Chương 25: Đào mộ trộm người khác
Thanh Mặc Yên Thuỷ
19/12/2019
Khi cửa thành bắt đầu được mở ra, thì ngay từ lúc trời còn chưa sáng, đã có một đội ngũ đứng xếp hàng thật dài để đợi ra ngoài thành. Nhưng vì
có một vị tướng quân mặc áo giáp vàng vào ngày hôm qua đã trấn áp ở nơi
này, và làm cho mọi người khắc sâu vào trong ý thức. Cho nên mặc dù có
rất nhiều người đứng ở đây, nhưng lại không hề có chút rối loạn nào,
khiến công việc kiểm tra diễn ra cực kỳ thuận lợi.
"Các ngươi đang làm gì vậy!" Hai binh lính đứng ra cản lại một đoàn xe đang đi tới.
"Nhìn cái gì thế hả! Chưa thấy qua đám ma sao?" Người lên tiếng trả lời chính là một vị quản gia mập mạp. Rõ ràng lời nói này chất chứa nỗi oán giận vô cùng lớn. Quan tài đã phải để lại ở trong phủ hơn mười ngày vốn đã là điềm xấu, nhưng lệnh vua không thể trái, nên đành phải nhẫn nhịn nỗi oán giận này. Thế nhưng vào lúc này, hai cái tên binh sĩ thủ thành này dựa vào quyền gì, mà có thể bắt những người quý tộc như bọn họ để vào trong mắt?
"Mặc kệ là có chuyện gì, cũng phải để kiểm tra xong rồi mới được đi!" Một quan binh hắng giọng lớn tiếng nói.
"Kiểm tra như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi định mở hòm quấy rầy di thể của người chết! Chuyện này còn có thiên lý nữa hay không? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chứa chấp thích khách ở trong này hay sao!" Quản gia mập mạp thở phì phì hét lớn.
Hai quan binh bị hắn rống một tiếng như vậy thì liên tiếp lùi về phía sau, một bên thì đưa tay lau đi nước bọt từ miệng tên quản gia bắn tới.
"Có chuyện gì xảy ra?" Tướng quân mặc áo giáp thấy nơi này xảy ra ồn ào thì đi qua, bước đến gần lên tiếng hỏi.
"Tướng quân, chuyện này.... gia nhân của Lý Thượng thư không cho chúng ta kiểm tra...." Quan binh cố gắng nói nhỏ ở bên tai tướng quân.
Tướng quân nhìn qua đoàn người đang để tang đứng ở quanh đây một lượt, sau đó lạnh lùng ra lệnh: "Lý Thượng Thư từ xưa tới nay luôn là người có tấm lòng tận trung với quốc gia, vì hoàng thượng mà chia sẽ mọi nỗi buồn. Cho nên ở dưới suối vàng, nếu Lý Thượng Thư có biết thì cũng sẽ vô cùng tán thành.... Mở hòm!"
"Vâng!" Có lời nói của tướng quân, nhất thời vài tên quan binh lập tức tiến lên đẩy mấy tên gia đinh chắn đường, rồi mở ra nắp quan tài.
"Này này, các ngươi...." Quản gia mập mạp sốt ruột đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, không biết phải làm sao.
"Tay chân nhẹ một chút, đừng nên quấy nhiễu người chết" Tướng quân đứng một bên thấy tình thế như vậy, thì nhẹ nhàng nói thêm một câu.
"Vâng!" Cho dù tướng quân không mở miệng, thì bọn họ cũng đâu dám đem thi thể chuyển ra ngoài. Bên cạnh có nhiều dân chúng vây xem như vậy, cộng thêm danh tiếng của Thượng Thư, bọn họ cũng không nghĩ tới ở bên trong có chứa chấp thích khách. Chỉ là theo thông lệ, thì bắt buộc phải kiểm tra mà thôi.
Nhưng mà, vừa mới mở ra nắp quan tài, nhìn vào bên trong thì đám quan binh cũng không khỏi tặc lưỡi. Bên trong quan tài này có rất nhiều châu báu hoa lệ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được vô cùng khoa trương!
Kiểm tra sơ sơ một chút, vài binh linh tiến lên đóng nắp lại quan tài một lần nữa, sau đó nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay cho phép đi qua.
"Đã đắc tội rồi" Tướng quân gật đầu, lại đi tiếp về phía cửa thành. Dùng ánh mắt sắc bén và lợi hại mà quét qua đám người một lượt. Quản gia cũng thấp giọng lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không dám cùng tướng quân giằng co, rồi sau đó quát lớn ra lệnh cho đám gia đinh nhanh chóng tiếp tục đi ra khỏi thành.
Ở nơi xa, Phong Vô Ý híp mắt nhìn một màn này, mãi cho tới khi quan tài đươc mang ra khỏi ngoài thành, thì mới ra lệnh cho Bích Linh đang ẩn nấp gần cửa thành rút lui. Điểm rắc rối nhất đã được hoàn thành, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng tin chắc rằng nàng sẽ không thua ở trong tay đám vũ phu này. Đợi một lát sau, nàng chờ đến khi đoàn xe của Lý gia đi xa, thì cũng chạy theo tới chỗ cửa thành.
"Đang làm gì vậy hả?" Quan binh cảnh giác nhìn nàng.
Một nữ tử lại đơn độc ra ngoài, nhìn như thế nào thì cũng đều dẫn tới sự chú ý của mọi người. Nhưng cũng may là có Nguyệt thần nguyền rủa, nên khuôn mặt nàng ở trong mắt mọi người trở nên vô cùng bình thường, rất khó để người ta nhận ra nàng là ai.
"Đi đến nhà họ hàng ở nhờ" Phong Vô Ý cúi đầu, giọng nói run rẩy tỏ vẻ sợ hãi trả lời: "Quê nhà bị mất mùa, nên ta mới phải một mình đi tới nhà họ hàng nhờ vả. Không nghĩ tới người thân đã sớm chuyển đi, không còn cách nào khác nên phải quay trở về"
"Mở bọc quần áo ra!" Quan binh hét to một tiếng. Dạo này, mấy chuyện như thế này xảy ra rất nhiều, cho nên cũng không có dẫn tới sự hoài nghi nào.
Phong Vô Ý tự nhiên mở ra bọc quần áo, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo đã cũ kỹ bị phai màu. Cùng với mấy miếng bánh nướng và lương khô, trong đó còn có thêm một sâu tiền đồng bị nhét trong đống y phục.
"Đi thôi!" Quan binh nhìn qua một chút, rồi phất tay lên tiếng.
"Cám ơn quan gia" Phong Vô Ý khẩn trương cúi người nói lời cảm ơn. Sau đó ôm theo bọc quần áo hòa theo dòng người mà đi ra khỏi thành.
Mãi cho tới khi đã đi ra được một đoạn đường, rời xa khỏi thầm mắt của đám binh lính thủ thành, nàng mới triệu hồi Bích Linh. Rồi vội vàng bước đi nhanh hơn, chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp đoàn xe đưa ma ở phía trước.
Lúc trước nàng đã hỏi thăm rõ ràng, quê quán của Lý gia là ở phương nam. Hơn nữa ông chính là tới đây ở rể, mà người chết trong quan tài này địa vị cũng không cao. Cho nên Lý Thượng Thư cũng không có tự mình tới đưa tiễn, mà người này cũng không được phép chôn cất ở phần mộ của tổ tiên.
Lý gia có một nơi mộ phần ở cách kinh thành cũng không xa, đó là một sườn núi nhỏ nằm cạnh bờ sông, vị trí cũng rất thoáng mát.
Chỉ thấy một đám người khóc lóc kêu gào một trận, rồi sau đó là đem quan tài hạ xuống huyệt an táng. Sau đó mọi người lại lễ bái thêm một lần nữa, rồi tất cả mới rời đi.
Phong Vô Ý sau khi ăn bánh nướng, đợi thêm một lúc. Xác định không có người nào ở đây nữa, rồi nàng mới xuất hiện.
Bận rộn cả một ngày, nếu như lúc này còn không đem Tiêu Tử Mặc đào ra, chỉ sợ tới khi sinh tử thủy hết tác dụng thì sẽ có phiền phức lớn!
Đá đá chân lên đống đất trên mộ, nàng nở nụ cười. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, tầng đất này quả thật là rất chắc chắn, xem ra quan tài này được chôn cũng rất sâu ở bên dưới. Nếu như để vài ngày sau mới đào ra thì chỉ sợ là phải dùng tới thuốc nổ, chứ không thì muốn đào ra cũng không dễ dàng chút nào.
"Hoàng Cửu Lê!" Phong Vô Ý đưa tay tóm lấy tượng gỗ gọi một tiếng.
"Có chuyện gì? Không phải là đã ra khỏi thành rồi sao" Hoàng Cửu Lê lười biếng lên tiếng nói.
"Hỗ trợ ta đào mộ" Phong Vô Ý nói rõ ràng từng chữ.
Hoàng Cửu Lê nhất thời ngây người, hỗ trợ đào mộ.... Người này sao có thể nói ra cứ như đúng lý hợp tình như vậy!
"Nhanh lên!" Phong Vô Ý mất kiên nhẫn gõ gõ lên tượng gỗ.
"Biết rồi!" Hoàng Cửu Lê lẩm bẩm vài câu, sau đó đổi thành một loại ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu. Trong không khí đột nhiên có một loại áp lực dần dần trở nên dao động, rồi trên mặt đất bắt đầu rung chuyển, bị nứt ra hai bên để lộ ra cái quan tài ở bên dưới. Quả nhiên, cách mặt đất vẫn chưa sâu lắm.
"Ngươi từ trước tới giờ chẳng lẽ chuyên đi trộm mộ tổ tông? Sao lại có thao tác thuần thục như vậy" Phong Vô Ý huýt sáo.
"Ngươi, nữ nhân này!" Hoàng Cửu Lê nhất thời chán nản, nhưng cũng không biết phải làm sao. Hắn khi còn bản thể thì có thể cắn nuốt thiên binh vạn mã 'Đại Địa Gào Thét', mà hiện giờ uy lực lớn nhất cũng chỉ có thể đi đào mộ..... Cho nên mục tiêu duy nhất bây giờ, chính là phải sớm ngày khôi phục thân thể thôi!
Phong Vô Ý mặc kệ hắn, rồi nhảy xuống hố đất đẩy ra nắp quan tài không bị đóng đinh. Sau đó đem Tiêu Tử Mặc được giấu ở bên dưới ôm ra ngoài, kiểm tra đơn giản một chút cho tới khi không thấy có vấn đề gì thì mới yên tâm.
Chờ tới khi nàng ôm Tiêu Tử Mặc đi lên, thì Hoàng Cửu Lê lại một lần nữa đem mộ phần khôi phục lại như trước, rồi mới nói: "Chuyện lần trước ta nói, người suy nghĩ thế nào rồi?"
"Tới hòn đảo bị vứt bỏ kia sao? Đợi Tử Mặc tỉnh dậy rồi lại nói tiếp" Phong Vô Ý nói xong, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nặng nề, nhỏ giọng lên tiếng: "Đừng lên tiếng, có người đang đi tới đây!"
Đưa tay ôm lây vai Tiêu Tử Mặc kéo về phía bụi cây bên cạnh ẩn nấp, nàng cảm thấy rất may mắn vì có được sự trợ giúp của Hoàng Cửu Lê, cho nên mới hành động nhanh được như vậy! Nhưng mà lúc này, chẳng lẽ là người của Lý gia vừa rồi mới rời đi lại quay trở về sao? May mắn mà đã đem được Tiêu Tử Mặc ra, cho nên giờ phút này bọn họ có muốn làm gì thì cũng không sao cả. Mà lẽ ra theo nàng tính toán, thì ít nhất bọn hắn cũng phải chờ tới vài ngày nữa rồi mới ra tay mới đúng chứ.
Dần dần, từ xa thấp thoáng hiện ra một đội nhân mã đang vội vàng đi tới phía bên này.
Phong Vô Ý nhìn thấy thế thì cũng phải mở to hai mắt, đây không phải là người của Lý gia, mà là.... quan quân! Chẳng lẽ kế hoạch đã bị bại lộ? Không có khả năng, Bích Linh ở bên cửa thành vẫn mai phục như cũ, nàng chưa hề thấy dấu hiệu nào cho thấy đã bị lộ ra mà. Chẳng lẽ không phải là nhằm về phía nàng, vậy..... trong quan tài của Lý gia có ẩn giấu gì đó sao?
"Ừm.... " Đúng lúc này, Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, rồi từ từ mở mắt.
"Các ngươi đang làm gì vậy!" Hai binh lính đứng ra cản lại một đoàn xe đang đi tới.
"Nhìn cái gì thế hả! Chưa thấy qua đám ma sao?" Người lên tiếng trả lời chính là một vị quản gia mập mạp. Rõ ràng lời nói này chất chứa nỗi oán giận vô cùng lớn. Quan tài đã phải để lại ở trong phủ hơn mười ngày vốn đã là điềm xấu, nhưng lệnh vua không thể trái, nên đành phải nhẫn nhịn nỗi oán giận này. Thế nhưng vào lúc này, hai cái tên binh sĩ thủ thành này dựa vào quyền gì, mà có thể bắt những người quý tộc như bọn họ để vào trong mắt?
"Mặc kệ là có chuyện gì, cũng phải để kiểm tra xong rồi mới được đi!" Một quan binh hắng giọng lớn tiếng nói.
"Kiểm tra như thế nào? Chẳng lẽ các ngươi định mở hòm quấy rầy di thể của người chết! Chuyện này còn có thiên lý nữa hay không? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể chứa chấp thích khách ở trong này hay sao!" Quản gia mập mạp thở phì phì hét lớn.
Hai quan binh bị hắn rống một tiếng như vậy thì liên tiếp lùi về phía sau, một bên thì đưa tay lau đi nước bọt từ miệng tên quản gia bắn tới.
"Có chuyện gì xảy ra?" Tướng quân mặc áo giáp thấy nơi này xảy ra ồn ào thì đi qua, bước đến gần lên tiếng hỏi.
"Tướng quân, chuyện này.... gia nhân của Lý Thượng thư không cho chúng ta kiểm tra...." Quan binh cố gắng nói nhỏ ở bên tai tướng quân.
Tướng quân nhìn qua đoàn người đang để tang đứng ở quanh đây một lượt, sau đó lạnh lùng ra lệnh: "Lý Thượng Thư từ xưa tới nay luôn là người có tấm lòng tận trung với quốc gia, vì hoàng thượng mà chia sẽ mọi nỗi buồn. Cho nên ở dưới suối vàng, nếu Lý Thượng Thư có biết thì cũng sẽ vô cùng tán thành.... Mở hòm!"
"Vâng!" Có lời nói của tướng quân, nhất thời vài tên quan binh lập tức tiến lên đẩy mấy tên gia đinh chắn đường, rồi mở ra nắp quan tài.
"Này này, các ngươi...." Quản gia mập mạp sốt ruột đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, không biết phải làm sao.
"Tay chân nhẹ một chút, đừng nên quấy nhiễu người chết" Tướng quân đứng một bên thấy tình thế như vậy, thì nhẹ nhàng nói thêm một câu.
"Vâng!" Cho dù tướng quân không mở miệng, thì bọn họ cũng đâu dám đem thi thể chuyển ra ngoài. Bên cạnh có nhiều dân chúng vây xem như vậy, cộng thêm danh tiếng của Thượng Thư, bọn họ cũng không nghĩ tới ở bên trong có chứa chấp thích khách. Chỉ là theo thông lệ, thì bắt buộc phải kiểm tra mà thôi.
Nhưng mà, vừa mới mở ra nắp quan tài, nhìn vào bên trong thì đám quan binh cũng không khỏi tặc lưỡi. Bên trong quan tài này có rất nhiều châu báu hoa lệ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy được vô cùng khoa trương!
Kiểm tra sơ sơ một chút, vài binh linh tiến lên đóng nắp lại quan tài một lần nữa, sau đó nhảy xuống xe, vẫy vẫy tay cho phép đi qua.
"Đã đắc tội rồi" Tướng quân gật đầu, lại đi tiếp về phía cửa thành. Dùng ánh mắt sắc bén và lợi hại mà quét qua đám người một lượt. Quản gia cũng thấp giọng lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không dám cùng tướng quân giằng co, rồi sau đó quát lớn ra lệnh cho đám gia đinh nhanh chóng tiếp tục đi ra khỏi thành.
Ở nơi xa, Phong Vô Ý híp mắt nhìn một màn này, mãi cho tới khi quan tài đươc mang ra khỏi ngoài thành, thì mới ra lệnh cho Bích Linh đang ẩn nấp gần cửa thành rút lui. Điểm rắc rối nhất đã được hoàn thành, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì nàng cũng tin chắc rằng nàng sẽ không thua ở trong tay đám vũ phu này. Đợi một lát sau, nàng chờ đến khi đoàn xe của Lý gia đi xa, thì cũng chạy theo tới chỗ cửa thành.
"Đang làm gì vậy hả?" Quan binh cảnh giác nhìn nàng.
Một nữ tử lại đơn độc ra ngoài, nhìn như thế nào thì cũng đều dẫn tới sự chú ý của mọi người. Nhưng cũng may là có Nguyệt thần nguyền rủa, nên khuôn mặt nàng ở trong mắt mọi người trở nên vô cùng bình thường, rất khó để người ta nhận ra nàng là ai.
"Đi đến nhà họ hàng ở nhờ" Phong Vô Ý cúi đầu, giọng nói run rẩy tỏ vẻ sợ hãi trả lời: "Quê nhà bị mất mùa, nên ta mới phải một mình đi tới nhà họ hàng nhờ vả. Không nghĩ tới người thân đã sớm chuyển đi, không còn cách nào khác nên phải quay trở về"
"Mở bọc quần áo ra!" Quan binh hét to một tiếng. Dạo này, mấy chuyện như thế này xảy ra rất nhiều, cho nên cũng không có dẫn tới sự hoài nghi nào.
Phong Vô Ý tự nhiên mở ra bọc quần áo, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo đã cũ kỹ bị phai màu. Cùng với mấy miếng bánh nướng và lương khô, trong đó còn có thêm một sâu tiền đồng bị nhét trong đống y phục.
"Đi thôi!" Quan binh nhìn qua một chút, rồi phất tay lên tiếng.
"Cám ơn quan gia" Phong Vô Ý khẩn trương cúi người nói lời cảm ơn. Sau đó ôm theo bọc quần áo hòa theo dòng người mà đi ra khỏi thành.
Mãi cho tới khi đã đi ra được một đoạn đường, rời xa khỏi thầm mắt của đám binh lính thủ thành, nàng mới triệu hồi Bích Linh. Rồi vội vàng bước đi nhanh hơn, chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp đoàn xe đưa ma ở phía trước.
Lúc trước nàng đã hỏi thăm rõ ràng, quê quán của Lý gia là ở phương nam. Hơn nữa ông chính là tới đây ở rể, mà người chết trong quan tài này địa vị cũng không cao. Cho nên Lý Thượng Thư cũng không có tự mình tới đưa tiễn, mà người này cũng không được phép chôn cất ở phần mộ của tổ tiên.
Lý gia có một nơi mộ phần ở cách kinh thành cũng không xa, đó là một sườn núi nhỏ nằm cạnh bờ sông, vị trí cũng rất thoáng mát.
Chỉ thấy một đám người khóc lóc kêu gào một trận, rồi sau đó là đem quan tài hạ xuống huyệt an táng. Sau đó mọi người lại lễ bái thêm một lần nữa, rồi tất cả mới rời đi.
Phong Vô Ý sau khi ăn bánh nướng, đợi thêm một lúc. Xác định không có người nào ở đây nữa, rồi nàng mới xuất hiện.
Bận rộn cả một ngày, nếu như lúc này còn không đem Tiêu Tử Mặc đào ra, chỉ sợ tới khi sinh tử thủy hết tác dụng thì sẽ có phiền phức lớn!
Đá đá chân lên đống đất trên mộ, nàng nở nụ cười. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của nàng, tầng đất này quả thật là rất chắc chắn, xem ra quan tài này được chôn cũng rất sâu ở bên dưới. Nếu như để vài ngày sau mới đào ra thì chỉ sợ là phải dùng tới thuốc nổ, chứ không thì muốn đào ra cũng không dễ dàng chút nào.
"Hoàng Cửu Lê!" Phong Vô Ý đưa tay tóm lấy tượng gỗ gọi một tiếng.
"Có chuyện gì? Không phải là đã ra khỏi thành rồi sao" Hoàng Cửu Lê lười biếng lên tiếng nói.
"Hỗ trợ ta đào mộ" Phong Vô Ý nói rõ ràng từng chữ.
Hoàng Cửu Lê nhất thời ngây người, hỗ trợ đào mộ.... Người này sao có thể nói ra cứ như đúng lý hợp tình như vậy!
"Nhanh lên!" Phong Vô Ý mất kiên nhẫn gõ gõ lên tượng gỗ.
"Biết rồi!" Hoàng Cửu Lê lẩm bẩm vài câu, sau đó đổi thành một loại ngôn ngữ mà nàng nghe không hiểu. Trong không khí đột nhiên có một loại áp lực dần dần trở nên dao động, rồi trên mặt đất bắt đầu rung chuyển, bị nứt ra hai bên để lộ ra cái quan tài ở bên dưới. Quả nhiên, cách mặt đất vẫn chưa sâu lắm.
"Ngươi từ trước tới giờ chẳng lẽ chuyên đi trộm mộ tổ tông? Sao lại có thao tác thuần thục như vậy" Phong Vô Ý huýt sáo.
"Ngươi, nữ nhân này!" Hoàng Cửu Lê nhất thời chán nản, nhưng cũng không biết phải làm sao. Hắn khi còn bản thể thì có thể cắn nuốt thiên binh vạn mã 'Đại Địa Gào Thét', mà hiện giờ uy lực lớn nhất cũng chỉ có thể đi đào mộ..... Cho nên mục tiêu duy nhất bây giờ, chính là phải sớm ngày khôi phục thân thể thôi!
Phong Vô Ý mặc kệ hắn, rồi nhảy xuống hố đất đẩy ra nắp quan tài không bị đóng đinh. Sau đó đem Tiêu Tử Mặc được giấu ở bên dưới ôm ra ngoài, kiểm tra đơn giản một chút cho tới khi không thấy có vấn đề gì thì mới yên tâm.
Chờ tới khi nàng ôm Tiêu Tử Mặc đi lên, thì Hoàng Cửu Lê lại một lần nữa đem mộ phần khôi phục lại như trước, rồi mới nói: "Chuyện lần trước ta nói, người suy nghĩ thế nào rồi?"
"Tới hòn đảo bị vứt bỏ kia sao? Đợi Tử Mặc tỉnh dậy rồi lại nói tiếp" Phong Vô Ý nói xong, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nặng nề, nhỏ giọng lên tiếng: "Đừng lên tiếng, có người đang đi tới đây!"
Đưa tay ôm lây vai Tiêu Tử Mặc kéo về phía bụi cây bên cạnh ẩn nấp, nàng cảm thấy rất may mắn vì có được sự trợ giúp của Hoàng Cửu Lê, cho nên mới hành động nhanh được như vậy! Nhưng mà lúc này, chẳng lẽ là người của Lý gia vừa rồi mới rời đi lại quay trở về sao? May mắn mà đã đem được Tiêu Tử Mặc ra, cho nên giờ phút này bọn họ có muốn làm gì thì cũng không sao cả. Mà lẽ ra theo nàng tính toán, thì ít nhất bọn hắn cũng phải chờ tới vài ngày nữa rồi mới ra tay mới đúng chứ.
Dần dần, từ xa thấp thoáng hiện ra một đội nhân mã đang vội vàng đi tới phía bên này.
Phong Vô Ý nhìn thấy thế thì cũng phải mở to hai mắt, đây không phải là người của Lý gia, mà là.... quan quân! Chẳng lẽ kế hoạch đã bị bại lộ? Không có khả năng, Bích Linh ở bên cửa thành vẫn mai phục như cũ, nàng chưa hề thấy dấu hiệu nào cho thấy đã bị lộ ra mà. Chẳng lẽ không phải là nhằm về phía nàng, vậy..... trong quan tài của Lý gia có ẩn giấu gì đó sao?
"Ừm.... " Đúng lúc này, Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh than nhẹ một tiếng, rồi từ từ mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.