Chương 28: Bách hoa đình
Lạc Tùy Tâm
21/03/2014
Hoàng cung
Bách hoa đình, nhìn xuống là có thể ngắm toàn bộ cảnh đẹp ở dưới, Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng ngồi trên ghế đá, trầm mặc nhìn người đối diện giống như đang nhàn nhã dạo chơi thưởng thức cảnh đẹp, hoàng đế Vũ Mặc Phong.
Hắn không nghĩ Hoàng thượng triệu hắn tiến chỉ là để đi theo hắn thưởng thức cảnh sắc.
“Hoàng thượng, người triệu thần tiến cung là có chuyện gì?”
Đầu dựa vào sau ghế, ánh mắt khép lại, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn đẹp như tạc lộ ra ngoài làm cho tất cả mọi người đều nhìn vào, ngắm còn đã mắt hơn cả bách hoa phía dưới, nhìn cung nữ hầu hạ hai bên không thể che hết ngưỡng mộ cùng si mê là đủ biết.
“Ba ngày sau, Dương Á Sơ chính thức tiếp quản tất cả sản nghiệp của Dương gia, Lộ vương thấy thế nào?” Lời nói ra thản nhiên làm cho Vũ Mặc Nhiên cả kinh.
Làm sao có thể? Dương Á Sơ từ trước tới giờ luôn cố chấp, điều không muốn nhất chính là về Dương gia tiếp nhận sản nghiệp khổng lồ kia, Dương Viễn Chi vất vả tạo dựng sản nghiệp bên ngoài vì nghĩ cho gia nghiệp mới đem Dương gia để cho Dương Á Sơ,nhưng hắn quyết tâm không nhận, lần này vì sao Dương Á Sơ lại thay đổi?
Ánh mắt lạnh lùng hiện lên tia sắc bén, chuyển hướng tới Vũ Mặc Phong.
“Thần cho là, tài phủ Dương gia có thể nói là mạch sống quan trọng của Thiên Vũ hoàng triều, nếu lôi kéo được Dương Á Sơ là tốt nhất, còn nếu không thể, hậu quả sẽ… thần đề nghị Hoàng thượng hãy giảm bớt sự lớn mạnh của Dương gia, tận dụng triệt để thực lực Dương gia”. Hắn cùng Dương Á Sơ giao tình không tệ, hiểu rõ Dương Á Sơ tiếp nhận Dương gia chưa chắc sẽ đối đầu với triều đình! Nhưng thế lực của Dương gia quả thực uy hiếp không nhỏ đối với Thiên Vũ hoàng triều.
Vũ Mặc Phong mở mắt ra, đem tầm mắt dừng ở trên mặt Vũ Mặc Nhiên, khẽ mỉm cười, Tam hoàng huynh, nếu ngươi biết thứ Dương Á Sơ muốn chính là tiểu thiếp của ngươi thì vẻ mặt sẽ như thế nào đây? Có phải là băng hàn tan chảy hay không? Trẫm thật tò mò! Mà đối với danh nữ làm biến hóa đảo lộn tất cả này, trẫm cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Trẫm cũng muốn đi xem tình hình Dương gia”, Dương Á Sơ, trẫm cũng muốn nhìn thấy ngươi rốt cuộc năng lực tới đâu?
Vũ Mặc Nhiên đang định trả lời thì bị tiếng bước chân đang đi lên Bách hoa đình cắt đứt, đứng dậy lui về một bên.
Chắc hẳn là phi tử của Hoàng thượng, người chưa tới mà hương thơm đã bay bốn phía.
“Hoàng thượng, thiếp nghe nói Hoàng thượng ở Bách hoa đình ngắm hoa, đã chuẩn bị riêng điểm tâm mà Hoàng thượng thích ăn, mời người nếm thử, Lộ vương gia cũng ở đây sao? Thiếp có phải đã quấy rầy Hoàng thượng hay không? Thiếp thật đáng chết, cầu Hoàng thượng trách phạt.” Mỹ nhân mảnh mai quỳ trên mặt đất, khuôn mặt động lòng người đưa lên hướng về phía Vũ Mặc Phong.
Xiêm y hoa lệ, xuân phong phật hạm lộ hoa nùng, người đến là Trung hoa cung Hoa phi, tư chất trời ban, kiều mỵ động lòng người, mới vào cung đã nhận được sự sủng ái của Hoàng đế.
Con ngươi hiện lên tia không rõ, khóe miệng cười đến mỵ hoặc, ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua mặt mỹ nhân.
“Ái phi có lòng với trẫm, trẫm sao lại có thể trách phạt? Đứng lên đi”
Mỹ nhân thẹn thùng nhìn Hoàng thượng, nhìn thấy nụ cười tuấn mỹ vô tư không khỏi đỏ bừng mặt, Hoàng thượng thật đẹp, Hoàng thượng từ trước tới giờ vẫn hỉ nộ vô thường, hôm nay tự nhiên ôn nhu đối với nàng như vậy, nếu như bị truyền ra sẽ bị người trong cung ghen tị chết mât!
Tròng mắt đen nhìn vào tận đáy tâm tư của Hoa phi cảm thấy chán ghét, hắn biết mình lớn lên có diện mạo đẹp hơn cả nữ nhân, người khác nhìn lập tức si mê, nhưng tại sao những nữ nhân này không có một người nào, không có một chút nào bình tĩnh thật sự như Uông Tùy Tâm?
Nhìn qua Vũ Mặc Nhiên, trong đôi mắt đen chợt lóe lên ý nghĩ
“Lộ vương, Uông Chấn nói nữ nhi của hắn không có phúc được hầu hạ Lộ vương, khẩn cầu ngươi buông tha nữ nhi của hắn ra, ý ngươi như thế nào?”
Vũ Mặc Nhiên ngẩn người ra, Hoàng thượng đang hỏi Uông Tùy Tâm sao? Hoàng thượng sao lại thấy hứng thú với Uông Tùy Tâm? Hắn không tin Hoàng thượng lại vì lão Uông Chấn kia mà đi quan tâm, Hoàng thượng đối với chuyện nhà của thần tử chưa bao giờ thấy có hứng thú, Uông Chấn dùng thủ đoạn gì mà Hoàng thượng lại để ý?
Mắt liễm rũ xuống, che lại ánh mắt đầy nghi vấn.
“Hồi Hoàng thượng, việc của Uông Tùy Tâm thần bây giờ mới cảm thấy đã xử lý quá qua loa, đợi thần giải quyết xong chắc chắn sẽ làm Uông đại nhân hài lòng”
Ngụ ý là hắn sẽ không hưu Uông Tùy Tâm? Khóe miệng hơi cười khẽ.
“Lộ vương đã nói vậy, Uông đại nhân cũng sẽ không nói nhiều nữa”. Tam hoàng huynh, hy vọng ngươi còn có cơ hội nhận được trái tim của nàng, nếu không…
Hoa phi mở hộp gấm ra, tay ngọc thon thon nhẹ cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến Vũ Mặc Phong bên cạnh, “Hoàng thượng, người nếm thử điểm tâm tự tay thiếp làm xem có ngon không?”
“Ái phi, bây giờ trẫm không muốn ăn điểm tâm”. Chỉ bằng ánh mắt, tiểu Thân tử đã bước lên lấy hộp gấm trong tay Hoa phi.
“Lộ vương, ngươi hãy để ý chỗ Dương Á Sơ, còn việc khác, ba ngày sau trẫm sẽ đích thân tham dự nghi thức tiếp quản của đệ nhất công tử, ngươi chuẩn bị trước đi”. Dương Á Sơ, trẫm cũng muốn xem ngươi làm như thế nào? Chỉ vì một nữ nhân.
Ánh mắt không run sợ, khom người xuống trả lời: “Là, thần sẽ chuẩn bị chu đáo”
Phất tay ý bảo Vũ Mặc Nhiên có thể lui xuống, nhận ý chỉ của Hoàng thượng, Vũ Mặc Nhiên lui về phía sau mấy bước rồi xoay người xuống dưới cầu thang, nhưng không may bị thái giám bò lên đụng phải, nhanh nhẹn kéo tay tên thái giám sắp bị lăn xuống.
Thái giám ngự thư phòng vất vả bò lên cầu thang này, nhưng thiếu chút nữa lại lăn xuống đất, sơ đến toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, đụng vào người hắn là Lãnh tình Lộ vương, hai chân nhũn ra, tự trách mình thật là đụng ai không đụng lại đụng trúng Lộ Vương gia, này…mạng nhỏ của hắn coi như xong, Lộ vương từ trước đến giờ đối với người khác vẫn vô tình.
“Vương gia tha tội, nô tài đáng chết vạn lần”
Vũ Mặc Nhiên cũng không thèm nhìn đến tên thái giám ngốc ở đó mà đi thẳng xuống dưới bậc thang.
Tiểu Thân tử nhìn tên thái giám, nếu không có việc gì cũng không dám quấy rầy Hoàng thượng nhưng vẫn cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng thượng không lộ vẻ gì, mở miệng mắng: “ ngươi nô tài kia chán sống hay sao. Dám đi lên quấy rầy Hoàng thượng, nói, có chuyện gì?”
Người quỳ bịch một tiếng trên mặt đất “Hoàng thượng thứ tội, chẳng qua là…” “Là cái gì…?” Vũ Mặc phong lời nói mạn bất kinh tâm làm cho người khác sợ đến phát run, hắn vốn không muốn đi lên, nhưng là Hiên vương nói muốn thỉnh cầu, hắn không cách nào từ chối a! Hiên vương dù sao cũng là Vương gia, thái giám như hắn có quyền chống lại sao, không thể cự tuyệt a, đành liều mình lê đến bẩm báo cho Hoàng thượng.
“còn không mau nói, không muốn giữ mạng sao?”Tiểu Thân tử quát lớn, tính tình Hoàng thượng hắn còn không dám thử dò xét, nô tài này đúng là to gan lớn mật. Sợ Hoàng thượng mất hứng lại để cho trảm đầu cả nhà hắn.
“Là, khởi…khởi bẩm Hoàng thượng, Hiên vương ở ngự thư phòng cầu kiến,đã..đã hơn một canh giờ rồi”
“Cho nên ngươi liều mình tới đây là lệnh của Hiên vương?” Ánh mắt sâu quét một vòng người quỳ trên mặt đất phát run.
“Hoàng…Hoàng thượng…, nô tài không dám, xin hoàng thượng thứ tội”. Dùng sức dập đầu xuống đất, vang lên tiếng binh binh .
“Đưa xuống đánh 50 trượng, cách chức tới phòng giặt” Thần sắc vẫn như cũ, khóe miệng nhếch lên, lời vừa nói làm cho Hoa phi bên cạnh rùng mình, tâm tư Hoàng thượng thật đúng là đoán không ra, 50 trượng…Nếu như đánh trên người nàng…
Hai gã thị vệ tiến lên kéo thái giám người mềm nhũn từ dưới mặt đất ra ngoài.
Khóe miệng giương lên, ngón tay thon dài hướng về phía Hoa phi, “ái phi, tới bên cạnh trẫm”
Thân thể khẽ run lên, trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Hoa phi có phần cứng ngắc, không dám cười lộ ra, Hoàng thượng đúng là rất tuấn tú nhưng tâm tư lại sâu thẳm không thể nhìn thấu, nàng hôm nay chưa được gọi đã tới đây gặp riêng Hoàng thượng, là phạm vào sai lầm cực kì ngu xuẩn.
“Hoàng thượng thứ tội, thiếp lần sau sẽ không dám nữa” vội quỳ trên mặt đất, khuôn mặt kiều mỵ động lòng người một mảnh liền tái nhợt.
Như không nhìn thấy mỹ nhân kinh sợ, Vũ Mặc Phong đưa ngón tay ngọc khẽ vuốt dung nhan đoan trang, có thể cảm giác được da mặt phía dưới đang rung động không khỏi thu tay lại…nữ nhân này, thật không vui chút nào!
“Lui xuống đi”Thanh âm lạnh lùng vang lên, nữ nhân trên mặt đất nghe mình được tha, ngước đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn, là vì Hoàng thượng bỏ qua cho nàng mà vui mừng vạn phần.
Nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng Vũ Mặc Phong lại nhớ đến thân ảnh thong dong không sợ hãi của một cô gái, Uông Tùy Tâm, xem ra ảnh hưởng của ngươi tới trẫm cũng thật lớn?
Bách hoa đình, nhìn xuống là có thể ngắm toàn bộ cảnh đẹp ở dưới, Vũ Mặc Nhiên lạnh lùng ngồi trên ghế đá, trầm mặc nhìn người đối diện giống như đang nhàn nhã dạo chơi thưởng thức cảnh đẹp, hoàng đế Vũ Mặc Phong.
Hắn không nghĩ Hoàng thượng triệu hắn tiến chỉ là để đi theo hắn thưởng thức cảnh sắc.
“Hoàng thượng, người triệu thần tiến cung là có chuyện gì?”
Đầu dựa vào sau ghế, ánh mắt khép lại, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn đẹp như tạc lộ ra ngoài làm cho tất cả mọi người đều nhìn vào, ngắm còn đã mắt hơn cả bách hoa phía dưới, nhìn cung nữ hầu hạ hai bên không thể che hết ngưỡng mộ cùng si mê là đủ biết.
“Ba ngày sau, Dương Á Sơ chính thức tiếp quản tất cả sản nghiệp của Dương gia, Lộ vương thấy thế nào?” Lời nói ra thản nhiên làm cho Vũ Mặc Nhiên cả kinh.
Làm sao có thể? Dương Á Sơ từ trước tới giờ luôn cố chấp, điều không muốn nhất chính là về Dương gia tiếp nhận sản nghiệp khổng lồ kia, Dương Viễn Chi vất vả tạo dựng sản nghiệp bên ngoài vì nghĩ cho gia nghiệp mới đem Dương gia để cho Dương Á Sơ,nhưng hắn quyết tâm không nhận, lần này vì sao Dương Á Sơ lại thay đổi?
Ánh mắt lạnh lùng hiện lên tia sắc bén, chuyển hướng tới Vũ Mặc Phong.
“Thần cho là, tài phủ Dương gia có thể nói là mạch sống quan trọng của Thiên Vũ hoàng triều, nếu lôi kéo được Dương Á Sơ là tốt nhất, còn nếu không thể, hậu quả sẽ… thần đề nghị Hoàng thượng hãy giảm bớt sự lớn mạnh của Dương gia, tận dụng triệt để thực lực Dương gia”. Hắn cùng Dương Á Sơ giao tình không tệ, hiểu rõ Dương Á Sơ tiếp nhận Dương gia chưa chắc sẽ đối đầu với triều đình! Nhưng thế lực của Dương gia quả thực uy hiếp không nhỏ đối với Thiên Vũ hoàng triều.
Vũ Mặc Phong mở mắt ra, đem tầm mắt dừng ở trên mặt Vũ Mặc Nhiên, khẽ mỉm cười, Tam hoàng huynh, nếu ngươi biết thứ Dương Á Sơ muốn chính là tiểu thiếp của ngươi thì vẻ mặt sẽ như thế nào đây? Có phải là băng hàn tan chảy hay không? Trẫm thật tò mò! Mà đối với danh nữ làm biến hóa đảo lộn tất cả này, trẫm cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Trẫm cũng muốn đi xem tình hình Dương gia”, Dương Á Sơ, trẫm cũng muốn nhìn thấy ngươi rốt cuộc năng lực tới đâu?
Vũ Mặc Nhiên đang định trả lời thì bị tiếng bước chân đang đi lên Bách hoa đình cắt đứt, đứng dậy lui về một bên.
Chắc hẳn là phi tử của Hoàng thượng, người chưa tới mà hương thơm đã bay bốn phía.
“Hoàng thượng, thiếp nghe nói Hoàng thượng ở Bách hoa đình ngắm hoa, đã chuẩn bị riêng điểm tâm mà Hoàng thượng thích ăn, mời người nếm thử, Lộ vương gia cũng ở đây sao? Thiếp có phải đã quấy rầy Hoàng thượng hay không? Thiếp thật đáng chết, cầu Hoàng thượng trách phạt.” Mỹ nhân mảnh mai quỳ trên mặt đất, khuôn mặt động lòng người đưa lên hướng về phía Vũ Mặc Phong.
Xiêm y hoa lệ, xuân phong phật hạm lộ hoa nùng, người đến là Trung hoa cung Hoa phi, tư chất trời ban, kiều mỵ động lòng người, mới vào cung đã nhận được sự sủng ái của Hoàng đế.
Con ngươi hiện lên tia không rõ, khóe miệng cười đến mỵ hoặc, ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua mặt mỹ nhân.
“Ái phi có lòng với trẫm, trẫm sao lại có thể trách phạt? Đứng lên đi”
Mỹ nhân thẹn thùng nhìn Hoàng thượng, nhìn thấy nụ cười tuấn mỹ vô tư không khỏi đỏ bừng mặt, Hoàng thượng thật đẹp, Hoàng thượng từ trước tới giờ vẫn hỉ nộ vô thường, hôm nay tự nhiên ôn nhu đối với nàng như vậy, nếu như bị truyền ra sẽ bị người trong cung ghen tị chết mât!
Tròng mắt đen nhìn vào tận đáy tâm tư của Hoa phi cảm thấy chán ghét, hắn biết mình lớn lên có diện mạo đẹp hơn cả nữ nhân, người khác nhìn lập tức si mê, nhưng tại sao những nữ nhân này không có một người nào, không có một chút nào bình tĩnh thật sự như Uông Tùy Tâm?
Nhìn qua Vũ Mặc Nhiên, trong đôi mắt đen chợt lóe lên ý nghĩ
“Lộ vương, Uông Chấn nói nữ nhi của hắn không có phúc được hầu hạ Lộ vương, khẩn cầu ngươi buông tha nữ nhi của hắn ra, ý ngươi như thế nào?”
Vũ Mặc Nhiên ngẩn người ra, Hoàng thượng đang hỏi Uông Tùy Tâm sao? Hoàng thượng sao lại thấy hứng thú với Uông Tùy Tâm? Hắn không tin Hoàng thượng lại vì lão Uông Chấn kia mà đi quan tâm, Hoàng thượng đối với chuyện nhà của thần tử chưa bao giờ thấy có hứng thú, Uông Chấn dùng thủ đoạn gì mà Hoàng thượng lại để ý?
Mắt liễm rũ xuống, che lại ánh mắt đầy nghi vấn.
“Hồi Hoàng thượng, việc của Uông Tùy Tâm thần bây giờ mới cảm thấy đã xử lý quá qua loa, đợi thần giải quyết xong chắc chắn sẽ làm Uông đại nhân hài lòng”
Ngụ ý là hắn sẽ không hưu Uông Tùy Tâm? Khóe miệng hơi cười khẽ.
“Lộ vương đã nói vậy, Uông đại nhân cũng sẽ không nói nhiều nữa”. Tam hoàng huynh, hy vọng ngươi còn có cơ hội nhận được trái tim của nàng, nếu không…
Hoa phi mở hộp gấm ra, tay ngọc thon thon nhẹ cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến Vũ Mặc Phong bên cạnh, “Hoàng thượng, người nếm thử điểm tâm tự tay thiếp làm xem có ngon không?”
“Ái phi, bây giờ trẫm không muốn ăn điểm tâm”. Chỉ bằng ánh mắt, tiểu Thân tử đã bước lên lấy hộp gấm trong tay Hoa phi.
“Lộ vương, ngươi hãy để ý chỗ Dương Á Sơ, còn việc khác, ba ngày sau trẫm sẽ đích thân tham dự nghi thức tiếp quản của đệ nhất công tử, ngươi chuẩn bị trước đi”. Dương Á Sơ, trẫm cũng muốn xem ngươi làm như thế nào? Chỉ vì một nữ nhân.
Ánh mắt không run sợ, khom người xuống trả lời: “Là, thần sẽ chuẩn bị chu đáo”
Phất tay ý bảo Vũ Mặc Nhiên có thể lui xuống, nhận ý chỉ của Hoàng thượng, Vũ Mặc Nhiên lui về phía sau mấy bước rồi xoay người xuống dưới cầu thang, nhưng không may bị thái giám bò lên đụng phải, nhanh nhẹn kéo tay tên thái giám sắp bị lăn xuống.
Thái giám ngự thư phòng vất vả bò lên cầu thang này, nhưng thiếu chút nữa lại lăn xuống đất, sơ đến toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, đụng vào người hắn là Lãnh tình Lộ vương, hai chân nhũn ra, tự trách mình thật là đụng ai không đụng lại đụng trúng Lộ Vương gia, này…mạng nhỏ của hắn coi như xong, Lộ vương từ trước đến giờ đối với người khác vẫn vô tình.
“Vương gia tha tội, nô tài đáng chết vạn lần”
Vũ Mặc Nhiên cũng không thèm nhìn đến tên thái giám ngốc ở đó mà đi thẳng xuống dưới bậc thang.
Tiểu Thân tử nhìn tên thái giám, nếu không có việc gì cũng không dám quấy rầy Hoàng thượng nhưng vẫn cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng thượng không lộ vẻ gì, mở miệng mắng: “ ngươi nô tài kia chán sống hay sao. Dám đi lên quấy rầy Hoàng thượng, nói, có chuyện gì?”
Người quỳ bịch một tiếng trên mặt đất “Hoàng thượng thứ tội, chẳng qua là…” “Là cái gì…?” Vũ Mặc phong lời nói mạn bất kinh tâm làm cho người khác sợ đến phát run, hắn vốn không muốn đi lên, nhưng là Hiên vương nói muốn thỉnh cầu, hắn không cách nào từ chối a! Hiên vương dù sao cũng là Vương gia, thái giám như hắn có quyền chống lại sao, không thể cự tuyệt a, đành liều mình lê đến bẩm báo cho Hoàng thượng.
“còn không mau nói, không muốn giữ mạng sao?”Tiểu Thân tử quát lớn, tính tình Hoàng thượng hắn còn không dám thử dò xét, nô tài này đúng là to gan lớn mật. Sợ Hoàng thượng mất hứng lại để cho trảm đầu cả nhà hắn.
“Là, khởi…khởi bẩm Hoàng thượng, Hiên vương ở ngự thư phòng cầu kiến,đã..đã hơn một canh giờ rồi”
“Cho nên ngươi liều mình tới đây là lệnh của Hiên vương?” Ánh mắt sâu quét một vòng người quỳ trên mặt đất phát run.
“Hoàng…Hoàng thượng…, nô tài không dám, xin hoàng thượng thứ tội”. Dùng sức dập đầu xuống đất, vang lên tiếng binh binh .
“Đưa xuống đánh 50 trượng, cách chức tới phòng giặt” Thần sắc vẫn như cũ, khóe miệng nhếch lên, lời vừa nói làm cho Hoa phi bên cạnh rùng mình, tâm tư Hoàng thượng thật đúng là đoán không ra, 50 trượng…Nếu như đánh trên người nàng…
Hai gã thị vệ tiến lên kéo thái giám người mềm nhũn từ dưới mặt đất ra ngoài.
Khóe miệng giương lên, ngón tay thon dài hướng về phía Hoa phi, “ái phi, tới bên cạnh trẫm”
Thân thể khẽ run lên, trên khuôn mặt mềm mại đáng yêu của Hoa phi có phần cứng ngắc, không dám cười lộ ra, Hoàng thượng đúng là rất tuấn tú nhưng tâm tư lại sâu thẳm không thể nhìn thấu, nàng hôm nay chưa được gọi đã tới đây gặp riêng Hoàng thượng, là phạm vào sai lầm cực kì ngu xuẩn.
“Hoàng thượng thứ tội, thiếp lần sau sẽ không dám nữa” vội quỳ trên mặt đất, khuôn mặt kiều mỵ động lòng người một mảnh liền tái nhợt.
Như không nhìn thấy mỹ nhân kinh sợ, Vũ Mặc Phong đưa ngón tay ngọc khẽ vuốt dung nhan đoan trang, có thể cảm giác được da mặt phía dưới đang rung động không khỏi thu tay lại…nữ nhân này, thật không vui chút nào!
“Lui xuống đi”Thanh âm lạnh lùng vang lên, nữ nhân trên mặt đất nghe mình được tha, ngước đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn, là vì Hoàng thượng bỏ qua cho nàng mà vui mừng vạn phần.
Nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng Vũ Mặc Phong lại nhớ đến thân ảnh thong dong không sợ hãi của một cô gái, Uông Tùy Tâm, xem ra ảnh hưởng của ngươi tới trẫm cũng thật lớn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.