Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 7
Thả Phất
13/11/2020
Long Bạch Bạch nhìn thấy Vân tướng quân theo phản xạ muốn trốn tránh, nguyên nhân là vì thái độ mấy năm nay Vân tướng quân đối với hắn. lúc mới tới Vân gia, Vân tướng quân đối với quyết định của Vân lão thái gia, giữ lại một tên ngốc liền sinh ra bất mãn, nhưng một người có nhận thức như hắn không thể so đo với một tên ngốc, nhưng trong lòng Vân tướng quân tích một bụng tức giận, cho nên mỗi lần nhìn thấy ngốc tử này lửa giận liền dâng lên, làm sai một chút liền giận dữ trách mắng.
Chính là loại giọng điệu cáu kỉnh mà thiếu kiên nhẫn này, lâu ngày khiến cho Long Bạch Bạch có bóng ma nhìn thấy Vân tướng quân là muốn bỏ chạy.
Mà phản ứng của Long Bạch Bạch khiến cho Chu Kì Nghiêu ở bên này nhếch lông mày, không cần quay đầu cũng biết tên ngốc này nhìn thấy ai, trực tiếp lạnh lùng nhìn Tô Toàn: “Dẫn hắn đi ăn bữa sáng trước.” dứt lời trực tiếp đi nhanh vào ngự thư phòng.
Đoàn người phía sau vẻ mặt phức tạp nhìn Long Bạch Bạch rồi lại nhìn nhau, lúc này mới đi vào theo.
Chính là sau khi bước vào liền cố ý vô tình nhìn Vân tướng quân, đáy mắt mang theo khinh bỉ và trào phúng: thật ra nuôi một ngốc tử cũng thật tốt, có thể được tân đế sủng ái.
Long Bạch Bạch vừa nghe không cần gặp ân nhân hung dữ kia, không nói hai lời liền đi theo Tô Toàn. Chính là chờ đồ ăn được bưng lên, Tô Toàn còn tưởng rằng Long Bạch Bạch sẽ giống như ngày xưa càn quét toàn bộ, cho nên lần này cho người ở phòng ăn chuẩn bị hai phần, phần mang lên trước mắt là chuyên môn chuẩn bị cho Long Bạch Bạch.
Ai ngờ tiểu tổ tông này nhìn cả bàn thức ăn cũng không nhúc nhích, nâng mắt nhìn cả bàn thức ăn nuốt nước miếng mà không động đũa.
Tô Toàn ngạc nhiên, đi tới phía sau hắn kiên nhẫn dỗ: “Vân công tử, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Không muốn ăn sao?”
“Ăn ngon…..” đầu Long Bạch Bạch lắc như trống bỏi, không ngon ở đâu, thơm cực kỳ, thơm đến mức hiện giờ hắn có thể hóa thành sói nhào qua ăn như hổ đói nhanh chóng đem mọi thứ nhét hết vào bụng, như vậy sẽ không bị đói nữa.
Hắn nghĩ tới lúc đó lại nhịn không được nuốt nước miếng, cho dù muốn ăn, nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống.
Nhưng Long Bạch Bạch muốn nhịn, bụng hắn lại không nhịn được, kêu ùng ục liên tục, nghe thấy Tô Toàn len lén che miệng cười trộm một chút, nhanh chóng cầm đũa bạc gắp đồ ăn mà hắn thích ăn cho hắn, “Vân công tử vẫn là nên nhanh ăn đi, đều là món công tử thích ăn, nếu nguội sẽ ăn không ngon nữa.”
Ai ngờ Long Bạch Bạch đói tới ôm bụng vẫn không ăn: “Ưm, có thể nhịn….”
Tô Toàn nghe vậy càng kỳ quái, lượng cơm của tiểu tổ tông này hắn đã kiến thức qua, cho dù ở trước mặt hoàng thượng cũng sẽ thu lại một chút, nhưng sao lại đói bụng mà còn nhịn không ăn? Không phải là bị bệnh ở đâu đó chứ?
Dựa vào thái độ của Chu Kì Nghiêu, Tô Toàn cũng không dám để người bị bệnh, nhanh chóng hỏi một phen, kết quả phát hiện tiểu chủ tử vẫn vui vẻ, căn bản không có việc gì, hắn lại càng kỳ quái: “Công tử có thể nói cho nô tài vì sao lại không ăn không?”
Long Bạch Bạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chỉ chỉ bụng, lại chỉ chỉ một bàn đồ ăn, lập tức nhăn mũi vẻ mặt thống khổ: “Lạnh, bị đói, sẽ đau bụng, phải uống thuốc, rất đắng.” hắn còn nhớ ngay từ đầu ân nhân còn cho hắn uống rất nhiều thuốc đắng, nói là uống hết thì sẽ tốt lên, nhưng hắn không hề muốn uống.
Long Bạch Bạch không thể nói rõ ràng, cho nên liền đem những từ quan trọng nói ra.
Tô Toàn liền nghĩ hơn nửa ngày nghĩ tới những lời bẩm báo lúc trước của cung nhân ở Phi Vân điện, đột nhiên liền hiểu ra ý của Long Bạch Bạch, lúc trước cung nhân có bẩm báo Vân chủ tử rất ham ngủ, nhất là mỗi lần ăn no liền sẽ ngủ thật lâu, bọn họ trông coi ba bữa cơm của vân công tử, tới bữa cơm, không thể không gọi người thức dậy.
Lại sợ chọc giận vị chủ tử này, liền kiên nhẫn dỗ dành, nói nếu không thừa dịp còn nóng thì mùi vị sẽ không ngon, có thể sinh bệnh, bị bệnh sẽ phải uống thuốc.
Bởi vì Tô Toàn cũng không biết Chu Kì Nghiêu có muốn biết Long Bạch Bạch sống như thế nào hay không, mỗi ngày đều cho người báo cáo chi tiết, cho nên Tô Toàn đều biết được những việc này.
Vừa mới nghe vậy liền hiểu được, Long Bạch Bạch là sợ đồ ăn lạnh sẽ đau bụng phải uống thuốc nên không dám ăn?
Nhưng cũng không đúng, nếu mà sợ uống thuốc thì nên thừa dịp còn nóng mà ăn chứ?
Tô Toàn rất kiên nhẫn, lại dụ dỗ Long Bạch Bạch nói ra lý do, quả nhiên bởi vì biết được nguyên nhân, dỗ sẽ càng dễ dàng hơn, nhưng Tô Toàn lại không nghĩ ngốc chủ tử ở trước mặt mình lại nói: “Lạnh, người tốt đau bụng phải uống thuốc, cùng nhau uống!” người tốt cho hắn nhiều thịt ăn như vậy, hắn phải báo đáp, tuy rằng thuốc rất khó uống, nhưng…. Nhưng hắn có thể uống cùng người tốt.
Tô Toàn hiểu được mục đích của Long Bạch Bạch mà ngơ ngác, thật đúng là….. ngốc tử.
Hắn đây là sợ hoàng thượng ăn đồ ăn lạnh sẽ bị đau bụng nên quyết định cùng nhau ăn đồ ăn lạnh, cùng nhau đau? Cùng nhau uống thuốc sao?
Tô Toàn làm nô tài nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người sợ đắng như vậy mà vẫn vui vẻ chờ uống thuốc.
Nhưng rõ ràng biết là nên tiếp tục khuyên, ánh mắt Tô Toàn nhìn Long Bạch Bạch cũng nhu hòa hơn, Vân chủ tử là một người có tấm lòng tốt, ân chính là ân, một nhà Vân tướng quân đối với hắn như vậy, nhưng lão thái gia đã cứu hắn, hắn liền nhớ rõ phải báo ân.
Hoàng thượng cho hắn ăn cơm no, hắn liền nhớ hoàng thượng, muốn cùng nhau uống thuốc….
Người khác nghĩ Vân tam công tử được yêu thương, nhưng Tô Toàn biết hoàng thượng không hề chạm vào Vân công tử, chẳng qua là đang đồng tình mà thôi, quân tâm tồn tại bao lâu? Đây còn là một ngốc tử, nếu một ngày nào đó hoàng thượng mất đi kiên nhẫn, kết cục của Vân công tử sợ là….
Tô Toàn nghĩ nghĩ, quyết định chờ hoàng thượng trở về sẽ đem toàn bộ mọi chuyện bẩm báo lên, coi như vì ngốc chủ tử kéo hảo cảm ở trước mặt hoàng thượng, ít nhất sau này nếu có thất sủng thì vẫn có đường lui cho hắn.
Chu Kì Nghiêu nửa ngày sau mới trở về được, về phần Vân tướng quân quanh có lòng vòng muốn gặp Long Bạch Bạch, bị Chu Kì Nghiêu nghĩ cách từ chối, lúc ấy ngốc tử này chống đối như vậy, sợ là căn bản không muốn nhìn thấy Vân tướng quân, nhất là nghĩ tới ngốc tử ở Vân gia chịu khổ, hắn ít nhiều cũng hiểu được Vân tướng quân muốn gặp ngốc tử là có chuyện gì.
Đơn giản là muốn lừa ngốc tử này ở trước mặt mình nói nhiều lời tốt cho Vân gia, nếu không biết những ngày tháng ngốc tử ở Vân gia thì thôi, nếu biết, hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt cực kì giống người nọ lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, sẽ khiến cho hắn có ảo giác, là thiếu niên ngày đó chịu loại đau đớn này.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ đã lâu như vậy Long Bạch Bạch chắc là đã ăn sáng xong, nhưng chờ đi qua, không đợi bước vào đại điện, một thân ảnh giống như một cơn gió lao tới đây.
Nếu không phải Chu Kì Nghiêu bởi vì long châu mà động tác mau với sức lực không nhỏ, sợ là lần này đã bị tẽ ngã.
Khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc hiện ra trước mặt, động tác hất đổi phương đi của Chu Kì Nghiêu liền dừng lại, ống tay áo đã bị ngốc tử này nắm lấy: “ngươi đã trở lại!”
Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, giương mắt nhìn Tô Toàn theo sát ở phía sau.
Tô Toàn bị Chu Kì Nghiêu liếc mắt liền giật mình, cúi người cung kính trả lời: “hoàng thượng ngài không biết, Vân chủ tử vẫn luôn nhớ tới ngài, sợ ngài về trễ sẽ ăn đồ ăn lạnh, liền muốn chờ hoàng thượng trở về cùng nhau ăn đồ ăn lạnh, cho dù sinh bệnh phải uống thuốc cũng muốn chờ, nô tài khuyên đã lâu cũng chưa khuyên được, là do trong lòng Vân chủ tử có ngài.”
Tô Toàn cúi đầu, bấm bảo rõ ràng thực ra kéo không ít thiện cảm cho Long Bạch Bạch.
Cố tình Long Bạch Bạch này nghe không hiểu, ôm bụng trông mong nhìn Chu Kì Nghiêu, “Thật là đói, có thể ăn cái gì chưa?”
Chu Kì Nghiêu cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt đen bóng của Long Bạch Bạch, còn đang kéo ống tay áo của hắn, thấy hắn nhìn qua, còn lấy lòng cọ tới đây, vẻ mặt tin tưởng và ỷ lại liếc mắt một cái là nhận ra.
Chu Kì Nghiêu nháy mắt hiểu được ý của Tô Toàn, ngốc tử này thật đúng là ngốc, hắn là hoàng đế, sao có thể ăn đồ ăn lạnh? Thế nhưng…..
Hắn liếc mắt nhìn Tô Toàn đang cúi đầu, đối phương cũng biết được điều này, hiện giờ không nên để chờ như vậy, sợ là muốn nói tốt cho ngốc tử này đi?
Chu Kì Nghiêu nhếch mày, coi như không hiểu ý trong lời nói của Tô Toàn, vẻ mặt giãn ra, thanh âm cũng thả nhẹ, cũng không kéo lại long bào bị Long Bạch Bạch kéo, vừa đưa người tới trước bàn vừa hỏi: “hôm này sao lại ngoan như vậy? chờ trẫm về rồi mới ăn? Lần sau không cần như vậy, trẫm xử lý xong việc trong triều không biết khi nào mới trở về, chờ trẫm không đói bụng sao?”
Long Bạch Bạch gật mạnh đầu: “Đói!” thanh âm vang dội lại trong trẻo, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn như cũ, chờ Chu Kì Nghiêu ra lệnh lập tức liền ăn.
Nhưng lại không nói lần sau mình có dùng trước hay không?
Chu Kì Nghiêu từ thái độ của đối phương dò ra một phần cố chấp, sau đó nghĩ nghĩ, sợ là có giải thích thêm thì ngốc tử này cũng không hiểu, nghĩ nghĩ: “Vậy sau này…. Trẫm và ngươi cùng nhau dùng.” Chẳng qua là rút ra một ít thời gian, hắn vẫn có.
Quả nhiên liền nhìn thấy ánh mắt ngốc tử này tỏa sáng, nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu hắn, lại nhìn Tô Toàn, để cho hắn đổi một lần nữa.
Long Bạch Bạch vốn là đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Kì Nghiêu, liền trơ mắt nhìn thức ăn ở trên bàn bị mang đi, lập tức nóng nảy: “Ăn ngon chưa ăn, không còn…..”
Chu Kì Nghiêu đè lại thân thể đang muốn lao tới kia, biết là sẽ như vậy, vừa giữ chặt, vừa giải thích: “Không thiếu đồ ăn cho ngươi, để cho bọn họ đi hâm nóng lên, không phải sợ trẫm đau bụng sao, hâm nóng lên sẽ không đau cũng không cần phải uống thuốc, không tốt sao?”
“Được, như vậy cũng….” Nhưng mà thật đáng tiếc, kỳ thật, kỳ thật lạnh cũng có thể ăn, người tốt không ăn, hắn có thể ăn! Hắn không sợ đau bụng….
Long Bạch Bạch trông mong nhìn theo, nhìn thấy miếng thịt tới bên miệng rồi liền cứ như vậy không còn, không còn….. hắn không chê, một miếng cũng không muốn buông tha, kỳ thật hắn cũng có thể nuốt trôi.
Chu Kì Nghiêu nhìn ra ý tưởng của hắn, mặt không hề thay đổi tàn nhẫn từ chối: “Không được ăn lạnh.” Lại sợ ngốc tử này bằng mặt không bằng lòng, quay đầu là sẽ không nhớ được, hơi dừng lại, cường điệu một câu: “Không nghe lời không cho ăn.”
Tính khí của Long Bạch Bạch cũng nổi lên, phồng má lên: “Trở về ăn!” Phi Vân điện của hắn cũng có đồ ăn ngon, chỉ là không ngon như nơi này… mà thôi.
Chu Kì Nghiêu bình tĩnh uy hiếp: “Cả hoàng cung này đều nghe lời trẫm, trở về cũng không cho ăn.”
Long Bạch Bạch ngơ ngác mở miệng, nhìn chằm chằm vào lão thần Chu Kì Nghiêu, lại nhìn nhìn cung nhân cúi đầu bốn phía, yên lặng ngậm miệng lại: vậy, quên đi, ăn ít một miếng thì ăn ít một miếng, so với không được ăn thì vẫn tốt hơn.
Chính là loại giọng điệu cáu kỉnh mà thiếu kiên nhẫn này, lâu ngày khiến cho Long Bạch Bạch có bóng ma nhìn thấy Vân tướng quân là muốn bỏ chạy.
Mà phản ứng của Long Bạch Bạch khiến cho Chu Kì Nghiêu ở bên này nhếch lông mày, không cần quay đầu cũng biết tên ngốc này nhìn thấy ai, trực tiếp lạnh lùng nhìn Tô Toàn: “Dẫn hắn đi ăn bữa sáng trước.” dứt lời trực tiếp đi nhanh vào ngự thư phòng.
Đoàn người phía sau vẻ mặt phức tạp nhìn Long Bạch Bạch rồi lại nhìn nhau, lúc này mới đi vào theo.
Chính là sau khi bước vào liền cố ý vô tình nhìn Vân tướng quân, đáy mắt mang theo khinh bỉ và trào phúng: thật ra nuôi một ngốc tử cũng thật tốt, có thể được tân đế sủng ái.
Long Bạch Bạch vừa nghe không cần gặp ân nhân hung dữ kia, không nói hai lời liền đi theo Tô Toàn. Chính là chờ đồ ăn được bưng lên, Tô Toàn còn tưởng rằng Long Bạch Bạch sẽ giống như ngày xưa càn quét toàn bộ, cho nên lần này cho người ở phòng ăn chuẩn bị hai phần, phần mang lên trước mắt là chuyên môn chuẩn bị cho Long Bạch Bạch.
Ai ngờ tiểu tổ tông này nhìn cả bàn thức ăn cũng không nhúc nhích, nâng mắt nhìn cả bàn thức ăn nuốt nước miếng mà không động đũa.
Tô Toàn ngạc nhiên, đi tới phía sau hắn kiên nhẫn dỗ: “Vân công tử, thức ăn không hợp khẩu vị sao? Không muốn ăn sao?”
“Ăn ngon…..” đầu Long Bạch Bạch lắc như trống bỏi, không ngon ở đâu, thơm cực kỳ, thơm đến mức hiện giờ hắn có thể hóa thành sói nhào qua ăn như hổ đói nhanh chóng đem mọi thứ nhét hết vào bụng, như vậy sẽ không bị đói nữa.
Hắn nghĩ tới lúc đó lại nhịn không được nuốt nước miếng, cho dù muốn ăn, nhưng hắn vẫn phải nhịn xuống.
Nhưng Long Bạch Bạch muốn nhịn, bụng hắn lại không nhịn được, kêu ùng ục liên tục, nghe thấy Tô Toàn len lén che miệng cười trộm một chút, nhanh chóng cầm đũa bạc gắp đồ ăn mà hắn thích ăn cho hắn, “Vân công tử vẫn là nên nhanh ăn đi, đều là món công tử thích ăn, nếu nguội sẽ ăn không ngon nữa.”
Ai ngờ Long Bạch Bạch đói tới ôm bụng vẫn không ăn: “Ưm, có thể nhịn….”
Tô Toàn nghe vậy càng kỳ quái, lượng cơm của tiểu tổ tông này hắn đã kiến thức qua, cho dù ở trước mặt hoàng thượng cũng sẽ thu lại một chút, nhưng sao lại đói bụng mà còn nhịn không ăn? Không phải là bị bệnh ở đâu đó chứ?
Dựa vào thái độ của Chu Kì Nghiêu, Tô Toàn cũng không dám để người bị bệnh, nhanh chóng hỏi một phen, kết quả phát hiện tiểu chủ tử vẫn vui vẻ, căn bản không có việc gì, hắn lại càng kỳ quái: “Công tử có thể nói cho nô tài vì sao lại không ăn không?”
Long Bạch Bạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, chỉ chỉ bụng, lại chỉ chỉ một bàn đồ ăn, lập tức nhăn mũi vẻ mặt thống khổ: “Lạnh, bị đói, sẽ đau bụng, phải uống thuốc, rất đắng.” hắn còn nhớ ngay từ đầu ân nhân còn cho hắn uống rất nhiều thuốc đắng, nói là uống hết thì sẽ tốt lên, nhưng hắn không hề muốn uống.
Long Bạch Bạch không thể nói rõ ràng, cho nên liền đem những từ quan trọng nói ra.
Tô Toàn liền nghĩ hơn nửa ngày nghĩ tới những lời bẩm báo lúc trước của cung nhân ở Phi Vân điện, đột nhiên liền hiểu ra ý của Long Bạch Bạch, lúc trước cung nhân có bẩm báo Vân chủ tử rất ham ngủ, nhất là mỗi lần ăn no liền sẽ ngủ thật lâu, bọn họ trông coi ba bữa cơm của vân công tử, tới bữa cơm, không thể không gọi người thức dậy.
Lại sợ chọc giận vị chủ tử này, liền kiên nhẫn dỗ dành, nói nếu không thừa dịp còn nóng thì mùi vị sẽ không ngon, có thể sinh bệnh, bị bệnh sẽ phải uống thuốc.
Bởi vì Tô Toàn cũng không biết Chu Kì Nghiêu có muốn biết Long Bạch Bạch sống như thế nào hay không, mỗi ngày đều cho người báo cáo chi tiết, cho nên Tô Toàn đều biết được những việc này.
Vừa mới nghe vậy liền hiểu được, Long Bạch Bạch là sợ đồ ăn lạnh sẽ đau bụng phải uống thuốc nên không dám ăn?
Nhưng cũng không đúng, nếu mà sợ uống thuốc thì nên thừa dịp còn nóng mà ăn chứ?
Tô Toàn rất kiên nhẫn, lại dụ dỗ Long Bạch Bạch nói ra lý do, quả nhiên bởi vì biết được nguyên nhân, dỗ sẽ càng dễ dàng hơn, nhưng Tô Toàn lại không nghĩ ngốc chủ tử ở trước mặt mình lại nói: “Lạnh, người tốt đau bụng phải uống thuốc, cùng nhau uống!” người tốt cho hắn nhiều thịt ăn như vậy, hắn phải báo đáp, tuy rằng thuốc rất khó uống, nhưng…. Nhưng hắn có thể uống cùng người tốt.
Tô Toàn hiểu được mục đích của Long Bạch Bạch mà ngơ ngác, thật đúng là….. ngốc tử.
Hắn đây là sợ hoàng thượng ăn đồ ăn lạnh sẽ bị đau bụng nên quyết định cùng nhau ăn đồ ăn lạnh, cùng nhau đau? Cùng nhau uống thuốc sao?
Tô Toàn làm nô tài nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người sợ đắng như vậy mà vẫn vui vẻ chờ uống thuốc.
Nhưng rõ ràng biết là nên tiếp tục khuyên, ánh mắt Tô Toàn nhìn Long Bạch Bạch cũng nhu hòa hơn, Vân chủ tử là một người có tấm lòng tốt, ân chính là ân, một nhà Vân tướng quân đối với hắn như vậy, nhưng lão thái gia đã cứu hắn, hắn liền nhớ rõ phải báo ân.
Hoàng thượng cho hắn ăn cơm no, hắn liền nhớ hoàng thượng, muốn cùng nhau uống thuốc….
Người khác nghĩ Vân tam công tử được yêu thương, nhưng Tô Toàn biết hoàng thượng không hề chạm vào Vân công tử, chẳng qua là đang đồng tình mà thôi, quân tâm tồn tại bao lâu? Đây còn là một ngốc tử, nếu một ngày nào đó hoàng thượng mất đi kiên nhẫn, kết cục của Vân công tử sợ là….
Tô Toàn nghĩ nghĩ, quyết định chờ hoàng thượng trở về sẽ đem toàn bộ mọi chuyện bẩm báo lên, coi như vì ngốc chủ tử kéo hảo cảm ở trước mặt hoàng thượng, ít nhất sau này nếu có thất sủng thì vẫn có đường lui cho hắn.
Chu Kì Nghiêu nửa ngày sau mới trở về được, về phần Vân tướng quân quanh có lòng vòng muốn gặp Long Bạch Bạch, bị Chu Kì Nghiêu nghĩ cách từ chối, lúc ấy ngốc tử này chống đối như vậy, sợ là căn bản không muốn nhìn thấy Vân tướng quân, nhất là nghĩ tới ngốc tử ở Vân gia chịu khổ, hắn ít nhiều cũng hiểu được Vân tướng quân muốn gặp ngốc tử là có chuyện gì.
Đơn giản là muốn lừa ngốc tử này ở trước mặt mình nói nhiều lời tốt cho Vân gia, nếu không biết những ngày tháng ngốc tử ở Vân gia thì thôi, nếu biết, hắn không muốn nhìn thấy khuôn mặt cực kì giống người nọ lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, sẽ khiến cho hắn có ảo giác, là thiếu niên ngày đó chịu loại đau đớn này.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ đã lâu như vậy Long Bạch Bạch chắc là đã ăn sáng xong, nhưng chờ đi qua, không đợi bước vào đại điện, một thân ảnh giống như một cơn gió lao tới đây.
Nếu không phải Chu Kì Nghiêu bởi vì long châu mà động tác mau với sức lực không nhỏ, sợ là lần này đã bị tẽ ngã.
Khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc hiện ra trước mặt, động tác hất đổi phương đi của Chu Kì Nghiêu liền dừng lại, ống tay áo đã bị ngốc tử này nắm lấy: “ngươi đã trở lại!”
Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, giương mắt nhìn Tô Toàn theo sát ở phía sau.
Tô Toàn bị Chu Kì Nghiêu liếc mắt liền giật mình, cúi người cung kính trả lời: “hoàng thượng ngài không biết, Vân chủ tử vẫn luôn nhớ tới ngài, sợ ngài về trễ sẽ ăn đồ ăn lạnh, liền muốn chờ hoàng thượng trở về cùng nhau ăn đồ ăn lạnh, cho dù sinh bệnh phải uống thuốc cũng muốn chờ, nô tài khuyên đã lâu cũng chưa khuyên được, là do trong lòng Vân chủ tử có ngài.”
Tô Toàn cúi đầu, bấm bảo rõ ràng thực ra kéo không ít thiện cảm cho Long Bạch Bạch.
Cố tình Long Bạch Bạch này nghe không hiểu, ôm bụng trông mong nhìn Chu Kì Nghiêu, “Thật là đói, có thể ăn cái gì chưa?”
Chu Kì Nghiêu cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt đen bóng của Long Bạch Bạch, còn đang kéo ống tay áo của hắn, thấy hắn nhìn qua, còn lấy lòng cọ tới đây, vẻ mặt tin tưởng và ỷ lại liếc mắt một cái là nhận ra.
Chu Kì Nghiêu nháy mắt hiểu được ý của Tô Toàn, ngốc tử này thật đúng là ngốc, hắn là hoàng đế, sao có thể ăn đồ ăn lạnh? Thế nhưng…..
Hắn liếc mắt nhìn Tô Toàn đang cúi đầu, đối phương cũng biết được điều này, hiện giờ không nên để chờ như vậy, sợ là muốn nói tốt cho ngốc tử này đi?
Chu Kì Nghiêu nhếch mày, coi như không hiểu ý trong lời nói của Tô Toàn, vẻ mặt giãn ra, thanh âm cũng thả nhẹ, cũng không kéo lại long bào bị Long Bạch Bạch kéo, vừa đưa người tới trước bàn vừa hỏi: “hôm này sao lại ngoan như vậy? chờ trẫm về rồi mới ăn? Lần sau không cần như vậy, trẫm xử lý xong việc trong triều không biết khi nào mới trở về, chờ trẫm không đói bụng sao?”
Long Bạch Bạch gật mạnh đầu: “Đói!” thanh âm vang dội lại trong trẻo, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn như cũ, chờ Chu Kì Nghiêu ra lệnh lập tức liền ăn.
Nhưng lại không nói lần sau mình có dùng trước hay không?
Chu Kì Nghiêu từ thái độ của đối phương dò ra một phần cố chấp, sau đó nghĩ nghĩ, sợ là có giải thích thêm thì ngốc tử này cũng không hiểu, nghĩ nghĩ: “Vậy sau này…. Trẫm và ngươi cùng nhau dùng.” Chẳng qua là rút ra một ít thời gian, hắn vẫn có.
Quả nhiên liền nhìn thấy ánh mắt ngốc tử này tỏa sáng, nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ đầu hắn, lại nhìn Tô Toàn, để cho hắn đổi một lần nữa.
Long Bạch Bạch vốn là đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Kì Nghiêu, liền trơ mắt nhìn thức ăn ở trên bàn bị mang đi, lập tức nóng nảy: “Ăn ngon chưa ăn, không còn…..”
Chu Kì Nghiêu đè lại thân thể đang muốn lao tới kia, biết là sẽ như vậy, vừa giữ chặt, vừa giải thích: “Không thiếu đồ ăn cho ngươi, để cho bọn họ đi hâm nóng lên, không phải sợ trẫm đau bụng sao, hâm nóng lên sẽ không đau cũng không cần phải uống thuốc, không tốt sao?”
“Được, như vậy cũng….” Nhưng mà thật đáng tiếc, kỳ thật, kỳ thật lạnh cũng có thể ăn, người tốt không ăn, hắn có thể ăn! Hắn không sợ đau bụng….
Long Bạch Bạch trông mong nhìn theo, nhìn thấy miếng thịt tới bên miệng rồi liền cứ như vậy không còn, không còn….. hắn không chê, một miếng cũng không muốn buông tha, kỳ thật hắn cũng có thể nuốt trôi.
Chu Kì Nghiêu nhìn ra ý tưởng của hắn, mặt không hề thay đổi tàn nhẫn từ chối: “Không được ăn lạnh.” Lại sợ ngốc tử này bằng mặt không bằng lòng, quay đầu là sẽ không nhớ được, hơi dừng lại, cường điệu một câu: “Không nghe lời không cho ăn.”
Tính khí của Long Bạch Bạch cũng nổi lên, phồng má lên: “Trở về ăn!” Phi Vân điện của hắn cũng có đồ ăn ngon, chỉ là không ngon như nơi này… mà thôi.
Chu Kì Nghiêu bình tĩnh uy hiếp: “Cả hoàng cung này đều nghe lời trẫm, trở về cũng không cho ăn.”
Long Bạch Bạch ngơ ngác mở miệng, nhìn chằm chằm vào lão thần Chu Kì Nghiêu, lại nhìn nhìn cung nhân cúi đầu bốn phía, yên lặng ngậm miệng lại: vậy, quên đi, ăn ít một miếng thì ăn ít một miếng, so với không được ăn thì vẫn tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.