Chương 39: BUỒN CƯỜI – PHẦN THƯỞNG
Nguyệt Sinh
16/03/2013
Thất Thân Làm Thiếp
Thấy bóng Phượng Cô khuất vào xe ngựa, Hồng Thư vội chạy tới trước mặt Vãn Thanh, giữ tay nàng lại: “Nhị phu nhân, người không sao chứ?”
Vãn Thanh lắc đầu, trong mắt là một mảng lạnh lùng.
Chỉ cần không chết, dù là hành hạ thế nào cũng không thành vấn đề, nàng không muốn thừa nhận.
Nàng xoay người muốn tiếp tục cầm máu cho tên thị vệ kia, Hồng Thư giữ nàng lại: “Nhị phu nhân, xin dừng bước. Vừa mới như thế, Nhị phu nhân như thế nào còn muốn mạo hiểm sao?”
Nếu Gia phát hiện ra, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây?
Vãn Thanh bộ dạng lạnh lùng, trong mắt kiên trì thốt ra: “Nếu hắn không cầm máu thì cũng sẽ mất mạng.”
Thị vệ kia nghe thấy thế cũng hiểu được tâm ý của nàng, hắn nguyện ý không để nàng vì hắn mà gặp bất cứ chuyện gì.
Hắn quỳ gối tại chỗ, quay về Vãn Thanh nói: “Đa tạ Nhị phu nhân quan tâm, Nhị phu nhân mau lên xe, ta không sao, vết thương này không thành vấn đề, tự nô tài biết cách xử lý.”
“Nhị phu nhân, người yên tâm đi! Nơi này ta sẽ xử lý!” Lúc này, Sâm tổng quản tiến lên nói, hắn là người cho tới giờ còn giữ được tỉnh táo, nói ra được lời đúng đắn thấy Vãn Thanh như thế trong lòng hắn không hiểu sao có điểm vui mừng.
Nữ tử có hữu tình như vậy, ở bên cạnh Gia là một việc thật tốt.
Hắn ở tại Phượng Gia nhiều năm như vậy, đối với chuyện năm đó cũng biết rất rõ ràng.
Chu Nguyệt Nhi mặc dù mỹ lệ xuất trần, tính tình ôn như, nhưng đã sớm cùng kẻ khác thành đôi, hơn nữa, bản thân hắn xem, cản bản Chu Nguyệt Nhi không thích hợp với Phượng Cô.
Chỉ có nữ tử trước mặt hắn đây, trong nhu mang cương, thâm tình hậu nghĩa mới là người thích hợp với Gia.
Nhìn cảnh tượng như vậy, không khiến hắn lại nghĩ thế.
Vãn Thanh nhìn thị vệ bị thương nhưng không biết phải thuyết phục thế nào, lại thấy hắn kiên trì từ chối như thế, biết hắn sẽ không để nàng bôi thuốc, hơn nữa, trên xe, người kia căn bản là không chịu.
Không kiên trì nữa, vì vậy cầm bình dược trong tay đưa cho Sâm tổng quản: “Vậy làm phiền Sâm tổng quản.” Nói xong bước chân hướng xe ngựa đi.
Trong lòng mang theo sự đau thương.
Đang lúc này, từ phía xe ngựa trung tuyền một thanh âm lãnh khốc: “Khởi trình!”
Tất cả mọi người có điểm không rõ, bởi còn mấy kẻ hắc y nhân bịt mặt chưa có xử lý.
Mà Vãn Thanh quan tâm hơn là lúc này hắn cho khởi trình thì tên thị vệ bị thương kia như thế nào trị thương được?
Hắn muốn thị vệ kia phải chết mới hả sao?
Tài không nghĩ ra.
Hoàng Kỳ tiến lên trước hướng Phượng Cô bẩm báo: “Gia, mấy kẻ hắc y nhân kia xử lý ra sao?”
“Giết!” giọng nói vô tình, quả quyết vang lên không lưu nửa phần tình người,
Hoàng Kỳ có chút ngạc nhiên không rõ vì vậy lại hỏi: “Giết bọn họ, Gia không tra hỏi xem kẻ nào đứng sau làm chủ sao?”
“Ngươi cho là có thể tìm được thông tin về kẻ đứng sau bọn người này sao? Đơn giản thế ư? Kẻ đó nếu có thể làm cho bọn người này đến giết ta liệu không dự đoán thất bại sao? Cò có thể để bọn chúng lúc thất bại khai ra kẻ đó sao? Hắn nhất định là đã có chuẩn bị rồi” Phượng Cô nói giọng lạnh nhạt.
Hoàng Kỳ vừa nghe, có chút lạnh lùng, mang theo vài phần không cho là đúng: “Haha, nô tỳ không nghĩ ra. Không ngờ như thế!”
Lời của nàng, mang theo vài phần lạnh lùng, giống xà độc.
Không biết vì sao, nghe giọng nói này Vãn Thanh rung mình một cái, giọng của Phượng Cô đã đủ tàn nhẫn mà nghe của Hoàng Kỳ lại càng thấy âm độc.
Vãn Thanh đoán được, nhiều người sẽ phải chết thảm.
Chỉ sợ sống không bằng chết.
Phượng Cô nhẹ nhàng mà nói: “Như vậy ngươi liền đi xem có chuyện gì với chúng đi.”
Không chỉ Hoàng Kỳ, mọi người xung quanh cả Vãn Thanh nghe xong đều quay đầu nhìn về phía đám Hắc y nhân. Bon chúng khóe miệng mỗi người đều chảy máu đen, đã đi đời nhà ma.
Xem ra, nhóm này tất cả đều là tử sĩ.
“Gia thật lợi hại, nô tỳ ngu dốt, đúng là không nghĩ tới điểm này.” Hoàng Kỳ lập tức quỳ xuống, trịnh trọng nói những lời kia. Một mặt thật sự khâm phục Phượng Cô, đồng thời cũng sợ Phượng Cô nhất thời tâm tình không tốt giáng tội.
“Dọc đường liên tục bị đánh lén, kẻ phía sau kia ta đã 7, 8 phần đoán ra, đợi tên dò la về là có thể biết rõ.” Phượng Cô trái lại không hề trách tội nàng.
Nhưng lời nói rồi lại càng khiến mồ hôi trên người Hoàng Kỳ chảy ròng ròng.
Đột nhiên Phượng Cô làm như nhớ ra cái gì bất thường liền kêu: “Hồng Thư!”
Hồng Thư vội vàng tiến lên: “Gia có gì phân phó?”
“Gần đây ngươi rất tiến bộ, chỉ một chiêu mà tuyệt diệu vô cùng. Chiêu thức như vậy có thể phá được trận của đối phương cũng không tệ. Nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì?” Phượng Cô luôn luôn là một người thưởng phạt phân minh.
Lúc này mới nhớ ra Hồng Thư lập công vì vậy nghĩ đến chuyện ban thưởng.
Hồng Thư vừa nghe, quỳ xuống: “Nô tỳ không dám lĩnh thưởng!”
“Sao?” Phượng Cô nghe xong có chút kỳ quái, những thuộc hạ này sớm đã quen với tác phong hành sự của hắn, là tứ thị tỳ nhất mực trung thành với hắn, sống chết với hắn, thưởng cùng phạt các nàng đều lĩnh nhận, căn bản sẽ không nói nhiều lời.
Đó cũng là nguyên nhân mà hắn rất vừa lòng với các nàng.
Hôm nay, Hồng Thư khước có điểm khác thường.
Không phải chỉ Phượng Cô cảm giác được kỳ quái, một bên mọi người cũng biểu lộ ánh mắt ngạc nhiên.
Vãn Thanh thấy thế, biết là Hồng Thư muốn nói là nàng dạy nàng ấy, nhưng nàng cũng không nghĩ ra, trước giờ, đội ngũ binh pháp chỉ có nam tử mới biết, nàng chỉ là nhàn hạ vô sự học một ít, cũng không muốn mọi người biết tới. Đang muốn để Hồng Thư nhận thì nàng lại nói ra.
“Gia, kỳ thật một chiêu phá trận kia, không phải do nô tỳ nghĩ ra mà là do Nhị phu nhân dạy nô tỳ, Gia muốn thưởng thì hãy thưởng cho Nhị phu nhân.”
Hồng Thư nói như vậy, đối với Phượng Cô không một lời nói dối, về phương diện khác cũng là hi vọng Gia nhìn nhận tốt hơn về Nhị phu nhân.
Nàng rất tôn sung Nhị phu nhân.
“Sao?” Từ trong xe ngựa Phượng Cô nói ra, cảm giác kỳ quái, tứ thị tỳ, trừ Hoàng Kỳ ra, ba người còn lại đều học theo võ công của hắn.
Năng lực các nàng ra sao, hắn là người rõ nhất.
Mà trận pháp vừa rồi vô cùng hiểm, đến Tựu Liên Sâm (Sâm tổng quản) cũng khó có thể phá giải, Hồng Thư một chiêu có thể phá, là điểm rất khó hiểu.
Hắn những tưởng là do nàng gặp may mà thành, không ngờ rằng là do Thượng Quan Vãn Thanh chỉ cho nàng.
Trong nhất lời, hắn có cái nhìn khác về nàng.
Không nghĩ tới, Tài nữ Vân Quốc chẳng những cầm kỳ thy họa, thi từ ca phú thông thạo, lại còn phá giải được trận pháp?
Không biết là người như thế nào?
Hắn có vài phần tò mò.
Hồng Thư nghe qua thấy sự nghi hoặc của Phượng Cô lại bỏ thêm câu: “Những điều nô tỳ nói đều là sự thật.”
“Ngươi học ở đâu ra?” Phượng Cô đột nhiên hỏi một câu.
Hồng Thư nhất thời sững sờ, không hiểu ý tứ của hắn, nhưng dù sao cũng là người hầu hạ bên Gia đã lâu, chốc lát đã hiểu ra, liền chuyển hướng sang Nhị phu nhân.
Ánh mắt nháy nhỏ, khẽ giọng: “Nhị phu nhân, Gia đang hỏi người.”
Vãn Thanh bất đắc dĩ, nghĩ đến việc nói chuyện với nam nhân lãnh khốc này nàng cảm giác không thoải mái, nhưng nghĩ lại, đôi khi quật cường chỉ hại bản thân.
Suy nghĩ một chút rồi nói.
Cúi mặt xuống, thanh âm truyền ra mềm nhũn mà tình cảm: “Hồi Gia, không học ở đâu, chỉ là trước kia xem trận pháp trong sách mà ngộ ra.”
“Tự học mà thành mấy ai làm được.” Phượng Cô nói nhỏ trong giọng nói đã bớt đi lãnh khốc.
Nghe hắn khích lệ, Vãn Thanh cũng không có chút cao hứng, đứng nguyên một chỗ không có nói thêm gì.
Chợt thấy Phượng Cô lại nói: “Nghĩ xem muốn thưởng cái gì?”
Vãn Thanh ngẩng đầu, vốn định nói không cần, vì căn bản nàng không muốn nhận thị tình của hắn, chỉ là ánh mắt lại lướt qua tên thị vệ kia.
Trong lòng không đành lòng, vì vậy nói: “Thiếp thân hi vọng Gia có thể an trí tốt cho tên thị vệ bị thương kia.”
Trong xe Phượng Cô nghe đến những lời này, mặt biến sắc lạnh lùng, mắt lóe lên giận dữ, hắn khó khăn lắm mới có hảo tâm tình thưởng cho nàng, ai ngờ nàng lại đem chuyện xin cứu tên thị vệ ra để xin với hắn.
Thanh âm khinh lãnh truyền ra: “Lãnh Sâm, an bài tên thị vệ kia về Song phúc trấn. Những người khác khởi trình.”
Mặc dù Phượng Cô ngữ khí bất hảo, nhưng tên thị vệ kia được trị thương, Vãn Thanh vô cùng vui mừng.
Nàng vốn tâm địa Bồ tát, thấy một người máu chảy đầm đìa như thế trước mắt, muốn nàng ngồi yên là không thể được.
Thấy bóng Phượng Cô khuất vào xe ngựa, Hồng Thư vội chạy tới trước mặt Vãn Thanh, giữ tay nàng lại: “Nhị phu nhân, người không sao chứ?”
Vãn Thanh lắc đầu, trong mắt là một mảng lạnh lùng.
Chỉ cần không chết, dù là hành hạ thế nào cũng không thành vấn đề, nàng không muốn thừa nhận.
Nàng xoay người muốn tiếp tục cầm máu cho tên thị vệ kia, Hồng Thư giữ nàng lại: “Nhị phu nhân, xin dừng bước. Vừa mới như thế, Nhị phu nhân như thế nào còn muốn mạo hiểm sao?”
Nếu Gia phát hiện ra, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây?
Vãn Thanh bộ dạng lạnh lùng, trong mắt kiên trì thốt ra: “Nếu hắn không cầm máu thì cũng sẽ mất mạng.”
Thị vệ kia nghe thấy thế cũng hiểu được tâm ý của nàng, hắn nguyện ý không để nàng vì hắn mà gặp bất cứ chuyện gì.
Hắn quỳ gối tại chỗ, quay về Vãn Thanh nói: “Đa tạ Nhị phu nhân quan tâm, Nhị phu nhân mau lên xe, ta không sao, vết thương này không thành vấn đề, tự nô tài biết cách xử lý.”
“Nhị phu nhân, người yên tâm đi! Nơi này ta sẽ xử lý!” Lúc này, Sâm tổng quản tiến lên nói, hắn là người cho tới giờ còn giữ được tỉnh táo, nói ra được lời đúng đắn thấy Vãn Thanh như thế trong lòng hắn không hiểu sao có điểm vui mừng.
Nữ tử có hữu tình như vậy, ở bên cạnh Gia là một việc thật tốt.
Hắn ở tại Phượng Gia nhiều năm như vậy, đối với chuyện năm đó cũng biết rất rõ ràng.
Chu Nguyệt Nhi mặc dù mỹ lệ xuất trần, tính tình ôn như, nhưng đã sớm cùng kẻ khác thành đôi, hơn nữa, bản thân hắn xem, cản bản Chu Nguyệt Nhi không thích hợp với Phượng Cô.
Chỉ có nữ tử trước mặt hắn đây, trong nhu mang cương, thâm tình hậu nghĩa mới là người thích hợp với Gia.
Nhìn cảnh tượng như vậy, không khiến hắn lại nghĩ thế.
Vãn Thanh nhìn thị vệ bị thương nhưng không biết phải thuyết phục thế nào, lại thấy hắn kiên trì từ chối như thế, biết hắn sẽ không để nàng bôi thuốc, hơn nữa, trên xe, người kia căn bản là không chịu.
Không kiên trì nữa, vì vậy cầm bình dược trong tay đưa cho Sâm tổng quản: “Vậy làm phiền Sâm tổng quản.” Nói xong bước chân hướng xe ngựa đi.
Trong lòng mang theo sự đau thương.
Đang lúc này, từ phía xe ngựa trung tuyền một thanh âm lãnh khốc: “Khởi trình!”
Tất cả mọi người có điểm không rõ, bởi còn mấy kẻ hắc y nhân bịt mặt chưa có xử lý.
Mà Vãn Thanh quan tâm hơn là lúc này hắn cho khởi trình thì tên thị vệ bị thương kia như thế nào trị thương được?
Hắn muốn thị vệ kia phải chết mới hả sao?
Tài không nghĩ ra.
Hoàng Kỳ tiến lên trước hướng Phượng Cô bẩm báo: “Gia, mấy kẻ hắc y nhân kia xử lý ra sao?”
“Giết!” giọng nói vô tình, quả quyết vang lên không lưu nửa phần tình người,
Hoàng Kỳ có chút ngạc nhiên không rõ vì vậy lại hỏi: “Giết bọn họ, Gia không tra hỏi xem kẻ nào đứng sau làm chủ sao?”
“Ngươi cho là có thể tìm được thông tin về kẻ đứng sau bọn người này sao? Đơn giản thế ư? Kẻ đó nếu có thể làm cho bọn người này đến giết ta liệu không dự đoán thất bại sao? Cò có thể để bọn chúng lúc thất bại khai ra kẻ đó sao? Hắn nhất định là đã có chuẩn bị rồi” Phượng Cô nói giọng lạnh nhạt.
Hoàng Kỳ vừa nghe, có chút lạnh lùng, mang theo vài phần không cho là đúng: “Haha, nô tỳ không nghĩ ra. Không ngờ như thế!”
Lời của nàng, mang theo vài phần lạnh lùng, giống xà độc.
Không biết vì sao, nghe giọng nói này Vãn Thanh rung mình một cái, giọng của Phượng Cô đã đủ tàn nhẫn mà nghe của Hoàng Kỳ lại càng thấy âm độc.
Vãn Thanh đoán được, nhiều người sẽ phải chết thảm.
Chỉ sợ sống không bằng chết.
Phượng Cô nhẹ nhàng mà nói: “Như vậy ngươi liền đi xem có chuyện gì với chúng đi.”
Không chỉ Hoàng Kỳ, mọi người xung quanh cả Vãn Thanh nghe xong đều quay đầu nhìn về phía đám Hắc y nhân. Bon chúng khóe miệng mỗi người đều chảy máu đen, đã đi đời nhà ma.
Xem ra, nhóm này tất cả đều là tử sĩ.
“Gia thật lợi hại, nô tỳ ngu dốt, đúng là không nghĩ tới điểm này.” Hoàng Kỳ lập tức quỳ xuống, trịnh trọng nói những lời kia. Một mặt thật sự khâm phục Phượng Cô, đồng thời cũng sợ Phượng Cô nhất thời tâm tình không tốt giáng tội.
“Dọc đường liên tục bị đánh lén, kẻ phía sau kia ta đã 7, 8 phần đoán ra, đợi tên dò la về là có thể biết rõ.” Phượng Cô trái lại không hề trách tội nàng.
Nhưng lời nói rồi lại càng khiến mồ hôi trên người Hoàng Kỳ chảy ròng ròng.
Đột nhiên Phượng Cô làm như nhớ ra cái gì bất thường liền kêu: “Hồng Thư!”
Hồng Thư vội vàng tiến lên: “Gia có gì phân phó?”
“Gần đây ngươi rất tiến bộ, chỉ một chiêu mà tuyệt diệu vô cùng. Chiêu thức như vậy có thể phá được trận của đối phương cũng không tệ. Nói đi, ngươi muốn ban thưởng gì?” Phượng Cô luôn luôn là một người thưởng phạt phân minh.
Lúc này mới nhớ ra Hồng Thư lập công vì vậy nghĩ đến chuyện ban thưởng.
Hồng Thư vừa nghe, quỳ xuống: “Nô tỳ không dám lĩnh thưởng!”
“Sao?” Phượng Cô nghe xong có chút kỳ quái, những thuộc hạ này sớm đã quen với tác phong hành sự của hắn, là tứ thị tỳ nhất mực trung thành với hắn, sống chết với hắn, thưởng cùng phạt các nàng đều lĩnh nhận, căn bản sẽ không nói nhiều lời.
Đó cũng là nguyên nhân mà hắn rất vừa lòng với các nàng.
Hôm nay, Hồng Thư khước có điểm khác thường.
Không phải chỉ Phượng Cô cảm giác được kỳ quái, một bên mọi người cũng biểu lộ ánh mắt ngạc nhiên.
Vãn Thanh thấy thế, biết là Hồng Thư muốn nói là nàng dạy nàng ấy, nhưng nàng cũng không nghĩ ra, trước giờ, đội ngũ binh pháp chỉ có nam tử mới biết, nàng chỉ là nhàn hạ vô sự học một ít, cũng không muốn mọi người biết tới. Đang muốn để Hồng Thư nhận thì nàng lại nói ra.
“Gia, kỳ thật một chiêu phá trận kia, không phải do nô tỳ nghĩ ra mà là do Nhị phu nhân dạy nô tỳ, Gia muốn thưởng thì hãy thưởng cho Nhị phu nhân.”
Hồng Thư nói như vậy, đối với Phượng Cô không một lời nói dối, về phương diện khác cũng là hi vọng Gia nhìn nhận tốt hơn về Nhị phu nhân.
Nàng rất tôn sung Nhị phu nhân.
“Sao?” Từ trong xe ngựa Phượng Cô nói ra, cảm giác kỳ quái, tứ thị tỳ, trừ Hoàng Kỳ ra, ba người còn lại đều học theo võ công của hắn.
Năng lực các nàng ra sao, hắn là người rõ nhất.
Mà trận pháp vừa rồi vô cùng hiểm, đến Tựu Liên Sâm (Sâm tổng quản) cũng khó có thể phá giải, Hồng Thư một chiêu có thể phá, là điểm rất khó hiểu.
Hắn những tưởng là do nàng gặp may mà thành, không ngờ rằng là do Thượng Quan Vãn Thanh chỉ cho nàng.
Trong nhất lời, hắn có cái nhìn khác về nàng.
Không nghĩ tới, Tài nữ Vân Quốc chẳng những cầm kỳ thy họa, thi từ ca phú thông thạo, lại còn phá giải được trận pháp?
Không biết là người như thế nào?
Hắn có vài phần tò mò.
Hồng Thư nghe qua thấy sự nghi hoặc của Phượng Cô lại bỏ thêm câu: “Những điều nô tỳ nói đều là sự thật.”
“Ngươi học ở đâu ra?” Phượng Cô đột nhiên hỏi một câu.
Hồng Thư nhất thời sững sờ, không hiểu ý tứ của hắn, nhưng dù sao cũng là người hầu hạ bên Gia đã lâu, chốc lát đã hiểu ra, liền chuyển hướng sang Nhị phu nhân.
Ánh mắt nháy nhỏ, khẽ giọng: “Nhị phu nhân, Gia đang hỏi người.”
Vãn Thanh bất đắc dĩ, nghĩ đến việc nói chuyện với nam nhân lãnh khốc này nàng cảm giác không thoải mái, nhưng nghĩ lại, đôi khi quật cường chỉ hại bản thân.
Suy nghĩ một chút rồi nói.
Cúi mặt xuống, thanh âm truyền ra mềm nhũn mà tình cảm: “Hồi Gia, không học ở đâu, chỉ là trước kia xem trận pháp trong sách mà ngộ ra.”
“Tự học mà thành mấy ai làm được.” Phượng Cô nói nhỏ trong giọng nói đã bớt đi lãnh khốc.
Nghe hắn khích lệ, Vãn Thanh cũng không có chút cao hứng, đứng nguyên một chỗ không có nói thêm gì.
Chợt thấy Phượng Cô lại nói: “Nghĩ xem muốn thưởng cái gì?”
Vãn Thanh ngẩng đầu, vốn định nói không cần, vì căn bản nàng không muốn nhận thị tình của hắn, chỉ là ánh mắt lại lướt qua tên thị vệ kia.
Trong lòng không đành lòng, vì vậy nói: “Thiếp thân hi vọng Gia có thể an trí tốt cho tên thị vệ bị thương kia.”
Trong xe Phượng Cô nghe đến những lời này, mặt biến sắc lạnh lùng, mắt lóe lên giận dữ, hắn khó khăn lắm mới có hảo tâm tình thưởng cho nàng, ai ngờ nàng lại đem chuyện xin cứu tên thị vệ ra để xin với hắn.
Thanh âm khinh lãnh truyền ra: “Lãnh Sâm, an bài tên thị vệ kia về Song phúc trấn. Những người khác khởi trình.”
Mặc dù Phượng Cô ngữ khí bất hảo, nhưng tên thị vệ kia được trị thương, Vãn Thanh vô cùng vui mừng.
Nàng vốn tâm địa Bồ tát, thấy một người máu chảy đầm đìa như thế trước mắt, muốn nàng ngồi yên là không thể được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.