Chương 4: Hung triều gợn sóng
Lạc Tùy Tâm
21/03/2014
Nhờ có Tử Vân giúp đỡ, nửa tháng trôi qua không nhanh không chậm, mấy
ngày nay Lộ Tùy Tâm cũng hiểu tới bảy tám phần những chuyện trong Vương
phủ theo lời của Tử Vân, còn lại thì Tử Vân không rõ. Xem ra nàng phải
tự lực cánh sinh rồi, Vũ Mặc Nhiên ném nàng vào chỗ này trên thực tế có
khác nào đối xử với người chết đâu, không quan tâm, không phái người tới cũng không sao, nàng cũng chẳng cần. Nhưng…nhưng…Ngay cả thức ăn bát
đũa cũng không đem tới cho nàng, đó là điều muốn nhịn cũng không thể
nhịn! Nếu không có Tử Vân chắc nàng đã chết thêm lần nữa rồi, ngày ấy
sau khi tỉnh lại, thấy y phục trên người thì nàng nhíu mày, đây cũng là
do Tử Vân lấy một bộ của mình ra để đem tới cho nàng! Ăn cũng là do Tử
Vân tới phòng bếp xin mới được, tuy rằng Lộ vương phủ là thiên hạ của Vũ Mặc Nhiên, theo lý mà nói không có chuyện gì là hắn không biết, chỉ e
ngay từ lần đầu tiên Tử Vân bước vào căn phòng này hắn đã biết rồi!
Nhưng ngay cả bóng dáng hắn nàng cũng chưa từng thấy, đã tỏ rõ, nàng,
Uông Tùy Tâm, thất phu nhân từng được hắn sủng ái nhất giờ chỉ như ngọn
cỏ ven đường mà thôi. Nam nhân này đúng là không có nhân phẩm, ngay cả
khi yêu một nữ nhân cũng phải lợi dụng tình cảm của nữ nhân khác để tới
bảo vệ! Ha ha! Ít ra hắn cũng đã phải trả giá, nghĩ mà xem, một kẻ không yêu nữ nhân kia, nhưng lại cứ phải làm ra vẻ là rất yêu, còn chung
giường với nhau, ồ, vị này chẳng khác nào trai gọi ở hiện đại cả, tuy
mục đích không giống nhau, người trước là vì nữ nhân, do tình thế bắt
buộc, còn người sau là vì tiền, bữa cơm, dẫu sao thì tình yêu cũng không khác gì cái bánh mỳ cả!
Nhếch miệng cười, Lộ Tùy Tâm không khỏi bái phục chính bản thân, còn có thể mua vui trong đau khổ, có vẻ trình độ chịu đựng của nàng tăng lên rồi.
“Thất phu nhân, người cười gì vậy?” Tử Vân ôm một bọc vải tới đã thấy Thất phu nhân ngồi ở bậc cửa, khuôn mặt còn đang cười nữa, đành quan sát Thất phu nhân lần nữa, mặc bộ quần áo vải thô ráp bình thường mà nàng đưa cho ngồi dựa vào cửa, chân duỗi ra thoải mái, tóc dài để tự nhiên, nụ cười tản mát trên khuôn mặt khiến người khác nhìn thấy tưởng rằng tâm trạng người đang rất tốt. Hình như Thất phu nhân thật sự không nhớ những chuyện trước đây, nếu không sao người có thể cười vui vẻ như vậy, nụ cười ấy xuất phát từ trong lòng, khiến nàng nhìn mà si mê.
“Ha ha, không nói cho em!” Nói ra thì ngươi cũng đâu có hiểu. Nhìn vào cái bọc trong tay nàng.
“À! Chẳng phải lần trước người nói muốn nô tỳ đưa tới mấy thứ hạt giống sao?” Nàng cảm thấy rất kì lạ, Thất phu nhân muốn những hạt giống này để làm gì?
Vốn dĩ người đang ngồi dưới đất, nghe xong thì hai tròng mắt lập tức sáng bừng mang theo ý cười, đến Tử Vân cũng mê mẩn.
Thấy Tử Vân đang ngây người ra.
“Cứ dựa vào em thì cũng không hay, ba bữa cơm một ngày phải nghĩ ra cách để giải quyết, ta thấy chẳng phải bãi đất trống trước cửa này rất được đó sao? Sau vài ngày là có thể tự trồng được thứ gì đó ăn được rồi.” Còn gạo và vật dụng hàng ngày thì sao? Lúc trước nàng phát hiện ra mình có một cái vòng cổ, thuộc loại thượng hạng, trị giá khá nhiều bạc, thay vì cứ chờ Tử Vân giúp đỡ để có cơm mà ăn, có đồ mà dùng thì chi bằng phát huy khả năng, giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Gì ạ?” Tử Vân nghe thấy thế thì hoàn toàn kinh ngạc tới ngây người, nên biết rằng đây là việc nhà nông, sao Thất phu nhân lại muốn làm việc đó? Hơn nữa, nàng có thể làm được không? Rau này cũng không phải nói trồng là trồng được.
“Ngốc rồi à?” Không thèm để ý tới Tử Vân đang ngây ra ở đó, lấy bọc vải trong tay nàng đi vào nhà, lúc ra thì cầm lấy vòng đặt vào trong tay Tử Vân.
“Em đi bán giúp ta cái vòng này, đổi lấy bạc, mua hộ chút công cụ đơn giản và ít gạo, nhất định phải là loại tốt, em xem còn thiếu thứ gì thì đi mua nốt cho ta.”
“A…” Tử Vân mở miệng thật to nhìn Lộ Tùy Tâm nói không nên lời.
“Sao thế? Không muốn giúp ta à?” Nàng biết Tử Vân không thể thích ứng nhanh được với hành động của nàng bây giờ. Nhưng nàng cũng đâu còn cách nào khác, Vũ Mặc Nhiên kia mặc kệ sự sống chết của Uông Tùy Tâm, nhưng nàng là Lộ Tùy Tâm! Không muốn chết thì phải nghĩ cách để tự sinh tồn. Đối với Tử Vân là hạ nhân bên cạnh Đại phu nhân mà nàng chưa từng gặp mặt, nàng cũng hơi đề phòng, không phải nàng không dám nhận lấy sự giúp đỡ của Tử Vân. Về phần Đại phu nhân có biết tình hình nàng hiện tại hay không thì nàng cũng không quan tâm, hơn nữa thấy trúc viện này thì có thể nhận ra cũng không chỉ có Đại phu nhân là có lý do phái người tới. Uông Tùy Tâm được sủng ái trước kia, ngoại trừ Đại phu nhân biết nội tình bên trong thì các vị phu nhân khác đều bị che mắt. Cho nên việc Thất phu nhân không chết chính là điều uy hiếp đối với các nàng. Nhưng bây giờ nàng không thể như Uông Tùy Tâm cam tâm tình nguyện đi vào chỗ chết như vậy được! Cho nên quan trọng nhất là phải duy trì tính mạng của mình.
“Không…Không phải…Dạ…Nô tỳ.” Tử Vân lắp bắp.
Thấy bộ dạng Tử Vân như vậy, trên mặt Lộ Tùy Tâm lộ ra nụ cười thật lòng, trong Lộ vương phủ này có thể gặp được Tử Vân cũng là may mắn của nàng, nếu không với tình trạng thê thảm của nàng lúc đó chỉ sợ sẽ không thể sống dễ dàng ở nơi vừa xa lạ vừa nguy hiểm này được. Ơn này của Đại phu nhân Lộ Tùy Tâm nàng xin nhận. Về phần Tử Vân, ha ha, nha đầu này rất đơn thuần. Có điều…với tình thế hiện nay thì chỉ e Tử Vân cũng trở thành cái bia cho mọi người bắn! Xem ra nàng cần phải đi gặp Đại phu nhân, dù sao chăng nữa nàng vẫn muốn bảo vệ Tử Vân.
Nghĩ như vậy tròng mắt Lộ Tùy Tâm chợt lóe lên, những kẻ đó, tốt nhất đừng có động vào nàng, nếu không…
“Được rồi, Tử Vân, lấy giúp ta cái gương được không?” Mặt mũi của Uông Tùy Tâm tròn hay méo đến bây giờ nàng cũng đâu có biết. Nhưng nhìn vóc người có thể nói là một mỹ nữ.
“À…Dạ được Thất phu nhân.” Tử Vân lấy lại tinh thần, thầm mắng mình sơ suất, sao lại không nhớ tới việc đem gương tới cho Thất phu nhân chứ, hại người ngày nào cũng xõa tóc.
Linh Lung các
“Tỷ tỷ, tiện nhân đó không chết, cô ta còn sống!” Người đang nói chuyện nghiến răng nghiến lợi lại, xem ra mạng của cô ta lớn, bị như vậy mà còn không chết.
“Ồ? Vậy à?” Giọng nói bình thản như đang nói tới một chuyện không liên quan tới mình, khiến cho người khác không rõ thái độ ra sao.
Người vẫn chăm chú đọc sách.
“Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ không muốn tiện nhân đó chết ư?” Ngước đôi mi dài nhỏ, còn lâu nàng mới tin nữ nhân này không có ý muốn đó.
“Ha ha, muội muội, sao lại nói ra lời ấy? Ta và Uông Tùy Tâm không thù không oán, sao lại muốn nàng chết chứ? Những lời của muội muội hơi vô lý thì phải?” Đồ nữ nhân ngốc! Nếu không phải còn giá trị lợi dụng thì nàng đã mặc kệ cô ta từ lâu rồi. Nhưng mạng của Uông Tùy Tâm đúng là lớn, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
“Sự thật còn chưa sáng tỏ, sao Đại phu nhân lại muốn cứu nữ nhân kia chứ?” Nhẹ nhàng thổi màu móng trên tay, nói đến lại cảm thấy căm hận.
Nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của nữ nhân kia để xem có chút khác thường nào không.
Kết quả vẫn làm cho nàng thất vọng, tầm mắt nữ nhân đó vẫn đặt trên quyển sách, làm như không hề nghe thấy lời nàng nói. Đúng là mất hứng.
“Ôi, tỷ tỷ đúng là học rộng tài cao, lúc này mà còn có tâm trạng đi đọc sách, muội muội thì lại không có nhã hứng như tỷ, muội tới chỗ Đại phu nhân dò hỏi xem thế nào.”
Thấy người đã đi xa, nha hoàn bên cạnh mới từ từ bước lên đóng cửa lại.
“Tiểu thư, người xem…”
“Đi xem xem rồi về nói lại, hiện giờ Uông Tùy Tâm muốn trèo cao cũng không nổi, nhưng thật ra…” Người vốn đang đọc sách thì ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt thanh lệ, là Tứ phu nhân Lý Tịch.
“Dạ thưa tiểu thư.” Lý Tiểu Quyên thân là nha hoàn kề cận Lý Tịch, từ nhỏ đã ở bên cạnh Lý Tịch, đương nhiên biết thủ đoạn của tiểu thư.
“Ừ, xem ra ta cũng phải đi gặp vị Đại phu nhân đột nhiên có ý tốt này.” Không ngờ cô ta lại nhúng vào chuyện đó, để nha hoàn bên người tới chăm sóc, thế là có ý gì? Ha ha, chẳng lẽ cô ta muốn che chở cho tiện nhân Uông Tùy Tâm?
“Vậy còn Ngũ phu nhân?” Tiểu Quyên hỏi ý kiến.
“Ngươi nói thử xem?” Ngẩng đầu lên hỏi ngược lại tiểu Quyên.
“Nô tỳ không biết.”
“Tùy cô ta thôi! Cô ta không có bản lĩnh cưỡi lên đầu ta đâu.” Nữ nhân ngu ngốc, giữ lại cho cô ta một mạng, giúp cô ta thăm dò cũng tốt. Con đường trong Lộ vương phủ này thật là gập ghềnh!
“Nhưng thái độ của nàng ta đối với tiểu thư…” Đáng lẽ tiểu Quyên định nói là bất kính nhưng cũng không dám thốt lên thành lời. Nàng rất hiểu tính nết của tiểu thư nhà nàng.
“Như vậy mới có thể lộ ra nhược điểm!” Có nữ nhân này che chắn, ngược lại nàng sẽ có một vật đảm bảo.
Biệt viện Giác Thiên Tế sau hậu viện.
“Tiểu thư, người xem, thái độ của Đại phu nhân là có ý gì?”
“Rõ ràng Đại phu nhân muốn che chở cho đồ tiện nhân kia.” Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh xuất cốc, nhưng lời nói ra lại mang theo sự cay độc. Thật đúng là lợi cho tiện nhân Uông Tùy Tâm kia, có điều muốn nàng cứ buông tha cho Uông Tùy Tâm như vậy sao, nàng không cam tâm!
“Vậy chẳng phải là quá lợi cho Thất phu nhân ư? A…là tiện nhân kia.” Lời vừa nói ra thì bị một ánh mắt sắc bén cắt ngang. Vội vàng đổi lại.
Quỳ bịch một tiếng trên mặt đất để cầu xin tha thứ.
“Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa, xin tiểu thư khai ân!” Nàng phạm vào điều lớn, nghĩ tới thủ đoạn của tiểu thư, tiểu Như không khỏi rùng mình.
“Ngươi đi nói cho Lộ Nguyên. bảo hắn làm sao mời bằng được Vương gia tới chỗ ta, nói là trong người ta khó chịu.” Nàng phải biết được thái độ của Vương gia đối với chuyện này thì mới có thể quyết định được bước tiếp theo nên đi thế nào, nàng không thể ngu ngốc như những nữ nhân kia được.
Không có sự đồng ý của Vương gia, Đại phu nhân tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng nàng muốn biết là Đại phu nhân muốn cứu nữ nhân đó hay là Vương gia có ý định cho cô ta một con đường sống? Nghĩ như vậy trong mắt chợt lóe, nàng thà rằng là Đại phu nhân muốn che chở cho cô ta, cũng không hy vọng đó là ý của Vương gia. Nếu là ý của Đại phu nhân, nàng còn có thể nể mặt mũi mà tha cho cô ta một con đường sống, nhưng……nếu là ý của Vương gia……Vậy…Uông Tùy Tâm không thể không chết.
…..
“Phu nhân…Haizzz….người hà tất phải làm như vậy?” Bà Vương nhìn Đại phu nhân đang niệm phật ở kia, không khỏi thấy tiếc cho chủ tử nhà mình.
“Nhũ mẫu, đừng nói thêm nữa, việc này cứ quyết định như vậy đi! Bà đi thông báo cho phòng thu chi, mỗi tháng phát bạc cho trúc viện, mặt khác, để Tử Vân ở lại đó!” Khẽ thở dài! Những việc ta làm được cũng chỉ có thế thôi, Thất phu nhân, có thể sinh tồn được trong Lộ vương phủ này hay không là phụ thuộc vào vận may của cô.
“Haizzz….Dạ…” Mặc dù đáp vậy nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Nhìn nhũ mẫu của mình, sao nàng lại không biết điều nhũ mẫu đang lo lắng kia chứ? Nhưng nghĩ tới những hành động của Uông Tùy Tâm, cho dù biết rõ tất cả nhưng vẫn cam nguyện chết, nàng ta yêu nam nhân kia như vậy, ngay cả tính mạng cũng từ bỏ, khiến nàng có hơi kinh ngạc, hóa ra nữ nhân khi yêu lại thê lương đến thế. Làm cho nàng nghĩ tới bản thân mình, nàng cũng yêu nam nhân ấy! Tình yêu của nàng cũng nhận được thê lương! Nhưng có mấy ai thật sự nhìn ra được đây? Chỉ có bản thân nàng ta hiểu rõ, các phu nhân trong Lộ vương phủ này cũng không phải đèn đã cạn dầu, đối với các nàng mà nói mạng người ra sao đã không rung động được chút nào từ đáy lòng nữa. Chỉ là các nàng đều tôn sùng nam nhân như trời kia. Nhưng, hắn, trái tim của hắn không hề có một chỗ nào dành cho các nàng. Đều là nữ nhân, nàng muốn làm ít việc vì nữ nhân, để có được một giấc ngủ yên ổn mỗi đêm mà thôi.
“Đi đi!”
“Phu nhân, bây giờ chỉ e các phu nhân khác đều chăm chú nhìn vào mọi hành động của Đại phu nhân, nếu nô tỳ tới phòng thu chi thông báo lệnh của phu nhân thì sợ rằng các phu nhân khác sẽ càng đề phòng phu nhân hơn.” Tội gì phu nhân phải tự chuốc lấy phiền phức chứ?
“A, làm sao các nàng yên tâm với ta được? Đây là số mệnh, số mệnh của nữ nhân! Ta đã cam chịu từ sớm rồi. Đi đi!”
“Haizzz, vâng thưa phu nhân.”
Nhếch miệng cười, Lộ Tùy Tâm không khỏi bái phục chính bản thân, còn có thể mua vui trong đau khổ, có vẻ trình độ chịu đựng của nàng tăng lên rồi.
“Thất phu nhân, người cười gì vậy?” Tử Vân ôm một bọc vải tới đã thấy Thất phu nhân ngồi ở bậc cửa, khuôn mặt còn đang cười nữa, đành quan sát Thất phu nhân lần nữa, mặc bộ quần áo vải thô ráp bình thường mà nàng đưa cho ngồi dựa vào cửa, chân duỗi ra thoải mái, tóc dài để tự nhiên, nụ cười tản mát trên khuôn mặt khiến người khác nhìn thấy tưởng rằng tâm trạng người đang rất tốt. Hình như Thất phu nhân thật sự không nhớ những chuyện trước đây, nếu không sao người có thể cười vui vẻ như vậy, nụ cười ấy xuất phát từ trong lòng, khiến nàng nhìn mà si mê.
“Ha ha, không nói cho em!” Nói ra thì ngươi cũng đâu có hiểu. Nhìn vào cái bọc trong tay nàng.
“À! Chẳng phải lần trước người nói muốn nô tỳ đưa tới mấy thứ hạt giống sao?” Nàng cảm thấy rất kì lạ, Thất phu nhân muốn những hạt giống này để làm gì?
Vốn dĩ người đang ngồi dưới đất, nghe xong thì hai tròng mắt lập tức sáng bừng mang theo ý cười, đến Tử Vân cũng mê mẩn.
Thấy Tử Vân đang ngây người ra.
“Cứ dựa vào em thì cũng không hay, ba bữa cơm một ngày phải nghĩ ra cách để giải quyết, ta thấy chẳng phải bãi đất trống trước cửa này rất được đó sao? Sau vài ngày là có thể tự trồng được thứ gì đó ăn được rồi.” Còn gạo và vật dụng hàng ngày thì sao? Lúc trước nàng phát hiện ra mình có một cái vòng cổ, thuộc loại thượng hạng, trị giá khá nhiều bạc, thay vì cứ chờ Tử Vân giúp đỡ để có cơm mà ăn, có đồ mà dùng thì chi bằng phát huy khả năng, giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Gì ạ?” Tử Vân nghe thấy thế thì hoàn toàn kinh ngạc tới ngây người, nên biết rằng đây là việc nhà nông, sao Thất phu nhân lại muốn làm việc đó? Hơn nữa, nàng có thể làm được không? Rau này cũng không phải nói trồng là trồng được.
“Ngốc rồi à?” Không thèm để ý tới Tử Vân đang ngây ra ở đó, lấy bọc vải trong tay nàng đi vào nhà, lúc ra thì cầm lấy vòng đặt vào trong tay Tử Vân.
“Em đi bán giúp ta cái vòng này, đổi lấy bạc, mua hộ chút công cụ đơn giản và ít gạo, nhất định phải là loại tốt, em xem còn thiếu thứ gì thì đi mua nốt cho ta.”
“A…” Tử Vân mở miệng thật to nhìn Lộ Tùy Tâm nói không nên lời.
“Sao thế? Không muốn giúp ta à?” Nàng biết Tử Vân không thể thích ứng nhanh được với hành động của nàng bây giờ. Nhưng nàng cũng đâu còn cách nào khác, Vũ Mặc Nhiên kia mặc kệ sự sống chết của Uông Tùy Tâm, nhưng nàng là Lộ Tùy Tâm! Không muốn chết thì phải nghĩ cách để tự sinh tồn. Đối với Tử Vân là hạ nhân bên cạnh Đại phu nhân mà nàng chưa từng gặp mặt, nàng cũng hơi đề phòng, không phải nàng không dám nhận lấy sự giúp đỡ của Tử Vân. Về phần Đại phu nhân có biết tình hình nàng hiện tại hay không thì nàng cũng không quan tâm, hơn nữa thấy trúc viện này thì có thể nhận ra cũng không chỉ có Đại phu nhân là có lý do phái người tới. Uông Tùy Tâm được sủng ái trước kia, ngoại trừ Đại phu nhân biết nội tình bên trong thì các vị phu nhân khác đều bị che mắt. Cho nên việc Thất phu nhân không chết chính là điều uy hiếp đối với các nàng. Nhưng bây giờ nàng không thể như Uông Tùy Tâm cam tâm tình nguyện đi vào chỗ chết như vậy được! Cho nên quan trọng nhất là phải duy trì tính mạng của mình.
“Không…Không phải…Dạ…Nô tỳ.” Tử Vân lắp bắp.
Thấy bộ dạng Tử Vân như vậy, trên mặt Lộ Tùy Tâm lộ ra nụ cười thật lòng, trong Lộ vương phủ này có thể gặp được Tử Vân cũng là may mắn của nàng, nếu không với tình trạng thê thảm của nàng lúc đó chỉ sợ sẽ không thể sống dễ dàng ở nơi vừa xa lạ vừa nguy hiểm này được. Ơn này của Đại phu nhân Lộ Tùy Tâm nàng xin nhận. Về phần Tử Vân, ha ha, nha đầu này rất đơn thuần. Có điều…với tình thế hiện nay thì chỉ e Tử Vân cũng trở thành cái bia cho mọi người bắn! Xem ra nàng cần phải đi gặp Đại phu nhân, dù sao chăng nữa nàng vẫn muốn bảo vệ Tử Vân.
Nghĩ như vậy tròng mắt Lộ Tùy Tâm chợt lóe lên, những kẻ đó, tốt nhất đừng có động vào nàng, nếu không…
“Được rồi, Tử Vân, lấy giúp ta cái gương được không?” Mặt mũi của Uông Tùy Tâm tròn hay méo đến bây giờ nàng cũng đâu có biết. Nhưng nhìn vóc người có thể nói là một mỹ nữ.
“À…Dạ được Thất phu nhân.” Tử Vân lấy lại tinh thần, thầm mắng mình sơ suất, sao lại không nhớ tới việc đem gương tới cho Thất phu nhân chứ, hại người ngày nào cũng xõa tóc.
Linh Lung các
“Tỷ tỷ, tiện nhân đó không chết, cô ta còn sống!” Người đang nói chuyện nghiến răng nghiến lợi lại, xem ra mạng của cô ta lớn, bị như vậy mà còn không chết.
“Ồ? Vậy à?” Giọng nói bình thản như đang nói tới một chuyện không liên quan tới mình, khiến cho người khác không rõ thái độ ra sao.
Người vẫn chăm chú đọc sách.
“Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ không muốn tiện nhân đó chết ư?” Ngước đôi mi dài nhỏ, còn lâu nàng mới tin nữ nhân này không có ý muốn đó.
“Ha ha, muội muội, sao lại nói ra lời ấy? Ta và Uông Tùy Tâm không thù không oán, sao lại muốn nàng chết chứ? Những lời của muội muội hơi vô lý thì phải?” Đồ nữ nhân ngốc! Nếu không phải còn giá trị lợi dụng thì nàng đã mặc kệ cô ta từ lâu rồi. Nhưng mạng của Uông Tùy Tâm đúng là lớn, trong mắt xẹt qua một tia sáng.
“Sự thật còn chưa sáng tỏ, sao Đại phu nhân lại muốn cứu nữ nhân kia chứ?” Nhẹ nhàng thổi màu móng trên tay, nói đến lại cảm thấy căm hận.
Nhưng khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của nữ nhân kia để xem có chút khác thường nào không.
Kết quả vẫn làm cho nàng thất vọng, tầm mắt nữ nhân đó vẫn đặt trên quyển sách, làm như không hề nghe thấy lời nàng nói. Đúng là mất hứng.
“Ôi, tỷ tỷ đúng là học rộng tài cao, lúc này mà còn có tâm trạng đi đọc sách, muội muội thì lại không có nhã hứng như tỷ, muội tới chỗ Đại phu nhân dò hỏi xem thế nào.”
Thấy người đã đi xa, nha hoàn bên cạnh mới từ từ bước lên đóng cửa lại.
“Tiểu thư, người xem…”
“Đi xem xem rồi về nói lại, hiện giờ Uông Tùy Tâm muốn trèo cao cũng không nổi, nhưng thật ra…” Người vốn đang đọc sách thì ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt thanh lệ, là Tứ phu nhân Lý Tịch.
“Dạ thưa tiểu thư.” Lý Tiểu Quyên thân là nha hoàn kề cận Lý Tịch, từ nhỏ đã ở bên cạnh Lý Tịch, đương nhiên biết thủ đoạn của tiểu thư.
“Ừ, xem ra ta cũng phải đi gặp vị Đại phu nhân đột nhiên có ý tốt này.” Không ngờ cô ta lại nhúng vào chuyện đó, để nha hoàn bên người tới chăm sóc, thế là có ý gì? Ha ha, chẳng lẽ cô ta muốn che chở cho tiện nhân Uông Tùy Tâm?
“Vậy còn Ngũ phu nhân?” Tiểu Quyên hỏi ý kiến.
“Ngươi nói thử xem?” Ngẩng đầu lên hỏi ngược lại tiểu Quyên.
“Nô tỳ không biết.”
“Tùy cô ta thôi! Cô ta không có bản lĩnh cưỡi lên đầu ta đâu.” Nữ nhân ngu ngốc, giữ lại cho cô ta một mạng, giúp cô ta thăm dò cũng tốt. Con đường trong Lộ vương phủ này thật là gập ghềnh!
“Nhưng thái độ của nàng ta đối với tiểu thư…” Đáng lẽ tiểu Quyên định nói là bất kính nhưng cũng không dám thốt lên thành lời. Nàng rất hiểu tính nết của tiểu thư nhà nàng.
“Như vậy mới có thể lộ ra nhược điểm!” Có nữ nhân này che chắn, ngược lại nàng sẽ có một vật đảm bảo.
Biệt viện Giác Thiên Tế sau hậu viện.
“Tiểu thư, người xem, thái độ của Đại phu nhân là có ý gì?”
“Rõ ràng Đại phu nhân muốn che chở cho đồ tiện nhân kia.” Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh xuất cốc, nhưng lời nói ra lại mang theo sự cay độc. Thật đúng là lợi cho tiện nhân Uông Tùy Tâm kia, có điều muốn nàng cứ buông tha cho Uông Tùy Tâm như vậy sao, nàng không cam tâm!
“Vậy chẳng phải là quá lợi cho Thất phu nhân ư? A…là tiện nhân kia.” Lời vừa nói ra thì bị một ánh mắt sắc bén cắt ngang. Vội vàng đổi lại.
Quỳ bịch một tiếng trên mặt đất để cầu xin tha thứ.
“Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, lần sau nhất định sẽ không tái phạm nữa, xin tiểu thư khai ân!” Nàng phạm vào điều lớn, nghĩ tới thủ đoạn của tiểu thư, tiểu Như không khỏi rùng mình.
“Ngươi đi nói cho Lộ Nguyên. bảo hắn làm sao mời bằng được Vương gia tới chỗ ta, nói là trong người ta khó chịu.” Nàng phải biết được thái độ của Vương gia đối với chuyện này thì mới có thể quyết định được bước tiếp theo nên đi thế nào, nàng không thể ngu ngốc như những nữ nhân kia được.
Không có sự đồng ý của Vương gia, Đại phu nhân tuyệt đối không dám làm như vậy, nhưng nàng muốn biết là Đại phu nhân muốn cứu nữ nhân đó hay là Vương gia có ý định cho cô ta một con đường sống? Nghĩ như vậy trong mắt chợt lóe, nàng thà rằng là Đại phu nhân muốn che chở cho cô ta, cũng không hy vọng đó là ý của Vương gia. Nếu là ý của Đại phu nhân, nàng còn có thể nể mặt mũi mà tha cho cô ta một con đường sống, nhưng……nếu là ý của Vương gia……Vậy…Uông Tùy Tâm không thể không chết.
…..
“Phu nhân…Haizzz….người hà tất phải làm như vậy?” Bà Vương nhìn Đại phu nhân đang niệm phật ở kia, không khỏi thấy tiếc cho chủ tử nhà mình.
“Nhũ mẫu, đừng nói thêm nữa, việc này cứ quyết định như vậy đi! Bà đi thông báo cho phòng thu chi, mỗi tháng phát bạc cho trúc viện, mặt khác, để Tử Vân ở lại đó!” Khẽ thở dài! Những việc ta làm được cũng chỉ có thế thôi, Thất phu nhân, có thể sinh tồn được trong Lộ vương phủ này hay không là phụ thuộc vào vận may của cô.
“Haizzz….Dạ…” Mặc dù đáp vậy nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích.
Nhìn nhũ mẫu của mình, sao nàng lại không biết điều nhũ mẫu đang lo lắng kia chứ? Nhưng nghĩ tới những hành động của Uông Tùy Tâm, cho dù biết rõ tất cả nhưng vẫn cam nguyện chết, nàng ta yêu nam nhân kia như vậy, ngay cả tính mạng cũng từ bỏ, khiến nàng có hơi kinh ngạc, hóa ra nữ nhân khi yêu lại thê lương đến thế. Làm cho nàng nghĩ tới bản thân mình, nàng cũng yêu nam nhân ấy! Tình yêu của nàng cũng nhận được thê lương! Nhưng có mấy ai thật sự nhìn ra được đây? Chỉ có bản thân nàng ta hiểu rõ, các phu nhân trong Lộ vương phủ này cũng không phải đèn đã cạn dầu, đối với các nàng mà nói mạng người ra sao đã không rung động được chút nào từ đáy lòng nữa. Chỉ là các nàng đều tôn sùng nam nhân như trời kia. Nhưng, hắn, trái tim của hắn không hề có một chỗ nào dành cho các nàng. Đều là nữ nhân, nàng muốn làm ít việc vì nữ nhân, để có được một giấc ngủ yên ổn mỗi đêm mà thôi.
“Đi đi!”
“Phu nhân, bây giờ chỉ e các phu nhân khác đều chăm chú nhìn vào mọi hành động của Đại phu nhân, nếu nô tỳ tới phòng thu chi thông báo lệnh của phu nhân thì sợ rằng các phu nhân khác sẽ càng đề phòng phu nhân hơn.” Tội gì phu nhân phải tự chuốc lấy phiền phức chứ?
“A, làm sao các nàng yên tâm với ta được? Đây là số mệnh, số mệnh của nữ nhân! Ta đã cam chịu từ sớm rồi. Đi đi!”
“Haizzz, vâng thưa phu nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.