Chương 136: CHẠY TRỐN (2)
Nguyệt Sinh
17/03/2013
Thất Thân Làm Thiếp
Thấy có ngựa gần đấy, Phượng Cô ôm Vãn Thanh nhảy lên ngựa, dùng sức thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, chạy vội lên.
Vãn Thanh không dám nhúc nhích, để mặc hắn lôi kéo, né đông một kiếm, tránh tây một đao, chỉ sợ ảnh hưởng đến hắn.
Mặt của nàng đối diện với lồng ngực của hắn, lồng ngực đầy máu dưới nắng sớm đỏ tươi như son.
Sắc mặt của hắn, tái nhợt như tờ giấy, không phải hắn đang giả vờ, mà là bị trọng thương thật sự.
Bàn tay trắng nõn, muốn đặt lên vết thương, nhưng dừng lại giữa chừng, có một giọt lệ, nhẹ nhàng rơi xuống…
Hà cớ gì hắn phải làm thế này chứ?
Tuấn mã bôn ba, phấn chấn dữ dội, gương mặt hắn run run, giống như đang phải chịu sự hành hạ của rất nhiều đau đớn, đôi môi mỏng của hắn đã bị cắn đến mức cắt không ra một giọt máu.
“…Dừng lại nghỉ một chút đi?”
Thanh âm của nàng có chút nức nở làm trái tim hắn run rẩy, hắn cố gắng cười yếu ớt, nặng nề nói: “Nơi này quá nguy hiểm , phải chạy ra khỏi lãnh thổ của Phong Quốc mới đủ an toàn.”
“Người bị thương nặng như vậy, nếu không nghỉ ngơi liệu còn kiên trì được đến lúc nào.” Nàng chậm rãi nói, thanh âm sầu não, tràn ngập đau đớn.
“Không có chuyện gì mà Phượng Cô ta không kiên trì được -, tin tưởng ta, nhất định chúng ta có thể chạy ra khỏi Phong Quốc -.” Hắn kiêu ngạo nói, vẻ mặt thiên hạ vô địch, chỉ tiếc thanh âm vô lực.
Vãn Thanh cúi đầu, không biết nói gì nữa.
Hắn duỗi tay ra, ôm nàng càng chặt hơn, nói nhỏ: “Chỉ cần có nàng bên cạnh, ta có thể kiên trì đến giây phút cuối cùng. Nàng ….. có nguyện ý cùng ta không?”
“Ta nguyện ý -.” Nàng nhẹ nhàng nói, ngữ khí kiên định.
Cách đó không xa, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, truy binh theo sát. Vãn Thanh giống như nhớ ra cái gì, đột nhiên kéo váy, dùng sức xé tà váy màu xanh lam ra, quăng về phía sau.
Lam phấn bay là là trong không khí.
Nhưng lại thấy Phượng Cô giơ tay tóm mảnh tà váy lại.
Vãn Thanh không giải thích được, giương mắt nhìn hắn: “Mảnh tà váy này có lam phấn, nếu mang theo người, mặc kệ đi tới nơi đâu cũng đều bị bọn họ bắt được -.”
Phượng Cô nói: “Không sợ, cái này có giá trị sử dụng của riêng nó.”
Vừa nói vừa thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa gặp kích thích, càng phi nhanh hơn, gió thổi qua tai vù vù, cảnh vật hai bên thì nhòe nhọet, Vãn Thanh có chút sợ hãi, không tự giác kéo chặt vạt áo Phượng Cô –.
Phượng Cô cảm nhận được nàng bất an, một tay nhẹ nhàng ôm nàng sát hơn, cho nàng thêm sức lực.
Phượng Cô cúi đầu xuống kề môi bên tai Vãn Thanh,– trong thanh âm suy yếu, mang theo lời cam đoan sâu sắc làm người nghe tin cậy một cách không hiểu được: “Có ta ở đây, không cần lo lắng.”
Ngựa phi không ngừng.
Chạy vội không dứt.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một dòng suối nhỏ thật dài, nhìn qua thì sâu không thấy đáy.
Trong lòng Vãn Thanh buồn bã, có thể nói trời không giúp người rồi! Nửa đường lại mọc ra một dòng suối nhỏ, ngựa này không thể vượt suối-, độ sâu này đủ để dìm chết con ngựa.
Phượng Cô lôi kéo nàng nhẹ nhàng xuống ngựa, rồi sau đó tay cầm mảnh tà váy mầu lam, cột lên thân con ngựa.
Vãn Thanh vừa nhìn, thì mỉm cười, Phượng Cô đúng là thông minh, tại sao nàng lại không nghĩ ra diệu kế này chứ?
Cũng vẫn là không đủ trấn tĩnh, diệu kế này mà cũng không nghĩ ra.
Buộc chặt tà váy rồi, Phượng Cô quay đầu con ngựa sang một hướng khác, rồi sau đó vỗ mạnh lên mông con ngựa một cái, con ngựa bị đau hí lên một tiếng, chạy về một hướng.
Thanh âm của đám truy binh càng lúc càng gần, Phượng Cô cầm tay Vãn Thanh, nói: “Nhảy thôi.”
Vãn Thanh chỉ vào mặt nước, kinh ngạc hỏi: “Ý người là nhảy xuống nước sao?”
“Đúng.” Phượng Cô kiên định nói.
“Nhưng ta không biết bơi.”
“Không còn thời gian đâu, nhảy nhanh.” Phượng Cô thúc giục, nếu còn chần chừ nữa , mặt nước sẽ không kịp tan hết gợn sóng , lúc đó mọi công sức từ nãy đến giờ đều là uổng phí .
“Chúng ta có thể chọn cách khác không -? Không nhất định phải nhảy xuống nước chứ-?” Vãn Thanh do dự.
“Không còn lựa chọn nào khác, nếu không nhảy xuống nước, trên người nàng vẫn còn lam phấn, rất dễ bị phát hiện -. Còn không mau nhảy đi.” Phượng Cô thúc giục nói.
Không cho nàng cơ hội phản bác, hắn lôi nàng cùng nhảy xuống nước, hắn nhẹ nhàng kéo nàng bơi đến chỗ có bèo trôi mới ngừng lại.
Lúc này tiếng vó ngựa đã gần trong gang tấc.
Vãn Thanh không dám nhúc nhích chút nào, nhưng nàng không biết bơi, lại bị lôi xuống nước bất ngờ, sặc mấy ngụm nước, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nàng không dám ho, đành nín ho trong nước.
Mặt nàng đỏ lên nhanh chóng.
Đám truy bình trên bờ rất cẩn thận, vừa đuổi theo dấu lam phấn vừa dò xét bờ suối.
“Tổng quản, bọn họ hẳn là đã chạy theo hướng khác rồi.” Một người lên tiếng.
Người được gọi là tổng quản không nói tiếng nào. Rất lâu sau mới nói: “Cho Lam Phong ra thử một lần nữa.”
“Tuân lệnh” có người đáp.
Rồi sau đó trên bờ im lặng một lúc lâu.
Chợt có người lên tiếng hòai nghi: “Tổng quản, vì sao Lam Phong cứ một mực bất động đứng ở chỗ này?” (bạn Nhi đoán Lam Phong là tên con chó)
“Xem kĩ đi.” Tổng quản lạnh lùng nói.
Vãn Thanh đột nhiên có cảm giác, tóc gáy dựng đứng lên, nàng có thể cảm giác được, lúc này tên tổng quản kia đang nhìn quan sát chăm chú xung quanh, đương nhiên là không quên nhìn mặt nước -.
Nhưng vì thiếu dưỡng khí quá lâu, nàng không chống đỡ được nữa, thật ra chống đỡ được đến lúc này hoàn toàn là nhờ bản năng sống mãnh liệt, nói với bản thân dù thế nào cũng phải chịu đựng.
Lúc này, nàng thật sự không thể chống đỡ nữa , ánh mắt vốn không nhìn rõ làn nước bắt đầu mờ mịt, mười ngón tay bấu chặt vào cánh tay Phượng Cô –, móng tay như muốn cắm vào thịt.
Toàn thân như bị kéo căng ra, tứ chi như bị kéo ra bốn hướng khác nhau, muốn đứt rời, nhưng lại chưa đứt được
Đau quá, đau không chịu nổi. Nguyên lai, cảm giác nịch thủy (chết đuối) thống khổ thế này. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị mở tung, cảm giác đau cay độc tràn ngập lỗ mũi, như ngàn vạn con kiến, đang không ngừng di chuyển, toàn thân nàng, không có chỗ nào được thoải mái.
Lỗ mũi cay vì sặc nước, ngũ tạng như nổ tung, chân thì bắt đầu chuột rút.
Nàng dần dần nghe thấy khúc nhạc của cái chết, toàn thân bắt đầu lạnh lẽo , dù máu vẫn chảy trong động mạch, nhưng hình như đã bị trộn thêm rất nhiều băng vụn, khiến cho mạch máu phình to, cảm giác rất lạnh.
Nỗi sợ khi lìa đời tràn ngập thần kinh.
Thần trí nàng bắt đầu mê man…
Dường như muốn phiêu du đến một chân trời xa lắm nào đấy…
Nơi đó, trống rỗng yên tĩnh, đúng là nơi bắt đầu tất cả, cả đời này, nàng thống khổ trằn trọc, rốt cuộc cũng không thóat được cái chết -…
Trong đầu nàng thầm cười một tiếng, hôm nay chết thế này cũng không tính là khổ sở lắm.
Bất quá, ít nhất nàng cũng có thể nghẹn lại tiếng ho trong bụng, không làm lộ tung tích để đám truy binh phát hiện hai người.
Cuối cùng hắn là vì cứu nàng mà lâm vào hoàn cảnh như vậy -, cứu hắn, coi như là trả món nợ tình cảm với hắn.
Vốn dĩ Phượng Cô chỉ chú ý nhất cử nhất động của đám truy bình trên bờ, nhưng xem ra, con chó tên Lam Phong kia khá thông minh, một mực quanh quẩn trên bờ, xem ra, khi hắn buộc tà váy đã làm rụng quá nhiều lam phấn.
Hắn bỗng nhiên cảm nhận được Vãn Thanh không chống đỡ được nữa.
Hắn âm thầm lo lắng, cuối cùng ra một quyết định quan trọng.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán lên làn môi mềm mại đã làm hắn quyến luyến từ lâu, một tay đưa ra sau lưng nàng, để nàng không làm nước bị gợn sóng, một tay đặt sau gáy nàng.
Hai đôi môi dính chặt vào nhau không để lộ dù chỉ là một khe hở.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng mở miệng nàng, một luồng khí đi vào lồng ngực nàng, giúp nàng hô hấp.
Đã lâm vào hôn mê, Vãn Thanh đột nhiên cảm giác có một luồng khí truyền vào miệng, thân thể bắt đầu thư hõan, lưỡi hái tử thần bắt đầu rời xa nàng.
Cảm giác này, giống như, một mình đi tới Quỷ Môn Quan, kết quả, bị ai đó kéo tay lôi lại.
Đột nhiên cả người có cảm giác được giải thoát khỏi thống khổ.
Mặc dù vẫn chưa thể thở bằng mũi, nhưng ít nhất, nàng vẫn được cứu, người sắp chết đuối lại được độ khí, tất cả hy vọng và khát khao sống lại trở lại với nàng.
Nàng mở mắt nhìn người đã độ khí cho mình.
Trước mắt là một gương mặt tuấn tú khuynh thành được phóng đại, chìm dưới nước nhưng không giảm nửa phần mị lực, người như thế, trời sinh là loại tai họa, hại nước hại dân.
Nhưng… nhưng hắn đang làm gì chứ?
Môi nàng dần dần nóng lên, truyền đến đại não cảm giác tê tê, nói cho nàng rằng những điều nàng nhìn thấy không phải giả-, tất cả đều là sự thật.
Hắn – đang – hôn – nàng.
Nàng mở to mắt, có chút kinh ngạc.
Đang muốn giãy dụa, tay Phượng Cô đột nhiên ấn vào gáy nàng, đôi phượng nhãn nhắc nàng cảnh giác rồi hướng lên bờ, lúc này Vãn Thanh mới tỉnh táo trở lại sau cơn khiếp sợ.
Không, phải nói là hắn dùng môi độ khí cho nàng mới đúng. (ý là không phải hôn)
Nhưng hành động này, nàng cũng vô phương đón nhận , không phải bởi vì ngượng ngùng, mà bởi vì một cảm giác mà nàng cũng không thể diễn tả thành lời…
Chuyện trước kia, đột nhiên lại xuất hiện trong đầu nàng.
Lòng của nàng, không thể tiếp nhận thêm ai nữa, kể cả hắn.
Nhất là tiếp xúc thân mật như thế.
Bởi vì không khí chậm rãi đi vào phổi, thần trí của nàng cũng dần dần tỉnh táo, sự sợ hãi cũng rõ ràng hơn, cảm giác nóng bỏng quấn quít ở răng môi cùng càng ngày càng nhiều , nàng như người bị thương, cảm thấy kinh hoàng khôn cùng.
Lúc này, trên bờ vang lên một tiếng nói phấn chấn.
“Tổng quản, Lam Phong chạy về hướng kia.”
Tên tổng quản lên tiếng: “Đuổi theo Lam Phong.”
Sau đó có tiếng người lên ngựa, một đám người cùng với Lam Phong chạy đi như bay.
Một lúc sau, xác định không còn người nào, Vãn Thanh đẩy Phượng Cô ra, nhờ đám bèo mà từ từ leo lên bờ, thở dốc từng hồi.
Đột nhiên nàng cảm thấy bầu trời xanh bao la thật quá đẹp.
Những cây cối chung quanh, chỉ trong tích tắc, trở nên xanh mướt đẹp đẽ mê người .
Chìm dưới nước chẳng qua chưa được một khắc (15 phút), mà nàng có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
Phượng Cô vẫn đang ở dưới nước nhìn vòng tay trống rỗng, đôi môi chợt cảm thấy nguội lạnh.
Trong lòng dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt –.
Hắn đã hy vọng, đám…người kia, dừng trên bờ lâu thêm chút nữa.
Bất quá hắn cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng trèo lên bờ, mang theo Vãn Thanh, chậm rãi bơi sang bờ bên kia.
Sau khi lên bờ, cảm giác đau đớn bắt đầu hồi phục.
Lúc trong nước như bị mất cảm giác, lúc này lên bờ rồi, vết thương lại đau đớn như thường, trái tim cũng đau nhói.
Hắn cắn răng, ánh mắt lạnh đi, không nói gì thêm, lúc này căn bản không phải là lúc để ý đến vết thương, chạy ra khỏi Phong Quốc mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu không ra khỏi Phong Quốc, bọn họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, với thế lực của Bạch Vân Yên tại Phong Quốc, muốn bắt hai người bọn họ trở lại chẳng qua là dễ như trở bàn tay. Dù sao hiện tại Bạch Vân Yên cũng đang là thủ chưởng quân quyền.
Nắm binh lực của cả một quốc gia, muốn làm chuyện gì cũng không khó -.
“Nàng thế nào rồi? Còn đi được không?” Phượng Cô hỏi.
“Không có việc gì.” Vãn Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng nói. Nhưng trên thực tế, áp lực khẩn trương –, còn có trải nghiệm cận kề cái chết làm nàng không còn chút sức lực.
Nhưng nàng cũng biết lúc này không thể dừng lại.
Một khi dừng lại, tất cả cố gắng từ trước đến giờ đều trở thành uổng phí , hơn nữa lần sau muốn trốn ra sẽ càng khó khăn hơn .
“Chúng ta đi nhanh thôi.” Phượng Cô nói xong, nhẹ nhàng đỡ nàng, đi về phía trước, vốn dĩ hắn định dùng khinh công, nhưng Vãn Thanh vừa mới ra khỏi nước, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, nếu phi thân chỉ sợ nàng không thích ứng được -.
May là xung quanh đây là một khu rừng rậm, nếu không, phải phơi mình dưới nắng chỉ sợ nàng sẽ không chịu đừng được lâu.
Mới đi hai bước, nàng liền dừng lại, vẻ mặt đau đớn. Chân nàng bị chuột rút chưa hết, vốn tưởng rằng đã đỡ, nhưng vừa đi vài bước thì lại bị chuột rút lại, đau không đi được
Phượng Cô nhíu mày, quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy?”
“Ta bị chuột rút , không đi được, không bằng người cứ đi trước đi!” Nàng không muốn liên lụy đến hắn. Theo như nàng nhìn thấy, mặc dù hắn cố gắng kìm nén, nhưng khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy nói rõ nói rõ, hắn đang bị vết thương hành hạ.
Hai lần đâm kiếm, hai lần nhận chưởng, làm sao mà nói là không có việc gì được chứ!
“Nàng cho Phượng Cô ta là loại người nào?” Phượng Cô nghe xong lời nàng nói thì giận dữ, mắt bắn tia lửa .
Nàng dĩ nhiên bảo hắn bỏ nàng lại một mình, nàng xem thường hắn, đánh đồng tâm ý của hắn với bọn lòng lang dạ thú? !
Đến lúc này rồi, nàng còn nói những lời như vậy ra được.
Hắn thật muốn mở trái tim nàng ra xem rốt cuộc bên trong có gì -! !
Thấy có ngựa gần đấy, Phượng Cô ôm Vãn Thanh nhảy lên ngựa, dùng sức thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, chạy vội lên.
Vãn Thanh không dám nhúc nhích, để mặc hắn lôi kéo, né đông một kiếm, tránh tây một đao, chỉ sợ ảnh hưởng đến hắn.
Mặt của nàng đối diện với lồng ngực của hắn, lồng ngực đầy máu dưới nắng sớm đỏ tươi như son.
Sắc mặt của hắn, tái nhợt như tờ giấy, không phải hắn đang giả vờ, mà là bị trọng thương thật sự.
Bàn tay trắng nõn, muốn đặt lên vết thương, nhưng dừng lại giữa chừng, có một giọt lệ, nhẹ nhàng rơi xuống…
Hà cớ gì hắn phải làm thế này chứ?
Tuấn mã bôn ba, phấn chấn dữ dội, gương mặt hắn run run, giống như đang phải chịu sự hành hạ của rất nhiều đau đớn, đôi môi mỏng của hắn đã bị cắn đến mức cắt không ra một giọt máu.
“…Dừng lại nghỉ một chút đi?”
Thanh âm của nàng có chút nức nở làm trái tim hắn run rẩy, hắn cố gắng cười yếu ớt, nặng nề nói: “Nơi này quá nguy hiểm , phải chạy ra khỏi lãnh thổ của Phong Quốc mới đủ an toàn.”
“Người bị thương nặng như vậy, nếu không nghỉ ngơi liệu còn kiên trì được đến lúc nào.” Nàng chậm rãi nói, thanh âm sầu não, tràn ngập đau đớn.
“Không có chuyện gì mà Phượng Cô ta không kiên trì được -, tin tưởng ta, nhất định chúng ta có thể chạy ra khỏi Phong Quốc -.” Hắn kiêu ngạo nói, vẻ mặt thiên hạ vô địch, chỉ tiếc thanh âm vô lực.
Vãn Thanh cúi đầu, không biết nói gì nữa.
Hắn duỗi tay ra, ôm nàng càng chặt hơn, nói nhỏ: “Chỉ cần có nàng bên cạnh, ta có thể kiên trì đến giây phút cuối cùng. Nàng ….. có nguyện ý cùng ta không?”
“Ta nguyện ý -.” Nàng nhẹ nhàng nói, ngữ khí kiên định.
Cách đó không xa, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, truy binh theo sát. Vãn Thanh giống như nhớ ra cái gì, đột nhiên kéo váy, dùng sức xé tà váy màu xanh lam ra, quăng về phía sau.
Lam phấn bay là là trong không khí.
Nhưng lại thấy Phượng Cô giơ tay tóm mảnh tà váy lại.
Vãn Thanh không giải thích được, giương mắt nhìn hắn: “Mảnh tà váy này có lam phấn, nếu mang theo người, mặc kệ đi tới nơi đâu cũng đều bị bọn họ bắt được -.”
Phượng Cô nói: “Không sợ, cái này có giá trị sử dụng của riêng nó.”
Vừa nói vừa thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa gặp kích thích, càng phi nhanh hơn, gió thổi qua tai vù vù, cảnh vật hai bên thì nhòe nhọet, Vãn Thanh có chút sợ hãi, không tự giác kéo chặt vạt áo Phượng Cô –.
Phượng Cô cảm nhận được nàng bất an, một tay nhẹ nhàng ôm nàng sát hơn, cho nàng thêm sức lực.
Phượng Cô cúi đầu xuống kề môi bên tai Vãn Thanh,– trong thanh âm suy yếu, mang theo lời cam đoan sâu sắc làm người nghe tin cậy một cách không hiểu được: “Có ta ở đây, không cần lo lắng.”
Ngựa phi không ngừng.
Chạy vội không dứt.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một dòng suối nhỏ thật dài, nhìn qua thì sâu không thấy đáy.
Trong lòng Vãn Thanh buồn bã, có thể nói trời không giúp người rồi! Nửa đường lại mọc ra một dòng suối nhỏ, ngựa này không thể vượt suối-, độ sâu này đủ để dìm chết con ngựa.
Phượng Cô lôi kéo nàng nhẹ nhàng xuống ngựa, rồi sau đó tay cầm mảnh tà váy mầu lam, cột lên thân con ngựa.
Vãn Thanh vừa nhìn, thì mỉm cười, Phượng Cô đúng là thông minh, tại sao nàng lại không nghĩ ra diệu kế này chứ?
Cũng vẫn là không đủ trấn tĩnh, diệu kế này mà cũng không nghĩ ra.
Buộc chặt tà váy rồi, Phượng Cô quay đầu con ngựa sang một hướng khác, rồi sau đó vỗ mạnh lên mông con ngựa một cái, con ngựa bị đau hí lên một tiếng, chạy về một hướng.
Thanh âm của đám truy binh càng lúc càng gần, Phượng Cô cầm tay Vãn Thanh, nói: “Nhảy thôi.”
Vãn Thanh chỉ vào mặt nước, kinh ngạc hỏi: “Ý người là nhảy xuống nước sao?”
“Đúng.” Phượng Cô kiên định nói.
“Nhưng ta không biết bơi.”
“Không còn thời gian đâu, nhảy nhanh.” Phượng Cô thúc giục, nếu còn chần chừ nữa , mặt nước sẽ không kịp tan hết gợn sóng , lúc đó mọi công sức từ nãy đến giờ đều là uổng phí .
“Chúng ta có thể chọn cách khác không -? Không nhất định phải nhảy xuống nước chứ-?” Vãn Thanh do dự.
“Không còn lựa chọn nào khác, nếu không nhảy xuống nước, trên người nàng vẫn còn lam phấn, rất dễ bị phát hiện -. Còn không mau nhảy đi.” Phượng Cô thúc giục nói.
Không cho nàng cơ hội phản bác, hắn lôi nàng cùng nhảy xuống nước, hắn nhẹ nhàng kéo nàng bơi đến chỗ có bèo trôi mới ngừng lại.
Lúc này tiếng vó ngựa đã gần trong gang tấc.
Vãn Thanh không dám nhúc nhích chút nào, nhưng nàng không biết bơi, lại bị lôi xuống nước bất ngờ, sặc mấy ngụm nước, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng nàng không dám ho, đành nín ho trong nước.
Mặt nàng đỏ lên nhanh chóng.
Đám truy bình trên bờ rất cẩn thận, vừa đuổi theo dấu lam phấn vừa dò xét bờ suối.
“Tổng quản, bọn họ hẳn là đã chạy theo hướng khác rồi.” Một người lên tiếng.
Người được gọi là tổng quản không nói tiếng nào. Rất lâu sau mới nói: “Cho Lam Phong ra thử một lần nữa.”
“Tuân lệnh” có người đáp.
Rồi sau đó trên bờ im lặng một lúc lâu.
Chợt có người lên tiếng hòai nghi: “Tổng quản, vì sao Lam Phong cứ một mực bất động đứng ở chỗ này?” (bạn Nhi đoán Lam Phong là tên con chó)
“Xem kĩ đi.” Tổng quản lạnh lùng nói.
Vãn Thanh đột nhiên có cảm giác, tóc gáy dựng đứng lên, nàng có thể cảm giác được, lúc này tên tổng quản kia đang nhìn quan sát chăm chú xung quanh, đương nhiên là không quên nhìn mặt nước -.
Nhưng vì thiếu dưỡng khí quá lâu, nàng không chống đỡ được nữa, thật ra chống đỡ được đến lúc này hoàn toàn là nhờ bản năng sống mãnh liệt, nói với bản thân dù thế nào cũng phải chịu đựng.
Lúc này, nàng thật sự không thể chống đỡ nữa , ánh mắt vốn không nhìn rõ làn nước bắt đầu mờ mịt, mười ngón tay bấu chặt vào cánh tay Phượng Cô –, móng tay như muốn cắm vào thịt.
Toàn thân như bị kéo căng ra, tứ chi như bị kéo ra bốn hướng khác nhau, muốn đứt rời, nhưng lại chưa đứt được
Đau quá, đau không chịu nổi. Nguyên lai, cảm giác nịch thủy (chết đuối) thống khổ thế này. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị mở tung, cảm giác đau cay độc tràn ngập lỗ mũi, như ngàn vạn con kiến, đang không ngừng di chuyển, toàn thân nàng, không có chỗ nào được thoải mái.
Lỗ mũi cay vì sặc nước, ngũ tạng như nổ tung, chân thì bắt đầu chuột rút.
Nàng dần dần nghe thấy khúc nhạc của cái chết, toàn thân bắt đầu lạnh lẽo , dù máu vẫn chảy trong động mạch, nhưng hình như đã bị trộn thêm rất nhiều băng vụn, khiến cho mạch máu phình to, cảm giác rất lạnh.
Nỗi sợ khi lìa đời tràn ngập thần kinh.
Thần trí nàng bắt đầu mê man…
Dường như muốn phiêu du đến một chân trời xa lắm nào đấy…
Nơi đó, trống rỗng yên tĩnh, đúng là nơi bắt đầu tất cả, cả đời này, nàng thống khổ trằn trọc, rốt cuộc cũng không thóat được cái chết -…
Trong đầu nàng thầm cười một tiếng, hôm nay chết thế này cũng không tính là khổ sở lắm.
Bất quá, ít nhất nàng cũng có thể nghẹn lại tiếng ho trong bụng, không làm lộ tung tích để đám truy binh phát hiện hai người.
Cuối cùng hắn là vì cứu nàng mà lâm vào hoàn cảnh như vậy -, cứu hắn, coi như là trả món nợ tình cảm với hắn.
Vốn dĩ Phượng Cô chỉ chú ý nhất cử nhất động của đám truy bình trên bờ, nhưng xem ra, con chó tên Lam Phong kia khá thông minh, một mực quanh quẩn trên bờ, xem ra, khi hắn buộc tà váy đã làm rụng quá nhiều lam phấn.
Hắn bỗng nhiên cảm nhận được Vãn Thanh không chống đỡ được nữa.
Hắn âm thầm lo lắng, cuối cùng ra một quyết định quan trọng.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán lên làn môi mềm mại đã làm hắn quyến luyến từ lâu, một tay đưa ra sau lưng nàng, để nàng không làm nước bị gợn sóng, một tay đặt sau gáy nàng.
Hai đôi môi dính chặt vào nhau không để lộ dù chỉ là một khe hở.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng mở miệng nàng, một luồng khí đi vào lồng ngực nàng, giúp nàng hô hấp.
Đã lâm vào hôn mê, Vãn Thanh đột nhiên cảm giác có một luồng khí truyền vào miệng, thân thể bắt đầu thư hõan, lưỡi hái tử thần bắt đầu rời xa nàng.
Cảm giác này, giống như, một mình đi tới Quỷ Môn Quan, kết quả, bị ai đó kéo tay lôi lại.
Đột nhiên cả người có cảm giác được giải thoát khỏi thống khổ.
Mặc dù vẫn chưa thể thở bằng mũi, nhưng ít nhất, nàng vẫn được cứu, người sắp chết đuối lại được độ khí, tất cả hy vọng và khát khao sống lại trở lại với nàng.
Nàng mở mắt nhìn người đã độ khí cho mình.
Trước mắt là một gương mặt tuấn tú khuynh thành được phóng đại, chìm dưới nước nhưng không giảm nửa phần mị lực, người như thế, trời sinh là loại tai họa, hại nước hại dân.
Nhưng… nhưng hắn đang làm gì chứ?
Môi nàng dần dần nóng lên, truyền đến đại não cảm giác tê tê, nói cho nàng rằng những điều nàng nhìn thấy không phải giả-, tất cả đều là sự thật.
Hắn – đang – hôn – nàng.
Nàng mở to mắt, có chút kinh ngạc.
Đang muốn giãy dụa, tay Phượng Cô đột nhiên ấn vào gáy nàng, đôi phượng nhãn nhắc nàng cảnh giác rồi hướng lên bờ, lúc này Vãn Thanh mới tỉnh táo trở lại sau cơn khiếp sợ.
Không, phải nói là hắn dùng môi độ khí cho nàng mới đúng. (ý là không phải hôn)
Nhưng hành động này, nàng cũng vô phương đón nhận , không phải bởi vì ngượng ngùng, mà bởi vì một cảm giác mà nàng cũng không thể diễn tả thành lời…
Chuyện trước kia, đột nhiên lại xuất hiện trong đầu nàng.
Lòng của nàng, không thể tiếp nhận thêm ai nữa, kể cả hắn.
Nhất là tiếp xúc thân mật như thế.
Bởi vì không khí chậm rãi đi vào phổi, thần trí của nàng cũng dần dần tỉnh táo, sự sợ hãi cũng rõ ràng hơn, cảm giác nóng bỏng quấn quít ở răng môi cùng càng ngày càng nhiều , nàng như người bị thương, cảm thấy kinh hoàng khôn cùng.
Lúc này, trên bờ vang lên một tiếng nói phấn chấn.
“Tổng quản, Lam Phong chạy về hướng kia.”
Tên tổng quản lên tiếng: “Đuổi theo Lam Phong.”
Sau đó có tiếng người lên ngựa, một đám người cùng với Lam Phong chạy đi như bay.
Một lúc sau, xác định không còn người nào, Vãn Thanh đẩy Phượng Cô ra, nhờ đám bèo mà từ từ leo lên bờ, thở dốc từng hồi.
Đột nhiên nàng cảm thấy bầu trời xanh bao la thật quá đẹp.
Những cây cối chung quanh, chỉ trong tích tắc, trở nên xanh mướt đẹp đẽ mê người .
Chìm dưới nước chẳng qua chưa được một khắc (15 phút), mà nàng có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
Phượng Cô vẫn đang ở dưới nước nhìn vòng tay trống rỗng, đôi môi chợt cảm thấy nguội lạnh.
Trong lòng dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt –.
Hắn đã hy vọng, đám…người kia, dừng trên bờ lâu thêm chút nữa.
Bất quá hắn cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng trèo lên bờ, mang theo Vãn Thanh, chậm rãi bơi sang bờ bên kia.
Sau khi lên bờ, cảm giác đau đớn bắt đầu hồi phục.
Lúc trong nước như bị mất cảm giác, lúc này lên bờ rồi, vết thương lại đau đớn như thường, trái tim cũng đau nhói.
Hắn cắn răng, ánh mắt lạnh đi, không nói gì thêm, lúc này căn bản không phải là lúc để ý đến vết thương, chạy ra khỏi Phong Quốc mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu không ra khỏi Phong Quốc, bọn họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, với thế lực của Bạch Vân Yên tại Phong Quốc, muốn bắt hai người bọn họ trở lại chẳng qua là dễ như trở bàn tay. Dù sao hiện tại Bạch Vân Yên cũng đang là thủ chưởng quân quyền.
Nắm binh lực của cả một quốc gia, muốn làm chuyện gì cũng không khó -.
“Nàng thế nào rồi? Còn đi được không?” Phượng Cô hỏi.
“Không có việc gì.” Vãn Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng nói. Nhưng trên thực tế, áp lực khẩn trương –, còn có trải nghiệm cận kề cái chết làm nàng không còn chút sức lực.
Nhưng nàng cũng biết lúc này không thể dừng lại.
Một khi dừng lại, tất cả cố gắng từ trước đến giờ đều trở thành uổng phí , hơn nữa lần sau muốn trốn ra sẽ càng khó khăn hơn .
“Chúng ta đi nhanh thôi.” Phượng Cô nói xong, nhẹ nhàng đỡ nàng, đi về phía trước, vốn dĩ hắn định dùng khinh công, nhưng Vãn Thanh vừa mới ra khỏi nước, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, nếu phi thân chỉ sợ nàng không thích ứng được -.
May là xung quanh đây là một khu rừng rậm, nếu không, phải phơi mình dưới nắng chỉ sợ nàng sẽ không chịu đừng được lâu.
Mới đi hai bước, nàng liền dừng lại, vẻ mặt đau đớn. Chân nàng bị chuột rút chưa hết, vốn tưởng rằng đã đỡ, nhưng vừa đi vài bước thì lại bị chuột rút lại, đau không đi được
Phượng Cô nhíu mày, quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy?”
“Ta bị chuột rút , không đi được, không bằng người cứ đi trước đi!” Nàng không muốn liên lụy đến hắn. Theo như nàng nhìn thấy, mặc dù hắn cố gắng kìm nén, nhưng khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy nói rõ nói rõ, hắn đang bị vết thương hành hạ.
Hai lần đâm kiếm, hai lần nhận chưởng, làm sao mà nói là không có việc gì được chứ!
“Nàng cho Phượng Cô ta là loại người nào?” Phượng Cô nghe xong lời nàng nói thì giận dữ, mắt bắn tia lửa .
Nàng dĩ nhiên bảo hắn bỏ nàng lại một mình, nàng xem thường hắn, đánh đồng tâm ý của hắn với bọn lòng lang dạ thú? !
Đến lúc này rồi, nàng còn nói những lời như vậy ra được.
Hắn thật muốn mở trái tim nàng ra xem rốt cuộc bên trong có gì -! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.