Chương 1: Trần Minh Quân
Quân KaKa
19/12/2021
Giới thiệu ngắn : Trần Minh Quân là con trai út trong một gia đình khá
giả. Cha tên là Trần Thăng, một bác sĩ tây y đã về hưu. Còn mẹ tên
Nguyễn Minh Yến, một thầy thuốc y học cổ truyền. Trần Minh Quân có một
người anh tên Trần Minh Tuấn và một người chị tên Trần Hồng Thắm, cả hai đều đã có gia đình riêng. Trần Minh Quân vẫn còn tuổi đi học nên sống
cùng cha mẹ trong một ngôi nhà ở dưới chân Thiên Cấm Sơn, tỉnh An Giang. Đó đồng thời cũng là một phòng khám tư nhân, nhà thuốc tây y và đông y.
Lúc này là vào khoảng tháng 7 năm 20XX, Trần Minh Quân cùng hai người bạn học là Trương Xuân và Lê Ngọc Như Ý đang ở trên một chiếc xe khách. Xe đang lao đi trên đường cao tốc liên tỉnh từ An Giang hướng về bến xe Cần Thơ.
Hành trình còn khoảng 15 phút nữa là tới nơi. Họ đến Cần Thơ để làm thủ tục nhập học khóa mới của trường đại học Cần Thơ và trường đại học y dược Cần Thơ.
Trần Minh Quân mặc đúng chuẩn học sinh, áo sơ mi trắng kèm theo quần tây. Hắn năm nay 18 tuổi, làn da trắng kiểu thư sinh. Thân hình không gầy không béo, cao 1m80. Gương mặt ưa nhìn và trung thực. Nhìn vào sẽ làm người ta cảm thấy gần gũi, dễ gần.
Trương Xuân thì đã 19 tuổi, cũng mặc áo sơ mi trắng quần tây, nhưng lại khoác thêm áo ngoài theo phong cách “Vua Hải Tặc”. Thân hình vạm vỡ, cao 1m95, cơ bắp dồn thành cục. Rất có phong phạm một vận động viên thể hình. Làn da ngăm đen, tóc kiểu đầu đinh. Từ ngoài nhìn vào giống như một chiến sĩ quân đội. Hắn đặc biệt đam mê thể hình, đánh đấm, “Vua hải tặc” và mê cả các loại xe.
Lê Ngọc Như Ý là một cô gái có gương mặt tròn tròn, đáng yêu, dễ thương, không phải loại nét đẹp tiêu chuẩn như người mẫu. Đôi mắt to long lanh, có một chút nét u buồn bẩm sinh. Ánh mắt rất dễ làm người ta cảm thấy cần được yêu thương và che chở.
Như Ý năm nay 18 tuổi. Thân thể thiếu nữ đã tương đối phát dục đầy đủ. Chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thỉ nhỏ. Làn da tuy trắng nhưng hơi ám đen, đúng kiểu lam lũ của một cô gái nông thôn, do thường xuyên ra đồng ruộng. Mái tóc dài đen nhánh cột lại sơ xài theo kiểu cánh bướm. Đôi môi nhỏ hồng hào tự nhiên. Chiều cao 1m6, cũng xem là tương đối vừa đẹp.
Như Ý rất thích mặc áo dài, hôm nay cô diện một chiếc áo dài màu hồng phấn, làm cho nét đẹp thiếu nữ càng thêm rạng rỡ.
Cô là người yêu của Trần Minh Quân, cả hai là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau trong hai ngôi nhà liền kề. Họ cùng trúng tuyển vào ngành y học cổ truyền của đại học y dược Cần Thơ, cũng được xếp vào cùng lớp. Trương Xuân thì trúng tuyển ngành điện tử và cơ khí của trường đại học Cần Thơ.
Xe vẫn đang tiến về phía trước, phụ lái đã thông báo sẽ tới bến trong 10 phút nữa. Trong khi Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý thoải mái trò chuyện vui vẻ, thì Trương Xuân cao to vạm vỡ kia đang chết lên chết xuống, mặt tái mét, hai tay đang cầm một cái túi nôn, lâu lâu lại ọe vài phát, bộ dáng này rõ ràng là đã nôn sạch những gì có trong dạ dày, không còn xót lại gì.
Khoảng 10 phút sau
“Cuối cùng cũng tới rồi, thêm 5 phút nữa chắc là tao đi đăng ký nhập viện luôn chứ đăng ký nhập học gì nữa”. Trương Xuân vừa không ngừng lắc lắc cái đầu đã lâng lâng của mình vừa nói.
Trần Minh Quân thấy vậy thì vỗ vỗ vai Trương Xuân:
“Haizz. ..Tôi thật nể ông, một người trùm say xe lại mê xe. Tôi thấy là ông bỏ đam mê xe cộ đi, chứ không lẽ sau này mua xe về chỉ để nhìn”.
“Mọt sách như ông thì làm sao hiểu được, có đôi lúc nhìn ngắm những thứ mình đam mê cũng sảng khoái tinh thần hơn cả chơi ma túy”
“Bộ ông chơi ma túy rồi hay sao mà biết”
“Cái đó .... tôi chỉ là ví dụ vậy thôi hiểu không ? Mà thôi, không nói với ông nữa, tối ngày chỉ biết cây cỏ thảo dược, chán chết đi được”
Lê Ngọc Như Ý :
“Tôi có chuẩn bị mấy chai nước chanh muối, ông Xuân uống đi, uống vào chắc sẽ dễ chịu hơn. Minh Quân, anh cũng uống thử đi, cái này tối qua chính tay em chuẩn bị đó nhé”.
Trương Xuân cười hả hả rồi nhanh tay cầm lấy một chai chanh muối và nói :
“Vẫn là lớp trưởng của chúng ta dễ thương nhất, ai như cái đồ mọt sách này. Thật không biết sao lớp trưởng lại yêu thích ông nữa”.
“Thôi đi ông tướng, tranh thủ mà xuống xe lấy hành lý đi, tính đi thêm một lượt nữa hay gì ?”
Trương Xuân không nói thêm câu nào, nhanh chân lẹ tay nhảy xuống xe. Thấy vậy Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý mỉm cười rồi đi theo. Sau đó, cả ba người đến chỗ nhận hành lý.
Lúc này, có một cô gái mặc đồng phục thể dục trường đại học Cần Thơ đến gần nhóm ba người rồi nở một nụ cười tươi sáng và nói:
“Chào các em, chị tên Lý Thanh Ngọc, là sinh viên năm 3 của trường đại học Cần Thơ. Chị đang làm công tác hỗ trợ tân sinh. Cho chị hỏi có phải các em là tân sinh năm nay hay không?”
Đó là một cô gái trẻ, cao khoảng 1 mét 6, mái tóc đen dài tới ngang hông, gương mặt thanh tú, đôi mắt to sáng, má lúm đồng tiền, nụ cười trên mặt có thể khiến cho bất cứ một chàng trai nào nhìn thấy đều phải đứng hình một vài giây.
Nhưng thân hình thì có hơi cường tráng, không đến nỗi cơ bắp cuồn cuộn nhưng rõ ràng là không phải loại mảnh mai của một cô gái. Nhìn từ gương mặt xuống cơ thể sẽ khiến cho người ta có một cảm giác vỡ mộng.
Thế nhưng mà, khi vừa quay lại nhìn cô gái đó, hai mắt của Trương Xuân không khỏi sáng rực lên. Tên này có sở thích đặc biệt, đó là chỉ hứng thú với con gái lớn tuổi hơn, đồng thời phải là loại con gái có cơ thể mạnh mẽ.
Lý Thanh Ngọc không chỉ lớn tuổi hơn cậu ta, mà thân hình cũng là mạnh mẽ cường tráng, còn kèm theo gương mặt xinh đẹp. — QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân vừa định mở miệng trả lời thì đã bị Trương Xuân nhanh chân chen ngang. Bộ dáng của anh chàng lúc này hết sức anh dũng hiên ngang, mặt tươi sáng, khỏe mạnh mười phần, nào còn cái dáng dấp nửa sống nửa chết khi nãy. Hắn nở một nụ cười chân thành mà nói:
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn em ba người là tân sinh năm nay. Em là tân sinh của đại học Cần Thơ, còn hai người này là bạn của em, là tân sinh của đại học y dược Cần Thơ. Bọn em đang xoắn xuýt không biết làm gì tiếp theo. Nhờ chị hỗ trợ bọn em nhé.”
“Dĩ nhiên rồi, chị ở đây là hỗ trợ tân sinh mà.”
Nói rồi Lý Thanh Ngọc tháo cái ba lô của mình xuống, lấy ra một cái túi chứa hồ sơ, từ trong đó lấy ra 3 tấm bản đồ.
“Đây là bản đồ hướng dẫn đường đi, cái này ghi chú rõ ràng hơn so với Google Map. Đã được đánh dấu các địa điểm có hỗ trợ tân sinh, nơi ăn uống phù hợp, có cả những địa điểm tìm nhà trọ nữa. Các em chỉ cần dựa theo đánh dấu của bản đồ này rồi kết hợp với Google Map mà tìm tới nơi mình muốn”.
Lúc này cô lại mở bản đồ ra, chỉ lên bản đồ mà nói :
“Chỗ khoanh đỏ này là điểm báo danh của đại học Cần Thơ, còn chỗ xanh lá này là điểm báo danh của đại học y dược Cần Thơ. Khoảng cách từ đây tới hai điểm này cũng không quá xa, tầm khoảng 3 hoặc 4 cây số (km) thôi. Các em có thể đi xe buýt thành phố, chỉ cần nói điểm xuống là được. Xe buýt thành phố sẽ đi qua hầu hết các con đường có đánh dấu màu vàng trên bản đồ. Các em có thể tham khảo dễ dàng.”
Trương Xuân hết sức thành ý nhận lấy bản đồ, mặt vẫn tươi cười mà hỏi
“Dạ, cảm ơn chị, chị nhiệt tình quá. À chị ơi, chị có thể cho em xin số điện thoại không, trong mấy ngày tiếp theo lỡ có gì cũng có thể gọi hỏi chị”
Nghe vậy, Lý Thanh Ngọc cũng hơi sững sờ, cô có thể nhận ra thanh niên này là đang có ý với mình. Nói thật lòng thì tiêu chuẩn thanh niên này cũng rất hợp nhãn cô, nhưng cô rất không thích có mối quan hệ tình cảm với đàn ông nhỏ tuổi hơn.
Nghĩ vậy lòng cô bỗng cảm thấy không thoải mái, cô tỏ ra hơi khó xử mà nói:
“Cái này không tiện lắm, bình thường chị chỉ dùng điện thoại để liên lạc gia đình, bạn bè và người thân. Chị không có quen trao đổi số điện thoại với người lạ, em thông cảm.”
Trương Xuân âm thầm cười khổ, hắn có thể nhận ra là cô gái này đang có chút không vui, mà bản thân cũng chỉ xin số điện thoại thôi, cũng đâu có làm gì quá phận. Hắn không khỏi cười cười mà nói
“Dạ dạ, là do em đường đột, đã làm phiền chị rồi, cảm ơn chị rất nhiều”
Lý Thanh Ngọc lúc này gượng gạo cười cười, cũng quay qua Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý khẽ gật đầu chào, rồi sau đó nói lời tạm biệt ba người.
Thấy Lý Thanh Ngọc đã đi một đoạn, Lê Ngọc Như Ý mới quay sang cười nói :
“Hiếm dữ lắm mới có thể thấy Trương Xuân nhà ta lại chủ động xin số điện thoại của con gái đó nha”
Trần Minh Quân cũng hùa theo
“Đúng vậy, đúng vậy, thật là không thể tin được luôn. Nói thật nhé, trước đây tôi còn nghi ngờ giới tính của ông có vấn đề. Giờ mới biết thì ra ông thích các chị, mà còn là các chị lực lưỡng nữa, ha ha ha...”
Lê Ngọc Như Ý :
“Thế nhưng mà, hình như người ta không có hảo cảm lắm với ông rồi đó. Kèo này khó lắm đó nha.”
“Hừ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, không dễ gì tìm được đối tượng như mình ao ước. Để rồi xem, tôi sẽ lấy chân tình của mình mà thu phục chị mỹ nhân này cho xem”.
Bộ dáng quyết tâm hết sức nghiêm túc của Trương Xuân không khỏi làm Minh Quân và Như Ý cũng nghiêm chỉnh lại. Trần Minh Quân không khỏi âm thầm cảm khái
“Cái tên này đã gặp tình yêu sét đánh rồi, hy vọng là không phải chuốc lấy đau khổ đơn phương”
Ngay lúc này, bất chợt có bốn người rầm rộ chạy thật nhanh từ bên cạnh Như Ý vụt qua, lao về phía phương hướng Lý Thanh Ngọc đang bước đi, mắt thấy lập tức sẽ có va chạm xảy ra. Trương Xuân, Minh Quân và Như Ý chỉ kịp hô lên “Cẩn thận” thì ...
“Bịch” một tiếng
Người chạy đầu tiên va mạnh vào phía sau Lý Thanh Ngọc, cả hai cùng đổ nhào xuống đất, chiếc ba lô rơi ra, đồ đạc văng tứ tung.
— QUẢNG CÁO —
Người va chạm với Lý Thanh Ngọc miệng không ngừng nói xin lỗi và hỏi thăm Lý Thanh Ngọc có sao không. Trong lúc đó thì ba người còn lại cũng chạy cùng với hắn và ngồi xuống nhặt đồ lại giùm.
Lý Thanh Ngọc thì đầu óc hơi choáng váng vì va chạm mạnh, chưa thể lấy lại tinh thần. Chỉ gật đầu tỏ ý không có gì rồi cũng thu gom đồ đạc.
Lúc này Trương Xuân, Trần Minh Quân, Lê Ngọc Như Ý cũng liền đi qua để giúp đỡ. Nhưng chỉ được vài bước thì họ nhìn thấy một trong bốn người đã nhanh tay cầm lấy ví da của Lý Thanh Ngọc rồi bỏ vào áo khoác, sau đó ra hiệu cho đồng bọn nhanh chóng rời đi.
Trương Xuân nhanh chân chạy lên chặn ngay trước mặt bốn người này, nhìn chằm chằm vào chúng, bộ mặt hung thần dữ tợn mà quát lớn:
“Bỏ lại cái ví mà bọn mày vừa trộm rồi có thể đi”
Nói thật, với thân hình cường tráng, cao to đồ sộ của Trương Xuân, đột nhiên đứng chặn lại trước mặt bất kỳ người nào cũng sẽ gây ra một loại cảm giác áp lực.
Bốn tên móc túi này trong nhất thời cũng hơi hoảng hốt trong lòng, tỏ ra hết sức lúng túng, quên cả việc phải nhanh chóng tẩu thoát.
Nghe Trương Xuân quát lớn như vậy, người xung quanh nhao nhao nhìn qua. Lý Thanh Ngọc chợt lục lọi tìm kiếm, quả nhiên là cái ví da đã mất, cô nhìn về phía đám người kia :
“Thì ra các người dàn cảnh để trộm ví của tôi, còn không trả lại ví cho tôi”.
Sợ tình hình không ổn, Trần Minh Quân liền hô lên
“Mọi người xin hãy giúp đở bao vây mấy tên trộm này lại, ai biết số điện thoại công an phường ở đây xin hãy gọi báo giúp chúng tôi”.
Lê Ngọc Như ý thì cầm điện thoại bắt đầu quay lại video.
Lúc này người xung quanh có xu hướng vây lại, xa xa cũng có bảo vệ của bến xe chú ý tới bên này. Thấy vậy, tên đang giữ chiếc ví đành phải quăng chiếc ví xuống đất. Hắn nhìn vào Trương Xuân rồi nói
“Dám phá hư chuyện của bọn tao, mày cứ chờ đó thằng ranh con”.
Sau đó, bọn chúng nhanh chóng tản ra, ẩn vào trong đám đông, rồi biến mất.
Trương Xuân không ngăn lại, cũng không ai ngăn bọn chúng lại. Dù sao nơi này đối với đám người Trần Minh Quân cũng “lạ nước lạ cái”, có thể lấy lại chiếc ví cho Lý Thanh Ngọc cũng đã tốt lắm rồi.
Nếu dồn ép bọn chúng quá, không chừng lại phát sinh chuyện không tốt. Hơn nữa bọn chúng chưa chắc không còn đồng bọn khác trong đám đông. Nếu chờ lực lượng trị an đến thì có lẽ đã phải trải qua một trận đánh nhau, có trời mới biết bọn chúng có thủ dao găm hay vũ khí gì trong người.
Đợi một lát nữa lên phường khai báo lại cũng được. Dù sao lúc nãy Như Ý cũng đã nhanh tay quay lại một đoạn video rồi. Còn việc điều tra truy bắt, hãy để cho lực lượng chức năng chuyên môn đi làm sẽ an toàn và hiệu quả hơn.
Trương Xuân nhặt chiếc ví lên, rồi đi đến bên cạnh Lý Thanh Ngọc. Hắn nhìn cô rồi mỉm cười
“Của chị đây, cũng may mắn là bọn em vô tình nhìn thấy”.
Trần Minh Quân cũng nói :
“Lúc nãy bạn của em có quay lại video, chị có muốn báo công an thì cũng có bằng chứng, còn có cả nhân chứng là tụi em nữa”.
“Thôi bỏ qua đi em, các em còn phải đi đăng ký nhập học. Dù sao cũng lấy lại được ví rồi”
Nói rồi Lý Thanh Ngọc từ tay Trương Xuân cầm lấy ví của mình. Trong lòng cũng có chút cảm giác khó diễn tả. Hình ảnh Trương Xuân lúc nãy gây ấn tượng hết sức lớn với cô.
Cô cũng thuộc loại con gái thích mẫu đàn ông lực lượng và mạnh mẽ. Nhất là phải có tâm anh hùng, không sợ kẻ xấu, sẵn sàng giúp đỡ người yếu thế.
Mặc dù cái tư tưởng không chấp nhận người nhỏ tuổi hơn mình vẫn còn đó, nhưng trong lòng cũng không quá bài xích nữa. Lý Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trương Xuân mà nói :
“Cảm ơn em, nếu mất ví thì sẽ rất phiền phức, tiền bạc là một chuyện, quan trọng là đủ thứ giấy tờ tùy thân đều sẽ mất, làm lại không biết sẽ tốn biết bao nhiêu thời gian và công sức”
Trương Xuân cười hào sảng mà nói — QUẢNG CÁO —
“Có gì đâu, giúp người là giúp mình. Cho dù là ai thì cũng sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ thôi. Chị kiểm tra lại xem mọi thứ vẫn còn đủ không”
Lý Thanh Ngọc mở ví ra xem một lát thì mỉm cười rồi nói
“Không có thiếu gì cả, một lần nữa cảm ơn các em rất nhiều”.
“Vậy tốt quá rồi, thôi bọn em đi đây. Chị chú ý cẩn thận hơn nhé.”
Nói rồi Trương Xuân cùng Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý bước đi về hướng cổng bến xe. Mắt nhìn theo ba người đi được một đoạn thì Lý Thanh Ngọc suy nghĩ gì đó rồi nhanh chân đi theo và kêu lên :
“Mấy đứa khoang đi đã, chờ chị một chút”
Nghe vậy cả ba cùng dừng chân quay đầu lại. Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý thì nhìn Trường Xuân mà cười cười bí hiểm. Trương Xuân cũng lúng túng đi lên và hỏi :
“Có chuyện gì vậy chị ?”
Lý Thanh Ngọc hơi xoắn xít, lại phải hít thêm một hơi thở thật sâu rồi nói :
“Hay là lưu lại số điện thoại của chị đi. Ba đứa đã giúp đỡ chị, nên nếu có gì cần có thể gọi để hỏi chị, xem như có qua có lại”
Sau đó cô mở điện của mình bấm số lên màn hình đưa cho Trương Xuân
“Đây là số điện thoại của chị, em lấy máy gọi qua cho chị đi.”
Trương Xuân vẫn còn đang sựng người, không kịp phản ứng. Một lúc lâu sau Lý Thanh Ngọc mới nói
“Sao? em không muốn xin số của chị nữa hay gì ?”.
Trương Xuân nghe vậy mới hoàn hồn lại
“Dạ có, có chứ sao không, để em gọi qua cho chị”
Nói rồi anh chàng nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số. Động tác không khỏi có chút lúng túng. Thấy vậy Lý Thanh Ngọc cũng cảm thấy trong lòng bớt lo nghĩ, đồng thời còn không nhịn được mà lấy tay che miệng cười mỉm.
Reng Reng Reng ....
Điện thoại của Lý Thanh Ngọc vang lên, đó là Trương Xuân gọi qua
“Dạ được rồi chị, em tên là Trương Xuân, đây là Trần Minh Quân, còn đây là Lê Ngọc Như Ý, bọn em là bạn học cùng lớp”
Lý Thanh Ngọc nhìn về Minh Quân và Như Ý cười nói
“Các em cũng gọi qua cho chị lưu số điện thoại nhé.”
Một lát sau ...
“Không còn gì nữa, chị quay lại công tác tiếp đây. Các em đi đường cẩn thận, có khi bọn người kia sẽ tìm cách trả thù các em. Chiều nay chị sẽ gọi cho các em, lúc đó nếu các em rảnh thì chị sẽ mời mấy đứa một chầu xem như cảm ơn”.
Sau đó cô nhanh chóng quay lại bên trong bến xe.
Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý đi tới bên cạnh Trương Xuân ý vị thâm trường mà dơ ngón cái lên. “Xem ra là cơ hội đã rộng cửa hơn rồi đó, cố lên nha ông”.
Lúc này là vào khoảng tháng 7 năm 20XX, Trần Minh Quân cùng hai người bạn học là Trương Xuân và Lê Ngọc Như Ý đang ở trên một chiếc xe khách. Xe đang lao đi trên đường cao tốc liên tỉnh từ An Giang hướng về bến xe Cần Thơ.
Hành trình còn khoảng 15 phút nữa là tới nơi. Họ đến Cần Thơ để làm thủ tục nhập học khóa mới của trường đại học Cần Thơ và trường đại học y dược Cần Thơ.
Trần Minh Quân mặc đúng chuẩn học sinh, áo sơ mi trắng kèm theo quần tây. Hắn năm nay 18 tuổi, làn da trắng kiểu thư sinh. Thân hình không gầy không béo, cao 1m80. Gương mặt ưa nhìn và trung thực. Nhìn vào sẽ làm người ta cảm thấy gần gũi, dễ gần.
Trương Xuân thì đã 19 tuổi, cũng mặc áo sơ mi trắng quần tây, nhưng lại khoác thêm áo ngoài theo phong cách “Vua Hải Tặc”. Thân hình vạm vỡ, cao 1m95, cơ bắp dồn thành cục. Rất có phong phạm một vận động viên thể hình. Làn da ngăm đen, tóc kiểu đầu đinh. Từ ngoài nhìn vào giống như một chiến sĩ quân đội. Hắn đặc biệt đam mê thể hình, đánh đấm, “Vua hải tặc” và mê cả các loại xe.
Lê Ngọc Như Ý là một cô gái có gương mặt tròn tròn, đáng yêu, dễ thương, không phải loại nét đẹp tiêu chuẩn như người mẫu. Đôi mắt to long lanh, có một chút nét u buồn bẩm sinh. Ánh mắt rất dễ làm người ta cảm thấy cần được yêu thương và che chở.
Như Ý năm nay 18 tuổi. Thân thể thiếu nữ đã tương đối phát dục đầy đủ. Chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ thỉ nhỏ. Làn da tuy trắng nhưng hơi ám đen, đúng kiểu lam lũ của một cô gái nông thôn, do thường xuyên ra đồng ruộng. Mái tóc dài đen nhánh cột lại sơ xài theo kiểu cánh bướm. Đôi môi nhỏ hồng hào tự nhiên. Chiều cao 1m6, cũng xem là tương đối vừa đẹp.
Như Ý rất thích mặc áo dài, hôm nay cô diện một chiếc áo dài màu hồng phấn, làm cho nét đẹp thiếu nữ càng thêm rạng rỡ.
Cô là người yêu của Trần Minh Quân, cả hai là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau trong hai ngôi nhà liền kề. Họ cùng trúng tuyển vào ngành y học cổ truyền của đại học y dược Cần Thơ, cũng được xếp vào cùng lớp. Trương Xuân thì trúng tuyển ngành điện tử và cơ khí của trường đại học Cần Thơ.
Xe vẫn đang tiến về phía trước, phụ lái đã thông báo sẽ tới bến trong 10 phút nữa. Trong khi Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý thoải mái trò chuyện vui vẻ, thì Trương Xuân cao to vạm vỡ kia đang chết lên chết xuống, mặt tái mét, hai tay đang cầm một cái túi nôn, lâu lâu lại ọe vài phát, bộ dáng này rõ ràng là đã nôn sạch những gì có trong dạ dày, không còn xót lại gì.
Khoảng 10 phút sau
“Cuối cùng cũng tới rồi, thêm 5 phút nữa chắc là tao đi đăng ký nhập viện luôn chứ đăng ký nhập học gì nữa”. Trương Xuân vừa không ngừng lắc lắc cái đầu đã lâng lâng của mình vừa nói.
Trần Minh Quân thấy vậy thì vỗ vỗ vai Trương Xuân:
“Haizz. ..Tôi thật nể ông, một người trùm say xe lại mê xe. Tôi thấy là ông bỏ đam mê xe cộ đi, chứ không lẽ sau này mua xe về chỉ để nhìn”.
“Mọt sách như ông thì làm sao hiểu được, có đôi lúc nhìn ngắm những thứ mình đam mê cũng sảng khoái tinh thần hơn cả chơi ma túy”
“Bộ ông chơi ma túy rồi hay sao mà biết”
“Cái đó .... tôi chỉ là ví dụ vậy thôi hiểu không ? Mà thôi, không nói với ông nữa, tối ngày chỉ biết cây cỏ thảo dược, chán chết đi được”
Lê Ngọc Như Ý :
“Tôi có chuẩn bị mấy chai nước chanh muối, ông Xuân uống đi, uống vào chắc sẽ dễ chịu hơn. Minh Quân, anh cũng uống thử đi, cái này tối qua chính tay em chuẩn bị đó nhé”.
Trương Xuân cười hả hả rồi nhanh tay cầm lấy một chai chanh muối và nói :
“Vẫn là lớp trưởng của chúng ta dễ thương nhất, ai như cái đồ mọt sách này. Thật không biết sao lớp trưởng lại yêu thích ông nữa”.
“Thôi đi ông tướng, tranh thủ mà xuống xe lấy hành lý đi, tính đi thêm một lượt nữa hay gì ?”
Trương Xuân không nói thêm câu nào, nhanh chân lẹ tay nhảy xuống xe. Thấy vậy Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý mỉm cười rồi đi theo. Sau đó, cả ba người đến chỗ nhận hành lý.
Lúc này, có một cô gái mặc đồng phục thể dục trường đại học Cần Thơ đến gần nhóm ba người rồi nở một nụ cười tươi sáng và nói:
“Chào các em, chị tên Lý Thanh Ngọc, là sinh viên năm 3 của trường đại học Cần Thơ. Chị đang làm công tác hỗ trợ tân sinh. Cho chị hỏi có phải các em là tân sinh năm nay hay không?”
Đó là một cô gái trẻ, cao khoảng 1 mét 6, mái tóc đen dài tới ngang hông, gương mặt thanh tú, đôi mắt to sáng, má lúm đồng tiền, nụ cười trên mặt có thể khiến cho bất cứ một chàng trai nào nhìn thấy đều phải đứng hình một vài giây.
Nhưng thân hình thì có hơi cường tráng, không đến nỗi cơ bắp cuồn cuộn nhưng rõ ràng là không phải loại mảnh mai của một cô gái. Nhìn từ gương mặt xuống cơ thể sẽ khiến cho người ta có một cảm giác vỡ mộng.
Thế nhưng mà, khi vừa quay lại nhìn cô gái đó, hai mắt của Trương Xuân không khỏi sáng rực lên. Tên này có sở thích đặc biệt, đó là chỉ hứng thú với con gái lớn tuổi hơn, đồng thời phải là loại con gái có cơ thể mạnh mẽ.
Lý Thanh Ngọc không chỉ lớn tuổi hơn cậu ta, mà thân hình cũng là mạnh mẽ cường tráng, còn kèm theo gương mặt xinh đẹp. — QUẢNG CÁO —
Trần Minh Quân vừa định mở miệng trả lời thì đã bị Trương Xuân nhanh chân chen ngang. Bộ dáng của anh chàng lúc này hết sức anh dũng hiên ngang, mặt tươi sáng, khỏe mạnh mười phần, nào còn cái dáng dấp nửa sống nửa chết khi nãy. Hắn nở một nụ cười chân thành mà nói:
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn em ba người là tân sinh năm nay. Em là tân sinh của đại học Cần Thơ, còn hai người này là bạn của em, là tân sinh của đại học y dược Cần Thơ. Bọn em đang xoắn xuýt không biết làm gì tiếp theo. Nhờ chị hỗ trợ bọn em nhé.”
“Dĩ nhiên rồi, chị ở đây là hỗ trợ tân sinh mà.”
Nói rồi Lý Thanh Ngọc tháo cái ba lô của mình xuống, lấy ra một cái túi chứa hồ sơ, từ trong đó lấy ra 3 tấm bản đồ.
“Đây là bản đồ hướng dẫn đường đi, cái này ghi chú rõ ràng hơn so với Google Map. Đã được đánh dấu các địa điểm có hỗ trợ tân sinh, nơi ăn uống phù hợp, có cả những địa điểm tìm nhà trọ nữa. Các em chỉ cần dựa theo đánh dấu của bản đồ này rồi kết hợp với Google Map mà tìm tới nơi mình muốn”.
Lúc này cô lại mở bản đồ ra, chỉ lên bản đồ mà nói :
“Chỗ khoanh đỏ này là điểm báo danh của đại học Cần Thơ, còn chỗ xanh lá này là điểm báo danh của đại học y dược Cần Thơ. Khoảng cách từ đây tới hai điểm này cũng không quá xa, tầm khoảng 3 hoặc 4 cây số (km) thôi. Các em có thể đi xe buýt thành phố, chỉ cần nói điểm xuống là được. Xe buýt thành phố sẽ đi qua hầu hết các con đường có đánh dấu màu vàng trên bản đồ. Các em có thể tham khảo dễ dàng.”
Trương Xuân hết sức thành ý nhận lấy bản đồ, mặt vẫn tươi cười mà hỏi
“Dạ, cảm ơn chị, chị nhiệt tình quá. À chị ơi, chị có thể cho em xin số điện thoại không, trong mấy ngày tiếp theo lỡ có gì cũng có thể gọi hỏi chị”
Nghe vậy, Lý Thanh Ngọc cũng hơi sững sờ, cô có thể nhận ra thanh niên này là đang có ý với mình. Nói thật lòng thì tiêu chuẩn thanh niên này cũng rất hợp nhãn cô, nhưng cô rất không thích có mối quan hệ tình cảm với đàn ông nhỏ tuổi hơn.
Nghĩ vậy lòng cô bỗng cảm thấy không thoải mái, cô tỏ ra hơi khó xử mà nói:
“Cái này không tiện lắm, bình thường chị chỉ dùng điện thoại để liên lạc gia đình, bạn bè và người thân. Chị không có quen trao đổi số điện thoại với người lạ, em thông cảm.”
Trương Xuân âm thầm cười khổ, hắn có thể nhận ra là cô gái này đang có chút không vui, mà bản thân cũng chỉ xin số điện thoại thôi, cũng đâu có làm gì quá phận. Hắn không khỏi cười cười mà nói
“Dạ dạ, là do em đường đột, đã làm phiền chị rồi, cảm ơn chị rất nhiều”
Lý Thanh Ngọc lúc này gượng gạo cười cười, cũng quay qua Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý khẽ gật đầu chào, rồi sau đó nói lời tạm biệt ba người.
Thấy Lý Thanh Ngọc đã đi một đoạn, Lê Ngọc Như Ý mới quay sang cười nói :
“Hiếm dữ lắm mới có thể thấy Trương Xuân nhà ta lại chủ động xin số điện thoại của con gái đó nha”
Trần Minh Quân cũng hùa theo
“Đúng vậy, đúng vậy, thật là không thể tin được luôn. Nói thật nhé, trước đây tôi còn nghi ngờ giới tính của ông có vấn đề. Giờ mới biết thì ra ông thích các chị, mà còn là các chị lực lưỡng nữa, ha ha ha...”
Lê Ngọc Như Ý :
“Thế nhưng mà, hình như người ta không có hảo cảm lắm với ông rồi đó. Kèo này khó lắm đó nha.”
“Hừ, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, không dễ gì tìm được đối tượng như mình ao ước. Để rồi xem, tôi sẽ lấy chân tình của mình mà thu phục chị mỹ nhân này cho xem”.
Bộ dáng quyết tâm hết sức nghiêm túc của Trương Xuân không khỏi làm Minh Quân và Như Ý cũng nghiêm chỉnh lại. Trần Minh Quân không khỏi âm thầm cảm khái
“Cái tên này đã gặp tình yêu sét đánh rồi, hy vọng là không phải chuốc lấy đau khổ đơn phương”
Ngay lúc này, bất chợt có bốn người rầm rộ chạy thật nhanh từ bên cạnh Như Ý vụt qua, lao về phía phương hướng Lý Thanh Ngọc đang bước đi, mắt thấy lập tức sẽ có va chạm xảy ra. Trương Xuân, Minh Quân và Như Ý chỉ kịp hô lên “Cẩn thận” thì ...
“Bịch” một tiếng
Người chạy đầu tiên va mạnh vào phía sau Lý Thanh Ngọc, cả hai cùng đổ nhào xuống đất, chiếc ba lô rơi ra, đồ đạc văng tứ tung.
— QUẢNG CÁO —
Người va chạm với Lý Thanh Ngọc miệng không ngừng nói xin lỗi và hỏi thăm Lý Thanh Ngọc có sao không. Trong lúc đó thì ba người còn lại cũng chạy cùng với hắn và ngồi xuống nhặt đồ lại giùm.
Lý Thanh Ngọc thì đầu óc hơi choáng váng vì va chạm mạnh, chưa thể lấy lại tinh thần. Chỉ gật đầu tỏ ý không có gì rồi cũng thu gom đồ đạc.
Lúc này Trương Xuân, Trần Minh Quân, Lê Ngọc Như Ý cũng liền đi qua để giúp đỡ. Nhưng chỉ được vài bước thì họ nhìn thấy một trong bốn người đã nhanh tay cầm lấy ví da của Lý Thanh Ngọc rồi bỏ vào áo khoác, sau đó ra hiệu cho đồng bọn nhanh chóng rời đi.
Trương Xuân nhanh chân chạy lên chặn ngay trước mặt bốn người này, nhìn chằm chằm vào chúng, bộ mặt hung thần dữ tợn mà quát lớn:
“Bỏ lại cái ví mà bọn mày vừa trộm rồi có thể đi”
Nói thật, với thân hình cường tráng, cao to đồ sộ của Trương Xuân, đột nhiên đứng chặn lại trước mặt bất kỳ người nào cũng sẽ gây ra một loại cảm giác áp lực.
Bốn tên móc túi này trong nhất thời cũng hơi hoảng hốt trong lòng, tỏ ra hết sức lúng túng, quên cả việc phải nhanh chóng tẩu thoát.
Nghe Trương Xuân quát lớn như vậy, người xung quanh nhao nhao nhìn qua. Lý Thanh Ngọc chợt lục lọi tìm kiếm, quả nhiên là cái ví da đã mất, cô nhìn về phía đám người kia :
“Thì ra các người dàn cảnh để trộm ví của tôi, còn không trả lại ví cho tôi”.
Sợ tình hình không ổn, Trần Minh Quân liền hô lên
“Mọi người xin hãy giúp đở bao vây mấy tên trộm này lại, ai biết số điện thoại công an phường ở đây xin hãy gọi báo giúp chúng tôi”.
Lê Ngọc Như ý thì cầm điện thoại bắt đầu quay lại video.
Lúc này người xung quanh có xu hướng vây lại, xa xa cũng có bảo vệ của bến xe chú ý tới bên này. Thấy vậy, tên đang giữ chiếc ví đành phải quăng chiếc ví xuống đất. Hắn nhìn vào Trương Xuân rồi nói
“Dám phá hư chuyện của bọn tao, mày cứ chờ đó thằng ranh con”.
Sau đó, bọn chúng nhanh chóng tản ra, ẩn vào trong đám đông, rồi biến mất.
Trương Xuân không ngăn lại, cũng không ai ngăn bọn chúng lại. Dù sao nơi này đối với đám người Trần Minh Quân cũng “lạ nước lạ cái”, có thể lấy lại chiếc ví cho Lý Thanh Ngọc cũng đã tốt lắm rồi.
Nếu dồn ép bọn chúng quá, không chừng lại phát sinh chuyện không tốt. Hơn nữa bọn chúng chưa chắc không còn đồng bọn khác trong đám đông. Nếu chờ lực lượng trị an đến thì có lẽ đã phải trải qua một trận đánh nhau, có trời mới biết bọn chúng có thủ dao găm hay vũ khí gì trong người.
Đợi một lát nữa lên phường khai báo lại cũng được. Dù sao lúc nãy Như Ý cũng đã nhanh tay quay lại một đoạn video rồi. Còn việc điều tra truy bắt, hãy để cho lực lượng chức năng chuyên môn đi làm sẽ an toàn và hiệu quả hơn.
Trương Xuân nhặt chiếc ví lên, rồi đi đến bên cạnh Lý Thanh Ngọc. Hắn nhìn cô rồi mỉm cười
“Của chị đây, cũng may mắn là bọn em vô tình nhìn thấy”.
Trần Minh Quân cũng nói :
“Lúc nãy bạn của em có quay lại video, chị có muốn báo công an thì cũng có bằng chứng, còn có cả nhân chứng là tụi em nữa”.
“Thôi bỏ qua đi em, các em còn phải đi đăng ký nhập học. Dù sao cũng lấy lại được ví rồi”
Nói rồi Lý Thanh Ngọc từ tay Trương Xuân cầm lấy ví của mình. Trong lòng cũng có chút cảm giác khó diễn tả. Hình ảnh Trương Xuân lúc nãy gây ấn tượng hết sức lớn với cô.
Cô cũng thuộc loại con gái thích mẫu đàn ông lực lượng và mạnh mẽ. Nhất là phải có tâm anh hùng, không sợ kẻ xấu, sẵn sàng giúp đỡ người yếu thế.
Mặc dù cái tư tưởng không chấp nhận người nhỏ tuổi hơn mình vẫn còn đó, nhưng trong lòng cũng không quá bài xích nữa. Lý Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trương Xuân mà nói :
“Cảm ơn em, nếu mất ví thì sẽ rất phiền phức, tiền bạc là một chuyện, quan trọng là đủ thứ giấy tờ tùy thân đều sẽ mất, làm lại không biết sẽ tốn biết bao nhiêu thời gian và công sức”
Trương Xuân cười hào sảng mà nói — QUẢNG CÁO —
“Có gì đâu, giúp người là giúp mình. Cho dù là ai thì cũng sẽ có lúc cần đến sự giúp đỡ thôi. Chị kiểm tra lại xem mọi thứ vẫn còn đủ không”
Lý Thanh Ngọc mở ví ra xem một lát thì mỉm cười rồi nói
“Không có thiếu gì cả, một lần nữa cảm ơn các em rất nhiều”.
“Vậy tốt quá rồi, thôi bọn em đi đây. Chị chú ý cẩn thận hơn nhé.”
Nói rồi Trương Xuân cùng Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý bước đi về hướng cổng bến xe. Mắt nhìn theo ba người đi được một đoạn thì Lý Thanh Ngọc suy nghĩ gì đó rồi nhanh chân đi theo và kêu lên :
“Mấy đứa khoang đi đã, chờ chị một chút”
Nghe vậy cả ba cùng dừng chân quay đầu lại. Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý thì nhìn Trường Xuân mà cười cười bí hiểm. Trương Xuân cũng lúng túng đi lên và hỏi :
“Có chuyện gì vậy chị ?”
Lý Thanh Ngọc hơi xoắn xít, lại phải hít thêm một hơi thở thật sâu rồi nói :
“Hay là lưu lại số điện thoại của chị đi. Ba đứa đã giúp đỡ chị, nên nếu có gì cần có thể gọi để hỏi chị, xem như có qua có lại”
Sau đó cô mở điện của mình bấm số lên màn hình đưa cho Trương Xuân
“Đây là số điện thoại của chị, em lấy máy gọi qua cho chị đi.”
Trương Xuân vẫn còn đang sựng người, không kịp phản ứng. Một lúc lâu sau Lý Thanh Ngọc mới nói
“Sao? em không muốn xin số của chị nữa hay gì ?”.
Trương Xuân nghe vậy mới hoàn hồn lại
“Dạ có, có chứ sao không, để em gọi qua cho chị”
Nói rồi anh chàng nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số. Động tác không khỏi có chút lúng túng. Thấy vậy Lý Thanh Ngọc cũng cảm thấy trong lòng bớt lo nghĩ, đồng thời còn không nhịn được mà lấy tay che miệng cười mỉm.
Reng Reng Reng ....
Điện thoại của Lý Thanh Ngọc vang lên, đó là Trương Xuân gọi qua
“Dạ được rồi chị, em tên là Trương Xuân, đây là Trần Minh Quân, còn đây là Lê Ngọc Như Ý, bọn em là bạn học cùng lớp”
Lý Thanh Ngọc nhìn về Minh Quân và Như Ý cười nói
“Các em cũng gọi qua cho chị lưu số điện thoại nhé.”
Một lát sau ...
“Không còn gì nữa, chị quay lại công tác tiếp đây. Các em đi đường cẩn thận, có khi bọn người kia sẽ tìm cách trả thù các em. Chiều nay chị sẽ gọi cho các em, lúc đó nếu các em rảnh thì chị sẽ mời mấy đứa một chầu xem như cảm ơn”.
Sau đó cô nhanh chóng quay lại bên trong bến xe.
Trần Minh Quân và Lê Ngọc Như Ý đi tới bên cạnh Trương Xuân ý vị thâm trường mà dơ ngón cái lên. “Xem ra là cơ hội đã rộng cửa hơn rồi đó, cố lên nha ông”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.