Thất Phu Nhân

Chương 71: Lộ Tùy Tâm xuất hiện

Lạc Tùy Tâm

21/03/2014

Lộ Tùy Tâm nhìn đám người xôn xao trước chủ viện Dương gia khẽ thở dài một cái, những người này bây giờ cũng đang chờ được nhìn thấy Hoàng thượng, chờ thấy tân nương Hà Tĩnh Nhi, hơn cả là chờ xem kịch vui! Bởi vì thông thường, tiểu thiếp nhập môn chỉ có thể đi cửa phụ, nhưng nàng là do Hoàng thượng tứ hôn, mà Hoàng thượng lại đích thân làm chủ hôn, để nàng ta đi cửa phụ thì thể diện của Hoàng thượng sẽ để ở đâu? Cho nên Dương lão gia cũng không biết làm thế nào để vừa hợp với luân thường đạo lý lại vừa không làm phật lòng Hoàng thượng, nên mới nghĩ ra cách trên đường phố rộng rãi ngoài chủ viện Dương gia làm lễ! Dĩ nhiên, khung cảnh hoành tráng như thế, dân chúng kinh thành há có thể bỏ qua cơ hội được nhìn thấy tận mắt? cho nên giờ phút này con phố vốn thanh tịnh rộng rãi đã đứng đầy người, còn có cả trên cây nữa, các nhà xung quanh cũng nhiều người ra xem. Đang lúc mọi người đang chen chúc xô đẩy thì nghe thấy một người hô lên: “Tới”

Tới cái gì? Là cấm vệ quân nghiêm túc chỉnh tề, lần này Hoàng thượng xuất cung là chuyện đại sự bậc nào chứ, tất nhiên không thể làm qua loa được! Chỉ thấy Lộ vương gia ra lệnh một tiếng, đội cấm vệ quân nhanh chóng dàn ra hai bên ngăn cản dân chúng lùi xuống, để lối đi rộng hơn cho đoàn người.

“Đi qua, đi qua…”

“Ai nha…là ai chen ta vậy…”



Hành động của cấm vệ quân rất nhanh chóng, không tới một khắc sau, đường phố vốn chật chội đã thoáng hơn được chút ít! Đầu người bắt đầu khởi động.

“Sư mẫu, cẩn thận một chút” Phương Mạc Ngôn cùng Nhiễm Linh Nhi cẩn thận che chở cho Lộ Tùy Tâm chen lên đám người! hai người thấy nhiều người như vậy cũng ngoài ý muốn, nhiều người như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao nói lại được với sư thúc đây?

“Tiểu thư, sao người lại tới nơi này a?” Tử Vân thấy khung cảnh tràng điện này nói.

“Đúng vậy a, sư phụ, sao người lại muốn tới nơi này a?” nhiều người quá, Nhiễm Linh Nhi vừa đẩy đám người chen chúc vừa ảo não nói.

“Các ngươi kê sát lỗ tai lại đây ta nói cho mà biết” nhìn đám người như sắp phát hoả, Linh nhi nổi giận cùng Tử Vân vẻ mặt khó hiểu, Lộ Tùy Tâm thần bí nói.

Hiếu kỳ là thiên tính của nữ nhân, hai người vội vàng nghe lời tiến lên.

“Bởi vì ta muốn ngăn cản bọn họ thành thân” Lộ Tùy Tâm khoé miệng lộ ra cười, nhẹ nhàng nói.

“Cái gì?”

“A?”

Hai bóng người quái dị đang hoá đá, này…này…vừa rồi tiểu thư nói cái gì? Tử Vân đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng không có nghe sai đi, tiểu thư nói gì vậy?

“Thật?” cũng khiếp sợ không kém gì Tử Vân, hai mắt Nhiễm Linh Nhi sáng lên nhìn Lộ Tùy Tâm, Oa, thật là quá táo bạo a, không hổ là sư phụ của nàng!

“Đúng vậy, cho nên các ngươi cũng đừng oán trách, ta sẽ cho các ngươi xem thế nào là nữ chiến sĩ, cướp lại tướng công của ta” Lộ Tùy Tâm nhìn thấy bóng người đang đứng phía trước khẽ mỉm cười, Huyền Pháp trưởng lão quả thật là tới!

Phương Mạc Ngôn lần nữa cẩn thận đánh giá Lộ Tùy Tâm, trong mắt hàm chứa nghi ngờ. Nàng sao lại có dũng khí như vậy? mấy ngày nay Lộ Tùy Tâm cho hắn cảm giác thấy một tính tình yên lặng, bình tĩnh, nhưng hành động hôm nay lại làm cho hắn có một loại ảo giác, hắn không hề hiểu rõ nàng. Mới lạ như thế, đặc biệt như thế! Giờ phút này hắn mới hiểu vì sao sư thúc cố chấp của hắn lại vì nàng là từ bỏ cuộc sống phiêu bạt, tại sao lại để cho một nam nhân cả đời phong hoa tuyệt đại chỉ ôn nhu sâu tình với nàng, thậm chí còn để cho sư muội quậy phá chỉ muốn chơi lại ở một chỗ lâu như vậy còn chưa ầm ĩ đòi rời đi, quả thật làm cho hắn tò mò!

“Oa, sư phụ ,ngươi thật là lợi hại…” Hai mắt Linh nhi sáng quắc mang theo tia sùng bái.

“Tiểu…tiểu thư…người định làm gì a?” Tử Vân khẩn trương nói.

“các ngươi cứ chờ rồi sẽ biết” Lộ Tùy Tâm nhìn thấy một người trong đám người này liền sửng sốt, sau đó gật đầu, là Thân Như Ca, gần đây thường xuyên gặp được nàng. Phía sau còn có người hộ vệ, cũng đang nhìn về hướng nàng trong đám người này.

Thân Như Ca nhìn thấy người phía trước, khuôn mặt lãnh ngạo hiện lên bất khả tư nghị, nàng ta sao lại cũng tới? nhưng là này…Thân Như Ca cố ý không nhìn nam nhân phía sau nàng mà chỉ đưa ánh mắt đặt trên người Lộ Tùy Tâm. Bên cạnh còn có vị tiểu bảo bối sư muội của hắn, còn có một tiểu cô nương, nhìn trang phục chắc là nha hoàn. Nàng nghe thấy Lộ Tùy Tâm nói gì đó với hai người, mặc dù không nghe được nhưng nhìn vẫn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của hai cô nương kia. Nàng nói cái gì? Mà ngay cả hắn cũng mang theo ánh mắt suy xét kĩ càng nhìn nàng? Thân Như Ca cảm giác mình càng ngày càng hiếu kì. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định đi lên phía trước. Đúng lúc ngẩng đầu lên, Thân Như Ca phát hiện Lộ Tùy Tâm nhìn thấy nàng, hơn nữa còn hướng nàng gật đầu chào hỏi, vốn định đi lên liền dừng lại. Nàng mạo muội đi ra đó có phải không thoả đáng không? Hắn sẽ cho là nàng vì hắn mà mới đến đó, còn có vị tiểu sư muội lúc nào cũng có địch ý với nàng sẽ tức giận hay không?

Thời điểm đang do dự thì phía sau có người chen chúc làm cho nàng bị đẩy lên trước. Hộ vệ phía sau vội vàng đỡ lấy. Chật vật ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn nàng, nhất thời nàng cảm giác muốn độn thổ chui xuống.

“Thân cô nương” là hắn đang gọi nàng, vì sao lại gọi như vậy?

Lời nói của Phương Mạc Ngôn làm cho Nhiễm Linh Nhi mân mê miệng, còn hừ nhẹ một tiếng.

Lộ Tùy Tâm theo ánh mắt Phương Mạc Ngôn nhìn sang, hắn đang nhìn chăm chú vào Thân Như Ca, mà sao nàng thấy hình như trên mặt Thân Như Ca không được tự nhiên, ròi lại nhìn qua Linh nhi, Lộ Tùy Tâm khẽ mỉm cười, thì ra là như vậy. Khó trách Linh nhi lại có ác cảm với nàng, thì ra người Phương Mạc Ngôn yêu mến chính là Thân tiểu thư. Vậy Phương Mạc Ngôn thì sao? hắn là yêu thương che chở cho Linh nhi, vậy hắn đối với Thân Như Ca là gì?

“Thân cô nương, nếu như không chê vậy đứng cùng ở đây đi” Lộ Tùy Tâm không cần nhìn cũng biết Linh nhi đang mất hứng quay đi, trong lòng âm thầm cười một tiếng, Linh nhi này chẳng khác nào một tiểu hài tử, rất khả ái a~!

Thân Như Ca không nhìn tới nam nhân kia, hướng Lộ Tùy Tâm gật đầu.

Bốn người có thêm sự gia nhập của Thân Như Ca làm cho không khí có chút kì quái. Nhiễm Linh Nhi bày ra một bộ mặt không khác người bị thiếu tiền là bao. Mà trên mặt Thân Như Ca cũng không có gì biến hoá, nhưng có thể nhìn ra được, nàng rất không tự nhiên! Phương Mạc Ngôn cũng vậy, chỉ chăm chăm làm hết phận sự che chở cho mấy người không bị đám người xung quanh xô đẩy.

Dương gia



“Thiếu gia, ngài nên mặc vào đi” Dương quản gia khổ sở nhìn hỉ phục trong tay, hắn biết thiếu gia không cam lòng nhưng đây là đồ Hoàng thượng ban cho, nếu thiếu gian không mặc vào Hoàng thượng nhìn thấy lại trách tội…

“Quản gia, ông cứ để ở đó đi” thanh âm nhàn nhạt của Dương Á Sơ từ bàn đọc sách bên kia truyền tới. Nương tử không biết ở ngoài ra sao rồi, có Phương Mạc Ngôn cùng Linh nhi ở đó, có xảy ra vấn đề gì hay không. Bất quá tiếng động ồn ào bên ngoài thật đúng là lớn.

Cầm lấy bút trên bàn, suy tư một chút, biết xuống mấy hàng chữ, đem cho vào phong thư. Đại ca cũng chưa trở lại, nên để lại mấy chữ cho đại ca.

“Quản gia, đại ca ta chưa trở về sao?”

“Bẩm nhị thiếu gua, đại thiếu gia đã trở về, đang ở trong lòng lão gia”

Trở về, vậy vấn đề đó không gặp trở ngại gì rồi. Nghĩ như vậy, Dương Á Sơ khẽ mỉm cười, hắn rất mong đợi, mong đợi nương tử của hắn thể hiện như thế nào.

“Á Sơ ~” Dương Viễn Chi từ ngoài cửa bước vào, nhìn hỉ phục trong tay quản gia khẽ nhíu mày. Lần nữa nhìn qua gương mặt mong đợi của Dương Á Sơ không khỏi nhướng cao lông mày, trên mặt tỉnh táo có chút kinh ngạc. Á Sơ hình như rất vui vẻ?

“Đại ca, đã trở lại” Dương Á Sơ nhìn thấy người, trong mắt nụ cười càng sâu, chuyển hướng tới quản gia: “Quản gia, ngươi đi xuống trước đi”

“Dạ…vâng”

“Như thế nào rồi?”

“Ngươi nói cho ta biết trước, sao ngươi lại nhờ ta làm vậy?” Dương Viễn Chi ngồi xuống, nâng một chung trà lên nhấp một ngụm, trà nguội?

“Trong lòng đại ca không phải rất rõ ràng rồi sao? vì sao còn hỏi lại?” Dương Á Sơ đứng dậy đi tới bàn trà ngồi xuống, nhướng mày nhìn về phía Dương Viễn Chi. Đại ca hắn luôn luôn khôn khéo, hắn làm gì sao đại ca lại không biết chứ?

Dương Viễn Chi nhìn thật sâu vào Dương Á Sơ, trên mặt mang nhè nhẹ nụ cười, hắn là có một vị đệ đệ như vậy mà cảm thấy hãnh diện.

“Hỉ phục này ngươi không có ý định mặc vào sao?”

“Ta đã mặc rồi, không cần phải mặc lại lần thứ hai”

“Vậy ta đây đi chuẩn bị”

“Đại ca, cám ơn” đại ca đã giúp hắn rất nhiều.

“Chúng ta là huynh đệ, đại ca đã từng nói rồi, bất luận ngươi làm cái gì đại ca cũng vẫn ủng hộ ngươi. Ngươi có đâm thủng trời đại ca cũng sẽ chống đỡ bằng cả năng lực giúp ngươi” thanh âm nhàn nhạt của Dương Viễn Chi làm cho người nhiệt huyết sôi trào, tình nghĩa huynh đệ không cần nhiều lời.

“Đúng rồi, nói cho ta biết vừa rồi ngươi đang mong đợi cái gì sao?” hắn lúc tiến vào cũng nhìn thấy thần sắc vui vẻ của Á Sơ.

Trên mặt Dương Á Sơ lộ ra tia bí hiểm có chút đắc ý: “Đại ca rồi sẽ biết” nương tử của hắn chỉ sợ sẽ làm cho người khác thất kinh a!

Thấy vẻ mặt của hắn, Dương Viễn Chi cười.

“Hoàng thượng, bên ngoài long kiệu đã chuẩn bị sẵn sàng, người có muốn lên đường hay không?” Tiểu Thân tử nhìn Hoàng thượng đang suy nghĩ sâu xa ở nơi đó. Tiến lên nhắc nhở.

Đôi mày của Vũ Mặc Phong mang theo không giải thích được, nghe được tin tức của ám vệ truyền đến, Dương Viễn Chi lấy giá cao hơn gấp đôi giá thu mua muối và lương thực, hơn nữa điều tra tất cả các ngân hàng tư nhân đều đang phát tán bạc ra các nơi. Tất cả các nơi? Dương Á Sơ muốn làm gì?hắn âm thầm thao túng những thứ này là có mục đích gì? Nên nhớ rằng làm như vậy sẽ làm tổn thất hàng ngàn lượng vàng tới Dương gia. Hiện nay bạc đã chảy về phía cả Thiên Vũ, nhưng trong tay hắn lại nắm cả lương thực và muối, vậy mà hắn lại lấy cả hai vật phẩm này từ dân chúng Thiên Vũ, cả kinh tế Thiên Vũ cũng hơi rung chuyển, bởi vì lương thực cùng muối chỉ có thể tự cấp tự túc, mà hắn thoáng cái đã thu mua gần nửa số lương thực của Thiên Vũ, có nghĩa là muốn khống chế nhu cầu của một nửa số dân. Không tới nửa tháng, dân sẽ thiếu muối cùng lương thực… Nếu như hắn không bán thì dân sẽ thảm, mà hắn bán thì dân chúng còn thảm hơn. Bởi vì họ không thể mua được với cái giá cao ngất ngưởng được, may ra chỉ có thương nhân là mua được, như vậy thương nhân lợi càng thêm lợi… như vậy sẽ thành ra thế nào? Không, Dương gia là trụ cột của kinh tế Thiên Vũ, nếu không xử lý vấn đề này một cách ổn thoả thì ai sẽ nhận được lợi? đương nhiên là thương nhân, làm cho vô số gia tộc quật khởi, quốc khố không còn đắc lợi. Đến lúc đó quốc khố là không cần thiết, triều đình chấn động! Dân chúng khổ sở khôn cùng… hậu quả này để cho Vũ Mặc Phong phải khiếp sợ. Hắn không nghĩ Dương Á Sơ lại có mục đích như vậy, quả thực hắn đang đùa giỡn với tài phú Dương gia, đùa giỡn với nhân mạng Dương gia sao?.

Híp mắt lại, Dương Á Sơ có biết hắn làm như vậy thì triều đình không thể bỏ qua cho Dương gia không, vì sao hắn lại làm vậy?

“Hoàng thượng…” tiểu Thân tử bồn chồn kêu lên. Trữ phi nương nương cùng Hà học sĩ đang ở ngoài điện chờ gặp.

Trên đường phố, cấm về quan vẫn duy trì dân chúng đang cảm xúc dâng trào. Đội danh dự chậm rãi đi tới, trên long kiệu là đương kim thánh thượng cùng Trữ phi, phía sau là một hỉ kiệu hoa lệ, chính là kiệu hoa của cô dâu. Hai người xuất hiện làm cho dân chúng đang xem náo nhiệt vội quỳ xuống hô to: “Vạn tuế”

“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Trữ phi ngồi trong lòng kiệu không khỏi mặt mày hớn hở, nàng được ngời trong lòng kiệu, có phải chính là hoàng hậu được Hoàng thượng chọn trong lòng hay không? Bất quá bây giờ sắc mặt Hoàng thượng có chút kì quái, giống như người đang không suy nghĩ ra được vấn đề nào đó.

Hà Tĩnh Nhi ngồi trong kiệu khuôn mặt cũng nở ra nụ cười như hoa, cho dù có là tiểu thiếp, nàng bây giờ đang nghĩ đến cảnh tượng của Uông Tùy Tâm, có phải đang khổ sở rơi lệ hay không? Nghĩ như vậy, trong lòng Hà Tĩnh Nhi có cảm giác tốt lên một chút. Đây vẫn chỉ là bắt đầu, nàng sẽ cho tất cả mọi người biết, nàng mới là người xứng với hắn nhất, là người đáng để hắn ở bên cạnh che chở nhất, chứ không phải nàng ta, một tiểu thiếp từng bị vứt bỏ! Hai tay đan vào nhau nắm thật chặt, nàng sẽ không thua đâu!

Vũ Mặc Hiên một thân cẩm phục ngồi trên lưng ngựa kinh ngạc nhìn Huyền pháp trưởng lão, đại sư vì sao lại xuống núi? Chẳng lẽ đại sư vẫn muốn hắn đi theo xuất gia sao? nhưng nhìn thấy ánh mắt đại sư đang hướng về một chỗ, nhìn theo , hắn thấy người không thể nào xuất hiện nhất—Tuỳ Tâm! Sao nàng lại tới nơi này? Đây…còn chưa kịp ngẫm nghĩ đã đến con phố vào Dương phủ.



“Hoàng thượng giá lâm” thanh âm bén nhọn của thái giám ở ngoài chủ viện Dương gia hướng tới mọi người hô to.

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế” dòng người chật ních tiếp nối quỳ xuống.

Vũ Mặc Phong đi xuống, nhìn chung quanh một vòng, thấy Dương Á Sơ mắt híp lại một chút: “Các vị bình thân”

“tạ Hoàng thượng” tất cả lục đục đứng dậy, lúc này không ai dám nói nửa câu. Hoàng thượng đang ở đây, làm sai là mất đầu như chơi!

Dương lão gia tiến lên một bước nói: “Hoàng thượng, giờ lành đã đến, mời Hoàng thượng lên ghế thượng”

Vũ Mặc Phong ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế êm do Dương gia chuẩn bị sẵn, bên cạnh hắn là Trữ phi xinh đẹp mỹ lệ, đứng hai bên là Lộ vương cùng Hiên vương, còn lại là các quan đại thần trong triều.

Dương lão gia cùng Hà học sĩ ngồi trên ghế trung.

“Bắt đầu đi” Vũ Mặc Phong còn đang vì hành động của Dương Á Sơ mà nghĩ không ra, đối với những chuyện này cũng không có mấy tâm tình.

“Tân nương tiến lên làm lễ” thanh âm thái giám vang lên cũng làm cho mọi người quăng ánh mắt tới tân nương đang chậm rãi bước ra từ trong kiệu. Một thân hỉ phục trùm khăn voan được hai ma ma dẫn vào trong sảnh.

Ánh mắt Vũ Mặc Nhiên gắt gao nhìn bóng người phía trước—–Uông Tùy Tâm, nàng làm sao lại đến? rồi lại nhìn qua Dương Á Sơ, hắn cũng không làm được như ngươi mong muốn, ngươi sai rồi, Uông Tùy Tâm, bản vương sẽ cho ngươi biết lựa chọn của ngươi là sai lầm.

“Tân lang tiến lên làm lễ” thái giám kì quái nhìn tân nương, tân lang đâu?

“Tân lang tiến lên làm lễ” không thể làm gì khác hơn là gọi lại một lần nữa.

“Hắn sẽ không tiến lên làm lễ, bởi vì ta không đồng ý” thanh âm thanh thuý từ một đám người truyền ra. Nhất thời toàn thể dân chúng cũng ngây ngốc, không có ai kịp phản ứng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ,khoé miệng Dương Á Sơ lộ ra vẻ cười, nương tử của hắn rốt cuộc cũng lên tiếng. Trong lòng hắn thầm nói: Nương tử, dù nàng có làm trời sập xuống, ta cũng sẽ làm hết sức mình để trở thành người che chở cho nàng!

Ánh mắt Vũ Mặc Hiên lộ ra lo lắng: nàng muốn ngăn cản sao? nhưng thánh chỉ của Hoàng thượng làm sao có thể vì mấy lời ba xạo của nàng mà huỷ bỏ? quân vô hí ngôn!

Vũ Mặc Nhiên thì khiếp sợ nhìn Uông Tùy Tâm: nàng điên rồi sao? nàng không biết đây là thánh chỉ sao? nàng không muốn sống nữa? vì Dương Á Sơ mà đáng giá làm vậy sao?

Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên tinh quang, nhìn thoáng qua Dương Á Sơ mỉm cười, rồi đem tầm mắt hướng đến cô gái đang từ đám người đi tới. Chiếc váy yên la màu tím nhạt ở trên người nàng mờ ảo như tiên tử, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt thanh ba như nước lộ ra kiên quyết.

Dương lão gia phức tạp nhìn người đi tới, nàng có biết nàng đang phá huỷ Dương gia hay không? Này có phải là nhất định muốn Dương gia sụp đổ trước mặt thì mới yên?

Hà học sĩ nhìn nữ tử này, hừ, thật là nữ không biết biết tự lượng sức.

Hà Tĩnh Nhi nghe giọng nói không nhịn được vén khăn voan lên, khuôn mặt thanh lệ có phần tức giận. Uông Tùy Tâm là đang có ý gì?

Lộ Tùy Tâm nhìn chung quanh một cái, hướng Vũ Mặc Phong quỳ xuống: “Dân phụ Dương thị tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Vũ Mặc Phong hạ mắt xuống, cũng không để nàng bình thân mà chỉ lạnh nhạt nói: “Dương phu nhân, nơi này hình như không phải là chỗ ngươi nên tới”

“Vậy dân phụ xin hỏi Hoàng thượng, phu quân dân phụ thành thân, dân phụ phải đến nơi nào? Âm thầm rơi lệ? hay là cười chào đón tân nương tới?”

Lời vừa nói ra, dân chúng ngây dại mới kịp phản ứng, trong lòng cũng dâng lên một chút đồng tình với cô gái. Chính thất là ghen tị bị bỏ quên, đáng tiếc a đáng tiếc, xem ra nàng nhất định là bị vứt bỏ rồi.

“Dân phụ to gan, dám vô lễ với Hoàng thượng, không muốn sống nữa phải…không…a?” mọi người ở nơi này không ít thì nhiều cũng biết lai lịch của cô gái này nhưng không mở miệng, hết lần này đến lần khác tên thái giám chủ trì nghi lễ không hiểu rõ tình huống lại lên tiếng quát lớn, còn chưa nói xong đã cảm giác được vài ánh mắt sắc bén đang nhắm thẳng trên người hắn. Trong lòng thầm than mình thật ngu ngốc, mình có mắt đui mù, tổng quản bên cạnh Hoàng thượng còn chưa có lên tiếng, nhất định là có nguyên nhân, Đây…đây…hắn chán sống rồi sao? cướp lời làm gì a~

Lộ Tùy Tâm coi như không nghe thấy lời vừa nói, ngẩng đầu nhìn Vũ Mặc Phong: “Hôm nay dân phụ cả gan xin hỏi Hoàng thượng, nữ tử cùng nam tử có thể đánh đồng được không?”

Nếu như câu nói trước đủ để nàng tỏ vẻ lòng can đảm của mình thì giờ phút này nàng chính là không muốn sống! quan lại tại đây cũng đồng thời tiếc hận không dứt.

“Vậy mời Dương phu nhân nói cho trẫm nghe xem sao”

sắc mặt làm cho người ta nhìn không rõ tâm tình, thanh âm vẫn nhàn nhạt như cũ nhưng mang chút không vui làm cho mọi người hơi run lên, quả quyết cô gái này khó giữ được tính mạng!

“Như vậy dân phu xin nói cho Hoàng thượng, dĩ nhiên có thể đánh đồng” lời kinh hãi thế tục vừa nói xong, tất cả mọi người đều bàn luận rối rít. Nam tử thì xem thường, trong con ngươi lộ ra khinh bỉ; nữ nhân thì mờ mịt nhìn cô gái trong sảnh! Trăm ngàn năm qua vẫn chưa có người nào dám lên tiếng kháng nghị về địa vị nữ nhân, mà nàng chính là người đầu tiên đứng mũi chịu sào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Phu Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook