Chương 32: Ngao Du Cửu Thiên.
Thanh Mặc Yên Thuỷ
30/12/2014
Tinh thần lực của
Phong Vô Ý cũng chỉ có giới hạn, nên sử dụng năng lượng gọi lửa cũng
không lâu. Nhưng bởi ngọn lửa bốc cháy đã tạo thành khói đen mù mịt bay
thẳng lên trời, cho nên đã kéo tới sự chú ý của Lưu Ly. Mà cũng chỉ cháy được một lúc, rồi ngọn lửa cũng dần yếu đi vì do cơn mưa đêm qua gây
nên. Trong không khí lúc này toàn là mùi khét lẹt, cộng thêm với hương
hoa quế ngọt ngào chưa kịp tan khiến cho người ngửi phải có cảm giác
muốn ói.
Đợi tới khi khói bụi tản đi được một lúc, rồi Phong Vô Ý mới xuất hiện. Tuy mảnh rừng cây hoa quế bị thiêu đốt không nhiều, nhưng ít nhiều gì thì vào lúc này, cũng đã có thể nhìn thấy cửa ra của trận. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Thì ra là rừng cây hoa quế này chỉ có diện tích một trăm mét vuông, nhưng lại dựa vào trận pháp mà khiến cho nó trở nên rộng lớn tưởng chừng như vô cùng vô tận. Đến khi rừng cây hoa quế bị phá hủy hơn một nửa, thì trận pháp cũng mất đi uy lực.... nên quang cảnh tự nhiên lại được khôi phục trở lại hình dáng lúc ban đầu.
"Xem ra là phải một lúc nữa mới có thể đi được" Tiêu Tử Mặc nói.
"Không cần vội" Phong Vô Ý cười cười. Bọn họ ở trong trận pháp này cũng chưa mất nhiều thời gian, mà thời hạn tới lúc nửa đêm vẫn còn dư dả. Nên bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian, để đợi tới khi nhiệt độ của đất đai nơi này giảm xuống.
"Lưu Ly, lại đây" Tiêu Tử Mặc vẫy tay, gọi Lưu Ly tới bên cạnh mình. Sau đó chỉ vào Phong Vô Ý nói: "Nàng chính là người mang vận mệnh sát kiếp, Thất Sát Cô Tinh -- Phong Vô Ý"
"Chờ nàng ta thông qua thí luyện rồi hãy nói sau" Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
"Vô Ý, đây là sư muội của ta --Lưu Ly. Cũng là đệ tử duy nhất của Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc cũng không để ý tới sự mờ ám của nàng, mà tiếp tục nói.
"Đệ tử duy nhất?" Phong Vô Ý khó hiểu nên hỏi lại. Vậy còn Tiêu Tử Mặc thì tính là gì?
"Sau khi ký kết khế ước, ta đã không còn là đệ tử của Tuyền Ki Thạch phủ nữa rồi, bây giờ thân phận của ta chỉ còn là truyền nhân mà thôi" Tiêu Tử Mực từ tốn giải thích.
Nhất thời Phong Vô Ý cảm thấy cực kỳ giật mình, hắn nói ở nơi này phân chia ra thành bên trong và bên ngoài.... thì ra là vậy. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nhưng chuyện này thật sự là Tuyền Ki Thạch phủ đã quá hẹp hòi rồi!
Đột nhiên, ở trên không trung truyền tới một thanh âm của loài chim vang lên dồn dập.
"Đại trưởng lão chắc là cho nó mang tin tức tới đây" Lưu Ly ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi mở miệng nói.
Phong Vô Ý híp mắt lại, chỉ nhìn thấy ở giữa không trung có một con chim màu trắng to lớn đang lượn vài vòng rồi lao xuống dưới đất.
"Xem ra là không thể chờ tới Tuyền Ki Thạch Phủ, thì trận thí luyện thứ hai đã phải bắt đầu rồi" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc trở nên nặng nề.
Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, lẳng lặng nhìn một con chim lớn màu trắng đang dùng tư thế tuyệt đẹp hạ xuống trước mặt. Sau khi nhấc cánh lên, thì có một túi gấm giống như túi đựng tiền từ bên trong lộ ra ngoài.
Tiêu Tử Mặc đi lên, nhận lấy túi rồi mở lấy tờ giấy ở bên trong ra. Đọc qua vài lần, mới quay đầu lại nói: "Trưởng lão có lệnh, để cho Bạch Linh mang chúng ta tới địa điểm của trận thí luyện thứ hai"
Phong Vô Ý thuận tay tiếp nhận tờ giấy, ánh mắt chỉ lướt qua rồi không nhìn tiếp nữa. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Trách không được Tiêu Tử Mặc chỉ nói đơn giản như vậy với nàng, bởi vì ở trong đó cũng không phải chỉ là đơn giản là nói một câu, mà là cố tình nói vòng vo nhưng lại không hề nhắc tới chủ đề của cuộc thí luyện... thật là không cảm thấy tốn giấy bút hay sao!
"Lưu Ly, ngươi về trong phủ trước đi, rồi chúng ta sẽ tới sau" Tiêu Tử Mặc nói.
"Cần thận một chút" Lưu Ly do dự một lúc, rồi mới quay về hướng Phong Vô Ý nói một câu.
"Ta biết, cảm ơn đã quan tâm" Phong Vô Ý giật mình, rồi gật gật đầu.
"Ai thèm quan tâm ngươi? Còn không phải là bởi vì Tử Mặc sư huynh.... Hắn từ trước cho tới giờ chưa từng có lúc nào đem sự an toàn của bản thân đặt lên trước cả" Lưu Ly lẩm bẩm vài câu, sau đó thi triển khinh công, rất nhanh đã biến thành một đạo ánh sáng màu đỏ xoẹt qua những cây hoa quế, tuy hơi nước vẫn còn nóng nhưng lại không hề làm nàng bị thương dù là một chút.
"Đi thôi" Phong Vô Ý đợi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia thì mới thu lại tầm mắt. Tuyền Ki Thạch phủ... hừ hừ, có thể đem một tiểu cô nương mới mười hai tuổi mà dạy dỗ thành cái dạng này, trừ bỏ bản thân của Lưu Ly vốn đã thông minh hơn người, thì nhất định còn phải có một bộ pháp thuật đặc biệt. Mà cái nàng muốn, chính là cái này!
"Đi lên đi!" Tiêu Tử Mặc bước lên trên lưng của bạch điêu, rồi vươn tay về phía nàng.
Phong Vô Ý đưa mắt đánh giá trên dưới bạch điêu một lần, thấy trong mắt nó có hiện lên ý tứ khinh thường... rồi sau đó mới bước lên ngồi ở phía sau lưng Tiêu Tử Mặc, hai tay ôm chặt eo hắn.
Không chờ nàng ngồi ổn định lại, bạch điêu đã hí lên hai tiếng, lao thẳng lên trời.
Con chim chết tiệt này! Phong Vô Ý thầm mắng một câu ở trong lòng, nhưng động tác trên tay cũng theo bản năng mà ôm chặt hơn.
Trước kia nàng chỉ mới ngồi ở trên trực thăng, rồi nhảy dù từ trên cao xuống. Tuy lần này cũng là bay lượn đón gió ở trên không trung, nhưng mà cảm giác được tự do như thế này thì đây là lần đầu tiên. Tốc độ của bạch điêu rất nhanh, dù có bị gió thổi mạnh thổi tới thì nó vẫn giữ vững được thân mình.
"Bay lượn như vậy, ngươi có cảm giác thế nào?" Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, ở trong mắt hắn lúc này tất cả đều là chứa đựng ý cười.
"Tốt tốt" Phong Vô Ý tùy ý đem cằm đặt lên bờ vai của Tiêu Tử Mặc, làm cho hơi thở của hai người gần sát vào nhau, thậm chí còn có thể nghe rõ được hô hấp ở bên tai. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, còn tất cả những âm thanh nói ra thì đều bị gió thổi tan đi.
Khi nói chuyện, đồng thời cũng là lúc bạch điêu đang chuẩn bị hạ xuống.
"Nếu còn muốn hưởng thụ loại cảm giác ngao du cửu thiên này, thì cần phải sống sót" Tiêu Tử Mặc nặng nề lên tiếng nói một câu, sau đó liền quay đầu đi không nhìn nàng nữa.
Tóc dài đen như mực bị gió thổi bay tán loạn ở trên mặt, mùi hương thoảng qua chóp mũi, làm nàng có cảm giác như trước mắt là một vị Quốc Sư đang đứng ở gữa hồ hoa sen. Phong Vô Ý nhíu mày, suy nghĩ trong lòng cũng trở nên nghiêm túc hơn. Xem ra là Tiêu Tử Mặc đã biết rõ nội dung của trận thí luyện này, mà một khi hắn không nói ra... tức là mức độ lần này rất nguy hiểm? Dù cho có sự trợ giúp của hắn, thì vẫn như cũ sẽ có khả năng bị chết?
Bạch điểu bay thẳng một đường tới đây rồi hạ cánh xuống ở trong một khe núi, đợi tới khi bọn họ bước xuống thì lập tức bay đi.
Phong Vô Ý quay đầu đánh giá hoàn cảnh ở xung quanh, ở đây ngoài bọn họ ra thì nơi này chỉ thấy toàn là vách núi đen ngòm không đường để đi tiếp. Đúng là một cái sơn cốc không có đường đi, mà những cảnh vật ở đây chỉ nhìn một cái là đã hiểu ra ngay. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nếu muốn nói có cái gì đặc biệt, thì chính là xung quanh đây có một cái hồ nước màu xanh như ngọc bích đang chảy uốn lượn bao quanh, mờ hồ còn có thể nhìn thấy sương mù.
"Nơi này chính là Thương Lãng cốc" Tiêu Tử Mặc khẽ nói: "Mười mấy năm trước, đại trưởng lão đã từng mang ta tới một lần. Nơi này chỉ có Bạch Linh là có thể tự do đi tới, nên nếu như chúng ta muốn ra khỏi nơi này thì bắt buộc phải hoàn thành thí luyện.
"Thí luyện? Ở trong này?" Phong Vô Ý cảm thấy tò mò lên tiếng hỏi. Nàng nhìn không ra ở trong cái sơn cốc nhỏ bé này thì sẽ tồn tại được nguy hiểm gì, chẳng lẽ hồ nước kia.... Nhưng mà nhìn cũng không giống như có mãnh thú gì đó. Huống chi còn gọi tên là Thương Lãng? Tên này nếu so sánh với cái hồ nước bình lặng ở kia...thì thật là không có chút nào hòa hợp với nhau cả.
"Nơi này đúng là có ẩn giấu một cái thí luyện Cửu Tử Nhất Sinh" Tiêu Tử Mặc nói xong, thì đi thẳng tới bên cạnh hồ nước, trầm giọng nói: "Hồ này tên là Nghịch Thủy Hàn Đàm", ngay cả cái lông ngỗng cũng không thể nổi lên mặt nước được, mà nước ở đây đều đã đóng thành băng. Truyền thuyết kể lại, ở dưới đáy hồ có một thanh Thượng Cổ thần kiếm --Thương Lãng. Nên hồ này cũng vì thế mà có tên gọi như vậy"
"Lông ngỗng cũng không nổi được, nước đóng thành băng...." Phong Vô Ý ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay chạm xuống dưới hồ. Nước lạnh buốt tới thấu xương, mà khi tay vừa rời khỏi nước, thì nhất thời nước dính ở trên tay đã ngay lập tức đóng thành băng. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nàng lại nhổ xuống một cái lá rồi ném vào, chỉ thấy khi vừa tiếp xúc với mặt nước, thì giống như là ở bên dưới có tồn tại thứ gì đấy và sau đó liền trực tiếp hút nó xuống đáy hồ.
"Không ai biết Nghịch Thủy Hàn Đàm này sâu tới mức nào, đương nhiên cũng không có ai dám thử đi xuống cả" Tiêu Tử Mặc lên tiếng nói tiếp.
"Cái gọi là thí luyện, chính là muốn lấy được Thương Lãng kiếm sao?" Phong Vô Ý quay đầu hỏi.
Tiêu Tử Mặc nghe thế thì cũng không nói gì thêm, mà chỉ gật đầu.
"Dù có thế nào đi nữa, thì mọi chuyện cũng sẽ luôn luôn có biện pháp" Phong Vô Ý đứng lên, bắt đầu tìm kiếm và thu thập vài thứ cần thiết ở trong sơn cốc.
Nước đóng thành băng thì sao chứ, chỉ cần thời gian đóng băng không dài, nàng rất tự tin là có thể chống đỡ được. Dù sao thì nàng đã từng trải qua mười mấy năm huấn luyện đặc biệt cũng không phải là vô dụng, đúng là lông ngỗng không thể nổi trên mặt nước được.... Nhưng chẳng lẽ nàng lại không có biện pháp để lấy được kiếm? rồi sau đó lại từ dưới hồ đi lên hay sao!
Đợi tới khi khói bụi tản đi được một lúc, rồi Phong Vô Ý mới xuất hiện. Tuy mảnh rừng cây hoa quế bị thiêu đốt không nhiều, nhưng ít nhiều gì thì vào lúc này, cũng đã có thể nhìn thấy cửa ra của trận. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Thì ra là rừng cây hoa quế này chỉ có diện tích một trăm mét vuông, nhưng lại dựa vào trận pháp mà khiến cho nó trở nên rộng lớn tưởng chừng như vô cùng vô tận. Đến khi rừng cây hoa quế bị phá hủy hơn một nửa, thì trận pháp cũng mất đi uy lực.... nên quang cảnh tự nhiên lại được khôi phục trở lại hình dáng lúc ban đầu.
"Xem ra là phải một lúc nữa mới có thể đi được" Tiêu Tử Mặc nói.
"Không cần vội" Phong Vô Ý cười cười. Bọn họ ở trong trận pháp này cũng chưa mất nhiều thời gian, mà thời hạn tới lúc nửa đêm vẫn còn dư dả. Nên bọn họ hoàn toàn có đủ thời gian, để đợi tới khi nhiệt độ của đất đai nơi này giảm xuống.
"Lưu Ly, lại đây" Tiêu Tử Mặc vẫy tay, gọi Lưu Ly tới bên cạnh mình. Sau đó chỉ vào Phong Vô Ý nói: "Nàng chính là người mang vận mệnh sát kiếp, Thất Sát Cô Tinh -- Phong Vô Ý"
"Chờ nàng ta thông qua thí luyện rồi hãy nói sau" Lưu Ly hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
"Vô Ý, đây là sư muội của ta --Lưu Ly. Cũng là đệ tử duy nhất của Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc cũng không để ý tới sự mờ ám của nàng, mà tiếp tục nói.
"Đệ tử duy nhất?" Phong Vô Ý khó hiểu nên hỏi lại. Vậy còn Tiêu Tử Mặc thì tính là gì?
"Sau khi ký kết khế ước, ta đã không còn là đệ tử của Tuyền Ki Thạch phủ nữa rồi, bây giờ thân phận của ta chỉ còn là truyền nhân mà thôi" Tiêu Tử Mực từ tốn giải thích.
Nhất thời Phong Vô Ý cảm thấy cực kỳ giật mình, hắn nói ở nơi này phân chia ra thành bên trong và bên ngoài.... thì ra là vậy. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nhưng chuyện này thật sự là Tuyền Ki Thạch phủ đã quá hẹp hòi rồi!
Đột nhiên, ở trên không trung truyền tới một thanh âm của loài chim vang lên dồn dập.
"Đại trưởng lão chắc là cho nó mang tin tức tới đây" Lưu Ly ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi mở miệng nói.
Phong Vô Ý híp mắt lại, chỉ nhìn thấy ở giữa không trung có một con chim màu trắng to lớn đang lượn vài vòng rồi lao xuống dưới đất.
"Xem ra là không thể chờ tới Tuyền Ki Thạch Phủ, thì trận thí luyện thứ hai đã phải bắt đầu rồi" Giọng nói của Tiêu Tử Mặc trở nên nặng nề.
Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, lẳng lặng nhìn một con chim lớn màu trắng đang dùng tư thế tuyệt đẹp hạ xuống trước mặt. Sau khi nhấc cánh lên, thì có một túi gấm giống như túi đựng tiền từ bên trong lộ ra ngoài.
Tiêu Tử Mặc đi lên, nhận lấy túi rồi mở lấy tờ giấy ở bên trong ra. Đọc qua vài lần, mới quay đầu lại nói: "Trưởng lão có lệnh, để cho Bạch Linh mang chúng ta tới địa điểm của trận thí luyện thứ hai"
Phong Vô Ý thuận tay tiếp nhận tờ giấy, ánh mắt chỉ lướt qua rồi không nhìn tiếp nữa. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Trách không được Tiêu Tử Mặc chỉ nói đơn giản như vậy với nàng, bởi vì ở trong đó cũng không phải chỉ là đơn giản là nói một câu, mà là cố tình nói vòng vo nhưng lại không hề nhắc tới chủ đề của cuộc thí luyện... thật là không cảm thấy tốn giấy bút hay sao!
"Lưu Ly, ngươi về trong phủ trước đi, rồi chúng ta sẽ tới sau" Tiêu Tử Mặc nói.
"Cần thận một chút" Lưu Ly do dự một lúc, rồi mới quay về hướng Phong Vô Ý nói một câu.
"Ta biết, cảm ơn đã quan tâm" Phong Vô Ý giật mình, rồi gật gật đầu.
"Ai thèm quan tâm ngươi? Còn không phải là bởi vì Tử Mặc sư huynh.... Hắn từ trước cho tới giờ chưa từng có lúc nào đem sự an toàn của bản thân đặt lên trước cả" Lưu Ly lẩm bẩm vài câu, sau đó thi triển khinh công, rất nhanh đã biến thành một đạo ánh sáng màu đỏ xoẹt qua những cây hoa quế, tuy hơi nước vẫn còn nóng nhưng lại không hề làm nàng bị thương dù là một chút.
"Đi thôi" Phong Vô Ý đợi tới khi không nhìn thấy bóng dáng của tiểu nha đầu kia thì mới thu lại tầm mắt. Tuyền Ki Thạch phủ... hừ hừ, có thể đem một tiểu cô nương mới mười hai tuổi mà dạy dỗ thành cái dạng này, trừ bỏ bản thân của Lưu Ly vốn đã thông minh hơn người, thì nhất định còn phải có một bộ pháp thuật đặc biệt. Mà cái nàng muốn, chính là cái này!
"Đi lên đi!" Tiêu Tử Mặc bước lên trên lưng của bạch điêu, rồi vươn tay về phía nàng.
Phong Vô Ý đưa mắt đánh giá trên dưới bạch điêu một lần, thấy trong mắt nó có hiện lên ý tứ khinh thường... rồi sau đó mới bước lên ngồi ở phía sau lưng Tiêu Tử Mặc, hai tay ôm chặt eo hắn.
Không chờ nàng ngồi ổn định lại, bạch điêu đã hí lên hai tiếng, lao thẳng lên trời.
Con chim chết tiệt này! Phong Vô Ý thầm mắng một câu ở trong lòng, nhưng động tác trên tay cũng theo bản năng mà ôm chặt hơn.
Trước kia nàng chỉ mới ngồi ở trên trực thăng, rồi nhảy dù từ trên cao xuống. Tuy lần này cũng là bay lượn đón gió ở trên không trung, nhưng mà cảm giác được tự do như thế này thì đây là lần đầu tiên. Tốc độ của bạch điêu rất nhanh, dù có bị gió thổi mạnh thổi tới thì nó vẫn giữ vững được thân mình.
"Bay lượn như vậy, ngươi có cảm giác thế nào?" Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, ở trong mắt hắn lúc này tất cả đều là chứa đựng ý cười.
"Tốt tốt" Phong Vô Ý tùy ý đem cằm đặt lên bờ vai của Tiêu Tử Mặc, làm cho hơi thở của hai người gần sát vào nhau, thậm chí còn có thể nghe rõ được hô hấp ở bên tai. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, còn tất cả những âm thanh nói ra thì đều bị gió thổi tan đi.
Khi nói chuyện, đồng thời cũng là lúc bạch điêu đang chuẩn bị hạ xuống.
"Nếu còn muốn hưởng thụ loại cảm giác ngao du cửu thiên này, thì cần phải sống sót" Tiêu Tử Mặc nặng nề lên tiếng nói một câu, sau đó liền quay đầu đi không nhìn nàng nữa.
Tóc dài đen như mực bị gió thổi bay tán loạn ở trên mặt, mùi hương thoảng qua chóp mũi, làm nàng có cảm giác như trước mắt là một vị Quốc Sư đang đứng ở gữa hồ hoa sen. Phong Vô Ý nhíu mày, suy nghĩ trong lòng cũng trở nên nghiêm túc hơn. Xem ra là Tiêu Tử Mặc đã biết rõ nội dung của trận thí luyện này, mà một khi hắn không nói ra... tức là mức độ lần này rất nguy hiểm? Dù cho có sự trợ giúp của hắn, thì vẫn như cũ sẽ có khả năng bị chết?
Bạch điểu bay thẳng một đường tới đây rồi hạ cánh xuống ở trong một khe núi, đợi tới khi bọn họ bước xuống thì lập tức bay đi.
Phong Vô Ý quay đầu đánh giá hoàn cảnh ở xung quanh, ở đây ngoài bọn họ ra thì nơi này chỉ thấy toàn là vách núi đen ngòm không đường để đi tiếp. Đúng là một cái sơn cốc không có đường đi, mà những cảnh vật ở đây chỉ nhìn một cái là đã hiểu ra ngay. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nếu muốn nói có cái gì đặc biệt, thì chính là xung quanh đây có một cái hồ nước màu xanh như ngọc bích đang chảy uốn lượn bao quanh, mờ hồ còn có thể nhìn thấy sương mù.
"Nơi này chính là Thương Lãng cốc" Tiêu Tử Mặc khẽ nói: "Mười mấy năm trước, đại trưởng lão đã từng mang ta tới một lần. Nơi này chỉ có Bạch Linh là có thể tự do đi tới, nên nếu như chúng ta muốn ra khỏi nơi này thì bắt buộc phải hoàn thành thí luyện.
"Thí luyện? Ở trong này?" Phong Vô Ý cảm thấy tò mò lên tiếng hỏi. Nàng nhìn không ra ở trong cái sơn cốc nhỏ bé này thì sẽ tồn tại được nguy hiểm gì, chẳng lẽ hồ nước kia.... Nhưng mà nhìn cũng không giống như có mãnh thú gì đó. Huống chi còn gọi tên là Thương Lãng? Tên này nếu so sánh với cái hồ nước bình lặng ở kia...thì thật là không có chút nào hòa hợp với nhau cả.
"Nơi này đúng là có ẩn giấu một cái thí luyện Cửu Tử Nhất Sinh" Tiêu Tử Mặc nói xong, thì đi thẳng tới bên cạnh hồ nước, trầm giọng nói: "Hồ này tên là Nghịch Thủy Hàn Đàm", ngay cả cái lông ngỗng cũng không thể nổi lên mặt nước được, mà nước ở đây đều đã đóng thành băng. Truyền thuyết kể lại, ở dưới đáy hồ có một thanh Thượng Cổ thần kiếm --Thương Lãng. Nên hồ này cũng vì thế mà có tên gọi như vậy"
"Lông ngỗng cũng không nổi được, nước đóng thành băng...." Phong Vô Ý ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay chạm xuống dưới hồ. Nước lạnh buốt tới thấu xương, mà khi tay vừa rời khỏi nước, thì nhất thời nước dính ở trên tay đã ngay lập tức đóng thành băng. d♡iễn‿đàn‿.l♡ê.‿quý‿đ♡ôn. Nàng lại nhổ xuống một cái lá rồi ném vào, chỉ thấy khi vừa tiếp xúc với mặt nước, thì giống như là ở bên dưới có tồn tại thứ gì đấy và sau đó liền trực tiếp hút nó xuống đáy hồ.
"Không ai biết Nghịch Thủy Hàn Đàm này sâu tới mức nào, đương nhiên cũng không có ai dám thử đi xuống cả" Tiêu Tử Mặc lên tiếng nói tiếp.
"Cái gọi là thí luyện, chính là muốn lấy được Thương Lãng kiếm sao?" Phong Vô Ý quay đầu hỏi.
Tiêu Tử Mặc nghe thế thì cũng không nói gì thêm, mà chỉ gật đầu.
"Dù có thế nào đi nữa, thì mọi chuyện cũng sẽ luôn luôn có biện pháp" Phong Vô Ý đứng lên, bắt đầu tìm kiếm và thu thập vài thứ cần thiết ở trong sơn cốc.
Nước đóng thành băng thì sao chứ, chỉ cần thời gian đóng băng không dài, nàng rất tự tin là có thể chống đỡ được. Dù sao thì nàng đã từng trải qua mười mấy năm huấn luyện đặc biệt cũng không phải là vô dụng, đúng là lông ngỗng không thể nổi trên mặt nước được.... Nhưng chẳng lẽ nàng lại không có biện pháp để lấy được kiếm? rồi sau đó lại từ dưới hồ đi lên hay sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.