Chương 75: Cơ hội tan biến
Lạc Tùy Tâm
21/03/2014
Cung điện Thái tử Thập Ngân quốc.
“Thái tử điện hạ, cơ hội tới rồi”, một nam tử tầm ba mươi hưng phấn xông vào nghị sự điện! Tóc đen xoã tung, tán ở trên khuôn mặt nhất thời làm cho người ta không nhìn ra bộ dạng hắn, nhưng quang mang cùng hưng phấn mãnh liệt trong mắt thì không thể bỏ qua.
Người này vô danh, không ai biết hắn tên là gì, người người gọi hắn là Vô danh, hắn cũng vui tươi hớn hở đáp lời! Có thiên phú cực kì kinh người, thiên tú, tính cách có chút cuồng nhiệt. Hắn là người Ngân Lưu Nhân phát hiện ra đem về làm trợ thủ.
Ngân Lưu Nhân đứng lên hướng người đưa tay ý bảo ngồi xuống từ từ nói. Cũng không lên tiếng vì lời nói tiếp theo mới là trọng điểm.
“Thái tử, theo suy tính của thuộc hạ, cơ hội lần này có thể nói là trời cao ban cho, nếu có thể thành công thì Thiên Vũ hoàng triều sẽ tổn thất nặng”
“Thái tử…” Ám Dạ đi đến người có hơi kinh ngạc, Vô Danh sao tự nhiên lại xuất hiện?
“Chuyện gì?” Ngân Lưu Nhân nhìn Ám Dạ một cái, ý bảo hắn nói.
“Có tin tức mới truyền đến” ám dạ đi tới bàn, đem từ trong ngực trải ra bàn một tấm vải, rồi lại lấy một lọ thuốc đổ vào chén trà, trải ra tấm vải. Yên lặng chờ trong giây lát, bên trên hiện lên mấy chữ. Rồi cầm lên cho Ngân Lưu Nhân.
Thấy chữ bên trên, sắc mặt Ngân Lưu Nhân biến thành khiếp sợ, sau đó lại nhìn về phía Vô Danh.
“Vô danh, nói những gì ngươi biết, có cơ hội như vậy sao”
“Dạ, Thái tử, thuộc hạ đã nghiên cứu kĩ các vì tinh tú của Thiên Vũ, phát hiện bên cạnh thiên mệnh tinh của Thiên Vũ có một tinh tú tầm thường đang loé lên, lần này tinh vị có thể nhất khiên mà động bách phát, nếu diệt trừ tinh vị nhân này, mệnh tinh bảo vệ Thiên vũ cũng sẽ biến mất một vì tinh tú, thiếu một tinh tú sẽ khiến Thiên Vũ lâm vào khốn cảnh, mà nếu Thập Ngân quốc ta xuất binh, không chỉ lập công lớn, còn có thể theo ý thiên mệnh. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là thuộc hạ nghĩ ngôi tinh tú loé lên có thể tuỳ thời biến mất, nói cách khác nếu như không phải diệt trừ, mà là tinh tú này tự biến mất, như vậy không thể động thủ lần nữa, bởi vì…vì tinh tú này có năng lực siêu phàm. Đến lúc đó ngược lại sẽ khiến Thập Ngân quốc lâm vào tình cảnh khốn cùng.”
Ánh mắt dưới mái tóc đen của Vô danh cũng thấy khốn hoặc, hắn lần đầu tiên phát hiện chuyện kì lạ như thế.
“Bản cung đã chuẩn bị tâm lý, Vô danh, ngươi lui xuống đi” Ngân Lưu Nhân rũ tròng mắt xuống. Trong lòng nghĩ đến lời Vô danh vừa nói và những gì Lưu Tinh chuyển đến! Vì tinh tú Vô danh nói hẳn là nàng, bây giờ nàng đang ở trong tay Vũ Mặc Phong, mà Dương Á Sơ vì nàng nắm giữ mạch sống của Thiên vũ, nếu Vũ Mặc Phong trừ khử nàng, Dương Á Sơ nhất định sẽ giận chó đánh mèo, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một.
“Dạ, thuộc hạ cáo lui” Vô danh xoay người đi ra ngoài, xem ra Thái tử cũng đã có kế sách.
Ngân Lưu Nhân lại nhìn tin tức một lần nữa, trong lòng rất phức tạp, hắn muốn khởi binh sao? tử sĩ ẩn nấp ở Thiên Vũ chính là vũ khí bí mật của Thập Ngân quốc. hai quân tỷ thí chỉ có cách giết chết tướng lĩnh đối phương.
“Ám dạ, ngươi cứ nói đi?”
Ám dạ hạ mắt xuống, hắn biết chủ tử đang suy nghĩ cái gì, cơ hội như thế bỏ qua thật đáng tiếc. Thái tử không phải là muốn nhất thống thiên hạ, trở thành đế vương thiên địa sao? cơ hội lần này không thể bỏ qua, bất kể có thành công hay không vẫn phải thử.
“Thái tử, thuộc hạ cho là thái tử phải làm loạn tắc nhu đoạn” (ý nói ra tay thì không được mềm yếu, phải quyết đoán)
Nàng, nàng quả thật không đáng giá để hắn bỏ qua cơ hội lần này, chỉ là ra tay giết nàng, nhưng hắn đúng là không đành lòng.
“Thái tử, người đừng quên, nàng ta đã là thê tử của người khác” trong lòng Ám dạ cũng vì nữ tử kia thở dài, nàng đúng là cô gái kì lạ! Nếu không có xuất thân như vậy thì có lẽ nàng là nữ nhân xứng đôi với Thái tử nhất trên thế gian này, nhưng trời cao đúng là đang bỡn cợt a! nàng bây giờ không chỉ ở trong thiên lao, còn là thê tử của người khác, đã không xứng để thái tử làm tất cả vì nàng rồi.
Thê tử người khác? Đúng vậy a, nàng đã gả cho Dương Á Sơ, hơn nữa cơ hội lại tốt như vậy, có thể làm cho Thiên Vũ tổn thất nặng, nhưng mà…
“Thái tử, xin hãy hạ lệnh” ám dạ quỳ trên mặt đất ngưng trọng nói.
Khuôn mặt tuấn lãng của Ngân Lưu Nhân lần đầu tiên xuất hiện do dự! Hắn sao lại như vậy? Tuỳ Tâm…nghĩ đến cô gái kia, trong lòng Ngân Lưu Nhân rất không muốn bỏ. Có lẽ đây là kiếp số trời cao ban cho hắn. Nghĩ như vậy, Ngân Lưu Nhân nhắm mắt lại chậm rãi, lát sau mở mắt ra.
Tuỳ Tâm, thật xin lỗi, bản cung phải làm như vậy! Nếu như giết chết ngươi, Dương Á Sơ tất sẽ không bỏ qua, cho dù hắn không trả thù thì tinh thần cũng sẽ lung lạc, bởi vì ngươi là nhược điểm lớn nhất của hắn! Mà là là thiên tài quan trọng của Thiên Vũ, diệt trừ ngươi, chẳng khác nào loại đi được Dương Á Sơ, tinh tú của Thiên Vũ mất đi một. Cho dù đế vương tinh của Vũ Mặc Phong mạnh bao nhiêu, hộ vệ tinh của Vũ Mặc Nhiên lợi hại bao nhiêu, Bản cung công phá Thiên Vũ sẽ dễ dàng hơn, sự xuất hiện của ngươi có lẽ là trời cao phái tới để hoàn thành mong muốn thống nhất thiên hạ của Bản vương! Như vậy ngươi phải biến mất!
(vâng, ta xin có một nhận xét ở đây. 1: Ngân ca à, anh quá là đểu đi, thế mà lúc nào cũng nói mình yêu, mình động tâm, đối mặt với tham vọng bản thân thì chẳng là cái quái gì hết, đúng là *đế vương vô tình* như chị Tâm đã nói, cho dù anh có do dự vẫn ko thể đồng tình được. 2: bây giờ mọi người đã hiểu tại sao chị Tâm lại chọn anh Sơ chưa hả, đừng cằn nhằn nha, chỉ có anh Sơ là xứng đáng nhất thôi, từ đầu đến cuối truyện chỉ duy nhất nghĩ cho chị Tâm, yêu ko đòi hỏi, ko suy nghĩ, ko hiểu nhầm, ko trách cứ, và ko suy tính như 3 anh còn lại*trừ Hiên ca đáng thương của ta ra*, anh Sơ dùng hết tính mạng để bảo vệ, còn mấy anh này làm gì???? Tính toán đến như thế, thật là…………Ai…..dám cho chị Tâm chết, hự hự)
“Điện hạ” ám dạ ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lưu Nhân, hắn biết Thái tử có thể làm như vậy.
“Ám dạ, ngươi cho là mười tên tử sĩ này sẽ nắm chắc bao nhiêu?”
“Này…” mười tên tử sĩ cũng là đệ nhất cao thủ, nhưng nếu đối phương chuẩn bị kĩ càng quá cũng thật khó khăn! Bất quá tử sĩ lợi hại nhất chính là liều mạng.
Ngân Lưu Nhân suy nghĩ sâu xa, nếu bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì phải tiếp tục chờ, nhưng nếu nắm chắc kết quả sẽ gấp bội, nếu thành công chính là cơ hội tốt nhất để hắn khởi binh. Mà nếu không thành công cũng chỉ hy sinh mười tử sĩ. Nên nhớ người được việc tất sẽ phải hy sinh.
“Truyền khẩu dụ của ta, mười tử sĩ có thể xuất binh, ám sát mục tiêu, chú ý chỉ có một cơ hội, thất bại thì tự biết giải quyết thế nào rồi đấy” cũng chỉ có cơ hội ám sát một lần, không có lần thứ hai, Vũ Mặc Phong cũng không phải ngu ngốc, đến lúc đó không chừng nhân cơ hội này vồ đến trả hắn, đến lúc đó ngược lại tăng thêm mục tiêu cùng Vũ Mặc Phong hợp tác, nếu như vậy không thể bù nổi tổn thất.
“Dạ” ám dạ biết ý của Thái tử, bất kể có thành công hay không, mười tên tử sĩ nhất định phải chết, thân là tử sĩ không phải chuyên đi ám sát sao? nếu như thành còn có thể chết một số người, còn nếu như không, vậy lần này tổn thất rất lớn, mười tử sĩ a!
Nghĩ như vậy, khí phách trên mặt Ngân Lưu Nhân nhìn không sót một cái gì, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chỉ sợ…là nàng!
“Truyền lệnh”
“Dạ, điện hạ”
Trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng hiếm thấy, tất cả đều đã bắt đầu!
Thiên lao Thiên Vũ
Lộ Tùy Tâm giật mình thức dậy, nàng bị một cơn ác mộng tỉnh lại, không biết tại sao trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, có một cỗ bất an cứ dâng lên không biến mất, là có chuyện gì xấu sắp xảy ra sao?
“Kia…”
“Phu nhân có gì cần phân phó?” Cao thị vệ bị thanh âm cùa Lộ Tùy Tâm làm cho tỉnh lại.
“Cho ta chút nước” nàng rất khát, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
“Dạ, xin chờ một chút” bưng tới một chén nước, từ trong ngực móc ta một cây ngân châm thử qua, nhìn thấy ngân châm không đổi gì khác mới bảo binh sĩ bên ngoài mở cửa ra để hắn tự mình đưa vào, đặt ở trên bàn: “Phu nhân, mời”
“Bây giờ mới qua canh ba, phu nhân uống nước xong rồi nghỉ ngơi thật tốt đi” từ khi tiếp nhận nơi này hôm qua, Cao thị vệ quả thật kinh ngạc, nàng không nói gì, trừ ngủ còn lại đều ngồi đó an tĩnh, tối hôm qua Lộ vương gia đến nói chuyện cùng nàng thì mới thấy mở miệng, hôm nay ban ngày lại trở về an tĩnh.
Lộ Tùy Tâm nhìn nước ở trên bàn, bắt đầu từ hôm qua, thức ăn của nàng cũng được kiểm tra kĩ càng! Từ điểm nhỏ này cũng thấy Vũ Mặc Phong rất cẩn thận. Không biết phải ở trong này mấy ngày đây? Tối nay đã là tối thứ hai rồi, lão công nhà nàng không biết đang làm cái gì? Trong lòng sinh ra cảm giác không phải an mà cũng không biết là gì nữa? hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Suy nghĩ một chút, lấy cốc nước trên bàn, Lộ Tùy Tâm đang định uống thì thanh âm bên ngoài làm cho nàng ngừng lại, hình như bên ngoài có tiếng người đánh nhau? Nơi này là Thiên lao, tại sao lại có tiếng đánh nhau? Trừ phi có người tới cướp ngục. Không…không đúng, nghĩ tới đây, Lộ Tùy Tâm cũng thấy căng thẳng.
“Phu nhân không cần lo lắng, phía ngoài không có chuyện gì” mặc dù nói lời an ủi nhưng trên mặt Cao thị vệ vẫn là có chút ngưng trọng! Có người thậm chí can đảm xông vào Thiên lao, hơn nữa còn là Đông thiên lao bố trí dày đặc cấm vệ quân.
Bất quá vô luận bên ngoài phát sinh chuyện gì, hắn cũng không thể đi ra ngoài, hắn nhất định phải bảo vệ Dương phu nhân.
“Cao thống lĩnh, bên ngoài có mười hắc y nhân, võ công cao cường, hơn nữa còn đang cố ý muốn xông vào” một cấm vệ quân bị thương báo cáo.
Cái gì? “Truyền tin tức, cầu thêm viện binh, nhất định phải ngăn lại, không để bất cứ ai đi vào” Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu? biết rõ có cấm vệ quân bảo vệ mà còn dám ngang nhiên xông vào!
“Dạ”
Tình trạng bên ngoài rất thảm, cấm vệ quân đã bị thương một nửa nhưng vẫn còn đang cố gắng chấn trụ! Trong đó có một gã hắc y nhân nhìn thấy có người đang định phát tín hiệu cầu cứu, liền đem kiếm trong tay vung một nhát trí mạng ngăn cản tín hiệu phát ra.
Huýt một tiếng sáo, một tên gắn ít thuốc bột trên không trung, vốn trong lúc mọi người đang chống cự đột nhiên toàn thân không có khí lực, ngã xuống đất. Nhìn cấm vệ quân ngã dưới đất, một hắc y nhân huýt sáo, mấy người liền tụ lại trước cửa nhà lao, bất quá bên trong rất an tĩnh nên bọn họ cũng không dám mạo muội tiến vào.
Nhìn sắc trời một chút, người canh bên ngoài vừa huýt sáo ý bảo hai gã hắc y nhân tiến lên! Tối nay sở dĩ bọn họ toàn thể xuất động vì nhận được lệnh là chỉ ám sát một lần duy nhất, nếu thất bại tất cả đều phải chết, mặc dù chết đã là điều sớm định với bọn họ nhưng nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, như vậy là mất thể diện của tử sĩ, cho nên mục tiêu nhất định phải chết.
Đang định huýt sáo ra lệnh, một cỗ sát khí vọt tới để cho tên cầm đầu chấn động toàn thân. Võ công người này cao hơn bọn họ rất nhiều, nhìn phòng bị trong này cũng không chỉ có một trăm tên cấm vệ quân. Có thể để toàn bộ tử sĩ ra mặt thì mục tiêu là hạng người phi phàm cỡ nào?
Huýt sáo một tiếng, người còn lại nhanh chóng vào trong, tên ra lệnh cùng hai gã khác tới đối mặt với hàn kiếm của nam nhân một thân cẩm bào, là Lộ vương Vũ Mặc Nhiên!
Tên phát tín hiệu con ngươi khẽ nhếch, bọn họ chôn chân ở Thiên vũ không phải ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu rõ Vũ Mặc Nhiên, bây giờ nhìn hắn một thân sát khí xem ra muốn thoát thân khỏi tối nay là chuyện không thể, bất quá, tử sĩ không hoàn thành mục tiêu là phụ lòng kỳ vọng của chủ tử! Nghĩ như vậy, nam nhân lại thổi lên huýt sáo lần nữa, ý bảo hai hắc y nhân cùng mình cũng tiến vào bên trong, chắc chắn phải tiêu diệt được mục tiêu, nơi này để lại cho hắn.
“Chức trách của các hạ quả đúng làm cho Bản vương phải thưởng thức, đáng tiếc, chủ tử các ngươi đã quên nói cho các ngươi biết, Thiên lao Thiên Vũ là nơi dễ dàng xông vào như vậy sao? vậy hôm nay Bản vương sẽ cho ngươi chút kiến thức” Khoé miệng Vũ Mặc Nhiên hiện lên nụ cười lãnh khốc cùng con ngươi loé ra sát khí để cho người đối diện bỏ thứ để huýt sáo trong tay ra, rút nhuyễn kiếm ở bên hông. Đề khí bay vọt tiến lên phía trước, nhuyễn kiếm trong tay múa ra kiếm khí như cầu vồng, khí thế trong mắt cũng làm cho Vũ Mặc Nhiên khoé miệng vi xé, nhưng vẫn đứng yên bất động, chờ đến khi kiếm khí chạm gần mặt mới hơi nghiêng mình, hàn kiếm trong tay đụng vào nhau, hai cây kiếm phát ra tia lửa làm cho người ta biết cuộc đấu kịch liệt như thế nào.
Hắc y nhân khẽ thở dốc, hắn đem hết toàn lực mà chỉ đỡ được mười mấy chiêu của nam nhân này! Mà cơn giận của hắn cũng không hề suy giảm, xem ra đấu với hắn không thể chạy trốn, chết, hắn không sợ, thân là tử sĩ, chết, ngược lại là chuyện vinh quang nhất, chỉ là hắn muốn biết có hoàn thành việc ám sát mục tiêu hay không, bên trong có bao nhiêu người, sao không thấy động tĩnh? Hắn biết thể nào cũng có mai phục nhưng trong 9 người có một người đắc thủ thì bọn họ chết cũng không tiếc (tóm lại một chữ: NGU, thế cho xong, hừ = =)
“Ta nghĩ, ngươi nhất định là đang đợi đồng bọn ngươi ra ngoài phải không? Đáng tiếc bọn chúng cũng không thể thoát” từ bên trong truyền ra thanh âm thầm ách nhưng sát khí mười phần.
Nghe được thanh âm này, thân thể hắc y nhân rõ ràng chấn động, trong lòng bi ai, chín người cũng thất bại! Như vậy…khẽ cắn răng, cố gắng trấn định, nhấc kiếm lên nghênh chiến lần nữa!
Trong mắt Vũ Mặc Nhiên loé lên, hàn kiếm trong tay đã kề tới cổ họng hắc y nhân, lúc này, một bóng đen xé gió phi đến đánh trật kiếm khí của Vũ Mặc Nhiên, đâm xuống bả vai hắc y nhân!
“Lộ vương gia, xem ra còn có viện binh” thanh âm bên trong lần nữa truyền đến.
Vũ Mặc Nhiên nhướng mày, võ công người này không hề kém hắn! Sát khí trong lãnh mâu càng đậm. Rút kiếm trong tay nhìn hắc y nhân không hề quen dưới đất, chỉ là quan sát thật kĩ ánh mắt quang mang của người kia.
“Các hạ muốn mạng người thì phải hỏi kiếm trong tay ta có đồng ý hay không” nói xong thân ảnh đã phi tới cùng người so chiêu.
Hai người đọ kiếm trên không trung nhất thời bên dưới không nhìn thấy gì. Người này võ công rất cao, trong mắt Vũ Mặc Nhiên nổi lên một tia hứng thú.
Một hồi lâu sau, người kia phát hiện khó có thể thắng được liền lấy thuốc bột móc từ trong ngực phẩy ra ngoài, Vũ Mặc Nhiên nhanh chóng dùng tay áo che mũi lại, trong lúc hắn không dể ý đã hướng hắc y nhân đâm một kiếm thẳng vào tim, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Đấu với ngươi còn có thể chạy, người này có thể nói là đệ nhất cao thủ” bên trong thầm nói.
“Bản vương đã biết hắn là ai! Hắn không phải tử sĩ, chỉ là người đi dọn dẹp tử sĩ” chính là thị vệ thân cận của Ngân Lưu Nhân. Võ công rất cao cường, nếu như hôm nay toàn cao thủ như thế e rằng sẽ thật phiền toái. Ngân Lưu Nhân lại đem người này ở Thiên Vũ?
“Thái tử điện hạ, cơ hội tới rồi”, một nam tử tầm ba mươi hưng phấn xông vào nghị sự điện! Tóc đen xoã tung, tán ở trên khuôn mặt nhất thời làm cho người ta không nhìn ra bộ dạng hắn, nhưng quang mang cùng hưng phấn mãnh liệt trong mắt thì không thể bỏ qua.
Người này vô danh, không ai biết hắn tên là gì, người người gọi hắn là Vô danh, hắn cũng vui tươi hớn hở đáp lời! Có thiên phú cực kì kinh người, thiên tú, tính cách có chút cuồng nhiệt. Hắn là người Ngân Lưu Nhân phát hiện ra đem về làm trợ thủ.
Ngân Lưu Nhân đứng lên hướng người đưa tay ý bảo ngồi xuống từ từ nói. Cũng không lên tiếng vì lời nói tiếp theo mới là trọng điểm.
“Thái tử, theo suy tính của thuộc hạ, cơ hội lần này có thể nói là trời cao ban cho, nếu có thể thành công thì Thiên Vũ hoàng triều sẽ tổn thất nặng”
“Thái tử…” Ám Dạ đi đến người có hơi kinh ngạc, Vô Danh sao tự nhiên lại xuất hiện?
“Chuyện gì?” Ngân Lưu Nhân nhìn Ám Dạ một cái, ý bảo hắn nói.
“Có tin tức mới truyền đến” ám dạ đi tới bàn, đem từ trong ngực trải ra bàn một tấm vải, rồi lại lấy một lọ thuốc đổ vào chén trà, trải ra tấm vải. Yên lặng chờ trong giây lát, bên trên hiện lên mấy chữ. Rồi cầm lên cho Ngân Lưu Nhân.
Thấy chữ bên trên, sắc mặt Ngân Lưu Nhân biến thành khiếp sợ, sau đó lại nhìn về phía Vô Danh.
“Vô danh, nói những gì ngươi biết, có cơ hội như vậy sao”
“Dạ, Thái tử, thuộc hạ đã nghiên cứu kĩ các vì tinh tú của Thiên Vũ, phát hiện bên cạnh thiên mệnh tinh của Thiên Vũ có một tinh tú tầm thường đang loé lên, lần này tinh vị có thể nhất khiên mà động bách phát, nếu diệt trừ tinh vị nhân này, mệnh tinh bảo vệ Thiên vũ cũng sẽ biến mất một vì tinh tú, thiếu một tinh tú sẽ khiến Thiên Vũ lâm vào khốn cảnh, mà nếu Thập Ngân quốc ta xuất binh, không chỉ lập công lớn, còn có thể theo ý thiên mệnh. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là thuộc hạ nghĩ ngôi tinh tú loé lên có thể tuỳ thời biến mất, nói cách khác nếu như không phải diệt trừ, mà là tinh tú này tự biến mất, như vậy không thể động thủ lần nữa, bởi vì…vì tinh tú này có năng lực siêu phàm. Đến lúc đó ngược lại sẽ khiến Thập Ngân quốc lâm vào tình cảnh khốn cùng.”
Ánh mắt dưới mái tóc đen của Vô danh cũng thấy khốn hoặc, hắn lần đầu tiên phát hiện chuyện kì lạ như thế.
“Bản cung đã chuẩn bị tâm lý, Vô danh, ngươi lui xuống đi” Ngân Lưu Nhân rũ tròng mắt xuống. Trong lòng nghĩ đến lời Vô danh vừa nói và những gì Lưu Tinh chuyển đến! Vì tinh tú Vô danh nói hẳn là nàng, bây giờ nàng đang ở trong tay Vũ Mặc Phong, mà Dương Á Sơ vì nàng nắm giữ mạch sống của Thiên vũ, nếu Vũ Mặc Phong trừ khử nàng, Dương Á Sơ nhất định sẽ giận chó đánh mèo, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một.
“Dạ, thuộc hạ cáo lui” Vô danh xoay người đi ra ngoài, xem ra Thái tử cũng đã có kế sách.
Ngân Lưu Nhân lại nhìn tin tức một lần nữa, trong lòng rất phức tạp, hắn muốn khởi binh sao? tử sĩ ẩn nấp ở Thiên Vũ chính là vũ khí bí mật của Thập Ngân quốc. hai quân tỷ thí chỉ có cách giết chết tướng lĩnh đối phương.
“Ám dạ, ngươi cứ nói đi?”
Ám dạ hạ mắt xuống, hắn biết chủ tử đang suy nghĩ cái gì, cơ hội như thế bỏ qua thật đáng tiếc. Thái tử không phải là muốn nhất thống thiên hạ, trở thành đế vương thiên địa sao? cơ hội lần này không thể bỏ qua, bất kể có thành công hay không vẫn phải thử.
“Thái tử, thuộc hạ cho là thái tử phải làm loạn tắc nhu đoạn” (ý nói ra tay thì không được mềm yếu, phải quyết đoán)
Nàng, nàng quả thật không đáng giá để hắn bỏ qua cơ hội lần này, chỉ là ra tay giết nàng, nhưng hắn đúng là không đành lòng.
“Thái tử, người đừng quên, nàng ta đã là thê tử của người khác” trong lòng Ám dạ cũng vì nữ tử kia thở dài, nàng đúng là cô gái kì lạ! Nếu không có xuất thân như vậy thì có lẽ nàng là nữ nhân xứng đôi với Thái tử nhất trên thế gian này, nhưng trời cao đúng là đang bỡn cợt a! nàng bây giờ không chỉ ở trong thiên lao, còn là thê tử của người khác, đã không xứng để thái tử làm tất cả vì nàng rồi.
Thê tử người khác? Đúng vậy a, nàng đã gả cho Dương Á Sơ, hơn nữa cơ hội lại tốt như vậy, có thể làm cho Thiên Vũ tổn thất nặng, nhưng mà…
“Thái tử, xin hãy hạ lệnh” ám dạ quỳ trên mặt đất ngưng trọng nói.
Khuôn mặt tuấn lãng của Ngân Lưu Nhân lần đầu tiên xuất hiện do dự! Hắn sao lại như vậy? Tuỳ Tâm…nghĩ đến cô gái kia, trong lòng Ngân Lưu Nhân rất không muốn bỏ. Có lẽ đây là kiếp số trời cao ban cho hắn. Nghĩ như vậy, Ngân Lưu Nhân nhắm mắt lại chậm rãi, lát sau mở mắt ra.
Tuỳ Tâm, thật xin lỗi, bản cung phải làm như vậy! Nếu như giết chết ngươi, Dương Á Sơ tất sẽ không bỏ qua, cho dù hắn không trả thù thì tinh thần cũng sẽ lung lạc, bởi vì ngươi là nhược điểm lớn nhất của hắn! Mà là là thiên tài quan trọng của Thiên Vũ, diệt trừ ngươi, chẳng khác nào loại đi được Dương Á Sơ, tinh tú của Thiên Vũ mất đi một. Cho dù đế vương tinh của Vũ Mặc Phong mạnh bao nhiêu, hộ vệ tinh của Vũ Mặc Nhiên lợi hại bao nhiêu, Bản cung công phá Thiên Vũ sẽ dễ dàng hơn, sự xuất hiện của ngươi có lẽ là trời cao phái tới để hoàn thành mong muốn thống nhất thiên hạ của Bản vương! Như vậy ngươi phải biến mất!
(vâng, ta xin có một nhận xét ở đây. 1: Ngân ca à, anh quá là đểu đi, thế mà lúc nào cũng nói mình yêu, mình động tâm, đối mặt với tham vọng bản thân thì chẳng là cái quái gì hết, đúng là *đế vương vô tình* như chị Tâm đã nói, cho dù anh có do dự vẫn ko thể đồng tình được. 2: bây giờ mọi người đã hiểu tại sao chị Tâm lại chọn anh Sơ chưa hả, đừng cằn nhằn nha, chỉ có anh Sơ là xứng đáng nhất thôi, từ đầu đến cuối truyện chỉ duy nhất nghĩ cho chị Tâm, yêu ko đòi hỏi, ko suy nghĩ, ko hiểu nhầm, ko trách cứ, và ko suy tính như 3 anh còn lại*trừ Hiên ca đáng thương của ta ra*, anh Sơ dùng hết tính mạng để bảo vệ, còn mấy anh này làm gì???? Tính toán đến như thế, thật là…………Ai…..dám cho chị Tâm chết, hự hự)
“Điện hạ” ám dạ ngẩng đầu lên nhìn Ngân Lưu Nhân, hắn biết Thái tử có thể làm như vậy.
“Ám dạ, ngươi cho là mười tên tử sĩ này sẽ nắm chắc bao nhiêu?”
“Này…” mười tên tử sĩ cũng là đệ nhất cao thủ, nhưng nếu đối phương chuẩn bị kĩ càng quá cũng thật khó khăn! Bất quá tử sĩ lợi hại nhất chính là liều mạng.
Ngân Lưu Nhân suy nghĩ sâu xa, nếu bỏ qua cơ hội lần này, vậy thì phải tiếp tục chờ, nhưng nếu nắm chắc kết quả sẽ gấp bội, nếu thành công chính là cơ hội tốt nhất để hắn khởi binh. Mà nếu không thành công cũng chỉ hy sinh mười tử sĩ. Nên nhớ người được việc tất sẽ phải hy sinh.
“Truyền khẩu dụ của ta, mười tử sĩ có thể xuất binh, ám sát mục tiêu, chú ý chỉ có một cơ hội, thất bại thì tự biết giải quyết thế nào rồi đấy” cũng chỉ có cơ hội ám sát một lần, không có lần thứ hai, Vũ Mặc Phong cũng không phải ngu ngốc, đến lúc đó không chừng nhân cơ hội này vồ đến trả hắn, đến lúc đó ngược lại tăng thêm mục tiêu cùng Vũ Mặc Phong hợp tác, nếu như vậy không thể bù nổi tổn thất.
“Dạ” ám dạ biết ý của Thái tử, bất kể có thành công hay không, mười tên tử sĩ nhất định phải chết, thân là tử sĩ không phải chuyên đi ám sát sao? nếu như thành còn có thể chết một số người, còn nếu như không, vậy lần này tổn thất rất lớn, mười tử sĩ a!
Nghĩ như vậy, khí phách trên mặt Ngân Lưu Nhân nhìn không sót một cái gì, hắn sẽ không vì một nữ nhân mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chỉ sợ…là nàng!
“Truyền lệnh”
“Dạ, điện hạ”
Trên bầu trời xuất hiện một ánh sáng hiếm thấy, tất cả đều đã bắt đầu!
Thiên lao Thiên Vũ
Lộ Tùy Tâm giật mình thức dậy, nàng bị một cơn ác mộng tỉnh lại, không biết tại sao trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, có một cỗ bất an cứ dâng lên không biến mất, là có chuyện gì xấu sắp xảy ra sao?
“Kia…”
“Phu nhân có gì cần phân phó?” Cao thị vệ bị thanh âm cùa Lộ Tùy Tâm làm cho tỉnh lại.
“Cho ta chút nước” nàng rất khát, trong lòng cũng cảm thấy nao nao.
“Dạ, xin chờ một chút” bưng tới một chén nước, từ trong ngực móc ta một cây ngân châm thử qua, nhìn thấy ngân châm không đổi gì khác mới bảo binh sĩ bên ngoài mở cửa ra để hắn tự mình đưa vào, đặt ở trên bàn: “Phu nhân, mời”
“Bây giờ mới qua canh ba, phu nhân uống nước xong rồi nghỉ ngơi thật tốt đi” từ khi tiếp nhận nơi này hôm qua, Cao thị vệ quả thật kinh ngạc, nàng không nói gì, trừ ngủ còn lại đều ngồi đó an tĩnh, tối hôm qua Lộ vương gia đến nói chuyện cùng nàng thì mới thấy mở miệng, hôm nay ban ngày lại trở về an tĩnh.
Lộ Tùy Tâm nhìn nước ở trên bàn, bắt đầu từ hôm qua, thức ăn của nàng cũng được kiểm tra kĩ càng! Từ điểm nhỏ này cũng thấy Vũ Mặc Phong rất cẩn thận. Không biết phải ở trong này mấy ngày đây? Tối nay đã là tối thứ hai rồi, lão công nhà nàng không biết đang làm cái gì? Trong lòng sinh ra cảm giác không phải an mà cũng không biết là gì nữa? hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Suy nghĩ một chút, lấy cốc nước trên bàn, Lộ Tùy Tâm đang định uống thì thanh âm bên ngoài làm cho nàng ngừng lại, hình như bên ngoài có tiếng người đánh nhau? Nơi này là Thiên lao, tại sao lại có tiếng đánh nhau? Trừ phi có người tới cướp ngục. Không…không đúng, nghĩ tới đây, Lộ Tùy Tâm cũng thấy căng thẳng.
“Phu nhân không cần lo lắng, phía ngoài không có chuyện gì” mặc dù nói lời an ủi nhưng trên mặt Cao thị vệ vẫn là có chút ngưng trọng! Có người thậm chí can đảm xông vào Thiên lao, hơn nữa còn là Đông thiên lao bố trí dày đặc cấm vệ quân.
Bất quá vô luận bên ngoài phát sinh chuyện gì, hắn cũng không thể đi ra ngoài, hắn nhất định phải bảo vệ Dương phu nhân.
“Cao thống lĩnh, bên ngoài có mười hắc y nhân, võ công cao cường, hơn nữa còn đang cố ý muốn xông vào” một cấm vệ quân bị thương báo cáo.
Cái gì? “Truyền tin tức, cầu thêm viện binh, nhất định phải ngăn lại, không để bất cứ ai đi vào” Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu? biết rõ có cấm vệ quân bảo vệ mà còn dám ngang nhiên xông vào!
“Dạ”
Tình trạng bên ngoài rất thảm, cấm vệ quân đã bị thương một nửa nhưng vẫn còn đang cố gắng chấn trụ! Trong đó có một gã hắc y nhân nhìn thấy có người đang định phát tín hiệu cầu cứu, liền đem kiếm trong tay vung một nhát trí mạng ngăn cản tín hiệu phát ra.
Huýt một tiếng sáo, một tên gắn ít thuốc bột trên không trung, vốn trong lúc mọi người đang chống cự đột nhiên toàn thân không có khí lực, ngã xuống đất. Nhìn cấm vệ quân ngã dưới đất, một hắc y nhân huýt sáo, mấy người liền tụ lại trước cửa nhà lao, bất quá bên trong rất an tĩnh nên bọn họ cũng không dám mạo muội tiến vào.
Nhìn sắc trời một chút, người canh bên ngoài vừa huýt sáo ý bảo hai gã hắc y nhân tiến lên! Tối nay sở dĩ bọn họ toàn thể xuất động vì nhận được lệnh là chỉ ám sát một lần duy nhất, nếu thất bại tất cả đều phải chết, mặc dù chết đã là điều sớm định với bọn họ nhưng nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ, như vậy là mất thể diện của tử sĩ, cho nên mục tiêu nhất định phải chết.
Đang định huýt sáo ra lệnh, một cỗ sát khí vọt tới để cho tên cầm đầu chấn động toàn thân. Võ công người này cao hơn bọn họ rất nhiều, nhìn phòng bị trong này cũng không chỉ có một trăm tên cấm vệ quân. Có thể để toàn bộ tử sĩ ra mặt thì mục tiêu là hạng người phi phàm cỡ nào?
Huýt sáo một tiếng, người còn lại nhanh chóng vào trong, tên ra lệnh cùng hai gã khác tới đối mặt với hàn kiếm của nam nhân một thân cẩm bào, là Lộ vương Vũ Mặc Nhiên!
Tên phát tín hiệu con ngươi khẽ nhếch, bọn họ chôn chân ở Thiên vũ không phải ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu rõ Vũ Mặc Nhiên, bây giờ nhìn hắn một thân sát khí xem ra muốn thoát thân khỏi tối nay là chuyện không thể, bất quá, tử sĩ không hoàn thành mục tiêu là phụ lòng kỳ vọng của chủ tử! Nghĩ như vậy, nam nhân lại thổi lên huýt sáo lần nữa, ý bảo hai hắc y nhân cùng mình cũng tiến vào bên trong, chắc chắn phải tiêu diệt được mục tiêu, nơi này để lại cho hắn.
“Chức trách của các hạ quả đúng làm cho Bản vương phải thưởng thức, đáng tiếc, chủ tử các ngươi đã quên nói cho các ngươi biết, Thiên lao Thiên Vũ là nơi dễ dàng xông vào như vậy sao? vậy hôm nay Bản vương sẽ cho ngươi chút kiến thức” Khoé miệng Vũ Mặc Nhiên hiện lên nụ cười lãnh khốc cùng con ngươi loé ra sát khí để cho người đối diện bỏ thứ để huýt sáo trong tay ra, rút nhuyễn kiếm ở bên hông. Đề khí bay vọt tiến lên phía trước, nhuyễn kiếm trong tay múa ra kiếm khí như cầu vồng, khí thế trong mắt cũng làm cho Vũ Mặc Nhiên khoé miệng vi xé, nhưng vẫn đứng yên bất động, chờ đến khi kiếm khí chạm gần mặt mới hơi nghiêng mình, hàn kiếm trong tay đụng vào nhau, hai cây kiếm phát ra tia lửa làm cho người ta biết cuộc đấu kịch liệt như thế nào.
Hắc y nhân khẽ thở dốc, hắn đem hết toàn lực mà chỉ đỡ được mười mấy chiêu của nam nhân này! Mà cơn giận của hắn cũng không hề suy giảm, xem ra đấu với hắn không thể chạy trốn, chết, hắn không sợ, thân là tử sĩ, chết, ngược lại là chuyện vinh quang nhất, chỉ là hắn muốn biết có hoàn thành việc ám sát mục tiêu hay không, bên trong có bao nhiêu người, sao không thấy động tĩnh? Hắn biết thể nào cũng có mai phục nhưng trong 9 người có một người đắc thủ thì bọn họ chết cũng không tiếc (tóm lại một chữ: NGU, thế cho xong, hừ = =)
“Ta nghĩ, ngươi nhất định là đang đợi đồng bọn ngươi ra ngoài phải không? Đáng tiếc bọn chúng cũng không thể thoát” từ bên trong truyền ra thanh âm thầm ách nhưng sát khí mười phần.
Nghe được thanh âm này, thân thể hắc y nhân rõ ràng chấn động, trong lòng bi ai, chín người cũng thất bại! Như vậy…khẽ cắn răng, cố gắng trấn định, nhấc kiếm lên nghênh chiến lần nữa!
Trong mắt Vũ Mặc Nhiên loé lên, hàn kiếm trong tay đã kề tới cổ họng hắc y nhân, lúc này, một bóng đen xé gió phi đến đánh trật kiếm khí của Vũ Mặc Nhiên, đâm xuống bả vai hắc y nhân!
“Lộ vương gia, xem ra còn có viện binh” thanh âm bên trong lần nữa truyền đến.
Vũ Mặc Nhiên nhướng mày, võ công người này không hề kém hắn! Sát khí trong lãnh mâu càng đậm. Rút kiếm trong tay nhìn hắc y nhân không hề quen dưới đất, chỉ là quan sát thật kĩ ánh mắt quang mang của người kia.
“Các hạ muốn mạng người thì phải hỏi kiếm trong tay ta có đồng ý hay không” nói xong thân ảnh đã phi tới cùng người so chiêu.
Hai người đọ kiếm trên không trung nhất thời bên dưới không nhìn thấy gì. Người này võ công rất cao, trong mắt Vũ Mặc Nhiên nổi lên một tia hứng thú.
Một hồi lâu sau, người kia phát hiện khó có thể thắng được liền lấy thuốc bột móc từ trong ngực phẩy ra ngoài, Vũ Mặc Nhiên nhanh chóng dùng tay áo che mũi lại, trong lúc hắn không dể ý đã hướng hắc y nhân đâm một kiếm thẳng vào tim, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Đấu với ngươi còn có thể chạy, người này có thể nói là đệ nhất cao thủ” bên trong thầm nói.
“Bản vương đã biết hắn là ai! Hắn không phải tử sĩ, chỉ là người đi dọn dẹp tử sĩ” chính là thị vệ thân cận của Ngân Lưu Nhân. Võ công rất cao cường, nếu như hôm nay toàn cao thủ như thế e rằng sẽ thật phiền toái. Ngân Lưu Nhân lại đem người này ở Thiên Vũ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.