Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 64: Đừng nản chí…

Diệp Sáp

22/06/2017

Bởi vì bên giường không có sẵn búa, đêm đó Dạ Ngưng bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Dạ Ngưng ôm đầu, dùng phương châm chiến lược không sợ không có củi đốt, tiến hành đợt quấy nhiễu thứ hai với cô Tiếu trước khi đi ngủ.

“Vũ Hàm ~” Dạ Ngưng cuộn mình hướng người cô cọ cọ, Tiếu Vũ Hàm cũng lười bận tâm đến nàng, kéo chăn, trùm kín mình từ đầu đến chân.

“Vũ Hàm…cô không cần người ta nha……” Dạ ngưng chui ở trong chăn đáng thương hề hề nhìn Vũ Hàm bó kín như bánh chưng, nũng nịu kêu, Tiếu Vũ Hàm bị thanh âm ghê tởm kia làm cho cả người khó chịu.

“Em yêu cô như vậy…mà cô lại liếc cũng không thèm liếc người ta một cái sao? A, thực đau lòng mà, cô cũng quá tuyệt tình đi.” Dạ Ngưng vẫn tiếp tục giả bộ thẹn thùng, rên rỉ nói không ngừng. Tiếu Vũ Hàm cắn môi cố gắng chịu đựng, trời tối đen, lại nghe thấy Dạ Ngưng một mình một người ở kia tự bày trò tiêu khiểu tự vui.

“Quay lại đây, cho em nhìn cái nào ~”

“Vũ Hàm……”

Nhịn đến không thể nhịn hơn được nữa, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ hất chăn lên, từ trên giường ngồi dậy: “Em muốn làm gì?!”

Mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ, Tiếu Vũ Hàm như vậy dọa cho Dạ Ngưng run rẩy, không dám nói lời nào, vội vàng chui vào trong chăn.

Tiếu Vũ Hàm vốn còn một bụng tức giận nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy lại nhịn không được bật cười thành tiếng, thở dài, đánh giá nhìn nàng: “Dạ Ngưng, không phải là em thiếu tình yêu đấy chứ?”



Dạ Ngưng nhìn thấy sắc mặt Tiếu Vũ Hàm có chút dịu đi, thế này mới bĩu môi, dịch sát lại người cô, vươn cánh tay, ngửa đầu nhìn cô: “Cô ôm em một cái, ôm em ngủ đi.”

“……” Tiếu Vũ Hàm trầm mặc không nói gì, mím môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng rụt cổ, làm ra bộ dáng đáng thương nhìn cô.

“Haiz……” Thở dài, Tiếu Vũ Hàm không chịu nổi trò dây dưa lằng nhằng này của Dạ Ngưng, vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Em nói xem sao em vẫn còn trẻ con như vậy chứ.”

“Trẻ con thì trẻ con, là thích mùi hương trên người cô, nên muốn cô ôm.” Dạ Ngưng chu miệng tiến vào vòng tay ấm áp thơm nức của Tiếu Vũ Hàm, nghiêng mặt khẽ cọ cọ lên cổ cô, như một chú mèo lười bướng bỉnh.

Nhìn người trong lòng, nhìn hai má bầu bĩnh cùng lông mi thật dài, khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má Dạ Ngưng: “Ngủ đi.”

“Ừ.”

Tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng lầm bầm nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, Tiếu Vũ Hàm dịu dàng vuốt ve hai má Dạ Ngưng. Làn da nhẵn nhụi, đôi môi mỏng, hàng mi dày, còn có vành tai nho nhỏ mềm mại kia…

Là của cô, đều là của cô…

Hôn rồi hôn, cho dù Dạ Ngưng không nhìn thấy, Tiếu Vũ Hàm vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt, chăm chú nhìn Dạ Ngưng thật lâu xong, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của nàng một cái: “Tiểu bại hoại.”



Tiếu Vũ Hàm không biết Dạ Ngưng học được từ đâu một thân mị công này, thỉnh thoảng lại nói vài lời khiêu khích thần kinh của cô, tuy rằng mỗi lần cô đều bày ra bộ dáng tức giận phiền toái, nhưng mà dục vọng dưới đáy lòng kia lại như sắp sửa phun trào, nhưng lại có ai biết? Dạ Ngưng à Dạ ngưng, em đồ tiểu tai họa này, như thế nào tôi lại thua trên tay em được nhỉ?

Thở dài, Tiếu Vũ Hàm siết chặt vòng tay, ôm Dạ Ngưng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Dạ Ngưng mơ mơ màng màng có cảm giác mình còn chưa ngủ được bao lâu thì tiếng chuông di động liền vang lên.

Sợ đánh thức người bên cạnh, Dạ Ngưng nhanh chóng mở mắt, quơ tay mò tìm di động ở xung quanh, tên người gọi hiện lên cũng chưa thèm nhìn đã nghe máy: “A lô ~”

“A lô a lô a lô, bảy giờ rồi, mày dậy nhanh đi, đừng để bọn tao phải chờ mày và cô Tiếu. Còn nữa, vừa rồi lúc đi ra ngoài đã thấy rất nhiều người canh giữ trước xe buýt, lúc mày và cô Tiếu đến đừng quên khai khác giờ đi nhé.”

“Biết rồi, mày lải nhải nhiều chết được!” Dạ Ngưng cau mày lầm bầm, Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh nghe được thanh âm liền mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Dạ Ngưng.

“Ai thế?”

Dạ Ngưng để di động ra xa một chút, nhỏ giọng nói với Tiếu Vũ Hàm: “Lão Đại, giờ chắc em phải gọi nó là mẹ hai mất.”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng lắc đầu, aish, Mộng Điệp làm bạn với người như nàng, coi như là khổ tám đời rồi.

Còn nói vài câu với Tiếu Vũ Hàm, thế này Dạ Ngưng mới nhớ ra còn chưa tắt điện thoại, vội vàng lại cầm lên: “A lô, lão Đại à, chuyện đó –”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook