Thật Sự Không Muốn Biến Thành Đại Mỹ Nhân Tuyệt Sắc
Chương 37:
Thanh Xuân Thị Kim Sắc Tỏa Liên
05/08/2024
Khi cô ra ngoài, tất cả mọi người trong cửa hàng đều nhìn cô.
Cô nhét áo phông vào váy bò, để lộ vòng eo thon thả, chiếc váy rất đẹp, có thiết kế, mặc dù là size nhỏ nhất nhưng vòng eo vừa vặn, chỉ là phần mông hơi chật. Phía sau có một đường xẻ cao, xẻ từ đùi, khi đứng thì không nhìn ra, khi đi thì sẽ để lộ đôi chân dài. Đôi chân cô rất đẹp, làn da trắng mịn không tì vết, trắng nõn như măng tre.
Cô đi đôi giày trắng, lại buộc tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán sáng bóng, trông vừa trẻ trung vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, mặc gì cũng đẹp.
Hơn nữa, dáng người cô không cứng nahwsc, tuy rất trẻ trung nhưng trước sau lồi lõm rất hấp dẫn.
Tư chất trời sinh như vậy, muốn che cũng không che được.
Vài người học việc đang làm việc, cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Ai mà không thích ngắm những thứ đẹp đẽ, những người đẹp chứ.
Sở Du bận rộn quay người lại cũng nhìn thấy.
Anh ngẩn người nhưng không nói gì, lại quay đầu bận rộn.
Cả buổi chiều, Ngu Nùng không quay lại chỗ ô che nắng, lúc thì đi theo Sở Du, lúc thì xem phụ tùng trong xe, tất nhiên cô luôn chú ý đến sự an toàn của mình nhưng Sở Du còn chú ý hơn cô.
Thực ra sửa xe cũng có một số nguy hiểm nhất định, những nơi nào có nguy hiểm, Sở Du đều không cho cô lại gần, những nơi bẩn cũng không cho cô đụng vào, tránh làm bẩn quần áo, chỉ khi kiểm tra xe hoặc thử xe mới cho cô ở bên cạnh.
Buổi chiều, ông chủ nhỏ lại lái xe đến đi một vòng, kiểm tra sổ sách, trong cửa hàng Sở Du chỉ quản lý về mặt kỹ thuật, không quản tiền.
Xong việc, anh ta nhìn thấy Ngu Nùng cách đó không xa. Cô đã thay một bộ quần áo khác, anh ta suýt không nhận ra, trước đó nhìn thấy đã đủ rung động rồi, bây giờ lại trẻ trung xinh đẹp vô cùng, nếu không phải là người của Sở Du, anh ta thực sự sẽ thích cô, một giây tim đập tám mươi lần.
Anh ta vừa nhìn người đẹp không rời mắt, vừa hỏi Sở Du: “... Đúng rồi, tôi nhớ hình như có cô gái khác theo đuổi cậu, cậu nói gì ấy nhỉ, nói là trước khi trả hết nợ sẽ không tính đến chuyện yêu đương?” Đây là cái gì? Phá lời thề sao? Tự vả sao?
Sở Du cất dụng cụ, đóng nắp capo, sau đó trả lời anh: “Ý tôi là, trước khi trả hết nợ sẽ không tính đến chuyện kết hôn.”
Ông chủ nhỏ: “Tuyệt, cậu thay đổi nhanh thật đấy.” Rõ ràng đối với người khác không phải nói như vậy!
Hôm nay không biết có phải vì có người đẹp ở đây không mà công việc trong cửa hàng làm nhanh như bay, bình thường phải tám, chín giờ mới tan làm, hôm nay năm giờ rưỡi đã gần xong, chỉ còn lại mấy người học việc ở lại dọn dẹp.
Sở Du dẫn người đi trước, anh thay quần áo, lên xe máy, sau đó quay lại đợi cô ngồi lên.
Ngu Nùng đã nóng lòng nhảy lên, phần eo còn buộc một chiếc áo khoác sạch của Sở Du để trong cửa hàng, tránh hở hang.
Lần này không cần cẩn thận từng li từng tí, không những ôm eo, cô còn áp mặt vào lưng anh, áp sát. Quá trình âm dương hòa hợp thực sự rất tuyệt vời, khiến người ta lâng lâng như tiên, cô ôm rất chặt, thoải mái đến mức sắp ngủ quên trên lưng anh.
Xe máy hôm nay cũng rất phối hợp, chạy không nhanh chút nào, không giống như tối hôm đó chạy vội vàng như vậy, rất ổn định, cũng không đi đường tắt ngõ nhỏ, tất cả các con đường đều rất bằng phẳng, con đường nghe nói bình thường chỉ mất mười phút nhưng đi mất hơn hai mươi phút mới đến dưới chân tòa nhà cũ.
Lúc này đã hơn sáu giờ.
Cô nhét áo phông vào váy bò, để lộ vòng eo thon thả, chiếc váy rất đẹp, có thiết kế, mặc dù là size nhỏ nhất nhưng vòng eo vừa vặn, chỉ là phần mông hơi chật. Phía sau có một đường xẻ cao, xẻ từ đùi, khi đứng thì không nhìn ra, khi đi thì sẽ để lộ đôi chân dài. Đôi chân cô rất đẹp, làn da trắng mịn không tì vết, trắng nõn như măng tre.
Cô đi đôi giày trắng, lại buộc tóc đuôi ngựa, để lộ vầng trán sáng bóng, trông vừa trẻ trung vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, mặc gì cũng đẹp.
Hơn nữa, dáng người cô không cứng nahwsc, tuy rất trẻ trung nhưng trước sau lồi lõm rất hấp dẫn.
Tư chất trời sinh như vậy, muốn che cũng không che được.
Vài người học việc đang làm việc, cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Ai mà không thích ngắm những thứ đẹp đẽ, những người đẹp chứ.
Sở Du bận rộn quay người lại cũng nhìn thấy.
Anh ngẩn người nhưng không nói gì, lại quay đầu bận rộn.
Cả buổi chiều, Ngu Nùng không quay lại chỗ ô che nắng, lúc thì đi theo Sở Du, lúc thì xem phụ tùng trong xe, tất nhiên cô luôn chú ý đến sự an toàn của mình nhưng Sở Du còn chú ý hơn cô.
Thực ra sửa xe cũng có một số nguy hiểm nhất định, những nơi nào có nguy hiểm, Sở Du đều không cho cô lại gần, những nơi bẩn cũng không cho cô đụng vào, tránh làm bẩn quần áo, chỉ khi kiểm tra xe hoặc thử xe mới cho cô ở bên cạnh.
Buổi chiều, ông chủ nhỏ lại lái xe đến đi một vòng, kiểm tra sổ sách, trong cửa hàng Sở Du chỉ quản lý về mặt kỹ thuật, không quản tiền.
Xong việc, anh ta nhìn thấy Ngu Nùng cách đó không xa. Cô đã thay một bộ quần áo khác, anh ta suýt không nhận ra, trước đó nhìn thấy đã đủ rung động rồi, bây giờ lại trẻ trung xinh đẹp vô cùng, nếu không phải là người của Sở Du, anh ta thực sự sẽ thích cô, một giây tim đập tám mươi lần.
Anh ta vừa nhìn người đẹp không rời mắt, vừa hỏi Sở Du: “... Đúng rồi, tôi nhớ hình như có cô gái khác theo đuổi cậu, cậu nói gì ấy nhỉ, nói là trước khi trả hết nợ sẽ không tính đến chuyện yêu đương?” Đây là cái gì? Phá lời thề sao? Tự vả sao?
Sở Du cất dụng cụ, đóng nắp capo, sau đó trả lời anh: “Ý tôi là, trước khi trả hết nợ sẽ không tính đến chuyện kết hôn.”
Ông chủ nhỏ: “Tuyệt, cậu thay đổi nhanh thật đấy.” Rõ ràng đối với người khác không phải nói như vậy!
Hôm nay không biết có phải vì có người đẹp ở đây không mà công việc trong cửa hàng làm nhanh như bay, bình thường phải tám, chín giờ mới tan làm, hôm nay năm giờ rưỡi đã gần xong, chỉ còn lại mấy người học việc ở lại dọn dẹp.
Sở Du dẫn người đi trước, anh thay quần áo, lên xe máy, sau đó quay lại đợi cô ngồi lên.
Ngu Nùng đã nóng lòng nhảy lên, phần eo còn buộc một chiếc áo khoác sạch của Sở Du để trong cửa hàng, tránh hở hang.
Lần này không cần cẩn thận từng li từng tí, không những ôm eo, cô còn áp mặt vào lưng anh, áp sát. Quá trình âm dương hòa hợp thực sự rất tuyệt vời, khiến người ta lâng lâng như tiên, cô ôm rất chặt, thoải mái đến mức sắp ngủ quên trên lưng anh.
Xe máy hôm nay cũng rất phối hợp, chạy không nhanh chút nào, không giống như tối hôm đó chạy vội vàng như vậy, rất ổn định, cũng không đi đường tắt ngõ nhỏ, tất cả các con đường đều rất bằng phẳng, con đường nghe nói bình thường chỉ mất mười phút nhưng đi mất hơn hai mươi phút mới đến dưới chân tòa nhà cũ.
Lúc này đã hơn sáu giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.