Chương 9: Gây chú ý
Lạc Tùy Tâm
21/03/2014
“Ngươi nói Ngũ phu nhân có vẻ bực bội sau khi đi ra khỏi trúc viện, mà
Thất phu nhân còn cười tiễn Ngũ phu nhân ra?” Bút trong tay ngừng lại,
Lý Tịch ngạc nhiên nhìn tiểu Quyên.
“Dạ đúng là như vậy, phu nhân, nghe nói biểu cảm trên mặt Ngũ phu nhân rất đặc sắc, cũng không hiểu Thất phu nhân làm gì mà lại khiến Ngũ phu nhân tức giận như thế nữa?” Tiểu Quyên cũng thấy rất kì lạ, cho nên nàng vừa mới nghe xong việc này liền lập tức về báo với phu nhân.
Ồ? Rũ mi mắt xuống, Uông Tùy Tâm có khả năng đó sao? Hay là nàng nhìn nhầm? Một người đang lâm vào tình cảnh khốn cùng thì sẽ làm được chuyện gì? Lý Tịch thầm nghĩ. Tuy Cao Dung Y hữu dũng vô mưu nhưng đối phó với Uông Tùy Tâm hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng giờ thì sao…xem ra người không thể phạm tới nhau! Có điều…Uông Tùy Tâm, cô hiểu ra thì đã quá muộn rồi, giữ lại được một mạng là phúc phận tu được từ kiếp trước của cô, nếu cô an phận thủ thường sống nửa đời còn lại ở trúc viện thì ta còn có thể nhắm mắt làm ngơ, tha cho cô, nhưng nếu cô còn muốn thay đổi số phận, vậy thì…Lý Tịch siết chặt cây bút trong tay.
“Nghe nói chuyện của Thất phu nhân trong phủ ngươi vang tới tận chỗ Hoàng thượng!” Gương mặt tuyệt mỹ như phát hiện ra bí mật gì mới, càng lúc càng tới gần Vũ Mặc Nhiên.
Tránh xa khuôn mặt họa thủy này ra, Vũ Mặc Nhiên nhìn cuốn sổ trong tay, đây là động thái của Uông Chấn, xem ra bề ngoài không có hành động nào đáng ngờ, rồi lại cầm một cuốn khác trên bàn, là về Ngũ đệ, cũng không có gì khác thường, nhưng không có gì lại càng khiến hắn lưu ý hơn.
“Chỉ có thế này?” Chỉ vào hai cuốn trên bàn rồi nói.
“Biết ngay ngươi sẽ hỏi như thế mà! Ở đây..” Lấy ra từ trong ngực một cuốn sổ rồi lại nhanh tay thu vào, tay kia chìa ra trước mặt Vũ Mặc Nhiên.
Vũ Mặc Nhiên nhíu mày lại, Dương Á Sơ kinh ngạc kêu lên.
“Không phải chứ? Ngươi quên rồi à, bạc.” May mà hắn đã phòng bị từ trước, nếu không lần này làm không công mất rồi.
“Lộ Nguyên, tới phòng thu chi mang một nghìn lượng bạc lại đây.”
“Thế này mới phải chứ.” Bực bội ném cuốn sổ lên bàn, tiến lên hưng phấn nói.
“Này, nghe nói ngươi ném Uông Tùy Tâm, cũng là nữ nhi của Uông Chấn khiến ngươi rung động vào lãnh cung đúng không?” Dương Á Sơ hỏi thăm một cách nhún nhường.
Mà sau khi Vũ Mặc Nhiên mở cuốn sổ trong tay ra thì cũng hiểu tại sao hôm nay Dương Á Sơ lại thấy hứng thú với nữ nhi của Uông Chấn. Quả nhiên Đại hoàng huynh đang liên hệ với Uông Chấn, có điều ông ta lại từ chối Đại hoàng huynh, không những vậy còn vào cung gặp Hoàng thượng, việc này…thảo nào hôm nay lần đầu tiên Hoàng thượng thấy tò mò với chuyện nhà của hắn. Nhưng với hiểu biết của hắn về Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không tham gia vào chỉ vì Uông Chấn. Ông ta đã nói gì với Hoàng thượng? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn nể mặt ông ta một chút thôi sao?
“Lộ vương gia, ngươi vẫn chưa trả lời ta, trước đây có phải ngươi thật sự chỉ lợi dụng Uông Tùy Tâm một chút thôi không? Còn nữa, Uông Tùy Tâm có đúng là giai nhân tuyệt sắc như người ta nói không?” Khuôn mặt tinh xảo của Dương Á Sơ hiện lên vẻ hiếu kỳ như đứa trẻ.
Tuyệt sắc ư? Trong đầu Vũ Mặc Nhiên vang lên câu nói của Lộ Nghiệp: Thất phu nhân yêu cầu vài người tới sửa lại mái nhà giúp nàng. Dù không biết Uông Tùy Tâm làm sao, Vũ Mặc Nhiên chỉ cho rằng với những gì hắn biết về Uông Tùy Tâm, Uông Tùy Tâm hiện giờ thật sự hơi kỳ lạ, nàng ta muốn gì?
Quay đầu lại nhìn ánh mắt tò mò của Dương Á Sơ, Vũ Mặc Nhiên mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ như hoa nở sau khi phá vỡ tảng băng lạnh lẽo.
“Rất tò mò à?” Có gì là không thể, cứ coi như nàng đã gây chú ý tới cho hắn.
Dương Á Sơ kinh ngạc nhìn Vũ Mặc Nhiên đang đứng dậy, sau khi thấy hắn ta ra hiệu trước thì trong mắt không khỏi càng hứng thú, có lẽ đây là lần đầu tiên Vũ Mặc Nhiên thấy hứng thú với một nữ nhân? Đã như vậy thì có gì là không thể?
“Phu nhân, Ngũ phu nhân đi rồi ạ?” Tử Vân mang ấm nước vào thấy chỉ có một mình phu nhân ngồi nửa người trước cửa phòng, thấy hình như phu nhân đang rất nhàn nhã thưởng thức, phu nhân nhà nàng rất thích cuộc sống thế này à?
“Nếu không thì em cho rằng phu nhân ta còn có thể nhàn rỗi ngồi đây hóng gió à?” Thời tiết ôn hòa, ấm áp như mùa xuân, từng đợt gió nhè nhẹ thổi tới khiến nàng thấy hơi buồn ngủ, nếu không phải là đang bị nhốt tại Lộ vương phủ mất tự do này thì Lộ Tùy Tâm thật sự thích nơi đây! Hơi giản dị nhưng vốn dĩ từ xưa tới nay nàng đã không yêu cầu vật chất quá mức, chỉ cần có chỗ ngủ, có cơm ăn là được, đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải có tự do.
Nghĩ tới vấn đề này Lộ Tùy Tâm lại thở dài. Khó quá, nữ nhân cổ đại không có quyền gì, nàng phải làm thế nào mới được tự do đây?
“Phu nhân, sao thế ạ? Hay là Ngũ phu nhân gây khó dễ cho người?” Tử Vân đặt ấm trong tay xuống rồi chạy tới người đang ngồi. Từ trước tới nay Ngũ phu nhân đã không thích Thất phu nhân rồi, lần này chỉ sợ sẽ nói những điều khiến phu nhân không vui.
Gây khó dễ? Nghe thấy Tử Vân nói như vậy, sau khi nhớ lại vẻ mặt của Cao Dung Y, nàng lại không nhịn được cười, cảm giác tức giận mà không thể giải tỏa ra được hẳn là sẽ khiến cô ta kìm nén không nổi?
“Phu nhân?” Lẽ nào Ngũ phu nhân không gây sự với phu nhân, vậy tại sao phu nhân lúc thì thở dài lúc thì cười như thế?
“Ta không sao, nha đầu này, thôi được rồi, đi đun nước thôi, thử nghiệm nồi và bếp mới xem thế nào nào!”
Nói xong hăng hái xách ấm nước đi, Tử Vân vẫn còn đang từ từ suy nghĩ ở đằng kia.
“Phu nhân, để nô tỳ làm! Sao người có thể làm những việc lặt vặt như vậy chứ?” Ai nói ở chung với phu nhân là khó, mấy ngày nay là những ngày nàng cảm thấy vui vẻ nhất từ khi bước chân vào Lộ vương phủ, phu nhân rất thoải mái, hoàn toàn đối xử với nàng như người thân vậy.
“Ha ha, con người ai chẳng phải làm việc, nếu không thì em muốn ta làm gì? Đánh đàn, ngâm thơ, làm mấy việc đó chắc?”
Ngâm thơ đối chữ nàng không biết, đàn tranh, đàn dương cầm nàng cũng biết sơ sơ, có điều cuộc sống của hai người họ bây giờ đang gặp khó khăn, tiền đâu mà mua đàn, hơn nữa từ trước tới giờ nàng cũng không nhàn rỗi tới mức loay hoay với mấy thứ đó. Nếu có thời gian thì nàng thà đi ngủ một giấc còn hơn.
“Nhưng mà…” Chẳng phải các phu nhân khác đều như vậy sao?
“Thôi được rồi, đừng có nhưng mà nữa, ta đi phơi cỏ để nhóm lửa đây.”
“Phu nhân…” Thấy phu nhân như vậy trong lòng Tử Vân thấy xót xa, phu nhân đáng được hưởng một cuộc sống tốt hơn thế này.
Lộ Tùy Tâm ôm đống cỏ về thì đã thấy Tử Vân khóc lóc đứng im một chỗ không nhúc nhích.
“Tử Vân, sao lại khóc?”
Lau nước mắt trên mặt, Tử Vân vừa khóc vừa nói: “Tử Vân đau lòng vì phu nhân, người tốt như phu nhân đáng để Vương gia yêu thương.”
Đặt cỏ dại trong tay xuống, Lộ Tùy Tâm nhíu mày, cẩn thận nhìn Tử Vân.
“Nghe ta nói này, Tử Vân, Thất phu nhân của Lộ vương phủ đã chết, bây giờ người sống là ta, tất cả đều tùy theo quyết định của ta. Nữ nhân phải làm chủ bản thân mình, ta bây giờ không cần Lộ vương gia thương yêu nữa, ta muốn có một cuộc sống tự do làm theo ý mình, em hiểu không? Nếu em hiểu thì cũng không cần phải ấm ức thay cho ta, trong cuộc đời của nữ nhân không thể không có tình yêu, nhưng tình yêu cũng không phải là tất cả. Uông Tùy Tâm nếm trải mùi vị của tình yêu, đồng thời cũng phải trả giá cho tình yêu của nàng, mà cuộc sống sau này, tình yêu đã không còn là thứ ta cần tới nữa.”
Nói một câu dài khiến Tử Vân nghe xong cảm thấy khó hiểu, thấy Tử Vân mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng thì nàng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Tử Vân, có thể lời nàng vừa nói là kinh hãi thế tục, nhưng nàng hy vọng Tử Vân hiểu được suy cách nghĩ của nàng. Không cần phải chịu cuộc sống chật vật của Uông Tùy Tâm, Uông Tùy Tâm đã phải trả cái giá đắt vì tình yêu của mình, Lộ Tùy Tâm hiện giờ không có khả năng dùng tính mạng đi yêu cùng một nam nhân.
Tử Vân câu hiểu câu không nhìn Lộ Tùy Tâm, vừa rồi phu nhân nói gì nàng cũng không hiểu hết ý nghĩa, nhưng lúc nói ánh mắt của phu nhân thật sự khiến người khác say mê, giống hệt như sao trên trời vậy.
“Vậy phu nhân, người muốn gì ạ?” Có thể phu nhân đã trải qua sinh tử nên có nhiều suy nghĩ mà nàng không thể hiểu được.
“Dạ đúng là như vậy, phu nhân, nghe nói biểu cảm trên mặt Ngũ phu nhân rất đặc sắc, cũng không hiểu Thất phu nhân làm gì mà lại khiến Ngũ phu nhân tức giận như thế nữa?” Tiểu Quyên cũng thấy rất kì lạ, cho nên nàng vừa mới nghe xong việc này liền lập tức về báo với phu nhân.
Ồ? Rũ mi mắt xuống, Uông Tùy Tâm có khả năng đó sao? Hay là nàng nhìn nhầm? Một người đang lâm vào tình cảnh khốn cùng thì sẽ làm được chuyện gì? Lý Tịch thầm nghĩ. Tuy Cao Dung Y hữu dũng vô mưu nhưng đối phó với Uông Tùy Tâm hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Nhưng giờ thì sao…xem ra người không thể phạm tới nhau! Có điều…Uông Tùy Tâm, cô hiểu ra thì đã quá muộn rồi, giữ lại được một mạng là phúc phận tu được từ kiếp trước của cô, nếu cô an phận thủ thường sống nửa đời còn lại ở trúc viện thì ta còn có thể nhắm mắt làm ngơ, tha cho cô, nhưng nếu cô còn muốn thay đổi số phận, vậy thì…Lý Tịch siết chặt cây bút trong tay.
“Nghe nói chuyện của Thất phu nhân trong phủ ngươi vang tới tận chỗ Hoàng thượng!” Gương mặt tuyệt mỹ như phát hiện ra bí mật gì mới, càng lúc càng tới gần Vũ Mặc Nhiên.
Tránh xa khuôn mặt họa thủy này ra, Vũ Mặc Nhiên nhìn cuốn sổ trong tay, đây là động thái của Uông Chấn, xem ra bề ngoài không có hành động nào đáng ngờ, rồi lại cầm một cuốn khác trên bàn, là về Ngũ đệ, cũng không có gì khác thường, nhưng không có gì lại càng khiến hắn lưu ý hơn.
“Chỉ có thế này?” Chỉ vào hai cuốn trên bàn rồi nói.
“Biết ngay ngươi sẽ hỏi như thế mà! Ở đây..” Lấy ra từ trong ngực một cuốn sổ rồi lại nhanh tay thu vào, tay kia chìa ra trước mặt Vũ Mặc Nhiên.
Vũ Mặc Nhiên nhíu mày lại, Dương Á Sơ kinh ngạc kêu lên.
“Không phải chứ? Ngươi quên rồi à, bạc.” May mà hắn đã phòng bị từ trước, nếu không lần này làm không công mất rồi.
“Lộ Nguyên, tới phòng thu chi mang một nghìn lượng bạc lại đây.”
“Thế này mới phải chứ.” Bực bội ném cuốn sổ lên bàn, tiến lên hưng phấn nói.
“Này, nghe nói ngươi ném Uông Tùy Tâm, cũng là nữ nhi của Uông Chấn khiến ngươi rung động vào lãnh cung đúng không?” Dương Á Sơ hỏi thăm một cách nhún nhường.
Mà sau khi Vũ Mặc Nhiên mở cuốn sổ trong tay ra thì cũng hiểu tại sao hôm nay Dương Á Sơ lại thấy hứng thú với nữ nhi của Uông Chấn. Quả nhiên Đại hoàng huynh đang liên hệ với Uông Chấn, có điều ông ta lại từ chối Đại hoàng huynh, không những vậy còn vào cung gặp Hoàng thượng, việc này…thảo nào hôm nay lần đầu tiên Hoàng thượng thấy tò mò với chuyện nhà của hắn. Nhưng với hiểu biết của hắn về Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không tham gia vào chỉ vì Uông Chấn. Ông ta đã nói gì với Hoàng thượng? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là muốn nể mặt ông ta một chút thôi sao?
“Lộ vương gia, ngươi vẫn chưa trả lời ta, trước đây có phải ngươi thật sự chỉ lợi dụng Uông Tùy Tâm một chút thôi không? Còn nữa, Uông Tùy Tâm có đúng là giai nhân tuyệt sắc như người ta nói không?” Khuôn mặt tinh xảo của Dương Á Sơ hiện lên vẻ hiếu kỳ như đứa trẻ.
Tuyệt sắc ư? Trong đầu Vũ Mặc Nhiên vang lên câu nói của Lộ Nghiệp: Thất phu nhân yêu cầu vài người tới sửa lại mái nhà giúp nàng. Dù không biết Uông Tùy Tâm làm sao, Vũ Mặc Nhiên chỉ cho rằng với những gì hắn biết về Uông Tùy Tâm, Uông Tùy Tâm hiện giờ thật sự hơi kỳ lạ, nàng ta muốn gì?
Quay đầu lại nhìn ánh mắt tò mò của Dương Á Sơ, Vũ Mặc Nhiên mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ như hoa nở sau khi phá vỡ tảng băng lạnh lẽo.
“Rất tò mò à?” Có gì là không thể, cứ coi như nàng đã gây chú ý tới cho hắn.
Dương Á Sơ kinh ngạc nhìn Vũ Mặc Nhiên đang đứng dậy, sau khi thấy hắn ta ra hiệu trước thì trong mắt không khỏi càng hứng thú, có lẽ đây là lần đầu tiên Vũ Mặc Nhiên thấy hứng thú với một nữ nhân? Đã như vậy thì có gì là không thể?
“Phu nhân, Ngũ phu nhân đi rồi ạ?” Tử Vân mang ấm nước vào thấy chỉ có một mình phu nhân ngồi nửa người trước cửa phòng, thấy hình như phu nhân đang rất nhàn nhã thưởng thức, phu nhân nhà nàng rất thích cuộc sống thế này à?
“Nếu không thì em cho rằng phu nhân ta còn có thể nhàn rỗi ngồi đây hóng gió à?” Thời tiết ôn hòa, ấm áp như mùa xuân, từng đợt gió nhè nhẹ thổi tới khiến nàng thấy hơi buồn ngủ, nếu không phải là đang bị nhốt tại Lộ vương phủ mất tự do này thì Lộ Tùy Tâm thật sự thích nơi đây! Hơi giản dị nhưng vốn dĩ từ xưa tới nay nàng đã không yêu cầu vật chất quá mức, chỉ cần có chỗ ngủ, có cơm ăn là được, đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải có tự do.
Nghĩ tới vấn đề này Lộ Tùy Tâm lại thở dài. Khó quá, nữ nhân cổ đại không có quyền gì, nàng phải làm thế nào mới được tự do đây?
“Phu nhân, sao thế ạ? Hay là Ngũ phu nhân gây khó dễ cho người?” Tử Vân đặt ấm trong tay xuống rồi chạy tới người đang ngồi. Từ trước tới nay Ngũ phu nhân đã không thích Thất phu nhân rồi, lần này chỉ sợ sẽ nói những điều khiến phu nhân không vui.
Gây khó dễ? Nghe thấy Tử Vân nói như vậy, sau khi nhớ lại vẻ mặt của Cao Dung Y, nàng lại không nhịn được cười, cảm giác tức giận mà không thể giải tỏa ra được hẳn là sẽ khiến cô ta kìm nén không nổi?
“Phu nhân?” Lẽ nào Ngũ phu nhân không gây sự với phu nhân, vậy tại sao phu nhân lúc thì thở dài lúc thì cười như thế?
“Ta không sao, nha đầu này, thôi được rồi, đi đun nước thôi, thử nghiệm nồi và bếp mới xem thế nào nào!”
Nói xong hăng hái xách ấm nước đi, Tử Vân vẫn còn đang từ từ suy nghĩ ở đằng kia.
“Phu nhân, để nô tỳ làm! Sao người có thể làm những việc lặt vặt như vậy chứ?” Ai nói ở chung với phu nhân là khó, mấy ngày nay là những ngày nàng cảm thấy vui vẻ nhất từ khi bước chân vào Lộ vương phủ, phu nhân rất thoải mái, hoàn toàn đối xử với nàng như người thân vậy.
“Ha ha, con người ai chẳng phải làm việc, nếu không thì em muốn ta làm gì? Đánh đàn, ngâm thơ, làm mấy việc đó chắc?”
Ngâm thơ đối chữ nàng không biết, đàn tranh, đàn dương cầm nàng cũng biết sơ sơ, có điều cuộc sống của hai người họ bây giờ đang gặp khó khăn, tiền đâu mà mua đàn, hơn nữa từ trước tới giờ nàng cũng không nhàn rỗi tới mức loay hoay với mấy thứ đó. Nếu có thời gian thì nàng thà đi ngủ một giấc còn hơn.
“Nhưng mà…” Chẳng phải các phu nhân khác đều như vậy sao?
“Thôi được rồi, đừng có nhưng mà nữa, ta đi phơi cỏ để nhóm lửa đây.”
“Phu nhân…” Thấy phu nhân như vậy trong lòng Tử Vân thấy xót xa, phu nhân đáng được hưởng một cuộc sống tốt hơn thế này.
Lộ Tùy Tâm ôm đống cỏ về thì đã thấy Tử Vân khóc lóc đứng im một chỗ không nhúc nhích.
“Tử Vân, sao lại khóc?”
Lau nước mắt trên mặt, Tử Vân vừa khóc vừa nói: “Tử Vân đau lòng vì phu nhân, người tốt như phu nhân đáng để Vương gia yêu thương.”
Đặt cỏ dại trong tay xuống, Lộ Tùy Tâm nhíu mày, cẩn thận nhìn Tử Vân.
“Nghe ta nói này, Tử Vân, Thất phu nhân của Lộ vương phủ đã chết, bây giờ người sống là ta, tất cả đều tùy theo quyết định của ta. Nữ nhân phải làm chủ bản thân mình, ta bây giờ không cần Lộ vương gia thương yêu nữa, ta muốn có một cuộc sống tự do làm theo ý mình, em hiểu không? Nếu em hiểu thì cũng không cần phải ấm ức thay cho ta, trong cuộc đời của nữ nhân không thể không có tình yêu, nhưng tình yêu cũng không phải là tất cả. Uông Tùy Tâm nếm trải mùi vị của tình yêu, đồng thời cũng phải trả giá cho tình yêu của nàng, mà cuộc sống sau này, tình yêu đã không còn là thứ ta cần tới nữa.”
Nói một câu dài khiến Tử Vân nghe xong cảm thấy khó hiểu, thấy Tử Vân mở to mắt kinh ngạc nhìn nàng thì nàng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn Tử Vân, có thể lời nàng vừa nói là kinh hãi thế tục, nhưng nàng hy vọng Tử Vân hiểu được suy cách nghĩ của nàng. Không cần phải chịu cuộc sống chật vật của Uông Tùy Tâm, Uông Tùy Tâm đã phải trả cái giá đắt vì tình yêu của mình, Lộ Tùy Tâm hiện giờ không có khả năng dùng tính mạng đi yêu cùng một nam nhân.
Tử Vân câu hiểu câu không nhìn Lộ Tùy Tâm, vừa rồi phu nhân nói gì nàng cũng không hiểu hết ý nghĩa, nhưng lúc nói ánh mắt của phu nhân thật sự khiến người khác say mê, giống hệt như sao trên trời vậy.
“Vậy phu nhân, người muốn gì ạ?” Có thể phu nhân đã trải qua sinh tử nên có nhiều suy nghĩ mà nàng không thể hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.