Chương 12: Cảnh đường phố cổ đại
Lạc Tùy Tâm
21/03/2014
Khung cảnh bên ngoài so với những gì Lộ Tùy Tâm nhìn thấy trong ti vi
còn náo nhiệt hơn nhiều, cũng chân thật hơn. Đứng giữa dòng người cổ
đại, trong lòng Lộ Tùy Tâm rốt cục cũng có tia hi vọng, thì ra đây chính là thời đại mà nàng phải sống sau này, không có nhà cao tầng mà có đủ
loại kiến trúc nhà cổ, không có đường sá ô tô mà chỉ có xe ngựa chở một
đám người, không có trung tâm bách hóa, chỉ có cửa hàng với những tiếng
rao dọc hai bên con phố. Hòa vào dòng người xa lạ, không ai biết nàng,
mà nàng cũng không tìm thấy một chút vết tích của thời hiện đại.
“Phu nhân… à quên tỷ tỷ…” Tử Vân vừa mở miệng đã bị ánh mắt Lộ Tùy Tâm lướt qua, vội vã đổi xưng hô.
Xem ra Tử Vân vẫn còn rất ngốc, Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, đảo mắt nhìn ra bốn phía, những cô gái nơi khuê phòng ở thời đại này rất ít khi bước ra ngoài, cho dù ra ngoài thì cũng sẽ rầm rộ khoa trương, đem theo một đám nô bộc, dĩ nhiên chỉ là con số rất ít, còn đại đa số là có một cuộc sống không dễ dàng gì. Cũng như nhiều người phải bôn ba bên ngoài để mưu sinh, ví dụ như cô nương bán tú phẩm trước mắt, cùng với đại nương đang bày đồ, đại thẩm bán đồ ăn… công việc mới là quan trọng nhất.
Như nàng bây giờ, quần áo thô sơ giản dị, mái tóc chỉ dùng miếng vải buộc lại, toàn thân chất phác tự nhiên, đứng trên đường không khác người ở đây là bao.
Có lẽ tướng mạo của Uông Tùy Tâm nổi trội hơn những người này một chút. Mặc dù Uông Tùy Tâm sống tại thời đại mỹ nữ tràn lan này cũng không phải là tuyệt sắc gì nhưng bản thân lại có một khí chất ngạo thanh sương sắc, ẩn chứa hương thơm mát như hoa mùa thu, sự kiêu ngạo của Uông Tùy Tâm đã ăn sâu vào tận xương tủy, nếu như không phải là yêu Vũ Mặc Nhiên, khí chất cao ngạo của Uông Tùy Tâm sẽ không cho phép nàng ta đi trên một con đường không có lối thoát thế này? Có điều linh hồn trong thân thể này là Lộ Tùy Tâm, cùng một vẻ ngoài nhưng lại không có khí chất như vậy, phần lớn kiêu ngạo vốn có đã biến mất, thay vào đó là vẻ dửng dưng lạnh nhạt, thêm một chút cảm giác gần gũi, nhưng so với nữ nhân vất vả bôn ba với cuộc sống bên ngoài, tay Uông Tùy Tâm mềm mại hơn, da dẻ nõn nà không thể che giấu nổi dưới lớp vải thô, cứ nhìn người xung quanh đang chăm chú quan sát và kinh sợ là biết.
“Tử Vân, trước tiên đi tới quán nào gần đây ăn chút gì đi!”
Nếu nàng đoán không nhầm thì những người đó sẽ rất nhanh sinh nghi, hơn nữa nàng sợ rằng chuyện của Ngũ phu nhân sẽ là khởi nguồn của mọi vấn đề rắc rối. Mà nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không chỉ là đấu tranh vì khát vọng tự do của mình, mà nàng cũng muốn liều mạng một phen. Cứ chết già ở trúc viện như vậy cũng không phải là điều nàng muốn.
“Dạ, tỷ tỷ, vậy để nô…Tử Vân dẫn người đi Du Nhiên Cư nhé?” Khó khăn lắm phu nhân mới được ra ngoài, để người ăn chút gì ngon ngon mới được, dù sao cũng không thể để phu nhân ăn tùy tiện thứ gì bên ngoài. Phu nhân chưa bao giờ được ăn gì ở ngoài, chi bằng tìm nơi nào đó ngồi thoải mái, hơn nữa nàng phát hiện ra có rất nhiều người ngây ngẩn trước vẻ đẹp của phu nhân, mồ hôi nàng suýt chút nữa thì toát ra, lỡ như có người phát hiện phu nhân không ở trong trúc viện…Nghĩ tới đã thấy sợ rồi, nhưng mà trông phu nhân vui vẻ như vậy, cho dù bị phát hiện cũng thấy đáng.
“Du Nhiên Cư?” Tên rất hay, xem nhẹ hư danh, không màng chức tước, chỉ biết nghe tên cũng thấy đó là nơi tiêu xài xa xỉ. Nha đầu này cho rằng hai người bọn họ có nhiều tiền lắm sao?
“Đúng ạ? Muội nghe người ta nói thức ăn ở đó rất ngon, nhưng mà…”
“Rất đắt phải không?” Nàng tiếp lời và thuận tay gõ nhẹ lên đầu Tử Vân.
“Đúng…ạ…” Tử Vân gãi đầu xấu hổ nhìn Lộ Tùy Tâm, phu nhân cười lên thật đẹp quá! Cứ như lúc được ngắm hoa nở vậy!
Thật là, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, tới đó mở mang tầm mắt cho biết, chẳng qua hầu bao hơi mỏng mà thôi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Không phải nói tới Du Nhiên Cư à?”Nàng lại gõ đầu Tử Vân ngốc lần nữa, chợt trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp. Không phải nàng không hiểu tấm lòng của Tử Vân, đến một nơi xa lạ này, có thể gặp một người thật lòng thật dạ đối xử với mình, Lộ Tùy Tâm rất biết ơn.
“Phu nhân… à quên tỷ tỷ…” Tử Vân vừa mở miệng đã bị ánh mắt Lộ Tùy Tâm lướt qua, vội vã đổi xưng hô.
Xem ra Tử Vân vẫn còn rất ngốc, Lộ Tùy Tâm thầm nghĩ, đảo mắt nhìn ra bốn phía, những cô gái nơi khuê phòng ở thời đại này rất ít khi bước ra ngoài, cho dù ra ngoài thì cũng sẽ rầm rộ khoa trương, đem theo một đám nô bộc, dĩ nhiên chỉ là con số rất ít, còn đại đa số là có một cuộc sống không dễ dàng gì. Cũng như nhiều người phải bôn ba bên ngoài để mưu sinh, ví dụ như cô nương bán tú phẩm trước mắt, cùng với đại nương đang bày đồ, đại thẩm bán đồ ăn… công việc mới là quan trọng nhất.
Như nàng bây giờ, quần áo thô sơ giản dị, mái tóc chỉ dùng miếng vải buộc lại, toàn thân chất phác tự nhiên, đứng trên đường không khác người ở đây là bao.
Có lẽ tướng mạo của Uông Tùy Tâm nổi trội hơn những người này một chút. Mặc dù Uông Tùy Tâm sống tại thời đại mỹ nữ tràn lan này cũng không phải là tuyệt sắc gì nhưng bản thân lại có một khí chất ngạo thanh sương sắc, ẩn chứa hương thơm mát như hoa mùa thu, sự kiêu ngạo của Uông Tùy Tâm đã ăn sâu vào tận xương tủy, nếu như không phải là yêu Vũ Mặc Nhiên, khí chất cao ngạo của Uông Tùy Tâm sẽ không cho phép nàng ta đi trên một con đường không có lối thoát thế này? Có điều linh hồn trong thân thể này là Lộ Tùy Tâm, cùng một vẻ ngoài nhưng lại không có khí chất như vậy, phần lớn kiêu ngạo vốn có đã biến mất, thay vào đó là vẻ dửng dưng lạnh nhạt, thêm một chút cảm giác gần gũi, nhưng so với nữ nhân vất vả bôn ba với cuộc sống bên ngoài, tay Uông Tùy Tâm mềm mại hơn, da dẻ nõn nà không thể che giấu nổi dưới lớp vải thô, cứ nhìn người xung quanh đang chăm chú quan sát và kinh sợ là biết.
“Tử Vân, trước tiên đi tới quán nào gần đây ăn chút gì đi!”
Nếu nàng đoán không nhầm thì những người đó sẽ rất nhanh sinh nghi, hơn nữa nàng sợ rằng chuyện của Ngũ phu nhân sẽ là khởi nguồn của mọi vấn đề rắc rối. Mà nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không chỉ là đấu tranh vì khát vọng tự do của mình, mà nàng cũng muốn liều mạng một phen. Cứ chết già ở trúc viện như vậy cũng không phải là điều nàng muốn.
“Dạ, tỷ tỷ, vậy để nô…Tử Vân dẫn người đi Du Nhiên Cư nhé?” Khó khăn lắm phu nhân mới được ra ngoài, để người ăn chút gì ngon ngon mới được, dù sao cũng không thể để phu nhân ăn tùy tiện thứ gì bên ngoài. Phu nhân chưa bao giờ được ăn gì ở ngoài, chi bằng tìm nơi nào đó ngồi thoải mái, hơn nữa nàng phát hiện ra có rất nhiều người ngây ngẩn trước vẻ đẹp của phu nhân, mồ hôi nàng suýt chút nữa thì toát ra, lỡ như có người phát hiện phu nhân không ở trong trúc viện…Nghĩ tới đã thấy sợ rồi, nhưng mà trông phu nhân vui vẻ như vậy, cho dù bị phát hiện cũng thấy đáng.
“Du Nhiên Cư?” Tên rất hay, xem nhẹ hư danh, không màng chức tước, chỉ biết nghe tên cũng thấy đó là nơi tiêu xài xa xỉ. Nha đầu này cho rằng hai người bọn họ có nhiều tiền lắm sao?
“Đúng ạ? Muội nghe người ta nói thức ăn ở đó rất ngon, nhưng mà…”
“Rất đắt phải không?” Nàng tiếp lời và thuận tay gõ nhẹ lên đầu Tử Vân.
“Đúng…ạ…” Tử Vân gãi đầu xấu hổ nhìn Lộ Tùy Tâm, phu nhân cười lên thật đẹp quá! Cứ như lúc được ngắm hoa nở vậy!
Thật là, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, tới đó mở mang tầm mắt cho biết, chẳng qua hầu bao hơi mỏng mà thôi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Không phải nói tới Du Nhiên Cư à?”Nàng lại gõ đầu Tử Vân ngốc lần nữa, chợt trong lòng nàng cảm thấy thật ấm áp. Không phải nàng không hiểu tấm lòng của Tử Vân, đến một nơi xa lạ này, có thể gặp một người thật lòng thật dạ đối xử với mình, Lộ Tùy Tâm rất biết ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.