[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Chương 22: Quyển 2 - Chương 3

Live

14/10/2020

Vụ vân Long Điện phùng tiên đạo

Thương hải mịch châu thí thiên mục

(Sương mù Long Điện gặp người tu đạo

Biển xanh tìm châu thử mắt trời)

Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn nhận lời mời của Hắc Long Vương, liền rời thôn trang đi đến Bạch Nhân Nham.

Bạch Nhân Nham kia chính là khe sâu nơi sơn thế kì tuấn, được Long Vương phù hộ, trong núi rừng tùng rậm rạp, đồng cỏ và nguồn nước phong phú, xanh um không giống đám núi non trơ trụi xung quanh.

Hắc Long Vương mang hai người bọn hắn đi dọc theo đường núi, đi đến trước một cái hang, mới nói: “Nơi này tên là Vụ Vân Động, phủ đệ của tiểu thần ở bên trong.” Chỉ thấy hắn đi trước dẫn đường, mà động thật như tên, nơi này mây mù lượn lờ, cơ hồ vươn tay cũng nhìn không thấy năm ngón, cũng may có Long Vương đằng trước rẽ mây, đi đến tận đáy động, cuối cùng cũng nhìn thấy chút ánh sáng.

Nơi phát ra ánh sáng chính là phủ đệ của Hắc Long Vương, có điều phủ đệ này nếu so với của Tứ Hải Long Cung mà Khai Dương đã từng nhìn thấy thì hoàn toàn bất đồng, Long Quân điện phủ nơi đó tường vách trong suốt, minh châu thủy nhuận đầy hoa lệ, thế nhưng ở đây lại hoàn toàn không có. Phòng ở lợp ngói mộc mạc đến bần hàn, ngọn đèn chiếu sáng lay động trong hôn ám, Long Vương phủ đệ so với nhà ở của đám dân chúng dưới chân núi lại chẳng có gì khác biệt, thật sự khiến hai người bọn hắn âm thầm giật mình.

Hắc Long Vương hoàn toàn không thèm để ý, hắn dẫn hai người đi vào ngồi xuống, lại tự mình rửa chén rót trà. Đường đường là Long Vương, cư nhiên ngay cả tinh quái hầu hạ sai phái cũng không có.

Khai Dương càng cảm kỳ quái, liền trực tiếp hỏi: “Chỉ có một mình ngươi ở nơi này sao?”

Hắc Long Vương gật đầu nói: “Tiểu thần lúc này bất quá chỉ là chức gọi mây làm mưa, trên Bạch Nhân Nham cũng không có sông ngòi gì, dân tộc thủy tính như lính tôm tướng cua đương nhiên không có.”

“Ngươi ở chỗ này chắc cũng đã vài trăm năm đi?”

“Tiểu thần không nhớ rõ. Chỉ nhớ năm đó nhất niệm thành ác, chịu Đế Quân biếm đến đây thủ sơn, chắc cũng đã ngàn năm.” Hắc long có chút giật mình, trên khuôn mặt chất phác hiện ra thần sắc phức tạp, giống như đang lầm bầm lầu bầu mà hạ thấp giọng nói, “Không biết...... Hắn hiện giờ......”

Khai Dương nhún nhún vai: “Còn không phải vẫn ở trong Tỏa Yêu Tháp sao!”

Lời này giống nhát búa giáng thẳng vào đầu Hắc Long Vương, thân thể khôi ngô mạnh nhoáng lên một cái, khuôn mặt đã cực kì khó coi giờ lại thêm vặn vẹo: “Nói cũng đúng, ha hả...... Ta vốn nghĩ, thiên địa dị biến, Tỏa Yêu Tháp bị phá, hắn liền có cơ hội trốn đi......”

Thiên Lý Nhãn ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng nói: “Lấy pháp lực của hắn, nếu không có thần lực của Tham Lang Tinh Quân trấn áp, Tỏa Yêu Tháp nơi thế gian này, chỉ sợ chưa chắc đã có thể khóa nổi hắn. »

Hắc Long Vương nghe được có chút đăm chiêu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Lời thần tướng nói thật đúng. Xem ra tiểu thần tu luyện không đủ, đại khái còn muốn ở lại nơi đây nghỉ ngơi mấy trăm năm nữa, tu thành chính quả.”

“Ngươi tu luyện còn chưa đủ sao?” Khai Dương cười nhạt, lập tức liếc nhìn vị Thiên Nhãn thần tướng đã ở trên thiên giới ngồi yên đến vạn năm tu luyện cho đến nay cũng chỉ làm được đằng vân thuật còn lại tất cả đều một mực không tinh kia, “Ngày đó làm tiên phong của Yêu Đế, đánh dẹp hết năm trăm thiên binh thiên đình, uy phong khi đó, cũng không giống hiện giờ.”

Hắc Long Vương cười ngây ngô lắc đầu: “Có bao nhiêu uy phong a, còn không phải thua dưới thương của Vũ Khúc Tinh Quân sao?”

Nhớ tới chuyện cũ trước kia, Khai Dương lại vặn bóp cổ tay: “Hừ, ngày đó nếu không vì không ngớt triền đấu với ngươi, nhất định có thể cùng tên giả khỏa kia làm mấy trăm hiệp...... Thật đáng tiếc!” Đột nhiên hưng trí, hắn nhảy người lên một trận xoa tay, “Hắc Long Vương, không bằng chúng ta lại so tài một lần đi, như thế nào? Lần trước ngươi bất quá bởi vì nhìn thấy tên gia khỏa kia bị Thiên Xu bắt, nhất thời thất thần mới bại bởi bản quân, chờ đợi không bằng bây giờ tiếp tục tái chiến a!”

Hắc Long Vương vội vàng lắc đầu xua tay: “Tinh Quân không nên khó xử tiểu thần. Đao giáp đã đem gác xó, ngàn năm không động, tiểu thần không được rồi.”

“Cũng không đến thế chứ?”

Khai Dương mị mắt cao thấp đánh giá khí lực khôi ngô của hắn, ngay cả xiêm y đều giấu không được cơ thể từng khối như muốn bạo khởi, dù không có ngàn năm rèn luyện vẫn không hề suy suyển nửa phần.

“Không được, không được! Hôm nay khó có được gặp một lần, có thế nào cũng phải luyện với bản quân một trận!” Hắn tay trái vừa lật, nhất thời hiện ra một trường thương ngân lượng! Thân thương ngăm đen, đầu thương điểm hỏa, tràn ra nhiệt khí bức người.



Không thể ngờ hắn nháy mắt đã lôi binh khí lợi hại như Hỏa Vân Thương ra, Hắc Long Vương sắc mặt trầm lại, tức khắc đứng thẳng toàn thân, tư thế sẵn sàng đón địch.

Thiên Lý Nhãn bên cạnh không khỏi nhíu mày, hai vị này chắc không phải nhất định muốn ở Bạch Nhân Nham nho nhỏ này đánh nhau chứ, sợ chỉ trong nháy mắt, trong vòng ba trăm dặm quanh núi sẽ không còn lấy một ngọn cỏ.

Đúng lúc giương cung bạt kiếm, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng cười lanh lảnh: “Ha hả, sao lại có đánh nhau rồi?” Âm thanh ấm áp trầm thấp, mọi người nhìn lại, liền thấy một gã đạo nhân một thân xích bào (áo đỏ) thản nhiên đi vào, người này thân hình thon dài, ngũ quan đoan chính, mặt như quan ngọc, đặc biệt là đôi mắt, cực kì tuấn tú, đuôi mắt hơi hướng lên, khi bước vào trên mặt vẫn dẫn theo ba phần ý cười, nhìn thấy ba người trong phòng, không những không hề sợ hãi, trái lại ý cười lại càng sâu.

“Nguyên lai là có bằng hữu từ phương xa tới! Ha hả, Hắc Long Vương, bần đạo cũng đến quấy rầy rồi!”

“Đâu có!” Người này chắc là quen biết của Hắc Long Vương đi, hắn lập tức giấu đi chiến ý đang lan ra khắp người, hướng người tới chắp tay tiếp đón, “Đã lâu không gặp, đạo trưởng gần đây có khỏe?”

“Trên bảo vẫn bình an, làm phiền Long Vương quan tâm!”

Đạo nhân nhìn nhìn Thiên Lý Nhãn cùng Khai Dương đứng một bên, cười nói: “Bần đạo Việt Phi Lăng, pháp danh Hư Không Tử, không biết quý tính nhị vị tiên gia, dám thỉnh chỉ giáo!”

Hắn ý cười ấm áp, Khai Dương lại không nói gì.

Người này mặc dù một thân tiên linh, tiên phong đạo cốt, bên ngoài xem ra trầm ổn vô hại, nhưng ẩn ẩn lại giấu giếm lệ khí sát phạt, nói vậy chắc cũng là một thiên sư tiên đạo trừ yêu vô số.

Thiên Lý Nhãn thật không phải muốn vô lễ, chỉ là hắn luôn luôn ít khi làm mấy cử chỉ xã giao, không biết ứng phó thế nào, cũng liền không lên tiếng phản ứng lại.

Tình thế đột nhiên trở nên có chút tẻ ngắt, hoàn hảo Hắc Long Vương cũng đúng lúc mở miệng: “Vị này chính là một trong Thất Huyền Tinh Quân – Vũ Khúc Tinh Quân, còn vị này là Thiên Nhãn thần tướng trên điện tòa của Đế Quân.” Lại quay sang nói với Khai Dương vàThiên Lý Nhãn, “Việt Phi Lăng nguyên là Đan Khâu vũ khách, tu luyện đã ngàn năm, chỉ cần qua thêm một kiếp là có thể phi thăng lên thiên giới, cùng hai vị là đồng điện vi thần.”

Việt Phi Lăng kia nghe thấy thân phận đối phương, có chút ngạc nhiên, lập tức cười nói: “Nguyên lai là Tinh Quân cùng thần tướng hạ phàm, Việt Phi Lăng không biết có phúc phận gì, lại có thể gặp được thực nhan của nhị vị tiên gia ! » Nói xong liền luồn tay vào trong tay áo rộng thùng thình sờ sờ một hồi, lấy ra một chiếc bình, lại thấy hắn gỡ đi miếng giấy dán trên miệng, nhất thời hương rượu bay ra bốn phía, mùi thơm ngào ngạt ngập tràn sơn động. Lại tiếp tục trong áo bào lấy ra từng đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi, có cá có thịt, bày đầy một bàn, thật sự phong phú.

Hắc Long Vương cũng là người hảo tửu (thích rượu), thấy thế hai mắt liền tỏa ánh sáng, vội vàng tìm đến bốn chiếc chén lớn đặt xuống bàn, hô: “Mau rót mau rót!”

Việt Phi Lăng cũng không vội vàng, mị mị cười nhìn về phía hai người Khai Dương: “Không biết nhị vị thượng tiên có cho ta chút mặt mũi?”

Khai Dương mặc dù không thật thích rượu, nhưng hương rượu này thật sự thuần hậu, nhịn không được liền gật đầu: “Rượu ai nhưỡng vậy, hương thơm như vậy?”

Việt Phi Lăng chỉ cười không nói, đem rượu rót đầy bốn bát, rượu này trong trẻo thấu triệt, lóng lánh như tơ, quả là vật phi phàm.

Hắc Long Vương sớm đã kiềm chế không được, nhấc lên há mồm to cạn chén, Khai Dương cũng nhấc lên phẩm một chút, quả nhiên là phương thuần rượu ngon, không hề kém rượu của tiên gia. Hắc Long Vương cũng không khách khí, nhấc lấy vò rượu tự châm tự ẩm (tự rót tự uống). Nói cũng kỳ quái, vò rượu này bất quá chỉ lớn bằng hai nắm tay, nhưng rượu ngon bên trong hoàn toàn không biết vơi cạn, đã rót ra hơn mười bát, rượu trong bình vẫn tràn đầy đến miệng.

Bọn họ uống thật sảng khoái, chỉ có một người Thiên Lý Nhãn ngồi bên bàn, đối với rượu ngon lại không dính một giọt.

Việt Phi Lăng liền cười hỏi: “Thần tướng vì sao không uống rượu?”

“Nước Giang Hải, bất quá là dùng pháp thuật cất thành rượu, cũng chỉ là qua một thời gian đã luyện thành, có chỗ nào cần phẩm.”

Việt Phi Lăng nghe vậy sửng sốt, không thể ngờ được pháp thuật của mình cứ như vậy bị người nhìn thấu, không khỏi một lần nữa đánh gia lại nam nhân cao gầy ngồi thẳng như tùng này.

“Thần tướng thị lực phi phàm, bần đạo bội phục. Bất quá rượu này tuy là cất từ nước Giang Hải, nhưng hương vị cũng không tồi.” Việt Phi Lăng bán mị đôi phượng nhãn, “Không bằng bần đạo cùng thần tướng đánh cược một ván, nếu bần đạo thua, liền đem vò rượu này đánh vỡ, thay bằng một vò rượu ngon trân quý hai ngàn năm đến, thế nào ?!”

“Nếu mạt tướng thua, thì sẽ thế nào?”



Việt Phi Lăng ánh mắt chợt lóe lên trong nháy mắt lại đã biến mất, trở lại tươi cười như trước: “Vậy xin mời thần tướng uống hết bát này, sao?”

Thiên Lý Nhãn hạ mi, dư quang nơi khóe mắt nhìn tới Khai Dương đang cùng Hắc Long Vương bên kia tán gẫu thật vui, đối với tình huống của hắn ở bên này bị người cuốn lấy hoàn toàn không hề để ý, trong lòng chợt chua xót, ngẩng đầu nhìn lên nụ cười ôn hòa của Việt Phi Lăng, suy nghĩ một chút, liền gật đầu.

Việt Phi Lăng thấy hắn gật đầu, liền cao giọng nói với Hắc Long Vương và Khai Dương: “Hai vị xin làm chứng! Bần đạo cùng thần tướng cược một ván, nếu thua, xin dâng một vò rượu ngon hai ngàn năm, nếu thắng, vậy thỉnh Thiên Nhãn thần tướng uống hết bát rượu cất này!”

Trong phủ đệ Hắc Long Vương này thật sự ít khi có được chút náo nhiệt, đương nhiên liền liên tục đáp ứng. Khai Dương lại thật có chút do dự, nhưng thấy Thiên Lý Nhãn cũng đã đáp ứng rồi, cũng không hảo ngăn cản nữa.

Liền nghe Việt Phi Lăng nói: “Lại nói hai trăm năm trước, bần đạo ngẫu nhiên đi qua Hoàng Thủy, đánh rơi mất một viên tỏa hồn châu, bên trong cất giữ ba trăm sáu mươi sáu yêu hồn, bần đạo lại tìm không thấy. Không biết thần tướng có biết châu này rơi xuống đâu không?”

Khai Dương nghe xong không khỏi nhíu mày, ngay cả Hắc Long Vương kia cũng nhịn không được kêu lên: “Việt Phi Lăng, câu hỏi này không khỏi quá mức rồi đi? Hạt châu đã rơi hai trăm năm trước làm saotìm được? Hơn nữa một hạt châu thì lớn được bao nhiêu? Đào lật cả Hoàng Thủy cũng chưa chắc đã tìm thấy đi?”

“Nếu tiền đặt cược đã hạ, cược như thế nào lại cũng không hề hạn chế . Chỉ có thể nói bần đạo tận dụng lợi thế của mình thôi!”

Tìm một hạt châu mất tích hai trăm năm trước, căn bản là chuyện không có khả năng, Khai Dương nhìn nhìn Thiên Lý Nhãn, nghĩ hắn đại khái cũng chỉ có thể nhận thua, trong bát rượu trước mắt phản chiếu khuôn mặt cứng ngắc kia, Khai Dương nhớ rõ có lần khi còn trên thiên đình mang rượu đến cùng Thiên Lý Nhãn nhấm nháp, nam nhân này không hề nói gì, cứ thế cương mặt uống một ly, lại giống như thi pháp, khuôn mặt nháy mắt đã đỏ bừng, ngã rầm một cái say hết ba ngày hai đêm. Thế mà tiên rượu kia bản thân có uống đến bốn năm vò cũng hoàn toàn vô sự.

Nói trắng ra, Thiên Lý Nhãn chính là nửa giọt rượu cũng uống không được.

Khai Dương duỗi tay cầm bát rượu kia, hét lên: “Thôi thôi, còn cược cái gì, uống rượu chẳng phải nên thống thống khoái khoái sao ! » Há mồm muốn uống, đột nhiên cổ tay đã bị giữ lại.

Cúi đầu thấy, hóa ra là Thiên Lý Nhãn đè lại cổ tay hắn, đem bát rượu lấy lại, một lần nữa đặt lên trên bàn.

“Nước Giang Hà uống nhiều sẽ đau bụng.”

Thiên Lý Nhãn nói xong lại quay đầu nhìn về phía Việt Phi Lăng: “Tỏa hồn châu của đạo trưởng ở Hoàng Hà bị lão quạ khoang tha mất đánh rơi xuống sông, sau lại bị một lão rùa nuốt phải, bơi qua ba mươi dặm, sáu mươi tám năm sau rùa chết châu rơi xuống, chìm sâu trong đám bùn đất dưới sông một trăm mười sáu năm. Hoàng hà thay đổi đường đi, nước bùn khô nứt lộ ra châu, lại bị một con quạ tham ăn nuốt nhầm. Lại kinh qua ba năm, quạ lại chết tại một con suối nông trong Phục Ngưu Sơn, đại nghê (cá kình) trong suối ăn thịt nó, cùng với viên châu nguyên lành. Lại qua hai năm, đại nghê thuận theo suối bơi vào sông, nhập vào Hán Giang!! Lại bị con cá khác ăn nghê nuốt châu.”

Hắn êm tai nói hết, giống như châu kia căn bản chưa từng mất đi vậy.

“Duyên đã định sẵn, thiên ý khó liệu. Hôm qua đạo trưởng ở bên bờ Hoàng Hà thả câu, không phải đã câu được một con cá sao?”

Việt Phi Lăng nghe vậy, không khỏi cúi đầu nhìn về phía mặt bàn đang đặt một đĩa cá hấp kia.

Chỉ thấy Thiên Lý Nhãn chậm rãi cầm một đôi đũa, nhẹ nhàng tách ra bụng cá, quả nhiên liền thấy bên trong là một viên châu hơi lớn, màu tối như mực.

Hắc Long Vương thực vui vẻ, liên tục thúc giục: “Việt Phi Lăng, mau mau nhìn xem, có phải là tỏa hồn châu của ngươi hay không?”

Việt Phi Lăng cũng không nhanh không chậm, cặp mắt phượng tinh tế đánh giá Thiên Lý Nhãn, khóe miệng hơi cười, hoàn toàn không hề có sự hậm hực của người cược thua.

Khai Dương vốn cũng đang nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt kia của Việt Phi Lăng, tự dưng bất giác tâm sinh hờn giận, vươn một bàn tay đem Thiên Lý Nhãn kéo lại, cánh tay câu lấy cổ hắn đem đầu nam nhân kéo thấp một nửa, để sát vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”

Thiên Lý Nhãn rốt cuộc thắng ván bài, tâm tình cũng không tồi, lại được Khai Dương có cử chỉ vô cùng thân thiết, nhịn không được khóe miệng hơi cong, nhu ra một nụ cười không được coi là rõ ràng lắm, nhưng khi ý cười này rơi vào trong ánh nhìn của Việt Phi Lăng, phần tối đen trong mắt hắn lại sâu thêm một tấc.

Thiên Lý Nhãn cũng thuận theo lôi kéo của Khai Dương, thấp giọng nói: “Ta nhìn tên ngốc đạo sĩ kia mất châu rồi lại liều mạng tìm, lại không hiểu sao tìm mãi vẫn không thấy, liền nổi lên ý định muốn xem hắn rốt cuộc đến lúc nào mới phát hiện ra, kỳ thật hạt châu kia vẫn thủy chung ở gần nơi hắn thường hay tản bộ.” Có điều thanh âm của hắn tuy mơ hồ nhưng lại cố tình khiến người ta vẫn có thể nghe thấy, Việt Phi Lăng sắc mặt dù luôn ung dung cũng nhiều ít có điểm xanh lại.

“Phì ──”

Khó chịu mới rồi liền biến thành hư không, Khai Dương giờ khắc này chỉ cảm thấy, Thiên Lý Nhãn vốn dĩ đối đầu với mình, cư nhiên bây giờ lại có hắn êm êm đẹp đẹp ngồi bên cạnh, có lẽ là...... khá đặc biệt đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook