Chương 109: Trộm được hạnh phúc
Thiển Tiếu Lê Qua
18/04/2014
Tiêu Thần Hiên thở dài một tiếng, cánh tay giữ bên eo nàng càng thêm chặt, cánh tay kia cố gắng giơ lên, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, sợi tóc vương vào ngón tay, giọng nói êm ái, vô cùng thương tiếc:
-Nhiễm nhi, nàng còn trách ta sao?
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên sự phức tạp, trong lòng nàng còn băn khoăn một chuyện:
-Ngươi khôi phục trí nhớ rồi?
Tiêu Thần Hiên hơi buông nàng ra, bốn mắt nhìn nhau, một người thì cực nóng, một người lạnh lùng.
Bàn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trong mắt tràn ngập dịu dàng yêu thương, tựa như muốn hòa tan cùng nàng, trầm giọng nói:
-Ta thật đáng chết, sao lại có thể quên được nàng!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm hờ hững, không hề có tâm trạng nhìn lại hắn, giọng nói lạnh lùng:
-Quả nhiên ngươi đã khôi phục trí nhớ rồi, ngươi đã nhớ hết tất cả mọi chuyện trước kia, ta cũng chẳng còn việc gì ở đây, cũng không cần ở đây nữa.
Nói xong liền muốn giãy khỏi lòng hắn.
Nghe nàng nói, gương mặt Tiêu Thần Hiên chợt tối đi, phẫn nộ bốc thẳng lên đỉnh đầu, biết mình khôi phục trí nhớ, nàng liền muốn rời khỏi mình sao?
Trong nháy mắt, lý trí như bị phá vỡ, đôi mắt đỏ ngầu, xoay người, đặt nàng ở dưới thân, phả ra hơi thở nam tính lên mặt nàng, mất khống chế kêu lên:
-Không được đi.
Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ nhìn hắn, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn phình lên vì xấu hổ, hai tay dùng sức đẩy hắn ra:
-Ngươi làm gì thế, mau buông ta ra….
Hắn vừa mới tỉnh lại nhưng sức lực lại kinh người, nhất thời lòng nàng cảm thấy tức giận, không nghi ngờ gì nữa, việc xoa bóp cho hắn mỗi ngày có hiệu quả.
Tiêu Thần Hiên giữ chặt hai cánh tay nàng, cúi đầu, yêu thương hôn lên mi mắt nàng, hôn lên hàng mi cong dài run run của nàng thật lâu.
-Nàng đừng đi đâu cả, lúc nào cũng ở bên cạnh ta.
Vốn chỉ là một động tác vô thức, nhưng khi tiếp xúc với cơ thể mềm mại của nàng, thân dưới bỗng truyền đến cảm giác rùng mình, toàn thân bỗng thắt chặt lại.
Hắn hôn môi nàng, làm cho Khinh Vân Nhiễm như bị giật điện, nàng nhỏ xinh, nhưng gầy guộc, nàng không thoát được, cũng không tránh được.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày liễu lại, khẽ cắn môi dưới, phẫn nộ nói:
-Ngươi từng nói gì mà đã quên rồi sao?
Thân thể hắn bỗng giật một cái.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên kề sát nàng, càng ngày càng gần, hơi thở quanh quẩn bên môi nàng, ánh mắt mê loạn gần như điên cuồng:
-Tại sao nhất định phải rời khỏi ta, nàng nói đi, nàng muốn ta như thế nào mới đồng ý không rời khỏi ta? Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng.
Không rõ từ lúc đáng chết nào, hắn đã để ý tới ánh mắt của nàng, sự khinh thường của nàng, sự đùa cợt của nàng, và cả không khuất phục nữa, đều làm cho hắn tức giận không thể át, nhưng cũng đâm sâu vào ngực hắn.
Bất luận ở nơi nào hắn nhìn thấy đôi mắt kia, đầu hắn cũng cảm thấy trống rỗng.
Hắn muốn cho hình dáng mình khảm thật sâu vào trong mắt nàng, làm cho mắt nàng cũng không thể nhìn thấy nam nhân khác, hận hắn cũng được, hắn muốn dùng cách như vậy độc chiếm hết tất cả của nàng.
Nhưng hắn phát hiện, dùng cách như vậy nàng kháng cự càng dữ dội hơn, không! Chính xác mà nói, bất luận hắn có dùng cách nào đi chăng nữa, nàng vẫn kháng cự.
Nhưng giờ hắn đã không còn đường lui nữa rồi, một khi nàng đi, tất cả đền bù, gánh chịu đều trở thành ảo giác, hắn không được mất đi nàng như vậy.
Khinh Vân Nhiễm nổi giận nhìn hắn, hắn rất rất dịu dàng, hắn chưa từng như vậy, trong nháy mắt, đôi mắt nàng bỗng trở nên hoảng hốt.
Nàng lắc đầu kháng cự:
-Vô ích thôi, Tiêu Thần Hiên, ta không oán hận ngươi đã là sự khoan dung lớn nhất rồi, còn muốn ta ở lại, đúng là nằm mơ nói mớ rồi….
Dục vọng của hắn không có chừng mực, bây giờ hắn xin nàng ở lại, nói không chừng sau này hắn còn muốn cả thể xác và tinh thần nàng đều thuộc về hắn.
Nam nhân như hắn, cao ngạo, ngang ngược, tự tôn của trái tim mạnh mẽ, đố kỵ, đối với nàng lại càng có tham vọng độc chiếm và chi phối.
Tại sao con người lại luôn vậy? Khi có được thứ gì lại không biết quý trọng, đợi sau khi đối phương mất đi, cảm thấy đau lòng rồi mới biết, mình đã làm sai, giờ lại ngồi ở đây mong chờ sự tha thứ của nàng.
Một khi đối phương cự tuyệt sẽ dùng những cách ti tiện khóa chặt nàng ở bên người.
Vậy sao từ đầu đã không nhận ra đi, có người ở trong phúc mà không biết phúc, làm đủ mọi chuyện, tới lúc không còn cách nào cứu vãn mới hối hận, đúng là ngu xuẩn.
Không phải tất cả nữ tử đều si ngốc đứng tại chỗ, chờ đợi lãng tử quay đầu.
Trên mặt Tiêu Thần Hiên là sự đau đớn và hối hận, hắn đã làm tổn thương nàng, tổn thương đã sâu tới vậy, ngay cả đường sống cứu vãn cũng không có.
-Ngoài miệng nàng cứ nói là đã tha thứ cho ta rồi, nhưng trên thực tế thì lòng nàng chưa từng tha thứ cho ta, nguyên nhân nàng hận ta, có phải là vì đứa con hay không?
Trái tim Khinh Vân Nhiễm bỗng đau đớn, theo tiềm thức phản bác:
-Không phải.
Phản ứng kích động của nàng chứng minh cho phán đoán của Tiêu Thần Hiên, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ ác liệt, nếu nàng mang thai rồi, nàng sẽ không dứt khoát như vậy.
Hắn nhìn nàng thật sâu, giọng nói hơi khàn khàn:
-Nhiễm nhi, đừng nên hận ta, chúng ta sinh một đứa con khỏe mạnh thay cho Hoán nhi, có được không?
Nói xong liền cúi người xuống, hôn nhẹ nhàng, nhưng lại như cơn mưa, hắn cầm lòng mà hôn, thân thể nhỏ xinh mảnh khảnh trong lòng hắn căng thẳng, lạnh run….
Hắn có ý gì?
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, tránh né hắn, kinh hãi giãy dụa dữ dội, cũng không biết làm như vậy càng kích thích thú tính trong hắn.
-Không được, ngươi cút ngay, ta không muốn sinh con cho ngươi….
Tiêu Thần Hiên trầm giọng, giọng nói dễ nghe:
-Nhiễm nhi, đừng cự tuyệt ta, nghe theo tiếng nói của cơ thể mình, đó chính là tiếng nói thành thật nhất.
Đầu lưỡi hắn xẹt qua vành tai mẫn cảm của nàng, chậm rãi cúi xuống phía dưới, vùi đầu trước ngực nàng, vạt áo đã lộ một nửa ra ngoài, hắn không kìm hãm được tình cảm mà hôn lên, mút vào da thịt mềm mại của nàng, vạt áo mở ra, lộ da thịt trắng muốt không chút tỳ vết ra ngoài. Từng chỗ đều để lại dấu vết của hắn.
Tay hắn dịu dàng êm ái vỗ về, trong lòng cảm thấy vui sướng vô hạn, bầu ngực trong tay hắn vì cọ xát mà ửng đỏ như một đóa hoa kiềm diễm nở rộ.
Hắn cuồng nhiệt, muốn khảm sâu nàng vào thân thể mình, để cho dòng của họ chảy cùng một chỗ với nhau.
Nhưng không được, thân thể của nàng cứng đờ, hắn cố nén dục vọng, nghĩ muốn chờ nàng thích ứng, sau đó là những nụ hôn với tình yêu và sự an ủi, nhưng vẫn không đủ….
Hắn rất vội vàng, luôn nghĩ muốn tiến vào thân thể thật chặt của nàng, nếm hương vị ngọt ngào tốt đẹp của nàng.
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, vì kinh hãi quá độ mà đồng tử to hết cỡ, sắc mặt như tro tàn, nhịp tim giờ phút này thiếu chút nữa thì dừng lại.
Nàng liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay yêu ma của hắn, nhưng lại bị giữ chặt không thể động đậy.
Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt trong mắt Tiêu Thần Hiên, hơi thở hắn nặng nề ôm chặt nàng trong lòng, hắn đối với nàng mê luyến đến vậy, chỉ là một ánh mắt, một động tác nhỏ cũng có thể khơi lên ngọn lửa trong hắn.
Khinh Vân Nhiễm cảm nhận được phần đó của hắn nóng rực, kề sát vào chân nàng, sợ hãi run rẩy, thoáng chốctoàn thân nàng cứng ngắc như hóa đá, bât giác run rẩy, nàng ra sức giãy dụa, kinh hãi kêu to:
-Không được, buông ta ra….
Hắn không biết, chuyện nam nữ hoan ái đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tại sao phải ép nàng nhớ lại?
Nàng thở dồn dập, lông mi run rẩy, đôi môi đỏ mọng hé mở, kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không thể vong ơn phụ nghĩa, ta cứu ngươi tỉnh lại, ngươi lại dám đối với ta như vậy!
“Choang” một tiếng, đó là tiếng vỡ của đồ sứ, trong không khí lan tỏa mùi canh thơm, bát canh bị đánh vỡ.
Hai bên đều sửng sốt, Tiêu Thần Hiên quay đầu lại, tầm mắt thấy được một dáng người mảnh khảnh.
Lan nhi giật mình nhìn họ, đôi mắt hiện lên phức tạp.
Thấy hắn tỉnh dậy, không nghi ngờ gì là nàng ấy vô cùng kinh ngạc và vui mừng, nhưng hình ảnh trước mắt làm nàng không tài nào cười nổi, cắn môi dưới, cả người cứng ngắc đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Mặt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ bực mình, ánh mắt lạnh lẽo u tối, lạnh lùng nhìn, Lan nhi hoảng sợ vội vàng quỳ suống, run giọng nói:
-Thiếp thân đáng chết, thiếp thân lập tức thu dọn sạch sẽ, xin Vương gia thứ tội.
Nói xong lập tức thu dọn mảnh vỡ trên sàn.
Tiêu Thần Hiên cau chặt mày, trong mắt hiện lên tức giận, lạnh lùng quát:
-Mau biến đi!
Người Lan nhi run lên, đầu ngón tay bị mảnh bát vỡ cắm vào, 1 giọt máu tươi đỏ hồng rơi xuống, rơi xuống đá cẩm thạch trên mặt đất, bắn tung tóe thành một đóa hoa máu….
-Vâng, Vương gia!
Cụp mắt xuống, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, vội vàng đứng lên, bước đi lộ vẻ lảo đảo, lảo đảo chạy ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm thấy phản ứng của Lan nhi, phút chốc thu ánh mắt về, vương tay, phẫn nộ tát một cái thật mạnh vào mặt Tiêu Thần Hiên.
-Khốn kiếp.
Tiêu Thần Hiên vô cùng khó hiểu nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt bỗng trở nên tối tăm, người hơi run, cắn chặt hàm răng, môi mím thành một đường, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Nhưng im lặng như thế này mới làm cho Khinh Vân Nhiễm cảm thấy đáng sợ.
Quanh người hắn tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo âm trầm làm cho không khí bốn phía như ngưng kết lại, áp lực làm cho người ta khó thở.
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, phẫn nộ nói:
-Ngươi quá đáng rồi đó, nàng ấy có ý tốt mang đồ ăn sáng tới cho ngươi, nhưng ngươi lại bảo nàng ấy biến đi, ngươi có biết trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, đều là nàng ấy chăm sóc ngươi không?
Trong lòng vì lúc mới rồi Lan nhi phải chịu ấm ức mà cảm thấy tức giận bất bình, nàng ấy cũng không làm sai chuyện gì,, nàng biết rõ, chuyện tình cảm là không thể cưỡng ép.
Nhưng đối với nữ tử yêu hắn, hơi dịu dàng một chút cũng khó khăn đến vậy sao?
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, giọng nói lạnh băng làm cho người ta sợ hãi:
-Ta luôn luôn như thể, chỉ ngoại lệ với một mình nàng, đừng tưởng rằng ta đối với người khác cũng có vẻ mặt ôn hòa.
Ngay cả một nha hoàn nàng cũng không tiếc công giữ gìn, không tiếc phất tay đánh hắn một cái, nghĩ vậy, ngực vô cùng đau đớn.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ không dứt, lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi đã cưới nàng ấy thì nên đối xử tốt với nàng ấy.
Đây là nam nhân dạng gì…. Từng câu từng chữ đều nói yêu nàng, nhưng lại dùng cách ác liệt như vậy đối với nữ nhân của hắn, lạnh lùng cay nghiệt không có chút ấm áp.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, ánh mắt của nàng làm hắn đau đớn, thống khổ, trầm giọng nói:
-Phụ nữ của Bổn Vương chỉ có nàng thôi! Không phải nàng thì chẳng có ai cả. Nhiễm nhi, nàng biết tại sao ta đón nàng ấy vào phủ không? Vì nàng ấy là người của nàng, nếu như nàng còn sống, có lẽ sẽ trở về tìm nàng ấy, ta mới giữ nàng ấy bên người. Nhưng ta cũng chưa kịp nói, nàng đã nhẫn tâm không chút lưu tình chặt đứt lời ta.
Khinh Vân Nhiễm nghe vậy cảm thấy vô cùng phẫn nộ, trầm giọng nói:
-Ngươi muốn làm tổn thương bao nhiêu người mới hài lòng, nàng ấy đối với ngươi….
Đột nhiên đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, tựa như đã biết rõ ý của nàng.
Tâm cảm thấy co thắt đau đớn, sắc mặt đen lại nói:
-Khinh Vân Nhiễm, nàng công bằng một chút, cho dù không yêu ta, cũng không đáng để nàng đem ta đẩy cho người khác….
Khinh Vân Nhiễm nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không có ý như vậy, nàng biết rõ tình cảm không thể miễn cưỡng hơn bất kỳ người nào.
Tiêu Thần Hiên nhìn chăm chú đôi mắt phát sáng, trong suốt rõ ràng của nàng, một lát sau, tức giận dần dần biến mất, khóe miệng nở nụ cười châm chọc:
-Được, chỉ cần là nguyện vọng của nàng, chuyện gì ta cũng làm được!
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, nói được một chữ:
-Ngươi….
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Tiêu Thần Hiên đi nhanh ra ngoài cửa, “rầm” một tiếng! Làm lòng nàng cảm thấy chấn động vô cùng là lời nói ban nãy, hắn có ý gì?
Trong lòng cảm thấy không ổn, nàng hoảng sợ đứng dậy, định đuổi theo ra ngoài, ra tới cửa thì bị một vài thị vệ đại nội chặn đường, nàng nhíu chặt mày.
-Tránh ra.
Một thị vệ lạnh lùng nói:
-Hoàng thượng có lệnh, nếu Vương gia tỉnh dậy, cô nương nhất định phải lập tức tiến cung diện thánh, nếu cô nương không chịu, vậy tại hạ xin đắc tội!
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc trừng mắt nhìn họ, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người ngã xuống.
*
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, hắn vọt tới cửa ngự thư phòng, đang định phá cửa mà vào.
Thị vệ đứng ở cửa ngự thư phòng thấy thế, không khỏi kinh ngạc, nói:
-Hiên Vương gia, người có việc gì gấp muốn gặp Hoàng thượng?
Đôi mắt như đang vận chưởng lực, định một chưởng giết sạch tất cả, quát lạnh:
-Tránh ra.
Toàn công công nghĩ kỹ, thấy hắn đến như vậy, chắc không phải để nịnh hót.
Hắn ta mỉm cười, gục đầu xuống, nói:
-Hiên Vương gia, Hoàng thượng đang nghị sự cùng chư vị đại thần, người đột nhiên xông vào, vậy rất lỗ mãng, không bằng để nô tài đi vào bẩm báo một tiếng, sau đó….
Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng Tiêu Thần Duệ trầm thấp:
-Toàn bộ lui ra, cho Hiên Vương vào.
Lúc này cánh cửa ở ngự thư phòng mở ra, mấy vị quân cơ đại thần bước ra ngoài, sắc mặt mỗi người đều khác nhau, bước đi nặng nề, thấy Tiêu Thần Hiên đứng thẳng ở ngoài cửa, tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, hành lễ, nói:
-Vi thần tham kiến Hiên Vương điện hạ.
Tiêu Thần Hiên coi như không nghe không thấy bọn họ hành lễ, vội vàng bước nhanh vào bên trong ngự thư phòng.
Tiêu Thần Duệ thấy Tiêu Thần Hiên vội vàng vào đây, khóe miệng nở nụ cười:
-Lục đệ, thấy đệ bình an vô sự, cuối cùng trẫm cũng yên tâm rồi!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên bực mình, đi thẳng vào vấn đề:
-Hoàng huynh, nàng đâu rồi?
Sáng sớm hai người đã không vui, lúc đó chỉ là xúc động nhất thời với nàng mà hắn phất tay áo rời đi. Sau khi tỉnh lại hắn vẫn luôn nghĩ tới nàng, nửa đau lòng, nửa tức giận, sai người chuẩn bị đồ ăn đưa đến phòng, vậy mà khi hắn trở lại đã thấy trong phòng không còn một bóng người.
Thị vệ bẩm báo, đúng với phán đoán của hắn.
Đôi mắt Tiêu Thần Duệ hơi tối lại, khẽ cười nói:
-Đệ sợ cái gì? Trẫm có thể ăn thịt được nàng sao, giờ nàng ấy đang ở điện Phù Vân đợi đệ.
Tiêu Thần Hiên nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, mày nhíu chặt, trầm giọng nói:
-Vậy thần đệ xin cáo lui.
Vừa xoay người, hắn lại nghe được giọng nói mị hoặc của Tiêu Thần Duệ:
-Lục đệ, trẫm cam đoan khi tới đó, sẽ có điều kinh hỷ chờ đệ.
*
Khinh Vân Nhiễm từ hôn mê tỉnh lại, lúc nàng mở mắt, đôi mắt màu đen mang theo chút mờ mịt, không nhớ được lúc trước nàng bị làm sao.
Tay bị người cầm chặt, đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói nóng bỏng:
-Khinh nhi, nàng tỉnh rồi….
Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tràn ngập mừng rỡ, có cả cảm giác yêu say đắm vô hạn, bỗng chốc trở nên khẩn trương.
Giờ phút này đột nhiên có một rung động khó hiểu, ngực đập kịch liệt, không cách nào kiềm chế tình yêu với hắn, chung quy cảm thấy có thứ gì đó phá vỡ thoát ra ngoài.
Tiêu Thần Hiên nhìn thấy nàng dùng ánh mắt mê luyến nhìn hắn, cả người như có dòng điện chạy qua, làm hắn không khống chế được mà kích động.
-Nhiễm nhi, nàng làm sao vậy?
Khinh Vân Nhiễm mỉm cười an tâm ôm lại hắn, gương mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào trong ngực hắn.
Nơi này có mùi hương làm cho nàng vô cùng tham luyến, nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, trong đầu không khỏi hiện lên tên hắn, nàng khẽ gọi:
-Hiên.
Cả người Tiêu Thần Hiên ngây ra, kinh ngạc nhìn nữ tử đang ôm mình.
-Nàng vừa gọi ta là gì?
Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, mắt hơi cong lên, mang theo ánh mắt vui vẻ, buồn cười mà nhìn hắn, vội vàng vươn tay sờ trán hắn:
-Chàng thật kỳ lạ, thiếp đang gọi chàng đó!
Tiêu Thần Hiên vui sướng không biết dùng lời nào để tả, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, nhìn kỹ đôi mắt nàng, khàn khàn nói:
-Gọi lại một lần nữa.
Khinh Vân Nhiễm khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt hơi nheo lại, khẽ cười lên:
-Chàng ngốc này, sau này muốn nghe bao nhiêu lần mà chẳng được, tại sao lại bắt thiếp gọi lại làm gì?
Tiêu Thần Hiên ngơ ngác nghe nàng nói, “muốn nghe bao nhiêu lần” cũng có thể.
Trên mặt Khinh Vân Nhiễm hiện lên nụ cười tươi làm cho ngũ quan thanh tú của nàng bỗng trở nên sinh động không ngờ, hai cánh tay nhỏ bé vòng qua cổ hắn, dịu dàng nói:
-Sao hôm nay chàng ngơ ngác vậy?
Tiêu Thần Hiên chấn động, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt bên môi, hôn nhẹ một cái, trầm giọng nói:
-Khinh nhi, sao đột nhiên nàng dịu dàng với ta?
Phản ứng của nàng rất kỳ quái, ánh mắt nàng tràn ngập những ý nghĩ yêu thương, ánh mắt đó từ đâu mà tới? Tại sao lại bỗng yêu hắn? Chuyện này càng ngày càng đi chệch quỹ đạo.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm mang theo chút mê muội, nghi hoặc hỏi:
-Trước đây ta đối với chàng rất hung ác sao?
Trong đầu cẩn thận nhớ lại chuyện trong quá khứ, nhưng hoàn toàn chẳng có gì, nàng bỗng đau đầu kịch liệt nên cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Chỉ là đáy lòng có một tiếng nói nói với nàng, nàng yêu hắn, giống như đã bị thôi miên.
Sự thật cũng là như thế, lần đầu tiên khi nhìn hắn, trong lòng nàng cũng rung động, không cách nào nói được bằng lời, nhất định đó là dấu hiệu khi yêu đối phương.
Tiêu Thần Hiên nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng, gương mặt đột biến, cầm tay nàng hoảng sợ kêu lên:
-Làm sao vậy, nàng đau ở chỗ nào?
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày:
-Rất lạ, chỉ cần cố suy nghĩ một vài chuyện là đầu lại đau dữ dội.
Trong lòng Tiêu Thần Hiên lập tức chấn động, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng:
-Vậy nàng đừng nên nghĩ nữa!
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, nhìn quanh bốn phía, một nơi rất xa lạ.
-Hiên, đây là nơi nào?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên tràn ngập nhu tình, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, trầm giọng nói:
-Đừng sợ, bây giờ chúng ta trở về nhà.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn cười dịu dàng, nói:
-Hiên, hôm nay chàng làm thiếp có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cho dù chàng có biến thành bất cứ dáng vẻ nào đi chăng nữa, thiếp cũng thích.
Bỗng nhiên Tiêu Thần Hiên xoay người sang chỗ khác, trong mắt như có sương mù, hắn từng vô số ảo tưởng, nếu như Nhiễm nhi yêu hắn, hắn sẽ cảm giác thế nào?
Nhưng giờ chuyện ấy xảy ra thật, hắn lại không vui sướng chút nào, ngược lại lại có cảm giác nàng càng ngày càng cách xa hắn, hình như chỉ có việc ôm chặt lấy nàng mới có thể khiến nàng gần mình hơn một chút.
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn quay lưng về phía mình, chậm rãi tới gần hắn, nhỏ giọng nói:
-Có phải thiếp nói sai gì không?
Nàng thuận tay ôm lấy hắn, vững vàng ôm lấy cổ, cằm đặt lên trên vai hắn, chóp mũi không cẩn thận cọ vào vành tai của hắn, nghe thấy hắn gầm nhẹ lên một tiếng.
Một dòng máu nóng trong nháy mắt phóng lên đỉnh não của Tiêu Thần Hiên, thân dưới nóng rực, toàn thân không tự chủ mà thắt chặt lại, hắn xoay người, khó khăn nói:
-Nhiễm nhi, đừng….
Gương mặt tuấn mỹ của hắn dần dần ửng đỏ, cử chỉ vô tâm của nàng lại có thể dễ dàng khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong hắn.
-Làm sao thế?
Khinh Vân Nhiễm không hiểu hỏi.
-Đừng thổi khí….
Mơ hồ truyền đến tiếng cười khẽ của nàng.
-Vậy đừng quay lưng về phía thiếp.
Khinh Vân Nhiễm nhỏ giọng yêu cầu, trong tiếng nói mang theo sự dịu dàng.
-Được….
*
Ngự thư phòng.
Tiêu Thần Hiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Thần Duệ, hai tay bóp chặt lại, cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, trầm giọng hỏi:
-Hoàng huynh, ngươi cho nàng dùng thuốc gì?
Tiêu Thần Duệ nghe câu hỏi của hắn, lạnh lùng liếc mắt một cái, trầm giọng nói:
-Ta giúp đệ có được người phụ nữ mình muốn, đệ đang có thái độ gì đây?
Tiêu Thần Hiên cắn chặt răng, nhắm mắt lại, trầm giọng nói:
-Đệ không cần! Đây không phải là nàng thật sự, đệ muốn nàng trở về như ban đầu.
Tiêu Thần Duệ nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nói:
-Cái gì gọi là nàng thật sự, chẳng lẽ làm cho nàng yêu đệ là không phải chân thật?
Đôi mắt thâm thúy của Tiêu Thần Hiên đen kịt, trong mắt hiện lên lạnh lùng, lớn tiếng hỏi:
-Hoàng huynh hãy nói cho đệ biết, tại sao nàng lại biến thành như vậy?
Tiêu Thần Duệ buông tấu sớ trong tay, chậm rãi mở miệng nói:
-Trẫm gặp một kẻ tới từ phương Tây xa xôi, hắn nói cho trẫm, quê hương hắn có một loại hương gọi là Mê hồn hương, kết hợp với âm thuật mà hắn biết, có tác dụng làm tình cảm bột phát. Nghe nói nữ tử trúng Mê hồn thuật này, lúc tỉnh lại, nam tử đầu tiên mà nàng nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác yêu thương.
Nghe vậy Tiêu Thần Hiên chấn động, phẫn nộ kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên đệ là ngươi phương nào, sao có thể chịu loại tình cảm giả dối này chứ.
Hắn muốn là lòng của nàng, nàng thật sự yêu hắn.
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Duệ chớp động, khóe môi cười lạnh đầy trào phúng:
-Có thật vậy không?
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, sắc mặt bỗng trầm xuống, trầm giọng nói:
-Việc này không liên quan đến Hoàng huynh, đưa thuốc giải cho đệ.
Tiêu Thần Duệ lắc đầu, nói:
-Không có thuốc giải.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ kinh hãi, nói:
-Sao có thể như vậy?
Tiêu Thần Duệ cau mày, trong mắt hiên lên bực mình, nói:
-Trẫm không lừa đệ, loại Mê hồn hương này không có thuốc giải, chờ khi thuốc hết hiệu lực nàng lập tức tỉnh lại. Nhưng hiệu lực của thuốc có thời gian dài ngắn khác nhau, tùy thuộc vào từng người, lâu là ba tháng, ngắn thì một tháng.
Ngực Tiêu Thần Hiên chấn động, ánh mắt càng ngày càng phức tạp.
Thấy dáng vẻ mất hồn của Tiêu Thần Hiên, Tiêu Thần Duệ tiếp tục nói:
-Tốt nhất là đệ làm cho nàng yêu mình trước khi thuốc mất công hiệu, làm cho nàng không tài nào rời khỏi đệ được.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên dần dần ảm đạm, đau lòng nói:
-Nếu nàng tỉnh rồi, nhất định sẽ không tha thứ cho đệ, Hoàng huynh không phải đang giúp đệ, mà là hại đệ.
Sắc mặt Tiêu Thần Duệ lạnh lẽo, lạnh lùng châm chọc:
-Ta có lòng tốt, không ngờ lại được Lục đệ cảm kích như vậy! Đệ đừng có nói với trẫm, biểu hiện của nàng sau khi tỉnh lại không làm đệ động lòng? Hay là đệ muốn chắp tay nàng với người khác?
Tiêu Thần Hiên nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, hắn không thể phủ nhận, khi nàng dùng ánh mắt say đắm nhìn hắn, khi nàng cười với hắn, giọng nói dịu dàng của nàng, cử chỉ đến gần của nàng cũng làm hắn say mê không thoát được.
Chính hắn cũng từng nghĩ, mình không từ thủ đoạn đoạt lại nàng.
Nhưng hạnh phúc trộm được thế này như con dao hai lưỡi, lúc nàng tỉnh lại, nếu nàng vẫn như cũ không yêu hắn, hắn nên làm sao bây giờ?
Chờ khi hắn hưởng thụ vị ngọt ngào tới tận con tim, sau đó cướp đi tất cả, mọi thứ của hắn đều tan vỡ!!!
Nghĩ vậy, hắn cười khổ một tiếng, vẫn cao ngạo như lúc trước, là một nam nhân lạnh lùng, đột nhiên nói:
-Hoàng huynh, nhất định là huynh chẳng có ai yêu huynh thật sự!
Tiêu Thần Duệ cau mày, khó hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, cười nhạt nói:
-Thì sao? Phụ nữ, chỉ là vật tiêu khiển trên giường vào ban đêm mà thôi.
-Nếu như Hoàng huynh thật sự yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ không có ý nghĩ này.
Tiêu Thần Hiên cười tự giễu, trong lòng cảm thán, nói:
-Sau khi nàng xuất hiện, huynh sẽ biết, cuộc đời trong quá khứ vốn là không trọn vẹn, không đầy đủ, vì có nàng, cuộc sống bây giờ mới thật sự là một cuộc sống đầy đủ.
Trong mắt Tiêu Thần Duệ hiện lên sự không kiên nhẫn:
-Hoàng đế vốn là người không cần yêu, điều trẫm lo lắng là làm thế nào củng cố thiên hạ của mình, không phải một lòng một dạ đặt vào tình yêu.
Tiêu Thần Hiên cười lộ vẻ sầu thảm:
-Phụ Vương nói chúng ta rất giống nhau, thấy huynh tựa như thấy đệ.
Tiêu Thần Duệ lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt xẹt qua lạnh lẽo, quát lạnh:
-Đệ nhìn đệ đi, làm gì còn dáng vẻ hăng hái của Trấn quốc tướng quân khi xưa nữa.
Tiêu Thần Hiên mím chặt môi, trong lòng truyền đến đau đớn âm ỉ:
-Thần đẹ cũng hiểu được bản thân mình rất nực cười!
Nhưng muộn rồi, hắn đã sa chân vào hố, không cách nào kiềm chế, yêu người đẹp không yêu giang sơn thì biết làm sao? Nếu thật sự nàng có thể quay về bên cạnh hắn, nở một nụ cười chân thật, cho dù chết, hắn cũng cam lòng.
Tiêu Thần Duệ nhìn thấy vẻ mặt của hắn không khỏi bùi ngùi thở dài, Hoàng đệ trước kia vốn là một người tàn nhẫn máu lạnh tới mức nào, cũng không ngờ khi gặp tình yêu lại trở nên si cuồng như vậy.
Suốt bốn năm Tiêu Thần Hiên chán chường, quyết tâm phải tìm nữ tử có thể đã chết kia.
Trong lòng cười lạnh, quấn quanh người là một chữ tình, tự bức mình tới tình cảnh tuyệt vọng này, vết xe đổ của Lục đệ, nhất định hắn quả quyết sẽ không yêu bất kỳ một người phụ nữ nào.
Hắn và Lục đệ đều có bản tính ích kỷ, họ chưa bao giờ ngừng nỗ lực, một khi thấy điều gì tốt sẽ không từ thủ đoạn để loại bỏ chướng ngại, dùng mọi quyền lực của mình để tranh đoạt.
Mà lúc này đây, Lục đệ của hắn đã nỗ lực tới mức bi thảm,nhưng kết quả lại vô cùng nhỏ bé, chỉ sợ không quay đầu được nữa rồi.
Nghĩ đến nàng mà hắn không từ thủ đoạn tranh đoạt, cần gì quan tâm tới ý nghĩ của đối phương, dùng thủ đoạn hèn hạ giữ nàng ở bên người, cần gì cố chấp nghĩ nàng có cam lòng hay không, cho dù có bị hận thấu xương, cũng vì mối hận trong lòng cũng vĩnh viễn nhớ rõ hắn!
Nhưng Lục đệ vì nàng mà dần dần thay đổi, cũng không muốn gì cả, nữ tử này lạnh lùng vô tâm, so với bất cứ vũ khí nào còn có lực sát thương lớn hơn!
Hôm nay hắn đã được đền bù, nữ tử này lại khống chế Tiêu Thần Hiên, là vũ khí có lợi nhất.
Lục đệ, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trẫm vốn là người hiểu rõ đệ nhất, đệ máu lạnh vô tình, mà giờ lại vì một nữ tử trọng tình trọng nghĩa, tính tình thay đổi hoàn toàn.
Bốn năm trước, đệ xin trẫm ban hôn, trẫm nghĩ đệ đã nghĩ thông suốt rời, ngờ đâu trái tim si tình của đệ lại dẫn sói vào nhà, rước họa sát thân làm cho kinh mạch đứt đoạn, giống như kẻ tàn phế.
Hôm nay đã bốn năm trôi qua, mặc dù võ công đã khôi phục, nhưng lại vì một nữ tử mà khiến mình sống dở chết dở, nếu không phải trẫm niệm tình khi xưa thì đã sớm cho đệ đi làm bạn với Phụ Vương rồi.
Tiêu Thần Hiên thấy ánh mắt Hoàng huynh có sát ý, trong lòng không khỏi chấn động….
Hắn và Hoàng huynh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, khi còn trẻ, hắn phóng túng không kiềm chế được, vô tâm với ngôi vị Hoàng đế, hơn nữa đây lại là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ với hắn, hắn thay Hoàng huynh chiếm nửa giang sơn, hôm nay mới có quyền thế dưới một người, trên vạn người.
Nhưng từ cổ chí kim, thân là vua sẽ có nhiều nghi ngờ kiêng dè, cho dù có là huynh đệ thân thiết cũng sẽ lo lắng hắn không yên phận, có một ngày dấy binh đoạt Hoàng quyền.
Bốn năm nay, binh quyền trong tay Tiêu Thần Hiên đã giảm hơn một nửa.
Tình nghĩa Đế vương lâu dài được bao lâu đây? Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng!
Gương mặt Tiêu Thần Duệ lạnh lùng chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thần Hiên, lạnh giọng quát:
-Lục đệ, đệ biết rõ, thân là người trong hoàng thất, tuyệt đối không thể có nhược điểm, mà đệ lại lộ nhược điểm cho người khác thấy, nếu rơi vào tay kẻ khác, đệ sẽ thế nào? Nếu không phải là đệ, chỉ với người phụ nữ này, trẫm có thể khiến đệ chết ngàn lần vạn lần.
Tiêu Thần Hiên cười lạnh, mặc dù không phải kẻ địch nhưng lúc nào cũng đề phòng, nếu không cũng không dời chủ ý lên người Nhiễm nhi.
Sao hắn không biết Hoàng huynh mơ ước bảo vật mà hắn đang nắm trong tay.
Bốn năm qua, Hoàng huynh nói bóng nói gió, bất đắc dĩ hắn vẫn giữ kín miệng, nếu hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, bảo vật kia ở đâu, cũng như đá chìm xuống đáy biển.
Tiêu Thần Duệ nhìn hắn, đầu ngón tay cọ vào nhẫn ngọc.
-Lục đệ, trẫm làm nhiều việc cho đệ như vậy, đệ không dốc sức vì Đông Kỳ, không tận tâm hết sức giúp Hoàng huynh hoàn thành nghiệp lớn thống nhất, Phụ hoàng truyền lại bảo vật cho Lục đệ, nghe nói là có thể biết trước mọi chuyện trong quá khứ và tương lai….
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, trầm giọng đáp lời:
-Chuyện này thứ lỗi cho thần đệ không thể trả lời!
Đôi mắt sắc của Tiêu Thần Duệ tối sầm lại, cười lạnh, nói:
-Trẫm không vội, Lục đệ, sẽ có một ngày nào đó đệ sẽ chủ động đến nói cho trẫm, nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi!
Tiêu Thần Hiên chau mày, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, cắn chặt răng, đứng dậy, nói:
-Thần đệ cáo lui.
-Nhiễm nhi, nàng còn trách ta sao?
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên sự phức tạp, trong lòng nàng còn băn khoăn một chuyện:
-Ngươi khôi phục trí nhớ rồi?
Tiêu Thần Hiên hơi buông nàng ra, bốn mắt nhìn nhau, một người thì cực nóng, một người lạnh lùng.
Bàn tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trong mắt tràn ngập dịu dàng yêu thương, tựa như muốn hòa tan cùng nàng, trầm giọng nói:
-Ta thật đáng chết, sao lại có thể quên được nàng!
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm hờ hững, không hề có tâm trạng nhìn lại hắn, giọng nói lạnh lùng:
-Quả nhiên ngươi đã khôi phục trí nhớ rồi, ngươi đã nhớ hết tất cả mọi chuyện trước kia, ta cũng chẳng còn việc gì ở đây, cũng không cần ở đây nữa.
Nói xong liền muốn giãy khỏi lòng hắn.
Nghe nàng nói, gương mặt Tiêu Thần Hiên chợt tối đi, phẫn nộ bốc thẳng lên đỉnh đầu, biết mình khôi phục trí nhớ, nàng liền muốn rời khỏi mình sao?
Trong nháy mắt, lý trí như bị phá vỡ, đôi mắt đỏ ngầu, xoay người, đặt nàng ở dưới thân, phả ra hơi thở nam tính lên mặt nàng, mất khống chế kêu lên:
-Không được đi.
Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ nhìn hắn, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn phình lên vì xấu hổ, hai tay dùng sức đẩy hắn ra:
-Ngươi làm gì thế, mau buông ta ra….
Hắn vừa mới tỉnh lại nhưng sức lực lại kinh người, nhất thời lòng nàng cảm thấy tức giận, không nghi ngờ gì nữa, việc xoa bóp cho hắn mỗi ngày có hiệu quả.
Tiêu Thần Hiên giữ chặt hai cánh tay nàng, cúi đầu, yêu thương hôn lên mi mắt nàng, hôn lên hàng mi cong dài run run của nàng thật lâu.
-Nàng đừng đi đâu cả, lúc nào cũng ở bên cạnh ta.
Vốn chỉ là một động tác vô thức, nhưng khi tiếp xúc với cơ thể mềm mại của nàng, thân dưới bỗng truyền đến cảm giác rùng mình, toàn thân bỗng thắt chặt lại.
Hắn hôn môi nàng, làm cho Khinh Vân Nhiễm như bị giật điện, nàng nhỏ xinh, nhưng gầy guộc, nàng không thoát được, cũng không tránh được.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày liễu lại, khẽ cắn môi dưới, phẫn nộ nói:
-Ngươi từng nói gì mà đã quên rồi sao?
Thân thể hắn bỗng giật một cái.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên kề sát nàng, càng ngày càng gần, hơi thở quanh quẩn bên môi nàng, ánh mắt mê loạn gần như điên cuồng:
-Tại sao nhất định phải rời khỏi ta, nàng nói đi, nàng muốn ta như thế nào mới đồng ý không rời khỏi ta? Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, chuyện gì ta cũng đáp ứng nàng.
Không rõ từ lúc đáng chết nào, hắn đã để ý tới ánh mắt của nàng, sự khinh thường của nàng, sự đùa cợt của nàng, và cả không khuất phục nữa, đều làm cho hắn tức giận không thể át, nhưng cũng đâm sâu vào ngực hắn.
Bất luận ở nơi nào hắn nhìn thấy đôi mắt kia, đầu hắn cũng cảm thấy trống rỗng.
Hắn muốn cho hình dáng mình khảm thật sâu vào trong mắt nàng, làm cho mắt nàng cũng không thể nhìn thấy nam nhân khác, hận hắn cũng được, hắn muốn dùng cách như vậy độc chiếm hết tất cả của nàng.
Nhưng hắn phát hiện, dùng cách như vậy nàng kháng cự càng dữ dội hơn, không! Chính xác mà nói, bất luận hắn có dùng cách nào đi chăng nữa, nàng vẫn kháng cự.
Nhưng giờ hắn đã không còn đường lui nữa rồi, một khi nàng đi, tất cả đền bù, gánh chịu đều trở thành ảo giác, hắn không được mất đi nàng như vậy.
Khinh Vân Nhiễm nổi giận nhìn hắn, hắn rất rất dịu dàng, hắn chưa từng như vậy, trong nháy mắt, đôi mắt nàng bỗng trở nên hoảng hốt.
Nàng lắc đầu kháng cự:
-Vô ích thôi, Tiêu Thần Hiên, ta không oán hận ngươi đã là sự khoan dung lớn nhất rồi, còn muốn ta ở lại, đúng là nằm mơ nói mớ rồi….
Dục vọng của hắn không có chừng mực, bây giờ hắn xin nàng ở lại, nói không chừng sau này hắn còn muốn cả thể xác và tinh thần nàng đều thuộc về hắn.
Nam nhân như hắn, cao ngạo, ngang ngược, tự tôn của trái tim mạnh mẽ, đố kỵ, đối với nàng lại càng có tham vọng độc chiếm và chi phối.
Tại sao con người lại luôn vậy? Khi có được thứ gì lại không biết quý trọng, đợi sau khi đối phương mất đi, cảm thấy đau lòng rồi mới biết, mình đã làm sai, giờ lại ngồi ở đây mong chờ sự tha thứ của nàng.
Một khi đối phương cự tuyệt sẽ dùng những cách ti tiện khóa chặt nàng ở bên người.
Vậy sao từ đầu đã không nhận ra đi, có người ở trong phúc mà không biết phúc, làm đủ mọi chuyện, tới lúc không còn cách nào cứu vãn mới hối hận, đúng là ngu xuẩn.
Không phải tất cả nữ tử đều si ngốc đứng tại chỗ, chờ đợi lãng tử quay đầu.
Trên mặt Tiêu Thần Hiên là sự đau đớn và hối hận, hắn đã làm tổn thương nàng, tổn thương đã sâu tới vậy, ngay cả đường sống cứu vãn cũng không có.
-Ngoài miệng nàng cứ nói là đã tha thứ cho ta rồi, nhưng trên thực tế thì lòng nàng chưa từng tha thứ cho ta, nguyên nhân nàng hận ta, có phải là vì đứa con hay không?
Trái tim Khinh Vân Nhiễm bỗng đau đớn, theo tiềm thức phản bác:
-Không phải.
Phản ứng kích động của nàng chứng minh cho phán đoán của Tiêu Thần Hiên, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ ác liệt, nếu nàng mang thai rồi, nàng sẽ không dứt khoát như vậy.
Hắn nhìn nàng thật sâu, giọng nói hơi khàn khàn:
-Nhiễm nhi, đừng nên hận ta, chúng ta sinh một đứa con khỏe mạnh thay cho Hoán nhi, có được không?
Nói xong liền cúi người xuống, hôn nhẹ nhàng, nhưng lại như cơn mưa, hắn cầm lòng mà hôn, thân thể nhỏ xinh mảnh khảnh trong lòng hắn căng thẳng, lạnh run….
Hắn có ý gì?
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trắng bệch, tránh né hắn, kinh hãi giãy dụa dữ dội, cũng không biết làm như vậy càng kích thích thú tính trong hắn.
-Không được, ngươi cút ngay, ta không muốn sinh con cho ngươi….
Tiêu Thần Hiên trầm giọng, giọng nói dễ nghe:
-Nhiễm nhi, đừng cự tuyệt ta, nghe theo tiếng nói của cơ thể mình, đó chính là tiếng nói thành thật nhất.
Đầu lưỡi hắn xẹt qua vành tai mẫn cảm của nàng, chậm rãi cúi xuống phía dưới, vùi đầu trước ngực nàng, vạt áo đã lộ một nửa ra ngoài, hắn không kìm hãm được tình cảm mà hôn lên, mút vào da thịt mềm mại của nàng, vạt áo mở ra, lộ da thịt trắng muốt không chút tỳ vết ra ngoài. Từng chỗ đều để lại dấu vết của hắn.
Tay hắn dịu dàng êm ái vỗ về, trong lòng cảm thấy vui sướng vô hạn, bầu ngực trong tay hắn vì cọ xát mà ửng đỏ như một đóa hoa kiềm diễm nở rộ.
Hắn cuồng nhiệt, muốn khảm sâu nàng vào thân thể mình, để cho dòng của họ chảy cùng một chỗ với nhau.
Nhưng không được, thân thể của nàng cứng đờ, hắn cố nén dục vọng, nghĩ muốn chờ nàng thích ứng, sau đó là những nụ hôn với tình yêu và sự an ủi, nhưng vẫn không đủ….
Hắn rất vội vàng, luôn nghĩ muốn tiến vào thân thể thật chặt của nàng, nếm hương vị ngọt ngào tốt đẹp của nàng.
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, vì kinh hãi quá độ mà đồng tử to hết cỡ, sắc mặt như tro tàn, nhịp tim giờ phút này thiếu chút nữa thì dừng lại.
Nàng liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay yêu ma của hắn, nhưng lại bị giữ chặt không thể động đậy.
Ngọn lửa dục vọng thiêu đốt trong mắt Tiêu Thần Hiên, hơi thở hắn nặng nề ôm chặt nàng trong lòng, hắn đối với nàng mê luyến đến vậy, chỉ là một ánh mắt, một động tác nhỏ cũng có thể khơi lên ngọn lửa trong hắn.
Khinh Vân Nhiễm cảm nhận được phần đó của hắn nóng rực, kề sát vào chân nàng, sợ hãi run rẩy, thoáng chốctoàn thân nàng cứng ngắc như hóa đá, bât giác run rẩy, nàng ra sức giãy dụa, kinh hãi kêu to:
-Không được, buông ta ra….
Hắn không biết, chuyện nam nữ hoan ái đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Tại sao phải ép nàng nhớ lại?
Nàng thở dồn dập, lông mi run rẩy, đôi môi đỏ mọng hé mở, kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không thể vong ơn phụ nghĩa, ta cứu ngươi tỉnh lại, ngươi lại dám đối với ta như vậy!
“Choang” một tiếng, đó là tiếng vỡ của đồ sứ, trong không khí lan tỏa mùi canh thơm, bát canh bị đánh vỡ.
Hai bên đều sửng sốt, Tiêu Thần Hiên quay đầu lại, tầm mắt thấy được một dáng người mảnh khảnh.
Lan nhi giật mình nhìn họ, đôi mắt hiện lên phức tạp.
Thấy hắn tỉnh dậy, không nghi ngờ gì là nàng ấy vô cùng kinh ngạc và vui mừng, nhưng hình ảnh trước mắt làm nàng không tài nào cười nổi, cắn môi dưới, cả người cứng ngắc đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Mặt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ bực mình, ánh mắt lạnh lẽo u tối, lạnh lùng nhìn, Lan nhi hoảng sợ vội vàng quỳ suống, run giọng nói:
-Thiếp thân đáng chết, thiếp thân lập tức thu dọn sạch sẽ, xin Vương gia thứ tội.
Nói xong lập tức thu dọn mảnh vỡ trên sàn.
Tiêu Thần Hiên cau chặt mày, trong mắt hiện lên tức giận, lạnh lùng quát:
-Mau biến đi!
Người Lan nhi run lên, đầu ngón tay bị mảnh bát vỡ cắm vào, 1 giọt máu tươi đỏ hồng rơi xuống, rơi xuống đá cẩm thạch trên mặt đất, bắn tung tóe thành một đóa hoa máu….
-Vâng, Vương gia!
Cụp mắt xuống, khóe miệng nở nụ cười tự giễu, vội vàng đứng lên, bước đi lộ vẻ lảo đảo, lảo đảo chạy ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm thấy phản ứng của Lan nhi, phút chốc thu ánh mắt về, vương tay, phẫn nộ tát một cái thật mạnh vào mặt Tiêu Thần Hiên.
-Khốn kiếp.
Tiêu Thần Hiên vô cùng khó hiểu nhìn chằm chằm Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt bỗng trở nên tối tăm, người hơi run, cắn chặt hàm răng, môi mím thành một đường, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Nhưng im lặng như thế này mới làm cho Khinh Vân Nhiễm cảm thấy đáng sợ.
Quanh người hắn tỏa ra luồng không khí lạnh lẽo âm trầm làm cho không khí bốn phía như ngưng kết lại, áp lực làm cho người ta khó thở.
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng, phẫn nộ nói:
-Ngươi quá đáng rồi đó, nàng ấy có ý tốt mang đồ ăn sáng tới cho ngươi, nhưng ngươi lại bảo nàng ấy biến đi, ngươi có biết trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, đều là nàng ấy chăm sóc ngươi không?
Trong lòng vì lúc mới rồi Lan nhi phải chịu ấm ức mà cảm thấy tức giận bất bình, nàng ấy cũng không làm sai chuyện gì,, nàng biết rõ, chuyện tình cảm là không thể cưỡng ép.
Nhưng đối với nữ tử yêu hắn, hơi dịu dàng một chút cũng khó khăn đến vậy sao?
Tiêu Thần Hiên híp mắt lại, giọng nói lạnh băng làm cho người ta sợ hãi:
-Ta luôn luôn như thể, chỉ ngoại lệ với một mình nàng, đừng tưởng rằng ta đối với người khác cũng có vẻ mặt ôn hòa.
Ngay cả một nha hoàn nàng cũng không tiếc công giữ gìn, không tiếc phất tay đánh hắn một cái, nghĩ vậy, ngực vô cùng đau đớn.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ không dứt, lạnh lùng nói:
-Nếu ngươi đã cưới nàng ấy thì nên đối xử tốt với nàng ấy.
Đây là nam nhân dạng gì…. Từng câu từng chữ đều nói yêu nàng, nhưng lại dùng cách ác liệt như vậy đối với nữ nhân của hắn, lạnh lùng cay nghiệt không có chút ấm áp.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, ánh mắt của nàng làm hắn đau đớn, thống khổ, trầm giọng nói:
-Phụ nữ của Bổn Vương chỉ có nàng thôi! Không phải nàng thì chẳng có ai cả. Nhiễm nhi, nàng biết tại sao ta đón nàng ấy vào phủ không? Vì nàng ấy là người của nàng, nếu như nàng còn sống, có lẽ sẽ trở về tìm nàng ấy, ta mới giữ nàng ấy bên người. Nhưng ta cũng chưa kịp nói, nàng đã nhẫn tâm không chút lưu tình chặt đứt lời ta.
Khinh Vân Nhiễm nghe vậy cảm thấy vô cùng phẫn nộ, trầm giọng nói:
-Ngươi muốn làm tổn thương bao nhiêu người mới hài lòng, nàng ấy đối với ngươi….
Đột nhiên đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, tựa như đã biết rõ ý của nàng.
Tâm cảm thấy co thắt đau đớn, sắc mặt đen lại nói:
-Khinh Vân Nhiễm, nàng công bằng một chút, cho dù không yêu ta, cũng không đáng để nàng đem ta đẩy cho người khác….
Khinh Vân Nhiễm nhất thời nghẹn lời, nàng cũng không có ý như vậy, nàng biết rõ tình cảm không thể miễn cưỡng hơn bất kỳ người nào.
Tiêu Thần Hiên nhìn chăm chú đôi mắt phát sáng, trong suốt rõ ràng của nàng, một lát sau, tức giận dần dần biến mất, khóe miệng nở nụ cười châm chọc:
-Được, chỉ cần là nguyện vọng của nàng, chuyện gì ta cũng làm được!
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, nói được một chữ:
-Ngươi….
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Tiêu Thần Hiên đi nhanh ra ngoài cửa, “rầm” một tiếng! Làm lòng nàng cảm thấy chấn động vô cùng là lời nói ban nãy, hắn có ý gì?
Trong lòng cảm thấy không ổn, nàng hoảng sợ đứng dậy, định đuổi theo ra ngoài, ra tới cửa thì bị một vài thị vệ đại nội chặn đường, nàng nhíu chặt mày.
-Tránh ra.
Một thị vệ lạnh lùng nói:
-Hoàng thượng có lệnh, nếu Vương gia tỉnh dậy, cô nương nhất định phải lập tức tiến cung diện thánh, nếu cô nương không chịu, vậy tại hạ xin đắc tội!
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc trừng mắt nhìn họ, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhói, cả người ngã xuống.
*
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, hắn vọt tới cửa ngự thư phòng, đang định phá cửa mà vào.
Thị vệ đứng ở cửa ngự thư phòng thấy thế, không khỏi kinh ngạc, nói:
-Hiên Vương gia, người có việc gì gấp muốn gặp Hoàng thượng?
Đôi mắt như đang vận chưởng lực, định một chưởng giết sạch tất cả, quát lạnh:
-Tránh ra.
Toàn công công nghĩ kỹ, thấy hắn đến như vậy, chắc không phải để nịnh hót.
Hắn ta mỉm cười, gục đầu xuống, nói:
-Hiên Vương gia, Hoàng thượng đang nghị sự cùng chư vị đại thần, người đột nhiên xông vào, vậy rất lỗ mãng, không bằng để nô tài đi vào bẩm báo một tiếng, sau đó….
Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng Tiêu Thần Duệ trầm thấp:
-Toàn bộ lui ra, cho Hiên Vương vào.
Lúc này cánh cửa ở ngự thư phòng mở ra, mấy vị quân cơ đại thần bước ra ngoài, sắc mặt mỗi người đều khác nhau, bước đi nặng nề, thấy Tiêu Thần Hiên đứng thẳng ở ngoài cửa, tất cả đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, hành lễ, nói:
-Vi thần tham kiến Hiên Vương điện hạ.
Tiêu Thần Hiên coi như không nghe không thấy bọn họ hành lễ, vội vàng bước nhanh vào bên trong ngự thư phòng.
Tiêu Thần Duệ thấy Tiêu Thần Hiên vội vàng vào đây, khóe miệng nở nụ cười:
-Lục đệ, thấy đệ bình an vô sự, cuối cùng trẫm cũng yên tâm rồi!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên bực mình, đi thẳng vào vấn đề:
-Hoàng huynh, nàng đâu rồi?
Sáng sớm hai người đã không vui, lúc đó chỉ là xúc động nhất thời với nàng mà hắn phất tay áo rời đi. Sau khi tỉnh lại hắn vẫn luôn nghĩ tới nàng, nửa đau lòng, nửa tức giận, sai người chuẩn bị đồ ăn đưa đến phòng, vậy mà khi hắn trở lại đã thấy trong phòng không còn một bóng người.
Thị vệ bẩm báo, đúng với phán đoán của hắn.
Đôi mắt Tiêu Thần Duệ hơi tối lại, khẽ cười nói:
-Đệ sợ cái gì? Trẫm có thể ăn thịt được nàng sao, giờ nàng ấy đang ở điện Phù Vân đợi đệ.
Tiêu Thần Hiên nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, mày nhíu chặt, trầm giọng nói:
-Vậy thần đệ xin cáo lui.
Vừa xoay người, hắn lại nghe được giọng nói mị hoặc của Tiêu Thần Duệ:
-Lục đệ, trẫm cam đoan khi tới đó, sẽ có điều kinh hỷ chờ đệ.
*
Khinh Vân Nhiễm từ hôn mê tỉnh lại, lúc nàng mở mắt, đôi mắt màu đen mang theo chút mờ mịt, không nhớ được lúc trước nàng bị làm sao.
Tay bị người cầm chặt, đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói nóng bỏng:
-Khinh nhi, nàng tỉnh rồi….
Khinh Vân Nhiễm hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tràn ngập mừng rỡ, có cả cảm giác yêu say đắm vô hạn, bỗng chốc trở nên khẩn trương.
Giờ phút này đột nhiên có một rung động khó hiểu, ngực đập kịch liệt, không cách nào kiềm chế tình yêu với hắn, chung quy cảm thấy có thứ gì đó phá vỡ thoát ra ngoài.
Tiêu Thần Hiên nhìn thấy nàng dùng ánh mắt mê luyến nhìn hắn, cả người như có dòng điện chạy qua, làm hắn không khống chế được mà kích động.
-Nhiễm nhi, nàng làm sao vậy?
Khinh Vân Nhiễm mỉm cười an tâm ôm lại hắn, gương mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào trong ngực hắn.
Nơi này có mùi hương làm cho nàng vô cùng tham luyến, nhắm mắt lại, khóe miệng hơi cong lên, trong đầu không khỏi hiện lên tên hắn, nàng khẽ gọi:
-Hiên.
Cả người Tiêu Thần Hiên ngây ra, kinh ngạc nhìn nữ tử đang ôm mình.
-Nàng vừa gọi ta là gì?
Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, mắt hơi cong lên, mang theo ánh mắt vui vẻ, buồn cười mà nhìn hắn, vội vàng vươn tay sờ trán hắn:
-Chàng thật kỳ lạ, thiếp đang gọi chàng đó!
Tiêu Thần Hiên vui sướng không biết dùng lời nào để tả, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, nhìn kỹ đôi mắt nàng, khàn khàn nói:
-Gọi lại một lần nữa.
Khinh Vân Nhiễm khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt hơi nheo lại, khẽ cười lên:
-Chàng ngốc này, sau này muốn nghe bao nhiêu lần mà chẳng được, tại sao lại bắt thiếp gọi lại làm gì?
Tiêu Thần Hiên ngơ ngác nghe nàng nói, “muốn nghe bao nhiêu lần” cũng có thể.
Trên mặt Khinh Vân Nhiễm hiện lên nụ cười tươi làm cho ngũ quan thanh tú của nàng bỗng trở nên sinh động không ngờ, hai cánh tay nhỏ bé vòng qua cổ hắn, dịu dàng nói:
-Sao hôm nay chàng ngơ ngác vậy?
Tiêu Thần Hiên chấn động, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, đặt bên môi, hôn nhẹ một cái, trầm giọng nói:
-Khinh nhi, sao đột nhiên nàng dịu dàng với ta?
Phản ứng của nàng rất kỳ quái, ánh mắt nàng tràn ngập những ý nghĩ yêu thương, ánh mắt đó từ đâu mà tới? Tại sao lại bỗng yêu hắn? Chuyện này càng ngày càng đi chệch quỹ đạo.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm mang theo chút mê muội, nghi hoặc hỏi:
-Trước đây ta đối với chàng rất hung ác sao?
Trong đầu cẩn thận nhớ lại chuyện trong quá khứ, nhưng hoàn toàn chẳng có gì, nàng bỗng đau đầu kịch liệt nên cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Chỉ là đáy lòng có một tiếng nói nói với nàng, nàng yêu hắn, giống như đã bị thôi miên.
Sự thật cũng là như thế, lần đầu tiên khi nhìn hắn, trong lòng nàng cũng rung động, không cách nào nói được bằng lời, nhất định đó là dấu hiệu khi yêu đối phương.
Tiêu Thần Hiên nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng, gương mặt đột biến, cầm tay nàng hoảng sợ kêu lên:
-Làm sao vậy, nàng đau ở chỗ nào?
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày:
-Rất lạ, chỉ cần cố suy nghĩ một vài chuyện là đầu lại đau dữ dội.
Trong lòng Tiêu Thần Hiên lập tức chấn động, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng:
-Vậy nàng đừng nên nghĩ nữa!
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, nhìn quanh bốn phía, một nơi rất xa lạ.
-Hiên, đây là nơi nào?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên tràn ngập nhu tình, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của nàng, trầm giọng nói:
-Đừng sợ, bây giờ chúng ta trở về nhà.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn cười dịu dàng, nói:
-Hiên, hôm nay chàng làm thiếp có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cho dù chàng có biến thành bất cứ dáng vẻ nào đi chăng nữa, thiếp cũng thích.
Bỗng nhiên Tiêu Thần Hiên xoay người sang chỗ khác, trong mắt như có sương mù, hắn từng vô số ảo tưởng, nếu như Nhiễm nhi yêu hắn, hắn sẽ cảm giác thế nào?
Nhưng giờ chuyện ấy xảy ra thật, hắn lại không vui sướng chút nào, ngược lại lại có cảm giác nàng càng ngày càng cách xa hắn, hình như chỉ có việc ôm chặt lấy nàng mới có thể khiến nàng gần mình hơn một chút.
Khinh Vân Nhiễm thấy hắn quay lưng về phía mình, chậm rãi tới gần hắn, nhỏ giọng nói:
-Có phải thiếp nói sai gì không?
Nàng thuận tay ôm lấy hắn, vững vàng ôm lấy cổ, cằm đặt lên trên vai hắn, chóp mũi không cẩn thận cọ vào vành tai của hắn, nghe thấy hắn gầm nhẹ lên một tiếng.
Một dòng máu nóng trong nháy mắt phóng lên đỉnh não của Tiêu Thần Hiên, thân dưới nóng rực, toàn thân không tự chủ mà thắt chặt lại, hắn xoay người, khó khăn nói:
-Nhiễm nhi, đừng….
Gương mặt tuấn mỹ của hắn dần dần ửng đỏ, cử chỉ vô tâm của nàng lại có thể dễ dàng khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong hắn.
-Làm sao thế?
Khinh Vân Nhiễm không hiểu hỏi.
-Đừng thổi khí….
Mơ hồ truyền đến tiếng cười khẽ của nàng.
-Vậy đừng quay lưng về phía thiếp.
Khinh Vân Nhiễm nhỏ giọng yêu cầu, trong tiếng nói mang theo sự dịu dàng.
-Được….
*
Ngự thư phòng.
Tiêu Thần Hiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Thần Duệ, hai tay bóp chặt lại, cố gắng kiềm chế phẫn nộ trong lòng, trầm giọng hỏi:
-Hoàng huynh, ngươi cho nàng dùng thuốc gì?
Tiêu Thần Duệ nghe câu hỏi của hắn, lạnh lùng liếc mắt một cái, trầm giọng nói:
-Ta giúp đệ có được người phụ nữ mình muốn, đệ đang có thái độ gì đây?
Tiêu Thần Hiên cắn chặt răng, nhắm mắt lại, trầm giọng nói:
-Đệ không cần! Đây không phải là nàng thật sự, đệ muốn nàng trở về như ban đầu.
Tiêu Thần Duệ nhíu mày, cười lạnh một tiếng, nói:
-Cái gì gọi là nàng thật sự, chẳng lẽ làm cho nàng yêu đệ là không phải chân thật?
Đôi mắt thâm thúy của Tiêu Thần Hiên đen kịt, trong mắt hiện lên lạnh lùng, lớn tiếng hỏi:
-Hoàng huynh hãy nói cho đệ biết, tại sao nàng lại biến thành như vậy?
Tiêu Thần Duệ buông tấu sớ trong tay, chậm rãi mở miệng nói:
-Trẫm gặp một kẻ tới từ phương Tây xa xôi, hắn nói cho trẫm, quê hương hắn có một loại hương gọi là Mê hồn hương, kết hợp với âm thuật mà hắn biết, có tác dụng làm tình cảm bột phát. Nghe nói nữ tử trúng Mê hồn thuật này, lúc tỉnh lại, nam tử đầu tiên mà nàng nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác yêu thương.
Nghe vậy Tiêu Thần Hiên chấn động, phẫn nộ kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên đệ là ngươi phương nào, sao có thể chịu loại tình cảm giả dối này chứ.
Hắn muốn là lòng của nàng, nàng thật sự yêu hắn.
Đôi mắt đen của Tiêu Thần Duệ chớp động, khóe môi cười lạnh đầy trào phúng:
-Có thật vậy không?
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, sắc mặt bỗng trầm xuống, trầm giọng nói:
-Việc này không liên quan đến Hoàng huynh, đưa thuốc giải cho đệ.
Tiêu Thần Duệ lắc đầu, nói:
-Không có thuốc giải.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ kinh hãi, nói:
-Sao có thể như vậy?
Tiêu Thần Duệ cau mày, trong mắt hiên lên bực mình, nói:
-Trẫm không lừa đệ, loại Mê hồn hương này không có thuốc giải, chờ khi thuốc hết hiệu lực nàng lập tức tỉnh lại. Nhưng hiệu lực của thuốc có thời gian dài ngắn khác nhau, tùy thuộc vào từng người, lâu là ba tháng, ngắn thì một tháng.
Ngực Tiêu Thần Hiên chấn động, ánh mắt càng ngày càng phức tạp.
Thấy dáng vẻ mất hồn của Tiêu Thần Hiên, Tiêu Thần Duệ tiếp tục nói:
-Tốt nhất là đệ làm cho nàng yêu mình trước khi thuốc mất công hiệu, làm cho nàng không tài nào rời khỏi đệ được.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên dần dần ảm đạm, đau lòng nói:
-Nếu nàng tỉnh rồi, nhất định sẽ không tha thứ cho đệ, Hoàng huynh không phải đang giúp đệ, mà là hại đệ.
Sắc mặt Tiêu Thần Duệ lạnh lẽo, lạnh lùng châm chọc:
-Ta có lòng tốt, không ngờ lại được Lục đệ cảm kích như vậy! Đệ đừng có nói với trẫm, biểu hiện của nàng sau khi tỉnh lại không làm đệ động lòng? Hay là đệ muốn chắp tay nàng với người khác?
Tiêu Thần Hiên nhất thời nghẹn lời, đúng vậy, hắn không thể phủ nhận, khi nàng dùng ánh mắt say đắm nhìn hắn, khi nàng cười với hắn, giọng nói dịu dàng của nàng, cử chỉ đến gần của nàng cũng làm hắn say mê không thoát được.
Chính hắn cũng từng nghĩ, mình không từ thủ đoạn đoạt lại nàng.
Nhưng hạnh phúc trộm được thế này như con dao hai lưỡi, lúc nàng tỉnh lại, nếu nàng vẫn như cũ không yêu hắn, hắn nên làm sao bây giờ?
Chờ khi hắn hưởng thụ vị ngọt ngào tới tận con tim, sau đó cướp đi tất cả, mọi thứ của hắn đều tan vỡ!!!
Nghĩ vậy, hắn cười khổ một tiếng, vẫn cao ngạo như lúc trước, là một nam nhân lạnh lùng, đột nhiên nói:
-Hoàng huynh, nhất định là huynh chẳng có ai yêu huynh thật sự!
Tiêu Thần Duệ cau mày, khó hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, cười nhạt nói:
-Thì sao? Phụ nữ, chỉ là vật tiêu khiển trên giường vào ban đêm mà thôi.
-Nếu như Hoàng huynh thật sự yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ không có ý nghĩ này.
Tiêu Thần Hiên cười tự giễu, trong lòng cảm thán, nói:
-Sau khi nàng xuất hiện, huynh sẽ biết, cuộc đời trong quá khứ vốn là không trọn vẹn, không đầy đủ, vì có nàng, cuộc sống bây giờ mới thật sự là một cuộc sống đầy đủ.
Trong mắt Tiêu Thần Duệ hiện lên sự không kiên nhẫn:
-Hoàng đế vốn là người không cần yêu, điều trẫm lo lắng là làm thế nào củng cố thiên hạ của mình, không phải một lòng một dạ đặt vào tình yêu.
Tiêu Thần Hiên cười lộ vẻ sầu thảm:
-Phụ Vương nói chúng ta rất giống nhau, thấy huynh tựa như thấy đệ.
Tiêu Thần Duệ lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt xẹt qua lạnh lẽo, quát lạnh:
-Đệ nhìn đệ đi, làm gì còn dáng vẻ hăng hái của Trấn quốc tướng quân khi xưa nữa.
Tiêu Thần Hiên mím chặt môi, trong lòng truyền đến đau đớn âm ỉ:
-Thần đẹ cũng hiểu được bản thân mình rất nực cười!
Nhưng muộn rồi, hắn đã sa chân vào hố, không cách nào kiềm chế, yêu người đẹp không yêu giang sơn thì biết làm sao? Nếu thật sự nàng có thể quay về bên cạnh hắn, nở một nụ cười chân thật, cho dù chết, hắn cũng cam lòng.
Tiêu Thần Duệ nhìn thấy vẻ mặt của hắn không khỏi bùi ngùi thở dài, Hoàng đệ trước kia vốn là một người tàn nhẫn máu lạnh tới mức nào, cũng không ngờ khi gặp tình yêu lại trở nên si cuồng như vậy.
Suốt bốn năm Tiêu Thần Hiên chán chường, quyết tâm phải tìm nữ tử có thể đã chết kia.
Trong lòng cười lạnh, quấn quanh người là một chữ tình, tự bức mình tới tình cảnh tuyệt vọng này, vết xe đổ của Lục đệ, nhất định hắn quả quyết sẽ không yêu bất kỳ một người phụ nữ nào.
Hắn và Lục đệ đều có bản tính ích kỷ, họ chưa bao giờ ngừng nỗ lực, một khi thấy điều gì tốt sẽ không từ thủ đoạn để loại bỏ chướng ngại, dùng mọi quyền lực của mình để tranh đoạt.
Mà lúc này đây, Lục đệ của hắn đã nỗ lực tới mức bi thảm,nhưng kết quả lại vô cùng nhỏ bé, chỉ sợ không quay đầu được nữa rồi.
Nghĩ đến nàng mà hắn không từ thủ đoạn tranh đoạt, cần gì quan tâm tới ý nghĩ của đối phương, dùng thủ đoạn hèn hạ giữ nàng ở bên người, cần gì cố chấp nghĩ nàng có cam lòng hay không, cho dù có bị hận thấu xương, cũng vì mối hận trong lòng cũng vĩnh viễn nhớ rõ hắn!
Nhưng Lục đệ vì nàng mà dần dần thay đổi, cũng không muốn gì cả, nữ tử này lạnh lùng vô tâm, so với bất cứ vũ khí nào còn có lực sát thương lớn hơn!
Hôm nay hắn đã được đền bù, nữ tử này lại khống chế Tiêu Thần Hiên, là vũ khí có lợi nhất.
Lục đệ, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, trẫm vốn là người hiểu rõ đệ nhất, đệ máu lạnh vô tình, mà giờ lại vì một nữ tử trọng tình trọng nghĩa, tính tình thay đổi hoàn toàn.
Bốn năm trước, đệ xin trẫm ban hôn, trẫm nghĩ đệ đã nghĩ thông suốt rời, ngờ đâu trái tim si tình của đệ lại dẫn sói vào nhà, rước họa sát thân làm cho kinh mạch đứt đoạn, giống như kẻ tàn phế.
Hôm nay đã bốn năm trôi qua, mặc dù võ công đã khôi phục, nhưng lại vì một nữ tử mà khiến mình sống dở chết dở, nếu không phải trẫm niệm tình khi xưa thì đã sớm cho đệ đi làm bạn với Phụ Vương rồi.
Tiêu Thần Hiên thấy ánh mắt Hoàng huynh có sát ý, trong lòng không khỏi chấn động….
Hắn và Hoàng huynh lớn lên cùng nhau từ nhỏ, khi còn trẻ, hắn phóng túng không kiềm chế được, vô tâm với ngôi vị Hoàng đế, hơn nữa đây lại là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ với hắn, hắn thay Hoàng huynh chiếm nửa giang sơn, hôm nay mới có quyền thế dưới một người, trên vạn người.
Nhưng từ cổ chí kim, thân là vua sẽ có nhiều nghi ngờ kiêng dè, cho dù có là huynh đệ thân thiết cũng sẽ lo lắng hắn không yên phận, có một ngày dấy binh đoạt Hoàng quyền.
Bốn năm nay, binh quyền trong tay Tiêu Thần Hiên đã giảm hơn một nửa.
Tình nghĩa Đế vương lâu dài được bao lâu đây? Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng!
Gương mặt Tiêu Thần Duệ lạnh lùng chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Thần Hiên, lạnh giọng quát:
-Lục đệ, đệ biết rõ, thân là người trong hoàng thất, tuyệt đối không thể có nhược điểm, mà đệ lại lộ nhược điểm cho người khác thấy, nếu rơi vào tay kẻ khác, đệ sẽ thế nào? Nếu không phải là đệ, chỉ với người phụ nữ này, trẫm có thể khiến đệ chết ngàn lần vạn lần.
Tiêu Thần Hiên cười lạnh, mặc dù không phải kẻ địch nhưng lúc nào cũng đề phòng, nếu không cũng không dời chủ ý lên người Nhiễm nhi.
Sao hắn không biết Hoàng huynh mơ ước bảo vật mà hắn đang nắm trong tay.
Bốn năm qua, Hoàng huynh nói bóng nói gió, bất đắc dĩ hắn vẫn giữ kín miệng, nếu hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, bảo vật kia ở đâu, cũng như đá chìm xuống đáy biển.
Tiêu Thần Duệ nhìn hắn, đầu ngón tay cọ vào nhẫn ngọc.
-Lục đệ, trẫm làm nhiều việc cho đệ như vậy, đệ không dốc sức vì Đông Kỳ, không tận tâm hết sức giúp Hoàng huynh hoàn thành nghiệp lớn thống nhất, Phụ hoàng truyền lại bảo vật cho Lục đệ, nghe nói là có thể biết trước mọi chuyện trong quá khứ và tương lai….
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, trầm giọng đáp lời:
-Chuyện này thứ lỗi cho thần đệ không thể trả lời!
Đôi mắt sắc của Tiêu Thần Duệ tối sầm lại, cười lạnh, nói:
-Trẫm không vội, Lục đệ, sẽ có một ngày nào đó đệ sẽ chủ động đến nói cho trẫm, nếu không còn chuyện gì khác thì lui ra đi!
Tiêu Thần Hiên chau mày, gương mặt càng thêm lạnh lẽo, cắn chặt răng, đứng dậy, nói:
-Thần đệ cáo lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.