Chương 6: Tự lực cánh sinh
Lạc Tùy Tâm
21/03/2014
“Tử Vân, được phân tới chỗ ta, em có thấy ấm ức không?” Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân ở trong phòng trúc, từ sau khi Đại phu nhân hạ lệnh để cô bé tới đây thì cô bé đã mang toàn bộ đồ đạc tới trúc viện xơ xác đáng thương
này, đồ đạc cũng không có nhiều, thật ra chỉ là một bọc quần áo mà thôi.
“Không đâu, Thất phu nhân, nô tỳ không dám có bất kì ấm ức nào.” Tử Vân rưng rưng nói, thân là hạ nhân, chủ nhân có quyền quyết định nàng tới đâu hầu hạ ai, Đại phu nhân muốn nàng tới bên cạnh Thất phu nhân là có chỗ khó của người, mà nàng lại càng không thể có gì ấm ức.
Hơn nữa Thất phu nhân đã trải qua những ngày gian khổ, Thất phu nhân đối xử với nàng không tệ, cũng không khó hầu hạ, nàng còn thấy mình may mắn hơn khi không phải hầu hạ những vị phu nhân khó tính khác.
Không dám, chứ không phải không có, hay là trong lòng các nàng từ sau khi bán mình cho Lộ vương gia xong thì sẽ không còn quyền tự làm chủ nữa? Lộ Tùy Tâm thở dài, bây giờ thì nàng cũng có năng lực gì đâu mà lo cho người khác.
“Buổi tối ngủ cùng ta nhé! Quản gia đã nói sẽ gọi người tới sửa mái nhà ở trúc viện, ta cũng được nhận bạc từng tháng, hơn nữa còn cả cái vòng hôm qua ta đưa cho em, chắc chúng ta cũng dùng đỡ được một thời gian ngắn.” Nếu không thể thay đổi tình hình hiện nay của Tử Vân, vậy thì nàng chỉ khả năng làm cho cô bé trả qua những ngày tháng yên ổn.
Tử Vân kinh hãi nhìn Thất phu nhân đang nói bình thản ở kia.
“Phu nhân, Tử Vân ngủ trên mặt đất cũng được.” Thu hồi khiếp sợ và cả cảm động ở trong lòng, Thất phu nhân đối xử với nàng thật tốt, ngủ cùng nàng? Điều này là không thể, tuy nói bây giờ Thất phu nhân đang gặp nạn nhưng chung quy vẫn là phu nhân, sao có thể ngủ cùng với hạ nhân như nàng được?
“Ngủ với ta không sao hết, được rồi, cứ quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta làm việc thôi.” Cỏ dại chỗ bãi đất trống kia phải giải quyết cho xong, ngày mai sẽ đi tìm quản gia lấy ít dụng cụ làm việc cơ bản về, nhất định nàng phải trồng được loại rau này.
“Dạ.” Tử Vân vui vẻ trả lời, phu nhân như vậy khiến nàng có cảm giác như đang được ở nhà, nàng thích nhìn thấy phu nhân như hiện giờ.
Thấy động tác vui vẻ của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm cũng thấy hơi rung động, nha đầu này sao lại đơn thuần như thế, đối với nàng tốt, nàng đã cảm kích vạn phần, thật ra đây là cách ứng xử đơn giản nhất giữa người với người mà thôi.
“Tử Vân, năm nay em bao nhiêu tuổi? Ở trong Lộ vương phủ đã bao lâu rồi? Có còn người thân nào không?” Vốn dõ câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến Tử Vân đang bận bịu đột nhiên ngừng lại.
“Bẩm phu nhân, Tử Vân năm nay mười lăm, bán mình cho Lộ vương phủ đã hai năm, trong nhà không còn ai.” Nếu không phải cha mẹ mất thì nàng cũng sẽ không bị đại nương hàng xóm đưa tới Vương phủ làm nha đầu!
Thấy Tử Vân im lặng, Lộ Tùy Tâm đi tới, ôm nhẹ thân thể nhỏ nhắn gầy yếu đó vào lòng, mười lăm tuổi, đáng lẽ phải là thời gian hạnh phúc nhấn của con người, nhưng….con nhà nghèo khổ đã sớm phải chịu vất vả! Nàng vẫn còn hơn những người cổ đại này, khi nàng mười lăm tuổi còn hạnh phúc hơn nhiều.
“Đừng suy nghĩ nhiều, cha mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi, bỏ lại em một mình cũng là điều bọn họ không mong muốn nhất, vì bản thân, cũng là vì họ, em phải sống cho thật tốt.” Nhưng mà, cha mẹ, nếu hai người biết con đã chết thì có thấy đau buồn chút nào không?
“Vương gia, Lộ tổng quản muốn gặp Vương gia, nói là có việc muốn bẩm báo.” Giọng nói của Lộ Nguyên vang lên bên ngoài cửa.
Lộ Nghiệp! Hắn có chuyện gì cần nói?
“Cho hắn ta vào!” Cầm lấy bộ cẩm y màu trắng vắt trên bức bình phong mặc vào người, hoa văn trên tay áo được thêu bằng sợi tơ tằm màu tím thật tinh xảo, dây lưng cũng mang màu tím, cuối cùng là ngoại bào màu trắng, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người như thư sinh mang theo phong độ cử chỉ nho nhã nhưng khí chất tỏa ra khiến đối phương phải e sợ, thanh nhã rồi lại lãnh khốc.
Lộ Nghiệp vừa bước vào cửa thì cúi người xuống mới dám tiến lên, trong đầu thầm nghĩ, hôm qua không biết Lộ Phúc làm sao mà lại chạy tới bẩm báo lại yêu cầu của Thất phu nhân, nói thật chứ yêu cầu này của Thất phu nhân hắn cũng chẳng biết làm sao, thảo nào bộ dạng Lộ Phúc lại quái lạ như vậy, nhưng không biết có nên hỏi không đây, nhỡ chọc giận Vương gia thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
“Vương gia, nô tài có việc cần xin ý kiến của ngài.” Có Đại phu nhân làm lá chắn, cho dù Vương gia tức giận thì cũng không tới mức trút hết mọi lỗi sai lên đầu hắn.
“Ừ.”
Nét mặt của Vương gia không biết là đang tốt hay xấu, việc này có nên nói không đây? Do đang chần chừ nên không nhìn thấy được ánh mắt vừa quét qua của Vũ Mặc Nhiên.
“Có việc gì?” Giọng nói lạnh lùng khiến Đường Nghiệp giật mình mà bật thốt lên.
“Dạ là chuyện liên quan tới Thất phu nhân! Đại phu nhân truyền lệnh là mỗi tháng đưa bạc tới cho Thất phu nhân, còn sai một nha hoàn tới trúc viện.” E dè nhìn trên mặt đất, chờ mệnh lệnh của Vương gia.”
“Cứ theo lời Đại phu nhân mà làm!”
“Lộ Nguyên, ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Bẩm Vương gia, đã xong rồi ạ.”
“Dắt tới cổng lớn.”
Đi ra tới cửa phòng thì Vương gia bị Lộ Nghiệp gọi lại, dừng bước.
“Có chuyện gì nói mau.” Lộ Nghiệp này lúc nào cũng lề mề như vậy.
“Dạ, thưa Vương gia, hôm qua mang bạc tới cho Thất phu nhân thì Thất phu nhân yêu cầu nô tài phái hai người tới để xây phòng bếp cho phu nhân, mặt khác sửa lại mái nhà trong trúc viện, không biết có được không ạ?”
Một lúc sau vẫn không thấy lên tiếng, Lộ Nghiệp ngẩng đầu nhìn Vương gia, phát hiện ánh mắt lạnh như băng của Vương gia thì không khỏi sợ tới mức lập tức cúi đầu, cho nên không thấy được vẻ nghi ngờ trên mặt Vũ Mặc Nhiên.
“Khởi bẩm vương gia, Lộ thị vệ đã dắt ngựa tới cổng lớn.” Tiếng nô bộc bẩm báo bên ngoài cửa khiến Vũ Mặc Nhiên nhướn mày.
“Lộ Nghiệp, cứ làm theo yêu cầu của Thất phu nhân.” Nữ nhân, cho rằng làm như vậy còn có thể thu hút được hắn ư? Hắn muốn xem xem nữ nhi của Uông Chấn còn dở trò gì ra được nữa.
“Dạ.”
Đợi tới khi Vương gia đã đi khuất, Lộ Nghiệp mới dám ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán.
Bên trong ngự thư phòng
Bầu không khí có vẻ nghiêm túc, ngoại trừ người đang ngồi ở trên thì những người còn lại đều im lặng, dù sao bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để mở miệng.
“Sao? Hôm nay các huynh tới là để gặp trẫm hay là ngắm thư phòng của trẫm?” Giọng nói của nam tử rất ôn hòa, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là muốn nói ra với bên này, nếu không muốn nói thì chi bằng ra ngoài.
Thấy Nhị hoàng huynh cúi đầu không nói gì, Vũ Mặc Chính, đồ cáo già này, chưa bao giờ thể hiện ra là đại huynh cả, vĩnh viễn cứ lãnh đạm như việc không liên quan tới mình như vậy, luôn khiến hắn phải gánh trọng trách lên vai, Vũ Mặc Nhiên nhíu mày, tiến lên một bước.
“Trong lòng Hoàng thượng chắc hẳn đã sớm có dự định rồi đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại như đang khẳng định.
“Ha ha, dựa vào đâu mà Lộ vương lại khẳng định như thế?” Như không nghe thấy lời nói khẳng định của Vũ Mặc Nhiên, tay trái vốn đang đặt ngay ngắn trên ghế liền đặt lên tay phải, chậm rãi xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón áp út, đôi mày cong hình quả trứng, ánh mắt vẫn nhìn vào nhẫn ngọc trên tay, khiến người khác không nhìn thấy rõ ánh mắt nam tử ra sao, nhưng làn da trên mặt vô cùng mịn màng, bên dưới múi là khóe môi hơi nhếch lên biểu hiện ý cười rất rõ, ít ra biểu hiện bên ngoài là như vậy.
“Từ trước tới nay Hoàng thượng luôn thông minh tột bậc, việc lần này của Thanh vương chắc đã sớm nằm trong dự liệu của Hoàng thượng, mà đã như vậy thì cách giải quyết ắt hẳn Hoàng thượng đã tính toán trước.” Vũ Mặc Nhiên phải thừa nhận tứ đệ của hắn, cũng là Hoàng thượng bây giờ là con hồ ly lợi hại nhất, xảo quyệt vô cùng, đánh chết hắn cũng không tin trong đầu Hoàng thượng lại không suy tính trước, hiện giờ bọn họ ở đây chỉ e là đang ép buộc mấy vương gia bọn họ phải đứng ra giải quyết.
“Lộ vương đúng là thẳng thắn, trong đầu trẫm quả thật có một suy nghĩ, có điều…?” Quét mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người, Chính vương lãnh đạm, Lộ Vương thản nhiên, còn Hiên vương thì phức tạp, Vũ Mặc Phong thầm cảm thấy buồn cười, ha ha, có phải bọn họ đều đang nghĩ có chút thành quả khi ngồi trên ngai vàng, cảm giác có kẻ nhìn chằm chằm vào với vẻ thèm muốn thật không tệ, ít nhất bây giờ hắn vẫn chưa chơi chán! Nhưng mà, tròng mắt chợt lóe, hắn thật không vừa mắt với vị thái hậu lão nhân gia trong hậu cung kia. Tuy nói khả năng ngóc đầu lên là không thể nhưng chơi với bà ta hắn cảm thấy chán ngán rồi, vất vả lắm mới có cơ hội để hắn loại trừ, sao có thể buông ra dễ dàng như vậy được? Hơn nữa lần này lại còn danh chính ngôn thuận.
“Không đâu, Thất phu nhân, nô tỳ không dám có bất kì ấm ức nào.” Tử Vân rưng rưng nói, thân là hạ nhân, chủ nhân có quyền quyết định nàng tới đâu hầu hạ ai, Đại phu nhân muốn nàng tới bên cạnh Thất phu nhân là có chỗ khó của người, mà nàng lại càng không thể có gì ấm ức.
Hơn nữa Thất phu nhân đã trải qua những ngày gian khổ, Thất phu nhân đối xử với nàng không tệ, cũng không khó hầu hạ, nàng còn thấy mình may mắn hơn khi không phải hầu hạ những vị phu nhân khó tính khác.
Không dám, chứ không phải không có, hay là trong lòng các nàng từ sau khi bán mình cho Lộ vương gia xong thì sẽ không còn quyền tự làm chủ nữa? Lộ Tùy Tâm thở dài, bây giờ thì nàng cũng có năng lực gì đâu mà lo cho người khác.
“Buổi tối ngủ cùng ta nhé! Quản gia đã nói sẽ gọi người tới sửa mái nhà ở trúc viện, ta cũng được nhận bạc từng tháng, hơn nữa còn cả cái vòng hôm qua ta đưa cho em, chắc chúng ta cũng dùng đỡ được một thời gian ngắn.” Nếu không thể thay đổi tình hình hiện nay của Tử Vân, vậy thì nàng chỉ khả năng làm cho cô bé trả qua những ngày tháng yên ổn.
Tử Vân kinh hãi nhìn Thất phu nhân đang nói bình thản ở kia.
“Phu nhân, Tử Vân ngủ trên mặt đất cũng được.” Thu hồi khiếp sợ và cả cảm động ở trong lòng, Thất phu nhân đối xử với nàng thật tốt, ngủ cùng nàng? Điều này là không thể, tuy nói bây giờ Thất phu nhân đang gặp nạn nhưng chung quy vẫn là phu nhân, sao có thể ngủ cùng với hạ nhân như nàng được?
“Ngủ với ta không sao hết, được rồi, cứ quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta làm việc thôi.” Cỏ dại chỗ bãi đất trống kia phải giải quyết cho xong, ngày mai sẽ đi tìm quản gia lấy ít dụng cụ làm việc cơ bản về, nhất định nàng phải trồng được loại rau này.
“Dạ.” Tử Vân vui vẻ trả lời, phu nhân như vậy khiến nàng có cảm giác như đang được ở nhà, nàng thích nhìn thấy phu nhân như hiện giờ.
Thấy động tác vui vẻ của Tử Vân, Lộ Tùy Tâm cũng thấy hơi rung động, nha đầu này sao lại đơn thuần như thế, đối với nàng tốt, nàng đã cảm kích vạn phần, thật ra đây là cách ứng xử đơn giản nhất giữa người với người mà thôi.
“Tử Vân, năm nay em bao nhiêu tuổi? Ở trong Lộ vương phủ đã bao lâu rồi? Có còn người thân nào không?” Vốn dõ câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến Tử Vân đang bận bịu đột nhiên ngừng lại.
“Bẩm phu nhân, Tử Vân năm nay mười lăm, bán mình cho Lộ vương phủ đã hai năm, trong nhà không còn ai.” Nếu không phải cha mẹ mất thì nàng cũng sẽ không bị đại nương hàng xóm đưa tới Vương phủ làm nha đầu!
Thấy Tử Vân im lặng, Lộ Tùy Tâm đi tới, ôm nhẹ thân thể nhỏ nhắn gầy yếu đó vào lòng, mười lăm tuổi, đáng lẽ phải là thời gian hạnh phúc nhấn của con người, nhưng….con nhà nghèo khổ đã sớm phải chịu vất vả! Nàng vẫn còn hơn những người cổ đại này, khi nàng mười lăm tuổi còn hạnh phúc hơn nhiều.
“Đừng suy nghĩ nhiều, cha mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi, bỏ lại em một mình cũng là điều bọn họ không mong muốn nhất, vì bản thân, cũng là vì họ, em phải sống cho thật tốt.” Nhưng mà, cha mẹ, nếu hai người biết con đã chết thì có thấy đau buồn chút nào không?
“Vương gia, Lộ tổng quản muốn gặp Vương gia, nói là có việc muốn bẩm báo.” Giọng nói của Lộ Nguyên vang lên bên ngoài cửa.
Lộ Nghiệp! Hắn có chuyện gì cần nói?
“Cho hắn ta vào!” Cầm lấy bộ cẩm y màu trắng vắt trên bức bình phong mặc vào người, hoa văn trên tay áo được thêu bằng sợi tơ tằm màu tím thật tinh xảo, dây lưng cũng mang màu tím, cuối cùng là ngoại bào màu trắng, ngũ quan tuấn mỹ, dáng người như thư sinh mang theo phong độ cử chỉ nho nhã nhưng khí chất tỏa ra khiến đối phương phải e sợ, thanh nhã rồi lại lãnh khốc.
Lộ Nghiệp vừa bước vào cửa thì cúi người xuống mới dám tiến lên, trong đầu thầm nghĩ, hôm qua không biết Lộ Phúc làm sao mà lại chạy tới bẩm báo lại yêu cầu của Thất phu nhân, nói thật chứ yêu cầu này của Thất phu nhân hắn cũng chẳng biết làm sao, thảo nào bộ dạng Lộ Phúc lại quái lạ như vậy, nhưng không biết có nên hỏi không đây, nhỡ chọc giận Vương gia thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
“Vương gia, nô tài có việc cần xin ý kiến của ngài.” Có Đại phu nhân làm lá chắn, cho dù Vương gia tức giận thì cũng không tới mức trút hết mọi lỗi sai lên đầu hắn.
“Ừ.”
Nét mặt của Vương gia không biết là đang tốt hay xấu, việc này có nên nói không đây? Do đang chần chừ nên không nhìn thấy được ánh mắt vừa quét qua của Vũ Mặc Nhiên.
“Có việc gì?” Giọng nói lạnh lùng khiến Đường Nghiệp giật mình mà bật thốt lên.
“Dạ là chuyện liên quan tới Thất phu nhân! Đại phu nhân truyền lệnh là mỗi tháng đưa bạc tới cho Thất phu nhân, còn sai một nha hoàn tới trúc viện.” E dè nhìn trên mặt đất, chờ mệnh lệnh của Vương gia.”
“Cứ theo lời Đại phu nhân mà làm!”
“Lộ Nguyên, ngựa đã chuẩn bị xong chưa?”
“Bẩm Vương gia, đã xong rồi ạ.”
“Dắt tới cổng lớn.”
Đi ra tới cửa phòng thì Vương gia bị Lộ Nghiệp gọi lại, dừng bước.
“Có chuyện gì nói mau.” Lộ Nghiệp này lúc nào cũng lề mề như vậy.
“Dạ, thưa Vương gia, hôm qua mang bạc tới cho Thất phu nhân thì Thất phu nhân yêu cầu nô tài phái hai người tới để xây phòng bếp cho phu nhân, mặt khác sửa lại mái nhà trong trúc viện, không biết có được không ạ?”
Một lúc sau vẫn không thấy lên tiếng, Lộ Nghiệp ngẩng đầu nhìn Vương gia, phát hiện ánh mắt lạnh như băng của Vương gia thì không khỏi sợ tới mức lập tức cúi đầu, cho nên không thấy được vẻ nghi ngờ trên mặt Vũ Mặc Nhiên.
“Khởi bẩm vương gia, Lộ thị vệ đã dắt ngựa tới cổng lớn.” Tiếng nô bộc bẩm báo bên ngoài cửa khiến Vũ Mặc Nhiên nhướn mày.
“Lộ Nghiệp, cứ làm theo yêu cầu của Thất phu nhân.” Nữ nhân, cho rằng làm như vậy còn có thể thu hút được hắn ư? Hắn muốn xem xem nữ nhi của Uông Chấn còn dở trò gì ra được nữa.
“Dạ.”
Đợi tới khi Vương gia đã đi khuất, Lộ Nghiệp mới dám ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán.
Bên trong ngự thư phòng
Bầu không khí có vẻ nghiêm túc, ngoại trừ người đang ngồi ở trên thì những người còn lại đều im lặng, dù sao bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để mở miệng.
“Sao? Hôm nay các huynh tới là để gặp trẫm hay là ngắm thư phòng của trẫm?” Giọng nói của nam tử rất ôn hòa, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là muốn nói ra với bên này, nếu không muốn nói thì chi bằng ra ngoài.
Thấy Nhị hoàng huynh cúi đầu không nói gì, Vũ Mặc Chính, đồ cáo già này, chưa bao giờ thể hiện ra là đại huynh cả, vĩnh viễn cứ lãnh đạm như việc không liên quan tới mình như vậy, luôn khiến hắn phải gánh trọng trách lên vai, Vũ Mặc Nhiên nhíu mày, tiến lên một bước.
“Trong lòng Hoàng thượng chắc hẳn đã sớm có dự định rồi đúng không?” Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí lại như đang khẳng định.
“Ha ha, dựa vào đâu mà Lộ vương lại khẳng định như thế?” Như không nghe thấy lời nói khẳng định của Vũ Mặc Nhiên, tay trái vốn đang đặt ngay ngắn trên ghế liền đặt lên tay phải, chậm rãi xoay xoay nhẫn ngọc trên ngón áp út, đôi mày cong hình quả trứng, ánh mắt vẫn nhìn vào nhẫn ngọc trên tay, khiến người khác không nhìn thấy rõ ánh mắt nam tử ra sao, nhưng làn da trên mặt vô cùng mịn màng, bên dưới múi là khóe môi hơi nhếch lên biểu hiện ý cười rất rõ, ít ra biểu hiện bên ngoài là như vậy.
“Từ trước tới nay Hoàng thượng luôn thông minh tột bậc, việc lần này của Thanh vương chắc đã sớm nằm trong dự liệu của Hoàng thượng, mà đã như vậy thì cách giải quyết ắt hẳn Hoàng thượng đã tính toán trước.” Vũ Mặc Nhiên phải thừa nhận tứ đệ của hắn, cũng là Hoàng thượng bây giờ là con hồ ly lợi hại nhất, xảo quyệt vô cùng, đánh chết hắn cũng không tin trong đầu Hoàng thượng lại không suy tính trước, hiện giờ bọn họ ở đây chỉ e là đang ép buộc mấy vương gia bọn họ phải đứng ra giải quyết.
“Lộ vương đúng là thẳng thắn, trong đầu trẫm quả thật có một suy nghĩ, có điều…?” Quét mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của mấy người, Chính vương lãnh đạm, Lộ Vương thản nhiên, còn Hiên vương thì phức tạp, Vũ Mặc Phong thầm cảm thấy buồn cười, ha ha, có phải bọn họ đều đang nghĩ có chút thành quả khi ngồi trên ngai vàng, cảm giác có kẻ nhìn chằm chằm vào với vẻ thèm muốn thật không tệ, ít nhất bây giờ hắn vẫn chưa chơi chán! Nhưng mà, tròng mắt chợt lóe, hắn thật không vừa mắt với vị thái hậu lão nhân gia trong hậu cung kia. Tuy nói khả năng ngóc đầu lên là không thể nhưng chơi với bà ta hắn cảm thấy chán ngán rồi, vất vả lắm mới có cơ hội để hắn loại trừ, sao có thể buông ra dễ dàng như vậy được? Hơn nữa lần này lại còn danh chính ngôn thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.