Chương 12: Con Rối Khế Ước.
Thanh Mặc Yên Thuỷ
30/12/2014
Một trận lửa lớn thiêu sạch đi mất hơn nữa Lãm Nguyệt cung, ánh lửa đỏ rực cơ hồ chiếu sáng cả bầu trời đêm. Bọn thị vệ đang lục soát ở trong hoàng cung, ngay cả một
cái lông của thích khách còn chưa thấy chứ đừng nói là yêu ma quỷ quái.
Điều may mắn duy nhất chính là cái vị phi tử được hoàng đế sủng ái kia
không có bị chết cháy trong trận lửa thiêu, chỉ duy nhất bị thương nhẹ ở trên ngón tay. Tổn thất trong trận cháy này cũng không lớn, chỉ có vài
thái giám và thị vệ xông vào dập lửa là bị ít tổn thương nhỏ mà thôi.
Nhưng, ở dưới chân thiên tử lại có thể phát sinh ra chuyện lớn như vậy. Hách Liên Diệu không thể đè nén được tức giận, phải biết rằng lẽ ra là hắn muốn ngủ tại Lãm Nguyệt cung, nếu không phải không có văn kiện khẩn chính vụ khẩn cấp cản trở, có thể trận lửa này đã thiêu luôn cả hắn rồi ?
Đây là do người điều khiển, là mưu phản!
Mặc kệ lần lâm triều hôm nay có sóng gió biến ảo ra sao, Phong Vô Ý vẫn ung dung an toàn mà di chuyển tới một cung điện mới xây khác. Thoải mái dựa vào bên giường, uống chén thuốc an thần mà Tống thái y mới kê đơn. Dù sao thứ thuốc này, người có bệnh thì nên uống, mà không bệnh uống vào cũng không sao. Thái y am hiểu nhất chính là trị bệnh, trị bệnh thì làm sao có thể kê đơn khiến người uống vào sẽ chết được!
Vừa đúng lúc, nàng có thể sử dụng lý do bị bệnh mà an dưỡng tại trong phòng. Mượn cớ người bị dọa sinh ra bất an là chuyện bình thường, đúng không? Trước đi bước nào tính bước đấy, nếu Hách Liên Diệu thật sự sủng ái Phong Vũ Y thì mượn cớ này nói một hai câu lời dễ nghe, xin hắn cho đi săn thú cùng, hẳn là sẽ được hắn cho phép.
Cứ dựa vào nguyên nhân bị kinh hãi, xem ra sẽ đạt được hiệu quả. Một chút dáng vẻ bị kinh hãi đối với nàng, quả thật là quá dễ dàng không đáng nhắc tới.
Nhìn lại tượng gỗ bên dưới gối, nàng lại thở dài. Thứ đồ chơi này để ở trong người thật làm người ta không yên lòng mà, nhưng nếu không thấy nó, chỉ sợ nàng càng không yên tâm hơn!
Đem Dao Nguyệt cùng với tất cả cung nữ kêu đi ra ngoài, Phong Vô Ý nằm trên giường căng thẳng, quên cả buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cửa điện bị mở ra. Dao Nguyệt tiến đến, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Quốc Sư đại nhân tới rồi"
"Mời vào" Phong Vô Ý lập tức ngồi dậy.
Dao Nguyệt do dự một chút, rồi mới nhẹ nhàng lui ra.
Tiêu Tử Mặc vẫn ăn mặc áo bào màu trắng đơn giản, nhưng hôm nay ở trên đầu lại cài một cây trâm bằng gỗ, khiến cho hắn trở nên có khí chất hơn rất nhiều.
"Ngươi cứ như vậy mà đến đây?" Phong Vô Ý nhíu mày.
"Trong cung xuất hiện thứ không sạch sẽ, ta đến xem cũng là chuyện bình thường. Cho nên có tới nơi của ngươi, thì cũng sẽ không làm người khác chú ý" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng mỉm cười, tự mình kéo ghế ra ngồi xuống.
Phong Vô Ý nhún vai, tiện tay khoác áo lên vai. Cũng không ngại có hắn ở đây, nàng vẫn ngồi ở trên giường nói chuyện, dù sao thời gian cũng không nhiều.
"Cái kia là cái gì?" Tiêu Tử Mặc không nói những lời rườm rà, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Đây" Phong Vô Ý nhấc tay, đem tượng gỗ ném tới.
Tiêu Tử Mặc đỡ lấy, sau đó đột nhiên nhíu mày.
"Trên đời này, thật sự có ma giới, có ma quỷ?" Phong Vô Ý tò mò hỏi.
"Ma giới là một chủng tộc mà không phải là ma quỷ" Tiêu Tử Mặc lắc đầu sửa lại cho đúng: "Ma tộc chỉ là một chủng tộc, khi Đại Lục bị mất quay trở về, ngươi sẽ thấy rất nhiều chủng tộc khác nữa"
"Tất cả đều là do nhân loại trục xuất đi sao" Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, theo như Tiêu Tử Mặc nói, nàng cũng đại khái biết được tình hình. Một mảnh đất cằn cỗi, điều kiện sinh hoạt ác liệt, sau đó bị nhân loại đánh bại rồi trục xuất đi. Tin tưởng khi Đại Lục bị mất đi trở về, thì cũng chính là thời khắc hai mảnh Đại Lục sẽ chính thức khai chiến.
"Đáng tiếc, hiện giờ Phạm Thiên hoàng triều đang loạn trong giặc ngoài. Nhìn bề ngoài thì là cường thịnh, nhưng trên thực tế thì đã sớm bước tới bờ vực sụp đổ" Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài: "Hoàng thượng tuy không biết chuyện Đại Lục bị mất đi kia, nhưng đối với tệ nạn ở trong hoàng triều thì vẫn hiểu rõ. Chỉ tiếc, tình huống này đã kéo dài mấy trăm năm, muốn thay đổi trong thời gian ngắn thì sợ là không có cách nào"
Phong Vô Ý không hỏi vì sao không đem chuyện Đại Lục bị mất đi công bố ra ngoài, vì làm vậy sẽ khiến cho lòng người sinh ra khủng hoảng. Nhưng ít ra nếu như mọi người biết được, không phải là sẽ càng đoàn kết hơn, toàn tâm góp sức chống lại cuộc chiến này sao. Nàng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi chứ không nói ra, nếu sự thật đơn giản như vậy thì lịch sử của ngàn năm trước đã không bị che giấu. Dù sao, lịch sử cũng là do người thắng viết nên, họ tin tưởng vào lúc đuổi đi chủng tộc hùng tàn, sau đó trở thành Đại Lục Anh Hùng như ngày này đã cảm thấy rất thỏa mãn. Mà vào ngàn năm trước, nhất định là vẫn còn có rất nhiều chân tướng được cất giấu đi.
"Thật là kỳ quái!" Tiêu Tử Mặc đột nhiên lẩm bẩm.
"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý trong lòng trở nên căng thẳng.
"Hoàn toàn không cảm giác được khí tức nào" Tiêu Tử Mặc giơ lên con rối bằng tượng gỗ, nhíu chặt mày.
"Ngươi muốn nói, cái thứ này không có hơi thở tồn tại hả?" Phong Vô Ý hỏi lại.
"Không, hắn vẫn ở đây, chỉ là.... quả nhiên rất kỳ quái" Tiêu Tử Mặc nhìn tượng gỗ, rồi lại nhìn nàng. Sau đó ánh mắt dần dần rơi vào tấm vải trắng đang quấn ở trên tay nàng.
"Cái này?" Phong Vô Ý giơ tay lên, không thèm để ý nói: "Đại khái là trong lúc hỗn loạn bị thương, lúc đầu vết thương quá nhỏ không để ý, cho tới khi Dao Nguyệt băng bó thì nó trở thành như vậy...."
Không đợi nàng nói xong, Tiêu Tử Mặc đã bắt được tay nàng, kéo xuống tấm vải trắng.
"Này! Ngươi...." Phong Vô Ý cực kỳ nhẫn nhịn, mới có thể để yên cho nam nhân ném đi tấm vải trắng, nhưng vừa mới nhìn miệng vết thương trên đầu ngón tay, thì cũng không nhịn được mà ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy ở trên ngón tay vốn dĩ là những vết máu nhàn nhạt, mà hiện giờ lại phát ra ánh sáng màu đen quỷ dị, hơn nữa còn vặn vẹo biến thành đồ án mà xem không hiểu.
"Máu của ngươi, nhỏ lên người con rối, trong lúc ngươi vô ý coi như đã thu phục được hắn trở thành ký kết khế ước" Tiêu Tử Mặc sắc mặt trở nên nghiêm trọng lên tiếng.
"Khế ước?" Phong Vô Ý ngơ người tiếp.
"Đây là dấu vết ký kết khế ước, đợi tới khi đồ án hoàn thành thì sẽ hiện ra đồ án rõ ràng, sau đó khế ước đạt thành, hắn cũng sẽ có được ý thức" Tiêu Tử Mặc chỉ vào vết thương: "Dấu vết của khế ước sẽ không thể tiêu từ, chỉ sợ ngươi về sau chỉ có thể đeo một chiếc nhẫn để che giấu đi"
"Có khế ước, hắn chắc là sẽ không thể thưởng tổn ta rồi phải không?" Phong Vô Ý hỏi.
"Trên lý thuyết mà nói thì đúng là thế, từ khi khế ước được ký thì cũng bắt đầu sinh ra ước thúc, kẻ thua phải thần phục người thắng" Tiêu Tử Mặc gật đầu nói.
"Như vậy à...." Phong Vô Ý nhìn chằm chằm vào con rối bằng gỗ, trong lòng bắt đầu tính toán. Khế ước nếu không thể giải trừ, vậy thì phải tranh thủ để đạt được lợi ích lớn nhất. Chỉ là nàng không biết thứ bị phong ấn trong này, rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
"Mặt khác, ta thấy ngươi từ lúc vào hậu cung thì luôn xảy ra chuyện liên tục. Hôm nay lúc lâm triều, khi ta nhắc tới Thất Sát Cô Tinh, hoàng thượng lại tức giận" Tiêu Tử Mặc nói tới đây, bỗng cười rộ lên.
"Là ngươi cố ý trợ giúp mà thôi" Phong Vô Ý khẳng định nói.
"Ta có thể giúp ngươi cũng không nhiều lắm, cho nên ngươi phải tự dựa vào chính bản thân mình" Tiêu Tử Mặc nghiêm mặt nói.
"Ta biết" Phong Vô Ý thờ phào một hơi nhẹ nhõm. Thất Sát Cô Tinh sao, cũng tốt, nếu đã vậy nhỡ sau này nàng làm ra chuyện gì... lúc đó mọi người có thấy thì cũng đừng trách nàng.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm" Đang lúc im lặng, ngoài điện truyền tới tiếng lanh lảnh của thái giam vang lên.
"Tới bắt gian?" Phong Vô Ý buồn cười nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc.
"Ta ở trong này đã lâu rồi, cũng nên đi tới chỗ khác nhìn xem" Tiêu Tử Mặc không nhanh không chậm đứng lên, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
"Chờ một chút đi" Phong Vô Ý cười cười, trong mắt hiện lên vẻ đang muốn xem kịch vui: "Nàng ta rõ ràng là tới để bới móc ngươi, ngươi hiện tại đi ra ngoài cũng không tránh được.... trừ khi... Quốc Sư đại nhân thích trèo tường...."
"Khụ khụ...." Tiêu Tử Mặc ho khan hai tiếng, cười khổ không nói gì.
Nhưng, ở dưới chân thiên tử lại có thể phát sinh ra chuyện lớn như vậy. Hách Liên Diệu không thể đè nén được tức giận, phải biết rằng lẽ ra là hắn muốn ngủ tại Lãm Nguyệt cung, nếu không phải không có văn kiện khẩn chính vụ khẩn cấp cản trở, có thể trận lửa này đã thiêu luôn cả hắn rồi ?
Đây là do người điều khiển, là mưu phản!
Mặc kệ lần lâm triều hôm nay có sóng gió biến ảo ra sao, Phong Vô Ý vẫn ung dung an toàn mà di chuyển tới một cung điện mới xây khác. Thoải mái dựa vào bên giường, uống chén thuốc an thần mà Tống thái y mới kê đơn. Dù sao thứ thuốc này, người có bệnh thì nên uống, mà không bệnh uống vào cũng không sao. Thái y am hiểu nhất chính là trị bệnh, trị bệnh thì làm sao có thể kê đơn khiến người uống vào sẽ chết được!
Vừa đúng lúc, nàng có thể sử dụng lý do bị bệnh mà an dưỡng tại trong phòng. Mượn cớ người bị dọa sinh ra bất an là chuyện bình thường, đúng không? Trước đi bước nào tính bước đấy, nếu Hách Liên Diệu thật sự sủng ái Phong Vũ Y thì mượn cớ này nói một hai câu lời dễ nghe, xin hắn cho đi săn thú cùng, hẳn là sẽ được hắn cho phép.
Cứ dựa vào nguyên nhân bị kinh hãi, xem ra sẽ đạt được hiệu quả. Một chút dáng vẻ bị kinh hãi đối với nàng, quả thật là quá dễ dàng không đáng nhắc tới.
Nhìn lại tượng gỗ bên dưới gối, nàng lại thở dài. Thứ đồ chơi này để ở trong người thật làm người ta không yên lòng mà, nhưng nếu không thấy nó, chỉ sợ nàng càng không yên tâm hơn!
Đem Dao Nguyệt cùng với tất cả cung nữ kêu đi ra ngoài, Phong Vô Ý nằm trên giường căng thẳng, quên cả buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cửa điện bị mở ra. Dao Nguyệt tiến đến, nhỏ giọng nói: "Nương nương, Quốc Sư đại nhân tới rồi"
"Mời vào" Phong Vô Ý lập tức ngồi dậy.
Dao Nguyệt do dự một chút, rồi mới nhẹ nhàng lui ra.
Tiêu Tử Mặc vẫn ăn mặc áo bào màu trắng đơn giản, nhưng hôm nay ở trên đầu lại cài một cây trâm bằng gỗ, khiến cho hắn trở nên có khí chất hơn rất nhiều.
"Ngươi cứ như vậy mà đến đây?" Phong Vô Ý nhíu mày.
"Trong cung xuất hiện thứ không sạch sẽ, ta đến xem cũng là chuyện bình thường. Cho nên có tới nơi của ngươi, thì cũng sẽ không làm người khác chú ý" Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng mỉm cười, tự mình kéo ghế ra ngồi xuống.
Phong Vô Ý nhún vai, tiện tay khoác áo lên vai. Cũng không ngại có hắn ở đây, nàng vẫn ngồi ở trên giường nói chuyện, dù sao thời gian cũng không nhiều.
"Cái kia là cái gì?" Tiêu Tử Mặc không nói những lời rườm rà, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Đây" Phong Vô Ý nhấc tay, đem tượng gỗ ném tới.
Tiêu Tử Mặc đỡ lấy, sau đó đột nhiên nhíu mày.
"Trên đời này, thật sự có ma giới, có ma quỷ?" Phong Vô Ý tò mò hỏi.
"Ma giới là một chủng tộc mà không phải là ma quỷ" Tiêu Tử Mặc lắc đầu sửa lại cho đúng: "Ma tộc chỉ là một chủng tộc, khi Đại Lục bị mất quay trở về, ngươi sẽ thấy rất nhiều chủng tộc khác nữa"
"Tất cả đều là do nhân loại trục xuất đi sao" Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, theo như Tiêu Tử Mặc nói, nàng cũng đại khái biết được tình hình. Một mảnh đất cằn cỗi, điều kiện sinh hoạt ác liệt, sau đó bị nhân loại đánh bại rồi trục xuất đi. Tin tưởng khi Đại Lục bị mất đi trở về, thì cũng chính là thời khắc hai mảnh Đại Lục sẽ chính thức khai chiến.
"Đáng tiếc, hiện giờ Phạm Thiên hoàng triều đang loạn trong giặc ngoài. Nhìn bề ngoài thì là cường thịnh, nhưng trên thực tế thì đã sớm bước tới bờ vực sụp đổ" Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài: "Hoàng thượng tuy không biết chuyện Đại Lục bị mất đi kia, nhưng đối với tệ nạn ở trong hoàng triều thì vẫn hiểu rõ. Chỉ tiếc, tình huống này đã kéo dài mấy trăm năm, muốn thay đổi trong thời gian ngắn thì sợ là không có cách nào"
Phong Vô Ý không hỏi vì sao không đem chuyện Đại Lục bị mất đi công bố ra ngoài, vì làm vậy sẽ khiến cho lòng người sinh ra khủng hoảng. Nhưng ít ra nếu như mọi người biết được, không phải là sẽ càng đoàn kết hơn, toàn tâm góp sức chống lại cuộc chiến này sao. Nàng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi chứ không nói ra, nếu sự thật đơn giản như vậy thì lịch sử của ngàn năm trước đã không bị che giấu. Dù sao, lịch sử cũng là do người thắng viết nên, họ tin tưởng vào lúc đuổi đi chủng tộc hùng tàn, sau đó trở thành Đại Lục Anh Hùng như ngày này đã cảm thấy rất thỏa mãn. Mà vào ngàn năm trước, nhất định là vẫn còn có rất nhiều chân tướng được cất giấu đi.
"Thật là kỳ quái!" Tiêu Tử Mặc đột nhiên lẩm bẩm.
"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý trong lòng trở nên căng thẳng.
"Hoàn toàn không cảm giác được khí tức nào" Tiêu Tử Mặc giơ lên con rối bằng tượng gỗ, nhíu chặt mày.
"Ngươi muốn nói, cái thứ này không có hơi thở tồn tại hả?" Phong Vô Ý hỏi lại.
"Không, hắn vẫn ở đây, chỉ là.... quả nhiên rất kỳ quái" Tiêu Tử Mặc nhìn tượng gỗ, rồi lại nhìn nàng. Sau đó ánh mắt dần dần rơi vào tấm vải trắng đang quấn ở trên tay nàng.
"Cái này?" Phong Vô Ý giơ tay lên, không thèm để ý nói: "Đại khái là trong lúc hỗn loạn bị thương, lúc đầu vết thương quá nhỏ không để ý, cho tới khi Dao Nguyệt băng bó thì nó trở thành như vậy...."
Không đợi nàng nói xong, Tiêu Tử Mặc đã bắt được tay nàng, kéo xuống tấm vải trắng.
"Này! Ngươi...." Phong Vô Ý cực kỳ nhẫn nhịn, mới có thể để yên cho nam nhân ném đi tấm vải trắng, nhưng vừa mới nhìn miệng vết thương trên đầu ngón tay, thì cũng không nhịn được mà ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy ở trên ngón tay vốn dĩ là những vết máu nhàn nhạt, mà hiện giờ lại phát ra ánh sáng màu đen quỷ dị, hơn nữa còn vặn vẹo biến thành đồ án mà xem không hiểu.
"Máu của ngươi, nhỏ lên người con rối, trong lúc ngươi vô ý coi như đã thu phục được hắn trở thành ký kết khế ước" Tiêu Tử Mặc sắc mặt trở nên nghiêm trọng lên tiếng.
"Khế ước?" Phong Vô Ý ngơ người tiếp.
"Đây là dấu vết ký kết khế ước, đợi tới khi đồ án hoàn thành thì sẽ hiện ra đồ án rõ ràng, sau đó khế ước đạt thành, hắn cũng sẽ có được ý thức" Tiêu Tử Mặc chỉ vào vết thương: "Dấu vết của khế ước sẽ không thể tiêu từ, chỉ sợ ngươi về sau chỉ có thể đeo một chiếc nhẫn để che giấu đi"
"Có khế ước, hắn chắc là sẽ không thể thưởng tổn ta rồi phải không?" Phong Vô Ý hỏi.
"Trên lý thuyết mà nói thì đúng là thế, từ khi khế ước được ký thì cũng bắt đầu sinh ra ước thúc, kẻ thua phải thần phục người thắng" Tiêu Tử Mặc gật đầu nói.
"Như vậy à...." Phong Vô Ý nhìn chằm chằm vào con rối bằng gỗ, trong lòng bắt đầu tính toán. Khế ước nếu không thể giải trừ, vậy thì phải tranh thủ để đạt được lợi ích lớn nhất. Chỉ là nàng không biết thứ bị phong ấn trong này, rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
"Mặt khác, ta thấy ngươi từ lúc vào hậu cung thì luôn xảy ra chuyện liên tục. Hôm nay lúc lâm triều, khi ta nhắc tới Thất Sát Cô Tinh, hoàng thượng lại tức giận" Tiêu Tử Mặc nói tới đây, bỗng cười rộ lên.
"Là ngươi cố ý trợ giúp mà thôi" Phong Vô Ý khẳng định nói.
"Ta có thể giúp ngươi cũng không nhiều lắm, cho nên ngươi phải tự dựa vào chính bản thân mình" Tiêu Tử Mặc nghiêm mặt nói.
"Ta biết" Phong Vô Ý thờ phào một hơi nhẹ nhõm. Thất Sát Cô Tinh sao, cũng tốt, nếu đã vậy nhỡ sau này nàng làm ra chuyện gì... lúc đó mọi người có thấy thì cũng đừng trách nàng.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm" Đang lúc im lặng, ngoài điện truyền tới tiếng lanh lảnh của thái giam vang lên.
"Tới bắt gian?" Phong Vô Ý buồn cười nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc.
"Ta ở trong này đã lâu rồi, cũng nên đi tới chỗ khác nhìn xem" Tiêu Tử Mặc không nhanh không chậm đứng lên, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
"Chờ một chút đi" Phong Vô Ý cười cười, trong mắt hiện lên vẻ đang muốn xem kịch vui: "Nàng ta rõ ràng là tới để bới móc ngươi, ngươi hiện tại đi ra ngoài cũng không tránh được.... trừ khi... Quốc Sư đại nhân thích trèo tường...."
"Khụ khụ...." Tiêu Tử Mặc ho khan hai tiếng, cười khổ không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.