Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 5: Không có thành kiến…

Diệp Sáp

22/06/2017

“Lão Tứ, mày còn chưa ngủ?”

Lão Đại phòng ký túc vén chăn lên, thấy Dạ Ngưng vẫn còn ngồi ôm đèn viết bản kiểm điểm mà lòng chua xót. Thứ tự trong phòng ký túc là xếp theo độ tuổi, tổng cộng có bốn người, xếp từ nhỏ đến lớn, Dạ Ngưng cực kỳ không vui vì phải làm lão Tứ. Lão Tứ, lão Tứ, “chết già”? Thực khó nghe. Lúc ấy lão Đại vì kỷ luật của phòng mà phải động thân đi ra, nheo mắt nhìn Dạ Ngưng, bình tĩnh hỏi: “Nếu không thì gọi mày là lão Nhị (1) nhé?”

“…..”

……

Dạ Ngưng nhấc tay trái, xoay xoay cái cổ cứng ngắc, thở dài: “Còn không phải là vì viết bản kiểm điểm sao? Mới viết được hơn năm nghìn chữ thôi…”

Dạ Ngưng uể oải ai oán một câu, khiến cho một đám người trong phòng ký túc đều ầm ỹ cả lên, ký túc xá vốn im lặng lập tức sôi trào, ba người kia đều nằm lỳ trên giường, đồng tình nhìn Dạ Ngưng.

Lão Tam: “Mày nói xem bình thường nhìn cô Tiếu giống thục nữ thế, vì sao hôm nay lại bùng nổ như vậy?”

Lão Đại: “Ở trên lớp mà xem AV, giáo viên bình thường nào cũng đều không chịu nổi mà…”

Lão Nhị: “Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa lúc ấy mọi người đều nghe được đoạn cuối cái phim AV kia kêu cái gì mà…a….Là cô giáo, a a a…”

Dạ Ngưng đen mặt nhìn lão Nhị híp mắt xoa xoa thân mình, ra vẻ mê say. Trách không được mày lại kêu “lão Nhị”, xứng đáng!

Lão Đại không hổ là bạn tốt từ thời còn ở khoa chính quy, nhìn bộ dáng buồn bực của Dạ Ngưng liền vẫn đứng ra nói một câu công bằng: “Mặc kệ nói thế nào thì có vẻ vị giáo sư Tiếu này ít nhiều cũng có thành kiến với lão Tứ. Chúng mày ngẫm lại xem, làm gì có giáo viên nào mà khi đi dạy lại chỉ nhìn chằm chằm vào một sinh viên? Hơn nữa lão Tứ che dấu đủ bí mật nha.”

“Phải…”

“Nhưng mà cũng nhờ cô Tiếu mà lão Tứ may mắn gây được tiếng vang lớn, không phải sao?” Lão Tam xen mồm, không nói còn tốt, vừa nói liền đụng đến một bụng tức khí của Dạ Ngưng. Đúng, nàng thật sự gặp may, đến chỗ nào cũng đều bị rất nhiều người chú ý. Chỉ cần ví dụ hôm qua thôi, khi nàng đi căn tin mua cơm, lúc còn đang nhàm chán xếp hàng thì lại có hai tên nam sinh nhìn tương tự gấu ngựa chui ra từ phía sau, hàm răng trắng bóng nhăn nhở dữ tợn cười với Dạ Ngưng.

“Có việc gì không?”

Dạ Ngưng bị hai người cười đến có chút hoảng, cẳng chân vốn đang đung đưa liền được thu trở về.

Tên nam sinh cầm đầu gãi gãi cái ót, có chút ngượng ngùng nhìn Dạ Ngưng: “Đàn chị, có thể cho em xin seeds (2) của cái phim mà chị xem trong lớp kia không?”

“….”

Nhìn Dạ Ngưng không nói lời nào, mặt nam sinh kia càng đỏ hơn.

“Đàn chị, hiện tại chị chính là thần thoại của trường chúng ta, bọn em cũng đã lập riêng một topic vì chị, tên ‘Dạ sắc ngưng tụ, vô dâm năng địch*!’, muốn đem video lần trước chị xem up lên cho mọi người cùng thưởng thức.”

(chơi chữ – nghĩa: Bóng đêm ngưng tụ, không có kẻ nào dâm bằng)

Nhắc tới việc này, Dạ Ngưng lại sâu kín thở dài, nhìn vài người trong ký túc.

“Vậy là mày liền cho?” Vẻ mặt lão Đại như thể bị đau răng nhìn Dạ Ngưng, quả thực không nghĩ tới ký túc xá này lại còn xuất hiện một minh tinh nha!

Dạ Ngưng tiếp tục sâu kín thở dài: “Đương nhiên là cho rồi, nghĩ tới thì tao cũng coi như một thiếu nữ đàng hoàng, vậy mà danh tiếng thanh khiết lại cứ như thế mà biến mất, đến chỗ nào gặp người ta cũng đều coi tao như thể ‘nữ vương AV’. Aish, nỗi buồn của người nổi tiếng a, mấy kẻ qua đường như chúng mày thì làm sao mà hiểu được. Hôm trước lúc đang chọn môn học, dĩ nhiên lại có một đàn em đến thảo luận với tao về môn học làm AV Nhật Bản nữa chứ, tao cân nhắc mãi, với trình độ nổi tiếng hiện nay, có phải là tao nên đi tới mấy cái diễn đàn lớn để nghiên cứu không nhỉ? Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thế hệ lại lớn nhanh hơn một thế hệ mà.”

Những người kia liền gật đầu đồng tình, vẻ mặt trầm trọng nhìn Dạ Ngưng. Nói đến đây, lòng Dạ Ngưng lại càng bốc hỏa lớn hơn, nếu không phải do Tiếu Vũ Hàm thoáng cái đã đem tai nghe kéo ra, nàng lại có thể luân lạc tới trình độ thê thảm như ngày hôm nay sao?

“Lão Tứ….mày nghĩ thế nào?” Lão Đại là người hiểu rõ Dạ Ngưng nhất, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của nàng, liền biết ngay là nàng đang suy nghĩ cái chủ ý linh tinh gì đó.

Dạ Ngưng hít sâu một hơi, một tay cầm chiếc bút đang viết đập mạnh xuống bàn: “Sĩ khả sát bất khả nhục, tao không viết!!!”

“….”



Nghe xong lời này, tất cả mọi người trong phòng đều ăn ý đổ trên giường, xoay người đắp chăn, không có người nào thèm để ý đến nàng nữa.

Buổi tối hôm đó, Dạ Ngưng viết bản kiểm điểm đến tận ba giờ sáng.

May mắn là theo lệ thường cứ thứ sáu đến đều có ít tiết học hơn, trực tiếp bỏ qua hai tiết chuyên ngành đầu tiên để ngủ bù, sau đó Dạ Ngưng rửa mặt xong liền ôm một tập bản kiểm điểm thật dày đi thẳng đến phòng giáo viên.

Bởi vì vừa mới khai giảng, còn ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường sắp đến cho nên nhóm giáo viên cũng đều bận rộn nhiều việc, Dạ Ngưng đợi suốt nửa giờ mới có thể được cho vào gặp. Nàng cầm tập kiểm điểm đứng bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, nhìn nhóm giáo viên ở chung quanh đang cầm cốc trà nhìn nhìn mình mà cười tủm tỉm, cả người một trận lạnh lẽo.

Có cần…có cần làm ra vẻ long trọng thế không…

“Kiểm điểm em viết xong rồi, cô Tiếu…” Dạ Ngưng nhỏ giọng nói.

Tiếu Vũ Hàm đang cúi đầu xem thời khóa biểu, nghe thấy thanh âm Dạ Ngưng liền ngẩng đầu lên.

Quần bò thẳng tắp, lông mày dài như lá liễu, thân như ngọc thụ, mặc bộ quần áo màu lam nhạt có chút ướt, mồ hôi mỏng manh xuyên qua áo mà chảy xuống, khiến thân thể vốn thon dài lại càng hiển lộ tinh tế khéo léo. Mái tóc dài được tùy ý buông lơi, mà động tác cúi đầu nghiêng mặt của Dạ Ngưng lại có vẻ như làm cho nàng tăng thêm một phần cảm giác yếu đuối.

“Ừ, vậy đọc một chút đi.”

Tiếu Vũ Hàm nói xong, đưa tay với cái chén đặt một bên. Khóe mắt Dạ Ngưng giật giật, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm dò xét.

“Sao, có vấn đề à?”

“A…được rồi.” Dạ Ngưng hít sâu một hơi, cũng sẽ không chối từ nữa, nàng đã nhìn ra, Tiếu Vũ Hàm này tuyệt đối là có lòng muốn làm khó dễ mình mà. Một khi đã như vậy liền càng không thể để cho cô ta được như ý! Lão hổ không phát uy, thật đúng là coi mình thành mèo Garfield (3) mà!

Hắng giọng một cái, hai tay Dạ Ngưng cầm bản kiểm điểm, đầy tha thiết thâm tình đọc lên:

“Bản kiểm điểm tên là ‘Thật ra thì em rất trong sáng’. Nội dung như sau: Vào sáng thứ năm, bản thân cầm laptop vào phòng học, bởi vì bình thường mắt không tốt, tai không thính, nhưng đối với cô giáo Tiếu Vũ Hàm lại có loại tình cảm sùng kính thật sâu đậm, nhiệt tình yêu thương từng câu từng chữ mà cô nói, cho nên bản thân quyết định dùng laptop đem nội dung cô giảng ghi âm lại, một chữ cũng không thiếu, ai biết được đến lúc mới ghi được một nửa thì máy tính lại động kinh nhiễm phải virus, tự động mở ra trang web thanh thiếu niên đương đại độc hại kia, lúc ấy bản thân thực sự tức giận, muốn tắt trang web tai hại đó ngay lập tức! Nhưng đúng vào lúc này, cô giáo Tiếu Vũ Hàm tôn kính lại trợn to hai mắt, vung nắm đấm, giống như dưới chân đạp Phong Hỏa Luân (4) mà phóng vọt lại. Bản thân vừa định giải thích, cô giáo đã vèo một cái giật tung tai nghe của bản thân, vì thế…toàn bộ mọi người trong phòng cũng đều nghe được âm thanh nhộn nhạo kia…Bản thân biết rõ, chuyện này không có một chút quan hệ gì với cô giáo Tiếu, hết thảy sai lầm đều là do bản thân, không trách cô ấy được. Bản thân tin tưởng, sinh tại tinh cầu thuần khiết này, mỗi người đều có một trái tim thiện lương, cô giáo túm dây tai nghe của bản thân, tuyệt đối là có lòng giúp bản thân mà không phải cố ý làm cho bản thân xấu mặt, bản thân…”

Thanh âm giản dị đầy chất phác vang dội, đọc đến chỗ chân tình còn có thể nghẹn ngào, một phòng đầy giáo viên đều sợ ngây người, nhìn Dạ Ngưng, lại nhìn Tiếu Vũ Hàm, đều trở nên có chút khẩn trương. Mà Tiếu Vũ Hàm lại vẫn cười thản nhiên, ngửa đầu nhìn Dạ Ngưng, thậm chí còn theo thanh âm đầy nhịp điệu của nàng mà nhẹ nhàng gật đầu, hơi có chút hương vị tán thưởng.

“Đọc xong!”

Dạ Ngưng đọc xong bản kiểm điểm, thở phào một hơi, ngẩng đầu, mân mê khóe môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, thần sắc đắc ý trên mặt không cần nói cũng biết. Còn nhớ rõ lúc mới vừa viết xong, cả một phòng ký túc xá trừ bỏ tán dương nàng to gan lớn mật ra, còn hỏi Dạ Ngưng vì sao lại viết văn vẻ tao nhã đến vậy, không giống bình thường. Dạ Ngưng đặc biệt thản nhiên nói, đây không phải là để có thể khiến khi so sánh bản thân thì nhiều ra được thêm một chữ sao? Nhìn xem, một thiếu nữ vừa thông minh lại xinh đẹp như nàng, thời nay còn có được mấy người?

……

Tiếu Vũ Hàm nhìn dáng vẻ dào dạt đắc ý của Dạ Ngưng, khóe miệng khẽ nhếch, chớp mắt, cười như không cười đánh giá.

Dưới ánh mắt soi mói của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng đang từ lúc đầu đắc ý, sau đó chuyển thành thấp thỏm không yên, và đến bây giờ thì sợ hãi, tâm cũng không ngừng run rẩy. Kỳ thật nàng không sợ Tiếu Vũ Hàm minh đao minh thương (4) cùng mình đấu, chủ yếu là sau mấy ngày “gặp gỡ” vừa qua, khiến nàng đối với động tác kiểu ném phi tiêu sau lưng mà ám sát của người này dọa cho sợ hãi.

“Được đó, viết thật không tệ.” Tiếu Vũ Hàm tiếp nhận tập kiểm điểm trong tay Dạ Ngưng, trên dưới lật qua lật lại, mặt Dạ Ngưng đỏ lên, không nói gì.

“Chưa từng nghĩ bạn Dạ Ngưng lại viết văn tốt đến vậy, vừa đúng lúc sắp tới có dịp kỷ niệm thành lập trường, học viện muốn có một văn bản tầm ba đến năm vạn chữ để lấy làm tập san của trường, theo tôi thấy thì cứ để bạn Dạ Ngưng vác đao đi làm đi.”

Cầm lấy chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm, Tiếu Vũ Hàm cười cười nhìn Dạ Ngưng.

“…..”

Dạ Ngưng biến sắc, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Không phải chứ…

“Cô Tiếu, kỳ thật em viết không tốt đâu, cũng không thật sự nghiêm túc…”



“Sao? Không nghiêm túc mà đã viết được như vậy, thế thì lại càng chờ mong biểu hiện ngày sau của bạn Dạ Ngưng rồi.”

Dạ Ngưng cắn môi, đầu ngẩng cao nhìn Tiếu Vũ Hàm, giáo viên dạy tiếng Anh của nàng lúc còn ở khoa chính quy nhìn mà có chút khẩn trương, cô rất hiểu Dạ Ngưng, đây là điềm báo lúc nàng sắp xù lông, cô Tiếu này cũng thật là…

Tiếu Vũ Hàm vẫn thản nhiên cười, đưa tay đặt chén trà lên bàn, đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói chăm chú của mọi giáo viên, hơi nghiêng người, vuốt vuốt nếp nhăn trên cổ áo Dạ Ngưng.

“Tôi không có bất kì thành kiến gì với bạn Dạ Ngưng, tôi tin tưởng em cũng như thế đối với tôi, phải không?”

Thần kinh đang căng thẳng lập tức được thả lỏng, giáo viên dạy tiếng Anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cảm thán, trách không được mà Tiếu Vũ Hàm người ta còn trẻ tuổi vậy lại đã có thể lên đến chức phó giáo sư, thật cao tay!

Theo một cỗ hơi thở nhàn nhạt hương chanh phả vào mặt, Dạ Ngưng lập tức khẩn trương hẳn lên, nuốt nước miếng, có chút không được tự nhiên mà nghiêng đầu sang một bên, lại lập tức chạm phải ánh mắt chứa ý cười kia của Tiếu Vũ Hàm, trong nháy mắt mặt chuyển hồng, tim cũng đập rối loạn không ngừng. Một câu cũng chưa nói, Dạ Ngưng như chạy trốn lao ra khỏi văn phòng.

***

“Sau đó…mày đáp ứng?” Lão Đại kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng. Không phải chứ, lão Tứ, tập san của trường đó, vậy cần nhiều công trình lớn lắm!

Dạ Ngưng cúi đầu, hữu khí vô lực gật gật: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cô ta quyết tâm muốn chỉnh tao mà, tao đều đã đem cô ta biết thành Na Tra tam thái tử chân đạp Phong Hỏa Luân, vậy mà lại vẫn còn mở miệng khen tao hành văn tốt, đây không phải là trợn mắt nói dối sao?”

“Này, thế mày sẽ làm hả?” Lão Nhị có chút lắp bắp hỏi.

Dạ Ngưng liền lập tức đỏ mặt, lại nghĩ tới hương chanh trên người Tiếu Vũ Hàm cùng nụ cười thản nhiên kia, liền cắn cắn môi, nói lảng sang chuyện khác: “Nếu không — chúng mày giúp tao đi?”

“Ai ui, sao gần đây eo tao lại cảm thấy như thể bị bẻ gãy ấy nhỉ, khó chịu quá đi mất. Này, lão Tam, mày nhìn giúp tao xem, làm sao vậy?”

“….”

***

Trong hai ngày khi mà tất cả mọi người đi ra ngoài tìm bạn trai, ăn thức ăn ngon, một mình Dạ Ngưng phải ở lại ký túc xá viết tập san của trường. Theo bản chất mà nói, tập san của trường đối với nàng cũng không tính là gì, có khuôn mẫu sẵn rồi, nhiều lắm thì tiêu tốn thể lực mà thôi, nàng tức chính là, tức Tiếu Vũ Hàm cái người kia không có việc gì lại nổi đóa lên mà khi dễ đóa hoa tổ quốc như mình!

“Ăn cơm, lão Tứ.”

Lão Đại thật rộng rãi, cùng bạn trai đi ra ngoài ăn đồ ngon gì đó còn không quên đem đồ thừa gói về, đưa cho Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng vẻ mặt cảm kích nhìn cô, vừa mở ra nhìn thấy món ăn, liền buồn bực: “Sao lại là chân gà?”

“Ăn gì bổ nấy.” Lão Đại thực bình tĩnh, nói chuyện rất có lực thuyết phục, Dạ Ngưng yên lặng thở dài, cầm lấy chân gà bắt đầu cắn.

“Không phải tao muốn nói, mà lão Tứ, mày thật sự cứ như vậy chịu để người ta bắt nạt à?” Lão Đại có chút căm giận mở miệng, vốn cô cảm thấy Tiếu Vũ Hàm là người không tệ, là giáo viên mà lại không ra vẻ ta đây chút nào, đối xử với ai cũng đều bình dị gần gũi, hơn nữa dáng vẻ còn xinh đẹp, dịu dàng, được nhiều người thích. Nhưng vì cớ gì mà cô ta lại vô duyên vô cớ gây khó dễ cho Dạ Ngưng chứ? Tuy nói ngày đó cái phim kia xác thực…ừ, có chút không trong sáng, nhưng cũng không cần lặp đi lặp lại đối phó với Dạ Ngưng nhiều lần thế chứ?!

Dạ Ngưng dùng sức cắn chân gà, đem chân gà tưởng tượng thành Tiếu Vũ Hàm, cười âm trầm: “Yên tâm đi, tao đều có an bài cả.”

Lão Đại nhìn hàm răng trắng bóng đang nghiến chân gà kia của Dạ Ngưng, thở dài, giờ mà lão Tứ còn có tâm tình gặm chân gà nữa!

“Địa điểm hành hung, thời gian?” Lão Đại dựa theo lệ cũ ngày thường, hỏi.

“Tối thứ hai, nhóm giáo viên sẽ tụ hội cùng một chỗ để bàn luận về các tiết mục biểu diễn trong dịp kỷ niệm ngày thành lập trường.”

“Cái này mày cũng biết?” Lão Đại không thể tin được nhìn Dạ Ngưng, thật sự là không có chuyện gì mà Dạ Ngưng không biết a.

“Đến lúc đó, tao sẽ đợi cô ta ở phòng WC nữ.”

Dạ Ngưng cắn chân gà, cười sằng sặc. Mặt lão Đại lại đỏ lên, nhìn Dạ Ngưng, WC nữ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook