Chương 72: Tình quyết liệt…
Diệp Sáp
22/06/2017
Dạ Ngưng ngồi ở đồn công an cả nửa ngày, trong lúc ấy thầy hiệu
trưởng, thậm chí cả lãnh đạo trường và lão Đại đều đến thăm nàng, nhưng
chỉ duy nhất không thấy Tiếu Vũ Hàm. Nản lòng thoái chí ngồi bệt xuống,
Dạ Ngưng nhẹ giọng thở dài. Đây là chuyện gì chứ, dạo này thế nào mà xui xẻo vậy, nàng làm sao lại làm thế nhỉ? Còn có, chắc Vũ Hàm sẽ không tức giận đâu nhỉ? Sẽ không trách nàng vô cớ đánh người phải không? Sẽ
không, nhất định Vũ Hàm sẽ không trách lầm nàng……
“Dạ Ngưng!” Thanh âm trầm thấp của cảnh sát truyền đến, Dạ Ngưng chậm rãi đứng lên.
“Đi thôi, không có việc gì đâu.”
Cửa được mở ra, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cảnh sát, sao lại có thể cứ như vậy mà thả người, lúc mới đầu không phải còn nói gây ra chuyện nghiêm trọng sao?
Căn bản cảnh sát không quan tâm tới Dạ Ngưng, thấy nàng đứng bên trong không ra, mày liền cau lại. Vừa thấy như vậy, Dạ Ngưng liền vội vàng đi ra.
“Lão Tứ!”
Dạ Ngưng còn không hiểu được chuyện gì xảy ra thì đã bị lão Đại ôm cổ, lão Đại dùng sức ôm nàng, thở phào cảm thán: “May mà không sao cả, may mà không có việc gì……”
Tiếu Vũ Hàm, Mạch Mạt, Linh Đang đền đến đây, biểu tình trên mặt đều có chút nặng nề, nhìn Dạ Ngưng không nói gì.
Dạ Ngưng nhìn chằm chằm về phía Tiếu Vũ Hàm, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, lòng ẩn ẩn nhói đau: “Vũ Hàm…”
Tiếu Vũ Hàm cực kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một cái, xoay người đi ra ngoài: “Đi về.”
“……” Dạ Ngưng thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy liền có chút sốt ruột, Vũ Hàm sẽ không thật sự tin lời cô ả kia nói đấy chứ? Nhìn về phía Mạch Mạt muốn xin giúp đỡ, Mạch Mạt lại đồng dạng quay đầu không nhìn Dạ Ngưng, chỉ là khóe mắt hơi run rẩy, tựa hồ đang cố khống chế cảm xúc gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, hít sâu một hơi, Dạ Ngưng bước nhanh về phía trước, đuổi theo Tiếu Vũ Hàm, vươn tay kéo tay cô.
Ngoài dự đoán, tay bị gạt ra thật mạnh…Dạ Ngưng cúi đầu, nhìn bàn tay bị Tiếu Vũ Hàm đẩy ra, trong mắt có lệ tuôn trào. Mấy ngày này, nàng ở bệnh viện chăm sóc mẹ đã bị áp lực đến sắp phát điên luôn rồi, thứ duy nhất giúp nàng duy trì lòng tin chính là Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà cô lại ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho mình. Hiện giờ lại vì chuyện kia mà trách mình, Dạ Ngưng cực kỳ ủy khuất, gắt gao cắn môi dưới.
Lão Đại cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không rõ vì sao cô Tiếu lại đối xử với Dạ Ngưng như vậy, trong lòng có chút tức giận: “Lão Tứ……”
Dạ Ngưng không để ý tới lão Đại, vẫn như cũ cố chấp kéo tay Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà có vẻ như Tiếu Vũ Hàm thực sự nổi giận, lại một lần nữa gạt tay nàng ra. Đến cuối cùng, bị Dạ Ngưng làm phiền đến bùng nổ.
“Đủ rồi!” Tiếu Vũ Hàm giận giữ quát Dạ Ngưng, Dạ Ngưng ngửa đầu mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, những giọt lệ trong suốt trong mắt đã trực trào ra.
“Vũ Hàm……” Thanh âm mang theo tiếng nức nở khiến tâm can Tiếu Vũ Hàm đau đớn, Tiếu Vũ Hàm siết chặt tay thành nắm đấm, thân mình run nhè nhẹ, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Dạ Ngưng, lần thứ mấy rồi, em không thể chín chắn hơn một chút sao? Như thể một đứa trẻ con vậy, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ, em có thấy phiền không hả? Còn muốn gây ra cho tôi bao nhiêu phiền toái nữa?!”
Chưa từng bao giờ bị răn dạy xen lẫn tức giận chỉ trích như thế, Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.
Lão Đại ở bên cạnh nổi giận, tiến lên vài bước giữ chặt Dạ Ngưng: “Cô Tiếu, ngay cả cô cũng không tin tưởng lão Tứ sao?”
Tiếu Vũ Hàm hai mắt lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng, hừ nhẹ: “Tin tưởng? Bảo tôi phải tin tưởng thế nào đây?”
“Dạ Ngưng!” Thanh âm trầm thấp của cảnh sát truyền đến, Dạ Ngưng chậm rãi đứng lên.
“Đi thôi, không có việc gì đâu.”
Cửa được mở ra, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cảnh sát, sao lại có thể cứ như vậy mà thả người, lúc mới đầu không phải còn nói gây ra chuyện nghiêm trọng sao?
Căn bản cảnh sát không quan tâm tới Dạ Ngưng, thấy nàng đứng bên trong không ra, mày liền cau lại. Vừa thấy như vậy, Dạ Ngưng liền vội vàng đi ra.
“Lão Tứ!”
Dạ Ngưng còn không hiểu được chuyện gì xảy ra thì đã bị lão Đại ôm cổ, lão Đại dùng sức ôm nàng, thở phào cảm thán: “May mà không sao cả, may mà không có việc gì……”
Tiếu Vũ Hàm, Mạch Mạt, Linh Đang đền đến đây, biểu tình trên mặt đều có chút nặng nề, nhìn Dạ Ngưng không nói gì.
Dạ Ngưng nhìn chằm chằm về phía Tiếu Vũ Hàm, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, lòng ẩn ẩn nhói đau: “Vũ Hàm…”
Tiếu Vũ Hàm cực kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một cái, xoay người đi ra ngoài: “Đi về.”
“……” Dạ Ngưng thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy liền có chút sốt ruột, Vũ Hàm sẽ không thật sự tin lời cô ả kia nói đấy chứ? Nhìn về phía Mạch Mạt muốn xin giúp đỡ, Mạch Mạt lại đồng dạng quay đầu không nhìn Dạ Ngưng, chỉ là khóe mắt hơi run rẩy, tựa hồ đang cố khống chế cảm xúc gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, hít sâu một hơi, Dạ Ngưng bước nhanh về phía trước, đuổi theo Tiếu Vũ Hàm, vươn tay kéo tay cô.
Ngoài dự đoán, tay bị gạt ra thật mạnh…Dạ Ngưng cúi đầu, nhìn bàn tay bị Tiếu Vũ Hàm đẩy ra, trong mắt có lệ tuôn trào. Mấy ngày này, nàng ở bệnh viện chăm sóc mẹ đã bị áp lực đến sắp phát điên luôn rồi, thứ duy nhất giúp nàng duy trì lòng tin chính là Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà cô lại ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho mình. Hiện giờ lại vì chuyện kia mà trách mình, Dạ Ngưng cực kỳ ủy khuất, gắt gao cắn môi dưới.
Lão Đại cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không rõ vì sao cô Tiếu lại đối xử với Dạ Ngưng như vậy, trong lòng có chút tức giận: “Lão Tứ……”
Dạ Ngưng không để ý tới lão Đại, vẫn như cũ cố chấp kéo tay Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà có vẻ như Tiếu Vũ Hàm thực sự nổi giận, lại một lần nữa gạt tay nàng ra. Đến cuối cùng, bị Dạ Ngưng làm phiền đến bùng nổ.
“Đủ rồi!” Tiếu Vũ Hàm giận giữ quát Dạ Ngưng, Dạ Ngưng ngửa đầu mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, những giọt lệ trong suốt trong mắt đã trực trào ra.
“Vũ Hàm……” Thanh âm mang theo tiếng nức nở khiến tâm can Tiếu Vũ Hàm đau đớn, Tiếu Vũ Hàm siết chặt tay thành nắm đấm, thân mình run nhè nhẹ, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Dạ Ngưng, lần thứ mấy rồi, em không thể chín chắn hơn một chút sao? Như thể một đứa trẻ con vậy, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ, em có thấy phiền không hả? Còn muốn gây ra cho tôi bao nhiêu phiền toái nữa?!”
Chưa từng bao giờ bị răn dạy xen lẫn tức giận chỉ trích như thế, Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.
Lão Đại ở bên cạnh nổi giận, tiến lên vài bước giữ chặt Dạ Ngưng: “Cô Tiếu, ngay cả cô cũng không tin tưởng lão Tứ sao?”
Tiếu Vũ Hàm hai mắt lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng, hừ nhẹ: “Tin tưởng? Bảo tôi phải tin tưởng thế nào đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.