Chương 69: quân doanh đẫm máu
Thanh Mặc Yên Thuỷ
03/08/2016
Lần này Phạm Thiên Bắc phạt, mang theo mười vạn đại quân, doanh trướng kéo dài hơn mười dặm, vô cùng đồ sộ.
Hách Liên Diệu cũng rất có phong độ đầu tiên chọn ra một tòa doanh trướng tráng lệ, sau đó sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa, quần áo sạch sẽ, cuối cùng là đồ ăn nóng.
Quần áo của Phong Vô Ý bị máu làm cho ướt sũng, tự mình tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới. Mặc dù là trên chiến trường, không có thứ gì xa xỉ, nhưng trang phục đơn giản lại càng hợp ý của nàng. Nàng đi từ sau tấm bình phong ra, đã thấy Tiêu Tử Mặc cả người chỉnh tề, ngồi nhìn những thứ trước bàn ghi chép, thấy nàng đi ra, sắc mặt lập tức trở lên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý đi về phía hắn.
"Ngươi làm việc cũng quá xằng bậy rồi." Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, đứng dậy, lấy chủy thủ Thương Lãng từ trong ngực ra đưa cho nàng.
"Ta đã nắm chắc rồi." Phong Vô Ý nhận chủy thủ, cười nhẹ, tựa đầu mình vào trên vai hắn.
Chỉ có ở trước mặt Tiêu Tử Mặc, nàng mới có thể bỏ tất cả vẻ kiên cường xuống, bộc lộ sự mệt mỏi thực sự của bản thân ra ngoài.
"Nàng cứ tin tưởng, ta có thể gọi nàng quay về như vậy sao?" Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
"Không, ta tin tưởng chính mình, nhất định sẽ đáp lại lời chàng kêu gọi." Phong Vô Ý kiên định nói. Đây không phải lần đầu tiên nàng nói những lời này, nhưng mà, hiện tại, chỉ nói để cho một người nghe .
"Nàng đó. . . . . ." Tiêu Tử Mặc thở dài, trong giọng nói, còn có vài phần vui vẻ, vài phần lưu luyến.
"Nhưng mà, lực lượng của ta dường như đã xảy ra vấn đề gì đó rồi." Phong Vô Ý cười khổ nói.
"Sao lại thế?" Sắc mặt Tiêu Tử Mặc lập tức trở nên căng thẳng.
"Ma hạch đã vỡ vụn rồi." Phong Vô Ý nói, "Mất đi trung tâm quản lí lực lượng trong cơ thể, ta không biết phải làm thế nào mới có thể khống chế chúng, còn có ma kính Yên Nguyệt, dường như đã hoàn toàn trở thành một bộ phận của thân thể ta, ta cũng không biết, ta bây giờ là người dung hợp ma khí, vẫn còn có nhận thức của con người về ma khí trong thân mình?"
"Từ từ, cho ta xem đã." Mặt Tiêu Tử Mặc vô cùng căng thẳng, vung tay lên, mấy tinh thạch màu vàng đã trôi nổi xung quanh nàng, vài luồng ánh sáng giăng khắp nơi lập tức nhốt thân thể của hắn vào bên trong.
"Như thế nào?" Trong giọng nói của Phong Vô Ý cũng mang theo một chút lo lắng.
"Rất kỳ quái. . . . . ." Sau một lúc lâu, Tiêu Tử Mặc mới nói, "Quỹ đạo kinh mạch của nàng đã hoàn toàn thay đổi, ta cũng không biết trong thời gian nàng ở trong ma kính Yên Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ là, muốn không có khả năng làm kinh mạch trở về như trước nữa. Về phần ma hạch, nàng tu luyện chính là kỹ thuật của Ma tộc, ta cũng không biết rõ, có lẽ phải hỏi Hoàng Cửu Lê."
"Đi ra!" Phong Vô Ý gật đầu, tùy ý lấy con búp bê chứa linh hồn Hoàng Cửu Lê quăng lên trên bàn, "Chắc không phải là bị khe không gian cắn nuốt rồi chứ, như vậy thì thế giới cũng được yên tĩnh không ít!"
"Ngươi mới bị cắn nuốt." Hoàng Cửu Lê tức giận nói.
"Thật không không biết xấu hổ, ta đã trở về." Phong Vô Ý mỉm cười, một nụ cười lạnh, "Kế hoạch của ngươi đã không thành công, làm sao bây giờ? Ma Quân đại nhân."
"Ban đầu chính là ngươi tự nguyện, tại sao giờ lại trách ta?" Hoàng Cửu Lê lười biếng nói.
"Ta chỉ là muốn biết, cơ thể của ta, hiện tại sao lại thế này?" Phong Vô Ý nói.
"Sao lại thế này. . . . . . ngươi bây giờ không phải người rồi, chỉ đơn giản vậy thôi." Hoàng Cửu Lê vui sướng khi người khác gặp họa nói.
"Nói rõ ràng!" Phong Vô Ý mắng.
"Rất đơn giản, lực lượng của ngươi cùng ma kính Yên Nguyệt dung hợp." Hoàng Cửu Lê giải thích, "Ngươi bây giờ, không phải là ma, nhưng cũng là nửa người nửa ma, cả vạn năm nay ngươi là kẻ đầu tiên như vậy, không ai biết ngươi bây giờ rốt cuộc là cái gì, ngươi —— không phải Ma tộc, chỉ sợ. . . . . . đồng thời cũng không phải con người."
"Ngươi mới là cái thứ quỷ quái gì!" Phong Vô Ý hừ lạnh một tiếng.
"Là như vậy sao?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày, có chút buồn rầu.
"Trừ chuyện đó ra thì sao?" Phong Vô Ý lại nói.
"Ma hạch đã vỡ thì không cách nào chữa trị, lực lượng mất đi đó đã chạy vào trong kinh mạch của ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ dần biến mất . Nhưng mà. . . . . ."
Hoàng Cửu Lê cười nhẹ nói, "Phá rồi lại lập, bại rồi sau đó thành, ai biết được!"
"Phá rồi lại lập, bại rồi sau đó thành. . . . . ." Phong Vô Ý chậm rãi im lặng mà suy nghĩ.
"Hiện tại vấn đề lớn nhất là, vào thời điểm chúng ta xuyên qua khe không gian, bởi vì thời không bị vặn vẹo, ở Phạm Thiên đã trôi qua bốn năm, nghĩa là Di Thất đại lục có thể trở về bất cứ lúc nào, thời gian còn lại của chúng ta. . . . . . không nhiều lắm ." Tiêu Tử Mặc do dự nói.
"Chàng đang nghĩ cái gì vậy?" Phong Vô Ý hiếu kỳ nói.
"Vừa rồi, ta có hỏi binh lính đưa nước về tình hình hiện nay." Tiêu Tử mặc vừa nói, vừa kéo nàng đến bên cạnh bàn, để lên một cái chén không, gắp các loại thức ăn vào, đặt ở trước mặt Vân Triệt.
Tiểu hồ ly ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức không để ý tới chuyện bọn họ nói, cúi ăn ngon lành.
Phong Vô Ý nhún vai, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm. Mặc dù Tiêu Tử Mặc mất tích bốn năm, nhưng Tuyền Ki Thạch phủ đã có tên tuổi quá sâu trong lòng những người ở đây rồi, mà Hách Liên Diệu cũng chưa hề hủy bỏ thân phận quốc sư của hắn, cho nên một binh lính nho nhỏ chắc chắn sẽ tự nguyện trả lời vấn đề của hắn một cách thật lòng.
"Hách Liên Diệu thật sự là đế vương hiếm thấy, trong bốn năm ngắn ngủn mà có thể thu phục toàn bộ chư hầu rục rịch ngóc đầu dậy ở đại lục Phạm Thiên, ổn định lại đất nước, nhưng mà. . . . . ." Tiêu Tử Mặc nói xong, lại không nhịn được nhăn lông mày, "Bắc phạt thảo nguyên, chuyện này nếu xử lý không tốt, đợi đến khi Di Thất đại lục trở về, chúng ta chắc chắn sẽ nằm trong tình thế hai mặt thù địch ."
"Ta nghĩ Trại Lam cũng không phải người không biết lí lẽ." Phong Vô Ý cân nhắc nói, " Dân tộc trên thảo nguyên lấy lực làm chủ, nếu hắn có thể được các tộc khác đề cử làm người đứng đầu, chắc chắn cũng có năng lực khác ngoài ’lực’ này, dù sao cũng cũng không phải kẻ chỉ biết là chém giết dã man.
"Vấn đề ở chỗ Hách Liên Diệu." Tiêu Tử Mặc cầm chiếc đũa, nhưng không đặt vào trong bát, "Càng là đế vương càng có tham vọng lớn. . . . . . ôi. . . . . ."
"Đã ốn năm trôi qua, chúng ta cũng bỏ lỡ rất nhiều chuyện." Phong Vô Ý nói.
"Mặt khác còn có một việc." Tiêu Tử Mặc lại nói.
"Hả?" Phong Vô Ý nhìn hắn.
"Sau khi nước biển ở cực bắc ấm lên." Tiêu Tử Mặc chậm rãi nói, "Ở Thương Mang Quan đã bốn năm không có tuyết rơi, tuy rằng vẫn là rét lạnh, nhưng không lạnh như lúc chúng ta rời khỏi thành bốn năm trước."
"Bốn năm?" Phong Vô Ý ngẩn người, "Ý của chàng là, chuyện này có liên quan đến chúng ta?"
" Núi lửa ở Thiên khí chi đảo bùng nổ, làm cho nước biển biến ấm lên, gián tiếp ảnh hưởng tới khí hậu." Tiêu Tử Mặc nói.
"Mặc dù có chỗ tệ, nhưng trên cơ bản cũng có thể coi như không phải tin tức xấu." Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói, "Đầu tiên là binh lính có thể nâng cao lực tác chiến, thứ hai, thuộc tính hỏa của chúng ta, khi ở trong gió tuyết, năng lực thiên phú bị áp chế đến điểm thấp nhất, ở trong chiến tranh, chỉ cần có thêm một phần lực lượng cũng là bảo vật đắt tiền."
"Nói rất đúng, nhưng không biết vì sao, ta lại luôn có một loại dự cảm không tốt." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái, cúi đầu ăn vài miếng cơm.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta đã cố gắng hết sức, như vậy. . . . . . mặc dù đấu tranh thất bại trong tương lai, cũng không phải do chúng ta bại, mà là thế giới bại." Phong Vô Ý tự nhiên mà nói, cuối cùng phun ra một câu, "Phạm Thiên thua bởi Di Thất đại lục."
"Suy nghĩ của nàng, quả nhiên không giống người thường." Tiêu Tử Mặc cười khẽ.
"Chàng đã nói như vậy với ta bao nhiêu lần rồi?" Phong Vô Ý nói.
"Quốc sư đại nhân, Phong tiểu thư, bệ hạ cho mời." Đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng nói cung kính của một binh lính.
"Ta biết rồi!" Tiêu Tử Mặc đáp một tiếng. Hai người nhìn nhau, vội vàng ăn một chút cơm để lấp đầy bụng, liền đứng dậy.
"Ta cũng đi." Vân Triệt nhảy vào trong lòng Phong Vô Ý.
"Không được gây phiền phức." Phong Vô Ý cảnh cáo.
"Ừ." Tiểu hồ ly gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sửa sang lại quần áo, nhấc màn trướng lên, chỉ thấy đang có một binh sĩ chờ ở cửa.
"Hai vị, mời đi bên này." Binh lính kia cung kính đi trước dẫn đường.
Mặt trời dường như sắp biến mất tại đường chân trời, gần như chỉ còn ánh trăng non trong đêm, trên thảo nguyên đen ngòm, doanh trướng kéo dài hơn mười dặm, ngoại trừ mấy chỗ trạm gác, cũng chỉ có binh lính đúng giờ đi tuần tra, bình thường cũng không nhìn thấy vài bóng người.
"Hình như có gì đó không đúng." Tiêu Tử mặc đột nhiên thấp giọng nói.
"Làm sao vậy?" Vân Triệt lập tức dựng lỗ tai lên.
"Quá yên lặng." Giọng Phong Vô Ý lạnh như băng xen vào một câu.
"Hiện tại đã muộn thế này, có lẽ binh lính cũng là đã buồn ngủ rồi." Vân Triệt nghi ngờ nói, "Có phải các người lo lắng quá hay không?"
"Không phải nói là im lặng, mà phải nói là yên tĩnh." Phong Vô Ý rất bình tĩnh nắm chủy thủ Thương Lãng trong tay, một mặt cảnh giác nhìn bốn phía.
"Ừ, nơi này còn thiếu một loại sinh khí, giống như xung quanh căn bản không tồn tại vật gì còn sống." Tiêu Tử Mặc lẳng lặng nói.
"Làm sao có thể? Quốc sư đại nhân, nơi này là quân doanh. . . . . ." Binh lính dẫn đường binh lính cười lớn nói.
"Hình như có có cái gì đó đã tới." Tiêu Tử Mặc cắt đứt lời của hắn.
"Tiếng bước chân?" Phong Vô Ý kinh ngạc nhíu lông mày.
Là kẻ thù? Nhưng mà nơi này cách Vương trướng không đến một dặm đường, quân cận vệ của Hách Liên Diệu cách nửa canh giờ sẽ đi tuần tra một lần, sao lại có thích khách lớn mật như vậy?
Tiêu Tử Mặc nhíu mày, tay hướng lên trời bắn ra một quả cầu ánh sáng.
Quả cầu ánh sáng trôi nổi giữa không trung, nhưng mà, đối với với ánh trăng non trong bóng đêm mà nói, chỉ là ánh sáng bình thường thôi.
Tiêu Tử Mặc lập tức hai tay chập lại liên tục, trong chớp mắt trên bầu trời xuất hiện cả trăm quả cầu ánh sáng lơ lửng, cho dù chỉ là ánh sáng nhạt của đom đóm, nhưng vô số quả cầu tập hợp cùng một chỗ, cũng đủ để chiếu sáng một vùng trong bóng tối.
"Chàng có thể chứ?" Phong Vô Ý thấp giọng nói.
"Không còn cách nào khác, chuyện này cũng không đến nỗi hao tổn lực lượng như thế." Tiêu Tử Mặc lắc đầu.
Nhìn theo ánh sáng, bọn họ có thể thấy rõ người đi tới, lập tức giật mình sửng sốt.
"Quân cận vệ?" Phong Vô Ý nói thầm một câu, sự cảnh giác ban đầu cũng lơi lỏng không ít.
"Đúng vậy, nơi này là quân doanh, làm gì có có kẻ thù nào lớn mật như vậy." Binh lính dẫn đường nhẹ nhàng thở ra, bật cười.
"Binh sĩ! Người nào cũng rất khác lạ!" Tiêu Tử Mặc trầm giọng hét lên một tiếng, bắt được binh lính kia, đá về phía sau.
"Ta không cảm giác có hơi thở của người sống trên người những người đó." Vân Triệt do dự nói.
"Trước hết cho dù sự việc có ra sao, điều quan trọng nhất bây giờ chính là đánh đuổi những kẻ không biết là người hay quỷ này đã." Tiêu Tử Mặc nói xong, trên tay triệu hồi môi giới ra để sử dụng.
Nhưng mà, thân thể hắn vừa mới động, Phong Vô Ý đã che chắn ở trước mặt hắn.
"Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc sửng sốt.
"Để cho ta." Phong Vô Ý cũng không quay đầu lại nói, "Tốc chiến tốc thắng."
Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, nghe theo lời nàng đứng yên phía sau, để kịp thời trợ giúp lúc cần thiết.
Trong lúc nhất thời, xung quanh im ắng, chỉ có tiếng bước chân của đội quân cận vệ kia đều đặn chậm rãi từ xa đến gần. Không khí khác thường lan tràn ra, khiến người khác rợn tóc gáy.
"Không có chuyện gì đâu." Cảm nhận được bàn tay Phong Vô Ý cầm chặt tay mình lạnh như băng, Tiêu Tử mặc khẽ cười trấn an.
"Ừ." Phong Vô Ý gật gật đầu, thần sắc buông lỏng không ít.
Nàng có thể không ngại âm mưu quỷ kế, cười xem huyết tinh chém giết, nhưng mà đối với loại tình huống vô cùng khác thường như vậy, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Khi hai người nói chuyện, đội quân cận vệ kia đã đi đến trước mặt. Theo ánh sáng của những quả cầu trên không trung, hai người cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh Hách Liên Diệu nhiều năm, có thể phân biệt rất rõ ràng được những binh lính kia thật sự là quân cận vệ hay không, thậm chí có vài người hắn còn biết tên, nhưng mà, hôm nay ánh mắt bọn hắn lại dại ra, làn da giống như bị hút hết sạch nước, chỉ còn một tầng nhiều da nhăn nheo bọc xương, giống hệt như một đám cương thi.
"Đây. . . . . . không phải con người?" Vân Triệt co lại trong lòng Phong Vô Ý, khó khăn nói.
Tiêu Tử Mặc khẽ chau mày, ném ra một con rắn lửa. Nhưng mà, một binh lính bị ném trúng căn bản không né không tránh, hắn chỉ mặc kệ để cánh tay phải mình bị đốt cháy, trên mặt không thấy biểu hiện chút đau khổ nào.
"Để ta, dùng vật lý công kích." Phong Vô Ý nhét Vân Triệt vào trong lòng binh lính đang bị dọa đến ngây người bên cạnh, huy động chủy thủ Thương Lãng, dường như trên thân kiếm nổi lên một làn hơi nước màu xanh nhạt bao quanh tỏa ánh sáng rực rỡ, bổ xuống cánh tay bị đốt cháy trên vai binh lính kia.
"Quả nhiên không phải người." Nhìn người binh lính kia trước sau đều không hề cảm giác được gì mà tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt Tiêu Tử Mặc cũng có chút trắng bệch.
Nếu thực sự là xuất hiện yêu ma quỷ quái thì cũng thôi, nhưng những...người này, mới mấy canh giờ trước, rõ ràng vẫn còn là người mà.
Phong Vô Ý hơi hoảng sợ, không cần nghĩ ngợi lập tức đâm chủy thủ vào trái tim người binh lính kia, đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra, trên chủy thủ còn bị nàng rót vào chút ma khí, vừa vào liền khiến thân thể nổ tung, thân thể binh sĩ bị chém thành hai khúc.
"Cẩn thận!" Phía sau truyền đến tiếng hô đầy kinh hãi của Tiêu Tử Mặc.
Phong Vô Ý sửng sốt, đột nhiên cảm giác được trên chân căng thẳng, như là bị cái gì bắt được vậy, cúi đầu một cái, đã thấy cánh tay cháy khô bị chặt kia thậm chí dường như có ý thức, nắm chặt mắt cá chân của nàng. Cùng lúc đó, sau vài tiếng tiếng áo giáp va chạm vang lên, binh lính đã bị chém thành hai khúc lung la lung lay đứng lên, hai nửa thân thể một lần nữa hợp lại hợp cùng một chỗ, càng kỳ quái là miệng vết thương bị mở ra không có một vết máu nào.
"Kiếp bụi!" Tiêu Tử Mặc quát lạnh một tiếng, cánh tay kia "vù" một cái rơi xuống, trực tiếp bị thiêu thành tro bụi.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Phong Vô Ý cau mày nói.
"Cẩn thận! Những thứ kia, trừ phi tan xương nát thịt, nếu không chắc là không biết chết là gì!" Tiêu Tử Mặc hình như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt tái nhợt, hô lớn, "Những người kia bị pháp thuật vong linh biến thành binh lính vong linh, đã không còn sinh mệnh rồi!"
"Pháp thuật vong linh?" Chỉ nghe cái tên, Phong Vô Ý cũng thấy được phía sau lưng dâng lên cảm giác mát lạnh.
"Phanh!" Binh lính dẫn đường lập tức té ngã ngồi trên mặt đất, nhìn một chuyện khủng bố như thế, không bị rối loạn tinh thần là tốt lắm rồi.
Phong Vô Ý cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ bảo Vân Triệt tha người binh lính kia đi chỗ khác, thuận tiện tìm một chỗ trốn cho bản thân.
"Pháp thuật vong linh ở thuật giới là một cấm pháp!" Tiêu Tử Mặc chậm rãi nói, "Những binh lính vong linh đó không có tư tưởng, không có cảm giác đau, chỉ cần còn lại tứ chi, cho dù cắt thành mấy khối cũng có thể phát động công kích, chỉ có thể hủy diệt sạch sẽ toàn bộ mới có thể tiêu diệt!"
"Đáng chết!" Phong Vô Ý khẽ nguyền rủa một tiếng, tránh đao của một sĩ binh, thả người đến sau lưng của hắn, trước lúc rơi xuống đất đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, vốn dĩ có thể dùng một chiêu mà chém eo người kia lại chỉ chém được một chân hắn.
Võ công của những binh lính kia không cao, nhưng lại không sợ đau, cũng sẽ không chết, Phong Vô Ý chỉ có thể mỗi một lần vung kiếm đều dùng ma khí làm một bộ phận thân thể họ nổ tung, nhưng một lúc sau, ưu thế về số người đều được thể hiện ra. May mắn binh lính vong linh cũng kế thừa nhược điểm của "vong linh", không có tốc độ, động tác chậm chạp, mới khiến nàng có thể ứng phó. Tưởng là triệu hồi ngọn lửa nóng bỏng như vậy có thể đủ để thiêu toàn bộ binh lính thành tro bụi, nhưng lực lượng trong cơ thể hỗn loạn, không triệu hồi được ngọn lửa tinh khiết nên không thể tiêu diệt chúng.
Trong tay Tiêu Tử Mặc không ngừng phát ra từng luồng rắn lửa, bộ phận nào của binh lính vong linh chỉ cần đụng tới rắn lửa liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ tiếc lực lượng của hắn ở thiên khí chi đảo đã tiêu hao hết vẫn còn chưa khôi phục mấy phần, cũng không có cách nào tiến hành công kích trong diện tích lớn.
"Vô Ý! Nàng rốt cuộc làm sao vậy!" Tiêu Tử Mặc rốt cục nhịn không được hô to. Lấy võ công của Phong Vô Ý, làm sao có thể xuất hiện sai lầm nhiều lần như vậy?
"Khốn nạn!" Phong Vô Ý căn bản không đếm xỉa tới hắn, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, chủy thủ Thương Lãng trong tay lập tức dài ra, ánh sáng chói mắt bao trùm, binh lính vong linh vây quanh người nàng toàn bộ đều biến thành bột phấn.
"Phát ra!" Vân Triệt đột nhiên đánh tới, ngăn cản phía trước nàng, cái đuôi giống như một cây roi quất đi, đánh bay một binh lính vong linh.
"Cảm ơn." Tay trái Phong Vô Ý ôm thân thể hắn lại, lui về phía sau quay về bên cạnh Tiêu Tử Mặc.
"Thế nào?" Tiêu Tử Mặc cũng nhìn ra sắc mặt nàng trắng bệch và cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, "Có phải lực lượng của nàng có vấn đề hay không. . . . . ."
"Không, để sau hãy nói." Phong Vô Ý lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm binh lính vong linh lung la lung lay đi tới trước mặt, nhưng trong lòng lại xẹt qua một tia nghi hoặc. Chung quanh đây đều là doanh trướng, binh lính Phạm Thiên đều còn tốt, làm sao mà bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy lại không có người nào đến xem xét? Chẳng lẽ đều ngủ hay là đã chết? Chắc không phải mấy vạn người toàn bộ đều biến thành binh lính vong linh chứ?
"Không gian chúng ta đang đứng, đã bị người khác che giấu rồi." Tiêu Tử Mặc nhìn ra nghi ngờ của nàng, giải thích đơn giản, "Nói cách khác, nếu có người đi qua nơi này, sẽ không phát hiện chúng ta tồn tại, đồng thời, chúng ta cũng không cảm giác bọn họ đi qua."
Phong Vô Ý lập tức giật mình, đây là nguyên nhân nơi này im lặng, không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại!
"Không được cử động!" Tiêu Tử Mặc đè lại Phong Vô Ý đang muốn trở lại chiến trường, bình tĩnh nói, "Để cho ta, một lần giải quyết hết luôn!"
Phong Vô Ý chau mày, đang muốn phản đối, Tiêu Tử Mặc đã quăng một cái kết giới lại, bao quanh để nàng cùng Vân Triệt với người binh lính kia ở bên trong.
"Phá Toái Hư Không." Tiêu Tử Mặc nhìn binh lính vong linh chen chúc mà đến, phát làn gió đen như mực bay lên, từ môi lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Theo thuật lực bạo động, không gian dần vặn vẹo, ngoại trừ Tiêu Tử Mặc là người phát động ma pháp không có ảnh hưởng gì, những người khác cho dù có kết giới của hắn bảo vệ, cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Phong Vô Ý mở to hai mắt, nhìn thế giới ngoài kết giới dần vặn vẹo biến hình, sau đó nghiền tất cả thành bụi phấn.
"Phanh!" Kết giới vỡ thành thành từng mảnh vụn trong suốt, sắc mặt Tiêu Tử Mặc tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Tử Mặc!" Phong Vô Ý buồn bực, muốn tiến lên.
Người này, đến tột cùng hắn đặt bản thân ở trên vị trí gì? Nàng không cần hắn hy sinh!
"Thánh Quang thủ hộ!" Tiêu Tử Mặc cắn răng một cái, trước nàng hành động đã thả ra một kết giới phòng ngự cao cấp bảo vệ người bên cạnh.
Ánh sáng bạc rực rỡ lướt qua, Thánh Quang thủ hộ phát ra, may mắn không gian vặn vẹo cũng khôi phục trạng thái ban đầu, chỉ là lực lượng chưa tiêu tán vẫn làm mọi người bị thêm vài miệng vết thương không sâu.
Những quả cầu ma pháp trôi nổi trên không trung bởi vì bí thuật Phá Toái Hư Không phát ra mà biến mất, quân doanh khôi phục bóng đêm như lúc ban đầu, ngoại trừ tất cả mọi người đều chật vật, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Tử Mặc!" Phong Vô Ý tiến lên, đỡ lấy thân hình Tiêu Tử Mặc lung lay sắp đổ, mà dưới chân mình cũng hơi lảo đảo một chút.
"Ta không sao, lực lượng vừa khôi phục lại tiêu hao hết rồi, nhưng thật ra nàng. . . . . ." Tiêu Tử Mặc một bên lau đi vết máu bên môi, một mặt nhìn chân của nàng.
"Mắt của chàng có thể đừng quan sát lợi hại như vậy được hay không." Phong Vô Ý bất đắc dĩ nói, "Binh lính vong linh này có chút kỳ lạ, tuyệt đối không thể dùng thân thể tiếp xúc, hiện tại chân trái của ta căn bản không còn tri giác. . . . . . chưa gì đã muốn đã làm phiền chàng rồi."
"Cho ta xem." Hai người dìu nhau đi qua một bên ngồi xuống.
Phong Vô Ý không nói được một lời, cuốn ống quần lên, chỉ thấy chỗ mắt cá chân mơ hồ có thể thấy vài vết cào màu đen, gồ lên phía trên làn da, khó coi vô cùng.
"Không phải đâu!" Vân Triệt sợ hãi thét một tiếng, "Chính là nơi cánh tay kia cầm?"
"Là tính chất ăn mòn đặc hữu của pháp thuật vong linh." Sắc mặt Tiêu Tử Mặc nghiêm túc, cả người ngồi xuống, đưa tay để sát vào miệng vết thương.
Ánh sáng màu vàng bao trùm dấu móng tay, chậm rãi, màu sắc đen tối bắt đầu dần nhạt đi.
Phong Vô Ý nhìn đến đây, nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Tử Mặc trắng nhợt, ánh sáng trên tay nhảy lên kịch liệt, dấu móng tay vốn dĩ sắp biến thành màu xám lại lập tức lại biến thành màu đen càng đậm hơn so với lúc đầu.
"Ôi. . . . . . Đau!" Vân Triệt kêu đau một tiếng, cũng là do Phong Vô Ý đầu đầy mồ hôi vô tình bắt được đuôi của hắn.
"Ta không tin thu thập không được ngươi!" Tiêu Tử Mặc khẽ rủa một tiếng, ánh sáng màu vàng kim trên tay trong nháy mắt chuyển thành màu trắng không vẩn đục.
"Xuy ——" Theo ti ti tiếng vang, trên đùi Phong Vô Ý dần bốc lên một cỗ khói đen, sau đó dấu móng tay bắt đầu nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng thở ra, thu tay lại, vừa định đứng lên, trước mắt đột nhiên lại biến thành màu đen.
"Cẩn thận." Phong Vô Ý vội vàng giúp hắn ổn định.
"Này này, nàng không có việc gì chứ?" Thật vất mới dành lại được cái đuôi của mình, tiểu hồ ly lo lắng hỏi.
"Chắc là không sao đâu." Tiêu Tử Mặc chần chờ một chút, trong giọng nói mang theo chút không xác định, "Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật vong linh chân chính, nhưng mà pháp thuật trị liệu bình thường thật sự không có hiệu quả, ta cuối cùng phải dùng đến thuật pháp được ghi lại trên sách cổ ở Tuyền Ki Thạch phủ."
Đúng lúc này, trong gió đã mơ hồ truyền đến tiếng người, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngọn lửa uốn lượn đi từ xa đến.
Phong Vô Ý đột nhiên muốn cười, thật ra là đang nhớ lại trước kia trong phim thường xuyên nghe được một lời kịch bản —— cảnh sát, luôn là kẻ tới cuối cùng.
"Sao lại thế này?" Một tướng quân xông lại hô to một tiếng.
"Là Vương Lăng tướng quân sao?" Tiêu Tử Mặc mở miệng nói.
"Quốc sư đại nhân!" Tướng quân kia nhanh chóng dẫn người chạy tới.
Phong Vô Ý nhíu lông mày, thật không ngờ lại là người quen. . . . . . lúc trước bọn họ rời khỏi kinh thành nửa đêm ở trong mộ Lý gia tìm được văn tự dị tộc, chính là gặp vị kỵ binh dũng mãnh tại doanh phó tướng đang đứng đây đi! Chỉ là, Vương lăng, tướng vong linh quân. . . . . . sau khi nghe cái tên này, đều khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng.
"Quốc sư đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vương Lăng nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất như vừa bị nổ mạnh, bất giác cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, bởi vì mất đi không gian che chắn, trong doanh trướng bên cạnh binh lính bị bừng tỉnh đi ra cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Nơi này không phải nơi để nói chuyện." Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói, "Trước tiên cần đi gặp bệ hạ, nhanh chóng thu thập hài cốt ở nơi này lại, đừng cho binh sĩ bình thường nhìn thấy, nhưng cũng đừng tiêu hủy, có lẽ lát nữa còn phải cho bệ hạ xem qua."
"Quốc sư yên tâm, mạt tướng làm ngay." Vương Lăng gật đầu, kêu một tâm phúc lên, phân phó hắn mang vài người đi quét tước chiến trường, chính mình tắc tiếp nhận nhiệm vụ của người dẫn đường.
Trên đường đi tiếp thật sự rất yên tĩnh, không phát sinh chuyện gì khác thường nữa.
Trước hết Hách Liên Diệu nghe Vương Lăng nói vài câu đơn giản, lại xem qua hài cốt, tro tàn cùng áo giáp binh khí còn lưu lại, ánh mắt lại hướng về phía Tiêu Tử mặc vô cùng tò mò.
Phong Vô Ý căn bản không nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, giúp đỡ Tiêu Tử Mặc ngồi xuống.
Trận chiến vừa rồi tuy rằng ngắn ngủi, nhưng bọn hắn bị thương cũng không nhẹ, nhất là Tiêu Tử Mặc, liên tiếp sử dụng toàn bộ lực lượng của mình, dường như sắp ảnh hưởng đến nguyên khí căn bản rồi, không có thời gian dài cẩn thận điều dưỡng rất khó phục hồi lại như cũ.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Quốc sư!" Hách Liên Diệu cố nhấn mạnh hai chữ "quốc sư".
"Nói ra thì dài dòng lắm." Tiêu Tử Mặc tùy tay cầm lấy ly trà người hầu đưa lên, chậm rãi uống một ngụm, trong nháy mắt, trong đầu chuẩn bị tốt lời chuẩn bị nói ra.
"Vậy nói ngắn gọn!" Sắc mặt Hách Liên Diệu xanh mét.
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn người xa lạ mà lại quen thuộc trước mắt. Với hắn mà nói, kỳ thật thời gian bọn họ không gặp cũng không lâu, nhưng đối với Hách Liên Diệu mà nói, đã là bốn năm trôi qua. Bốn năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mà cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Phong Vô Ý đè tay xuống hắn, cười nhẹ.
"Bệ hạ hẳn là còn nhớ rõ, năm đó ta đưa ra lời tiên đoán về thất sát Cô Tinh không?" Tiêu Tử Mặc mở miệng.
"Ngươi lại muốn nói đến lời tiên đoán ngàn năm trước sao?" Hách Liên Diệu nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía mặt Phong Vô Ý.
"Thật có lỗi, thật sự ta không phải Phong quý phi của ngươi, người đàn bà kia, là tự tay ta giết chết." Phong Vô Ý lạnh nhạt nói. Có một số việc, vẫn là nên bắt đầu đã nói rõ ràng sẽ tốt hơn, để tránh thời điểm mấu chốt trong tương lai bởi vì tình cảm của con người mà trở thành sai lầm. Nhưng mà. . . . . . đối với việc mình làm quý phi của hắn vài ngày. . . . . . điểm này lại bị nàng bỏ qua.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vốn là hai người không nên có cùng xuất hiện, không bằng từ đầu liền đoạn tuyệt hết tất cả chuyện có thể xảy ra.
Tay Hách Liên Diệu run lên. Cái nữ tử giống như hoa sen kia, sau khi chết cũng bị vùi lấp ở dưới nước, thời điểm ở bên cạnh nàng, hắn không có quý trọng, đợi cho quay đầu khi cũng không thấy nụ cười ngọt ngào đó nữa, lúc này mới chợt hiểu hiểu được, chính mình đến cuối cùng đã bỏ lỡ cái gì.
Phong Vô Ý quay đầu đi chỗ khác, không nhìn ánh mắt của hắn.
Từ vừa mới bắt đầu chính là sai lầm, kết cục cũng chỉ có thể là bỏ qua.
"Vô Ý, là lời tiên đoán thất sát Cô Tinh, mà dẫn tới sát kiếp, là cái tên của nữ tử Phong Khiêu Vũ kia." Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài một tiếng, "Ngay cả ta mưu kế tính toán tường tận, cuối cùng người định cũng không bằng trời định."
"Như vậy, bí văn ghi lại chuyện kia của hoàng thất, quả nhiên là sự thật sao?"
Hách Liên Diệu trầm giọng nói, "Thật sự sắp có kẻ thù lớn mạnh đã đến?"
"Không sai, hơn nữa đã đến gần như sắp đốt cháy lông mày rồi." Tiêu Tử Mặc gật đầu nói.
"Nói thật, vốn dĩ trẫm cũng không tin, nhưng mà. . . . . . chuyện phát sinh hôm nay quá mức thần bí." Hách Liên Diệu xoa huyệt thái dương của mình, một lúc lâu lại nói, "Mấy năm nay, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Trẫm muốn nghe lời nói thật, dùng cái này để đoán kế hoạch trong tương lai ."
"Đối với bệ hạ là vài năm, nhưng đối với chúng ta, chẳng qua chỉ là trải qua mấy tháng mà thôi." Tiêu Tử Mặc dở khóc dở cười nói, "Vô Ý đã thông qua thí luyện của Tuyền Ki Thạch phủ, từ nay về sau chính là chủ nhân của ta. . . . . . bệ hạ có biết thiên khí chi đảo không?"
"Ta đã từng nghe nói qua." Ngoài ý muốn, Hách Liên Diệu lại gật đầu.
"Nghe nói? Nghe ai nói?" Phong Vô Ý thốt ra. Thiên khí chi đảo, đây là địa phương cấm kỵ cũng không phải là người thường có thể biết, huống chi là nói cho đế vương Phạm Thiên nghe, nếu có người như vậy, chỉ sợ chuyện phong ấn bị động tay chân chắc chắn có liên quan!
"Hơn ba năm trước, thời điểm trẫm chinh phạt phía Nam, đại quân bị người dân bản xứ dẫn vào đầm lầy độc, may mà nhờ có một vị ẩn sĩ chỉ điểm, mới tìm được đường sống, bình an rời khỏi đó." Hách Liên Diệu nhớ lại.
"Hắn có phải là một người tóc bạc hay không?" Phong Vô Ý trực tiếp hỏi.
"Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nói.
"Không sai, ngươi sao lại biết được?" Vẻ mặt Hách Liên Diệu cũng vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
"Quả nhiên là thế." Phong Vô Ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói, "Tử Mặc, chàng còn nhớ lúc chúng ta rời khỏi Thương Mang Quan ở trên Băng Nguyên Cực Bắc nhìn thấy chính là người kia thì phải? Ta luôn cảm thấy khó chịu, sau đó tất cả những chuyện chúng ta gặp phải, cho dù không phải hắn sắp xếp, chỉ sợ cũng nằm trong dự liệu của hắn!"
"Nàng không nên phán đoán sự việc bừa bãi như vậy." Tiêu Tử Mặc nói.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy người kia, ta liền có một loại cảm giác, giống như. . . . . ." Phong Vô Ý nói tới chỗ này, dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Giống như là số mệnh gặp nhau, sớm hay muộn chỉ có một người tồn tại."
"Nàng nghi ngờ hắn không phải là người Phạm Thiên." Tiêu Tử Mặc khẳng định.
"Không chỉ có như thế." Phong Vô Ý cau mày nói, "Ta thậm chí hoài nghi hắn không phải đến từ Phóng Trục Chi Hải, mà là. . . . . ."
"Di Thất đại lục." Tiêu Tử Mặc thay nàng nói xong bốn chữ cuối cùng.
Phong Vô Ý không nói gì gật đầu.
"Phóng Trục Chi Hải, Di Thất đại lục?" Hách Liên diệu lập lại một lần nữa hai cái tên này.
"Bệ hạ nơi này chắc là có bản đồ của đại lục chứ?" Tiêu Tử Mặc nói.
"Có." Hách Liên Diệu đứng dậy, bởi vì sự việc bí mật, người hầu sớm đã bị cho lui xuống, hắn tự mình đi lấy bản đồ lại, mở ra trên bàn.
"Ta đi ra ngoài đi một chút." Phong Vô Ý bỗng nhiên nói.
Tiêu Tử Mặc chú ý tới trên vầng trán nàng hiện lên sự phiền chán, chỉ nói: "Cẩn thận một chút."
"Tuy rằng trải qua sự việc ban ngày, trong doanh không ai không biết ngươi, nhưng mà cũng không nên đi xa, hơn nữa cũng không cần gây thêm phiền toái cho trẫm!" Hách Liên Diệu cảnh cáo.
Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, ôm hồ ly Vân Triệt đi ra ngoài.
"Phong tiểu thư có gì cần phân phó?" Vương Lăng làm xong việc đang bảo vệ bên ngoài lập tức chào hỏi.
"Ta chỉ đi hít thở không khí một chút thôi, không cần đi theo, ta sẽ không đại khai sát giới ." Phong Vô Ý bỏ lại một câu, cũng không quản hắn nghĩ gì, lập tức đi về một góc tối không người.
Vương Lăng có chút xấu hổ cười, đã vậy cũng không nên không biết xấu hổ mà đuổi theo, dù sao hắn vẫn còn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ Vương trướng, chỉ đành phân phó hai binh lính đi theo phía sau cách xa một đoạn, vừa không quấy rầy nàng, lại có thể gọi về bất cứ lúc nào.
Phong Vô Ý cũng không để ý, dựa lưng vào cột gỗ của một trạm gác ngồi xuống nhìn xa, ôm Vân Triệt vào trong ngực, nhẹ vỗ về bộ lông mềm mại của hắn.
"Người kia. . . . . . có lẽ là ta biết." Vân Triệt bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
"Ngươi biết được sao?" Phong Vô Ý nâng tay một chút.
"Nam nhân mang cái gương đáng sợ kia lên trên thuyền chúng ta, chính là một nam nhân tóc bạc." Vân Triệt nói.
Thấy hắn chủ động nói lại chuyện về ma kính Yên Nguyệt, Phong Vô Ý sửng sốt một chút mới nói: " Ma kính Yên Nguyệt vốn dĩ không phải là của các ngươi sao?"
"Không phải, ai muốn mang theo thứ đáng đó chứ!" Giọng nói của Vân Triệt rầu rĩ, hiển nhiên là sau nhiều năm qua chỉ có linh hồn bám vào đồ vật mà sinh sống thấy được, một lúc lâu mới nói, "Thuyền của chúng ta đi ngang qua một chỗ hoang đảo bổ sung nước ngọt thì phát hiện ra nam nhân kia, tự xưng là gặp phải tai nạn trên biển, chỉ một mình hắn sống sót, cầu xin chúng ta đưa hắn tới nơi có người, phụ vương là người lương thiện nên đã đáp ứng, vì thế nam nhân kia mang chiếc gương kia trở thành lễ vật, đưa cho phụ vương."
"Cái gì?" Phong Vô Ý ngạc nhiên, thậm chí có người. . . . . . mang ma khí làm như lễ vật, cứ tùy tiện tặng ra ngoài sao?
"Phụ vương không biết là cái gì, chẳng qua là cảm thấy trong gương phát ra hơi thở thực sự thích hợp với việc tu luyện, liền vô cùng cao hứng giữ lại." Vân triệt chậm rãi nhớ lại nói, "Nam nhân kia rất lặng yên, không nói chuyện quá nhiều, cũng không thích ở cùng một chỗ với người khác, luôn ở một mình, ngay cả mũ, áo choàng cũng chưa từng cởi ra, trong trí nhớ ta đều không có thấy rõ hắn trông thế nào, chỉ nhớ rõ một đầu tóc bạc, giống hệt như ánh trăng lạnh băng."
"Sau đó thì sao? Người nam nhân khi nào thì rời đi?" Phong Vô Ý tiếp tục hỏi.
"Không." Vân Triệt suy nghĩ sâu xa, tiếp tục nói, "Sau đó không bao lâu, thuyền của chúng ta liền gặp phải khe không gian hiếm thấy, phụ vương cùng những người trong tộc vì bảo vệ ta, mà dùng tính mạng của mình để tạo thành kết giới, cũng không ai rảnh mà chú ý người kia ra sao. Mãi đến khi con thuyền xuyên qua khe không gian, lại rơi vào trong sơn động ở Ngạo Lai Tiên đảo, trên thuyền chỉ còn một mình ta. Ta trong lúc vô ý động đến cái gương người kia đưa cho phụ vương, kết quả là linh hồn và thân thể tách rời, sau đó, linh hồn của ta không thể rời xa chiếc gương kia, vẫn bị nhốt đến khi các ngươi tìm đến."
"Nói cách khác, ngươi cũng không biết người kia có bị chết trong khe không gian, hay là tự hắn rời đi." Phong Vô Ý tổng kết lại.
"Ừ." Vân Triệt lên tiếng.
"Ngươi ở trong sơn động Ngạo Lai Tiên đảo bao nhiêu năm rồi?" Phong Vô Ý hỏi.
"Ai?" Vân triệt ngẩn người, sau một lúc lâu mới buồn rầu nói, "Ta nhớ không rõ, đại khái mấy trăm năm gì đó thì phải?"
Đầu Phong Vô Ý hiện len vài vạch đen, cảm thấy hắn chỉ là đứa trẻ, thật ra lại con hồ ly già. . . . . . nhưng mà, nàng chợt lại nghĩ tới ban đầu ở Ngạo Lai Tiên đảo, thôn dân từng nói, bảy mươi năm trước từng có một người tự mình kết bè mà rời đi, đáng tiếc nàng quên hỏi hắn có phải là ... cả đầu đều bạc trằng hay không.
Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, tuy rằng kém vài thập niên, cũng có có thể là tại khe không gian làm hắn bị thương nặng, cho nên không thể lập tức rời đi, người kia, mười phần không phải là con người, hẳn là thuộc chủng tộc có sinh mệnh thật dài. Nhưng mà, nếu quả thật là cùng là một người, hắn nếu có thể tự mình đi trên biển rộng mênh mông, sao lại bị liên lụy cùng với thuyền của Vân Triệt? Còn lấy ma khí trân quý vô cùng làm lễ vật, rốt cuộc có mục đích gì!
Càng nghĩ, nàng lại cảm thấy nhức đầu, trong đầu có quá nhiều chuyện, rối rắm không rõ.
Trước mắt manh mối vẫn còn quá ít, chỉ dựa vào tin tức vụn vặt này, thật sự không thể tái hiện lại tất cả sự việc vốn dĩ đã xảy ra. Chỉ là. . . . . . có một điều duy nhất có thể xác định, đó là suy đoán của bọn họ hẳn là có chín phần chắc chắn, người kia. . . . . . đến từ Di Thất đại lục.
Như vậy, vấn đề lại quay trở về. Trăm năm trước, thậm chí có người có thể theo Di Thất đại lục đi vào vùng phụ cận thiên khí chi đảo? Đây chẳng phải là nói, nếu không gặp phải khe không gian, hắn có thể di chuyển giữa Di Thất đại lục cùng Phạm Thiên bất cứ lúc nào sao? Cũng như Phạm Thiên, mặc dù là Tuyền Ki Thạch phủ cũng không ở trước lúc Di Thất đại lục trở về, mà tìm vị trí của nó, thì càng miễn bàn.
Giữa hai bên có chênh lệch lớn như vậy sao? Cũng không trách được thất bại dễ dàng làm cho người ta tỉnh lại! Ngàn năm trước thắng lợi, làm cho con người kiêu ngạo tự mãn, mất đi chí tiến thủ, mà ngược lại, dị tộc ở Di Thất đại lục đang sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn, lấy việc cướp đất liền màu mỡ dồi dào mà phấn đấu.
Trận này, có thể đánh sao?
Phong Vô Ý ngẩng đầu, bóng đêm làm bầu trời bao la không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không có, chỉ là một mảng đen tối vô cùng, giống như là không gian trong ma kính Yên Nguyệt.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Móng vuốt Vân Triệt kéo ống tay áo của nàng.
"Ngươi có thể biến thành bộ dạng con người được không?" Phong Vô Ý bỗng nhiên nói.
Phải biết rằng, bây giờ là bởi vì tất cả mọi người bị sự việc ban ngày cùng sự việc xôn xao vừa rồi làm kinh sợ trở nên cảnh giác hơn, cho nên không để ý đến chuyện bất ngờ khác, nhưng là một khi tinh thần bọn hắn phục hồi lại, sẽ phát hiện, một con hồ ly biết nói tiếng người sẽ ngạc nhiên cỡ nào!
"Có thể, có thể." Vân Triệt tặc lưỡi, trả lời không có chút hứng thú nào.
"Ngươi thích làm hồ ly?" Phong Vô Ý nghi ngờ nói. Nàng vẫn cho là, tất cả yêu quái liều mạng tu luyện, là để một ngày có thể hóa ra hình người, vẫn phải nói rằng, yêu thú tộc là ngoại lệ trên thế giới này?
"Làm người có gì tốt?" Vân Triệt rúc vào trong ngực nàng, cái đuôi vòng lại ve vẩy, vòng cuộn lên đầu của mình, "Hơn nữa ngươi ôm thực thoải mái —— trên người ngươi có hơi thở giống cái gương kia, tuy rằng cái gương kia thực đáng sợ, nhưng hơi thở này cũng thực sự có thể giúp ta tu luyện."
Phong Vô Ý nghe vậy, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Được rồi, không phải ngoại trừ yêu thú tộc thế giới này, mà là. . . . . . chỉ có hồ ly Vân Triệt trong lòng này là ngoại lệ thôi! Khó trách đã sống hơn một trăm tuổi còn yếu như vậy, hóa ra là do quá lười!
"Việc về người kia, ngươi còn nhớ rõ sao?" Ngừng một chút, Phong Vô Ý lại hỏi.
"Không phải là loài người, cũng không phải bất kỳ một chủng tộc nào ta đã gặp ở Phóng Trục Chi Hải." Vân Triệt lúc này đáp chắc chắn.
Không phải loài người, đó là chắc chắn. Không phải bất kỳ một nào chủng tộc Phóng Trục Chi Hải? Phong Vô Ý lập tức nhớ tới Tiêu Tử Mặc từng nói qua, ở trên quần đảo Phóng Trục Chi Hải đều là chủng tộc cấp tương đối thấp, người kia chỉ có thể đến từ Di Thất đại lục!
"Vân triệt, vẫn nên hóa thành hình người đi, ngươi rất dễ làm người khác chú ý." Phong Vô Ý thản nhiên nói, "Ta chỉ cần có thể quyết định nói cho vài người của Phạm Thiên biết chân tướng, đối với binh lính bình thường mà nói, để cho bọn họ nghĩ đây là một chiến tranh bình thường là tốt nhất. Một khi tin tức bị tiết lộ, sẽ khiến cho dân chúng Phạm Thiên khủng hoảng lớn, có lẽ dị tộc còn chưa đánh tới, của bên trong chúng ta đã hỏng mất rồi."
Vân Triệt nghiêng đầu, cái hiểu cái không gật đầu, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng rồi.
"Ngoan." Phong Vô Ý thuận tay xoa đầu của hắn.
"Cái đó. . . . . ." Vân Triệt nháy mắt, bỗng nhiên nói: "Sau khi biến thành người, còn có thể cho ngươi ôm không?"
"Ai?" Phong Vô Ý sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên không thể, còn ra thể thống gì nữa!"
"Không thể sao. . . . . ." Giọng nói của Vân Triệt lập tức trở nên đáng thương.
"Không thể!" Phong Vô Ý lại lần nữa xác nhận.
"Vậy được rồi." Vân Triệt nói thầm.
Phong Vô Ý lại ngẩn ra, kỳ quái tiểu gia hỏa này sao lại dễ nói chuyện như vậy, cũng chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Dù sao sau khi biến thành người ta liền có tay có chân, đến lượt ta ôm ngươi là tốt rồi!"
Hách Liên Diệu cũng rất có phong độ đầu tiên chọn ra một tòa doanh trướng tráng lệ, sau đó sai người chuẩn bị nước ấm tắm rửa, quần áo sạch sẽ, cuối cùng là đồ ăn nóng.
Quần áo của Phong Vô Ý bị máu làm cho ướt sũng, tự mình tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới. Mặc dù là trên chiến trường, không có thứ gì xa xỉ, nhưng trang phục đơn giản lại càng hợp ý của nàng. Nàng đi từ sau tấm bình phong ra, đã thấy Tiêu Tử Mặc cả người chỉnh tề, ngồi nhìn những thứ trước bàn ghi chép, thấy nàng đi ra, sắc mặt lập tức trở lên nghiêm túc.
"Làm sao vậy?" Phong Vô Ý đi về phía hắn.
"Ngươi làm việc cũng quá xằng bậy rồi." Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, đứng dậy, lấy chủy thủ Thương Lãng từ trong ngực ra đưa cho nàng.
"Ta đã nắm chắc rồi." Phong Vô Ý nhận chủy thủ, cười nhẹ, tựa đầu mình vào trên vai hắn.
Chỉ có ở trước mặt Tiêu Tử Mặc, nàng mới có thể bỏ tất cả vẻ kiên cường xuống, bộc lộ sự mệt mỏi thực sự của bản thân ra ngoài.
"Nàng cứ tin tưởng, ta có thể gọi nàng quay về như vậy sao?" Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
"Không, ta tin tưởng chính mình, nhất định sẽ đáp lại lời chàng kêu gọi." Phong Vô Ý kiên định nói. Đây không phải lần đầu tiên nàng nói những lời này, nhưng mà, hiện tại, chỉ nói để cho một người nghe .
"Nàng đó. . . . . ." Tiêu Tử Mặc thở dài, trong giọng nói, còn có vài phần vui vẻ, vài phần lưu luyến.
"Nhưng mà, lực lượng của ta dường như đã xảy ra vấn đề gì đó rồi." Phong Vô Ý cười khổ nói.
"Sao lại thế?" Sắc mặt Tiêu Tử Mặc lập tức trở nên căng thẳng.
"Ma hạch đã vỡ vụn rồi." Phong Vô Ý nói, "Mất đi trung tâm quản lí lực lượng trong cơ thể, ta không biết phải làm thế nào mới có thể khống chế chúng, còn có ma kính Yên Nguyệt, dường như đã hoàn toàn trở thành một bộ phận của thân thể ta, ta cũng không biết, ta bây giờ là người dung hợp ma khí, vẫn còn có nhận thức của con người về ma khí trong thân mình?"
"Từ từ, cho ta xem đã." Mặt Tiêu Tử Mặc vô cùng căng thẳng, vung tay lên, mấy tinh thạch màu vàng đã trôi nổi xung quanh nàng, vài luồng ánh sáng giăng khắp nơi lập tức nhốt thân thể của hắn vào bên trong.
"Như thế nào?" Trong giọng nói của Phong Vô Ý cũng mang theo một chút lo lắng.
"Rất kỳ quái. . . . . ." Sau một lúc lâu, Tiêu Tử Mặc mới nói, "Quỹ đạo kinh mạch của nàng đã hoàn toàn thay đổi, ta cũng không biết trong thời gian nàng ở trong ma kính Yên Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, chỉ là, muốn không có khả năng làm kinh mạch trở về như trước nữa. Về phần ma hạch, nàng tu luyện chính là kỹ thuật của Ma tộc, ta cũng không biết rõ, có lẽ phải hỏi Hoàng Cửu Lê."
"Đi ra!" Phong Vô Ý gật đầu, tùy ý lấy con búp bê chứa linh hồn Hoàng Cửu Lê quăng lên trên bàn, "Chắc không phải là bị khe không gian cắn nuốt rồi chứ, như vậy thì thế giới cũng được yên tĩnh không ít!"
"Ngươi mới bị cắn nuốt." Hoàng Cửu Lê tức giận nói.
"Thật không không biết xấu hổ, ta đã trở về." Phong Vô Ý mỉm cười, một nụ cười lạnh, "Kế hoạch của ngươi đã không thành công, làm sao bây giờ? Ma Quân đại nhân."
"Ban đầu chính là ngươi tự nguyện, tại sao giờ lại trách ta?" Hoàng Cửu Lê lười biếng nói.
"Ta chỉ là muốn biết, cơ thể của ta, hiện tại sao lại thế này?" Phong Vô Ý nói.
"Sao lại thế này. . . . . . ngươi bây giờ không phải người rồi, chỉ đơn giản vậy thôi." Hoàng Cửu Lê vui sướng khi người khác gặp họa nói.
"Nói rõ ràng!" Phong Vô Ý mắng.
"Rất đơn giản, lực lượng của ngươi cùng ma kính Yên Nguyệt dung hợp." Hoàng Cửu Lê giải thích, "Ngươi bây giờ, không phải là ma, nhưng cũng là nửa người nửa ma, cả vạn năm nay ngươi là kẻ đầu tiên như vậy, không ai biết ngươi bây giờ rốt cuộc là cái gì, ngươi —— không phải Ma tộc, chỉ sợ. . . . . . đồng thời cũng không phải con người."
"Ngươi mới là cái thứ quỷ quái gì!" Phong Vô Ý hừ lạnh một tiếng.
"Là như vậy sao?" Tiêu Tử Mặc nhíu mày, có chút buồn rầu.
"Trừ chuyện đó ra thì sao?" Phong Vô Ý lại nói.
"Ma hạch đã vỡ thì không cách nào chữa trị, lực lượng mất đi đó đã chạy vào trong kinh mạch của ngươi, sớm hay muộn cũng sẽ dần biến mất . Nhưng mà. . . . . ."
Hoàng Cửu Lê cười nhẹ nói, "Phá rồi lại lập, bại rồi sau đó thành, ai biết được!"
"Phá rồi lại lập, bại rồi sau đó thành. . . . . ." Phong Vô Ý chậm rãi im lặng mà suy nghĩ.
"Hiện tại vấn đề lớn nhất là, vào thời điểm chúng ta xuyên qua khe không gian, bởi vì thời không bị vặn vẹo, ở Phạm Thiên đã trôi qua bốn năm, nghĩa là Di Thất đại lục có thể trở về bất cứ lúc nào, thời gian còn lại của chúng ta. . . . . . không nhiều lắm ." Tiêu Tử Mặc do dự nói.
"Chàng đang nghĩ cái gì vậy?" Phong Vô Ý hiếu kỳ nói.
"Vừa rồi, ta có hỏi binh lính đưa nước về tình hình hiện nay." Tiêu Tử mặc vừa nói, vừa kéo nàng đến bên cạnh bàn, để lên một cái chén không, gắp các loại thức ăn vào, đặt ở trước mặt Vân Triệt.
Tiểu hồ ly ngửi thấy mùi đồ ăn, lập tức không để ý tới chuyện bọn họ nói, cúi ăn ngon lành.
Phong Vô Ý nhún vai, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm. Mặc dù Tiêu Tử Mặc mất tích bốn năm, nhưng Tuyền Ki Thạch phủ đã có tên tuổi quá sâu trong lòng những người ở đây rồi, mà Hách Liên Diệu cũng chưa hề hủy bỏ thân phận quốc sư của hắn, cho nên một binh lính nho nhỏ chắc chắn sẽ tự nguyện trả lời vấn đề của hắn một cách thật lòng.
"Hách Liên Diệu thật sự là đế vương hiếm thấy, trong bốn năm ngắn ngủn mà có thể thu phục toàn bộ chư hầu rục rịch ngóc đầu dậy ở đại lục Phạm Thiên, ổn định lại đất nước, nhưng mà. . . . . ." Tiêu Tử Mặc nói xong, lại không nhịn được nhăn lông mày, "Bắc phạt thảo nguyên, chuyện này nếu xử lý không tốt, đợi đến khi Di Thất đại lục trở về, chúng ta chắc chắn sẽ nằm trong tình thế hai mặt thù địch ."
"Ta nghĩ Trại Lam cũng không phải người không biết lí lẽ." Phong Vô Ý cân nhắc nói, " Dân tộc trên thảo nguyên lấy lực làm chủ, nếu hắn có thể được các tộc khác đề cử làm người đứng đầu, chắc chắn cũng có năng lực khác ngoài ’lực’ này, dù sao cũng cũng không phải kẻ chỉ biết là chém giết dã man.
"Vấn đề ở chỗ Hách Liên Diệu." Tiêu Tử Mặc cầm chiếc đũa, nhưng không đặt vào trong bát, "Càng là đế vương càng có tham vọng lớn. . . . . . ôi. . . . . ."
"Đã ốn năm trôi qua, chúng ta cũng bỏ lỡ rất nhiều chuyện." Phong Vô Ý nói.
"Mặt khác còn có một việc." Tiêu Tử Mặc lại nói.
"Hả?" Phong Vô Ý nhìn hắn.
"Sau khi nước biển ở cực bắc ấm lên." Tiêu Tử Mặc chậm rãi nói, "Ở Thương Mang Quan đã bốn năm không có tuyết rơi, tuy rằng vẫn là rét lạnh, nhưng không lạnh như lúc chúng ta rời khỏi thành bốn năm trước."
"Bốn năm?" Phong Vô Ý ngẩn người, "Ý của chàng là, chuyện này có liên quan đến chúng ta?"
" Núi lửa ở Thiên khí chi đảo bùng nổ, làm cho nước biển biến ấm lên, gián tiếp ảnh hưởng tới khí hậu." Tiêu Tử Mặc nói.
"Mặc dù có chỗ tệ, nhưng trên cơ bản cũng có thể coi như không phải tin tức xấu." Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói, "Đầu tiên là binh lính có thể nâng cao lực tác chiến, thứ hai, thuộc tính hỏa của chúng ta, khi ở trong gió tuyết, năng lực thiên phú bị áp chế đến điểm thấp nhất, ở trong chiến tranh, chỉ cần có thêm một phần lực lượng cũng là bảo vật đắt tiền."
"Nói rất đúng, nhưng không biết vì sao, ta lại luôn có một loại dự cảm không tốt." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái, cúi đầu ăn vài miếng cơm.
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chúng ta đã cố gắng hết sức, như vậy. . . . . . mặc dù đấu tranh thất bại trong tương lai, cũng không phải do chúng ta bại, mà là thế giới bại." Phong Vô Ý tự nhiên mà nói, cuối cùng phun ra một câu, "Phạm Thiên thua bởi Di Thất đại lục."
"Suy nghĩ của nàng, quả nhiên không giống người thường." Tiêu Tử Mặc cười khẽ.
"Chàng đã nói như vậy với ta bao nhiêu lần rồi?" Phong Vô Ý nói.
"Quốc sư đại nhân, Phong tiểu thư, bệ hạ cho mời." Đúng lúc này, ngoài trướng truyền đến giọng nói cung kính của một binh lính.
"Ta biết rồi!" Tiêu Tử Mặc đáp một tiếng. Hai người nhìn nhau, vội vàng ăn một chút cơm để lấp đầy bụng, liền đứng dậy.
"Ta cũng đi." Vân Triệt nhảy vào trong lòng Phong Vô Ý.
"Không được gây phiền phức." Phong Vô Ý cảnh cáo.
"Ừ." Tiểu hồ ly gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Sửa sang lại quần áo, nhấc màn trướng lên, chỉ thấy đang có một binh sĩ chờ ở cửa.
"Hai vị, mời đi bên này." Binh lính kia cung kính đi trước dẫn đường.
Mặt trời dường như sắp biến mất tại đường chân trời, gần như chỉ còn ánh trăng non trong đêm, trên thảo nguyên đen ngòm, doanh trướng kéo dài hơn mười dặm, ngoại trừ mấy chỗ trạm gác, cũng chỉ có binh lính đúng giờ đi tuần tra, bình thường cũng không nhìn thấy vài bóng người.
"Hình như có gì đó không đúng." Tiêu Tử mặc đột nhiên thấp giọng nói.
"Làm sao vậy?" Vân Triệt lập tức dựng lỗ tai lên.
"Quá yên lặng." Giọng Phong Vô Ý lạnh như băng xen vào một câu.
"Hiện tại đã muộn thế này, có lẽ binh lính cũng là đã buồn ngủ rồi." Vân Triệt nghi ngờ nói, "Có phải các người lo lắng quá hay không?"
"Không phải nói là im lặng, mà phải nói là yên tĩnh." Phong Vô Ý rất bình tĩnh nắm chủy thủ Thương Lãng trong tay, một mặt cảnh giác nhìn bốn phía.
"Ừ, nơi này còn thiếu một loại sinh khí, giống như xung quanh căn bản không tồn tại vật gì còn sống." Tiêu Tử Mặc lẳng lặng nói.
"Làm sao có thể? Quốc sư đại nhân, nơi này là quân doanh. . . . . ." Binh lính dẫn đường binh lính cười lớn nói.
"Hình như có có cái gì đó đã tới." Tiêu Tử Mặc cắt đứt lời của hắn.
"Tiếng bước chân?" Phong Vô Ý kinh ngạc nhíu lông mày.
Là kẻ thù? Nhưng mà nơi này cách Vương trướng không đến một dặm đường, quân cận vệ của Hách Liên Diệu cách nửa canh giờ sẽ đi tuần tra một lần, sao lại có thích khách lớn mật như vậy?
Tiêu Tử Mặc nhíu mày, tay hướng lên trời bắn ra một quả cầu ánh sáng.
Quả cầu ánh sáng trôi nổi giữa không trung, nhưng mà, đối với với ánh trăng non trong bóng đêm mà nói, chỉ là ánh sáng bình thường thôi.
Tiêu Tử Mặc lập tức hai tay chập lại liên tục, trong chớp mắt trên bầu trời xuất hiện cả trăm quả cầu ánh sáng lơ lửng, cho dù chỉ là ánh sáng nhạt của đom đóm, nhưng vô số quả cầu tập hợp cùng một chỗ, cũng đủ để chiếu sáng một vùng trong bóng tối.
"Chàng có thể chứ?" Phong Vô Ý thấp giọng nói.
"Không còn cách nào khác, chuyện này cũng không đến nỗi hao tổn lực lượng như thế." Tiêu Tử Mặc lắc đầu.
Nhìn theo ánh sáng, bọn họ có thể thấy rõ người đi tới, lập tức giật mình sửng sốt.
"Quân cận vệ?" Phong Vô Ý nói thầm một câu, sự cảnh giác ban đầu cũng lơi lỏng không ít.
"Đúng vậy, nơi này là quân doanh, làm gì có có kẻ thù nào lớn mật như vậy." Binh lính dẫn đường nhẹ nhàng thở ra, bật cười.
"Binh sĩ! Người nào cũng rất khác lạ!" Tiêu Tử Mặc trầm giọng hét lên một tiếng, bắt được binh lính kia, đá về phía sau.
"Ta không cảm giác có hơi thở của người sống trên người những người đó." Vân Triệt do dự nói.
"Trước hết cho dù sự việc có ra sao, điều quan trọng nhất bây giờ chính là đánh đuổi những kẻ không biết là người hay quỷ này đã." Tiêu Tử Mặc nói xong, trên tay triệu hồi môi giới ra để sử dụng.
Nhưng mà, thân thể hắn vừa mới động, Phong Vô Ý đã che chắn ở trước mặt hắn.
"Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc sửng sốt.
"Để cho ta." Phong Vô Ý cũng không quay đầu lại nói, "Tốc chiến tốc thắng."
Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, nghe theo lời nàng đứng yên phía sau, để kịp thời trợ giúp lúc cần thiết.
Trong lúc nhất thời, xung quanh im ắng, chỉ có tiếng bước chân của đội quân cận vệ kia đều đặn chậm rãi từ xa đến gần. Không khí khác thường lan tràn ra, khiến người khác rợn tóc gáy.
"Không có chuyện gì đâu." Cảm nhận được bàn tay Phong Vô Ý cầm chặt tay mình lạnh như băng, Tiêu Tử mặc khẽ cười trấn an.
"Ừ." Phong Vô Ý gật gật đầu, thần sắc buông lỏng không ít.
Nàng có thể không ngại âm mưu quỷ kế, cười xem huyết tinh chém giết, nhưng mà đối với loại tình huống vô cùng khác thường như vậy, dù sao trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
Khi hai người nói chuyện, đội quân cận vệ kia đã đi đến trước mặt. Theo ánh sáng của những quả cầu trên không trung, hai người cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tiêu Tử Mặc ở bên cạnh Hách Liên Diệu nhiều năm, có thể phân biệt rất rõ ràng được những binh lính kia thật sự là quân cận vệ hay không, thậm chí có vài người hắn còn biết tên, nhưng mà, hôm nay ánh mắt bọn hắn lại dại ra, làn da giống như bị hút hết sạch nước, chỉ còn một tầng nhiều da nhăn nheo bọc xương, giống hệt như một đám cương thi.
"Đây. . . . . . không phải con người?" Vân Triệt co lại trong lòng Phong Vô Ý, khó khăn nói.
Tiêu Tử Mặc khẽ chau mày, ném ra một con rắn lửa. Nhưng mà, một binh lính bị ném trúng căn bản không né không tránh, hắn chỉ mặc kệ để cánh tay phải mình bị đốt cháy, trên mặt không thấy biểu hiện chút đau khổ nào.
"Để ta, dùng vật lý công kích." Phong Vô Ý nhét Vân Triệt vào trong lòng binh lính đang bị dọa đến ngây người bên cạnh, huy động chủy thủ Thương Lãng, dường như trên thân kiếm nổi lên một làn hơi nước màu xanh nhạt bao quanh tỏa ánh sáng rực rỡ, bổ xuống cánh tay bị đốt cháy trên vai binh lính kia.
"Quả nhiên không phải người." Nhìn người binh lính kia trước sau đều không hề cảm giác được gì mà tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt Tiêu Tử Mặc cũng có chút trắng bệch.
Nếu thực sự là xuất hiện yêu ma quỷ quái thì cũng thôi, nhưng những...người này, mới mấy canh giờ trước, rõ ràng vẫn còn là người mà.
Phong Vô Ý hơi hoảng sợ, không cần nghĩ ngợi lập tức đâm chủy thủ vào trái tim người binh lính kia, đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra, trên chủy thủ còn bị nàng rót vào chút ma khí, vừa vào liền khiến thân thể nổ tung, thân thể binh sĩ bị chém thành hai khúc.
"Cẩn thận!" Phía sau truyền đến tiếng hô đầy kinh hãi của Tiêu Tử Mặc.
Phong Vô Ý sửng sốt, đột nhiên cảm giác được trên chân căng thẳng, như là bị cái gì bắt được vậy, cúi đầu một cái, đã thấy cánh tay cháy khô bị chặt kia thậm chí dường như có ý thức, nắm chặt mắt cá chân của nàng. Cùng lúc đó, sau vài tiếng tiếng áo giáp va chạm vang lên, binh lính đã bị chém thành hai khúc lung la lung lay đứng lên, hai nửa thân thể một lần nữa hợp lại hợp cùng một chỗ, càng kỳ quái là miệng vết thương bị mở ra không có một vết máu nào.
"Kiếp bụi!" Tiêu Tử Mặc quát lạnh một tiếng, cánh tay kia "vù" một cái rơi xuống, trực tiếp bị thiêu thành tro bụi.
"Rốt cuộc sao lại thế này?" Phong Vô Ý cau mày nói.
"Cẩn thận! Những thứ kia, trừ phi tan xương nát thịt, nếu không chắc là không biết chết là gì!" Tiêu Tử Mặc hình như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt tái nhợt, hô lớn, "Những người kia bị pháp thuật vong linh biến thành binh lính vong linh, đã không còn sinh mệnh rồi!"
"Pháp thuật vong linh?" Chỉ nghe cái tên, Phong Vô Ý cũng thấy được phía sau lưng dâng lên cảm giác mát lạnh.
"Phanh!" Binh lính dẫn đường lập tức té ngã ngồi trên mặt đất, nhìn một chuyện khủng bố như thế, không bị rối loạn tinh thần là tốt lắm rồi.
Phong Vô Ý cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ bảo Vân Triệt tha người binh lính kia đi chỗ khác, thuận tiện tìm một chỗ trốn cho bản thân.
"Pháp thuật vong linh ở thuật giới là một cấm pháp!" Tiêu Tử Mặc chậm rãi nói, "Những binh lính vong linh đó không có tư tưởng, không có cảm giác đau, chỉ cần còn lại tứ chi, cho dù cắt thành mấy khối cũng có thể phát động công kích, chỉ có thể hủy diệt sạch sẽ toàn bộ mới có thể tiêu diệt!"
"Đáng chết!" Phong Vô Ý khẽ nguyền rủa một tiếng, tránh đao của một sĩ binh, thả người đến sau lưng của hắn, trước lúc rơi xuống đất đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, vốn dĩ có thể dùng một chiêu mà chém eo người kia lại chỉ chém được một chân hắn.
Võ công của những binh lính kia không cao, nhưng lại không sợ đau, cũng sẽ không chết, Phong Vô Ý chỉ có thể mỗi một lần vung kiếm đều dùng ma khí làm một bộ phận thân thể họ nổ tung, nhưng một lúc sau, ưu thế về số người đều được thể hiện ra. May mắn binh lính vong linh cũng kế thừa nhược điểm của "vong linh", không có tốc độ, động tác chậm chạp, mới khiến nàng có thể ứng phó. Tưởng là triệu hồi ngọn lửa nóng bỏng như vậy có thể đủ để thiêu toàn bộ binh lính thành tro bụi, nhưng lực lượng trong cơ thể hỗn loạn, không triệu hồi được ngọn lửa tinh khiết nên không thể tiêu diệt chúng.
Trong tay Tiêu Tử Mặc không ngừng phát ra từng luồng rắn lửa, bộ phận nào của binh lính vong linh chỉ cần đụng tới rắn lửa liền biến mất không thấy gì nữa, chỉ tiếc lực lượng của hắn ở thiên khí chi đảo đã tiêu hao hết vẫn còn chưa khôi phục mấy phần, cũng không có cách nào tiến hành công kích trong diện tích lớn.
"Vô Ý! Nàng rốt cuộc làm sao vậy!" Tiêu Tử Mặc rốt cục nhịn không được hô to. Lấy võ công của Phong Vô Ý, làm sao có thể xuất hiện sai lầm nhiều lần như vậy?
"Khốn nạn!" Phong Vô Ý căn bản không đếm xỉa tới hắn, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, chủy thủ Thương Lãng trong tay lập tức dài ra, ánh sáng chói mắt bao trùm, binh lính vong linh vây quanh người nàng toàn bộ đều biến thành bột phấn.
"Phát ra!" Vân Triệt đột nhiên đánh tới, ngăn cản phía trước nàng, cái đuôi giống như một cây roi quất đi, đánh bay một binh lính vong linh.
"Cảm ơn." Tay trái Phong Vô Ý ôm thân thể hắn lại, lui về phía sau quay về bên cạnh Tiêu Tử Mặc.
"Thế nào?" Tiêu Tử Mặc cũng nhìn ra sắc mặt nàng trắng bệch và cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh, "Có phải lực lượng của nàng có vấn đề hay không. . . . . ."
"Không, để sau hãy nói." Phong Vô Ý lắc đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm binh lính vong linh lung la lung lay đi tới trước mặt, nhưng trong lòng lại xẹt qua một tia nghi hoặc. Chung quanh đây đều là doanh trướng, binh lính Phạm Thiên đều còn tốt, làm sao mà bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy lại không có người nào đến xem xét? Chẳng lẽ đều ngủ hay là đã chết? Chắc không phải mấy vạn người toàn bộ đều biến thành binh lính vong linh chứ?
"Không gian chúng ta đang đứng, đã bị người khác che giấu rồi." Tiêu Tử Mặc nhìn ra nghi ngờ của nàng, giải thích đơn giản, "Nói cách khác, nếu có người đi qua nơi này, sẽ không phát hiện chúng ta tồn tại, đồng thời, chúng ta cũng không cảm giác bọn họ đi qua."
Phong Vô Ý lập tức giật mình, đây là nguyên nhân nơi này im lặng, không có bất kỳ sinh linh nào tồn tại!
"Không được cử động!" Tiêu Tử Mặc đè lại Phong Vô Ý đang muốn trở lại chiến trường, bình tĩnh nói, "Để cho ta, một lần giải quyết hết luôn!"
Phong Vô Ý chau mày, đang muốn phản đối, Tiêu Tử Mặc đã quăng một cái kết giới lại, bao quanh để nàng cùng Vân Triệt với người binh lính kia ở bên trong.
"Phá Toái Hư Không." Tiêu Tử Mặc nhìn binh lính vong linh chen chúc mà đến, phát làn gió đen như mực bay lên, từ môi lạnh lùng phun ra bốn chữ.
Theo thuật lực bạo động, không gian dần vặn vẹo, ngoại trừ Tiêu Tử Mặc là người phát động ma pháp không có ảnh hưởng gì, những người khác cho dù có kết giới của hắn bảo vệ, cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Phong Vô Ý mở to hai mắt, nhìn thế giới ngoài kết giới dần vặn vẹo biến hình, sau đó nghiền tất cả thành bụi phấn.
"Phanh!" Kết giới vỡ thành thành từng mảnh vụn trong suốt, sắc mặt Tiêu Tử Mặc tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.
"Tử Mặc!" Phong Vô Ý buồn bực, muốn tiến lên.
Người này, đến tột cùng hắn đặt bản thân ở trên vị trí gì? Nàng không cần hắn hy sinh!
"Thánh Quang thủ hộ!" Tiêu Tử Mặc cắn răng một cái, trước nàng hành động đã thả ra một kết giới phòng ngự cao cấp bảo vệ người bên cạnh.
Ánh sáng bạc rực rỡ lướt qua, Thánh Quang thủ hộ phát ra, may mắn không gian vặn vẹo cũng khôi phục trạng thái ban đầu, chỉ là lực lượng chưa tiêu tán vẫn làm mọi người bị thêm vài miệng vết thương không sâu.
Những quả cầu ma pháp trôi nổi trên không trung bởi vì bí thuật Phá Toái Hư Không phát ra mà biến mất, quân doanh khôi phục bóng đêm như lúc ban đầu, ngoại trừ tất cả mọi người đều chật vật, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Tử Mặc!" Phong Vô Ý tiến lên, đỡ lấy thân hình Tiêu Tử Mặc lung lay sắp đổ, mà dưới chân mình cũng hơi lảo đảo một chút.
"Ta không sao, lực lượng vừa khôi phục lại tiêu hao hết rồi, nhưng thật ra nàng. . . . . ." Tiêu Tử Mặc một bên lau đi vết máu bên môi, một mặt nhìn chân của nàng.
"Mắt của chàng có thể đừng quan sát lợi hại như vậy được hay không." Phong Vô Ý bất đắc dĩ nói, "Binh lính vong linh này có chút kỳ lạ, tuyệt đối không thể dùng thân thể tiếp xúc, hiện tại chân trái của ta căn bản không còn tri giác. . . . . . chưa gì đã muốn đã làm phiền chàng rồi."
"Cho ta xem." Hai người dìu nhau đi qua một bên ngồi xuống.
Phong Vô Ý không nói được một lời, cuốn ống quần lên, chỉ thấy chỗ mắt cá chân mơ hồ có thể thấy vài vết cào màu đen, gồ lên phía trên làn da, khó coi vô cùng.
"Không phải đâu!" Vân Triệt sợ hãi thét một tiếng, "Chính là nơi cánh tay kia cầm?"
"Là tính chất ăn mòn đặc hữu của pháp thuật vong linh." Sắc mặt Tiêu Tử Mặc nghiêm túc, cả người ngồi xuống, đưa tay để sát vào miệng vết thương.
Ánh sáng màu vàng bao trùm dấu móng tay, chậm rãi, màu sắc đen tối bắt đầu dần nhạt đi.
Phong Vô Ý nhìn đến đây, nhẹ nhàng thở ra.
Đột nhiên, sắc mặt Tiêu Tử Mặc trắng nhợt, ánh sáng trên tay nhảy lên kịch liệt, dấu móng tay vốn dĩ sắp biến thành màu xám lại lập tức lại biến thành màu đen càng đậm hơn so với lúc đầu.
"Ôi. . . . . . Đau!" Vân Triệt kêu đau một tiếng, cũng là do Phong Vô Ý đầu đầy mồ hôi vô tình bắt được đuôi của hắn.
"Ta không tin thu thập không được ngươi!" Tiêu Tử Mặc khẽ rủa một tiếng, ánh sáng màu vàng kim trên tay trong nháy mắt chuyển thành màu trắng không vẩn đục.
"Xuy ——" Theo ti ti tiếng vang, trên đùi Phong Vô Ý dần bốc lên một cỗ khói đen, sau đó dấu móng tay bắt đầu nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng thở ra, thu tay lại, vừa định đứng lên, trước mắt đột nhiên lại biến thành màu đen.
"Cẩn thận." Phong Vô Ý vội vàng giúp hắn ổn định.
"Này này, nàng không có việc gì chứ?" Thật vất mới dành lại được cái đuôi của mình, tiểu hồ ly lo lắng hỏi.
"Chắc là không sao đâu." Tiêu Tử Mặc chần chờ một chút, trong giọng nói mang theo chút không xác định, "Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật vong linh chân chính, nhưng mà pháp thuật trị liệu bình thường thật sự không có hiệu quả, ta cuối cùng phải dùng đến thuật pháp được ghi lại trên sách cổ ở Tuyền Ki Thạch phủ."
Đúng lúc này, trong gió đã mơ hồ truyền đến tiếng người, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngọn lửa uốn lượn đi từ xa đến.
Phong Vô Ý đột nhiên muốn cười, thật ra là đang nhớ lại trước kia trong phim thường xuyên nghe được một lời kịch bản —— cảnh sát, luôn là kẻ tới cuối cùng.
"Sao lại thế này?" Một tướng quân xông lại hô to một tiếng.
"Là Vương Lăng tướng quân sao?" Tiêu Tử Mặc mở miệng nói.
"Quốc sư đại nhân!" Tướng quân kia nhanh chóng dẫn người chạy tới.
Phong Vô Ý nhíu lông mày, thật không ngờ lại là người quen. . . . . . lúc trước bọn họ rời khỏi kinh thành nửa đêm ở trong mộ Lý gia tìm được văn tự dị tộc, chính là gặp vị kỵ binh dũng mãnh tại doanh phó tướng đang đứng đây đi! Chỉ là, Vương lăng, tướng vong linh quân. . . . . . sau khi nghe cái tên này, đều khiến người ta cảm thấy có gì đó không đúng.
"Quốc sư đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vương Lăng nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trên mặt đất như vừa bị nổ mạnh, bất giác cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, bởi vì mất đi không gian che chắn, trong doanh trướng bên cạnh binh lính bị bừng tỉnh đi ra cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Nơi này không phải nơi để nói chuyện." Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói, "Trước tiên cần đi gặp bệ hạ, nhanh chóng thu thập hài cốt ở nơi này lại, đừng cho binh sĩ bình thường nhìn thấy, nhưng cũng đừng tiêu hủy, có lẽ lát nữa còn phải cho bệ hạ xem qua."
"Quốc sư yên tâm, mạt tướng làm ngay." Vương Lăng gật đầu, kêu một tâm phúc lên, phân phó hắn mang vài người đi quét tước chiến trường, chính mình tắc tiếp nhận nhiệm vụ của người dẫn đường.
Trên đường đi tiếp thật sự rất yên tĩnh, không phát sinh chuyện gì khác thường nữa.
Trước hết Hách Liên Diệu nghe Vương Lăng nói vài câu đơn giản, lại xem qua hài cốt, tro tàn cùng áo giáp binh khí còn lưu lại, ánh mắt lại hướng về phía Tiêu Tử mặc vô cùng tò mò.
Phong Vô Ý căn bản không nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, giúp đỡ Tiêu Tử Mặc ngồi xuống.
Trận chiến vừa rồi tuy rằng ngắn ngủi, nhưng bọn hắn bị thương cũng không nhẹ, nhất là Tiêu Tử Mặc, liên tiếp sử dụng toàn bộ lực lượng của mình, dường như sắp ảnh hưởng đến nguyên khí căn bản rồi, không có thời gian dài cẩn thận điều dưỡng rất khó phục hồi lại như cũ.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Quốc sư!" Hách Liên Diệu cố nhấn mạnh hai chữ "quốc sư".
"Nói ra thì dài dòng lắm." Tiêu Tử Mặc tùy tay cầm lấy ly trà người hầu đưa lên, chậm rãi uống một ngụm, trong nháy mắt, trong đầu chuẩn bị tốt lời chuẩn bị nói ra.
"Vậy nói ngắn gọn!" Sắc mặt Hách Liên Diệu xanh mét.
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn người xa lạ mà lại quen thuộc trước mắt. Với hắn mà nói, kỳ thật thời gian bọn họ không gặp cũng không lâu, nhưng đối với Hách Liên Diệu mà nói, đã là bốn năm trôi qua. Bốn năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng mà cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ.
Phong Vô Ý đè tay xuống hắn, cười nhẹ.
"Bệ hạ hẳn là còn nhớ rõ, năm đó ta đưa ra lời tiên đoán về thất sát Cô Tinh không?" Tiêu Tử Mặc mở miệng.
"Ngươi lại muốn nói đến lời tiên đoán ngàn năm trước sao?" Hách Liên Diệu nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía mặt Phong Vô Ý.
"Thật có lỗi, thật sự ta không phải Phong quý phi của ngươi, người đàn bà kia, là tự tay ta giết chết." Phong Vô Ý lạnh nhạt nói. Có một số việc, vẫn là nên bắt đầu đã nói rõ ràng sẽ tốt hơn, để tránh thời điểm mấu chốt trong tương lai bởi vì tình cảm của con người mà trở thành sai lầm. Nhưng mà. . . . . . đối với việc mình làm quý phi của hắn vài ngày. . . . . . điểm này lại bị nàng bỏ qua.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vốn là hai người không nên có cùng xuất hiện, không bằng từ đầu liền đoạn tuyệt hết tất cả chuyện có thể xảy ra.
Tay Hách Liên Diệu run lên. Cái nữ tử giống như hoa sen kia, sau khi chết cũng bị vùi lấp ở dưới nước, thời điểm ở bên cạnh nàng, hắn không có quý trọng, đợi cho quay đầu khi cũng không thấy nụ cười ngọt ngào đó nữa, lúc này mới chợt hiểu hiểu được, chính mình đến cuối cùng đã bỏ lỡ cái gì.
Phong Vô Ý quay đầu đi chỗ khác, không nhìn ánh mắt của hắn.
Từ vừa mới bắt đầu chính là sai lầm, kết cục cũng chỉ có thể là bỏ qua.
"Vô Ý, là lời tiên đoán thất sát Cô Tinh, mà dẫn tới sát kiếp, là cái tên của nữ tử Phong Khiêu Vũ kia." Tiêu Tử Mặc khẽ thở dài một tiếng, "Ngay cả ta mưu kế tính toán tường tận, cuối cùng người định cũng không bằng trời định."
"Như vậy, bí văn ghi lại chuyện kia của hoàng thất, quả nhiên là sự thật sao?"
Hách Liên Diệu trầm giọng nói, "Thật sự sắp có kẻ thù lớn mạnh đã đến?"
"Không sai, hơn nữa đã đến gần như sắp đốt cháy lông mày rồi." Tiêu Tử Mặc gật đầu nói.
"Nói thật, vốn dĩ trẫm cũng không tin, nhưng mà. . . . . . chuyện phát sinh hôm nay quá mức thần bí." Hách Liên Diệu xoa huyệt thái dương của mình, một lúc lâu lại nói, "Mấy năm nay, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Trẫm muốn nghe lời nói thật, dùng cái này để đoán kế hoạch trong tương lai ."
"Đối với bệ hạ là vài năm, nhưng đối với chúng ta, chẳng qua chỉ là trải qua mấy tháng mà thôi." Tiêu Tử Mặc dở khóc dở cười nói, "Vô Ý đã thông qua thí luyện của Tuyền Ki Thạch phủ, từ nay về sau chính là chủ nhân của ta. . . . . . bệ hạ có biết thiên khí chi đảo không?"
"Ta đã từng nghe nói qua." Ngoài ý muốn, Hách Liên Diệu lại gật đầu.
"Nghe nói? Nghe ai nói?" Phong Vô Ý thốt ra. Thiên khí chi đảo, đây là địa phương cấm kỵ cũng không phải là người thường có thể biết, huống chi là nói cho đế vương Phạm Thiên nghe, nếu có người như vậy, chỉ sợ chuyện phong ấn bị động tay chân chắc chắn có liên quan!
"Hơn ba năm trước, thời điểm trẫm chinh phạt phía Nam, đại quân bị người dân bản xứ dẫn vào đầm lầy độc, may mà nhờ có một vị ẩn sĩ chỉ điểm, mới tìm được đường sống, bình an rời khỏi đó." Hách Liên Diệu nhớ lại.
"Hắn có phải là một người tóc bạc hay không?" Phong Vô Ý trực tiếp hỏi.
"Vô Ý?" Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nói.
"Không sai, ngươi sao lại biết được?" Vẻ mặt Hách Liên Diệu cũng vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.
"Quả nhiên là thế." Phong Vô Ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói, "Tử Mặc, chàng còn nhớ lúc chúng ta rời khỏi Thương Mang Quan ở trên Băng Nguyên Cực Bắc nhìn thấy chính là người kia thì phải? Ta luôn cảm thấy khó chịu, sau đó tất cả những chuyện chúng ta gặp phải, cho dù không phải hắn sắp xếp, chỉ sợ cũng nằm trong dự liệu của hắn!"
"Nàng không nên phán đoán sự việc bừa bãi như vậy." Tiêu Tử Mặc nói.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy người kia, ta liền có một loại cảm giác, giống như. . . . . ." Phong Vô Ý nói tới chỗ này, dừng lại một chút, mới tiếp tục nói, "Giống như là số mệnh gặp nhau, sớm hay muộn chỉ có một người tồn tại."
"Nàng nghi ngờ hắn không phải là người Phạm Thiên." Tiêu Tử Mặc khẳng định.
"Không chỉ có như thế." Phong Vô Ý cau mày nói, "Ta thậm chí hoài nghi hắn không phải đến từ Phóng Trục Chi Hải, mà là. . . . . ."
"Di Thất đại lục." Tiêu Tử Mặc thay nàng nói xong bốn chữ cuối cùng.
Phong Vô Ý không nói gì gật đầu.
"Phóng Trục Chi Hải, Di Thất đại lục?" Hách Liên diệu lập lại một lần nữa hai cái tên này.
"Bệ hạ nơi này chắc là có bản đồ của đại lục chứ?" Tiêu Tử Mặc nói.
"Có." Hách Liên Diệu đứng dậy, bởi vì sự việc bí mật, người hầu sớm đã bị cho lui xuống, hắn tự mình đi lấy bản đồ lại, mở ra trên bàn.
"Ta đi ra ngoài đi một chút." Phong Vô Ý bỗng nhiên nói.
Tiêu Tử Mặc chú ý tới trên vầng trán nàng hiện lên sự phiền chán, chỉ nói: "Cẩn thận một chút."
"Tuy rằng trải qua sự việc ban ngày, trong doanh không ai không biết ngươi, nhưng mà cũng không nên đi xa, hơn nữa cũng không cần gây thêm phiền toái cho trẫm!" Hách Liên Diệu cảnh cáo.
Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng, ôm hồ ly Vân Triệt đi ra ngoài.
"Phong tiểu thư có gì cần phân phó?" Vương Lăng làm xong việc đang bảo vệ bên ngoài lập tức chào hỏi.
"Ta chỉ đi hít thở không khí một chút thôi, không cần đi theo, ta sẽ không đại khai sát giới ." Phong Vô Ý bỏ lại một câu, cũng không quản hắn nghĩ gì, lập tức đi về một góc tối không người.
Vương Lăng có chút xấu hổ cười, đã vậy cũng không nên không biết xấu hổ mà đuổi theo, dù sao hắn vẫn còn gánh vác nhiệm vụ bảo vệ Vương trướng, chỉ đành phân phó hai binh lính đi theo phía sau cách xa một đoạn, vừa không quấy rầy nàng, lại có thể gọi về bất cứ lúc nào.
Phong Vô Ý cũng không để ý, dựa lưng vào cột gỗ của một trạm gác ngồi xuống nhìn xa, ôm Vân Triệt vào trong ngực, nhẹ vỗ về bộ lông mềm mại của hắn.
"Người kia. . . . . . có lẽ là ta biết." Vân Triệt bỗng nhiên nhỏ giọng nói.
"Ngươi biết được sao?" Phong Vô Ý nâng tay một chút.
"Nam nhân mang cái gương đáng sợ kia lên trên thuyền chúng ta, chính là một nam nhân tóc bạc." Vân Triệt nói.
Thấy hắn chủ động nói lại chuyện về ma kính Yên Nguyệt, Phong Vô Ý sửng sốt một chút mới nói: " Ma kính Yên Nguyệt vốn dĩ không phải là của các ngươi sao?"
"Không phải, ai muốn mang theo thứ đáng đó chứ!" Giọng nói của Vân Triệt rầu rĩ, hiển nhiên là sau nhiều năm qua chỉ có linh hồn bám vào đồ vật mà sinh sống thấy được, một lúc lâu mới nói, "Thuyền của chúng ta đi ngang qua một chỗ hoang đảo bổ sung nước ngọt thì phát hiện ra nam nhân kia, tự xưng là gặp phải tai nạn trên biển, chỉ một mình hắn sống sót, cầu xin chúng ta đưa hắn tới nơi có người, phụ vương là người lương thiện nên đã đáp ứng, vì thế nam nhân kia mang chiếc gương kia trở thành lễ vật, đưa cho phụ vương."
"Cái gì?" Phong Vô Ý ngạc nhiên, thậm chí có người. . . . . . mang ma khí làm như lễ vật, cứ tùy tiện tặng ra ngoài sao?
"Phụ vương không biết là cái gì, chẳng qua là cảm thấy trong gương phát ra hơi thở thực sự thích hợp với việc tu luyện, liền vô cùng cao hứng giữ lại." Vân triệt chậm rãi nhớ lại nói, "Nam nhân kia rất lặng yên, không nói chuyện quá nhiều, cũng không thích ở cùng một chỗ với người khác, luôn ở một mình, ngay cả mũ, áo choàng cũng chưa từng cởi ra, trong trí nhớ ta đều không có thấy rõ hắn trông thế nào, chỉ nhớ rõ một đầu tóc bạc, giống hệt như ánh trăng lạnh băng."
"Sau đó thì sao? Người nam nhân khi nào thì rời đi?" Phong Vô Ý tiếp tục hỏi.
"Không." Vân Triệt suy nghĩ sâu xa, tiếp tục nói, "Sau đó không bao lâu, thuyền của chúng ta liền gặp phải khe không gian hiếm thấy, phụ vương cùng những người trong tộc vì bảo vệ ta, mà dùng tính mạng của mình để tạo thành kết giới, cũng không ai rảnh mà chú ý người kia ra sao. Mãi đến khi con thuyền xuyên qua khe không gian, lại rơi vào trong sơn động ở Ngạo Lai Tiên đảo, trên thuyền chỉ còn một mình ta. Ta trong lúc vô ý động đến cái gương người kia đưa cho phụ vương, kết quả là linh hồn và thân thể tách rời, sau đó, linh hồn của ta không thể rời xa chiếc gương kia, vẫn bị nhốt đến khi các ngươi tìm đến."
"Nói cách khác, ngươi cũng không biết người kia có bị chết trong khe không gian, hay là tự hắn rời đi." Phong Vô Ý tổng kết lại.
"Ừ." Vân Triệt lên tiếng.
"Ngươi ở trong sơn động Ngạo Lai Tiên đảo bao nhiêu năm rồi?" Phong Vô Ý hỏi.
"Ai?" Vân triệt ngẩn người, sau một lúc lâu mới buồn rầu nói, "Ta nhớ không rõ, đại khái mấy trăm năm gì đó thì phải?"
Đầu Phong Vô Ý hiện len vài vạch đen, cảm thấy hắn chỉ là đứa trẻ, thật ra lại con hồ ly già. . . . . . nhưng mà, nàng chợt lại nghĩ tới ban đầu ở Ngạo Lai Tiên đảo, thôn dân từng nói, bảy mươi năm trước từng có một người tự mình kết bè mà rời đi, đáng tiếc nàng quên hỏi hắn có phải là ... cả đầu đều bạc trằng hay không.
Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, tuy rằng kém vài thập niên, cũng có có thể là tại khe không gian làm hắn bị thương nặng, cho nên không thể lập tức rời đi, người kia, mười phần không phải là con người, hẳn là thuộc chủng tộc có sinh mệnh thật dài. Nhưng mà, nếu quả thật là cùng là một người, hắn nếu có thể tự mình đi trên biển rộng mênh mông, sao lại bị liên lụy cùng với thuyền của Vân Triệt? Còn lấy ma khí trân quý vô cùng làm lễ vật, rốt cuộc có mục đích gì!
Càng nghĩ, nàng lại cảm thấy nhức đầu, trong đầu có quá nhiều chuyện, rối rắm không rõ.
Trước mắt manh mối vẫn còn quá ít, chỉ dựa vào tin tức vụn vặt này, thật sự không thể tái hiện lại tất cả sự việc vốn dĩ đã xảy ra. Chỉ là. . . . . . có một điều duy nhất có thể xác định, đó là suy đoán của bọn họ hẳn là có chín phần chắc chắn, người kia. . . . . . đến từ Di Thất đại lục.
Như vậy, vấn đề lại quay trở về. Trăm năm trước, thậm chí có người có thể theo Di Thất đại lục đi vào vùng phụ cận thiên khí chi đảo? Đây chẳng phải là nói, nếu không gặp phải khe không gian, hắn có thể di chuyển giữa Di Thất đại lục cùng Phạm Thiên bất cứ lúc nào sao? Cũng như Phạm Thiên, mặc dù là Tuyền Ki Thạch phủ cũng không ở trước lúc Di Thất đại lục trở về, mà tìm vị trí của nó, thì càng miễn bàn.
Giữa hai bên có chênh lệch lớn như vậy sao? Cũng không trách được thất bại dễ dàng làm cho người ta tỉnh lại! Ngàn năm trước thắng lợi, làm cho con người kiêu ngạo tự mãn, mất đi chí tiến thủ, mà ngược lại, dị tộc ở Di Thất đại lục đang sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn, lấy việc cướp đất liền màu mỡ dồi dào mà phấn đấu.
Trận này, có thể đánh sao?
Phong Vô Ý ngẩng đầu, bóng đêm làm bầu trời bao la không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không có, chỉ là một mảng đen tối vô cùng, giống như là không gian trong ma kính Yên Nguyệt.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Móng vuốt Vân Triệt kéo ống tay áo của nàng.
"Ngươi có thể biến thành bộ dạng con người được không?" Phong Vô Ý bỗng nhiên nói.
Phải biết rằng, bây giờ là bởi vì tất cả mọi người bị sự việc ban ngày cùng sự việc xôn xao vừa rồi làm kinh sợ trở nên cảnh giác hơn, cho nên không để ý đến chuyện bất ngờ khác, nhưng là một khi tinh thần bọn hắn phục hồi lại, sẽ phát hiện, một con hồ ly biết nói tiếng người sẽ ngạc nhiên cỡ nào!
"Có thể, có thể." Vân Triệt tặc lưỡi, trả lời không có chút hứng thú nào.
"Ngươi thích làm hồ ly?" Phong Vô Ý nghi ngờ nói. Nàng vẫn cho là, tất cả yêu quái liều mạng tu luyện, là để một ngày có thể hóa ra hình người, vẫn phải nói rằng, yêu thú tộc là ngoại lệ trên thế giới này?
"Làm người có gì tốt?" Vân Triệt rúc vào trong ngực nàng, cái đuôi vòng lại ve vẩy, vòng cuộn lên đầu của mình, "Hơn nữa ngươi ôm thực thoải mái —— trên người ngươi có hơi thở giống cái gương kia, tuy rằng cái gương kia thực đáng sợ, nhưng hơi thở này cũng thực sự có thể giúp ta tu luyện."
Phong Vô Ý nghe vậy, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Được rồi, không phải ngoại trừ yêu thú tộc thế giới này, mà là. . . . . . chỉ có hồ ly Vân Triệt trong lòng này là ngoại lệ thôi! Khó trách đã sống hơn một trăm tuổi còn yếu như vậy, hóa ra là do quá lười!
"Việc về người kia, ngươi còn nhớ rõ sao?" Ngừng một chút, Phong Vô Ý lại hỏi.
"Không phải là loài người, cũng không phải bất kỳ một chủng tộc nào ta đã gặp ở Phóng Trục Chi Hải." Vân Triệt lúc này đáp chắc chắn.
Không phải loài người, đó là chắc chắn. Không phải bất kỳ một nào chủng tộc Phóng Trục Chi Hải? Phong Vô Ý lập tức nhớ tới Tiêu Tử Mặc từng nói qua, ở trên quần đảo Phóng Trục Chi Hải đều là chủng tộc cấp tương đối thấp, người kia chỉ có thể đến từ Di Thất đại lục!
"Vân triệt, vẫn nên hóa thành hình người đi, ngươi rất dễ làm người khác chú ý." Phong Vô Ý thản nhiên nói, "Ta chỉ cần có thể quyết định nói cho vài người của Phạm Thiên biết chân tướng, đối với binh lính bình thường mà nói, để cho bọn họ nghĩ đây là một chiến tranh bình thường là tốt nhất. Một khi tin tức bị tiết lộ, sẽ khiến cho dân chúng Phạm Thiên khủng hoảng lớn, có lẽ dị tộc còn chưa đánh tới, của bên trong chúng ta đã hỏng mất rồi."
Vân Triệt nghiêng đầu, cái hiểu cái không gật đầu, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn đáp ứng rồi.
"Ngoan." Phong Vô Ý thuận tay xoa đầu của hắn.
"Cái đó. . . . . ." Vân Triệt nháy mắt, bỗng nhiên nói: "Sau khi biến thành người, còn có thể cho ngươi ôm không?"
"Ai?" Phong Vô Ý sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói, "Đương nhiên không thể, còn ra thể thống gì nữa!"
"Không thể sao. . . . . ." Giọng nói của Vân Triệt lập tức trở nên đáng thương.
"Không thể!" Phong Vô Ý lại lần nữa xác nhận.
"Vậy được rồi." Vân Triệt nói thầm.
Phong Vô Ý lại ngẩn ra, kỳ quái tiểu gia hỏa này sao lại dễ nói chuyện như vậy, cũng chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Dù sao sau khi biến thành người ta liền có tay có chân, đến lượt ta ôm ngươi là tốt rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.