Quyển 3 - Chương 11: CHƯƠNG 11
Một Mộng Đầu Bạc
18/12/2013
Thất Nương lập tức bắt tay vào làm.
Nàng và Bao tiên sinh chia ra làm hai, Bao tiên sinh theo lời nàng dặn dò đi chuẩn bị đồ thí nghiệm, mà Văn Cảnh tìm ra trong quân một người thợ thủ công đến giúp nàng.
Tại một tiểu viện gần tường thành, Thất Nương đang cùng người thợ thủ công kia nói đến hình dáng và cách làm của đèn Khổng Minh, bên cạnh một vài người đàn bà chăm chú nghe, Tiểu Bình cũng ở trong đó.
Vì đàn ông đều đã đi chiến đấu, nên bọn họ đến giúp việc làm đèn Khổng Minh.
“Theo như miêu tả thì cô nương muốn nói đến đèn trời?” Người thợ họ Cung ngập ngừng nói.
Thất Nương mừng rỡ, thì ra ở thế giới này đèn Khổng Minh được gọi là đèn trời, nàng vội hỏi: “Cung sư phụ có biết làm không?”
Thấy ông ta gật đầu, Thất Nương lại nói: “Có điều đèn trời lần này có chút khác biệt, chúng ta còn phải cho nó mang thêm mấy thứ nữa, có thể khó làm một chút.”
Nàng cũng không muốn đèn trời này bỏ thêm gì đó để rồi bay không nổi.
Đèn trời có thể bay được nhờ nhiệt lượng và trọng lượng của đèn, không khí nóng và thể tích của đèn đều rất quan trọng, nhiệt độ không khí ở đây chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác, mà quan trọng nhất là trọng lượng của nó, nếu mang theo quá nặng thì dù có nhiệt độ cao đến mấy cũng không bay nổi, cho nên nàng phải có tính toán kỹ để làm đèn.
Thất Nương đem những vật liệu đã chuẩn bị sẵn cho Cung sư phụ xem, ông ta cho là không được liền đổi ngay lập tức.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, bắt đầu bắt tay vào làm.
Cung sư phụ vừa làm vừa hướng dẫn những người khác, Thất Nương nếu không hiểu điều gì cũng đem hỏi ông ta.
Trước mặt mọi người, chiếc đèn trời đầu tiên hoàn thành, Thất Nương nở nụ cười duy nhất từ khi cuộc chiến bắt đầu đến giờ.
“Có chuột á!!!…”
“A!!…”
Dưới chân mọi người chẳng biết từ lúc nào chui ra một đám chuột, những người phụ nữ trong viện vừa kêu vừa nhảy lên, tiện tay vớ chổi vớ gậy đập loạn cả lên.
Đám chuột bị đánh kêu lít chít ầm ĩ, nhưng chúng vẫn không tản ra, chỉ bỏ chạy về một hướng… Bên ngoài tiểu viện lúc đầu cũng có vài tiếng thét chói tai, sau đó lại trở về im lặng.
Phản ứng bên ngoài khiến Thất Nương cảm thấy có chút khác thường… Quá yên lặng.
Nhìn đám chuột chạy khỏi sân, những người phụ nữ chưa hết hoảng hồn, bàn tán xôn xao. Cung sư phụ cũng bị hoảng sợ, trước kia ông ta chưa từng nhìn thấy nhiều chuột tụ lại một chỗ như vậy, ông ta đi ra cửa muốn nhìn xem đám chuột này chạy đi đâu, nhưng vừa mở ra liền vội vàng đóng sập lại.
“Bên ngoài khắp nơi đều là chuột.”
Nhìn sắc mặt trằng bệch của ông ta, mọi người tay chân như nhũn ra.
Thất Nương cũng sợ chuột, có điều nàng nghe đến tình huống này, trong lòng giật mình, vội nhờ Cung sư phụ giúp đặt chiếc thang lên đầu tường nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy lập tức da đầu run lên, trên đường khắp nơi đều là chuột… Vô số chuột.
Không biết có phải vì trước đây từng xem qua phim về thảm họa hay không, vừa nhìn đến cảnh này nàng liền nghĩ đến – động đất.
Không phải chứ! Ông trời chắc sẽ không đối xử với nàng như vậy đâu!
Miệng nàng đắng lại.
Người đi trên đường đều ngây ra như phỗng, không dám hô to, sợ đám chuột bị kinh động sẽ làm mình bị thương, nhưng những con chuột này từ các ngôi nhà chạy ra tụ lại, cũng không rối loạn mà cùng chạy theo một hướng, sau khi khiến người đi đường kinh hãi xong liền tụ thành một đoàn, cũng không đả thương người.
Một lúc lâu sau, trên đường đã không còn con chuột nào.
“Chẳng lẽ trời muốn diệt Long Giao ta?” Thất Nương từ đầu tường leo xuống nghe thấy Cung sư phụ lẩm bẩm.
Thất Nương cảm thấy tình hình này càng nguy hiểm, Cung sư phụ nghĩ như vậy chứng tỏ những người khác cũng thế, tình hình đang nguy ngập mà thiên nhiên lại có những biểu hiện bất thường, nếu ý nghĩ này cứ phình to trong đầu mọi người, như vậy Biên thành sẽ chưa đánh mà tự sụp đổ.
“Ông trời cuối cùng cũng mở mắt.” Thất Nương xoay người mỉm cười nói với mọi người, “Biên thành của chúng ta được cứu rồi.”
Mọi người đều truy hỏi, Thất Nương cười nói: “Ông trời sai chuột đến báo tin, hiện giờ tình hình khẩn cấp, không kịp nói nhiều, chuyện đèn trời tôi xin kính nhờ mọi người, Tiểu Bình cô đi báo cho Bao tiên sinh, nói tôi ở chỗ Văn tướng quân chờ ông ấy.”
Thất Nương dưới tướng thành nôn nóng bất an bước qua bước lại, chờ lính vào thông báo.
Nàng vừa xoay mình đột nhiên giật mình, giữa một tốp lính đang đổi phiên chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người này sao lại ở đây?
“Hạ Lan Thuyền!”
Người nọ thân mình khựng lại, quay người, một đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng đối diện ánh mắt nàng.
Nàng chưa từng nhìn thấy Hạ Lan Thuyền có lúc nào nhếch nhác thảm hại như vậy, trước đây mỗi lần thấy hắn, hắn luôn là không nhiễm một hạt bụi, hôm nay hắn cùng những người lính đang chiến đấu không khác gì nhau, toàn thân trên dưới không phải bụi bặm thì chính là vấy máu.
Người bên cạnh hắn cảnh giác nhìn nàng, thái độ có chút địch ý.
Vài khắc sau, Hạ Lan Thuyền và người của hắn cùng bị “mời” đến ban chỉ huy tạm thời của Văn Cảnh trên lầu thành.
“Hạ công tử đến Biên thành có chuyện gì sao?” Văn Cảnh mắt lấp lánh.
Lần này Nhật Hưng quốc đánh Long Giao hiển nhiên là trong triều có nội ứng, ngoài Lệ Chân công chúa bọn họ không biết còn ai tham gia vào nữa, cho nên khó tránh khỏi nghi ngờ một chút.
Thất Nương đứng một bên bất động thanh sắc.
Hạ Lan Thuyền nhìn lướt qua Văn Cảnh một cái, không nói.
Tướng lãnh khắp phòng nhìn không quen bộ dáng như không thấy người nào của hắn, lạnh giọng nói: “Không phải là gian tế Nhật Hưng quốc đấy chứ?”
“Chắc không phải chứ, nếu không một văn nhân sao lúc này lại đến Biên thành?”
“Văn tướng quân trước nhốt hắn ta lại rồi bàn sau.”
Mấy người bên cạnh Hạ Lan Thuyền trợn mắt nhìn, một người vóc dáng nhỏ con mau miệng nói: “Nếu không phải có công tử chúng ta, Lưu cô nương ở sông Nhai Hán sao có thể dễ dàng qua được như vậy chứ? Các người còn nghi ngờ chúng ta, hừ…”
Bến tàu ở sông Nhai Hán bị cháy là do bọn họ đốt?
Thất Nương không ngờ, nhìn Hạ Lan Thuyền, vì sao?
“Thì ra chúng ta là do Hạ công tử cứu!” Bao tiên sinh từ bên ngoài tiến vào, ông ta không hỏi tiếp Hạ Lan Thuyền đến có ý đồ gì, trực tiếp hỏi Thất Nương: “Cô nói chuột chạy qua phố là ông trời phái đến báo tin?”
Chuyện về đám chuột quả nhiên khiến trong quân trên dưới lòng người rung chuyển, đã không ít binh lính nghe được chuyện này, đều thấy bất an.
Lính canh bên ngoài nghe thấy Bao tiên sinh nói đến việc này, đều dỏng tai cẩn thận nghe.
Thất Nương nhìn thoáng qua lính canh đều đứng im, cười nói: “Không sai, cho nên tôi phải mời Bao tiên sinh giúp cho một việc.”
Biên thành vì địa thế, chỉ có hai cửa thành, cửa Đông và cửa Tây.
Cửa Đông hiện giờ đang bị Nhật Hưng quốc tấn công, mà cửa Tây là đường ra duy nhất của Biên thành đi vào Long Giao quốc.
Chính vì như vậy mới có thể được trợ giúp của một vài thành trấn, Biên thành chống đỡ được đến giờ.
Đám chuột này theo cửa Tây mà ra.
Thất Nương không biết rốt cuộc có phải động đất hay không, nhưng động vật vốn phản ứng nhanh nhạy hơn con người nhiều lần, huống chi những loại động vật sống dưới mặt đất ắt hẳn càng thêm nhạy cảm với chấn động trong lòng đất.
Cho nên hướng chúng chạy đương nhiên là hướng an toàn nhất.
Nhân lúc chúng còn chưa chạy đi xa, Thất Nương mượn con kiêu của Bao tiên sinh đuổi theo dấu tích của đàn chuột.
“Chúng ta ngay lập tức phải tổ chức cho mọi người rút khỏi Biên thành, toàn bộ đều rút.” Thất Nương nhìn con kiêu của Bao tiên sinh bay đi xa dần, nói.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người sửng sốt, kể cả Hạ Lan Thuyền.
“Thiếu phu nhân cô điên rồi, nếu Biên thành không giữ được, chúng ta… Long Giao quốc của chúng ta sẽ bị mất phân nửa đấy, hơn nữa chúng ta cũng chạy không thoát được.” Mạc Anh thở hổn hển nói.
“Ông trời đã cảnh báo cho chúng ta, Biên thành sẽ là mồ chôn của quân đội Nhật Hưng quốc, nếu chúng ta không sớm rút khỏi, chẳng phải là muốn chôn cùng bọn chúng sao?” Thất Nương lạnh lùng nói.
Văn Cảnh tâm trí hỗn loạn, hắn cau mày: “Thiếu phu nhân căn cứ vào đâu cho rằng đây là cảnh báo của ông trời? Có thể nói ra cảnh báo gì không?”
Hiện giờ chỉ cần vô ý chút thôi, Biên thành sẽ bị phá, hắn không biết bọn họ còn có thể chống đỡ được đến lúc Văn Ngọc Hổ quay về hay không, nhưng cũng không dám mạo muội đem Biên thành cứ như vậy mà uổng phí dâng cho Tần Tương.
Thành thật mà nói, Thất Nương cũng không biết có thể có động đất hay không, nhưng nàng cũng không thể cân nhắc thêm, nàng và Văn Cảnh đều khó xử, chỉ bằng những biểu hiện kỳ lạ của động vật mà nhất định cho rằng có động đất dường như có chút võ đoán, nhưng thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều, nàng chỉ có thể đánh cược lựa chọn một.
“Ta đã từng xem qua một cuốn sách đặc biệt của ân công, cách làm kính cũng từ đó mà ra, trong sách đó từng ghi lại, nói đây là cảnh báo của ông trời: chuột ra, đất động, về sau trở thành địa ngục trần gian.”
Khắp phòng vắng lặng không một tiếng động.
“Mọi người có thể không tin, nhưng ta cho rằng đây là cơ hội ông trời ban cho để tiêu diệt kẻ địch, nếu bỏ lỡ đừng nói là bọn giặc, ngay cả chúng ta cũng sẽ chôn cùng, thời gian không đợi người đâu!” Thất Nương chậm rãi nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người còn đang khiếp sợ, Bao tiên sinh tiến lên chậm rãi nói: “Văn tướng quân tiếp chỉ!”
Nàng và Bao tiên sinh chia ra làm hai, Bao tiên sinh theo lời nàng dặn dò đi chuẩn bị đồ thí nghiệm, mà Văn Cảnh tìm ra trong quân một người thợ thủ công đến giúp nàng.
Tại một tiểu viện gần tường thành, Thất Nương đang cùng người thợ thủ công kia nói đến hình dáng và cách làm của đèn Khổng Minh, bên cạnh một vài người đàn bà chăm chú nghe, Tiểu Bình cũng ở trong đó.
Vì đàn ông đều đã đi chiến đấu, nên bọn họ đến giúp việc làm đèn Khổng Minh.
“Theo như miêu tả thì cô nương muốn nói đến đèn trời?” Người thợ họ Cung ngập ngừng nói.
Thất Nương mừng rỡ, thì ra ở thế giới này đèn Khổng Minh được gọi là đèn trời, nàng vội hỏi: “Cung sư phụ có biết làm không?”
Thấy ông ta gật đầu, Thất Nương lại nói: “Có điều đèn trời lần này có chút khác biệt, chúng ta còn phải cho nó mang thêm mấy thứ nữa, có thể khó làm một chút.”
Nàng cũng không muốn đèn trời này bỏ thêm gì đó để rồi bay không nổi.
Đèn trời có thể bay được nhờ nhiệt lượng và trọng lượng của đèn, không khí nóng và thể tích của đèn đều rất quan trọng, nhiệt độ không khí ở đây chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác, mà quan trọng nhất là trọng lượng của nó, nếu mang theo quá nặng thì dù có nhiệt độ cao đến mấy cũng không bay nổi, cho nên nàng phải có tính toán kỹ để làm đèn.
Thất Nương đem những vật liệu đã chuẩn bị sẵn cho Cung sư phụ xem, ông ta cho là không được liền đổi ngay lập tức.
Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, bắt đầu bắt tay vào làm.
Cung sư phụ vừa làm vừa hướng dẫn những người khác, Thất Nương nếu không hiểu điều gì cũng đem hỏi ông ta.
Trước mặt mọi người, chiếc đèn trời đầu tiên hoàn thành, Thất Nương nở nụ cười duy nhất từ khi cuộc chiến bắt đầu đến giờ.
“Có chuột á!!!…”
“A!!…”
Dưới chân mọi người chẳng biết từ lúc nào chui ra một đám chuột, những người phụ nữ trong viện vừa kêu vừa nhảy lên, tiện tay vớ chổi vớ gậy đập loạn cả lên.
Đám chuột bị đánh kêu lít chít ầm ĩ, nhưng chúng vẫn không tản ra, chỉ bỏ chạy về một hướng… Bên ngoài tiểu viện lúc đầu cũng có vài tiếng thét chói tai, sau đó lại trở về im lặng.
Phản ứng bên ngoài khiến Thất Nương cảm thấy có chút khác thường… Quá yên lặng.
Nhìn đám chuột chạy khỏi sân, những người phụ nữ chưa hết hoảng hồn, bàn tán xôn xao. Cung sư phụ cũng bị hoảng sợ, trước kia ông ta chưa từng nhìn thấy nhiều chuột tụ lại một chỗ như vậy, ông ta đi ra cửa muốn nhìn xem đám chuột này chạy đi đâu, nhưng vừa mở ra liền vội vàng đóng sập lại.
“Bên ngoài khắp nơi đều là chuột.”
Nhìn sắc mặt trằng bệch của ông ta, mọi người tay chân như nhũn ra.
Thất Nương cũng sợ chuột, có điều nàng nghe đến tình huống này, trong lòng giật mình, vội nhờ Cung sư phụ giúp đặt chiếc thang lên đầu tường nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy lập tức da đầu run lên, trên đường khắp nơi đều là chuột… Vô số chuột.
Không biết có phải vì trước đây từng xem qua phim về thảm họa hay không, vừa nhìn đến cảnh này nàng liền nghĩ đến – động đất.
Không phải chứ! Ông trời chắc sẽ không đối xử với nàng như vậy đâu!
Miệng nàng đắng lại.
Người đi trên đường đều ngây ra như phỗng, không dám hô to, sợ đám chuột bị kinh động sẽ làm mình bị thương, nhưng những con chuột này từ các ngôi nhà chạy ra tụ lại, cũng không rối loạn mà cùng chạy theo một hướng, sau khi khiến người đi đường kinh hãi xong liền tụ thành một đoàn, cũng không đả thương người.
Một lúc lâu sau, trên đường đã không còn con chuột nào.
“Chẳng lẽ trời muốn diệt Long Giao ta?” Thất Nương từ đầu tường leo xuống nghe thấy Cung sư phụ lẩm bẩm.
Thất Nương cảm thấy tình hình này càng nguy hiểm, Cung sư phụ nghĩ như vậy chứng tỏ những người khác cũng thế, tình hình đang nguy ngập mà thiên nhiên lại có những biểu hiện bất thường, nếu ý nghĩ này cứ phình to trong đầu mọi người, như vậy Biên thành sẽ chưa đánh mà tự sụp đổ.
“Ông trời cuối cùng cũng mở mắt.” Thất Nương xoay người mỉm cười nói với mọi người, “Biên thành của chúng ta được cứu rồi.”
Mọi người đều truy hỏi, Thất Nương cười nói: “Ông trời sai chuột đến báo tin, hiện giờ tình hình khẩn cấp, không kịp nói nhiều, chuyện đèn trời tôi xin kính nhờ mọi người, Tiểu Bình cô đi báo cho Bao tiên sinh, nói tôi ở chỗ Văn tướng quân chờ ông ấy.”
Thất Nương dưới tướng thành nôn nóng bất an bước qua bước lại, chờ lính vào thông báo.
Nàng vừa xoay mình đột nhiên giật mình, giữa một tốp lính đang đổi phiên chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người này sao lại ở đây?
“Hạ Lan Thuyền!”
Người nọ thân mình khựng lại, quay người, một đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng đối diện ánh mắt nàng.
Nàng chưa từng nhìn thấy Hạ Lan Thuyền có lúc nào nhếch nhác thảm hại như vậy, trước đây mỗi lần thấy hắn, hắn luôn là không nhiễm một hạt bụi, hôm nay hắn cùng những người lính đang chiến đấu không khác gì nhau, toàn thân trên dưới không phải bụi bặm thì chính là vấy máu.
Người bên cạnh hắn cảnh giác nhìn nàng, thái độ có chút địch ý.
Vài khắc sau, Hạ Lan Thuyền và người của hắn cùng bị “mời” đến ban chỉ huy tạm thời của Văn Cảnh trên lầu thành.
“Hạ công tử đến Biên thành có chuyện gì sao?” Văn Cảnh mắt lấp lánh.
Lần này Nhật Hưng quốc đánh Long Giao hiển nhiên là trong triều có nội ứng, ngoài Lệ Chân công chúa bọn họ không biết còn ai tham gia vào nữa, cho nên khó tránh khỏi nghi ngờ một chút.
Thất Nương đứng một bên bất động thanh sắc.
Hạ Lan Thuyền nhìn lướt qua Văn Cảnh một cái, không nói.
Tướng lãnh khắp phòng nhìn không quen bộ dáng như không thấy người nào của hắn, lạnh giọng nói: “Không phải là gian tế Nhật Hưng quốc đấy chứ?”
“Chắc không phải chứ, nếu không một văn nhân sao lúc này lại đến Biên thành?”
“Văn tướng quân trước nhốt hắn ta lại rồi bàn sau.”
Mấy người bên cạnh Hạ Lan Thuyền trợn mắt nhìn, một người vóc dáng nhỏ con mau miệng nói: “Nếu không phải có công tử chúng ta, Lưu cô nương ở sông Nhai Hán sao có thể dễ dàng qua được như vậy chứ? Các người còn nghi ngờ chúng ta, hừ…”
Bến tàu ở sông Nhai Hán bị cháy là do bọn họ đốt?
Thất Nương không ngờ, nhìn Hạ Lan Thuyền, vì sao?
“Thì ra chúng ta là do Hạ công tử cứu!” Bao tiên sinh từ bên ngoài tiến vào, ông ta không hỏi tiếp Hạ Lan Thuyền đến có ý đồ gì, trực tiếp hỏi Thất Nương: “Cô nói chuột chạy qua phố là ông trời phái đến báo tin?”
Chuyện về đám chuột quả nhiên khiến trong quân trên dưới lòng người rung chuyển, đã không ít binh lính nghe được chuyện này, đều thấy bất an.
Lính canh bên ngoài nghe thấy Bao tiên sinh nói đến việc này, đều dỏng tai cẩn thận nghe.
Thất Nương nhìn thoáng qua lính canh đều đứng im, cười nói: “Không sai, cho nên tôi phải mời Bao tiên sinh giúp cho một việc.”
Biên thành vì địa thế, chỉ có hai cửa thành, cửa Đông và cửa Tây.
Cửa Đông hiện giờ đang bị Nhật Hưng quốc tấn công, mà cửa Tây là đường ra duy nhất của Biên thành đi vào Long Giao quốc.
Chính vì như vậy mới có thể được trợ giúp của một vài thành trấn, Biên thành chống đỡ được đến giờ.
Đám chuột này theo cửa Tây mà ra.
Thất Nương không biết rốt cuộc có phải động đất hay không, nhưng động vật vốn phản ứng nhanh nhạy hơn con người nhiều lần, huống chi những loại động vật sống dưới mặt đất ắt hẳn càng thêm nhạy cảm với chấn động trong lòng đất.
Cho nên hướng chúng chạy đương nhiên là hướng an toàn nhất.
Nhân lúc chúng còn chưa chạy đi xa, Thất Nương mượn con kiêu của Bao tiên sinh đuổi theo dấu tích của đàn chuột.
“Chúng ta ngay lập tức phải tổ chức cho mọi người rút khỏi Biên thành, toàn bộ đều rút.” Thất Nương nhìn con kiêu của Bao tiên sinh bay đi xa dần, nói.
“Cái gì?”
Tất cả mọi người sửng sốt, kể cả Hạ Lan Thuyền.
“Thiếu phu nhân cô điên rồi, nếu Biên thành không giữ được, chúng ta… Long Giao quốc của chúng ta sẽ bị mất phân nửa đấy, hơn nữa chúng ta cũng chạy không thoát được.” Mạc Anh thở hổn hển nói.
“Ông trời đã cảnh báo cho chúng ta, Biên thành sẽ là mồ chôn của quân đội Nhật Hưng quốc, nếu chúng ta không sớm rút khỏi, chẳng phải là muốn chôn cùng bọn chúng sao?” Thất Nương lạnh lùng nói.
Văn Cảnh tâm trí hỗn loạn, hắn cau mày: “Thiếu phu nhân căn cứ vào đâu cho rằng đây là cảnh báo của ông trời? Có thể nói ra cảnh báo gì không?”
Hiện giờ chỉ cần vô ý chút thôi, Biên thành sẽ bị phá, hắn không biết bọn họ còn có thể chống đỡ được đến lúc Văn Ngọc Hổ quay về hay không, nhưng cũng không dám mạo muội đem Biên thành cứ như vậy mà uổng phí dâng cho Tần Tương.
Thành thật mà nói, Thất Nương cũng không biết có thể có động đất hay không, nhưng nàng cũng không thể cân nhắc thêm, nàng và Văn Cảnh đều khó xử, chỉ bằng những biểu hiện kỳ lạ của động vật mà nhất định cho rằng có động đất dường như có chút võ đoán, nhưng thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều, nàng chỉ có thể đánh cược lựa chọn một.
“Ta đã từng xem qua một cuốn sách đặc biệt của ân công, cách làm kính cũng từ đó mà ra, trong sách đó từng ghi lại, nói đây là cảnh báo của ông trời: chuột ra, đất động, về sau trở thành địa ngục trần gian.”
Khắp phòng vắng lặng không một tiếng động.
“Mọi người có thể không tin, nhưng ta cho rằng đây là cơ hội ông trời ban cho để tiêu diệt kẻ địch, nếu bỏ lỡ đừng nói là bọn giặc, ngay cả chúng ta cũng sẽ chôn cùng, thời gian không đợi người đâu!” Thất Nương chậm rãi nhìn mọi người xung quanh.
Mọi người còn đang khiếp sợ, Bao tiên sinh tiến lên chậm rãi nói: “Văn tướng quân tiếp chỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.