Chương 51: Nụ hôn hương diễm…
Diệp Sáp
22/06/2017
Đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, Dạ Ngưng cắn môi dưới, gắt gao ôm thật chặt người trong lòng.
“Dạ Ngưng, em vẫn luôn nói tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, còn có ‘ngự tỷ’ linh tinh gì đó, thực ra…tôi chỉ muốn làm một người con gái, một người phụ nữ bình thường, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, lúc vui vẻ thì cùng em cười, khi khổ sở thì ở bên em, cho dù không nói lời nào đi chăng nữa thì có thể ở gần em là tốt rồi…” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn ngào, thân mình hơi run rẩy.
“Cô Tiếu……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng dùng sức siết chặt vòng tay ôm Tiếu Vũ Hàm.
Khẽ đẩy mình tách ra, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt từng gợn sóng lăn tăn: “Còn gọi ‘cô Tiếu’ sao?”
“Vũ Hàm……” Mặt Dạ Ngưng ửng hồng, kỳ thật trong lòng nàng đã trăm ngàn lần muốn được gọi cái tên này, mỗi lần nghe Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên gọi thế thì khỏi phải nói có bao nhiêu hâm mộ, chỉ là quả thực nàng không nói được ra miệng. Thầm nhủ trong lòng, ở bên Tiếu Vũ Hàm, nàng ít nhiều vẫn có phần không thích ứng được. Những điều Tiếu Vũ Hàm nói tất cả nàng đều hiểu, bởi vì lòng nàng cũng tràn đầy cảm giác như thế, đồng dạng thầm mến, đồng dạng thấp thỏm bất an, sợ Tiếu Vũ Hàm sẽ rời xa, tính khí trẻ con cũng chỉ đối với riêng một người là cô, bởi vì Dạ Ngưng biết Tiếu Vũ Hàm sẽ mãi mãi tha thứ cho mình.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nhìn hai má ửng hồng của nàng, khóe môi cong lên, nâng tay nhéo nhéo thịt trên mặt Dạ Ngưng: “Em nói xem như thế nào tôi lại coi trọng một tên tiểu quỷ nhát gan, bạo chúa nổi loạn trong nhà* thế này nhỉ?”
(* ý nói 1 đứa trẻ coi mình là boss trong gia đình, nổi loạn quấy phá)
Xúc cảm lành lạnh làm Dạ Ngưng giật mình một cái, nhìn đôi mắt cười như không cười của Tiếu Vũ Hàm, hương chanh nhàn nhạt tràn đầy trong từng hơi thở, nhịp tim liền đập gia tốc, nuốt nước miếng, Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm.
Thấy ánh mắt Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đầu hơi cúi xuống.
Đây…đây là cam chịu phải không nhỉ? Dạ Ngưng cân nhắc, lại vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấp máy môi, thấp giọng kêu: “Vũ Hàm.”
Ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn về phía Dạ Ngưng, nỗi ngượng ngùng trong mắt không cần nói cũng biết, còn có một tia chờ mong khiến cho lòng Dạ Ngưng ngứa ngáy……
Giờ này khắc này, lời lẽ gì cũng đều là thừa thãi.
Cánh tay siết chặt, Dạ Ngưng bám lấy eo Tiếu Vũ Hàm, đem cô kéo về phía mình, một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán cao, Tiếu Vũ Hàm than khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hương vị ngọt ngào thơm ngon tràn ngập trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể một miếng nuốt vào.
Vốn ngày thường số lần hai người hôn nhau cũng không tính ít, mỗi lần Dạ Ngưng đều ước chừng cảm nhận của Tiếu Vũ Hàm, dùng hết khả năng để làm chậm bước tiến, nhưng lần này……
Một nụ hôn đơn giản cũng không đủ để thỏa mãn, Dạ Ngưng ôm lấy gáy Tiếu Vũ Hàm nâng lên, vội vàng tách đôi môi cô để tiến vào trong, hương vị bên trong khoang miệng khiến cho Dạ Ngưng mê muội, bất tri bất giác làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Lần đầu tiên hôn bằng lưỡi, Tiếu Vũ Hàm có chút không biết phải làm sao, mày nhíu lại, chui vào trong lòng Dạ Ngưng, cánh tay bủn rủn vô lực ôm lấy cổ nàng, ngón tay lành lạnh luồn giữa mái tóc nàng, thừa nhận nụ hôn như cuồng phong bạo vũ quét qua.
Trong căn phòng nhỏ không người này, Dạ Ngưng hôn đặc biệt nóng bỏng, tìm được chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè kia của Tiếu Vũ Hàm, mãnh liệt giày vò hút lấy, đôi môi quấn quít không dời, người lập tức nóng bừng lên, thở hổn hển, tay phải Dạ Ngưng nhẹ nhàng xoa nắn tấm lưng Tiếu Vũ Hàm, đầu lưỡi lại càng tham lam quét qua đôi môi sưng đỏ như cánh hoa hồng, một đường đi thẳng xuống phía dưới liếm hôn qua chiếc cằm thon cùng cổ, da thịt Tiếu Vũ Hàm mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt, khiến Dạ Ngưng chỉ hận không thể một miếng cắn nuốt cô vào bụng…
Nhẹ nhàng di động bước chân, Dạ Ngưng dẫn Tiếu Vũ Hàm đi về phía giường, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn làm gì, muốn đưa tay ngăn lại, nhưng mỗi lần định thế Dạ Ngưng đều ngăn lại đôi môi cô bằng nụ hôn khiến cô không nói nổi ra lời, vài lần như thế, sức lực trên người giống như bị rút sạch, thân mình mềm nhũn liền cứ như vậy bị Dạ Ngưng đặt lên chiếc giường lớn phía sau lưng……
Khoảnh khắc khi tấm lưng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, hai tay Tiếu Vũ Hàm căng thẳng đan vào nhau, thân mình hơi cuộn tròn lại.
Dạ Ngưng bá đạo hôn môi Tiếu Vũ Hàm, nâng tay lên, kéo chiếc áo vướng víu ra, lưu lại từng đóa hoa mai màu phấn hồng lên chỗ xương quai xanh mà nàng yêu nhất, thân thể Tiếu Vũ Hàm run đến lợi hại, tiếng rên rỉ mơ hồ vẫn kìm nén từ khóe môi bật ra……
“Vũ Hàm, Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm…….”
Dạ Ngưng như mê say lặp đi lặp lại tên Tiếu Vũ Hàm, mỗi lần thốt lên Tiếu Vũ Hàm đều không tự chủ mà khẽ run rẩy, cô cắn môi, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Dạ Ngưng. Mà Dạ Ngưng cũng không định cứ thế buông tha cô, nâng cao thân mình, lại dùng sức cắn mút đôi môi đã bị giày xéo đến sưng đỏ kia.
“A……Dạ Ngưng……” Tiếu Vũ Hàm có chút không chịu nổi loại tra tấn này, hai tay gắt gao ôm lấy vai Dạ Ngưng, thân mình dường như run rẩy.
Cảm giác được sự căng thẳng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng chậm lại tốc độ, tay phải nhè nhẹ vỗ về mái tóc cô, đôi môi tinh tế hôn lên chiếc cổ trắng nõn.
Đến khi Dạ Ngưng dùng đôi tay nóng bỏng cởi bỏ thắt lưng của Tiếu Vũ Hàm, cô thở hổn hển đè tay nàng lại: “Đừng……”
Dạ Ngưng không nói lời nào, cắn môi nhìn cô.
“Đừng……Mạch Mạt và Linh Đang……”
Quả nhiên, Tiếu Vũ Hàm vừa nói xong, đèn ở phòng khách đã liền vụt sáng.
“Nàyyy, tôi đã nói với em tối nay tôi sẽ trở lại rồi mà.” Thanh âm pha lẫn theo chút vui sướng khi người khác gặp họa của Hà Lâm Nhiên truyền đến, lửa nóng trong lòng Dạ Ngưng lập tức bị dập tắt, buồn bực bĩu môi, hai tay vung lên, từ trên người Tiếu Vũ Hàm lăn qua một bên giường.
Tiếu Vũ Hàm cực nhanh ngồi dậy, đỏ mặt sửa sang lại quần áo đã bị Dạ Ngưng cởi ra. Khó có dịp được nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng trực tiếp một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô.
“Em — nhìn cái gì?!” Tiếu Vũ Hàm giận dữ trừng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chép chép miệng vừa định nói gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Này, hai người nhanh lên đi, đã cho hai người thời gian mặc quần áo rồi còn gì, hơn nữa, bọn tôi có mua dưa hấu đây này, mau ra ăn đi.” Hà Lâm Nhiên lại hô lên, Dạ Ngưng nhíu mày than thở: “Trách không được lại gọi chị là Linh Đang, thực đáng ghét.”
Tiếu Vũ Hàm nghe thế liền bật cười, nâng tay lên vuốt ve mái tóc Dạ Ngưng: “Được rồi, ra ngoài thôi.”
“Thật là, nếu vẫn còn cứ làm hỏng chuyện như thế, phải nhịn xuống mãi thì khẳng định sẽ bị ‘vô năng’ mất!” Dạ Ngưng bất mãn cằn nhằn, Tiếu Vũ Hàm làm bộ như không nghe thấy, mở cửa đi ra ngoài.
“Dạ Ngưng, em vẫn luôn nói tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, còn có ‘ngự tỷ’ linh tinh gì đó, thực ra…tôi chỉ muốn làm một người con gái, một người phụ nữ bình thường, có thể cùng người mình yêu ở bên nhau, lúc vui vẻ thì cùng em cười, khi khổ sở thì ở bên em, cho dù không nói lời nào đi chăng nữa thì có thể ở gần em là tốt rồi…” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút nghẹn ngào, thân mình hơi run rẩy.
“Cô Tiếu……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng dùng sức siết chặt vòng tay ôm Tiếu Vũ Hàm.
Khẽ đẩy mình tách ra, Tiếu Vũ Hàm ngửa đầu nhìn Dạ Ngưng, trong mắt từng gợn sóng lăn tăn: “Còn gọi ‘cô Tiếu’ sao?”
“Vũ Hàm……” Mặt Dạ Ngưng ửng hồng, kỳ thật trong lòng nàng đã trăm ngàn lần muốn được gọi cái tên này, mỗi lần nghe Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên gọi thế thì khỏi phải nói có bao nhiêu hâm mộ, chỉ là quả thực nàng không nói được ra miệng. Thầm nhủ trong lòng, ở bên Tiếu Vũ Hàm, nàng ít nhiều vẫn có phần không thích ứng được. Những điều Tiếu Vũ Hàm nói tất cả nàng đều hiểu, bởi vì lòng nàng cũng tràn đầy cảm giác như thế, đồng dạng thầm mến, đồng dạng thấp thỏm bất an, sợ Tiếu Vũ Hàm sẽ rời xa, tính khí trẻ con cũng chỉ đối với riêng một người là cô, bởi vì Dạ Ngưng biết Tiếu Vũ Hàm sẽ mãi mãi tha thứ cho mình.
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, nhìn hai má ửng hồng của nàng, khóe môi cong lên, nâng tay nhéo nhéo thịt trên mặt Dạ Ngưng: “Em nói xem như thế nào tôi lại coi trọng một tên tiểu quỷ nhát gan, bạo chúa nổi loạn trong nhà* thế này nhỉ?”
(* ý nói 1 đứa trẻ coi mình là boss trong gia đình, nổi loạn quấy phá)
Xúc cảm lành lạnh làm Dạ Ngưng giật mình một cái, nhìn đôi mắt cười như không cười của Tiếu Vũ Hàm, hương chanh nhàn nhạt tràn đầy trong từng hơi thở, nhịp tim liền đập gia tốc, nuốt nước miếng, Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm.
Thấy ánh mắt Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đầu hơi cúi xuống.
Đây…đây là cam chịu phải không nhỉ? Dạ Ngưng cân nhắc, lại vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấp máy môi, thấp giọng kêu: “Vũ Hàm.”
Ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn về phía Dạ Ngưng, nỗi ngượng ngùng trong mắt không cần nói cũng biết, còn có một tia chờ mong khiến cho lòng Dạ Ngưng ngứa ngáy……
Giờ này khắc này, lời lẽ gì cũng đều là thừa thãi.
Cánh tay siết chặt, Dạ Ngưng bám lấy eo Tiếu Vũ Hàm, đem cô kéo về phía mình, một nụ hôn rơi xuống trên vầng trán cao, Tiếu Vũ Hàm than khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hương vị ngọt ngào thơm ngon tràn ngập trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta hận không thể một miếng nuốt vào.
Vốn ngày thường số lần hai người hôn nhau cũng không tính ít, mỗi lần Dạ Ngưng đều ước chừng cảm nhận của Tiếu Vũ Hàm, dùng hết khả năng để làm chậm bước tiến, nhưng lần này……
Một nụ hôn đơn giản cũng không đủ để thỏa mãn, Dạ Ngưng ôm lấy gáy Tiếu Vũ Hàm nâng lên, vội vàng tách đôi môi cô để tiến vào trong, hương vị bên trong khoang miệng khiến cho Dạ Ngưng mê muội, bất tri bất giác làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Lần đầu tiên hôn bằng lưỡi, Tiếu Vũ Hàm có chút không biết phải làm sao, mày nhíu lại, chui vào trong lòng Dạ Ngưng, cánh tay bủn rủn vô lực ôm lấy cổ nàng, ngón tay lành lạnh luồn giữa mái tóc nàng, thừa nhận nụ hôn như cuồng phong bạo vũ quét qua.
Trong căn phòng nhỏ không người này, Dạ Ngưng hôn đặc biệt nóng bỏng, tìm được chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè kia của Tiếu Vũ Hàm, mãnh liệt giày vò hút lấy, đôi môi quấn quít không dời, người lập tức nóng bừng lên, thở hổn hển, tay phải Dạ Ngưng nhẹ nhàng xoa nắn tấm lưng Tiếu Vũ Hàm, đầu lưỡi lại càng tham lam quét qua đôi môi sưng đỏ như cánh hoa hồng, một đường đi thẳng xuống phía dưới liếm hôn qua chiếc cằm thon cùng cổ, da thịt Tiếu Vũ Hàm mang theo mùi trầm hương nhàn nhạt, khiến Dạ Ngưng chỉ hận không thể một miếng cắn nuốt cô vào bụng…
Nhẹ nhàng di động bước chân, Dạ Ngưng dẫn Tiếu Vũ Hàm đi về phía giường, Tiếu Vũ Hàm biết nàng muốn làm gì, muốn đưa tay ngăn lại, nhưng mỗi lần định thế Dạ Ngưng đều ngăn lại đôi môi cô bằng nụ hôn khiến cô không nói nổi ra lời, vài lần như thế, sức lực trên người giống như bị rút sạch, thân mình mềm nhũn liền cứ như vậy bị Dạ Ngưng đặt lên chiếc giường lớn phía sau lưng……
Khoảnh khắc khi tấm lưng tiếp xúc với chiếc giường mềm mại, hai tay Tiếu Vũ Hàm căng thẳng đan vào nhau, thân mình hơi cuộn tròn lại.
Dạ Ngưng bá đạo hôn môi Tiếu Vũ Hàm, nâng tay lên, kéo chiếc áo vướng víu ra, lưu lại từng đóa hoa mai màu phấn hồng lên chỗ xương quai xanh mà nàng yêu nhất, thân thể Tiếu Vũ Hàm run đến lợi hại, tiếng rên rỉ mơ hồ vẫn kìm nén từ khóe môi bật ra……
“Vũ Hàm, Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm…….”
Dạ Ngưng như mê say lặp đi lặp lại tên Tiếu Vũ Hàm, mỗi lần thốt lên Tiếu Vũ Hàm đều không tự chủ mà khẽ run rẩy, cô cắn môi, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Dạ Ngưng. Mà Dạ Ngưng cũng không định cứ thế buông tha cô, nâng cao thân mình, lại dùng sức cắn mút đôi môi đã bị giày xéo đến sưng đỏ kia.
“A……Dạ Ngưng……” Tiếu Vũ Hàm có chút không chịu nổi loại tra tấn này, hai tay gắt gao ôm lấy vai Dạ Ngưng, thân mình dường như run rẩy.
Cảm giác được sự căng thẳng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng chậm lại tốc độ, tay phải nhè nhẹ vỗ về mái tóc cô, đôi môi tinh tế hôn lên chiếc cổ trắng nõn.
Đến khi Dạ Ngưng dùng đôi tay nóng bỏng cởi bỏ thắt lưng của Tiếu Vũ Hàm, cô thở hổn hển đè tay nàng lại: “Đừng……”
Dạ Ngưng không nói lời nào, cắn môi nhìn cô.
“Đừng……Mạch Mạt và Linh Đang……”
Quả nhiên, Tiếu Vũ Hàm vừa nói xong, đèn ở phòng khách đã liền vụt sáng.
“Nàyyy, tôi đã nói với em tối nay tôi sẽ trở lại rồi mà.” Thanh âm pha lẫn theo chút vui sướng khi người khác gặp họa của Hà Lâm Nhiên truyền đến, lửa nóng trong lòng Dạ Ngưng lập tức bị dập tắt, buồn bực bĩu môi, hai tay vung lên, từ trên người Tiếu Vũ Hàm lăn qua một bên giường.
Tiếu Vũ Hàm cực nhanh ngồi dậy, đỏ mặt sửa sang lại quần áo đã bị Dạ Ngưng cởi ra. Khó có dịp được nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng trực tiếp một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô.
“Em — nhìn cái gì?!” Tiếu Vũ Hàm giận dữ trừng Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chép chép miệng vừa định nói gì thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ.
“Này, hai người nhanh lên đi, đã cho hai người thời gian mặc quần áo rồi còn gì, hơn nữa, bọn tôi có mua dưa hấu đây này, mau ra ăn đi.” Hà Lâm Nhiên lại hô lên, Dạ Ngưng nhíu mày than thở: “Trách không được lại gọi chị là Linh Đang, thực đáng ghét.”
Tiếu Vũ Hàm nghe thế liền bật cười, nâng tay lên vuốt ve mái tóc Dạ Ngưng: “Được rồi, ra ngoài thôi.”
“Thật là, nếu vẫn còn cứ làm hỏng chuyện như thế, phải nhịn xuống mãi thì khẳng định sẽ bị ‘vô năng’ mất!” Dạ Ngưng bất mãn cằn nhằn, Tiếu Vũ Hàm làm bộ như không nghe thấy, mở cửa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.