, vừa phiêu dật nhưng lại vừa nghiêm trọng, ngăn cản đòn tấn công của Tiêu Thần Hiên….

Đa số đều không kịp nhìn, mà nhìn thấy thì cũng giật mình, chỉ thấy một bóng đen, một bóng trắng trong thoáng chốc lại đụng vào nhau, nghe thấy tiếng kiếm va chạm kêu “keng”, “keng”, ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe rồi lại biến mất.

Tiêu Thần Hiên vận khí từ dưới lòng bàn chân, thân kiếm chạm vào nhau, ánh lửa tóe lên, kiếm chém vào không khí tạo thành những tiếng “vù vù”….

Bảo kiếm trong tay Thượng Quan Nguyệt xoay trong bên hông, bóng kiếm như nước chảy, ào tới như ngọn sóng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, thừa dịp cánh tay Tiêu Thần Hiên còn chưa kịp thu kiếm mà tấn công.

Cổ tay xoay nhẹ một cái, giữa ánh nến trong điện chỉ nhìn thấy y phục trắng như tuyết tung bay, dáng người tuyệt đẹp, kiếm khí như núi cao biển rộng, ánh kiếm như hoa.

Thời gian dường như dừng lại ở giờ khắc này….

Trường kiếm của Thượng Quan Nguyệt đâm thẳng về phía cổ họng Tiêu Thần Hiên, cực kỳ sắc bén, tựa như chỉ cần một gạt là đầu đứt lìa khỏi cổ. Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm, trầm giọng nói:

-Thượng Quan Nguyệt, nếu là ba ngày sau nhất định ta sẽ không lui bước.

Thượng Quan Nguyệt cười lạnh, thu kiếm lại, chắp tay nói:

-Đa tạ Hiên Vương chỉ giáo.

Khinh Vân Nhiễm thở dài một hơi, mới vừa rồi trong nháy mắt, thiếu chút nữa nàng tưởng rằng trái tim của mình cũng bị chặt làm đôi dưới đường kiếm lợi hại kia….

Mọi người ai nấy xôn xao, cuối cùng kết quả lại như thế này. Sắc mặt Tiêu Thần Duệ lạnh đi nhìn Tiêu Thần Hiên, đôi mắt dần sinh ra lạnh lẽo, là người đầu tiên vỗ tay:

-Thật sự là vô cùng đặc sắc! Bắc Trữ Vương Thượng Quan Nguyệt không hổ danh là Nguyệt công tử được người trong giang hồ tôn vinh, võ nghệ danh chấn thiên hạ, trẫm cùng từng nghe qua, không ngờ lại lợi hại đến vậy, đúng là thật sự đã cho trẫm mở rộng tầm mắt.

Mọi người thấy hành động của Hoàng đế cũng vỗ tay hưởng ứng, lần này Bắc Trữ Vương tới Đông kỳ, sứ giả mỗi nước đều có ý nghĩ riêng, tâm đều không rõ đối phương nghĩ gì. Tiêu Thần Duệ tựa nhẹ vào ghế, hắn cũng mong chờ, sau một hồi giao đấu, thực chất hắn cũng đã sớm đoán được kết quả sẽ như thế này. Lục đệ tuổi còn trẻ, khí thịnh, thiếu niên đắc chí, tuy võ học là bậc kỳ tài trăm năm khó gặp nhưng tính đệ ấy lại cuồng vọng, lại khinh địch, hơn nữa mấy ngày trước lại bị nhiều võ lâm cao thủ tập kích, bị thương vẫn chưa khỏi hẳn. Hôm nay thấy thực lực của Thượng Quan Nguyệt cũng đã hiểu rõ, hắn không phải là vật trong ao, nhìn thì như cuồng vọng không kiềm chế được, chuyện gì cũng làm tùy tiện, mọi chuyện đều tính trước đường đi nước vước, nếu Bắc Thần do hắn nắm giữ, vậy tương lai nhất định thành họa lớn!

Đột nhiên Tiêu Thần Hiên ho mạnh ra một ngụm máu tươi, mặc dù không bị thương bên ngoài nhưng lại nội thương rất nghiêm trọng.

Mới rồi, chiêu cuối cùng thiếu chút nữa thì đả thương và phế đi cánh tay hắn, nếu không phải có luồng chân khí lớn hộ thể, đối phương không có ý lấy mạng của hắn, chỉ sợ rằng hắn đã trở thành vong hồn dưới lưỡi kiếm đó.

Nhịn hồi lâu đã cảm thấy cổ họng không thể chịu đựng được nữa, không chống đỡ được mà ngã xuống.

Thấy thế Tiêu Thần Duệ nhíu chặt mày, đôi mắt hiện ra sự khác lạ, lớn tiếng nói:

-Mau truyền ngự y!

Mọi người bị tiếng quát to của Hoàng đế làm cho trầm xuống. Người Khinh Vân Nhiễm chấn động mạnh, không biết từ khi nào đã rơi lệ đầy mặt, cái khắc thấy hắn ho ra máu tươi rồi ngã xuống, lòng nàng như bị một đôi tay bóp chặt, đau thấu vào tim, lan tận vào xương tủy.

Đau đớn không ngừng như con sông mãnh liệt, từng con sóng ập đến cuồn cuộn làm nàng không thể chịu đựng, bất chấp mọi thứ, lảo đảo chạy tới bên Tiêu Thần Hiên, đỡ lấy người hắn, ánh mắt oán hận nhìn Thượng Quan Nguyệt:

-Ngươi đã thắng, vì sao còn muốn tổn thương tính mạng chàng?

Thượng Quan Nguyệt chịu đựng đau đớn lạnh lẽo trong cơ thể, tay nắm chặt lại, nuốt máu trong cổ họng xuống, mặt không chút thay đổi, nói:

-Không thắng hoàn toàn sao hắn chịu nhận thua? Trận này, ta phải thắng, cho dù nàng sẽ hận ta…. Nếu việc này đổi lại là Tiêu Thần Hiên, hắn cũng sẽ làm như vậy! Khinh nhi, nếu như hôm nay người bị thương ngã xuống là ra, nàng cũng sẽ trách Tiêu Thần Hiên sao….

Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, không thể tin nói:

-Thượng Quan Nguyệt, ngươi vốn không phải người như vậy….

Thượng Quan Nguyệt cười:

-Nàng lầm rồi, bản tính ta là như vậy.

Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, rùng mình, nàng lui về sau một chút, cảm giác chực muốn khóc xuất hiện ở lồng ngực mà không xua tan đi được.

Vầng trăng rằm xuất hiện ở chân trời, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, u ám.

Nam tử một thân bạch y, ngũ quan tuấn nhã, dáng người tuấn dật, ánh trăng chiếu rọi lên người chàng, từ xa có một bóng người màu đen từ từ lại đây, lạnh lùng nói:

-Thượng Quan Nguyệt.

Thượng Quan Nguyệt hơi nhíu mày, đôi mắt hiện lên sự phức tạp, thấy nam nhân lại gần, thản nhiên cười, nói:

-Hiên Vương quả nhiên bất phàm. Thấy Hiên Vương không có việc gì, tại hạ cũng yên tâm.

Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, trầm giọng nói:

-Thượng Quan Nguyệt, hôm nay ta thua dưới kiếm của ngươi là do ta khinh địch, ta chấp nhận thua. Bổn Vương đã đánh cược, cũng đã thua cược, ngươi nói đi, ngươi muốn đổi cái gì?

Sóng mắt Thượng Quan Nguyệt chớp động, cười nhẹ:

-Hình như Vương gia nghĩ sai rồi, tối nay tại hạ tới đây không phải để đổi đồ.

Nghiêng người ho khan trầm trọng, đôi mắt tối lại, Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nói:

-Vậy ngươi tìm Bổn Vương vì chuyện gì….

Thượng Quan Nguyệt nhìn Tiêu Thần Hiên, khóe môi nở nụ cười che giấu đau đớn trong lòng, hạ giọng khẩn cầu:

-Hiên Vương, tại hạ muốn dẫn một người tới đây gặp mặt Hiên Vương.

Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, khó hiểu hỏi:

-Người nào?

Sóng mắt Thượng Quan Nguyệt chợt lóe, tiếng nói khẽ nhưng rõ ràng mang theo lạnh lẽo:

-Sau khi Hiên Vương gặp sẽ biết.

Không bao lâu sau có một nữ tử gầy guộc che mặt đi ra, dáng người lảo đảo xuất hiện trước mắt hắn.

Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt lạnh lùng nhìn Tiêu Thần Hiên, thản nhiên nói:

-Cách đây không lâu tại hạ có gặp một vị cô nương, nàng ấy muốn gặp Hiên Vương một lần….

Nữ tử mặc sa y màu xanh nhạt thêu mây trời, không vấn tóc lên, mái tóc buông lòa xòa hai bên bờ vai. Nàng hơi cúi người, giọng nói mềm nhẹ, dịu dàng như mây trôi lững lờ:

-Hiên, lâu rồi không gặp.

Tiếng nói dịu dàng êm tai quen thuộc ấy như nước sôi rót vào tai hắn, làm cả người hắn run rẩy, trầm giọng hỏi:

-Nàng…. Nàng là….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Ngược Khí Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook