[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng
Chương 28: Quyển 2 - Chương 9
Live
14/10/2020
Vạn tùng vân thượng trọng nhất chiến
Nan tiêu tâm oán thảo tửu trám
(Trên ngàn tầng mây đánh một trận
Tâm oán khó tiêu đòi rượu say)
Mặt trời lặn xuống, màn đêm bao phủ, Thiên Lý Nhãn cưỡi mây, không có mục đích bay về phía trước
Đôi mắt có thể nhìn ngàn dặm giờ như mất hồn, ảm đạm vô thần, may mà trên đường cũng không gặp phải ngọn núi nào cao đến xuyên mây, nếu không chỉ sợ dù có va vào hắn cũng không hề phát giác.
Bỗng nhiên đám mây sau lưng trở nên khác thường, một màn vải cực đại từ đó xuất hiện, giống như một vị thiên nhân tung ra ống tay áo, chắn mất con đường, ngăn cản đường đi của Thiên Lý Nhãn.
Thiên Lý Nhãn ngẩng đầu nhìn, pháp thuật này giống như thiên la địa võng, khiến người ta không thể thoát thân, chỉ có thể đứng chờ tại chỗ, xem rốt cuộc là ai. Không lâu sau, một nam tử áo bào trắng từ trong không trung xuất hiện, hóa là Việt Phi Lăng.
Hắn phất tay một cái, thu hồi pháp thuật, hóa ra chỉ là một bên ống tay áo của hắn.
Việt Phi Lăng bước trên mây mà đến, tựa hồ đối với việc Thiên Lý Nhãn đi không từ giã không hề cảm thấy hoang mang: “Thần tướng không phải đi tìm Vũ Khúc Tinh Quân sao? Sao vừa đi đã không thấy quay về nữa?”
Sắc mặt hắn vốn đã trắng bệch cứng nhắc, vừa nghe thấy câu hỏi liền không giấu được ảm đạm.
Việt Phi Lăng là một kẻ sắc sảo, nhìn thần sắc của hắn, cũng đoán được vài phần, liền thử hỏi: “Hay là cãi nhau với Tinh Quân nên tách ra rồi?” Thấy hắn không đáp, nghĩ nghĩ, lại cười nói, “Ta thấy Tinh Quân cũng là người thẳng tính, tính tình tới nhanh đi cũng nhanh, thần tướng không cần phải quá lo lắng, lát nữa là lại đâu vào đấy thôi!”
Nhưng Thiên Lý Nhãn vẫn một bộ dáng như đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Việt Phi Lăng không khỏi nhíu mày, nam nhân cao gầy trước mắt như đã bị bắt mất ba hồn bảy vía, chỉ còn lại một khối thân thể rỗng tuếch mà thôi, quả thực khiến người ta nhìn vào mà đau lòng nóng ruột, đáng tiếc, có một số việc, không phải người bên ngoài cứ chen chân giơ tay vào giúp là có thể giải quyết, cái gọi là tâm bệnh thì phải cần tâm dược, cởi nút phải tìm người thắt nút, hắn cho dù có nhìn thấu hết thảy thì lại có thể làm gì?
Việt Phi Lăng nhẹ nhàng thở dài, không nói đến hắn tu luyện ngàn năm mà có một số tình sự vẫn nhìn không ra, vị thượng cổ thần nhân trước mắt này bây giờ không phải cũng đã tự mình rơi vào trong cuộc rồi sao, lại còn trở thành bộ dáng thần bay hồn mất thế này.
Hắn phóng mắt về hướng Thiên Lý Nhãn nhìn chăm chú, gió lặng mây yên, không hề có nửa điểm dao động, thủy chung không hề thấy thân ảnh vị thiếu niên Tinh Quân tính tình nóng nảy như ngọn lửa cháy rực diễm lệ kia đâu.
Mi gian nhăn lại càng sâu, hắn chuyển mắt nhìn Thiên Lý Nhãn, than nhẹ một tiếng: “Hắn nếu đã không có lòng, ngươi có dây dưa cũng vô ích. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chịu chưa đủ sao?”
Thế nhưng câu hỏi của hắn lại không hề có nửa tiếng đáp lại. Tiên phàm tuy có chỗ khác nhau, nhưng thứ tình cảm này...... Ai, còn không phải giống như phàm nhân bình thường dứt không ra sao? Việt Phi Lăng hạ mi giấu đi một tia mất mát, lại nói: “Đi về phía trước đi, các ngươi không phải muốn đi tìm Huyền Châu sao? Nếu ngươi thay Tinh Quân tìm được, nói không chừng sự tình vẫn còn cách vãn hồi.”
Thiên Lý Nhãn mạnh ngẩng đầu, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ sáng lạn như một đôi ngọc lưu ly cực phẩm. Sau đó, hắn nhanh chóng quay người, giục mây bay trở về.
Nhìn theo thân ảnh nam nhân nghiêng nghiêng ngả ngả vội vã giục mây dần dần rời xa, Việt Phi Lăng vẫn đứng tại chỗ, chỉ cười khổ: “Ánh mắt như thế, bảo làm sao bần đạo có thể buông tay? Ai...... Bỏ không được, bỏ không được a......”
Thở dài, rồi vẫn là gọi mây, bay đuổi về phía trước.
============================================================
Lại nói đến Khai Dương ở đằng kia vất vả đem bản thân từ trên xuống dưới sửa sang lại cho thỏa đáng rồi, tuy nói vết thương không nhẹ, nhưng dù sao cũng là thân thể tiên gia chiếm lấy, vết thương trên da thịt này cũng không thể so sánh với thương tích pháp khí tiên gia gây ra, đảo mắt một cái đã tốt hơn phân nửa, chính là vẫn có một chút không khoẻ, khiến hắn đi đường bộ dáng có chút kì quái.
Vũ Khúc Tinh Quân hiện giờ đang buồn bực đến cực điểm, tìm không được người để phát hỏa, ngồi xổm bên bờ sông đến mấy chục phút xong, cuối cùng một cước đá lụi lửa trại, lại bay vút lên trời, hướng Bạch Nhân Nham phóng tới.
Bạch Nhân Nham cũng không phải nơi thiếu thốn hương khói, không biết dân chúng dưới chân núi từ đâu biết được nơi này có một vị Long Vương cư ngụ, mỗi khi đến mùng một mười lăm, cống phẩm hương hỏa luôn luôn tràn đầy, trong phạm vi trăm dặm cũng thật sự náo nhiệt, đáng tiếc, ai cũng không biết rằng vị Hắc Long Vương này là một Điều Lôi Hỏa Thần long, tối không thích nhất chính huân hương khói đặc cay mũi, mỗi khi có người đến tế bái, đều luôn luôn lặng lẽ trốn vào suối Thất Tinh sau núi nghịch nước.
Ngày hôm đó trùng hợp đúng là ngày hương lễ, Hắc Long Vương từ sáng sớm đã nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, vừa mới nhòm ra đường mòn đi lên núi, đã thấy mấy chục dân chúng nâng cao đồ lễ bước đến lưng chừng núi rồi, vội vàng thoát khỏi động trốn đi, hóa thành hình rồng chui vào suối nằm yên vị. Đang lúc đùa giỡn thực vui vẻ, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếng hét to, mới vừa nhấc thân lên, liền gặp một trường thương ngân lượng mang theo nhiệt hỏa rít gào nhắm ngay đầu mình bổ tới, Hắc Long Vương vội vàng xoay người một cái, tránh thoát đòn tấn công bất ngờ, mũi thương nện chính xác xuống chỗ đầu hắn vừa rồi còn đặt lên, đá rách trời rung, này giống chỉ là trường thương đâm xuống thôi sao? Căn bản giống phi nham (sao băng) thiên ngoại rơi xuống đất, uy lực có thể sánh với thiên lôi, một thương liền tạo thành cái hố sâu hoắm.
Nếu hắn không phải tránh thật mau, chỉ sợ đầu hắn giờ đây đã nở ra một cái động thật lớn!
Suối Thất Tinh cũng rất nông, Hắc Long Vương nghiêng người một cái đã lăn lên đến trên bờ, có điều đầu thương kia với hắn như bóng với hình, mang theo liệt hỏa gào thét truy đâm vào yếu hại bảy tấc nơi long thân. Hắc Long Vương nổi giận, há mồm điên cuồng gào lên một tiếng, chỉ thấy thân rồng bay thẳng lên trời, một con Hắc Long cả người vảy rồng đen sì hiện ra! Bay lên chín tầng mây, sừng dài uy vũ, kim quang sáng lạn, râu mày giận trương, nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
“Ai dám to gan tập kích bản Long Vương?!”
Uốn thân từ trong mây bay ra, đang muốn đi tìm người đột kích, chợt nghe trên đỉnh đầu một tiếng hét lớn: “Hắc Long! Tìm cái gì?! Bản quân ở đây!!” Tiếng nói vừa dứt, lại một thương lao đến.
Hắc Long Vương tránh cũng thực mau, có điều ngọn lửa cháy trên thân thương kia quá mãnh liệt, đã đem sợi râu dài bên má trái của hắn cháy mất một đoạn.
Lúc này hắn không cần nhìn cũng đoán được người tới là ai, cũng chỉ có vị Vũ Khúc Tinh Quân từng đánh bại hắn kia là có năng lực bậc này, thế nhưng chỉ lại càng khiến vị Long Vương đã thu liễm tính tình hai ngàn năm triệt để tức giận.
“Vũ Khúc! Ngươi đừng khinh người quá đáng!!”
Chỉ nghe long khiếu cửu thiên (rồng gầm vang chín tầng trời), gió cuốn mây chuyển, trong khoảnh khắc bầu trời xanh trong nắng ấm đã biến thành mây mù ầm ầm kéo tới, giữa từng lộ mây vần vũ thấp thoáng long thân hắc lân (lân: vảy) di động, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sấm dậy ù ù, từng luồng chớp lóe lên không dứt, có thể thấy Long Vương có bao nhiêu tức giận.
Đáng thương cho đám dân chúng sợ hãi từ dưới chân núi lên tế bái, nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì khiến Long Vương tức giận, lập tức cuống quýt quỳ xuống khấu đầu tạ tội.
Người tới quả nhiên là Khai Dương, hắn trơ mắt nhịn một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, Hỏa Vân Thương trong tay liệt hỏa rừng rực, cũng không để Long Vương có cơ hội nghỉ ngơi, trường thương như linh xà đã xuất động, mãnh liệt đâm tới.
Hắc Long Vương biết rõ lợi hại, long thân thon dài mạnh xoay người lại, vạn đạo kim quang bất ngờ bắn ra, lúc tắt đi trên mây đã chỉ còn một thần uy võ tướng, nhìn hắn dáng người khôi ngô cường tráng, đầu đội kim khôi(mũ giáp vàng), thân mặc áo giáp hoàng kim sáng chói, tay cầm yển nguyệt trường đao dài chín thước có thừa, hàn quang tứ phía, khiến người nhìn không rét mà run.
“Tốt lắm!!”Khai Dương còn nhớ rõ ngày đó hai ngàn năm trước Hắc Long Vương tay nắm trường đao, quét ngang một cái đẩy lui năm trăm thiên binh, thấy hắn trở về chân cách, Khai Dương không những không sợ, ngược lại càng cảm thấy máu huyết sôi trào.
Cổ tay lắc một cái, đầu thương liền hướng xuống đất, tay trái thành hình niệm quyết trước ngực, lại quát lên một tiếng, toàn thân lúc này đều là ánh sáng vây quanh, đến khi hào quang tan hết, chỉ còn thấy một thanh niên oai hùng, đầu mang ngân khôi (mũ giáp trắng), mặc linh giáp nhẹ như lông nhạn, trường thương trong tay xanh đên tỏa sáng, thương thân có điêu văn hình ngọn lửa, tuy chưa thấy thực hỏa, đã cảm giác được nhiệt sí.
Trận chiến của hai người, nghiễm nhiên tái diễn lại màn ác chiến hai ngàn năm trước khi Nghịch Long tác loạn thiên giới nhân gian kia!
Một khi đã triển khai trận thế, Hắc Long Vương cũng không buồn khách khí nữa, trường đao hiện hình, phi thân nhảy lên hướng Khai Dương chém tới. Khai Dương cũng biết hắn lợi hại, không dám cậy mạnh, Hỏa Vân Thương trong tay chặn lại phía trước, chỉ nghe “Đương!!” một tiếng vang đinh tai nhức óc, Khai Dương liền cảm thấy cổ tay bị chấn đau, không khỏi hét lớn một tiếng: “Hảo!”
Tinh Quân cổ tay lắc mạnh, xoay thương đem trường đao Hắc Long Vương đẩy ra, hồi thương đâm ra, mũi Hỏa Vân Thương đã biến thành một ngọn lửa hừng hực thẳng hướng Hắc Long Vương lao tới.
“Khá lắm!!”Hắc Long Vương tính nết vốn là cương mãnh, tuy nói tu thân dưỡng tính nhiều năm, nhưng chung quy vẫn là đánh chết cái nết không chừa, hiện giờ đã bị chọc tới mức cơn tức nổi lên, tôn ti trật tự đã sớm vứt ra sau đầu, quản ngươi là Tinh Quân hay là Đế Quân, đánh rồi nói sau!
Thấy mũi Hỏa Vân Thương sắp đến, hắn cự nhiên trốn cũng không trốn, trường đao từng đánh bại ngàn quân kia quét ngang một cái, đao này của hắn cũng không phải vật tầm thường, hơn nữa hắn dù sao cũng Lôi Hỏa Thần, một đường quét xong, thân đao đã xuất hiện một tầng lửa hắc diễm!
Một ngọn lửa đỏ đậm, một ngọn lại ẩn đen, đao thương giao kích, uy lực kinh thiên động địa!!
Hai người ở trên trời triền đấu không ngớt, Hắc Long Vương sức mạnh đao cuồng, bát sơn tước thạch (bạt núi đẽo đá), lại có lôi hỏa trợ uy, trong khi giao thủ, Khai Dương cảm thấy hắn uy lực càng hơn năm đó, hiện giờ đừng nói là năm trăm thiên binh, chỉ sợ có đến một ngàn, cũng không phải đối thủ của hắn. Trái lại Khai Dương, sử thương linh động ngoan tuyệt, vừa nhu vừa biến hóa bộ pháp, kỳ thật nếu luận lực cánh tay hắn tuyệt không xếp dưới Hắc Long Vương, chỉ là hắn không có ý muốn trực tiếp đọ sức, một tay Hỏa Vân Thương nghiêng lách thu lại, xảo mà bất động, thật sự tinh diệu.
Hai người sức lực ngang nhau, một trận ác đấu, chấn động đến mức hơi nước bốc hết, vân dạt bốn phía.
Thực sự khó phân thắng bại, mắt thấy đã đấu không nghỉ ba ngày ba đêm mà vẫn chưa đến hồi kết, đột nhiên Khai Dương dưới chân lảo đảo một cái, trường thương mất đi sự chính xác, suýt nữa rớt khỏi đám mây. Có điều liệt đấu ngàn vạn nguy hiểm, làm sao lại có thể có nửa điểm sai sót, trường đao trong tay Hắc Long Vương bổ tới, mắt thấy sẽ đem Khai Dương chém làm hai.
Hắc Long Vương cũng coi như còn chút lý trí, bật người triệt đao, nhưng đao thế cuồng mãnh, làm sao có thể đơn giản rút về?! Chợt nghe hắn quát lên một tiếng lớn, kình lực phóng hết, tập trung hết vào thân đao, chỉ nghe “Đương!!” một tiếng giòn vang, yển nguyệt trường đao đã gãy thành hai đoạn!
Nguy hiểm trôi qua, Khai Dương giờ phút này cũng thu thương đứng thẳng, không tấn công nữa.
Hắc Long Vương lại chỉ lăng lăng nhìn mảnh yển nguyệt trường đao còn lại một nửa trong tay, mũi đao đã rơi xuống thế gian, đao này chính là hắn thiên tân vạn khổ từ Bắc Hải cầu đến hàn thiết vạn năm rèn thành, ngày đó tay cầm trường đao ngăn cản năm trăm thiên binh, uy phong dữ dội biết bao nhiêu?! Hiện giờ......chỉ còn là một mẩu cụt lủi......
Thật lâu sau, Hắc Long Vương mới gào lên một tiếng: “Vũ Khúc Tinh Quân!! Trả lại yển nguyệt đao cho ta!!”
Khai Dương cũng mất đi ý chí chiến đấu, thu hồi Hỏa Vân Thương.
Hắc Long Vương lửa giận tận trời, xông sang một phen túm lấy cổ áo Khai Dương, đang muốn mắng một trận, lại không ngờ nhìn đến sắc mặt tràn đầy chua sót của hắn. Đây không hề giống Vũ Khúc Tinh Quân mà hắn quen biết, Hắc Long Vương liền tránh không khỏi sửng sốt.
Mắt thấy Vũ Khúc Tinh Quân không giống bình thường, sắc mặt khó coi, cơn tức trong ngực có lớn đến đâu cũng chỉ đành vứt sang một bên, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Khai Dương cúi đầu, bóng rủ đầu mày che đi đôi mắt hắn, thanh âm lại chất chứa buồn nản không hề che dấu: “Hắc Long, tâm tình ta không tốt, đến chỗ ngươi tìm chút rượu uống….”
Nan tiêu tâm oán thảo tửu trám
(Trên ngàn tầng mây đánh một trận
Tâm oán khó tiêu đòi rượu say)
Mặt trời lặn xuống, màn đêm bao phủ, Thiên Lý Nhãn cưỡi mây, không có mục đích bay về phía trước
Đôi mắt có thể nhìn ngàn dặm giờ như mất hồn, ảm đạm vô thần, may mà trên đường cũng không gặp phải ngọn núi nào cao đến xuyên mây, nếu không chỉ sợ dù có va vào hắn cũng không hề phát giác.
Bỗng nhiên đám mây sau lưng trở nên khác thường, một màn vải cực đại từ đó xuất hiện, giống như một vị thiên nhân tung ra ống tay áo, chắn mất con đường, ngăn cản đường đi của Thiên Lý Nhãn.
Thiên Lý Nhãn ngẩng đầu nhìn, pháp thuật này giống như thiên la địa võng, khiến người ta không thể thoát thân, chỉ có thể đứng chờ tại chỗ, xem rốt cuộc là ai. Không lâu sau, một nam tử áo bào trắng từ trong không trung xuất hiện, hóa là Việt Phi Lăng.
Hắn phất tay một cái, thu hồi pháp thuật, hóa ra chỉ là một bên ống tay áo của hắn.
Việt Phi Lăng bước trên mây mà đến, tựa hồ đối với việc Thiên Lý Nhãn đi không từ giã không hề cảm thấy hoang mang: “Thần tướng không phải đi tìm Vũ Khúc Tinh Quân sao? Sao vừa đi đã không thấy quay về nữa?”
Sắc mặt hắn vốn đã trắng bệch cứng nhắc, vừa nghe thấy câu hỏi liền không giấu được ảm đạm.
Việt Phi Lăng là một kẻ sắc sảo, nhìn thần sắc của hắn, cũng đoán được vài phần, liền thử hỏi: “Hay là cãi nhau với Tinh Quân nên tách ra rồi?” Thấy hắn không đáp, nghĩ nghĩ, lại cười nói, “Ta thấy Tinh Quân cũng là người thẳng tính, tính tình tới nhanh đi cũng nhanh, thần tướng không cần phải quá lo lắng, lát nữa là lại đâu vào đấy thôi!”
Nhưng Thiên Lý Nhãn vẫn một bộ dáng như đã đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, Việt Phi Lăng không khỏi nhíu mày, nam nhân cao gầy trước mắt như đã bị bắt mất ba hồn bảy vía, chỉ còn lại một khối thân thể rỗng tuếch mà thôi, quả thực khiến người ta nhìn vào mà đau lòng nóng ruột, đáng tiếc, có một số việc, không phải người bên ngoài cứ chen chân giơ tay vào giúp là có thể giải quyết, cái gọi là tâm bệnh thì phải cần tâm dược, cởi nút phải tìm người thắt nút, hắn cho dù có nhìn thấu hết thảy thì lại có thể làm gì?
Việt Phi Lăng nhẹ nhàng thở dài, không nói đến hắn tu luyện ngàn năm mà có một số tình sự vẫn nhìn không ra, vị thượng cổ thần nhân trước mắt này bây giờ không phải cũng đã tự mình rơi vào trong cuộc rồi sao, lại còn trở thành bộ dáng thần bay hồn mất thế này.
Hắn phóng mắt về hướng Thiên Lý Nhãn nhìn chăm chú, gió lặng mây yên, không hề có nửa điểm dao động, thủy chung không hề thấy thân ảnh vị thiếu niên Tinh Quân tính tình nóng nảy như ngọn lửa cháy rực diễm lệ kia đâu.
Mi gian nhăn lại càng sâu, hắn chuyển mắt nhìn Thiên Lý Nhãn, than nhẹ một tiếng: “Hắn nếu đã không có lòng, ngươi có dây dưa cũng vô ích. Việc đã đến nước này, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chịu chưa đủ sao?”
Thế nhưng câu hỏi của hắn lại không hề có nửa tiếng đáp lại. Tiên phàm tuy có chỗ khác nhau, nhưng thứ tình cảm này...... Ai, còn không phải giống như phàm nhân bình thường dứt không ra sao? Việt Phi Lăng hạ mi giấu đi một tia mất mát, lại nói: “Đi về phía trước đi, các ngươi không phải muốn đi tìm Huyền Châu sao? Nếu ngươi thay Tinh Quân tìm được, nói không chừng sự tình vẫn còn cách vãn hồi.”
Thiên Lý Nhãn mạnh ngẩng đầu, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ sáng lạn như một đôi ngọc lưu ly cực phẩm. Sau đó, hắn nhanh chóng quay người, giục mây bay trở về.
Nhìn theo thân ảnh nam nhân nghiêng nghiêng ngả ngả vội vã giục mây dần dần rời xa, Việt Phi Lăng vẫn đứng tại chỗ, chỉ cười khổ: “Ánh mắt như thế, bảo làm sao bần đạo có thể buông tay? Ai...... Bỏ không được, bỏ không được a......”
Thở dài, rồi vẫn là gọi mây, bay đuổi về phía trước.
============================================================
Lại nói đến Khai Dương ở đằng kia vất vả đem bản thân từ trên xuống dưới sửa sang lại cho thỏa đáng rồi, tuy nói vết thương không nhẹ, nhưng dù sao cũng là thân thể tiên gia chiếm lấy, vết thương trên da thịt này cũng không thể so sánh với thương tích pháp khí tiên gia gây ra, đảo mắt một cái đã tốt hơn phân nửa, chính là vẫn có một chút không khoẻ, khiến hắn đi đường bộ dáng có chút kì quái.
Vũ Khúc Tinh Quân hiện giờ đang buồn bực đến cực điểm, tìm không được người để phát hỏa, ngồi xổm bên bờ sông đến mấy chục phút xong, cuối cùng một cước đá lụi lửa trại, lại bay vút lên trời, hướng Bạch Nhân Nham phóng tới.
Bạch Nhân Nham cũng không phải nơi thiếu thốn hương khói, không biết dân chúng dưới chân núi từ đâu biết được nơi này có một vị Long Vương cư ngụ, mỗi khi đến mùng một mười lăm, cống phẩm hương hỏa luôn luôn tràn đầy, trong phạm vi trăm dặm cũng thật sự náo nhiệt, đáng tiếc, ai cũng không biết rằng vị Hắc Long Vương này là một Điều Lôi Hỏa Thần long, tối không thích nhất chính huân hương khói đặc cay mũi, mỗi khi có người đến tế bái, đều luôn luôn lặng lẽ trốn vào suối Thất Tinh sau núi nghịch nước.
Ngày hôm đó trùng hợp đúng là ngày hương lễ, Hắc Long Vương từ sáng sớm đã nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, vừa mới nhòm ra đường mòn đi lên núi, đã thấy mấy chục dân chúng nâng cao đồ lễ bước đến lưng chừng núi rồi, vội vàng thoát khỏi động trốn đi, hóa thành hình rồng chui vào suối nằm yên vị. Đang lúc đùa giỡn thực vui vẻ, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu một tiếng hét to, mới vừa nhấc thân lên, liền gặp một trường thương ngân lượng mang theo nhiệt hỏa rít gào nhắm ngay đầu mình bổ tới, Hắc Long Vương vội vàng xoay người một cái, tránh thoát đòn tấn công bất ngờ, mũi thương nện chính xác xuống chỗ đầu hắn vừa rồi còn đặt lên, đá rách trời rung, này giống chỉ là trường thương đâm xuống thôi sao? Căn bản giống phi nham (sao băng) thiên ngoại rơi xuống đất, uy lực có thể sánh với thiên lôi, một thương liền tạo thành cái hố sâu hoắm.
Nếu hắn không phải tránh thật mau, chỉ sợ đầu hắn giờ đây đã nở ra một cái động thật lớn!
Suối Thất Tinh cũng rất nông, Hắc Long Vương nghiêng người một cái đã lăn lên đến trên bờ, có điều đầu thương kia với hắn như bóng với hình, mang theo liệt hỏa gào thét truy đâm vào yếu hại bảy tấc nơi long thân. Hắc Long Vương nổi giận, há mồm điên cuồng gào lên một tiếng, chỉ thấy thân rồng bay thẳng lên trời, một con Hắc Long cả người vảy rồng đen sì hiện ra! Bay lên chín tầng mây, sừng dài uy vũ, kim quang sáng lạn, râu mày giận trương, nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
“Ai dám to gan tập kích bản Long Vương?!”
Uốn thân từ trong mây bay ra, đang muốn đi tìm người đột kích, chợt nghe trên đỉnh đầu một tiếng hét lớn: “Hắc Long! Tìm cái gì?! Bản quân ở đây!!” Tiếng nói vừa dứt, lại một thương lao đến.
Hắc Long Vương tránh cũng thực mau, có điều ngọn lửa cháy trên thân thương kia quá mãnh liệt, đã đem sợi râu dài bên má trái của hắn cháy mất một đoạn.
Lúc này hắn không cần nhìn cũng đoán được người tới là ai, cũng chỉ có vị Vũ Khúc Tinh Quân từng đánh bại hắn kia là có năng lực bậc này, thế nhưng chỉ lại càng khiến vị Long Vương đã thu liễm tính tình hai ngàn năm triệt để tức giận.
“Vũ Khúc! Ngươi đừng khinh người quá đáng!!”
Chỉ nghe long khiếu cửu thiên (rồng gầm vang chín tầng trời), gió cuốn mây chuyển, trong khoảnh khắc bầu trời xanh trong nắng ấm đã biến thành mây mù ầm ầm kéo tới, giữa từng lộ mây vần vũ thấp thoáng long thân hắc lân (lân: vảy) di động, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sấm dậy ù ù, từng luồng chớp lóe lên không dứt, có thể thấy Long Vương có bao nhiêu tức giận.
Đáng thương cho đám dân chúng sợ hãi từ dưới chân núi lên tế bái, nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì khiến Long Vương tức giận, lập tức cuống quýt quỳ xuống khấu đầu tạ tội.
Người tới quả nhiên là Khai Dương, hắn trơ mắt nhịn một bụng hỏa không có chỗ phát tiết, Hỏa Vân Thương trong tay liệt hỏa rừng rực, cũng không để Long Vương có cơ hội nghỉ ngơi, trường thương như linh xà đã xuất động, mãnh liệt đâm tới.
Hắc Long Vương biết rõ lợi hại, long thân thon dài mạnh xoay người lại, vạn đạo kim quang bất ngờ bắn ra, lúc tắt đi trên mây đã chỉ còn một thần uy võ tướng, nhìn hắn dáng người khôi ngô cường tráng, đầu đội kim khôi(mũ giáp vàng), thân mặc áo giáp hoàng kim sáng chói, tay cầm yển nguyệt trường đao dài chín thước có thừa, hàn quang tứ phía, khiến người nhìn không rét mà run.
“Tốt lắm!!”Khai Dương còn nhớ rõ ngày đó hai ngàn năm trước Hắc Long Vương tay nắm trường đao, quét ngang một cái đẩy lui năm trăm thiên binh, thấy hắn trở về chân cách, Khai Dương không những không sợ, ngược lại càng cảm thấy máu huyết sôi trào.
Cổ tay lắc một cái, đầu thương liền hướng xuống đất, tay trái thành hình niệm quyết trước ngực, lại quát lên một tiếng, toàn thân lúc này đều là ánh sáng vây quanh, đến khi hào quang tan hết, chỉ còn thấy một thanh niên oai hùng, đầu mang ngân khôi (mũ giáp trắng), mặc linh giáp nhẹ như lông nhạn, trường thương trong tay xanh đên tỏa sáng, thương thân có điêu văn hình ngọn lửa, tuy chưa thấy thực hỏa, đã cảm giác được nhiệt sí.
Trận chiến của hai người, nghiễm nhiên tái diễn lại màn ác chiến hai ngàn năm trước khi Nghịch Long tác loạn thiên giới nhân gian kia!
Một khi đã triển khai trận thế, Hắc Long Vương cũng không buồn khách khí nữa, trường đao hiện hình, phi thân nhảy lên hướng Khai Dương chém tới. Khai Dương cũng biết hắn lợi hại, không dám cậy mạnh, Hỏa Vân Thương trong tay chặn lại phía trước, chỉ nghe “Đương!!” một tiếng vang đinh tai nhức óc, Khai Dương liền cảm thấy cổ tay bị chấn đau, không khỏi hét lớn một tiếng: “Hảo!”
Tinh Quân cổ tay lắc mạnh, xoay thương đem trường đao Hắc Long Vương đẩy ra, hồi thương đâm ra, mũi Hỏa Vân Thương đã biến thành một ngọn lửa hừng hực thẳng hướng Hắc Long Vương lao tới.
“Khá lắm!!”Hắc Long Vương tính nết vốn là cương mãnh, tuy nói tu thân dưỡng tính nhiều năm, nhưng chung quy vẫn là đánh chết cái nết không chừa, hiện giờ đã bị chọc tới mức cơn tức nổi lên, tôn ti trật tự đã sớm vứt ra sau đầu, quản ngươi là Tinh Quân hay là Đế Quân, đánh rồi nói sau!
Thấy mũi Hỏa Vân Thương sắp đến, hắn cự nhiên trốn cũng không trốn, trường đao từng đánh bại ngàn quân kia quét ngang một cái, đao này của hắn cũng không phải vật tầm thường, hơn nữa hắn dù sao cũng Lôi Hỏa Thần, một đường quét xong, thân đao đã xuất hiện một tầng lửa hắc diễm!
Một ngọn lửa đỏ đậm, một ngọn lại ẩn đen, đao thương giao kích, uy lực kinh thiên động địa!!
Hai người ở trên trời triền đấu không ngớt, Hắc Long Vương sức mạnh đao cuồng, bát sơn tước thạch (bạt núi đẽo đá), lại có lôi hỏa trợ uy, trong khi giao thủ, Khai Dương cảm thấy hắn uy lực càng hơn năm đó, hiện giờ đừng nói là năm trăm thiên binh, chỉ sợ có đến một ngàn, cũng không phải đối thủ của hắn. Trái lại Khai Dương, sử thương linh động ngoan tuyệt, vừa nhu vừa biến hóa bộ pháp, kỳ thật nếu luận lực cánh tay hắn tuyệt không xếp dưới Hắc Long Vương, chỉ là hắn không có ý muốn trực tiếp đọ sức, một tay Hỏa Vân Thương nghiêng lách thu lại, xảo mà bất động, thật sự tinh diệu.
Hai người sức lực ngang nhau, một trận ác đấu, chấn động đến mức hơi nước bốc hết, vân dạt bốn phía.
Thực sự khó phân thắng bại, mắt thấy đã đấu không nghỉ ba ngày ba đêm mà vẫn chưa đến hồi kết, đột nhiên Khai Dương dưới chân lảo đảo một cái, trường thương mất đi sự chính xác, suýt nữa rớt khỏi đám mây. Có điều liệt đấu ngàn vạn nguy hiểm, làm sao lại có thể có nửa điểm sai sót, trường đao trong tay Hắc Long Vương bổ tới, mắt thấy sẽ đem Khai Dương chém làm hai.
Hắc Long Vương cũng coi như còn chút lý trí, bật người triệt đao, nhưng đao thế cuồng mãnh, làm sao có thể đơn giản rút về?! Chợt nghe hắn quát lên một tiếng lớn, kình lực phóng hết, tập trung hết vào thân đao, chỉ nghe “Đương!!” một tiếng giòn vang, yển nguyệt trường đao đã gãy thành hai đoạn!
Nguy hiểm trôi qua, Khai Dương giờ phút này cũng thu thương đứng thẳng, không tấn công nữa.
Hắc Long Vương lại chỉ lăng lăng nhìn mảnh yển nguyệt trường đao còn lại một nửa trong tay, mũi đao đã rơi xuống thế gian, đao này chính là hắn thiên tân vạn khổ từ Bắc Hải cầu đến hàn thiết vạn năm rèn thành, ngày đó tay cầm trường đao ngăn cản năm trăm thiên binh, uy phong dữ dội biết bao nhiêu?! Hiện giờ......chỉ còn là một mẩu cụt lủi......
Thật lâu sau, Hắc Long Vương mới gào lên một tiếng: “Vũ Khúc Tinh Quân!! Trả lại yển nguyệt đao cho ta!!”
Khai Dương cũng mất đi ý chí chiến đấu, thu hồi Hỏa Vân Thương.
Hắc Long Vương lửa giận tận trời, xông sang một phen túm lấy cổ áo Khai Dương, đang muốn mắng một trận, lại không ngờ nhìn đến sắc mặt tràn đầy chua sót của hắn. Đây không hề giống Vũ Khúc Tinh Quân mà hắn quen biết, Hắc Long Vương liền tránh không khỏi sửng sốt.
Mắt thấy Vũ Khúc Tinh Quân không giống bình thường, sắc mặt khó coi, cơn tức trong ngực có lớn đến đâu cũng chỉ đành vứt sang một bên, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Khai Dương cúi đầu, bóng rủ đầu mày che đi đôi mắt hắn, thanh âm lại chất chứa buồn nản không hề che dấu: “Hắc Long, tâm tình ta không tốt, đến chỗ ngươi tìm chút rượu uống….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.