Thất Thân Làm Thiếp

Chương 101: Bởi vì nguyên nhân gì?

Nguyệt Sinh

17/03/2013

Thất Thân Làm Thiếp

Vãn Thanh đứng trước cửa, nhìn thấy cỗ xe ngựa hoa lệ này mà lặng người một chút.

Không thể tưởng được Phượng cô đối với Chu Nguyệt Nhi tốt một cách không bình thường thế này, không ngờ ngay cả xe ngựa chuyên dụng của mình mà cũng đưa cho Chu Nguyệt Nhi dùng.

Màn xe từ từ vén lên, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nguyệt Nhi hiện ra, nàng cười thật tươi mà gọi: “Tình Thiên cô nương, mau lên xe nào!”

Vãn Thanh gật gật đầu, nắm lấy tay Lan Anh nhẹ nhàng bước lên xe ngựa.

Nhưng khi nàng thấy người bên trong xe thì lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt thoáng đổi, sau đó mới hồi phục lại nét bình tĩnh.

Nàng cười nhợt nhạt, hơi nghiêng người hành lễ: “Không ngờ Phượng gia cũng có mặt trên xe, Phượng gia cũng muốn cùng đi sao?”

Vãn Thanh hỏi nhẹ nhàng, nhưng trong tâm thầm nghĩ nếu Phượng Cô đi cùng thế này, sự tình sẽ khó khăn hơn nhiều lắm!

Tuy nhiên ngẫm lại thì thấy không có khả năng, hắn không phải là loại người tin thần tin phật, tại sao lại đi lễ phật? Hi vọng hắn tiện đường đi chung thôi.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Vãn Thanh mới nghĩ đến đây, đã thấy Phượng Cô cười một cách tà khí mà nói: “Hôm nay ta không có chuyện gì làm, nên cùng mọi người đi cùng, cũng muốn ngắm phong cảnh của Viễn Sơn Tự! Kỳ thật văn học Phật gia bát đại tinh thâm, đôi khi có thể tĩnh tâm tìm hiểu phật pháp cũng là một chuyện tốt!”

Nhìn thấy biểu tình có phần hơi khó xử của Vãn Thanh, Phượng Cô âm thầm cười khẽ.

Hắn luôn thích làm chuyện làm cho người khác bất ngờ, nếu chuyện gì mình làm người ta cũng đoán được thì thật không có ý nghĩa!

” Không ngờ Phượng gia cũng là một người yêu thích phật pháp!” Vãn Thanh cười nhẹ nhàng, nhưng nàng nhìn ra được hắn ‘túy ông chi ý bất tại tửu’ (Ý của túy ông không phải ở rượu: Có dụng ý khác), thật không biết đến cuối cùng hắn muốn làm gì?

Xe ngựa chậm rãi tiến về hướng Viễn Sơn Tự.

Phố xá phồn hoa dần dần lùi xa, xe ngựa bắt đầu tiến vào một con đường tĩnh lặng thanh tao lịch sự, tuy nhiên, xưa nay Viễn Sơn Tự hương khói thịnh vượng, hôm nay lại là mùng một nên có không ít người đi chùa dâng hương.

Dọc theo đường đi, Chu Nguyệt Nhi luôn tán gẫu cùng nàng nên cũng không buồn chán.

Dù sao Chu Nguyệt Nhi cũng không không phải là một mỹ nhân ngu ngốc, học thức có thể xem như uyên bác, hơn nữa luôn thể hiện mình là một người vô cùng thuần khiết và ôn nhu.

Tuy nhiên, hôm nay nàng ta tựa hồ có bộ dáng không yên lòng, mấy lần nhìn ra khung cửa sổ, tựa như có chuyện gì sắp xảy ra, và chuyện này lại vô cùng bất lợi đối với nàng.

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

Chuyện này có chút kỳ quái, nhìn xuyên qua màn xe, rõ ràng là đang ở giữa sườn núi, chưa thấy bóng dáng của Viễn Sơn Tự đâu cả, tại sao xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại?

Đột nhiên, bên ngoài chợt vang lên âm thanh chém giết.

Vãn Thanh tuy hiểu, nhưng lại giả bộ không biết gì, mặt lộ vẻ kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ có thích khách sao?”

Sau đó liếc nhìn Chu Nguyệt Nhi bên cạnh, chỉ thấy mặt nàng ta chợt trắng chợt xanh, sắc mặt không tốt chút nào.

Tuy nhiên, chẳng lẽ nàng ta ngu xuẩn đến thế, Có Phượng Cô đi theo, sao nàng ta còn vẫn để người ám sát ta.

Đột nhiên Vãn Thanh hiểu ra: Chẳng lẽ… Phượng Cô nhất thời nảy ra ý đi chung? Nên nàng ta không kịp thông báo cho bọn sát thủ này?

Chuyện này rất có khả năng, tuy nhiên, nàng ta cũng quá xui xẻo đi, Phượngg Cô bất ngờ đi theo thế này, vô tình làm cho kế hoạch của nàng ta hoàn toàn rối loạn.

Trên mặt nàng nở một nụ cười yếu ớt, nói một câu: “Bọn thích khách này thật to gan, ngay cả xe ngựa của minh chủ võ lâm mà cũng dám tới gây chuyện, đúng là không biết chết là gì mà!”

Nàng nói xong liền nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai mươi mấy người thích khách mặc hắc y bên ngoài, võ công cũng không có gì cao cường, chỉ có ba người là có thể nói lợi hại, còn ngoài đều là người bình thường.

Bên ngoài, Hoàng Kỳ và bọn thị vệ đang chiến đấu cùng bọn chúng, thắng bại sắp phân, nàng chậm rãi buông màn xe, nhẹ nhàng nói: “Đừng giết hết bọn chúng, lưu lại một vài người để điều tra xem ai to gan như thế là tốt nhất!”

Nàng nói xong liền hướng Chu Nguyệt Nhi mà hỏi: “Phu nhân nói ta làm vậy có đúng không?”

“Đương… đương nhiên!” Chu Nguyệt Nhi trả lời, trên mặt có chút cứng nhắc, khuôn mặt khuynh thành trắng như tuyết . Xem ra bọng người này cũng không phải loại thuộc hạ trung dũng gì, chỉ cần không giết hết, tất có thể hỏi ra chân tướng.

“Phu nhân không cần phải lo lắng, ta xem ra bọn người này võ công không cao, thị vệ nhất định sẽ chế phục được bọn họ”. Vãn Thanh từ tốn nói, giống như cực kỳ quan tâm, nhưng thật ra trong lòng nàng cảm thấy rất buồn cười, hại người cuối cùng thành hại mình, đúng là đạo lý này mà, người, nếu trong lòng đã có ác ý, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ gánh lấy quả báo.

“Ta… ta không hề lo lắng!” Trong lòng Chu Nguyệt Nhi lúc này đang hận Tình Thiên đến tận xương tủy nhưng không thể nào thể hiện ra, chỉ biết hận muốn hộc máu.

Nàng ta thật không ngờ hôm nay Phượng Cô lại đòi đi lễ phật cùng nàng, nàng nhớ rõ lúc trước hắn cực kỳ ghét lễ phật, lúc trước nàng cũng từng gọi hắn đi lễ phật cùng, nhưng hắn cự tuyệt ngay, không ngờ hôm nay hắn lại chủ động muốn cùng đi.

Chỉ sợ hắn có chủ ý gì khác! Có lẽ hắn đi vì chính con tiện nhân trước mắt này.

Hắn làm vậy làm nàng trở tay không kịp, căn bản không cho nàng thời gian thông tri cho bọn thích khách không nên động thủ, uổng phí khí lực cũng không sao, đám người này chết thì cứ chết, nàng không thèm để ý, nàng chỉ lo lắng bọn này không phải là loại trung thành gì, chỉ sợ loại người thủ đoạn như Phượng Cô bức bách thì cái gì cũng phun ra hết.

Lúc đó nàng phải làm sao đây!

“Phu nhân còn nói không có lo lắng, phu nhân nhìn xem, sắc mặt tái nhợt, cả mồ hôi lạnh cũng toát ra này!” Vãn Thanh nói xong còn lấy khăn tay mà nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng ta, sau đó mới cười nói: “Phu nhân xem, ngay cả khăn tay cũng ướt đẫm vì mồ hôi của phu nhân này!”

Chu Nguyệt Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy, muốn phát cũng không phát được, chỉ có thể ghi hận trong lòng, Tình Thiên này rõ ràng không phải người bình thường mà! Tuy nhiên, muốn đấu với ta thì còn non và xanh lắm, nếu không vì Phượng Cô bỗng nhiên đi cùng làm loạn kế hoạch của nàng, nếu không, ngươi sẽ biết tư vị của cái chết như thế nào ngay!”

“Có chút khẩn lo lắng mà thôi!” Nàng ta ngại ngùng cười.

Vãn Thanh cũng không tiếp tục trêu đùa nàng ta, chỉ ngồi chờ bọn thích khích bị bắt.

Mà Phượng Cô chỉ ngồi dựa lưng ở phía đối diện, bộ quần áo lụa hờ hững trên cơ thể rắn chắc kia, cả người thoạt nhìn rất tà mị. Bộ tóc dài đen nhánh chỉ cột nhẹ bằng một mảnh lụa đen, vì do dựa đầu vào tường nên mảnh lụa này đã hơi lỏng ra nên có vài sợi tóc đã lòa xòa trước trán, đôi phượng nhãn nhắm hờ, hướng về phía Tình Thiên.

Đúng là một nữ tử thông mình, càng nhìn càng thích mà.

Hắn nhẹ vương tay ra, vén màn nhìn ra của sổ nói một cách lạnh lẽo: “Lưu lại người sống, tra ra chủ mưu sau lưng, xem ra những người này không phải đến đây vì Nguyệt Nhi, mà chính là vì Thiên cô nương mà đến, chuyện này không thể bỏ qua.”

Thật ra làm sao hắn không biết chủ mưu sau lưng bọn thích khách này cho được, nhưng hiện tại hắn vẫn còn cần Chu Nguyệt Nhi nên tạm thời cần phải lưu lại nàng.

“Dạ.” Thanh âm của Lãnh Sâm lạnh lẽo vang lên

Vãn Thanh không ngờ Phượng Cô lại phát ra mệnh lệnh thế này, thật là làm cho người khác phải khen ngợi mà.

Nàng nhìn thấy Chu Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh đang khẩn trương đến đổ mồ hôi, trong lòng nàng khoái cảm vô cùng, thì ra nàng cũng không phải là người thiện lương!

Phượng Cô nhìn thấy mặt nàng cười vui vẻ, bỗng dưng cảm thấy ấm áp trong lòng, vì thế liền mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.

Không lâu sau, hai mươi mấy thích khách thì hai mươi tên bị giết, chỉ còn lại mấy người thì đang bị chế phục.

Lãnh Sâm bước đến xe ngựa báo: “Thưa ngài, thích khách đã bị bắt, ngài muốn muốn đích thân thẩm vấn hay áp giải theo cùng sau này xử trí sau?”



Chu Nguyệt Nhi vừa nghe đến đây liền nói ngay: “Tốt nhất là áp giải rồi xử trí sau đi! Không cần vì mấy thích khách này mà làm chậm trễ thánh sự bái phật!” Trong lòng Chu Nguyệt Nhi nghĩ thầm, nếu xử trí sau thì nàng sẽ có biện pháp bịt miệng những người này, để bọn này vĩnh viễn không thể khai ra nàng.

Phượng Cô cũng nhìn về phía Vãn Thanh: “Tình Thiên cô nương nghĩ sao?”

“Ta thì cảm thấy nên thẩm vấn ngay thì thỏa đáng hơn, tránh cho đêm dài lắm mộng, đây là chuyện nguy hiểm đến tính mạng a! Nếu biết sớm một chút có thể dễ dàng phòng bị hơn, nếu để lâu ta e lại hỏng việc, chuyện lễ phật quan trọng là ở tấm lòng thành, chỉ cần chúng ta có tâm, đi sớm hay đi muộn cũng như nhau, phật vốn từ tâm, người cũng hi vọng chúng ta nên yêu quý sinh mạng của mình.” Tình Thiên lả lướt nói.

“Không nên nóng nảy như thế, sau này chúng ta xử trí cũng được mà.” Chu Nguyệt Nhi phản đối ngay.

Mà Phượng Cô cũng miễn cưỡng nói: “Vậy làm theo ý của Tình Thiên cô nương đi, thẩm vấn lập tức.” Phượng Cô không thèm để ý tới lời của Chu Nguyệt Nhi.

“Dạ.” Lãnh Sâm đáp rồi xoay người làm ngay.

Vãn Thanh nghĩ nghĩ rồi cười khẽ nói: “Ta cũng muốn xem một chút! Ta chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, thật là có chút tò mò!” Nàng nói rất lưu loát, nhưng thật ra trong lòng lo lắng vì Phượng Cô dễ dàng quá, lát nữa Chu Nguyệt Nhi nhân tiện giở trò quỷ để che lấp sự việc.

Mà nàng không thể để chuyện đó xảy ra được.

Nàng nói xong liền chậm rãi đi ra, trước khi bước xuống xe, bỗng nhiên nàng quay đầu hướng về phía Phượng Cô và Chu Nguyệt Nhi rồi nở một nụ cười ngọt ngào: “Phượng gia, Mộ Dung phu nhân, hay chúng ta cùng xem được không?”

Chu Nguyệt Nhi lắc đầu thật mạnh, sắc mặt thập phần nhục nhã: “Không cần, cô cứ đi một mình là được.”

“Tốt lắm, Tình Thiên đi một chút sẽ trở lại ngay!” Nàng nói xong liền bước xuống.

Lãnh Sâm đang thẩm vấn một người mà thoạt nhìn có phần hơi ngông nghênh, Lãnh Sâm quát hỏi hắn thế nào hắn cũng không mở miệng.

Vãn Thanh đi tới, cười nói: “Mục đích của các ngươi là gì?”

Tên kia ngẩng mặt lên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, sau đó lại im lặng.

Hoàng Kỳ đứng một bên trùng mắt, kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, chém nhẹ một kiếm, liền đâm trúng cổ tên kia, từ miệng vết thương nhỏ xíu, máu bắt đầu chảy ra.

Vết đâm không sâu, chưa chạm chỗ yếu hại, nhưng đã làm tên kia sợ đến vỡ mật, la lớn: “Không cần, không cần…. ta nói hết!”

Khóe miệng Vãn Thanh hiện lên tiếu ý, có vậy thôi mà đã không chịu nổi, chẳng qua chỉ là một vết thương rất nhỏ, chưa gì đã bị hù thành bộ dáng thế này rồi! Tuy nhiên Hoàng Kỳ quả nhiên cũng ngoan độc, chọn vị trí ngay cổ, nếu vế thương chỉ cần sâu thêm nửa tấc thôi thì tên kia đi chầu Diêm Vương rồi!

” Còn không mau nói! Là ai sai người đến? Mục tiêu của các ngươi là ai? Nếu dối trá nửa câu ta giết ngươi ngay!” Hoàng Kỳ lạnh lùng quát, trong mắt tràn ngập sát khí làm cho ai cũng không dám hoài nghi nàng ấy sẽ không hạ thủ.

“Ta nói… ta nói…” Hắn chỉ hơi do dự thì kiếm trong tay của Hoàng Kỳ nhanh chóng nâng lên, hắn sợ hãi la lớn: “… là tiền minh chủ phu nhân Chu Nguyệt Nhi!”

“Nói bậy!”

“Nói bậy!”

Không thể tưởng được, nàng và Hoàng Kỳ đồng thời hét lên một câu giống nhau.

Người nọ cũng sợ hãi nói: “Tiểu nhân không có nói bậy, thật sự là nàng cho bọn tiểu nhân mỗi người một trăm lượng bạc để chúng ta giết chết Tình Thiên cô nương!”

Nghe hắn nói đến đây, mấy tên còn sống bên cạnh cũng gật đầu phụ đạo: “Đúng vậy, đúng vậy!”

“Không có khả năng đó! Mộ Dung phu nhân tinh khiết thiện lương, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy!” Vãn Thanh cố ý nói nhưng trong lòng cười thầm, Chu Nguyệt Nhi phái một đám binh tôm tướng cá hèn nhát, chỉ cần dọa một chút thôi mà cái gì cũng nói hết!

“Tình Thiên cô nương, cô cho là nàng ta tốt, nhưng thật ra cô đã bị lừa! Nàng ta vô cùng lợi hại! Mỹ mạo của cô uy hiếp nàng ta, nên nàng ta sẽ tìm mọi cách để trừ khử cô!” Người nọ nhanh chóng giải thích, có lẽ đã bị Hoàng Kỳ dọa sợ tới vỡ mật!

Chu Nguyệt Nhi chậm rãi xuống xe ngựa, bước nhanh đi tới trước mặt người kia, khuôn mặt ôn nhu lộ vẻ ủy khuất: “Là ai sai khiến ngươi hãm hại ta thế này! Làm sao ta lại cho các ngươi tới giết hại Tình Thiên cô nương! Ta và Tình Thiên cô nương chỉ mới gặp nhau một lần, tại sao ta phải sát hại nàng! Các ngươi… Các ngươi…!”

Nàng ta nói xong lại nghẹn lời, nhìn chằm chằm những người đó, nước mắt chảy ra như suối! Quay đầu nhìn Vãn Thanh, sau đó hai mắt đẫm lệ vội vàng giải thích: “Tình Thiên cô nương, thật sự ta không làm chuyện này, ta có lý do để giết cô hay sao? Vì cô xinh đẹp hơn ta? Lý do này có quá gượng ép không? Tình Thiên cô nương, cô nhất định phải tin tưởng ta!”

Nàng nói xong liền nắm lấy tay của Vãn Thanh, bộ dáng kia thật là điềm đạm đáng yêu, động lòng người vô cùng.

Vãn Thanh tỏ vẻ lãnh đạm, sau đó nhìn nàng ta, rồi lại nhìn bọn thích khách, tựa hồ có chút không tin, nhưng không nói tiếng nào.

Chu Nguyệt Nhi thấy thế thì hai mắt lại dâng tràn lệ nóng, nắm lấy tay của Vãn Thanh rồi khóc to: “Tình Thiên cô nương, ta thật sự không hại cô mà!”

Vãn Thanh lúc này mới bình tĩnh nói nhẹ nhàng: “Phu nhân, Tình Thiên tin người, Tình Thiên cũng hiểu được việc này có chút kỳ quái, phu nhân hẳn không phải là nữ tử như thế.”

Khi nàng nói lời này, Phượng Cô vừa bước xuống xe ngựa, đứng bên cạnh hai nàng một cách thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy hành động của Vãn Thanh lại trầm mặc không nói, đôi mày giãn ra, khóe miệng mang một nụ cười tà, trong mắt thoán lên vẻ đang tính toán gì đó.

“Tạ ơn cô nương tin tưởng ta!” Chu Nguyệt Nhi sau khi nghe xong mới chậm rãi lau nước mắt, khuôn mặt sau khi khóc cũng đã đỏ bừng lên.

Thích khách trên mặt đất nghe Vãn Thanh nói xong đều lớn tiếng nói: “Tình Thiên cô nương, lời chúng tôi nói đều là sự thật, chính là cô ta phái chúng tôi ám sát người mà!”

“Đúng vậy a, cô đừng để vẻ bề ngoài của nàng ta lừa gạt a!”

“Các ngươi nói là Mộ Dung phu nhân làm ra chuyện này, vậy có chứng cứ không?” Vãn Thanh liền hỏi, bất quá nàng biết có hỏi cũng như không, loại hành vi ám sát này, chỉ có giao dịch tiền bạc trực tiếp, đối với loại người thông minh lanh lợi như Chu Nguyệt Nhi, sao có thể lưu lại chứng cứ trong tay người khác chứ!

Quả nhiên, thích khách vừa nghe đến đây liền mất hết sinh khí, đầu ai cũng gục xuống.

“Chuyện này…” Vãn Thanh nghĩ nghĩ, chuyện thế này đã rất rõ ràng, nàng không cần phải làm thêm gì nữa, để thế này mới có hương vị, còn nữa, không thể không cho Phượng Cô chút tiện nghi, nên quay đầu hỏi: “Phượng gia, việc này ngài nói phải xử lý như thế nào đây?”

“Chuyện này, cả hai bên nói thế, chỉ thiếu một cái chứng cứ mà thôi! Chỉ có chứng cứ mới có thể rõ ràng, dù sao ta cũng có liên quan tới Nguyệt Nhi, nếu ta nói phải làm như thế nào thì sợ mọi người nói ta làm việc có lòng riêng, hơn nữa lại không tốt cho Tình Thiên cô nương, theo ta thấy thì trước tiên bắt bọn họ lại, sau đó điều ta chứng cú, sau đó định đoạt sau! Tình Thiên cô nương nghĩ vậy được không?” Phượng Cô chậm rãi nói, thanh âm hơi có vẻ khàn khàn, lời nói của hắn làm cho người ta muốn phản bác cũng không phản bác được.

Vãn Thanh cười nói: “Phượng gia quả nhiên có phong phạm của một nhất đại minh chủ, xử lý quả nhiên công chính!”

Sau khi nghe Vãn Thanh nói vậy, Phượng Cô cũng nở nụ cười, sau đó quay người ra lệnh: “Lãnh Sâm, ngươi bắt bọn thích khách này về, cần phải tra ra hung thủ phía sau! Còn nữa, ngươi hộ tống Mộ Dung phu nhân trở về luôn! Ta sẽ bồi Tình Thiên cô nương đi lễ phật được rồi!”

Vãn Thanh sau khi nghe xong liền kinh ngạc: “Phượng gia, hiện giờ căn bản không có chứng cứ nói Mộ Dung phu nhân có tội, tại sao ngay cả nàng cũng phải đi về?”

“Tình Thiên cô nương, nàng đã bị tình nghi, ta tất nhiên không thể để cho nàng ta cùng chúng ta đi tiếp!” Phượng Cô lại cười tà nói, nhìn nàng một chút, trong mắt thoáng vẻ âm trầm.

Vãn Thanh bỗng nhiên có cảm giác mình đang trúng kế, Phượng Cô này tính toán thật tốt a, nàng cũng không muốn cùng hắn đi lễ phật nên thản nhiên nói: “Ai, xảy ra chuyện thế này, ta cũng không còn tâm trí gì nữa, thôi hay la chúng ta chọn ngày khác được không?”

Khi nàng nói chuyện, trên trán lộ rõ vài phần mệt mỏi.

Phượng Cô đương nhiên không để cho nàng cự tuyệt, trực tiếp nói luôn: “Dù sao cũng đã đến giữa sườn núi, nếu không lên tiếp thì quả là có chút đáng tiếc, phật có thể làm tĩnh tâm, giúp tan phiền muộn, cũng là chuyện nên làm.”

Hắn nói vô cùng có lý, Vãn Thanh vốn định không đi, nhưng ngẫm lại nàng cũng muốn xem tột cùng là hắn muốn làm gì, hơn nữa nhìn thấy Chu Nguyệt Nhi bên cạnh đang nhìn lén nàng, trong lòng nàng cười lạnh, vì thế liền đồng ý, nàng sẽ làm cho Chu Nguyệt Nhi và Phượng Cô đều phải nếm đủ mùi đủ vị!

“Nếu đã như vậy, Tình Thiên liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Nàng nói xong liền nhìn Chu Nguyệt Nhi: “Ủy khuất cho phu nhân, ta tin tưởng Phượng gia nhất định sẽ tìm ra hung thủ, trả lại sự trong sạch cho phu nhân.”

….



Lúc này, Viễn Sơn Tự đã có rất đông người, tuy nhiên, vì Chu Nguyệt Nhi thường xuyên đến lễ Phật, nên có thể mời chủ trì là Viễn Không đại sư giảng kinh.

Bên trong nhã các vô cùng sạch sẽ và mang khí chất cổ xưa, Vãn Thanh im lặng ngồi, Phượng Cô cũng trở nên rất kỳ quái, từ khi đến nơi chỉ im lặng đứng bên cạnh, không làm ra bất cứ hành vi gì, cũng làm cho người ta khó đoán hắn đang mưu tính chuyện gì.

Lúc này, một vị đại sư khoản bốn mươi năm mươi tuổi đi đến, thân mặc áo cà sa thượng đẳng, trong tay cầm pháp trượng, thần sắc bình yên tĩnh lặng vô cùng trang nghiêm, tiến vào mà nói: “Phiền hai thí chủ đợi lâu!”

Vãn Thanh nhẹ nhàng cúi người thi lễ: “Đại sư hữu lễ, một chút thời gian này đúng lúc giúp chúng tôi làm cho lòng trầm tĩnh lại, mới có thể tĩnh tâm nghe đại sư giảng giải Phật học kinh lý!” Đối với Phật gia, từ trước đến nay nàng kính trọng rất nhiều, phật trung chi lý (đạo lý nhà phật) nàng đều có cảm thụ sâu sắc, đạo lý làm người, cách cư xử đều làm cho người ta kính trọng.

Nghe được những lời này, đôi mắt luôn cụp xuống của Viễn Không đại sư ngẩng lên, ánh mắt tràn ngập trí tuệ nhìn thẳng vào Vãn Thanh, sau đó cười tán thưởng rồi cười nói: “Thí chủ tuệ căn rất sâu xa!”

“Đại sư quá khen.” Vãn Thanh cười yếu ớt, thần sắc bình tĩnh rất nhiều, chẳng biết tại sao, từ khi bước chân vào Viễn Sơn Tự, lòng nàng tĩnh lặng vô cùng, cừu hận trong lòng cũng buông bỏ nhiều.

“Tuy nhiên, trong lòng thí chủ vẫn có rất nhiều tâm kết!” Viễn Không đại sư sự yên lặng nói, thanh âm bình tĩnh lạ thường, như có thể ổn định tâm tư của người nghe.

Vãn Thanh gật gật đầu, nghe nói như thế, nàng cảm thấy như trong lòng có gì đó dâng lên.

Viễn Không chậm rãi nói: “Phật nói duyên phận là nhân duyên, khi nảy sinh sẽ nảy sinh, thế gian vạn vật đều là duyên, duyên phận là trợ duyên, chủ yếu là vì tình huống, phải có chăm sóc thì duyên mới nảy mầm, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, Tuy nhiên, duyên thì cũng có chia lương duyên và nghiệt duyên, cả lương duyên nghiệt duyên đều có thể nảy mầm, bởi vì nghiệt duyên mà tiêu.”

“Nếu gặp gỡ chính là nghiệt duyên thì ta phải làm sao?” Vãn Thanh hỏi.

“Duyên tới duyên đi đều tự phát, lương duyên hay nghiệt duyên kỳ thật đều giống nhau, ứng một đời nhân, kết một đời quả, sinh tử tuần hoàn, sinh sôi không ngừng, đời này ngươi gieo xuống nhân gì, kiếp sau liền gặp quả đó. Lương duyên nghiệt duyên đều là tương đối, chỉ cần buông bỏ là đạt được lương duyên!” Đại sư chậm rãi nói.

Bên ngoài, tiếng chuông to vang lên.

Viễn Không đứng lên: “Đã đến giờ rồi, ta phải ra đại đường giảng kinh, nếu hai vị thí chủ có hứng thú, hãy đến nghe cùng.” Đại sư nói xong liền thản nhiên đứng lên mà đi.

Vãn Thanh vẫn ngồi tại chỗ, lẳng lặng suy nghĩ những gì đại sư vừa nói, đại sư nói những lời này không phải không có bất cứ nguyên nhân gì, cái gọi là Phật gia chân chính thì có thể nhìn thấu cả thế gian.

Chỉ cần buông bỏ là có được lương duyên? Đây là ý gì?

Nàng thấy khó hiểu, quay đầu nhìn Phượng Cô, thấy hắn luôn ngồi bên kia, trong tay cầm một ly trà thơm mà phẩm, trên mặt phảng phất ý cười.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Vãn Thanh không chớp một cái.

Ánh mắt kia giống y như ánh mắt của con sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình, như muốn nuốt cả người nàng vào bụng.

“Phượng gia có chuyện gì sao? Sao nhìn Tình Thiên như thế?” Nàng thản nhiên hỏi, thanh âm trong trẻo nhưng mang theo ý lạnh lùng.

Phượng Cô lắc đầu: “Thực sắc tính dã, tú sắc đương tiền, khán thị nhân tính sử nhiên!” Ngữ khí của hắn mang theo vài phần trêu đùa. (Đại ý là : người đẹp trước mắt, nhìn là chuyện đương nhiên)

Đáng tiếc giờ phút này Vãn Thanh lại không có tâm tình cùng hắn ứng đối, trong đầu tràn ngập lời giảng của Viễn Không đại sư.

Nàng chậm rãi đứng lên, trong lòng suy nghĩ liên tục, thản nhiên nói với Phượng Cô: “Phượng gia, ta có chút buồn phiền, nên ta đi dạo hậu viện một chút, nếu cần phải về thì Phượng gia cho người gọi ta.” Thanh âm của nàng nặng trĩu, nồng đậm vẻ ũ rũ.

Phượng Cô nhìn thấy nàng trầm tư, cảm nhận được một chút ưu thương của nàng liền không nói gì mà chỉ gật đầu.

Theo đường nhỏ, nàng đi đến hậu viện. Trong hậu viện đủ loại cây bồ đề nghiêm nghị mà đứng, gốc cây nào cũng lớn, nàng cho Lan Anh đứng ngoài, một mình bước vào rừng.

Nàng thật sự cần tĩnh lặng, bởi vì hiện giờ, vẻ ung dung hờ hững lúc nãy đã hoàn toàn biết mất, trong lòng hiện tại chỉ còn lại cừu hận dâng trào.

Nhưng phật nói nhân quả tuần hoàn, không có nhân làm sao có quả, nếu những người đó không tàn khốc vô tình, làm sao nàng lại thù hận như vậy?

Chính là oan oan tương báo đến khi nào?

Duyên của nàng, chính là nghiệt duyên, là vì “nhân” của tổ tiên nàng gieo xuống trước đây sao? Nêu đời này nàng phải chịu “quả” này?

Rối loạn, nàng thật sự rối loạn!

Lá cây theo gió bay xuống, trải đầy đất một cách rối loạn, rối như lòng của nàng!

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống mặt đất, dựa lưng vào một cây bồ đề, hai chân khoanh lại trước ngực, hai tay ôm hai chân, đầu hơi rũ xuống, cằm tựa vào gối, đôi mắt mê man nhưng tràn ngập sầu lo khẽ nhắm hờ.

Nhờ vào cái lành lạnh của gió mà mở lòng ra để suy nghĩ.

Phượng Cô lo lắng nàng sẽ bỏ đi nên vẫn một mực đi theo sau nàng, theo nàng vào cả rừng bồ đề, chứng kiến cảnh nàng mệt mỏi tựa vào cây bồ đề.

Hắn bỗng nhiên có chút đố kỵ với cây bồ đề kia có thể được nàng dựa vào.

Nhìn thấy nàng dần chìm vào giấc ngủ, hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh nàng, chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, kỳ thật nàng vô cùng nhỏ bé, thoạt nhìn mang theo chút vẻ yếu ớt.

Tay hắn nhẹ nhàng vòng qua bả vai của nàng, điểm nhẹ vào huyệt ngủ của nàng một cái, sau đó mang cả người nàng ôm sát vào trong ngực hắn.

Trên người của nàng có thoang thoảng hương khí của là sen, theo làn gió từ từ bay nhẹ vào mũi hắn.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy ôm lấy một người lại có một loại cảm giác hạnh phúc thế này. Đây là loại cảm giác thỏa mãn mà hắn luôn đeo đuổi mà không thể đạt được.

Hắn vẫn luôn cho rằng, có có quyền lợi, địa vị, tiền tài chính là sự thỏa mãn, có thể mang tới hạnh phúc, thì ra hắn đã sai lầm rồi, thỏa mãn hạnh phúc đã từng bên cạnh hắn, nhưng cũng chính hắn đã đẩy nàng ra xa.

Bờ vai của nàng thật sự rất nhỏ, nhưng tại sao lại phải gánh vác nhiều thứ như vậy.

Trong lúc ngủ mơ, nàng nhẹ nhàng mà nỉ non một câu mơ hồ không rõ ràng, đầu lại càng dụi vào trong ngực của hắn. Hắn lại ôm nàng chặt hơn.

Lá rụng một mảng rừng, theo cơn gió lại xào xạt bay lên, có cái nhẹ rơi trên mái tóc đen tuyền của nàng.

Ngón tay thon dài của Phượng Cô nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, sau đó cẩn thận phủi đi chiếc là rụng trên đầu nàng, nhưng sau khi phủi xong, tay của hắn lại lưu luyến trên mái tóc nàng, mãi không muốn rời xa.

Cảm giác mềm mại kia làm cho hắn cảm thấy mê muội.

Mái tóc đen của nàng, hiền thục nhu thuận, đang được chăm sóc vì ai đây? Có lẽ, đã từng… mái tóc này đã từng vì hắn mà được chăm sóc chải chuốc, nhưng hiện tại, là vì ai đây?

Không, nàng chỉ có thể chăm sóc vì hắn!

Hắn sẽ không cho nàng cơ hội vì người khác mà chăm sóc mái tóc của nàng.

Khóe miệng hắn nở nụ cười tà, Phật nói có nhân ắt có quả, hắn và nàng chính là một đoạn nhân duyên, mặc kệ là lương duyên hay nghiệt duyên, mặc kệ cả đời này sẽ ra sao, cả hai sẽ đấu tranh với nó, không chết không thôi!

Hắn nhẹ nhàng hôn vào khuôn mặt của nàng, nhẹ như bướm vờn trên mặt hồ, vừa chạm đã rời đi. Sau đó hắn nói thật mê say, nhưng cũng mang đầy vẻ bá đạo, thì thầm vào tai nàng: “Cả đời này, nàng chỉ có thể là người của ta thôi, Thượng Quan Vãn Thanh!” (OMG, hôn nữa ròi, lại nữa ròi, cố lên anh ơi. )

Trong lúc ngủ mơ, Vãn Thanh chỉ cảm thấy bên tai tựa hồ có thanh âm của người nào đó vang lên, nhưng nàng không thể tình lại, hơn nữa, thanh âm này có vẻ là thanh âm của tên lãnh khốc vô tình Phượng Cô kia.

Nàng hận hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thất Thân Làm Thiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook