Chương 60: Sống Chung.
Tố Lưu Hồi Xuyên
30/10/2022
Hai cái nồi đang sôi trên bếp gas.
Một cái nồi áp suất.
Một cái nồi hầm.
Nước sôi ùng ục.
Lâm Yến đột nhiên cảm thấy mình như một vị hoàng đế đang chờ thưởng thức mĩ vị nhân gian.
Nhưng mĩ vị kia lại là canh gà, điều này làm cho mọi việc trở nên hơi thái quá. Nhưng Lục Tẫn lại tự tay làm ra cái này.
Mọi chuyện bỗng dưng lại có ý nghĩa hẳn lên.
Lâm Yến nghĩ, ý nghĩa cái rắm.
Lục Tẫn đáng ra phải biết, bốn nồi canh gà thì hổ đói chưa chắc đã nhai được hết chứ.
Lục Tẫn không nhận ra tâm tình vi diệu của cậu, “Hoan nghênh quý khách nếm thử canh gà tứ vị.”
Lâm Yến khịt mũi, “Mấy cái này có điểm gì khác nhau không?” Lục Tẫn: “Bọn họ cãi cọ về công thức, tranh nhau bốn người mỗi người mỗi cái, nên anh chiều theo họ luôn, một trong số này còn được cải tiến nữa rồi đó.” Lâm Yến nhìn Lục Tẫn, “Anh muốn em tìm cho ra cái nồi kia?” Lục Tẫn chắp tay sau lưng: “Anh muốn xem chúng ta có thực sự ăn ý hay không.”
Lâm Yến dừng một chút: “Không phải nói cho em ăn ngon sao?” Còn bắt cậu phải tìm bản cải tiến?
Lục Tẫn: “Đúng vậy, cái được cải tiến là canh gà ngon nhất trên đời đó.” Lâm Yến đảo mắt qua bốn nồi canh gà, “Em chọn cái nào thì bọn mình phải cùng ăn cái đó.”
Lục Tẫn: “Được.”
Lâm Yến bước tới, ngửi từng nồi một.
Nhưng mùi canh gà lẫn lộn hòa trộn cùng với nhau, mùi nào cũng giống mùi nào, cậu thực sự không thấy có điểm gì khác biệt.
Lâm Yến nghĩ nghĩ, chỉ vào một chiếc nồi.
Cậu quay đầu lại nhìn biểu cảm của Lục Tẫn, Lục Tẫn nở nụ cười nhẹ khóe môi, không cảm xúc gì.
Lục Tẫn: “Vì sao em lại chọn nồi này?”
Lâm Yến: “Thì em xem thử nên chọn ra một cái thế thôi.”
Lục Tẫn: ". . .”
Lục Tẫn cũng không nói đây có phải là nồi canh gà do mình làm không, “Em ra ngồi trước đi, anh sẽ mang nó ra”.
Lâm Yến làm theo, lấy bộ đồ ăn và đũa ra cho hai người, ngồi vào bàn đợi anh. Một lát sau Lục Tẫn mới đi ra.
Ánh mắt Lâm Yến chuyển từ điện thoại nhìn lên phía anh: “Lâu như vậy?” Lục Tẫn: “Anh rắc thêm một ít hành lá lên.”
Lục Tẫn đặt nồi xuống, mở vung lên.
Lâm Yến nhướng mày.
Hành lá xắt nhỏ nổi lên trên canh gà, xếp thành hình trái tim. Lục Tẫn nhìn cậu đầy mong đợi.
Lâm Yến lúc này mới nhận ra cái “cải tiến” mà Lục Tẫn nói là gì. Lông mày Lâm Yến giãn ra, ánh mắt cũng dịu đi vài phần: “Anh quê thật.” Lục Tẫn chớp mắt mấy cái: “Quê sao? Cái này gọi là lãng mạn đó.” Lâm Yến mặt không chút cảm xúc: “Quê, anh cũng chỉ biết vẽ có mỗi thế.”
Ngoài miệng thì chê nhưng Lâm Yến lúc múc canh lại rất cẩn thận không làm hỏng trái tim.
Lục Tẫn nhìn nhóc con khẩu thị tâm phi trước mặt, trong lòng cười thầm, xoay người vào phòng bếp lấy thêm đồ vật.
Lâm Yến cầm thìa, chuẩn bị tinh thần chinh chiến.
Nói thật lòng, canh gà này không tệ, chỉ là canh gà bình thường này khó mà xứng với danh của Lục Tẫn.
“Trù nghệ” của Lục Tẫn ẩn sâu trong nồi canh rồi à?
Lâm Yến giơ thìa lên, ngay khi môi vừa chạm vào bát, chưa kịp nếm thử mùi vị, đã thấy Lục Tẫn mang ra một thứ gì đó có hình dạng hoa sen. Lục Tẫn vui vẻ nói: “Đây là đèn hoa đăng mà anh đã đặc biệt tìm người chế tạo.”
Lâm Yến giật giật mí mắt: "Hôm nay không có ai sinh nhật." Lục Tẫn lấy bật lửa ra, nói: “Anh biết, hôm nay không phải sinh nhật ai cả, đây là để mừng ngày đầu tiên chúng ta ở cùng nhau”.
Đèn hoa đăng được thắp sáng, rồi từ từ nở sau ngọn lửa.
Cùng lúc đó, khúc nhạc đám cưới vang lên.
Lục Tẫn: “Không có bgm sẽ làm thiếu hụt xúc cảm đó.”
Lâm Yến: “Sao anh không mời ai đó đến chơi vi-ô-lông luôn đi?” Lục Tẫn: "Anh cũng nghĩ rồi đó, nhưng mà nếu mời thêm người khác về sẽ phá vỡ mất bầu không khí chỉ có hai chúng ta. Anh thấy cái này trên mạng mấy ngày trước, tuyệt ghê ha.”
Lâm Yến trầm mặc một lát rồi nói: "Anh trước đây chưa từng thấy qua cái này à?”
Lục Tẫn: "Ưm?”
Không sao cả.
Đại thiếu gia không dùng đèn hoa sen trong sinh nhật của mình. Lâm Yến có lòng nhắc nhở: “Thứ này sẽ kêu mãi không ngừng.” Lục Tẫn: “Anh biết, người ta nói hai ngày sẽ không ngừng kêu, lần này anh cố ý tìm người làm theo yêu cầu, sẽ không xảy ra trường hợp này.” Lâm Yến: “Yêu cầu gì?”
Lục Tẫn: “Hihi, nó sẽ kêu bảy ngày bảy đêm không ngừng”.
Lâm Yến: “...”
Có bệnh hảaa.
Lâm Yến run tay, canh gà suýt thì trào ra ngoài.
Cậu theo bản năng cúi đầu uống, giây sau kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ah, cũng không tệ lắm?
Lục Tẫn còn đang nghịch đèn, anh dường như rất tò mò về thứ này. Anh cảm nhận được ánh mắt của Lâm Yến, nhìn sang: “Canh gà thế nào?” Lâm Yến thành thật nói: “Rất ngon.”
Lục Tẫn ôn hòa nói: “Tốt, vậy em cứ uống nữa đi, không đủ thì còn ba nồi đó.” Lâm Yến: “...”
Cậu là trâu cũng không uống nổi nhiều như vậy.
Cũng may Lục Tẫn đêm nay đáng để tin tưởng.
Trừ bốn nồi canh gà ra, anh còn chuẩn bị đồ ăn khác, một số mua ở ngoài, một số chiên theo công thức của đầu bếp.
Mấy món chiên cũng không tệ, Lâm Yến cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma về củ cải trắng.
Ăn xong, Lục Tẫn bưng lên một cái bánh kem.
Có hai người được vẽ trên chiếc bánh nhỏ, một người có vẻ mặt nhăn nhó, người còn lại đang nở nụ cười tươi.
Hai người nhỏ bé nắm tay nhau.
Lâm Yến nhướng mày: “Anh chu toàn đến vậy nữa hả.”
Lục Tẫn: “Còn có trái cây sau bữa tối, em muốn ăn gì?”
Lâm Yến dùng thìa lấy một chút bánh kem, “Lục Tẫn, nếu anh cứ chăm em ăn này thì em sẽ béo mất.”
Lục Tẫn: “Em rất gầy, béo lên một chút vẫn tốt hơn mà.”
Lâm Yến: “Tốt cái gì?”
Lục Tẫn: “Có chút thịt ôm mới sướng nha.”
Lâm Yến: “...”
Lâm Yến đỏ mặt, lại lấy thêm một thìa, đem tới trước mặt anh: ”Không thể để em béo một mình được.”
Lục Tẫn ngậm lấy thìa bánh kem.
Rõ ràng đã dặn là ít đường, vậy mà giờ Lục Tẫn vẫn cảm thấy ngọt muốn chết.
Lục Tẫn đột nhiên đứng dậy, vòng qua cái bàn đến bên Lâm Yến, cúi người bế cậu lên.
Lâm Yến buông thìa xuống: “Này, anh không thể bớt thô lỗ hơn chút sao?” Lục Tẫn chỉnh tư thế một chút, đem Lâm Yến đặt cậu ở trên sofa. Lâm Yến tựa trên sofa, hai tay bị anh giữ chặt, “Sao vậy?”
Lục Tẫn cúi đầu, day day trán.
Anh vừa mới ăn bánh kem xong nên hơi thở mang theo chút ngọt ngào: “Dạo này anh ngủ không ngon, ngày hôm qua ngủ không ngon, hôm nay cũng ngủ không ngon.”
Lâm Yến im lặng nhìn anh.
Lục Tẫn có hơi ngại ngùng: “Em cũng thích anh, anh rất vui, em đồng ý sống ở đây, anh lại càng vui hơn.”
Hai ngày nay anh đã rất phấn khích.
Đi chợ thì háo hức lắm, về đến nhà cũng thấy háo hức, anh dọn dẹp nhà cửa, mua đồ về nấu cơm cho em ấy.
Ngoài anh ra, gia đình sẽ có một cậu chủ khác.
Lục Tẫn từng nghĩ anh không cần ai bên cạnh, nhưng sau khi gặp được Lâm Yến, anh chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên cậu.
Cảm giác thỏa mãn xuất phát từ sâu bên trong.
Lâm Yến vươn tay chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng xoa xoa, thủ thỉ: "Em cũng vậy.”
Khi Lục Tẫn ghé tới, Lâm Yến vô thức nhắm mắt lại.
Anh trao cho cậu một nụ hôn không dữ dội cũng không cứng nhắc. Lục Tẫn cuối cùng cũng tìm thấy được cảm giác đúng, nụ hôn này vừa mềm mại lại lâu dài.
Lâm Yến nới lỏng răng, chạm vào đầu lưỡi của anh.
Một cảm giác ngại ngùng dâng lên trong lòng cậu, nhưng cậu càng ngày càng muốn được đụng chạm thân mật với anh.
Lâm Yến thích hôn Lục Tẫn.
Cậu thích cảm giác thân mật này.
Cậu thích chìm đắm trong sự ôn nhu của Lục Tẫn.
...
Lâm Yến gội đầu xong, cậu đứng trước gương lau tóc.
Môi cậu hơi sưng, khóe môi còn có một vết rách.
Lâm Yến thở hắt ra, đem khăn ném lên trên bồn rửa mặt.
Cậu đưa tay chạm vào khóe môi, có hơi rát.
Lục Tẫn dịu dàng được một lúc, lại không nhẹ không nặng cắn phá bờ môi của cậu, có qua có lại, Lâm Yến cũng cắn trả ngược lại.
Bây giờ hai người một trái một phải, vết thương còn vô cùng cân đối. Lục Tẫn vui vẻ: “Vết thương đôi, chụp ảnh lưu lại nào.”
Lâm Yến lập tức đá anh ra.
Cậu cầm lấy máy sấy, nghĩ nghĩ, lại cất vào ngăn tủ.
Cậu lại bước ra ngoài với mái tóc ẩm ướt.
Đi được vài bước, Lâm Yến cảm thấy mình không nên ở đây. Lục Tẫn đang cùng Lương Thanh Hà bàn bạc công việc, nhìn thấy cậu tới, vội vàng nói hai câu rồi cúp điện thoại.
Lâm Yến: “Anh sao lại ở đây?”
Lục Tẫn khoanh chân ngồi trên sô pha: "Nếu em thích phòng khách, anh có thể chuyển đến đây. Nhưng ở đây không đủ ánh sáng mặt trời, nên anh đề nghị ngủ trong phòng ngủ chính.”
Lâm Yến không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh, cũng không phản bác lại.
Túi hành lí của cậu đang ở trong tay Lục Tẫn, chỉ đợi cậu gật đầu một cái, Lục Tẫn sẽ đưa cậu và hành lý trở về phòng ngủ chính.
Lục Tẫn nhìn mái tóc đang nhỏ giọt của cậu: "Sao em không sấy tóc?" Lâm Yến: "Tìm không thấy máy sấy.”
Lục Tẫn không nghi ngờ gì cả, thậm chí còn không nhớ Lâm Yến đã sống ở đây mấy ngày, đứng dậy nói: "Ngồi đây đi, anh đi tìm.”
Lâm Yến ngồi lên ghế sô pha, không lâu sau, anh nhìn thấy Lục Tẫn đi ra với máy sấy tóc.
Lục Tẫn tránh đi cái tay đang muốn cầm lấy máy sấy tóc của Lâm Yến, "Anh sấy cho em.”
Lâm Yến nở nụ cười: “Phục vụ chu đáo quá.”
Lục Tẫn cắm máy sấy, chỉnh nhiệt độ: "Thích không?”
Lâm Yến cúi đầu, che giấu khuôn mặt ửng đỏ: “Thích.”
Cậu có thể đoán được là Lục Tẫn sẽ đi theo mình vào nên mới cố ý không sấy tóc.
Lâm Yến thích làm những điều mà các cặp đôi sẽ làm với anh, nhưng cậu cảm thấy rất xấu hổ nếu trực tiếp nói ra.
Ngón tay dài ấm áp lướt qua tóc cậu, da đầu Lâm Yến có chút tê dại, cậu không nhịn được nói: "Anh không cần làm như vậy, em ngứa.”
Lục Tẫn: “Anh chơi thử ghi-ta trên đầu em nha.”
Lâm Yến: “....”
Lục Tẫn tăng thêm một chút sức lực, lại vô tình nắm lấy tóc của Lâm Yến. Lâm Yến: “Em giết anh giờ.”
Lục Tẫn lúng túng nói: “Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng luyện lại.” Tóc Lâm Yến ngắn, rất nhanh đã sấy xong.
Lục Tẫn định đem máy sấy đi cất, lại bị Lâm Yến giữ lại.
Lục Tẫn giật mình, rất nhanh đã hiểu ý của Lâm Yến: “Em muốn giúp anh sấy?”
Lâm Yến dùng ngón tay chải tóc, thản nhiên nói: “Không được sao?” Được chứ, đương nhiên là được rồi.
Lục Tẫn không nhịn được nở nụ cười: “Em chờ anh một chút.” Anh đi tắm.
Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại mùi của Lâm Yến, sữa tắm mùi bạc hà, hơi the mát.
Đây không phải là loại sữa tắm mà Lục Tẫn vẫn quen dùng.
Nhưng Lục Tẫn vẫn dùng, anh muốn có cùng một mùi hương với Lâm Yến. Lần này tắm, Lục Tẫn đã ở trong đó rất lâu.
Tóc anh không bẩn mấy vì hầu như ngày nào anh cũng gội, nhưng để tránh xảy ra bất kỳ sự cố nào, Lục Tẫn đã gội năm lần.
Đảm bảo sẽ lưu lại hương thơm trên từng sợi tóc.
Lâm Yến chơi trò chơi vài lần, đến khi cậu đã gần như mất kiên nhẫn, cậu nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Cửa phòng tắm được mở ra, Lâm Yến bỏ điện thoại xuống.
Lục Tẫn bước ra.
Anh bước ra với cái đầu mới gội ướt đẫm.
Anh bưng theo chậu rửa mặt, cúi đầu, lon ton chạy đến chỗ Lâm Yến. “Sấy đi nè!”
Sấy kĩ một chút.
Một cái nồi áp suất.
Một cái nồi hầm.
Nước sôi ùng ục.
Lâm Yến đột nhiên cảm thấy mình như một vị hoàng đế đang chờ thưởng thức mĩ vị nhân gian.
Nhưng mĩ vị kia lại là canh gà, điều này làm cho mọi việc trở nên hơi thái quá. Nhưng Lục Tẫn lại tự tay làm ra cái này.
Mọi chuyện bỗng dưng lại có ý nghĩa hẳn lên.
Lâm Yến nghĩ, ý nghĩa cái rắm.
Lục Tẫn đáng ra phải biết, bốn nồi canh gà thì hổ đói chưa chắc đã nhai được hết chứ.
Lục Tẫn không nhận ra tâm tình vi diệu của cậu, “Hoan nghênh quý khách nếm thử canh gà tứ vị.”
Lâm Yến khịt mũi, “Mấy cái này có điểm gì khác nhau không?” Lục Tẫn: “Bọn họ cãi cọ về công thức, tranh nhau bốn người mỗi người mỗi cái, nên anh chiều theo họ luôn, một trong số này còn được cải tiến nữa rồi đó.” Lâm Yến nhìn Lục Tẫn, “Anh muốn em tìm cho ra cái nồi kia?” Lục Tẫn chắp tay sau lưng: “Anh muốn xem chúng ta có thực sự ăn ý hay không.”
Lâm Yến dừng một chút: “Không phải nói cho em ăn ngon sao?” Còn bắt cậu phải tìm bản cải tiến?
Lục Tẫn: “Đúng vậy, cái được cải tiến là canh gà ngon nhất trên đời đó.” Lâm Yến đảo mắt qua bốn nồi canh gà, “Em chọn cái nào thì bọn mình phải cùng ăn cái đó.”
Lục Tẫn: “Được.”
Lâm Yến bước tới, ngửi từng nồi một.
Nhưng mùi canh gà lẫn lộn hòa trộn cùng với nhau, mùi nào cũng giống mùi nào, cậu thực sự không thấy có điểm gì khác biệt.
Lâm Yến nghĩ nghĩ, chỉ vào một chiếc nồi.
Cậu quay đầu lại nhìn biểu cảm của Lục Tẫn, Lục Tẫn nở nụ cười nhẹ khóe môi, không cảm xúc gì.
Lục Tẫn: “Vì sao em lại chọn nồi này?”
Lâm Yến: “Thì em xem thử nên chọn ra một cái thế thôi.”
Lục Tẫn: ". . .”
Lục Tẫn cũng không nói đây có phải là nồi canh gà do mình làm không, “Em ra ngồi trước đi, anh sẽ mang nó ra”.
Lâm Yến làm theo, lấy bộ đồ ăn và đũa ra cho hai người, ngồi vào bàn đợi anh. Một lát sau Lục Tẫn mới đi ra.
Ánh mắt Lâm Yến chuyển từ điện thoại nhìn lên phía anh: “Lâu như vậy?” Lục Tẫn: “Anh rắc thêm một ít hành lá lên.”
Lục Tẫn đặt nồi xuống, mở vung lên.
Lâm Yến nhướng mày.
Hành lá xắt nhỏ nổi lên trên canh gà, xếp thành hình trái tim. Lục Tẫn nhìn cậu đầy mong đợi.
Lâm Yến lúc này mới nhận ra cái “cải tiến” mà Lục Tẫn nói là gì. Lông mày Lâm Yến giãn ra, ánh mắt cũng dịu đi vài phần: “Anh quê thật.” Lục Tẫn chớp mắt mấy cái: “Quê sao? Cái này gọi là lãng mạn đó.” Lâm Yến mặt không chút cảm xúc: “Quê, anh cũng chỉ biết vẽ có mỗi thế.”
Ngoài miệng thì chê nhưng Lâm Yến lúc múc canh lại rất cẩn thận không làm hỏng trái tim.
Lục Tẫn nhìn nhóc con khẩu thị tâm phi trước mặt, trong lòng cười thầm, xoay người vào phòng bếp lấy thêm đồ vật.
Lâm Yến cầm thìa, chuẩn bị tinh thần chinh chiến.
Nói thật lòng, canh gà này không tệ, chỉ là canh gà bình thường này khó mà xứng với danh của Lục Tẫn.
“Trù nghệ” của Lục Tẫn ẩn sâu trong nồi canh rồi à?
Lâm Yến giơ thìa lên, ngay khi môi vừa chạm vào bát, chưa kịp nếm thử mùi vị, đã thấy Lục Tẫn mang ra một thứ gì đó có hình dạng hoa sen. Lục Tẫn vui vẻ nói: “Đây là đèn hoa đăng mà anh đã đặc biệt tìm người chế tạo.”
Lâm Yến giật giật mí mắt: "Hôm nay không có ai sinh nhật." Lục Tẫn lấy bật lửa ra, nói: “Anh biết, hôm nay không phải sinh nhật ai cả, đây là để mừng ngày đầu tiên chúng ta ở cùng nhau”.
Đèn hoa đăng được thắp sáng, rồi từ từ nở sau ngọn lửa.
Cùng lúc đó, khúc nhạc đám cưới vang lên.
Lục Tẫn: “Không có bgm sẽ làm thiếu hụt xúc cảm đó.”
Lâm Yến: “Sao anh không mời ai đó đến chơi vi-ô-lông luôn đi?” Lục Tẫn: "Anh cũng nghĩ rồi đó, nhưng mà nếu mời thêm người khác về sẽ phá vỡ mất bầu không khí chỉ có hai chúng ta. Anh thấy cái này trên mạng mấy ngày trước, tuyệt ghê ha.”
Lâm Yến trầm mặc một lát rồi nói: "Anh trước đây chưa từng thấy qua cái này à?”
Lục Tẫn: "Ưm?”
Không sao cả.
Đại thiếu gia không dùng đèn hoa sen trong sinh nhật của mình. Lâm Yến có lòng nhắc nhở: “Thứ này sẽ kêu mãi không ngừng.” Lục Tẫn: “Anh biết, người ta nói hai ngày sẽ không ngừng kêu, lần này anh cố ý tìm người làm theo yêu cầu, sẽ không xảy ra trường hợp này.” Lâm Yến: “Yêu cầu gì?”
Lục Tẫn: “Hihi, nó sẽ kêu bảy ngày bảy đêm không ngừng”.
Lâm Yến: “...”
Có bệnh hảaa.
Lâm Yến run tay, canh gà suýt thì trào ra ngoài.
Cậu theo bản năng cúi đầu uống, giây sau kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ah, cũng không tệ lắm?
Lục Tẫn còn đang nghịch đèn, anh dường như rất tò mò về thứ này. Anh cảm nhận được ánh mắt của Lâm Yến, nhìn sang: “Canh gà thế nào?” Lâm Yến thành thật nói: “Rất ngon.”
Lục Tẫn ôn hòa nói: “Tốt, vậy em cứ uống nữa đi, không đủ thì còn ba nồi đó.” Lâm Yến: “...”
Cậu là trâu cũng không uống nổi nhiều như vậy.
Cũng may Lục Tẫn đêm nay đáng để tin tưởng.
Trừ bốn nồi canh gà ra, anh còn chuẩn bị đồ ăn khác, một số mua ở ngoài, một số chiên theo công thức của đầu bếp.
Mấy món chiên cũng không tệ, Lâm Yến cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma về củ cải trắng.
Ăn xong, Lục Tẫn bưng lên một cái bánh kem.
Có hai người được vẽ trên chiếc bánh nhỏ, một người có vẻ mặt nhăn nhó, người còn lại đang nở nụ cười tươi.
Hai người nhỏ bé nắm tay nhau.
Lâm Yến nhướng mày: “Anh chu toàn đến vậy nữa hả.”
Lục Tẫn: “Còn có trái cây sau bữa tối, em muốn ăn gì?”
Lâm Yến dùng thìa lấy một chút bánh kem, “Lục Tẫn, nếu anh cứ chăm em ăn này thì em sẽ béo mất.”
Lục Tẫn: “Em rất gầy, béo lên một chút vẫn tốt hơn mà.”
Lâm Yến: “Tốt cái gì?”
Lục Tẫn: “Có chút thịt ôm mới sướng nha.”
Lâm Yến: “...”
Lâm Yến đỏ mặt, lại lấy thêm một thìa, đem tới trước mặt anh: ”Không thể để em béo một mình được.”
Lục Tẫn ngậm lấy thìa bánh kem.
Rõ ràng đã dặn là ít đường, vậy mà giờ Lục Tẫn vẫn cảm thấy ngọt muốn chết.
Lục Tẫn đột nhiên đứng dậy, vòng qua cái bàn đến bên Lâm Yến, cúi người bế cậu lên.
Lâm Yến buông thìa xuống: “Này, anh không thể bớt thô lỗ hơn chút sao?” Lục Tẫn chỉnh tư thế một chút, đem Lâm Yến đặt cậu ở trên sofa. Lâm Yến tựa trên sofa, hai tay bị anh giữ chặt, “Sao vậy?”
Lục Tẫn cúi đầu, day day trán.
Anh vừa mới ăn bánh kem xong nên hơi thở mang theo chút ngọt ngào: “Dạo này anh ngủ không ngon, ngày hôm qua ngủ không ngon, hôm nay cũng ngủ không ngon.”
Lâm Yến im lặng nhìn anh.
Lục Tẫn có hơi ngại ngùng: “Em cũng thích anh, anh rất vui, em đồng ý sống ở đây, anh lại càng vui hơn.”
Hai ngày nay anh đã rất phấn khích.
Đi chợ thì háo hức lắm, về đến nhà cũng thấy háo hức, anh dọn dẹp nhà cửa, mua đồ về nấu cơm cho em ấy.
Ngoài anh ra, gia đình sẽ có một cậu chủ khác.
Lục Tẫn từng nghĩ anh không cần ai bên cạnh, nhưng sau khi gặp được Lâm Yến, anh chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên cậu.
Cảm giác thỏa mãn xuất phát từ sâu bên trong.
Lâm Yến vươn tay chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng xoa xoa, thủ thỉ: "Em cũng vậy.”
Khi Lục Tẫn ghé tới, Lâm Yến vô thức nhắm mắt lại.
Anh trao cho cậu một nụ hôn không dữ dội cũng không cứng nhắc. Lục Tẫn cuối cùng cũng tìm thấy được cảm giác đúng, nụ hôn này vừa mềm mại lại lâu dài.
Lâm Yến nới lỏng răng, chạm vào đầu lưỡi của anh.
Một cảm giác ngại ngùng dâng lên trong lòng cậu, nhưng cậu càng ngày càng muốn được đụng chạm thân mật với anh.
Lâm Yến thích hôn Lục Tẫn.
Cậu thích cảm giác thân mật này.
Cậu thích chìm đắm trong sự ôn nhu của Lục Tẫn.
...
Lâm Yến gội đầu xong, cậu đứng trước gương lau tóc.
Môi cậu hơi sưng, khóe môi còn có một vết rách.
Lâm Yến thở hắt ra, đem khăn ném lên trên bồn rửa mặt.
Cậu đưa tay chạm vào khóe môi, có hơi rát.
Lục Tẫn dịu dàng được một lúc, lại không nhẹ không nặng cắn phá bờ môi của cậu, có qua có lại, Lâm Yến cũng cắn trả ngược lại.
Bây giờ hai người một trái một phải, vết thương còn vô cùng cân đối. Lục Tẫn vui vẻ: “Vết thương đôi, chụp ảnh lưu lại nào.”
Lâm Yến lập tức đá anh ra.
Cậu cầm lấy máy sấy, nghĩ nghĩ, lại cất vào ngăn tủ.
Cậu lại bước ra ngoài với mái tóc ẩm ướt.
Đi được vài bước, Lâm Yến cảm thấy mình không nên ở đây. Lục Tẫn đang cùng Lương Thanh Hà bàn bạc công việc, nhìn thấy cậu tới, vội vàng nói hai câu rồi cúp điện thoại.
Lâm Yến: “Anh sao lại ở đây?”
Lục Tẫn khoanh chân ngồi trên sô pha: "Nếu em thích phòng khách, anh có thể chuyển đến đây. Nhưng ở đây không đủ ánh sáng mặt trời, nên anh đề nghị ngủ trong phòng ngủ chính.”
Lâm Yến không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh, cũng không phản bác lại.
Túi hành lí của cậu đang ở trong tay Lục Tẫn, chỉ đợi cậu gật đầu một cái, Lục Tẫn sẽ đưa cậu và hành lý trở về phòng ngủ chính.
Lục Tẫn nhìn mái tóc đang nhỏ giọt của cậu: "Sao em không sấy tóc?" Lâm Yến: "Tìm không thấy máy sấy.”
Lục Tẫn không nghi ngờ gì cả, thậm chí còn không nhớ Lâm Yến đã sống ở đây mấy ngày, đứng dậy nói: "Ngồi đây đi, anh đi tìm.”
Lâm Yến ngồi lên ghế sô pha, không lâu sau, anh nhìn thấy Lục Tẫn đi ra với máy sấy tóc.
Lục Tẫn tránh đi cái tay đang muốn cầm lấy máy sấy tóc của Lâm Yến, "Anh sấy cho em.”
Lâm Yến nở nụ cười: “Phục vụ chu đáo quá.”
Lục Tẫn cắm máy sấy, chỉnh nhiệt độ: "Thích không?”
Lâm Yến cúi đầu, che giấu khuôn mặt ửng đỏ: “Thích.”
Cậu có thể đoán được là Lục Tẫn sẽ đi theo mình vào nên mới cố ý không sấy tóc.
Lâm Yến thích làm những điều mà các cặp đôi sẽ làm với anh, nhưng cậu cảm thấy rất xấu hổ nếu trực tiếp nói ra.
Ngón tay dài ấm áp lướt qua tóc cậu, da đầu Lâm Yến có chút tê dại, cậu không nhịn được nói: "Anh không cần làm như vậy, em ngứa.”
Lục Tẫn: “Anh chơi thử ghi-ta trên đầu em nha.”
Lâm Yến: “....”
Lục Tẫn tăng thêm một chút sức lực, lại vô tình nắm lấy tóc của Lâm Yến. Lâm Yến: “Em giết anh giờ.”
Lục Tẫn lúng túng nói: “Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng luyện lại.” Tóc Lâm Yến ngắn, rất nhanh đã sấy xong.
Lục Tẫn định đem máy sấy đi cất, lại bị Lâm Yến giữ lại.
Lục Tẫn giật mình, rất nhanh đã hiểu ý của Lâm Yến: “Em muốn giúp anh sấy?”
Lâm Yến dùng ngón tay chải tóc, thản nhiên nói: “Không được sao?” Được chứ, đương nhiên là được rồi.
Lục Tẫn không nhịn được nở nụ cười: “Em chờ anh một chút.” Anh đi tắm.
Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại mùi của Lâm Yến, sữa tắm mùi bạc hà, hơi the mát.
Đây không phải là loại sữa tắm mà Lục Tẫn vẫn quen dùng.
Nhưng Lục Tẫn vẫn dùng, anh muốn có cùng một mùi hương với Lâm Yến. Lần này tắm, Lục Tẫn đã ở trong đó rất lâu.
Tóc anh không bẩn mấy vì hầu như ngày nào anh cũng gội, nhưng để tránh xảy ra bất kỳ sự cố nào, Lục Tẫn đã gội năm lần.
Đảm bảo sẽ lưu lại hương thơm trên từng sợi tóc.
Lâm Yến chơi trò chơi vài lần, đến khi cậu đã gần như mất kiên nhẫn, cậu nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Cửa phòng tắm được mở ra, Lâm Yến bỏ điện thoại xuống.
Lục Tẫn bước ra.
Anh bước ra với cái đầu mới gội ướt đẫm.
Anh bưng theo chậu rửa mặt, cúi đầu, lon ton chạy đến chỗ Lâm Yến. “Sấy đi nè!”
Sấy kĩ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.