Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 72

Thả Phất

13/11/2020

Tuy rằng Vân Bạch Liệt đoán được hai nhóc con này vì hấp thụ tu vi của hắn, mà có thể biến hóa sớm, không nghĩ lại nhanh như vậy. Lúc này mới có mấy tháng mà đã hóa hình rồi sao?

Hắn kinh ngạc nhìn hai em bé trắng như tuyết, cong mông nhỏ bò về phía hắn, bởi vì còn không biết đi, nói đi nhưng thật là bò, trực tiếp dựa vào cánh tay hắn.

Một trái một phải, nặng trịch, không giống như ở hình rồng, hắn đau đầu nhìn hai em bé này, nhẹ giọng nói: “giỏi thật, đã sớm có thể biến hóa. Sao lại không nói? hửm?” hắn dứt lời, nhịn không được nhẹ nhàng véo mặt long bảo, mềm lòng muốn chết.

Long bảo nghe ra Vân Bạch Liệt không tức giận, nhếch miệng lộ ra lợi còn chưa răng. hi hi cười ngây ngô, cười đến nước miếng chảy ra, lại nhanh chóng ngậm miệng lại, lại nhịn không được muốn cười.

Bộ dạng kia hơi ngốc, khiến cho tim Vân Bạch Liệt mềm nhũn, đem hai đứa ôm vào trong lòng, bởi vì lúc trước không biết bọn họ có thể biến thành người, cho nên chưa chuẩn bị quần áo cho hai đứa.

Hiện giờ nhìn hai đứa trơn bóng, Vân Bạch Liệt sợ bọn họ bị lạnh, vội vàng nhét vào trong chăn gấm.Lúc này thanh âm cái vã bên ngoài cũng lớn lên, Vân Bạch Liệt nhét bọn họ vào, hạ giọng nói: “Lát nữa không cho nói biết không? Các ngươi phải nhớ các ngươi là cục cưng mấy tháng.”

Hai đứa liếc nhau, học theo lời của Vân Bạch Liệt, dùng tay thịt che miệng: “Cục cưng….” Không nói lời nào.

Tiếp theo Vân Bạch Liệt ôm hôn mỗi đứa một cái,  hai đưa vui mừng hì hì cười không ngừng.

Mà đúng lúc này, người của thái hậu mang tới rốt cục cũng đẩy được Tô Toàn và người của ông ta mang tới, đá văng cửa tẩm điện xông vào.

Vân Bạch Liệt đã nhét tốt hai nhóc kia, kéo màn giường xuống. Lúc này mới đứng dậy ra ngoài, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy hai hàng thị vệ nối đuôi nhau mà vào, đứng ở hai bên, mà thái hậu thì được hai ma ma từ từ đỡ vào.

Mà ở phía sau nàng có Đổng phi mà mấy vị phi tử khác đi theo, dáng vẻ rất vênh váo tự đắc, hiển nhiên là được thái hậu bày mưu tính kế, chắc là đồng ý sau khi trừng phạt hắn xong sẽ cho các nàng ưu đãi, nhìn dáng vẻ các nàng đều muốn nhanh chóng đuổi hắn.

Vân Bạch Liệt cũng không sốt ruột, đầu tiên là chắp tay thi lễ với thái hậu: “Thần kiến quá thái hậu nương nương.”

“Lớn mật!” nhìn thấy thái hậu nương nương thế mà không hành lễ theo hậu cung, Vân Phi ngươi thật vô lễ với nương nương?” một vị cung phi không nhớ được tên mở miệng quát lớn.

Vân Bạch Liệt đứng thẳng dậy, mặt không hề thay đổi nhìn nàng: “ta là nam tử, vốn không cần hành lễ theo hậu cung, mà hành lễ theo quân thần, quy định này là lúc trước khi hoàng thượng lập lên hai cung nam nữ phi đã nói qua. Hay là ngươi cảm thấy mệnh lệnh của hoàng thượng không cần tuân theo?”

Vị cung phi kia bị Vân Bạch Liệt nói cho mặt trắng bệch, vốn muốn áp đảo khí thế trước, không nghĩ tới lại bị tóm được lỗi. Lúc trước nàng thấy năm vị nam phi không có bản lĩnh gì, ngoại trừ Vân phi ra nhưng lại là một tên ngốc, ai sẽ nhớ rõ những lời này?

Khi hai người nói chuyện Đổng thái hậu vẫn đánh giá Vân Bạch Liệt, lúc trước nàng nghe Đổng phi nói ngốc tử này khôi phục, nghĩ cho dù có khôi phục thì có năng lực gì chứ, chẳng qua là dáng vẻ hơn người thường một chút mà thôi.

Thế nhưng nàng đã coi thường Vân Bạch Liệt, thật sự là khác xa với dĩ vãng.

Cũng may lần này nàng tới đã chuẩn bị chu đáo, cho dù lúc này hoàng đế nhận được tin tức chạy tới cũng không kịp rồi. Hắn tới thì có thể làm gì chứ? Nàng vẫn có cách để khiến cho Vân Bạch Liệt biến mất khỏi cung.

Chỉ cần nói cho thật, Vân phi bị chết cháy, hoàng đế mất đi người mình thích, xem hắn còn có thể nhảy nhót được bao lâu.

Nửa năm trước, nàng cảm thấy không đúng nhưng vì người của Đổng tướng gia bị chèn ép liền tiếp nên nàng cũng không dám làm gì. Nhưng vẫn cho người đi quan sát hoàng đế, phát hiện đoạn thời gian đó hoàng đế tự ngược bản thân lao đầu vào xử lý quốc sự, không ngủ không ngừng. Mà tất cả chuyện không bình thường này bắt đầu từ khi Vân phi biến mất.

Nhưng Vân phi biến mất khỏi cung như thế nào thì không có người nào biết, thế nhưng có thể chứng minh được hoàng đế thật sự có tình cảm với ngốc tử này.

Nhất là lúc trước Đổng gia bọn họ cũng sắp bị ép không gượng dậy nổi. Nhưng Chu Kì Nghiêu nói đi là đi, lúc trước nàng còn tưởng rằng là cái bẫy, nhưng hôm nay Chu Kì Nghiêu mang theo Vân phi trở về, nàng biết được tin này sợ là Chu Kì Nghiêu sẽ trở lại.

Thật đúng là tình yêu….. vậy không biết tình yêu và ngôi vị hoàng đế, cái nào sẽ quan trọng hơn?

Đổng thái hậu nghĩ vậy liền nâng tay, mấy cung phi ở phía sau cũng không mở miệng, nếu không thể nói chuyện vậy trực tiếp đi vào vấn đề chính đi.

Đổng thái hậu ngồi trên ghế quý phi ma ma mang tới, tay bảo dưỡng thoảng đáng đặt lên cổ tay, lạnh lùng nhìn Vân Bạch Liệt: “Vân phi, ngươi có biết sai chưa?”

Vân Bạch Liệt nhíu mày: “xin hỏi thái hậu, ta sai ở chỗ nào?”

“Ai gia thấy ngươi có ba cái sai.” Đổng thái hậu từ từ mở miệng, hiển nhiên là đã tính trước.

Mặt Vân Bạch Liệt không hề sợ hãi: “vậy sao? Vậy không biết là ba lỗi sai nào?”

Đổng thái hậu nâng tay, ma ma bên người nàng nói: “không nên độc chiếm ân sủng của hoàng đế, hoàng thượng đăng cơ gần hai năm cũng chưa hề sủng hạnh nữ tử khác ngoài Vân phi, hậu cung không có con nối dõi, Chu thị không có người nối nghiệp. Đây là tội sai lớn nhất trong ba cái sai. Không nên tùy ý làm bậy, phi tử hậu cung sinh ra ở trong hoàng tộc chết cũng phải trong hoàng tộc, Vân phi lại một mình ra cung, không tuân theo quy củ, đã là có tội. Đây là cái sai thứ hai. tu luyện tà thuật mê hoặc hoàng đế, ý đồ khống chế hoàng thượng, hậu cung mà muốn nhúng tay vào việc triều chính. Đây là cái sai thứ ba. Vân phi ngươi đã phạm ba tội lớn này, còn không mau quỳ xuống nhận sai?”

Mặt Vân Bạch Liệt không hề thay đổi nhìn Đổng thái hậu, trên mặt không hề bối rối. Tô Toàn đứng ở một bên, sắc mặt đã trắng bệch, muốn lên tiếng giải thích, những thứ này là cái gì với cái gì đây, nhưng kết quả lại nhìn thấy Vân Bạch Liệt lắc đầu với hắn, Tô Toàn chỉ có thể nhịn xuống.

Tô Toàn mặc dù rất được Chu Kì Nghiêu yêu thích, nhưng hắn cũng chỉ là một tổng quản mà thôi, chỉ cần vô ý một chút liền bị Đổng thái hậu giết gà dọa khỉ, hắn không muốn liên lụy người vô tội.

Vân Bạch Liệt: “thái hậu nói ta phạm vào ba tội lớn, sao ba tội mà người nói ra, ta cảm thấy ta chưa từng làm.”

Ma ma vừa định quát lớn, liền bị Đổng thái hậu nâng tay cản lại, nàng ngồi ngay ngắn nhìn thẳng vào Vân Bạch Liệt: “Nếu Vân phi không nhận, vậy người đâu, kêu Vân tướng quân vào đây.”

Vân Bạch Liệt biết Đổng thái hậu tới cũng không có gì tốt đẹp, xem ra cái gì nên chuẩn bị và không nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị đầy đủ, muốn dùng một chiêu để đá hắn xuống sao? Trong toàn bộ quá trình vẻ mặt Vân Bạch Liệt cũng không hề thay đổi, hầu như là đổng thái hậu vừa dứt lời, Vân tướng quân liền đi vào, xem ra đã đứng chờ ở cửa ngay từ đầu.

Vân tướng quân là con trai của ân nhân khi Vân Bạch Liệt còn là Long Bạch Bạch, sau đó hắn được đưa xuống dưới danh nghĩa của Vân tướng quân, lúc này hắn coi như là con nuôi của Vân tướng quân.



Vân Bạch Liệt nhìn thấy Vân tướng quân cúi đầu đi vào cũng không nói chuyện, theo lý nếu hắn được sủng ái thì Vân gia cũng được lợi, nhưng nhìn tình huống trước mắt, sợ là Vân tướng quân đã bị Đổng thái hậu thu mua, chắc là Vân tướng quân có nhược điểm bị thái hậu tóm được, nếu không, hiện giờ đối phương đứng ở bên Đổng thái hậu, sợ là nước cờ không sáng suốt.

Nhưng nếu không đánh cuộc một phen sợ là sẽ mất mạng?

Vân Bạch Liệt hiểu rõ điểm này nên cũng đã có tính toán, hắn nhìn về phía Vân tướng quân, quy củ vẫn nên giữ, gọi một tiếng: “cha nuôi.”

Lúc này Vân tướng quân cũng không dám ngẩng đầu, trên trán có một tầng mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhưng trong lòng lại không yên, hôm nay đã như vậy cũng chỉ có thể kiên trì làm theo.

Lúc này Đổng thái hậu mở miệng hỏi: “Vân tướng quân, nghe nói người trong phủ ngươi tận mắt nhìn thấy Vân Bạch Liệt giả ngu còn tu luyện tà thuật, đưa hắn vào cung cũng là hắn tự yêu cầu, ý đồ muốn dùng tà thuật để mê hoặc hoàng thượng có đúng không?”

Vân tướng quân gật đầu: “….. phải.”

Đổng thái hậu tiếp tục hỏi: “lúc trước khi Vân lão gia đưa hắn về có nói hắn là ai không?”

Vân tướng quân lắc đầu: “không có nói qua. Chỉ nghe nói là nhặt được ở trên đường, nhìn thấy đáng thương nên mang về. gia phụ cũng là có lòng tốt, chắc chắn không có suy nghĩ khác, mong thái hậu…. suy xét.”

“Thân phận không rõ ngay cả tên cũng không có, Vân phi, ai gia nói ngươi là gián điệp, cố ý tiếp cận, ý đồ muốn ám sát hoàng thượng ngươi có nhận tội?”

Lời nói của Đổng thái hậu thiếu chút nữa khiến Vân Bạch Liệt bật cười. hắn nhìn qua: “ta không nhận. Vân tướng quân nếu không thừa nhận ta, ta cũng không cần thiết phải gọi một tiếng cha nuôi. Vân tướng quân nói trong phủ có người tận mắt nhìn thấy ta giả ngu, nếu ta thật sự muốn giả ngu để tiếp cận, mê hoặc hoàng thượng, vì sao không nghĩ cách tiến cung luôn? Mà phải kéo dài ba năm? Để cho Vân gia ức hiếp lâu như vậy? nhà ai giả ngu mà mỗi ngày chỉ được ăn một chút cơm sao?”

Đổng thái hậu biến sắc, “Vậy xem ra giả ngu là giả, nhưng cũng không chắc chắn lúc trước ngươi ngốc thật, sau khi khôi phục, lần này trở về muốn ám sát hoàng thượng. Nếu không, khoảng thời gian này, ngươi ở trong Dưỡng Tâm điện làm gì? cả ngày ở trong điện không ra ngoài, hoàng thượng cũng cả ngày chạy tới nơi này, chẳng lẽ không phải bị ngươi mê hoặc? bị ngươi cho…..”

“Mẫu hậu, trẫm cảm thấy ngươi càng lớn tuổi lại càng hồ đồ.” Trong lúc này lời của Chu Kì Nghiêu đột nhiên từ bên ngoài truyền vào, ngắt lời của Đổng thái hậu, cũng làm cho mọi người ở đây run lên, đầu của Vân tướng quân cúi càng thấp.

Đổng thái hậu cũng không sợ hắn, nếu hắn dám ra tay đã sớm xuống tay: “hoàng đế, ngươi là có ý gì? ai gia là vì Đại Chu, vì ngươi!”

“Thật sao? Đã nói hậu cung không thể tham gia chính sự, nhưng mẫu hậu lại thừa dịp trẫm không có ở đây, sai thị vệ bao vây Dưỡng Tâm điện của trẫm, người biết thì sẽ nói người giúp trẫm xử lý hậu cung, không biết còn tưởng rằng mẫu hậu là đang muốn phế trẫm tự mình buông rèm nhiếp chính.” Chu Kì Nghiêu lạnh lùng nói ra một câu, trực tiếp chụp một cái mũ thật to lên đầu Đổng thái hậu.

Đầu của mọi người cúi càng thấp, Đổng thái hậu tức giận xanh mét mặt mày: “Hoàng đế, ngươi có ý gì? ai gia là đang muốn tốt cho ngươi. Nếu ngươi không bị Vân phi mê hoặc, vì sao hắn cứ cả ngày ở trong điện không ra ngoài, nghe nói khoảng thời gian này, thức ăn ở Dưỡng Tâm Điện tăng lên rất nhiều.”

“Thì như thế nào? Khoảng thời gian trước hắn ở ngoài cung đi dạo chơi khắp nơi, cho nên hiện giờ không muốn đi ra ngoài thì làm sao? Trẫm là vua một nước, ngay cả quyền thích một người cũng phải dựa vào sự sắp xếp của mẫu hậu sao? Đại Chu này do trẫm làm hoàng đế, hay là các ngươi muốn trẫm trở thành con rối cho Đổng gia các ngươi sai khiến sao?” ánh mắt Chu Kì Nghiêu trầm xuống, xem ra hắn ra tay chậm một chút, khiến cho lá gan của nàng cũng lớn lên, dám xông vào trong.

Lời này của Chu Kì Nghiêu không hề cho thái hậu chút mặt mũi nào, hầu như là trực tiếp xé rách mặt. Mà một đám văn võ bá quan đứng ở ngoài điện cũng rụt cổ lại, vừa rồi đang lâm triều rất tốt, thế nhưng hoàng đế đột nhiên rời đi, bọn họ lo lắng cũng liền đi theo, không nghĩ tới thế mà lại thấy một màn này.

Cho dù thái hậu nghĩ như thế nào? Thì hoàng thượng cũng vẫn để ý Vân công tử. Vân công tử muốn ra tay thì đã sớm ra tay, cần gì phải chờ tới bây giờ? Hơn nữa dựa vào bản lĩnh của hoàng thượng, Vân công tử cũng không đánh lại?

Đổng thái hậu tức giận đứng lên: “hoàng đế, ngươi chỉ vì một cung phi, mà không thèm để ý tới quan tâm của ai gia sao?”

Chu Kì Nghiêu còn muốn nói nữa, không biết từ khi nào, Vân Bạch Liệt đã đứng bên người hắn. Vân Bạch Liệt nghe được thanh âm của những văn vó bá quan ở bên ngoài. tuy nói lần này thái hậu không có lý lẽ, nhưng thái hậu vẫn là thái hậu, vẫn là mẫu hậu trên danh nghĩa của Chu Kì Nghiêu, nếu để truyền ra ngoài chỉ sợ thanh danh của Chu Kì Nghiêu cũng không ổn.

Vân Bạch Liệt muốn giải quyết người Đổng gia, nhưng cũng không muốn hy sinh thanh danh của Chu Kì Nghiêu, hắn ngăn cản Chu Kì Nghiêu nói chuyện, mở miệng nói: “thái hậu ngài nói là vì hoàng thượng, nhưng lại chẳng phân biệt trắng đen, chỉ dựa vào tin đồn không có chứng cớ đã trực tiếp định tội cho ta, đây là vì hoàng thượng hay là muốn diệt trừ ta, để cho hoàng thượng thống khổ, rồi ép hoàng thượng khai chi tán diệp cho hậu cung?”

Đổng thái hậu cười lạnh: “Ai gia muốn giữ lại huyết mạch cho Đại Chu thì có gì sai chứ?”

“Là đúng.” Vân Bạch Liệt chờ chính là câu này, “nhưng thực đáng tiếc đã không cần, hoàng thượng đã có hai đứa con trai, sợ là đã khiến cho thái hậu thất vọng rồi.”

Vân Bạch Liệt vừa nói ra lời này, mọi người ở đây ngoại trừ Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu ai cũng đều khó tin, Chu Kì Nghiêu cũng kinh ngạc, thế nhưng nghĩ tới biến thân cũng là do Vân Bạch Liệt dùng phép thuật, trên mặt cũng không biểu hiện gì.

Lúc này Vân Bạch Liệt mới đem đề tài vòng về: “Hôm nay thái hậu nương nương tới đây, định ra cho ta ba lỗi sai, ngay cả phạm nhân cũng có cơ hội giải thích cho mình, vậy ta cũng sẽ nói ra, vì sao ta không nhận ba lỗi sai này. Giải thích lỗi thứ ba trước, lúc trước ta thật sự là bị ngốc, cũng không hề khống chế hoàng thượng.

Về phần điều thứ nhất, thái hậu trách ta không nên độc chiếm hoàng thượng, khiến cho hậu cung không có con nối dõi, nhưng tiếc là hoàng thượng đã có hai đứa con trai nối dòng. Nếu hoàng thượng đã có con nối dòng, vậy lỗi khiến cho Chu thị không có người nối nghiệp vì sao lại đẩy lên đầu ta?

Mà điều thứ hai, ta một mình ra cung sao? Ta là phụng mệnh rời cung thay hoàng thượng chăm sóc hai vị hoàng tử, hoàng thượng có biết, sao có thể nói là một mình trốn đi được? lỗi này cũng không thành lập, nếu ba lỗi sai cũng không phải là lỗi của ta, ta vì sao phải nhận chứ?”

Tất cả mọi người bị ba chữ con nối dòng của Vân Bạch Liệt dọa ngây người, hoàng thượng…. có hoàng tử sao? Có khi nào? Bọn họ sao lại không biết?

Hay là lúc Vân phi rời đi?

Sắc mặt Đổng thái hậu hoàn toàn thay đổi: “ngươi  nói bậy? ai gia sao lại không biết hậu cung có hoàng tử chứ?”

“Thái hậu ngài đương nhiên không biết, dù sao hoàng tử còn nhỏ…. Lỡ như không cần thận bị ám hại thì phải làm sao bây giờ? Vốn là định chờ hoàng tử qua một tuổi mới nói ra, cũng không nghĩ sẽ khiến cho thái hậu hiểu lầm như vậy, một khi đã như vậy, hoàng thượng…. không bằng thừa dịp cơ hội này, trực tiếp ôm hoàng tử ra đi.”

Chu Kì Nghiêu đương nhiên là theo lời hắn: “theo ý của ngươi đi.”

Đổng thái hậu vẫn không tin, muốn đi qua xem, liền bị đám người Tô Toàn nhanh chóng ngăn cản.

Vân Bạch Liệt đi tới hậu điện, vén màn giường lên, nhìn vẻ mặt của hai nhóc con đã hận không thể biến trở về nguyên hình đi ra cào mặt lão thái bà kia. bọn họ xụ mặt rầm rì, nếu không phải phụ thân không cho bọn họ đi ra ngoài, không cho bọn họ lộ diện, thì bọn họ đã sớm thể hiện ra uy thế của rồng!

Vân Bạch Liệt im lặng nhéo nhéo mặt bọn họ an ủi. hắn dùng chăn bao hai bọn họ lại, chỉ lộ ra hai khuôn mặt nhỏ nhắn. tiểu hoa long biến thành hình người có một nửa huyết mạch của Chu Kì Nghiêu, quả nhiên theo suy đoán của hắn gần như là từ một khuôn khắc ra, tiểu bạch long thì càng giống hắn nhiều hơn, thế nhưng vẫn có thể hiểu được, nếu nói Chu Kì Nghiêu tìm một nữ nhân có hình dáng tương tự hắn, cũng sẽ không có người nào dám đi lên hỏi trước mặt, hắn chỉ cần coi như không biết là được.

Đổng thái hậu cũng không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, cho nên căn bản không tin. Có một ít thần tử khác cũng nghĩ như vậy, bọn họ nhịn không được len lén đi tới cửa đại điện, thò cổ vào bên trong xem, kết quả cứ nghĩ là Vân Bạch Liệt thuận miệng nói bậy, nhưng khi bọn họ đi ra, thế nhưng thật sự ôm hai đứa trẻ, tất cả mọi người đều hít một hơi, khó có thể tin mở to hai mắt.



ở trong tẩm cung của hoàng thượng thế mà dấu hai hoàng tử sao?

Bọn họ mở to mắt, nhìn hai búp bê kia càng ngày càng đến gần, trong đó có một búp bê giống  hoàng thượng như đúc, bọn họ thực sự không có mặt mũi mà kiên trì nói không phải con của hoàng thượng….

Ánh mắt kia cái mũi kia, còn có dáng vẻ không vui kia, so với lúc hoàng thượng đang nghiêm mặt, quả thực chỉ có khác ở chỗ lớn bé mà thôi.

Chu Kì Nghiêu không phải là nghiêm mặt, hắn cũng là bị  hai nhóc con này làm cho kinh sợ rồi, nhất là nhìn dáng vẻ trắng như tuyết của hai nhóc con này, liền nhịn không được than một tiếng đáng tiếc, không được nhìn thấy dáng vẻ hai nhóc con kia biến hình. Nhưng mà phép thuật của A Bạch thật cao siêu, thế mà có thể biến dáng vẻ của hai nhóc con này thành như vậy, thật là thông minh.

Ban đầu Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu sẽ có hoài nghi, kết quả chờ lơ đãng nhìn qua, tên ngốc này còn khâm phục nhìn hắn: “…..” A Bạch thật lợi hại.

Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng, đi qua, đứng trước mặt Chu Kì Nghiêu. Mà hai búp bê kia cũng ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn không khóc không quậy, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ muốn ôm nhưng không dám của Chu Kì Nghiêu, tiểu hoa long hợp tình hợp lý “a a”, nâng cằm nhỏ lên, lời ít ý nhiều: ôm.

Thân thể Chu Kì Nghiêu cứng đờ, vui vẻ hoạt động cánh tay một chút, mới cẩn thận đưa tay qua ôm lấy hai đứa.

Hắn như vậy khiến mọi người nhịn không được ngừng hô hấp, ngay lập tức cả tẩm điện đều yên tĩnh. bởi vì hai búp bê kia cũng không khóc không quậy, chỉ là mở to mắt nhìn bọn họ, tuy rằng vẻ mặt xụ ra nhưng lại rất đẹp, em bé phấn điêu ngọc mài trong nháy mắt khiến cho tim mọi người mềm nhũn, lập tức hơi ghét bỏ con cháu nhà mình, sao không thể lớn lên được như vậy, quả nhiên là hoàng tử, sau này lớn lên sẽ không tầm thường.

Khuôn mặt của Đổng thái hậu rất thê thảm, nàng nhìn chằm chằm vào hai đứa bé kia: sao lại có thể như vậy? không phải Chu Kì Nghiêu đoạn tụ sao? Không phải hắn thích Vân phi này sao? Sao còn có thể có con nối dõi?

Chắc là cảm nhận được cảm xúc của thái hậu, hai đứa nhóc mở to mắt nhìn qua, bởi vì đứng gần, bọn họ cắn ngón tay, sau đó buông cánh tay mập mạp ra, phun bong bóng ra, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn kia, khiến tim người nhìn đều mềm nhũn, kết quả, đang thổi thổi thì bong bóng vỡ ra, không cẩn thận bắn tung tóe tới đôi mắt không vui của Đổng thái hậu, đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Đổng thái hậu: “…..”

Nàng thiếu chút nữa bị chọc điên, bọn họ dám…. Dám…..

Hai nhóc con kia liền nở nụ cười.

Tiếng cười lập tức truyền khắp cả tẩm điện, mấy cựu thần thò đầu vào nhìn liền hâm mộ: a a a cũng muốn được hoàng tử phun bong bóng,  thật là, thật là dễ thương.

Động thái hậu vừa nhận lấy khăn ma ma đưa tới, vừa thẹn quá hóa giận nói: “hoàng đế!”

Kết quả, liền nhìn thấy hai nhóc con kia, trực tiếp nhào qua, mỗi đứa hôn một cái lên mặt Chu Kì Nghiêu. thiếu chút nữa khiến cho các đại thần ở ngoài điện ghen tị muốn đạp cửa.

Thái hậu thế mà còn giận, bọn họ muốn còn không được đây? Hơn nữa, chỉ là hai đứa bé không biết gì? thế mà cũng tức giận với hai đứa nhỏ, hoàng thượng nói đúng, thái hậu thật sự là càng sống càng hồ đồ.

Nhưng bọn họ không dám nói ra những lời này, chỉ là ánh mắt luyến tiếc dời khỏi trên người hai hoàng tử.

Chu Kì Nghiêu cũng không ghét bỏ, hai nhóc con này là đang cố ý trả thù Đổng thái hậu, nhịn không được hôn lại mỗi đứa một cái: “ha ha ha, con ngoan, trẫm đưa các ngươi về trước!” nhóc con nhà mình chỉ nên để cho nhà mình xem, không thể để cho bọn họ được lợi được.

“Hoàng, hoàng thượng…..” mong dừng chân!

Một ít triều thần trông mong nhìn hoàng thượng, hoàng thượng như không nghe thấy lời bọn hắn, đem hai vị hoàng tử tới trước long tháp, rồi thả hai vị hoàng tử xuống.

Trong lòng bọn họ gào thét, lúc này, mới chỉ nhìn thoáng qua, mới chỉ liếc mặt được một cái thôi!

Bọn họ nhịn không được trách móc nhìn Đổng thái hậu: thái hậu sao có thể như vậy? nếu làm cho hoàng tử sợ thì phải làm sao? Hung giữ như vậy làm gì chứ?

Đổng thái hậu nhìn thấy Chu Kì Nghiêu không thèm để ý tới mình, vốn đã rất tức giận, kết quả nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đang chỉ trích nhìn nàng: so với tưởng tượng của nàng hoàn toàn không giống nhau, rõ ràng có thể đuổi Vân Bạch Liệt ra khỏi cung, sau đó sẽ ép Chu Kì Nghiêu lựa chọn Vân Bạch Liệt hay là ngôi vị hoàng đế? Hiện giờ sao lại ngược lại….. ngược lại……

Đổng thái hậu không chịu nổi, liền lập tức hôn mê bất tỉnh.

Chờ Chu Kì Nghiêu đi ra, sắc mặt đen thui, lập tức đi qua, nhìn thấy Đổng thái hậu đã hôn mê bất tỉnh, cười lạnh một tiếng: “nếu thái hậu đã hôn mê, vậy đưa về trước đi. Còn  nữa, thái hậu đã lớn tuổi, quả nhiên là hồ đồ, thái hậu vì sự an toàn của trẫm mà hoài nghi cái này hoài nghi cái kia, vậy trẫm cũng suy nghĩ cho sức khỏe của thái hậu, sau này cứ ở lại Từ Trữ cung, không có việc gì cũng không cần phải đi ra ngoài. Đưa về đi!”

Đây là muốn giam lỏng Đổng thái hậu, nhưng hôm nay mọi người đang khiếp sợ chuyện của hai vị hoàng tử, hơn nữa vừa rồi ấn tượng về thái hậu cũng không tốt, cũng không dám đắc tội Chu Kì Nghiêu, đúng là không có ai nhiều lời.

Đổng thái hậu cứ như vậy bị mang đi, về phần Vân tướng quân…..

Chu Kì Nghiêu còn muốn dùng Vân gia tạo mặt mũi cho Vân Bạch Liệt, nhưng chờ Vân Bạch Liệt làm hoàng hậu, sau đó sẽ thu dọn bọn họ.

Chu Kì Nghiêu không để ý tới Vân tướng quân, chỉ cấm túc, khiến cho hắn về nhà nghĩ lại chuyện đó có xảy ra hay không? Vân tướng quân lập tức lật lọng nói là mình nhớ lầm, khẳng định là nhớ lầm, trở về nhất định sẽ suy xét lại.

Sau khi đám người đi hơn phân nửa, Chu Kì Nghiêu mới nhìn triều thân vẫn còn vây quanh cửa đại điện luyến tiếc không rời đi: “Sao vậy? còn muốn trẫm giữ các ngươi lại dùng bữa sao?”

Triều thần có gan lớn, nhịn không được nói: “Hoàng thượng, hai vị hoàng tử đã qua hơn một tháng? Chúng ta có nên làm một bữa tiệc đầy tháng hay không? Nếu không…. Thật vất vả nhận tổ quy tông, cũng nên tổ chức một bữa tiệc nghi thức chứ?”

“đúng đúng đúng, đúng vậy…. thần tán thành.”

“thần cũng tán thành…..” không thể thường xuyên tới, vậy ít nhất cũng phải liếc mắt nhiều một chút cũng thoải mái.

Chu Kì Nghiêu: “…..” một đám này sao còn giống cha hơn so với hắn vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook